Mùi Đàn Ông Của Cha - Chương 6
Tiếng cửa đóng sầm lại như một tiếng sét đánh vào sự im lặng ngột ngạt của căn phòng. Huy giật bắn mình, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu ngồi bất động trên giường, nhìn cha mình đang đứng ở cửa.
Họ nhìn nhau. Lần đầu tiên trong suốt cả ngày, ánh mắt của họ thật sự gặp nhau và không hề né tránh.
Trong đôi mắt của ông Hào không còn sự bối rối hay vẻ lảng tránh nữa. Nó chất chứa sự mệt mỏi, sự dằn vặt, và một quyết tâm nặng nề. Ông đã hút không biết bao nhiêu điếu thuốc ngoài kia, và có lẽ, đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, ông bước từng bước chậm chạp về phía Huy.
Huy theo phản xạ co người lại. Cậu sợ. Dù trong mắt cha không có sự giận dữ, cậu vẫn sợ. Cậu sợ những gì mình sắp phải nghe.
Ông Hào không ngồi xuống giường. Ông đứng trước mặt Huy, một cái bóng cao lớn bao trùm lấy cậu. Sự im lặng lại kéo dài thêm vài giây, rồi ông cất giọng, khàn đặc và đầy khó khăn.
“Chuyện đêm hôm qua…” ông bắt đầu, “Là lỗi của cha.”
Huy ngẩng phắt lên, ngạc nhiên. Cậu đã chuẩn bị cho những lời mắng chửi, chì chiết, nhưng không phải là một lời nhận lỗi.
“Cha không nên uống say như vậy,” ông Hào nói tiếp, mắt nhìn vào một điểm vô định trên tường, như thể không dám nhìn thẳng vào sự thật. “Cha đã không kiểm soát được bản thân. Cha… đã làm một việc không thể tha thứ được với con. Cha là một thằng khốn nạn.”
Nghe những lời tự trách của cha, trái tim Huy thắt lại. Cậu vội vàng lắc đầu.
“Không… không phải đâu cha…”
“Con không cần phải nói đỡ cho cha,” ông Hào ngắt lời, giọng có chút gay gắt. “Cha biết mình đã làm gì. Cha là cha của con… mà lại làm cái chuyện cầm thú đó… Cha không còn mặt mũi nào nhìn con, nhìn mẹ con và em con ở quê nữa.”
Ông thở ra một hơi dài, nặng nhọc. “Ngày mai… ngày mai cha sẽ mua vé xe cho con về quê. Lên đây mới mấy ngày đã xảy ra chuyện này. Con về quê đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Quên hết đi. Ở đây không phải là chỗ cho con.”
Về quê? Quên hết đi?
Lời nói của cha như một gáo nước lạnh dội vào mặt Huy. Đúng vậy, đó có lẽ là giải pháp tốt nhất. Về quê, trở lại cuộc sống bình thường, và chôn vùi cái đêm kinh hoàng đó vào quá khứ. Sẽ không còn phải đối mặt với sự ngượng ngùng, tội lỗi này nữa.
Nhưng… cậu có muốn vậy không?
Cậu thật sự muốn quên đi cảm giác trong vòng tay cha sao? Quên đi khoái cảm đau đớn nhưng mãnh liệt khi bị ông chiếm đoạt? Quên đi cái cách ông đã gọi tên cậu trong cơn dục vọng?
Không. Một phần đen tối, bệnh hoạn trong cậu đang gào thét là không.
Huy hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cha mình.
“Không phải lỗi của một mình cha đâu.”
Giọng cậu run run, nhưng rõ ràng. “Chuyện đêm qua… không hoàn toàn là do cha say. Là do con.”
Ông Hào sững người, nhìn Huy không chớp mắt.
“Trước khi cha tỉnh dậy…” Huy nói tiếp, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhưng cậu không thể dừng lại. “Là con… đã làm bậy với cha trước. Con… con đã hôn cha… và… và còn làm những chuyện khác nữa…”
Cậu không dám kể chi tiết về việc mình đã làm với con cặc của cha khi ông còn ngủ. Chỉ cần nói đến đó thôi đã đủ để ông Hào hiểu.
“Và cả những ngày trước đó nữa,” Huy thú nhận trong tiếng nấc nghẹn. “Con… đã có những suy nghĩ bệnh hoạn về cha. Con đã lấy trộm quần lót của cha để… để thủ dâm. Con là một thằng cầm thú, một thằng loạn luân… Lỗi là ở con. Là con đã quyến rũ cha.”
Nói ra được hết sự thật, Huy bật khóc nức nở. Cậu gục mặt vào hai lòng bàn tay, bờ vai run lên bần bật. Cậu cảm thấy mình thật nhơ nhuốc, thật đáng kinh tởm.
Ông Hào đứng chết lặng. Những lời thú nhận của Huy còn gây sốc hơn cả hành động của cậu đêm qua. Ông cứ nghĩ đó là do ông say rượu mất kiểm soát, đã cưỡng ép con trai mình. Nhưng không, thằng bé đã muốn ông từ trước. Nó đã khao khát ông.
