My home, little dog - Chương 13
Flash back
Trong phòng riêng của ba mẹ Bảo
– Anh không thể nào …
– Anh xin lỗi ! – Khánh đang ngồi trên giường đầu cúi gập xuống đất
– Không thể có chuyện đó !
– Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa ! Anh thật sự là …
– Anh nhìn em đây này ! – Phương quỳ xuống trước mặt Khánh , ngước nhìn ông – Anh không hề yêu cậu ấy ! Chưa bao giờ ! Mãi mãi sau này cũng vậy !
– Anh không thể ! Thật sự không thể ! Anh yêu cậu ấy !
– Ít nhất thì anh cũng phải nghĩ cho con chứ ! Ba đứa bé đáng yêu ! Chẳng nhẽ anh muốn chúng phải xấu hổ với bạn bè chúng sao ?
– Không ! Tất nhiên là không !
– Đúng vậy ! Còn địa vị của anh nữa ! Còn công ty của em nữa ! Anh hãy quên cậu ta đi !
– Nhưng anh …
– Anh biết mà ! Nhà họ Hồ cũng là một nhà có thế lực ! Hồ Khang và anh sẽ chẳng có kết quả gì cả ! Vả lại Lan lại là bạn của chúng ta ! Anh làm như vậy thì thật có lỗi với cô ấy !
– Anh biết …
End flash back
– Sao chuyện này lại tiếp tục xảy ra ? – Phương ôm đầu than vãn
– Thôi nào ! Chỉ là hai đứa trẻ ! – Lan vỗ về
– Hết hai ông ba chúng giờ lại đến hai đứa con !
– Nhưng chuyện hai ông kia … cuối cùng đâu có gì ? Bọn nhỏ rồi cũng quên ngay thôi !
– Quên ? Cậu không hiểu thằng nhỏ nhà tớ thôi ! Nó cứng đầu lắm ! Không chịu nghe ai hết !
– Thiệt tình mà nói mình không hề quan tâm đến chuyện bọn trẻ !
– Không quan tâm ? Nó là con trai cậu đấy ! Nó là đứa sẽ thừa kế cả cái sản nghiệp đó ! Cậu không muốn có cháu nối dõi hả ?
– Chuyện đó không quan trọng ! Cái Ngọc nhà mình cũng làm tốt ! Con trai của cậu mới tội !
– Tội gì ? Nó đang làm chúng ta rối tung lên đây này !
– Cậu bỏ nó từ nhỏ ! Để nó cô đơn , khổ sở ! Vật chất thì không nói nhưng nó còn nhỏ như vậy mà để nó thiếu cha thiếu mẹ … nó có chút khác thường cũng không đáng trách !
– Sao cậu lại suy nghĩ được như vậy chứ ! Mình thì không chịu nổi ! Khánh ông ấy từng yêu chồng cậu mà ! Ông ấy thú nhận với mình như vậy ! Mình đã nói hết nước hết cái vậy mà cũng không ăn thua gì cả ! Cuối cùng mình phải bỏ ông ấy để mấy đứa trẻ không bị khó xử ! Cái người ông ấy mới lấy cũng là một kẻ chuyển đổi giới tính ! Thật kinh khủng ! Cũng vì muốn thằng Bảo tự lập , có chút khí khái mà mình mới để nó sống riêng chứ đâu có ai muốn để nó sống như vậy !
– Thôi mà ! Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy ! Mình với cậu chơi thân với nhau từ nhỏ ! Khánh và Khang cũng vậy ! Giờ con chúng mình lại thân thiết thì càng tốt chứ sao ?
– Chẳng nhẽ thật sự cậu đồng ý để cho chúng …
– Không sao , chỉ cần bọn trẻ và cậu hạnh phúc thì thế nào cũng được mà !
– Vậy cứ để chúng qua lại với nhau ! – sau một hồi im lặng Phương thở dài nói .
– Cậu ngồi ở đây cho đỡ mệt đi ! Mình ra nói chuyện với hai đứa cho !
– Phiền cậu !
Lan mở cửa phòng đi về phía ghế chờ nơi Bảo và Khiêm đang tựa vào nhau chờ đợi .
Bảo dựa đầu vào vai Khiêm , nó đang sợ , rất sợ . Mẹ nó đang giận dữ , bình thường nó vốn đã không muốn dây dưa gì với mama rồi thế mà lần này bà còn đang giận nữa . Không chừng mẹ nó đem nó ra sông tế cho Hà Bá cũng nên .
Khiêm cũng đang rất bối rối . Mẹ hắn có vẻ rất điềm tĩnh trong việc này . Thậm chí bà còn đang cố gắng làm cho bà Hoàng hạ hoả . Nhưng nếu đấy chỉ là mẹ hắn giả bộ như vậy để đuổi hai đứa ra rồi hai bà mẹ ở lại bàn cách để tách chúng ra thì sao . Bảo đang dựa vào hắn , ánh mắt thất thần . Cậu bé chắc cũng đang có ý nghĩ như hắn .
– Con mệt à ? – mẹ Khiêm chạm tay vào trán Bảo
– Dạ ! Không ạ !
– Mẹ …
– Hai đứa về nghỉ đi ! Không sao nữa đâu ! – nói rồi Lan xoa đầu Bảo – Con trai ngoan ! Muốn ở lại nhà cô bao lâu cũng được ! Mama con đồng ý chuyện hai đứa rồi đó !
– Thật … thật ạ ! – Bảo lắp bắp nói nó không tin nổi vào tai nó nữa
– Cô nói dối thì cô được gì đâu nào !
