Mùi Đàn Ông Của Cha - Chương 16
Ba năm, một khoảng thời gian không dài nhưng đủ để mọi thứ thay đổi.
Từ một cậu trai non nớt theo cha lên thành phố, Huy giờ đây đã là ông chủ của một tiệm sửa chữa điện thoại nhỏ nhưng khang trang, nằm trên một con phố khá sầm uất. Cậu đã trưởng thành, chững chạc, tay nghề được nhiều người khen ngợi.
Bằng số tiền dành dụm được, họ đã thuê một căn nhà nhỏ. Phía trước nhà được tận dụng làm mặt bằng của tiệm, với tủ kính trưng bày phụ kiện và một quầy tiếp khách. Nhưng chỉ cần bước qua một cánh cửa phía sau, đó là một thế giới hoàn toàn khác – tổ ấm bí mật của riêng họ, với một phòng khách nhỏ, một căn bếp xinh xắn và một phòng ngủ đầy đủ tiện nghi.
Ông Hào cũng đã nghỉ việc ở công trình. Ông không còn muốn phơi mình dưới nắng gió nữa. Giờ đây, công việc hàng ngày của ông là ở tiệm, phụ giúp “vợ”. Ông lo việc tiếp khách, ghi hóa đơn, quản lý sổ sách. Với vẻ ngoài chững chạc, đáng tin cậy, ông rất được lòng khách hàng. Họ đã trở thành những người bạn đời, những người đồng nghiệp thật sự.
Một buổi sáng đẹp trời.
Huy tỉnh giấc trong vòng tay quen thuộc của cha. Ánh nắng sớm len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt của ông Hào. Những nếp nhăn dường như đã hằn sâu hơn, tóc cũng đã điểm thêm nhiều sợi bạc, nhưng trong mắt Huy, ông vẫn là người đàn ông mạnh mẽ, quyến rũ nhất. Cậu khẽ rướn người, hôn lên đôi môi của ông.
“Chào buổi sáng, chồng yêu.”
Ông Hào mỉm cười, kéo Huy vào một nụ hôn sâu hơn. “Chào buổi sáng, vợ của anh.”
Họ bắt đầu một ngày mới bằng những cử chỉ thân mật, ăn ý. Huy vào bếp pha cà phê trong khi ông Hào chuẩn bị đồ để mở tiệm. Họ cùng nhau ăn sáng, nói những câu chuyện phiếm về ngày hôm qua. Không còn sự ngượng ngùng hay tội lỗi, chỉ còn sự thoải mái và bình yên của một cặp vợ chồng đã sống với nhau lâu năm.
Tám giờ sáng, tiệm điện thoại “HUY HÀO” mở cửa.
Công việc kinh doanh khá tốt. Khách ra vào liên tục. Ông Hào với tài ăn nói của mình đã giữ được rất nhiều khách quen. Huy thì ngồi ở bàn kỹ thuật phía trong, cặm cụi với những con chip, những vi mạch nhỏ xíu.
Họ làm việc một cách chuyên nghiệp. Không ai có thể ngờ rằng ông chủ tiệm và người nhân viên kia lại là một cặp tình nhân loạn luân. Nhưng những ngọn lửa bí mật vẫn luôn âm ỉ.
Giữa trưa, khi khách đã vãn, ông Hào đi vào phía trong, nơi Huy đang tập trung sửa một chiếc điện thoại. Ông ôm lấy cậu từ phía sau, cằm tựa lên vai cậu.
“Mệt không, vợ?”
“Không mệt,” Huy cười, ngả đầu vào ngực chồng. “Thấy chồng là em hết mệt liền.”
“Dẻo miệng,” ông Hào nói, nhưng tay thì đã bắt đầu không yên phận, luồn vào trong quần Huy, bóp nhẹ lên cặp mông săn chắc. “Trưa nay đóng cửa nghỉ một tiếng nhé. Chồng thèm ‘ăn’ vợ rồi.”
“Ở đây sao được?” Huy giật mình. “Đây là tiệm mà.”
“Thì sao? Tiệm của chúng ta mà,” ông Hào cười gian. “Anh đóng cửa lại là thành nhà của chúng ta ngay.”
Và thế là, họ làm tình ngay trên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng khách, ngay phía sau cửa tiệm đang đóng tạm. Một cuộc làm tình vội vã, đầy kích thích, sợ hãi có khách bất ngờ gọi cửa.
Buổi chiều, công việc lại tiếp tục như bình thường. Đến tối, họ đóng cửa tiệm. Khoảnh khắc cánh cửa cuốn được kéo xuống, thế giới bên ngoài biến mất. Họ lại trở về là của riêng nhau.
Họ cùng nhau nấu bữa tối, cùng xem một bộ phim, cùng chia sẻ những vui buồn trong ngày. Cuộc sống của họ thật sự rất đỗi bình thường, bình thường đến mức hạnh phúc.
Đêm đó, sau khi tắm rửa sạch sẽ, họ lại quấn lấy nhau trên chiếc giường êm ái. Cuộc làm tình lần này không còn vội vã, không còn thô bạo. Nó chậm rãi, dịu dàng, là sự thăng hoa của tình yêu.
Ông Hào nhìn sâu vào mắt Huy khi ông từ từ đâm con cặc của mình vào bên trong cậu.
“Em có hạnh phúc không, vợ?”
Huy vòng tay qua cổ chồng, nước mắt khẽ ứa ra. “Có chồng ở đây, ngày nào em cũng hạnh phúc.”
“Cái lỗ đít này, cả con người em, đều là của chồng. Nhớ chưa?” ông Hào thì thầm, bắt đầu những cú nắc đầy yêu thương.
“Dạ… em là của chồng… Mãi mãi là vợ của chồng…”
Họ lên đỉnh trong sự mãn nguyện tột cùng. Nằm trong vòng tay nhau, Huy chợt nhớ ra điều gì đó.
“À, cuối tuần trước mẹ có gọi,” cậu nói. “Mẹ hỏi dạo này hai cha con mình làm ăn sao, có khỏe không.”
Ông Hào khẽ thở dài. “Lại hỏi khi nào em lấy vợ chứ gì?”
“Dạ,” Huy cười buồn. “Em nói đang bận làm ăn, chưa tính tới.”
Thỉnh thoảng, bà Hạnh và em gái vẫn lên thăm họ. Những lúc đó, căn nhà nhỏ lại trở nên chật chội. Và cơn thèm khát của họ lại bị dồn nén. Họ lại phải diễn kịch, lại phải lén lút tìm đến những khách sạn gần đó để giải tỏa, nói dối là đi gặp đối tác hay bạn bè. Gánh nặng của sự thật và tội lỗi vẫn còn đó, không bao giờ mất đi.
“Đôi khi em thấy có lỗi với mẹ quá, chồng ạ,” Huy thì thầm.
Ông Hào ôm vợ chặt hơn. “Anh biết. Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Chỉ cần chúng ta hạnh phúc là được, phải không?”
Huy gật đầu, rúc vào lòng chồng tìm kiếm sự an ủi. Cậu biết ông nói đúng. Họ không thể từ bỏ hạnh phúc này.
Một chuyện tình tội lỗi cứ thế mà tiếp diễn qua ngày tháng mà không ai muốn dừng lại.