Mùi Đàn Ông Của Cha - Chương 1
Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng rao hàng lanh lảnh và cái nóng hầm hập đặc trưng của Sài Gòn phả thẳng vào mặt Huy ngay khi cậu vừa bước xuống chiếc xe đò cũ kỹ. Sau một đêm dài nằm co quắp trên ghế, toàn thân Huy ê ẩm, mồ hôi rịn ra làm chiếc áo thun mỏng dính vào da thịt. Cậu trai mười tám tuổi, lần đầu tiên đặt chân đến thành phố hoa lệ, chỉ thấy choáng ngợp trước một mớ âm thanh và hình ảnh hỗn độn. Mùi khói xăng, mùi đồ ăn vặt từ những chiếc xe đẩy, mùi mồ hôi của dòng người đông đúc quyện vào nhau, tạo thành một thứ không khí vừa xa lạ vừa ngột ngạt.
Huy xốc lại chiếc ba lô nặng trĩu trên vai, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm. Trong điện thoại, cha cậu dặn sẽ đứng đợi ở cổng số 2. Đã năm năm rồi Huy chưa gặp lại cha. Ký ức của cậu về ông Hào là hình ảnh của một người đàn ông cao lớn, ít nói, với bàn tay thô ráp luôn xoa đầu cậu mỗi khi ông từ thành phố về quê ăn Tết. Nhưng đó là ký ức của một đứa trẻ. Huy bây giờ đã là một thanh niên, cao một mét tám mươi, vai rộng, cơ thể rắn chắc nhờ những năm tháng phụ giúp mẹ việc đồng áng. Cậu tự hỏi, cha mình bây giờ trông ra sao? Có già đi nhiều không?
Len qua đám đông chen chúc, Huy cuối cùng cũng thấy cổng số 2. Cậu nheo mắt dưới cái nắng chói chang, và rồi, cậu nhận ra ông.
Ông Hào không khó để nhận ra giữa đám đông. Ông vẫn cao lớn như trong trí nhớ của Huy, nhưng có phần gầy hơn, khắc khổ hơn. Ông mặc một chiếc áo sơ mi công nhân màu xanh dương đã bạc thếch, lưng áo ướt một mảng lớn mồ hôi, dính chặt vào tấm lưng rộng và rắn rỏi. Làn da ông đen sạm, cháy nắng, hằn lên những nếp nhăn nơi khóe mắt khi ông nheo lại nhìn quanh. Mái tóc cắt ngắn lởm chởm đã điểm vài sợi bạc. Ông đứng đó, dáng vẻ trầm lặng và có phần lạc lõng, đôi mắt kiên nhẫn không rời khỏi cửa ra của bến xe.
“Cha!”
Huy gọi to, giọng có chút khàn đi vì xúc động.
Ông Hào giật mình quay lại. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, tất cả sự mệt mỏi trên gương mặt ông như tan biến, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ đến bất ngờ. Nụ cười ấy làm lộ ra hàm răng trắng đều và khiến ông trông trẻ hơn tuổi ba mươi tám của mình.
“Huy! Lại đây con!”
Ông Hào bước nhanh về phía Huy, dang rộng vòng tay. Huy cũng bước tới, và rồi cậu chìm vào cái ôm của cha. Đó là một cái ôm chắc nịch, mạnh mẽ. Tấm ngực rắn như đá của ông ép vào người cậu, hơi nóng từ cơ thể ông phả ra, mang theo mùi của nắng gắt, của mồ hôi và mùi vải áo cũ. Huy có thể cảm nhận từng thớ cơ săn chắc dưới lớp áo mỏng. Vòng tay ông siết chặt lấy cậu, một sự che chở quen thuộc mà đã từ rất lâu rồi cậu mới cảm nhận lại.
“Lớn quá rồi,” ông Hào vỗ vỗ vào lưng Huy, giọng ông khàn đi. “Cao gần bằng cha rồi.”
Huy chỉ cười, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cậu buông cha ra, nhìn kỹ ông hơn. Đúng là ông có già đi, nhưng cái cốt cách đàn ông, mạnh mẽ thì vẫn còn đó, thậm chí còn đậm nét hơn. Đôi vai ông rộng và vững chãi, cánh tay trần lộ ra dưới tay áo xắn cao nổi lên những đường gân guốc và bắp thịt cuồn cuộn của người lao động chân tay.
“Đi đường mệt không con?” Ông Hào hỏi, tay ông giành lấy chiếc ba lô nặng trịch từ vai Huy một cách dễ dàng. “Nặng quá. Để cha xách cho.”
