Mùa Hè Khoái Lạc - Chương 4
Tôi nhét điện thoại vào túi một cách bực bội.
Tại sao anh không buông tha cho tôi? Tôi đã từ bỏ rồi, tôi không muốn nghĩ gì tới anh nữa.
“Nói láo.” Tiếng nói vang lên trong đầu tôi. “Mày là đồ dối trá.”
Hình ảnh tôi và anh Phương nút lưỡi nhau trong khách sạn hiện lên xen kẽ là hình ảnh lão già dâm tặc Phúc đang bú lấy bú để cây hàng của anh.
“Không, tôi đã quên rồi.” Tôi đáp lại với giọng nói khác trong đầu, “Tôi giờ đã có anh Long, tôi yêu anh ấy.”
“Mày yêu Long???” giọng nói bật cười lớn.
Hình ảnh Khải nắc tôi một cách mạnh bạo, những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống má tôi nhưng miệng lại mỉm cười.
“KHÔNG.” Tôi hét lên, giật mình trở về thực tại. Tôi đưa mắt nhìn quanh, không có ai cả. Sau vài phút chần chừ, tôi đi vào nhà, vừa trở lại chỗ mọi người tụ tập đánh bài thì anh Phương đang đứng đó, anh Phương thật sự.
Tôi á khẩu ngay lập tức, vừa thấy tôi là Phương cười tươi hết sức, “AH, chào em vợ.”
“A…anh…?” Tôi lắp ba lắp bắp, người cứng đờ tại chỗ.
“Nhìn thằng bé xem, nó bất ngờ quá kìa, thật là dễ thương.” Một trong những người dì của anh Long lên tiếng.
“Ngồi xuống đi con.” Mẹ anh Long nói với Phương.
“Em cũng ngồi xuống đi.” Anh Long nắm tay kéo tôi lại ngồi kế bên anh.
Anh Phương cũng quyết định ngồi sát tôi, vô tình tôi lại là người bị kẹp ở chính giữa.
“Anh đi công chuyện sẵn tiện ghé qua thăm hai đứa và gia đình.” Anh Phương nói ngay.
“Sao…sao anh biết được địa chỉ nhà???” Tôi hỏi.
“Anh gọi cho Long.” Phương nhìn tôi hết sức bí hiểm, tôi quay sang chỗ khác.
“Không có chị Thư đi cùng anh hả?” Long đưa mắt hỏi.
“Đi hết thì ai coi nhà haha, với lại đây là công chuyện riêng của anh.” Phương vừa nói vừa ném ánh nhìn cho tôi khi anh nhắc đến hai chữ “Chuyện riêng.”
“Có anh thì vui rồi.” Long cười.
“Sao hả? Thằng em vợ của anh có làm phiền mọi người không?” Phương chợt nói.
“Không, thằng bé hiền và ngoan lắm.” Dì ba đáp.
“Dạ, con xin phép đi vô phòng lấy đồ chút ạ.” Tôi nói rồi bật dậy đi nhanh vào nhà, không thèm nhìn lấy mặt anh Phương dù chỉ một cái.
Khi tôi đang loay hoay xếp đống đồ vào balo thì anh Phương đi vào tỉnh bơ.
“Phải gõ cửa trước khi vào phòng ai đó chứ?” Tôi nói mà mắt vẫn không thèm nhìn anh.
“Sao không nghe điện thoại của anh?” Anh nói.
“Em có nghe thưa anh rể.” Tôi đáp.
“Sao cúp máy giữa chừng?” Anh lại hỏi.
“Mắc gì tới anh?” Tôi quay lại nhìn thẳng vào mặt anh.
Nhanh như chớp Phương lao đến vật tôi ngã xuống giường, anh khóa chặt hai tay tôi lại rồi đè người tôi xuống, anh ở trên tôi, mặt sát mặt.
“Buông em ra.” Tôi nói cố không để mặt bừng đỏ lên.
“Tại sao lại đối xử với anh như vậy?” Phương lại hỏi, mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
“Buông em ra, anh làm gì vậy? cửa phòng chưa đóng, người ta sẽ thấy mất.” Tôi vội vã nói.
“Kệ, cứ cho họ thấy.” Phương chắc giọng.
“ANH…???”
“Sao lại tránh mặt anh? Kể từ lúc ở nhà em đã tránh mặt anh rồi, không còn cười nói với anh như trước nữa.” Phương nhìn tôi.
“Vì hình tượng anh trong em đã sụp đổ.” Tôi nói ra luôn.
