Mùi Đàn Ông Của Cha - Chương 10
Lời nói của bà Hạnh, mẹ của Huy, qua điện thoại cuối cùng cũng thành sự thật. Mặc cho ông Hào hết lời khuyên can rằng trên này chật chội, bất tiện, bà vẫn khăn gói quả mướp lên thăm chồng, thăm con. Sự xuất hiện của bà, với nụ cười hiền hậu và sự tần tảo quen thuộc, đã ngay lập tức biến căn phòng trọ mười mét vuông trở nên ấm cúng hơn, nhưng đồng thời cũng biến nó thành một cái lồng giam ngột ngạt cho hai cha con.
Cuộc sống “diễn kịch” của họ bắt đầu.
Trước mặt bà Hạnh, họ là một cặp cha con không thể bình thường hơn. Ông Hào là người chồng, người cha mẫu mực, đi làm về đưa hết tiền cho vợ. Huy là đứa con trai ngoan ngoãn, hiếu thảo, thấy mẹ lên thì mừng rỡ, luôn miệng hỏi han. Họ cùng nhau ăn những bữa cơm nóng hổi, ngon lành do tay mẹ nấu, cùng xem tivi trong không gian chật hẹp.
Nhưng bão ngầm luôn cuộn chảy ngay bên dưới vẻ ngoài yên bình đó.
Sự kìm nén khiến dục vọng của họ càng thêm cháy bỏng. Họ thèm khát nhau đến phát điên. Chiếc giường đơn duy nhất giờ đã được nhường cho bà Hạnh. Ông Hào và Huy phải trải nệm ngủ dưới sàn, cách nhau một khoảng. Đêm đêm, nằm trong bóng tối, nghe tiếng thở đều đều của mẹ, họ chỉ có thể nhìn nhau, trong ánh mắt chứa đầy ham muốn không thể giải tỏa. Con cặc của cả hai đều cương cứng, đau nhức, nhưng họ không thể làm gì được.
Sự đụng chạm trở thành một thứ xa xỉ phẩm đầy kích thích. Khi bà Hạnh đang loay hoay nấu ăn dưới bếp chung, Huy đi ngang qua cha trong phòng, ông Hào sẽ nhanh như cắt kéo cậu lại, ép vào tường, hôn ngấu nghiến. Một nụ hôn sâu, ướt át, lưỡi của hai người đàn ông quấn lấy nhau đầy điên cuồng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trước khi ông đẩy cậu ra, thì thầm: “Thèm lỗ đít của con quá.”
Hay có lúc, cả nhà đang ngồi ăn cơm, bà Hạnh vừa cúi xuống múc canh, bàn tay của ông Hào ở dưới gầm bàn đã luồn vào trong đũng quần Huy, bóp mạnh lấy con cặc đang mềm của cậu, khiến Huy giật bắn mình, suýt nữa thì đánh rơi bát cơm. Cậu chỉ có thể cúi gằm mặt, mặt đỏ bừng, cố gắng nuốt trôi cục nghẹn ở cổ trong khi cha mình vẫn tỉnh bơ nói chuyện với mẹ.
Sự kìm nén kéo dài được ba ngày. Ba ngày sống trong địa ngục của dục vọng. Và ông Hào là người không chịu nổi trước.
Buổi chiều hôm đó, sau khi đi làm về, ông nói với vợ:
“Mình ơi, tối nay anh với thằng Huy phải đi đám cưới con trai của ông bạn làm chung. Chắc là về hơi trễ.”
Bà Hạnh không một chút nghi ngờ, vui vẻ gật đầu: “Ừ, hai cha con đi đi. Nhớ đừng uống bia nhiều quá nghe chưa.”
“Biết rồi mà,” ông Hào đáp, nhưng trong mắt đã ánh lên một tia sáng của loài thú dữ.
Làm gì có đám cưới nào.
Ông Hào lấy xe máy, chở Huy đi thẳng. Cậu con trai ngồi sau, vòng tay ôm chặt lấy eo cha, áp mặt vào tấm lưng rộng lớn, cảm nhận từng thớ cơ rắn chắc và hơi nóng hừng hực. Cả hai đều biết họ sắp đi đâu, sắp làm gì. Sự chờ đợi khiến con cặc của Huy đã bắt đầu rục rịch trong quần.
Ông Hào không chở Huy đến một nhà nghỉ rẻ tiền. Ông đến một khách sạn trông khá tươm tất ở quận khác. Ông vào thuê phòng theo giờ, trả tiền một cách nhanh gọn. Rồi ông kéo tay Huy đi thẳng vào thang máy.
Ngay khi cánh cửa kim loại của thang máy vừa đóng lại, không gian riêng tư chỉ có hai người, ông Hào đã không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa. Ông đẩy mạnh Huy vào vách thang máy, ép cả thân mình vào, rồi cúi xuống hôn cậu một cách điên cuồng.