“Dạ con cầm được mà.” Huy định đưa tay lấy lại nhưng ông Hào đã quay người đi.
“Khách sáo với cha làm gì. Đi, về nhà nghỉ ngơi. Chắc con đói bụng rồi.”
“Nhà” – một từ thật ấm áp. Huy lẽo đẽo đi theo tấm lưng rộng của cha, nhìn cách ông dễ dàng rẽ đám đông, chiếc ba lô nặng nề trên vai ông trông nhẹ tênh. Cậu trai trẻ cảm thấy một sự an tâm lạ lùng. Sài Gòn không còn đáng sợ nữa, vì ở đây, cậu có cha.
Chiếc xe máy của ông Hào là một con Dream cũ, kêu sình sịch. Ông vỗ vỗ vào yên sau. “Lên đi con.”
Huy ngồi lên, cố gắng giữ một khoảng cách nhỏ. Nhưng chiếc yên xe quá ngắn. Ông Hào nổ máy, chiếc xe rung lên, Huy theo phản xạ liền bị xô về phía trước, cả lồng ngực cậu áp chặt vào tấm lưng của cha.
“Ngồi sát vào, ôm lấy cha này, không té bây giờ,” ông Hào nói vọng ra sau, không hề để ý.
Huy ngượng ngùng, do dự một lúc rồi cũng vòng tay qua eo cha. Ngay lập tức, cậu cảm nhận được sự rắn chắc đến kinh ngạc của cơ bụng ông. Không phải kiểu cơ bụng sáu múi trong phòng gym, mà là một khối cơ thịt đặc quánh, cứng như thép, được tôi luyện qua năm tháng lao động. Hơi nóng từ lưng ông truyền qua lớp áo sơ mi, xuyên qua cả áo thun của Huy, lan tỏa khắp lồng ngực cậu. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Luồn lách qua những con đường đông đúc, Huy như một đứa trẻ lần đầu được khám phá thế giới mới. Cậu tò mò nhìn ngó mọi thứ, nhưng sự chú ý của cậu chẳng mấy chốc lại quay về với người đàn ông phía trước. Tấm lưng kia như một bức tường thành, che chắn hết mọi gió bụi cho cậu. Gió lùa qua làm tóc gáy của cha bay bay, chạm vào mũi Huy. Cậu hít một hơi thật sâu. Mùi hương của cha lại một lần nữa quấn lấy cậu. Đó không phải là mùi nước hoa đắt tiền, mà là mùi của cơ thể, của mồ hôi vừa rịn ra dưới cái nắng Sài Gòn, một mùi hương nguyên thủy, trần trụi và… đầy nam tính. Nó khiến Huy, một chàng trai đang ở độ tuổi tò mò nhất về mọi thứ, cảm thấy có chút bối rối. Cậu nhận ra mình đang ôm cha quá chặt, liền hơi nới lỏng vòng tay, nhưng rồi lại sợ té nên đành giữ nguyên. Bàn tay cậu đặt trên phần eo rắn chắc của ông, cảm nhận từng chuyển động của cơ bắp mỗi khi ông điều khiển xe.
Chiếc xe rẽ từ con đường lớn vào một con hẻm nhỏ. Không gian tối lại, ẩm ướt hơn. Hai bên là những bức tường nhà san sát nhau. Cuối cùng, ông Hào dừng lại trước một khu nhà trọ hai tầng trông đã cũ.
“Tới rồi. Con xuống đi.”
Huy bước xuống xe, chân hơi tê. Ông Hào dắt xe vào một góc sân chung, khóa cổ cẩn thận rồi xách ba lô của Huy lên. “Phòng cha ở trên lầu.”
Họ đi lên một cầu thang xi măng hẹp và dốc. Hành lang tầng hai tối om, chỉ có chút ánh sáng le lói từ vài khe cửa. Mùi ẩm mốc và mùi thức ăn cũ xộc vào mũi. Ông Hào dừng lại trước một căn phòng cuối hành lang, rút chìa khóa ra mở ổ khóa kêu “cạch” một tiếng.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra, và thế giới của ông Hào hiện ra trước mắt Huy.