Cô Lan cười với Bảo , cười rất tươi . Nó tin vào nụ cười ấy nụ cười rạng rỡ và thành thật . Cái vẻ ấm áp của cô giống như Khiêm hai người này đúng là hai mẹ con . Bảo không biết sao mà lại khóc , dạo này nó nhận ra là nó khóc hơi nhiều dỗi có , làm nũng có , cãi nhau rồi khóc cũng có nhưng chưa bao giờ nó khóc vì hạnh phúc như vậy .
Bảo khóc mà không nhận ra là mình đang khóc nữa . Khiêm vòng tay ôm lấy bờ vai đang run lên của Bảo . Hắn hôn lên mái tóc đen mượt óng ả của Bảo .
– Đừng khóc nữa !
– À ! – mẹ Khiêm chợt giật giọng
– Sao vậy mẹ ?
– Ba mẹ chưa cho phép thì đừng có mà đi quá đấy nhá ! – cô Lan nháy mắt với Khiêm
– Mẹ này , Bảo còn con nít mà !
Bảo bật cười câu chuyện của Khiêm và mẹ hắn làm nó thấy thế giới còn có chỗ dung thứ cho nó và Khiêm dù cho có bất kì việc gì xảy ra .
– Thôi ! Bọn con về trước !
– Ừm ! Về đi ! Kêu chị bếp nấu cho cả mẹ với cô Phương nữa nha !
– Vâng !
Khiêm và Bảo bước đi lòng nhẹ bẫng cửa ải khó khăn nhất chúng đã vượt qua rồi . Thậm chí cả hai còn chưa kịp nhận thức rõ hết câu chuyện thì mọi việc đã kết thúc . Mẹ Bảo đã thông qua , chúng có thể bên nhau mãi mãi .
Đang đi chợt Bảo tối sầm mặt lại
– Nhưng mà là ai …
– Ai làm gì ?
– Ai gửi mấy cái ảnh đó cho mẹ em ! Không có đòi tiền nong chi cả ! Vậy chắc là có thù hằn gì với nhà em rồi !
– Chắc vậy ! Mà thôi em nghĩ làm gì ! Đằng nào cũng không bị truy cứu nữa rồi mà !
– Nhưng mà dám phá em vậy em không tha đâu ! Rồi em sẽ tìm ra ngay thôi !
– Tuỳ em ! Anh thì sao cũng được ! Miễn là có em !
– Hay nhỉ ! Ba phải vậy không sợ em chán rồi bỏ hả ?
– Không sợ tý nào !
Bảo nắm lấy cánh tay Khiêm ôm chặt . Bảo biết mình luôn là người rất may mắn , mọi việc nó muốn đều thành công , những người nó yêu quý cũng luôn sẵn sàng ở cạnh nó . Ngay cả đến các vị thần cũng ưu ái nó cho nó cả Khiêm , cho nó thứ tình yêu mà cả thế giới có khi không bao giờ chấp nhận . Nhưng mẹ nó và cả mẹ Khiêm nữa đều chấp nhận .
Chuyện đời kẻ buồn người vui không ai nắm rõ được , ngay cả khi có kẻ lập những kế hoạch mà chúng cho là hoàn hảo nhất .
Lily và Bell ngồi trong phòng riêng chúng đang hí hửng tưởng tượng cảnh Bảo bị cấm túc , bị đay nghiến trì triết , bị mẹ ghét bỏ …
– Đảm bảo mẹ nó sẽ tống cổ nó ra khỏi nhà nếu nó cãi !
– Ừ ! Ai chứ cái bà Hoàng đấy thì có thể lắm ! Ba nói bà ấy còn đuổi cả ba đi mà !
– Mấy tấm hình đó chụp đẹp thật ! Toàn những góc cực chuẩn ! Nhìn rõ cả mặt hai đứa !
– Em kiếm được tên chụp chuyên nghiệp thật đấy , Bell !
– Còn hỏi em mà !
Cả hai mải vui vì một việc chưa hề xảy ra và không biết rằng có một chuyện cũng đang diễn ra sau cánh cửa phòng chúng .
Jen mang đồ đã giặt về phòng và tình cờ nghe được câu chuyện của hai chị em với cái MP3 đang có sẵn trong tay cô biết cô sẽ phải làm gì ….
Nhà Khiêm , phòng khách
Bảo , Jen , Khiêm và Dương ngồi chụm đầu lại và đang nghe những âm thanh phát ra từ chiếc MP3 của Jen .
Cả câu chuyện không làm chúng ngạc nhiên chỉ có mấy câu cuối là …
– Sau vụ này chị sẽ có được Khiêm còn em sẽ có Dương ! Tuyệt không còn gì vui hơn ! Vẻ mặt của hai đứa kia sẽ ra sao nhỉ ? Em tò mò quá !
Và có một số lời bình phẩm được đưa ra thế này
– Tự tin quá ! – Jen mở đầu
– Hai bà chị này bị sao phải không Cún ?! – Khiêm tiếp lời và dùng tay chỉ lên đầu
– Cái cô đó hôm nọ còn bình thường mà ! – Dương ám chỉ Bell
– Chắc mấy bả có vấn đề về thần kinh ! Nhưng mà …
– Sao ? – ba kẻ còn lại đồng thanh
– Anh ở đây làm gì ? – Bảo chỉ vào Dương – Chuyện nhà tôi cấm bon chen !
– Chuyện nhà cậu á ? Tên tôi cũng bị nhắc tới mà ! Với cả cô Jen gọi tôi tới chứ tôi có tự ý sộc tới đâu !
– Jen !
