Mùi Đàn Ông Của Cha - Chương 12
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã gần một năm kể từ cái đêm định mệnh đầu tiên, cái đêm mà hai chữ “cha con” đã bị vấy bẩn bởi dục vọng, cái đêm mà họ bắt đầu dấn thân vào con đường loạn luân không lối thoát.
Đối với thế giới, đó là một tội lỗi. Nhưng đối với ông Hào và Huy, một năm qua là một năm hạnh phúc nhất mà họ từng có. Họ đã cùng nhau lao động, cùng nhau chia sẻ những bữa ăn đạm bạc, cùng nhau sưởi ấm cho nhau trong căn phòng trọ nhỏ bé, và cùng nhau quấn quýt trong những trận mây mưa nồng cháy. Tình yêu của họ, nảy mầm từ một hạt giống cấm kỵ, giờ đã bén rễ sâu đậm, không gì có thể lay chuyển.
Ông Hào biết, ông phải làm một điều gì đó đặc biệt cho Huy, cho “cậu con trai bé bỏng” đã cứu rỗi cuộc đời cô độc của ông, cho “người tình” đã mang lại cho ông những khoái cảm mà ông chưa từng biết đến. Ông muốn cho Huy một danh phận, một lời hứa hẹn, dù cho cái danh phận đó chỉ có hai người họ biết.
Ông bắt đầu kế hoạch của mình một cách âm thầm. Tiền lương hàng tháng, sau khi gửi một phần lớn về quê cho vợ lo cho con gái ăn học, phần còn lại ông đều đưa Huy giữ. Nhưng ông vẫn có một khoản “quỹ đen” nho nhỏ, là tiền ông nhận được từ những mánh khoé vặt ở công trường, hay những lần làm thêm ngoài giờ mà không nói cho Huy biết. Ông đã dành dụm nó suốt mấy tháng trời.
Một buổi chiều cuối tuần, ông nói dối Huy là đi gặp lại mấy người bạn cũ, rồi một mình bắt xe buýt đến một tiệm vàng nhỏ ở một khu phố khác. Ông, một gã công nhân xây dựng cao to, da đen sạm, ăn mặc xuề xòa, bước vào một nơi lấp lánh ánh vàng, trông lạc lõng và có phần ngô nghê.
“Chào anh, anh muốn mua gì ạ?” cô nhân viên mỉm cười chuyên nghiệp.
“Tôi… tôi muốn mua một cặp nhẫn,” ông Hào nói, giọng hơi ngượng.
“Dạ, anh muốn mua nhẫn cưới hay nhẫn đôi ạ? Chất liệu vàng hay bạc?”
“Nhẫn đôi thôi. Bằng bạc được rồi. Kiểu đơn giản thôi cô.”
Cô gái dẫn ông đến tủ kính, chỉ cho ông vài mẫu nhẫn trơn, không có họa tiết cầu kỳ. Ông Hào nhìn một hồi, rồi chọn một cặp nhẫn có thiết kế dày dặn, nam tính. Nó không đắt đỏ, nhưng đối với ông, nó là cả một gia tài.
“Tôi lấy cặp này,” ông nói. “Với lại… tôi muốn khắc chữ lên bên trong nhẫn.”
“Dạ được ạ. Anh muốn khắc gì ạ? Tên hay ngày kỷ niệm?”
Ông Hào hít một hơi thật sâu, rồi nói nhỏ, như sợ người khác nghe thấy: “Cô khắc cho tôi bốn chữ cái… H… H… L… L…”
Cô nhân viên hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn ông. “HHLL ạ? Bốn chữ này có ý nghĩa gì đặc biệt không anh?”
Mặt ông Hào hơi đỏ lên. Ông không thể nói với cô gái này rằng nó có nghĩa là “Hào Huy Loạn Luân”. Đó là mật mã của riêng ông và Huy, là con dấu minh chứng cho mối tình tội lỗi nhưng cũng đầy say mê của họ. Một sự nhắc nhở thường trực rằng họ là ai, họ đã đến với nhau như thế nào, và tình yêu của họ đặc biệt ra sao.