Nó nhỏ hơn Huy tưởng tượng rất nhiều. Căn phòng chỉ rộng chừng mười mét vuông, lợp mái tôn nên không khí bên trong nóng như một cái lò hấp. Tài sản quý giá nhất có lẽ là chiếc quạt máy cũ đang chạy hết tốc lực nhưng chỉ phả ra hơi nóng. Sát bức tường bên phải là một chiếc giường sắt đơn, chỉ đủ cho một người nằm thoải mái. Bên cạnh là một cái bàn gỗ nhỏ, trên đó có vài quyển sổ, một cái gạt tàn và một ấm trà. Quần áo được treo trên một sợi dây kẽm căng ngang phòng. Mọi thứ đều rất gọn gàng, ngăn nắp, nhưng không thể che giấu được sự nghèo khó và tạm bợ.
“Phòng hơi nhỏ, con thông cảm,” ông Hào nói, giọng có chút ngại ngùng. Ông đặt chiếc ba lô của Huy xuống sàn. “Con ngồi nghỉ đi, uống miếng nước cho lại sức.”
Ông rót một ly nước trà đá từ chiếc bình giữ nhiệt vào cái ca nhựa, đưa cho Huy. Huy đón lấy, uống một hơi cạn sạch. Nước trà mát lạnh làm cổ họng cậu dịu đi. Cậu ngồi xuống mép giường, chiếc giường sắt kêu lên ken két. Cậu nhìn quanh căn phòng một lần nữa. Đây là nơi cha cậu đã sống suốt năm năm qua. Một sự xót xa len lỏi trong lòng Huy.
“Nóng quá,” ông Hào vừa nói vừa cởi phăng chiếc áo sơ mi công nhân ra.
Huy bất giác nhìn theo. Và rồi cậu sững người. Lần đầu tiên trong đời, với tư cách là một người đàn ông, cậu nhìn thấy cơ thể trần của cha mình. Tấm lưng rộng, đen bóng vì nắng, phủ một lớp mồ hôi mỏng làm nó ánh lên dưới ánh đèn vàng vọt. Những đường cơ bắp nổi lên rõ rệt mỗi khi ông cử động, từ bả vai xuống tới thắt lưng. Có vài vết sẹo cũ, trắng ởn trên nền da ngăm đen. Đó là một cơ thể của sự lam lũ, của sức mạnh và sự dẻo dai. Huy cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cậu vội quay mặt đi, nhìn xuống sàn nhà, tim đập nhanh một cách kỳ lạ.
Ông Hào không để ý đến sự bối rối của con trai. Ông vắt chiếc áo lên sợi dây kẽm, để lộ toàn bộ phần thân trên vạm vỡ. “Con đi tắm trước đi cho mát. Nhà tắm chung ở cuối hành lang đó. Cha để sẵn khăn với xà phòng trong cái giỏ xanh kia kìa.”
“Dạ,” Huy lí nhí đáp, không dám ngẩng đầu lên. Cậu đứng dậy, lấy bộ đồ sạch trong ba lô, cầm cái giỏ xanh rồi đi nhanh ra khỏi phòng.
Lúc quay lại, người Huy đã thoang thoảng mùi xà phòng bạc hà. Cảm giác mát mẻ, sạch sẽ khiến cậu dễ chịu hơn hẳn. Ông Hào đang ngồi trên chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng, hút thuốc. Thấy Huy vào, ông dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
“Đỡ hơn chưa con?”
“Dạ, mát lắm cha.”
“Ừ. Cha đi tắm cái rồi hai cha con mình đi ăn cơm. Gần đây có quán cơm bụi ngon lắm.”
Ông Hào đứng dậy, vớ lấy chiếc khăn rồi đi ra ngoài. Huy lúc này mới dám thở phào, ngồi xuống giường. Cậu nhìn quanh căn phòng một lần nữa. Ánh mắt cậu dừng lại ở chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi của cha đang treo trên dây. Hình ảnh tấm lưng trần lúc nãy lại hiện lên trong đầu cậu, rõ mồn một. Huy lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ vẩn vơ. Mày điên rồi Huy ơi, đó là cha mày mà.
Bữa cơm đầu tiên của hai cha con ở một quán ăn bình dân. Ông Hào gọi cho Huy một đĩa cơm sườn bì chả đầy ắp. Ông cứ gắp đồ ăn vào chén của Huy, giục cậu ăn nhiều vào.
“Ăn đi con, ăn cho có sức mai cha dẫn đi xin việc.”
“Cha định cho con làm gì ạ?”
“Thì theo cha làm phụ hồ trước đã. Công việc hơi cực nhưng tiền công trả theo ngày, không lo đói. Sức vóc của con thế này làm được. Để làm quen với công việc một thời gian rồi mình tính tiếp.”