– Ầy ! Người ta cũng bị nhắc thì em phải gọi tới giải quyết chứ ! – Jen bào chữa
– Thôi khỏi chữa ngượng ! – Bảo nói – Mấy người thích gặp nhau thì nói đại đi !
– Cún … sao lại …- Jen đỏ mặt lắp bắp
– Nè Cún là ai hả ? Tưởng lừa được tôi mãi sao ông anh ! – Bảo quay qua nói với Dương – Mệt hai người quá ! Thích thì nói đi như tui nè rảnh rang khỏi nặng óc ! Còn chơi mèo vờn chuột nữa chán quá !
Hai kẻ bị nói trúng tim đen ngượng chín cả người không phản kháng được câu nào . Chỉ nhìn nhau một cái rồi lại cúi mặt nhìn cái nền nhà chằm chằm .
Bảo đang ngồi trong lòng Khiêm , ngao ngán thở một cái rồi đứng dậy
– Thôi ! Nhường lại chỗ này cho hai người ! Tôi đi lên phòng chơi đây ! Khiêm đi đi !
Bảo kéo Khiêm đi ra . Để lại trong phòng hai kẻ …
– Vậy … cô … em …em …
– Em …
– Yêu anh !
– Ừm !
Jen quyết định không nên chỉ nhìn mãi xuống sàn nhà và cô ngẩng lên ngó ra cửa sổ , không dám nhìn Dương cái nào
Thành thật mà nói cô yêu hay không cô không rõ lắm . Ở cạnh người này cô cảm thấy bình yên . Chưa bao giờ cô có cảm giác được che chở như vậy vì trước đây cô luôn là người bảo vệ cho Cún , cô cho rằng mình rất mạnh mẽ cô không cần sự chăm sóc bảo vệ của bất kì một ai cả .
Nhưng cái ngày người con trai kia ôm cô , nhẹ nhàng vỗ về cô đã làm cho cô phải suy nghĩ lại về chính mình . Cô có thật sự mạnh mẽ hay không ? Liệu cô có thể mãi mãi ở bên cạnh Bảo không ? Câu trả lời đã rất rõ ràng : không !
Bảo không còn thật cần tới sự có mặt của cô nữa . Cậu bây giờ đã có Khiêm , cái biến cố to lớn nhất mà cậu phải trải qua lúc đó cô không xuất hiện . Bên cạnh cậu là Khiêm không phải là Jen . Người mà hiện tại Bảo cần đến là Khiêm vị trí của Jen và Khiêm đã thay đổi . Thay đổi thật sự dù cho chính Bảo cũng không để ý đến nhưng Jen biết …
Cô cũng là con gái mơ về một gia đình cho riêng mình không phải là điều kì lạ gì ! Lúc này đây khi mà Bảo cũng đã có người chăm sóc thay cho Jen bây giờ chính là lúc cô tự đi tìm hạnh phúc cho mình . Và hạnh phúc đó đang đứng trước mặt cô kia Dương …
Nhưng anh ta suy nghĩ thế nào về cô ? Cô không rõ !
Đối với anh ta cô giữ vị trí như thế nào ? Cô cũng không biết !
Thậm chí ngay cả gia đình anh ta ra sao cô cũng hoàn toàn không quan tâm !
Cô không hề biết gì về Dương cả !
Cô chỉ biết trong tận sâu thẳm của trái tim có cái gì đó đang mách bảo cô rằng người này chính xác là người cô cần , rất cần .
– Sao em không trả lời anh ?
– … – Jen giật mình quay lại
– Sao em cứ im lặng như vậy ?
– Em không biết ! Em yêu anh thì sao không yêu anh thì sao ? Em … không biết !
– Anh yêu em ! Đây là điều em nên biết !
– Em … – Jen vẫn không thể nói được có thứ gì đó đang chặn lấy cổ họng cô . Nó ngăn cô nói ra những gì cô đang nghĩ và ba tiếng thiêng liêng mà cô muốn nói .
– Bây giờ anh nói ra rồi nhưng anh cũng không ép em nói ra đâu ! Chỉ cần em gật đầu hoặc lắc đầu thôi ! Vậy em có yêu anh không ?
– … – cơ cổ của Jen bắt đầu phản kháng lại cô . Và sau nhiều nỗ lực cuối cùng cô cũng … gật .
Dương không nói thêm nữa , hắn bước về phía cô gái và ôm cô vào lòng , như cái ngày cô khóc .
Cả hai đứng như vậy không biết bao lâu , họ quên cả thời gian cứ đứng như vậy mãi và không hề muốn bỏ nhau ra .
Tiết trời tháng hai vẫn còn hơi lạnh nhưng trên những cành cây chồi non đã nảy mầm nhú ra những chếc lá nhỏ bé xanh mướt , đẹp như tình yêu mới chớm và hứa hẹn sẽ đâm chồi nảy lộc ngày càng rực rỡ hơn .
Bảo ngồi trên gác coi TV , dưới phòng khách cứ im lìm như không hà . Hai cái tên kia làm gì mà kín tiếng vậy trời ?
Bảo không ngồi yên nổi cứ chốc chốc lại đổi kênh loạn xạ , Khiêm cười cậu nhỏ trông vậy mà cũng biết quan tâm đến em gái ra phết , biết cả người em mình thích dù cho chính khổ chủ cũng chưa nhận ra .
– Để kênh đó đi !
– Làm gì vậy ?
– Anh coi bóng đá !
– Em không thích !
– Nhưng anh thích ! Để lại đi !
– Không ! Em cầm remote , em muốn coi kênh nào là quyền của em !