“Là… là tên viết tắt của hai đứa chúng tôi thôi,” ông nói dối.
Cô nhân viên không hỏi thêm nữa. Sau khi nhận lại cặp nhẫn đã được khắc xong, ông Hào cẩn thận cất nó vào một chiếc hộp nhỏ, giấu kỹ trong túi quần. Lòng ông rộn lên một niềm vui sướng và hồi hộp khó tả.
Ngày kỷ niệm đã đến.
Buổi sáng hôm đó, ông Hào dậy sớm hơn thường lệ. Ông hôn lên trán Huy đang say ngủ một cái thật kêu, rồi thì thầm: “Hôm nay là một ngày đặc biệt đó, con trai của cha.”
Họ cùng nhau đến công trường. Cả ngày hôm đó, ông Hào làm việc mà lòng cứ như lửa đốt. Đến giữa buổi chiều, ông vờ như mệt mỏi, ôm đầu nói với tay cai thầu là mình bị trúng gió, xin về sớm.
“Cha có sao không?” Huy lo lắng chạy lại. “Để con đưa cha về.”
“Không sao,” ông Hào xua tay, cố gắng diễn cho tròn vai. “Cha về nghỉ một lát là khỏe ngay. Con ở lại làm cho xong việc đi, chiều về sớm với cha là được.”
Nói rồi, ông vội vàng lấy xe đi, không cho Huy có cơ hội đi theo. Huy ở lại, lòng đầy lo lắng, chỉ mong làm cho nhanh để về xem cha thế nào.
Nhưng ông Hào không hề mệt. Ông đang tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết. Ông chạy xe một mạch ra chợ, mua những thứ mà bình thường ông không bao giờ mua: hai miếng bít tết bò Úc thật ngon, một chai rượu vang đỏ, khoai tây, măng tây, và cả một bó hoa hồng đỏ thắm cùng vài cây nến.
Về đến phòng, ông bắt tay vào công cuộc chuẩn bị. Căn phòng trọ mười mấy mét vuông quen thuộc phải được biến thành một “phòng tân hôn” lộng lẫy. Ông dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, gọn gàng. Ông trải lên chiếc giường sắt một bộ ga giường màu trắng mới tinh mà ông đã mua từ tuần trước. Rồi ông rải những cánh hoa hồng lên trên. Ông dùng mấy sợi dây đèn nháy rẻ tiền mua ở chợ đêm để giăng lên khắp phòng, tạo ra một không gian lấp lánh, mờ ảo. Chiếc bàn gỗ nhỏ được phủ một tấm khăn trải bàn cũng màu trắng, hai cây nến được đặt trang trọng ở giữa.
Sau khi trang trí xong, ông bắt đầu nấu nướng. Ông, một người đàn ông chỉ quen với cơm rau cá mắm, giờ lại lóng ngóng làm theo một công thức nấu món Âu mà ông đã xem trên mạng. Mùi bơ tỏi thơm lừng bay khắp phòng.
Đến khi trời chạng vạng tối, Huy mới về đến. Mệt mỏi, bẩn thỉu và lo lắng, cậu mở cửa phòng.
Và rồi cậu đứng sững lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến cậu không thể tin nổi. Căn phòng trọ tồi tàn của họ đã biến mất. Thay vào đó là một không gian lung linh, huyền ảo dưới ánh đèn nháy và ánh nến. Trên chiếc giường quen thuộc là hoa hồng. Trên bàn là một bữa ăn thịnh soạn. Và cha cậu, ông Hào, đang đứng ở đó. Ông đã tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, tóc chải gọn gàng. Ông nhìn cậu, nở một nụ cười vừa hiền hậu vừa có chút ngượng ngùng.
“Cha… chuyện này… là sao vậy ạ?” Huy lắp bắp.
“Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm của chúng ta,” ông Hào nói, giọng đầy dịu dàng. “Mau đi tắm đi con, rồi ra ăn mừng với cha.”