Huy gật đầu. Cậu không ngại cực khổ, chỉ cần được ở cùng cha là được.
Ăn xong, hai cha con đi dạo một vòng. Sài Gòn về đêm khác hẳn ban ngày. Đèn điện sáng rực, xe cộ vẫn tấp nập. Ông Hào chỉ cho Huy chỗ này chỗ kia, kể những câu chuyện không đầu không cuối về thành phố. Huy lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người đàn ông đi bên cạnh. Dưới ánh đèn đường, trông ông Hào thật vững chãi.
Trước khi về, ông Hào còn dừng lại mua một bịch chè cho Huy. “Con ở quê chắc ít được ăn mấy thứ này.”
Về đến phòng, ông Hào gọi điện về nhà. Huy nghe tiếng mẹ và em gái ríu rít ở đầu dây bên kia.
“Anh đây mình ơi,” ông Hào nói vào điện thoại, giọng dịu hẳn đi. “Anh với con tới nơi an toàn rồi nhé, đừng lo. Ừ, thằng Huy nó lớn phổng lên, cao lớn khỏe mạnh lắm… Ừ, anh biết rồi. Mình ở nhà cũng giữ gìn sức khỏe, lo cho con nó học hành. Thôi anh cúp máy đây.”
Ông đưa máy cho Huy. “Nói chuyện với mẹ đi này con.”
Huy cầm lấy điện thoại, nghe giọng mẹ lo lắng hỏi han mà sống mũi cay cay. Cậu cố nói thật vui vẻ để mẹ yên tâm. Cúp máy, không khí trong phòng bỗng trở nên im lặng. Nỗi nhớ nhà và sự áy náy vì những suy nghĩ ban chiều khiến Huy có chút buồn.
Đã đến giờ đi ngủ. Và vấn đề lớn nhất hiện ra trước mắt. Căn phòng chỉ có một chiếc giường đơn.
Ông Hào trải lại tấm chiếu trên giường. “Thôi, hai cha con mình nằm tạm. Hơi chật một chút, con chịu khó nhé.”
Huy gật đầu. Cậu biết không còn lựa chọn nào khác.
Ông Hào tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn ngủ màu vàng nhờ nhờ. Ông nằm xuống trước, sát vào phía trong tường. Huy do dự một lúc rồi cũng nằm xuống phần giường còn lại.
Chiếc giường quá hẹp. Ngay khi Huy nằm xuống, vai cậu đã chạm vào vai cha. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ người ông tỏa ra. Cậu nằm thẳng đơ, hai tay duỗi thẳng bên người, không dám nhúc nhích.
Căn phòng chìm vào bóng tối. Tiếng quạt máy kêu rè rè. Tiếng thở đều đều của ông Hào bên cạnh. Và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực Huy.
Nóng.
Cái nóng từ mái tôn hắt xuống, cái nóng của Sài Gòn về đêm, và cái nóng từ cơ thể của người đàn ông nằm cạnh. Tất cả hòa quyện lại, bao bọc lấy Huy. Cậu có thể ngửi thấy mùi xà phòng bạc hà thoang thoảng trên da thịt ông, và sâu hơn nữa, là mùi hương cơ thể đặc trưng mà cậu đã ngửi thấy lúc chiều. Nó luẩn quẩn trong không khí, len lỏi vào từng hơi thở của cậu.
Huy nhắm mắt lại, nhưng không tài nào ngủ được. Tâm trí cậu cứ quay cuồng. Cậu chưa bao giờ nằm gần một người đàn ông nào như thế này. Huống hồ, đây lại là cha cậu. Cậu cảm nhận được từng hơi thở của ông phả nhẹ lên gáy mình. Cảm nhận được lồng ngực vững chãi của ông khẽ phập phồng sau lưng. Cảm nhận được sức nặng và sự hiện hữu rõ mồn một của một cơ thể cường tráng đang nằm sát bên.
Một cảm giác kỳ lạ, vừa an toàn vừa ngột ngạt, vừa thiêng liêng lại vừa có chút gì đó… tội lỗi, đang từ từ xâm chiếm lấy tâm trí non nớt của chàng trai mười tám tuổi. Huy không biết phải gọi tên nó là gì. Cậu chỉ biết rằng, đêm nay sẽ là một đêm rất dài. Và cuộc sống của cậu, kể từ giây phút nằm xuống chiếc giường này, sẽ không bao giờ còn như trước nữa.