– Vậy anh lấy lại nè ! – Khiêm chồm về phía trước với lấy cái remote trong tay Bảo
Bảo lùi lại giơ cao cái remote lên và Khiêm mất đà , hắn ngã đè lên Bảo
Ánh mắt của chúng chạm nhau , chúng nhìn nhau say đắm quên cả lí do vì sao cả hai lại ở trong tình trạng này . Khiêm nhè nhẹ cúi xuống và hôn lên môi Bảo .
Hắn hôn rất sâu , nụ hôn của Khiêm nóng nóng đến độ nó đốt cháy tất cả không khí trông miệng trong khí quản và trong cả phổi của Bảo . Một nụ hôn có thể giết người vì nó làm cho người ta say mê , điên cuồng đến quên cả thở .
Khiêm dứt ra khỏi môi Bảo , làn môi mềm mại non nớt xinh đẹp như đang gọi mời hắn tiếp tục . Nhưng hắn biết cậu bé không thở nổi vì cái hôn dài của hắn …
Bảo hớp lấy không khí , khí lạnh ùa vào trong khí quản làm cậu dễ chịu hẳn nhưng cậu chợt thấy tiếc nuối nụ hôn của Khiêm .
Khiêm hôn lên trán Bảo , lên cái mũi nhỏ xinh của Bảo và lại một nụ hôn nhẹ nữa lên môi cậu rồi dịch xuống cổ , vai cậu .
Bảo đang nhũn cả người ra , bàn tay đang nắm chặt lấy cái remote cũng bị tê liệt . Cậu thấy Khiêm đang cởi những cái nút áo của cậu nhưng cậu không thể làm gì được , không thể ngăn lại và không muốn ngăn lại …
Khiêm đang cởi dần đồ trên người Bảo và cả trên người hắn .
Làn da trắng muốt của Bảo hiện ra trước mặt hắn , không gì có thể ngăn cản được hắn cả . Cậu sẽ mãi mãi vĩnh viễn là của hắn , mình hắn mà thôi .
Bảo không ý thức được nữa . Đầu óc của cậu đang tê liệt dần , lạnh giá . Sao nó không nóng như lúc Khiêm hôn cậu nhỉ ?
Và rồi từ trong xa thẳm , từ một góc nào đó của lí trí có thứ gì đó đánh thức cậu .
Ngừng lại ! Không được tiếp tục nữa !
Nhưng rồi lại có cái gì đó nói ngược lại
Mặc kệ ! Chuyện này trước sau gì cũng sẽ xảy ra !
Bảo phải chọn lựa theo bên nào mới là đúng ? Cuối cùng …
– Không ! Thả em ra ! – Bảo lấy tay đẩy Khiêm ra , cậu chưa hề sẵn sàng cho việc này – Bỏ ra !
Chân của Bảo đã bị kẹp chặt , cậu không vùng vẫy được . Hai cánh tay yếu ớt không đọ lại nổi cả cơ thể cao lớn rắn chắc của Khiêm .
Khiêm đã chờ cái giây phút có được Bảo này từ rất lâu rồi , từ phút đầu tiên hắn gặp cậu trong cái cửa hàng lưu niệm đó .
Hắn biết rõ Bảo không thể ép cậu làm việc cậu không muốn được nên trước nay hắn chưa bao giờ đi quá cả chỉ ôm và hôn là hết . Nhưng ngay lúc này , khi cậu đang nằm trong tay hắn , khi cậu sắp trở thành của hắn thì hắn không thể dừng lại được , không thể ngừng được , không thể …
Những lời nói , những câu van xin , thái độ phản kháng của cậu chỉ làm cho hắn càng muốn tiếp tục , càng làm cho hắn muốn biến cậu trở thành của riêng hắn .
– Ngừng lại ! Đừng ! – Bảo kêu lớn hơn bật khóc .
Khiêm im lặng và vẫn tiếp tục , có một con quái thú đang kêu gào trong hắn mách bảo hắn làm tới đi , chỉ là một sự phản kháng yếu ớt
Khiêm như trở thành một người khác rất dữ tợn , ánh mắt lạnh lùng không phải là con người mà Bảo quen biết , không phải là người rất quan tâm đến cậu , một người có ánh mắt và bàn tay ấm áp .
Những giọt nước mắt đang rơi xuống lấp lánh , đẹp như những hạt pha lê .
Khiêm sững lại , Bảo đang khóc . Nấc kêu lên từng tiếng , ánh mắt mở to kinh hãi .
Hắn ngừng lại , con quái thú cũng ngừng kêu gào . Hắn chùng xuống vì những giọt nước mắt của Bảo vì vẻ yếu đuối , bất lực của cậu và vì cả cái ánh mắt sợ hãi cảu cậu . Chưa bao giờ , chưa một lần nào Khiêm từng nhìn thấy Bảo sợ hãi hắn . Luôn vui tươi , yêu đời , ngang tàng , không bao giờ sợ hãi mới là Bảo .
– Anh xin lỗi ! Anh không cố ý … anh …
Bảo vẫn khóc , từng tiếng từng tiếng nấc lên mỗi tiếng nấc ấy như một mũi dao đâm vào Khiêm . Hắn đâu có muốn làm cậu trở nên như vậy .
Khiêm rướn người lên hôn vào trán Bảo , ôm cậu gọn vào trong lòng hắn . Cậu còn quá nhỏ để sắn sàng cho những việc như thế này , không sao hắn sẽ chờ , chờ đến ngày cậu chấp nhận tất cả , cả con người , cả linh hồn và cả thân xác của hắn .
Ấm áp ! Cái ngày Bảo phát hiện ra cậu yêu Khiêm cũng là ngày cậu biết được sự ấm áp này .