Huy vẫn còn ngơ ngác, nhưng cậu cũng làm theo lời cha. Khi cậu bước ra từ nhà tắm, người đã sạch sẽ thơm tho, bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn. Ông Hào kéo ghế cho cậu, rồi trịnh trọng rót rượu vang ra hai chiếc ly thủy tinh.
Họ ngồi đối diện nhau, trong ánh nến bập bùng.
“Chúc mừng kỷ niệm một năm của chúng ta,” ông Hào nâng ly.
“Dạ… chúc mừng…” Huy cũng nâng ly, ánh mắt vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc và xúc động.
Bữa ăn diễn ra trong không khí lãng mạn đến không tưởng. Miếng bít tết có hơi dai một chút, nhưng đối với Huy, đó là món ăn ngon nhất trên đời. Họ nói về một năm đã qua, về những kỷ niệm vui buồn, về lần đầu tiên họ làm tình, về những lần vụng trộm sau đó. Họ nói về tất cả, không còn một chút ngượng ngùng nào.
Khi bữa ăn kết thúc, ông Hào hít một hơi thật sâu. Ông lấy từ trong túi quần ra chiếc hộp nhung nhỏ. Rồi, ông làm một việc mà Huy không bao giờ có thể ngờ tới.
Ông Hào, người cha cao lớn, mạnh mẽ của cậu, đã từ từ quỳ một chân xuống sàn nhà, trước mặt cậu.
“Cha…” Huy hoảng hốt định đứng dậy.
“Ngồi im đó,” ông Hào nói, ánh mắt ông nhìn cậu đầy nghiêm túc và chân thành.
Ông mở chiếc hộp ra. Bên trong là hai chiếc nhẫn bạc lấp lánh dưới ánh nến.
Trái tim Huy như ngừng đập.
“Huy à,” ông Hào bắt đầu, và giọng ông run lên vì xúc động. “Trước khi gặp lại con, cuộc sống của cha chỉ là một màu xám xịt. Mỗi ngày đi làm, ăn rồi ngủ, không có mục đích, không có niềm vui. Cha sống như một cái máy. Nhưng từ khi có con ở bên, con đã mang lại màu sắc cho cuộc đời của cha. Con đã cho cha biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là yêu thương, thế nào là được sống thật sự.”
Ông nhìn sâu vào mắt Huy. “Cha biết, mối quan hệ của chúng ta là sai trái, là tội lỗi. Nhưng cha không hối hận. Một giây phút nào cũng không. Con không chỉ là con trai của cha, con còn là người tình, là bạn đời, là tất cả những gì cha có.”
Ông ngừng lại, rồi cất giọng, rõ ràng và dứt khoát. Ngay khoảnh khắc này, ông đã thay đổi tất cả.
“Huy, từ giờ phút này, anh không muốn làm cha của em nữa. Anh muốn làm chồng của em. Em… có đồng ý lấy anh không? Làm vợ của anh, để anh được chăm sóc, yêu thương em đến hết cuộc đời này.”
Anh… em… chồng… vợ…
Những từ ngữ ấy như một dòng điện hàng ngàn vôn chạy dọc sống lưng Huy. Nước mắt cậu trào ra, không thể kìm nén được nữa. Cậu không thể nói được gì, chỉ có thể gật đầu trong tiếng nấc.
“Em… em đồng ý…”
Ông Hào sung sướng đến phát khóc. Ông run run lấy một chiếc nhẫn ra, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của Huy. Rồi Huy cũng lấy chiếc còn lại, đeo vào tay ông. Họ cùng nhìn vào bên trong chiếc nhẫn. Bốn chữ cái “HHLL” được khắc sâu, rõ nét. Hào Huy Loạn Luân. Con dấu vĩnh viễn cho mối tình cấm kỵ của họ. Họ không chối bỏ, họ khắc ghi nó, như một phần không thể thiếu của tình yêu này.