“Ưm…” Huy chỉ kịp rên lên một tiếng trước khi môi lưỡi của cậu bị cha chiếm đoạt.
Lưỡi của ông Hào sục sạo trong miệng cậu, mút mát, khuấy đảo. Một nụ hôn sâu đến nghẹt thở, đầy gấp gáp và thèm khát. Tay ông cũng không hề yên phận, một tay giữ chặt gáy Huy, tay kia luồn xuống dưới, bóp nắn cặp mông săn chắc của cậu qua lớp quần jean.
“Ting.”
Tiếng thang máy báo hiệu đã đến tầng. Ông Hào luyến tiếc dứt ra, môi lưỡi cả hai kéo ra một sợi chỉ bạc dâm đãng. “Vô phòng,” ông gằn giọng, rồi nắm tay Huy đi nhanh về phía căn phòng đã thuê.
Cửa phòng vừa mở ra, họ lao vào nhau như hai con thú hoang. Quần áo bị xé toạc, vứt lung tung trên sàn. Ông Hào đẩy Huy ngã xuống giường, rồi đè lên.
“Cha thèm cái lỗ đít của con đến phát điên rồi!”
Không một chút dạo đầu, không một lời dỗ dành. Ông lật người Huy lại, banh hai cánh mông của cậu ra, nhổ một bãi nước bọt lên cái lỗ nhỏ đang co rúm rồi đâm thẳng con cặc khổng lồ của mình vào.
“Aaaaa!” Huy hét lên. Sự xâm nhập đột ngột và thô bạo khiến cậu đau đến chảy nước mắt. Nhưng cơn đau đó nhanh chóng bị nhấn chìm bởi một cơn khoái cảm mãnh liệt đến từ sự giải tỏa sau bao ngày bị dồn nén.
Ông Hào bắt đầu nắc. Điên cuồng. Mạnh bạo. Ông đụ con trai mình như thể ngày mai là tận thế. Ông túm lấy hông cậu, nhấc bổng lên, rồi lại dập xuống con cặc của mình. Tiếng da thịt va chạm vào nhau chan chát, tiếng giường kêu cọt kẹt, tiếng rên rỉ tục tĩu của cả hai vang vọng khắp phòng.
Họ làm tình suốt cả buổi chiều, hết từ trên giường rồi lại xuống sàn nhà, vào cả trong phòng tắm. Họ thử mọi tư thế, vắt kiệt sức lực của nhau.
Đến tối, khi cả hai đã mệt lả, nằm ôm nhau trên giường, ông Hào với lấy điện thoại, gọi về cho vợ. Giọng ông tỉnh queo:
“Alo mình à? Tối nay chắc cha con anh không về được rồi. Uống say quá, ông bạn giữ lại ngủ sáng mai về. Mình cứ ăn cơm rồi ngủ trước đi nhé, đừng chờ.”
Bà Hạnh ở đầu dây bên kia vẫn không hề nghi ngờ. “Trời đất, đã dặn rồi mà. Thôi được rồi, hai cha con ngủ lại đi cho khỏe rồi sáng về.”
Cúp máy, ông Hào quay sang nhìn Huy, nở một nụ cười đầy gian xảo. Ông hôn lên môi cậu. “Đêm nay, chúng ta có cả đêm.”
Và họ lại tiếp tục. Nhưng lần này chậm rãi hơn, tình cảm hơn. Ông Hào đâm con cặc của mình vào bên trong Huy, rồi cứ để yên như vậy. Đêm đó, ông không rút ra. Cặc của ông cứ ghim chặt trong lỗ đít của con trai, như một mỏ neo, một sự khẳng định chủ quyền tuyệt đối. Huy ngủ thiếp đi trong cảm giác được lấp đầy, được bao bọc, an toàn và trọn vẹn.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, họ tỉnh dậy. Ham muốn lại trỗi dậy. Họ tranh thủ đụ nhanh một phát nữa, một trận mây mưa đầy năng lượng để bắt đầu ngày mới.
Sau đó, họ tắm rửa, mặc lại quần áo, trả phòng rồi ung dung đi về như không có chuyện gì xảy ra. Về đến nhà, bà Hạnh đã chuẩn bị sẵn đồ ăn.
“Hai cha con về rồi đó hả? Mau vào ăn sáng rồi thay đồ đi làm.”
“Dạ”, “Được” họ đồng thanh đáp, rồi nhìn nhau, trao cho nhau một cái nháy mắt đầy bí mật.
Cơn bão ngầm dưới mái nhà vẫn còn đó, nhưng đêm qua, họ đã tìm được một ốc đảo an toàn để giải tỏa. Và họ biết, họ sẽ còn cần đến ốc đảo đó nhiều lần nữa.