Khiêm đang ôm cậu , cơ thể nhỏ bé của cậu nằm gọn trong lồng ngực của hắn . Cậu đã quá sợ hãi , mất bình tĩnh vì sao ư ? Cậu không rõ nhưng rất sợ !
Nhè nhẹ Khiêm nâng Bảo lên đặt cậu lên giường kéo chăn đắp lại cho cậu , vệt nước mắt vẫn còn nguyên trên gương mặt xinh đẹp , thanh tú .
Khiêm đi về phía phòng tắm xả nước lạnh vào người .
Phải bình tĩnh nhẹ nhàng ! Đáng ra phải xem phản ứng của Bảo không thể cứ nghe theo dục vọng của riêng hắn , đáng ra phải vậy !
Giờ thì cậu bé đang sợ , sợ đến run cả người !
Nếu vì chuyện này mà cậu ghét hắn , nếu cậu khinh bỉ hắn và quyết rời xa hắn thì hắn sẽ sống ra sao ? Có thể là không sống nữa ấy chứ !
Khiêm xả nước rất mạnh lên đầu và vì tiếng nước mạnh như vậy nên hắn không nghe thấy tiếng mở cửa phòng .
—————————————————————
Lan và Phương về sớm hơn thường lệ . Từ ngày biết chuyện của Bảo với Khiêm hai người lại trở lại thân thiết như xưa , bây giờ thì nhà Lan trở thành nơi ghé thăm thường xuyên của Phương .
Hai người vừa bước vào nhà thì gặp Jen . Phương hỏi cô con gái út
– Con qua chơi với anh hả ?
– Dạ cũng có chút việc thôi ạ ! Cô ơi ! – Jen quay lại nói với Lan
– Sao con gái ?
– Con muốn nấu một bữa mời cả nhà ! Con có chuyện muốn nói !
– Ừ !
– Mẹ với cô nhắn lại cho Cún giùm con là con ra ngoài mua đồ được không ạ ?
– Được mà ! Cô muốn coi tài nghệ nấu ăn của con ra sao quá nè ! Đi cẩn thận nhé !
– Dạ con cám ơn ! Con đi ạ !
Nhìn theo bóng cô con gái vụt đi cùng con trai của nhà Lê Thành vẻ mặt hạnh phúc của Jen cũng đủ làm cho hai người rõ sự việc , rõ cả cái lý do vì sao mà Jen muốn tự làm cơm .
– Con cái chúng ta đã lớn hết rồi ! – Phương thở dài – Nhanh thật ! Đã hơn 20 năm !
– Chúng lớn lên và ta thì già đi !
– Không hẳn ! Chúng ta vẫn còn trẻ mà chỉ có bọn trẻ lớn lên thôi ! Cậu vẫn đẹp như ngày nào !
– Cậu cũng vậy ! – Lan nói mơ màng nhớ lại những kí ức xưa – Thậm chí là còn hơn lúc trước nữa !
– Thoải mái thật ! Giống như tớ và cậu hồi bọn mình còn nhỏ ! Luôn ở cạnh nhau chơi từ sáng đến tối chẳng rời nhau nửa bước !
– Đúng vậy ! Thôi lên gác thay đồ đi ! Rồi qua nói với thằng Cún cho nó đỡ lo !
– Ừ !
Phương và Lan bước lên lầu . Trong khi phòng họ ở tầng 2 thì phòng Khiêm ở tít tầng 4 nên cả hai không hề biết chuyện đang diễn ra ở trên đầu họ .
15 phút sau
Lan và Phương lên tới phòng Khiêm .
Cửa không khoá và Lan cũng không có thói quen gõ cửa phòng thằng con , cô mở cửa bứơc thẳng vào .
Quần áo vương vãi trên sàn
Có tiếng nước chảy trong phòng tắm
Và Bảo đang nằm thiếp đi trên giường không mặc áo chỉ có tấm chăn che trên người .
Người ta thường nói kẻ chậm thông tin là kẻ chóng lâm nạn nhất . Và kẻ chịu khổ lần này là Khiêm .
– Cái gì thế này ? – Lan chỉ vào một vết đỏ trên cổ Bảo
Khiêm vừa bước ra từ phòng tắm và bị mẹ hắn chặn ngay ở cửa . Trông bà rất giận dữ phải thôi con trai của bạn thân bị bắt gặp trong tình trạng Adam ngay trong nhà mình trong chính phòng ngủ của con trai mình . Thiệt không nói gì nổi !
– Con …
– Con làm gì vậy ?
– Không không phải như mẹ nghĩ đâu ! Con chưa có gì cả !
– Chưa có gì là chưa có gì ? – Lan tiến về phía Khiêm cười lạnh lẽo và dùng hai tay béo má của hắn , banh rộng ra – Tôi đã nói sao với anh hả ?
– Ưng à on ưa ó ! Ật ấy ! ( nhưng mà con chưa có ! thật đấy )
– Ai tin nổi anh ! Bắt quả tang rõ ràng mà còn chưa có với có rồi ! Anh tưởng tôi là con nít hay sao mà anh dám sỏ mũi tôi !
– Ẹ ! On ề à ! ( mẹ ! con thề mà )
– Thôi cậu bỏ nó ra cho nó nói tử tế xem nào ! – Phương lên tiếng
– Cậu cứ để mình ! Con trai làm rồi không dám nhận mà tự xưng là con trai hả ?
– Ưm ! – với hàng ngàn tiếng động và cái giọng không kìm nén của mẹ Khiêm Bảo đã bị đánh thức .