Ông ngồi xuống mép giường, bên cạnh Huy. Ông không biết phải nói gì, phải làm gì. Toàn bộ tình huống đã thay đổi. Đây không còn là một vụ xâm hại, mà là sự bùng nổ của một ham muốn cấm kỵ đến từ cả hai phía.
Ông nhìn đứa con trai đang khóc nức nở bên cạnh mình. Lòng ông đau như cắt. Ông đưa tay lên, do dự một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt lên vai Huy.
“Nín đi con. Đừng khóc nữa.”
Huy cảm nhận được bàn tay ấm áp của cha, cậu càng khóc to hơn.
Ông Hào kéo Huy vào lòng, ôm lấy tấm thân đang run rẩy của cậu. Một cái ôm hoàn toàn khác với cái ôm đầy dục vọng đêm qua. Cái ôm này chỉ có sự vỗ về, an ủi.
“Nói cha nghe,” ông Hào thì thầm bên tai Huy, khi cậu đã ngớt khóc. “Tại sao… tại sao con lại có những suy nghĩ đó?”
Huy vẫn vùi mặt vào ngực cha, giọng cậu nghèn nghẹt. “Con không biết… Lúc mới lên đây, con chỉ thấy thương cha vất vả. Nhưng rồi… khi sống chung, khi ở gần cha, con thấy cha thật mạnh mẽ, thật nam tính… Con ngưỡng mộ cha… rồi… rồi sự ngưỡng mộ đó biến thành cái gì con cũng không biết nữa. Con chỉ biết là con muốn được ở gần cha, muốn được cha chạm vào…”
Cậu ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn cha. “Con biết là sai trái. Nhưng con không kiểm soát được. Đêm qua… khi thấy cha say… con đã không kìm chế được. Con xin lỗi, cha ơi…”
Ông Hào nhìn sâu vào mắt con trai. Ông thấy trong đó sự sợ hãi, sự tội lỗi, nhưng cũng thấy cả một tình cảm chân thành, dù nó có méo mó và sai trái.
Và ông cũng phải tự nhìn lại chính mình. Nếu ông thật sự không có một chút ham muốn nào với Huy, thì đêm qua, khi tỉnh dậy và thấy cảnh đó, ông đã đẩy nó ra, đã cho nó một cái tát. Nhưng không, ông đã không làm vậy. Cơ thể ông đã phản bội ông. Trái tim cô đơn của ông đã phản bội ông. Ông cũng đã muốn con trai mình, theo một cách đầy nhục dục.
“Cha cũng có lỗi,” ông Hào cuối cùng cũng thừa nhận. “Không phải chỉ là do rượu. Nhìn con lớn lên, cao lớn, khỏe mạnh… Cha… cũng đã có những lúc không kiểm soát được ánh mắt của mình. Lẽ ra cha phải biết kiềm chế. Lẽ ra cha phải là người cha tốt.”
Họ lại im lặng. Nhưng sự im lặng lần này không còn ngột ngạt nữa. Nó là sự im lặng của hai kẻ đồng phạm, hai tâm hồn tội lỗi đã tìm thấy sự đồng cảm ở nhau. Mọi bức tường dối trá và lảng tránh đã sụp đổ. Chỉ còn lại sự thật trần trụi.
Họ muốn nhau.
“Vậy… bây giờ phải làm sao đây cha?” Huy run rẩy hỏi. Câu hỏi treo lơ lửng trong không khí.
Ông Hào không trả lời ngay. Ông chỉ ôm Huy chặt hơn một chút. Ông biết không có câu trả lời nào là đúng đắn cho câu hỏi này. Về quê? Cố gắng quên đi? Hay là… tiếp tục lún sâu vào con đường tội lỗi này?
Ông buông Huy ra, hai tay ông đặt lên vai con trai, nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Cha không biết,” ông nói thật lòng. “Cha chỉ biết một điều. Cha không muốn con phải về quê. Cha muốn… được ở bên cạnh con.”
Đó không phải là một lời hứa hẹn, cũng không phải là một lời tỏ tình. Nhưng đối với Huy, nó còn hơn cả thế. Nó là một sự chấp nhận. Cha không ghê tởm cậu. Cha vẫn muốn cậu ở lại.
Nước mắt lại một lần nữa trào ra, nhưng lần này là nước mắt của sự nhẹ nhõm. Huy khẽ gật đầu, vùi mặt vào vai cha một lần nữa.
Họ cứ ngồi như vậy rất lâu. Không nói thêm lời nào. Không cần phải nói thêm lời nào nữa.
Bên ngoài, trời đã tối hẳn. Ánh đèn đường hắt vào phòng, tạo nên những cái bóng dài trên tường. Một sự khởi đầu mới, đầy mong manh và nguy hiểm, đang chờ đợi họ.