Ông Hào đứng dậy, kéo Huy vào một nụ hôn sâu. Nụ hôn của những người đã thuộc về nhau.
“Vợ yêu,” ông thì thầm.
“Chồng yêu” Huy đáp lại.
Không cần thêm lời nào nữa. Ông Hào bế thốc Huy lên, mặc cho cậu kinh ngạc kêu lên một tiếng. Ông ẩm cậu, như ẩm một nàng dâu mới, tiến về phía chiếc giường đã được trang trí lộng lẫy bằng hoa hồng.
Đêm động phòng của họ bắt đầu.
Ông Hào nhẹ nhàng đặt Huy xuống giường. Ông không vội vã. Ông từ từ cởi từng nút áo của “vợ” mình, như đang mở một món quà quý giá. Ông hôn lên khắp cơ thể cậu, từ đôi môi, xuống cổ, xương quai xanh, rồi đến hai đầu ti săn chắc.
“Vợ của anh đẹp quá,” ông khen ngợi, giọng khàn đặc.
“Chồng…” Huy rên rỉ, cơ thể uốn éo dưới sự vuốt ve của ông.
Khi Huy đã hoàn toàn trần trụi, ông Hào bắt đầu màn dạo đầu đầy say mê. Ông bú mút con cặc của Huy, liếm láp hai hòn dái của cậu, rồi lại di chuyển xuống dưới, vùi mặt vào khe mông, dùng lưỡi để phục vụ cái lỗ đít dâm đãng mà ông yêu nhất. Ông làm tất cả những gì có thể để mang lại khoái cảm cho người bạn đời của mình.
Sau khi Huy đã được chuẩn bị một cách hoàn hảo, ông Hào mới để con cặc khổng lồ của mình tiến vào. Ông nhìn thẳng vào mắt Huy khi ông từ từ xâm nhập.
“Anh yêu em,” ông nói, ngay khi họ đã hoàn toàn kết hợp làm một.
“Em cũng yêu anh,” Huy đáp lại.
Họ làm tình. Một cuộc làm tình khác hẳn những lần trước. Nó không chỉ có dục vọng, mà còn có cả tình yêu, sự trân trọng và niềm hạnh phúc vô bờ. Họ quấn quýt lấy nhau, thử mọi tư thế, khám phá từng tấc da thịt của nhau trong ánh nến lung linh. Những tiếng rên rỉ, những lời nói tục tĩu dâm đãng vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó được bao bọc bởi những lời yêu thương.
“A… chồng ơi… đụ em đi… Con cặc của chồng… lấp đầy em rồi…”
“Vợ ơi… cái lỗ đít của em… làm anh sướng chết mất… Để chồng nắc em, nắc đến khi em chỉ biết gọi tên chồng thôi…”
Họ lên đỉnh trong sự hòa hợp tuyệt đối, trong tiếng gọi “chồng ơi”, “vợ ơi” đầy âu yếm.
Đêm đó, họ không ngủ. Họ làm tình hết lần này đến lần khác, cho đến khi trời gần sáng. Họ nằm ôm nhau trên chiếc giường hoa hồng đã nhàu nát, hai chiếc nhẫn bạc trên tay lấp lánh.
Huy rúc vào lòng chồng mình, mệt mỏi nhưng mãn nguyện. Cậu thì thầm: “Cảm ơn anh, chồng yêu. Vì tất cả.”
Ông Hào hôn lên trán cậu. “Ngủ đi, vợ yêu của anh. Từ nay về sau, ngày nào cũng sẽ là ngày kỷ niệm của chúng ta.”
Huy mỉm cười, chìm vào giấc ngủ. Cậu biết, từ giờ phút này, cậu không còn là con trai của ông Hào nữa. Cậu là vợ của ông, là bạn đời của ông. Họ đã có một gia đình thật sự, một gia đình chỉ có hai người, được xây dựng trên nền tảng của một tình yêu cấm kỵ, nhưng lại vĩnh cửu và chân thành hơn bất cứ thứ gì trên đời.