Bảo dụi mắt , ngước lên và nhìn thấy Jen , chị Ngọc và Khiêm sao hôm nay Jen và chị Ngọc lại có vẻ già đi thế nhỉ ? Lại mặc đồ kì kì
– Jen ơi ! – Bảo dang hai tay về phía Jen ( hay là một người giống Jen ) . Jen chỉ đứng tròn mắt nhìn cậu . Sao vậy nếu là mọi ngày thì cô sẽ tới ôm cậu , xoa đầu và hỏi cậu mơ thấy gì ? Nhưng mà Jen này không tới chỗ cậu chỉ đứng nhìn cậu mà thôi ! – Jen !!!! Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !
Khiêm vuột khỏi tay mẹ hắn , bà đang sững sờ vì thấy Bảo khóc . Khiêm đi về phía giường , vỗ vỗ lên đầu Bảo
– Sao vậy ? Em mơ thấy ác mộng hả ?
– Jen không qua chơi với em ! – Bảo đáp lại
– Jen đâu có đây !
– Kia mà ! – Bảo chỉ tay về phía người mà nó vẫn nghĩ là Jen 2 giây trước rồi nó kêu lên – Mẹ !
– Chào cưng tỉnh ngủ rồi hả ?
– Con tưởng mẹ là Jen ! Jen đâu ?
– Jen đi chợ rồi ! Nó nói muốn nói chuyện gì đó !
– Vậy ạ ?
– Con đi rửa mặt đi cho tỉnh ngủ ! Mẹ cũng muốn nói chuyện với hai đứa !
– Dạ ! – Bảo đứng dậy và … – Đồ của con …
Bảo bây giờ mới ngớ ra . Nó chẳng mặc gì trên người cả quái thật ! Nó nhớ là … là …
Bảo nhìn nó rồi nhìn Khiêm , nó và Khiêm vừa mới …
– Em khoác cái này vào ! – Khiêm trùm lên người Bảo một cái áo ngủ
– Anh … – Bảo nhìn Khiêm không nói được câu nào
– Mau lên Cún ! Mẹ xuống nhà trước hai đứa cũng xuống nhanh lên đấy !
– Dạ con biết rồi !
Bảo bước vào phòng tắm . Nó và Khiêm … thật ra có gì không ? Nó đâu có biết nhưng mà nó nhớ là nó khóc rồi ngủ luôn hết không còn nhớ gì nữa .
Bảo mở nước trên lavabor hứng vào tay và vỗ lên mặt cho thật tỉnh táo .
Ướt rượt như chuột vì té nước quá tay , Bảo đi ra . Nó cần khăn tắm . Một bàn tay đưa cho nó một cái khăn khô , kêu nó lau đầu đi kẻo cảm . Rồi lại bàn tay ấy đưa cho nó bộ đồ kêu nó thay . Bảo làm theo không suy nghĩ . Giọng nói ấy rất quen với nó là ai vậy ?
Cái thắc mắc làm cho Bảo chợt tỉnh lại .
Chủ nhân của bàn tay đó không ai khác ngoài Khiêm .
– Em mặc đồ mau đi ! Mẹ đang chờ kìa ! – có cái gì đó khác lạ trong giọng nói của Khiêm
– Anh sao vậy ?
– Anh đâu có sao ?
– Anh nói chuyện với em sao không nhìn em !
– Không có gì !
– Vậy quay lại nhìn em đi ! Em ở bên này không phải ở ngoài cửa sổ đâu !
– Thôi em mau mặc đồ đi !
Bảo cáu nói chuyện mà quay đi chỗ khác lại còn lảng sang chuyện khác thật không chịu nổi ! Bảo tiến lại phía Khiêm giơ hai tay cố với lấy đầu Khiêm quay đầu hắn về phía mình .
– Nhìn em này ! – Bảo nói với Khiêm kéo trán hắn chạm vào trán mình
– Thôi mà ! Em thay đồ đi !
– Anh sao thế ? Ghét em rồi à ? – Bảo nhăn mặt
– Không phải ! Không phải đâu !
– Sao anh không nhìn em ! – lại khóc
– Tại anh … ngại !
– Ngại gì ? Bình thường đâu có ngại !
– Tại lúc nãy anh … làm em sợ ! Anh không kìm được ! Anh nghĩ em …
– Em sao ?
– Em không thích anh vì anh ép em !
– Sao em lại không thích anh ! – Bảo nói bực bội – Dĩ nhiên anh như vậy em phải sợ chứ ! Anh có biết lúc đấy trông anh như ác thú không ? Vả lại em chưa hề sẵn sàng cho việc đó ! Nhưng như thế thì không có nghĩa là em hết yêu anh !
– Vậy em không có giận anh hả ? – Khiêm ngạc nhiên hỏi lại
– Có giận chứ ! Anh chẳng hiểu em tẹo nào cả ! – Bảo đáp ngay và nhận thấy Khiêm chùng xuống tiu nghỉu – Muốn em hết giận không ?
Bảo hỏi và cười tinh quái
– Tất nhiên ! – Khiêm trả lời
– Vậy lần sau đừng có nói chuyện với em mà ngó đi chỗ khác nữa nha !
Bảo lại cười và ôm lấy cổ Khiêm . Có lẽ lần sau nó sẽ cùng Khiêm … Còn bây giờ chỉ như vậy thôi . Lần sau sẽ là lúc nó không sợ hãi hay không sẵn sàng chi cả , lần sau …
Không hề giận , không căm ghét hay có ý tránh Khiêm , Bảo làm cho hắn ngạc nhiên . Hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác từ việc cậu thẳng thắn chấp nhận rằng cậu yêu hắn đến cái cách cậu thể hiện tình yêu đó .
Khiêm chợt thấy mình thật ngu ngốc khi nghĩ rằng Bảo sẽ không yêu hắn nữa vì chính hắn cũng biết rõ rằng cậu yêu hắn và hắn cũng yêu cậu , rất yêu
Giờ mới tới việc khó nè làm sao giải thích cho hai bà mẹ thông cảm đây ?
Khiêm và Bảo ngồi trước mặt hai bà mẹ chúng đang run như cầy sấy .
– Nào cậu cả ! – Lan nói với Khiêm – Cậu nói tôi nghe coi !
– Nghe gì ạ ?
– Còn hỏi lại nữa hả ? – mẹ hắn trừng mắt
– Nhưng con đã thề là không có gì mà ! Thật mà mẹ !
– Ai tin nổi anh !
– Từ từ đã , cậu cứ để con cậu nó nói cho rõ ! Không có gì là sao Khiêm ? Có phải là …
– Con … con nói thật là con định nhưng … nhưng mà …
– Nhưng mà Cún nhà cô nó không chịu nên mới không có gì hả ?
– Dạ !
– Vậy chứ cưng không có gì để nói hả ? – Phương nhìn qua Bảo
– Thì mẹ nói cả rồi con nói chi cho thừa !
– Dù sao mẹ cũng mừng là hai đứa chưa có làm gì quá xa ! – Phương thở phào một cái – Mẹ không muốn hai đứa làm việc đó khi mà hai nhà chưa làm rõ ràng chuyện này với nhau !
– Làm rõ chuyện gì ? Ai làm rõ ? Sao phải làm rõ ? – Bảo vọt miệng hỏi một tràng
– Chuyện của hai đứa ! Ba mẹ hai bên phải nói chuyện với nhau về hai đứa không thì …
– Sao ạ ?
– Thì hai đứa không công khai được !
– Công khai ? Bọn con ? Nghĩa là mẹ …
– Mẹ tưởng cô Lan nói với con rồi ! Mẹ đồng ý mà !
– Nhưng mà mẹ có nói là sẽ cho mọi người biết đâu ! Với cả nếu chuyện này mà vỡ lở ra thì công ty hai nhà có thể …
– Vớ vẩn ! Mẹ vất vả xây dựng cả cái cơ đồ đấy mà vì mấy chuyện cỏn con đó rồi phá sản hay sao ? Tháng sau hai nhà chúng ta sát nhập làm 1 và các con có thể công khai quan hệ !
– Thật hả mẹ ?
– Thật !
– Con yêu mẹ quá à ! – Bảo vọt qua chỗ Phương và ôm bà thật chặt , lần đầu tiên trong đời nó nhận ra người này đúng là mẹ nó chứ không hẳn chỉ là một người sinh ra nó .
– Cám ơn cô ! – Khiêm vẫn ngồi nguyên chỗ cũ nhưng cúi đầu thật thấp để tỏ lòng biết ơn với Phương – Và cả mẹ nữa !
– Thôi cậu ơi ! Không cho thì mấy đứa cũng sẽ đòi bằng được mà ! Lạ gì !
– Cám ơn cô ! – Bảo ngoái đầu sang Lan nói
– Không có gì ! Nhưng mà cô thấy hai đứa nên đi cám ơn vài người khác nữa !
– Ai ạ ?
– Thì người gửi mấy tấm hình tới cho mẹ con ấy ! Không có người ta thì sao mà hai đứa được phép nhỉ ?
– Dạ phải ! Đúng là phải cám ơn ! – Bảo nói mà mắt ánh lên vẻ tinh ranh có phần hơi độc ác
————————————————–
Lily v à Bell vẫn hoàn toàn không biết rằng âm mưu của chúng đã bị lộ tẩy , cả hai vui vẻ đi mua đồ dạo phố và đên chiều muộn mới về .
Cảnh đầu tiên đập vào mắt cả hai khi vừa bước vào nhà là đống đồ của cả hai đã được xếp vào vali và để ngay trước cửa ra vào .
Cả hai chạy xộc vào nhà Jen và Bảo đang ngồi thản nhiên coi TV
– Hai người làm gì vậy ? Sao lại quăng đồ của tụi này lung tung ra cửa ?
– Ê ! Nói lại đi bà chị !- Bảo phản pháo – Jen sắp xếp gọn gàng rồi tôi mới quăng ra mà ! Đâu có lung tung !
– Nhưng mà hai người đem đồ của bọn này ra ngoài làm gì ?
– Còn gì nữa ? Tiễn hai người đi ! – Jen thản nhiên đáp lại
– Đi đâu ? – Bell hỏi
– Về Anh ! Vé nè ! Tui tốt đến độ đặt vé hạng hai cho mấy người nhá !
– Chúng mày không có quyền ! Ba còn ở đây mà ! Phải nói với ba chứ !
– Sao lại không có nhỉ ? Tôi đã nói tôi mới là chủ của cái nhà này ! Tôi muốn đuôỉ hai người đi lúc nào cũng được nha ! Còn ba thì …
– Ba sao ? – Lily tái mặt hỏi – Cậu làm gì ba ?
– Ba chẳng sao cả ! Chỉ là ông ấy sợ gặp mama tôi nên ông ấy bay về Anh trước rồi ! Có thắc mắc gì qua Anh nói với ba nhá !
– Bọn mày … – Bell giận phát run lên – Tao hết chịu nổi hai đứa mày rồi !
Bell giơ tay lên định đánh Bảo và có một bàn tay lớn , rắn chắc nắm chặt lấy tay cô ta
– Cô thôi đi ! – Dương nhìn Bell trừng trừng
– Anh …
– Chuyện cô phá hoại chuyện của Bảo với Khiêm không có ai truy cứu là may lắm rồi ! Cô mau đi đi !
– Sao anh …
Bảo giơ cái MP3 ra và bật thật to cho Bell và Lily nghe
– Rõ chưa cần tôi gửi cái này cho ba không ? Ba tôi thương hai chị hơn thật đấy nhưng mà ổng cũng công bằng có thừa !
– Bọn bay … bọn bay … sao lại …
– Thôi đi ! – Lily ngắt lời Bell – Được lắm Jen , Bảo ! Hai đứa có thể thắng lần này nhưng lần sau thì chưa chắc đâu ! Đi Bell !
Lily cúi xuống nhấc chiếc vali lên và kéo Bell đi mặc cho cô nàng ngoái cổ lại nhìn Dương với ánh mắt sợ hãi và pha chút căm giận
Có lần sau nữa hay không thì không ai biết ngay cả tác giả nhưng có chuyện cần biết đó là Jen và Dương , Bảo và Khiêm một tháng sau đó đã đính hôn và 5 năm sau thì cả hai cặp cùng kết hôn một ngày . Bảo và Jen vẫn gắn bó với nhau ngay cả khi đã đi làm và kết hôn .
Công ty của nhà Khiêm và Bảo vẫn phát triển tốt thậm chí là ngày càng nổi tiếng hơn sau cuộc sát nhập .
Jen sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã đi làm chính thức cho công ty thiết kế 0rj0n . Bảo thi vào Bách Khoa học công nghệ thông tin , Khiêm học xây dựng còn Dương tiếp quản công ty của ba .
Sau đay là đoạn cuối cùng của câu chuyện
7 năm sau
Jen và Dương đã kết hôn được 2 năm , hiện giờ Jen đang mang thai đứa con đầu lòng của cả hai .
– Ê ! Có cái gì đạp vô má Cún nè ! – Bảo nói khi đang áp tai vô bụng Jen nghe ngóng đứa cháu
– Em bé biết Cún đang gọi nó đó ! – Jen cười
– Em bé này thông minh quá đi ! Cún cũng muốn có ! Khiêm ơi em muốn có em bé !
– È ! Sao có được ! – Dương chọc Bảo – Hai cậu thì còn lâu !
– Ôi một mình em anh đã không lo nổi có thêm em bé thì sao được ? Trông mình em thôi ! – Khiêm ôm Bảo từ sau lưng nói
– Được rồi ! Sau này em sinh xong cho Cún làm ba nuôi ha !
– Được được !
– Anh thấy cái này rơi ra từ nóc tủ nè ! – Dương đưa cho Jen một quyển anbum
– Cái này là ảnh hồi nhỏ của em với Cún đây mà ! Coi nè Cún lúc nhỏ dễ thương chưa ? – Jen chỉ vào một cái ảnh chụp hai đứa nhỏ
– Xinh thật ! Mà em chỉ lộn rồi bé đó mặc áo hồng phải là em chứ ?
– Đâu mà ! Em luôn mặc đồ xanh còn Cún thì mặc đồ hồng mà !
– Trời ! Vậy là từ nhỏ đã ngược nhau vậy hả ??
– Ưm ! Từ nhỏ Cún đã tinh ranh lắm ! Mắt rất sắc ! Đó thấy không ?
– Nhưng mà Cún vẫn dễ thương ha ! – Bảo làm nũng với Jen
– Ừ ! Cún dễ thương lắm ! – Jen cười xoa đầu Bảo và … – A !
– Jen sao vậy ?
– Đau ! Em … đau … em bé em sắp sinh … rồi !
– Cấp cứu ! Gọi cấp cứu ! Jen ơi ! – Bảo hoảng hốt kêu lên
Nhà hộ sinh
Sáng hôm sau
– Ai là người nhà của cô Hồng Nghi ? – một cô y tá bước ra từ phòng đỡ
– Tôi , tôi ! – Dương và Bảo tranh nhau kêu lên
– Một bé trai 3,1 kg chúc mừng ông ! Cả hai đều mẹ tròn con vuông ! Em bé rất giống mẹ !
– Con trai ! Tôi được làm bố rồi !
– Khiêm ơi em có cháu rồi ! Jen giỏi quá đi !
Chiều hôm đó cả nhà mới được vào thăm Jen , lúc đó cô dang cho bé bú
– A ! Papa vô thăm con hả ?
– Anh nhìn mặt con một chút được không ?
– Cún nữa !
– Chờ chút cho bé bú xong đã nào !
Và rồi giây phút mong đợi cũng tới Jen cẩn thận chìa tay đỡ đứa bé cho Dương và Bảo xem
Dương cúi xuống để nhìn con trai nhỏ đúng lúc đó thằng bé mở mắt và … và ánh mắt này … sao quen quen . Dương nhìn qua Bảo cậu cũng đang cúi nhìn em bé và cười với nó …
– AAAAAAAAAA !!!
– Anh sao vậy ? Coi chừng con thức !
– Nó … nó giống Cún y đúc !
– Nó giống em thì nó cũng phải giống Cún chứ !
– Giống Cún lắm hả ? – Bảo nhìn Jen dò hỏi và nhận được một cái gật đầu của cô – Vậy là sau này Cún có thêm đồng minh rồi !
– Trời ơi !! – Dương kêu lên
– Thôi mà em rể ! Làm gì phải kêu tận ông ấy thế ! Có Cún đây giúp cũng xong mà !
Và những tiếng cười lại bật lên , một ngày mùa thu , gió nhè nhẹ thổi chào mừng một sinh linh mới , một số phận mới và những trò tinh quái mới …
————–End—————————-