“Hình tượng anh trong em sụp đổ?” Phương nhíu mày rồi anh chợt xiết hai cổ tay tôi chặt hơn khiến cơn đau bắt đầu hành hạ tôi. “Em nghĩ tôi là một người anh rể tử tế tốt lành sao? Hả?”
“Đ…đau quá…buông ra.” Tôi rên rỉ.
“Em nghĩ tôi trong sáng lắm hả mà sụp đổ hình tượng?HẢ?” Phương gầm gừ.
“Ừ, TÔI NGHĨ THẾ ĐÓ.” Tôi gào lên, “Tôi nghĩ anh là một người chồng chung thủy, một người anh rể ngay thẳng.”
Phương nhìn tôi chằm chằm rồi anh nói, “Em xa lánh anh vì em ghen đúng không?”
“T…tôi…Ghen???” Tôi bật cười, “Tôi ghen cái khỉ gì với anh hả?”
“Em ghen vì lão Phúc được bú cu anh còn em thì không thể dù là chỉ chạm tay vào.” Phương nói thẳng.
Tôi lập tức câm họng, tôi muốn phủ nhận nhưng lại không thể cử động bờ môi được nữa.
“Sao hả? Ai đó cắt lưỡi của em đi rồi sao? Em vợ.” Phương nhoẻn miệng cười.
Rồi đột nhiên tôi bật khóc nức nở khiến Phương vội vã buông tay tôi ra, anh lao ra đóng cửa lại rồi ngồi xà xuống ôm lấy tôi vào lòng vuốt vuốt lưng.
“A…anh xin lỗi…anh không cố ý đâu…anh xin lỗi mà.” Phương lúng túng thấy rõ.
“Em ước gì mình có thể bảo vệ được anh.” Tôi bỗng nói khiến anh ngước nhìn tôi ngạc nhiên.
“Em ước gì khi đó em không quá say, em sẽ đẩy mấy lão già đó ra, em sẽ cài nút quần lại cho anh và nắm tay anh đi khỏi đó, anh sẽ không phải bị mấy lão dâm dục đó xâm hại.” Tôi cứ thế vừa nói vừa khóc.
“Thôi, anh xin lỗi, đừng khóc nữa em vợ, là do anh, lỗi của anh, anh đã sai rồi, em nín đi mà.” Phương có vỗ về tôi, giọng anh lúc này thật ngọt ngào, chỉ nghe thôi mà đã muốn dựng đứng hàng họ lên hết rồi, nếu tôi mà là con gái thì giờ chắc cũng ra nước ướt hết quần rồi chứ chẳng đùa.
“Anh cũng xin lỗi vì để em chứng kiến những chuyện đó, xin lỗi vì đã để em bị thằng chó Khải bức hại.” Phương ôm chặt tôi, người anh ấm áp vô cùng, những khối cơ của anh cũng rất săn chắc, tôi có thể cảm nhận được.
“Kh…không sao đâu, chỉ cần anh hứa với em sẽ không để ai ngoài chị em đụng tới bất kì thứ gì trên cơ thể anh là được.” Tôi đưa tay chùi nước mắt nhìn anh.
“Không.” Phương đáp ngay.
Tôi quắc mắt nhìn anh.
“Vợ anh và em.” Phương nói thêm.
“Là sao?” Tôi thật sự không hiểu ý anh.
“Thư và em là hai người duy nhất anh cho đụng vào cơ thể anh kể từ bây giờ.” Anh giải nghĩa.
“Thôi đi, đừng có chọc em nữa.” Tôi đứng bật dậy thì bị anh nắm tay kéo ngã trở lại, anh nằm đè hẳn lên tôi lần này, đũng quần anh cố cạ cạ vào đũng quần tôi.
“Ê, làm gì vậy, đừng…” Tôi cố vùng vẫy để đẩy anh ra, “Anh điên rồi hả?”
“Ừ, Anh điên rồi, anh phát điên lên từ ngày em đến nhà vợ chồng anh, kể từ khi anh thấy em.” Phương nói.
“Khùng hả? Anh bị điên rồi, sao lại nói ra những từ như thế được?” Tôi la lên.
“Anh điên vì em đó, em không thấy sao? Sự xa lánh của em làm anh phát điên.” Phương cũng gào to khiến tôi hết sức lo sợ rằng sẽ có ai đó nghe thấy, tôi vội đưa tay che miệng anh.
“Nhỏ thôi, anh muốn mọi người nghe thấy hả?” Tôi hạ giọng.
“Anh không quan tâm nữa.” Phương đáp.
“Còn chị em thì sao?” Tôi nhìn anh.
Phương không nói gì, hai chúng tôi mắt nhìn mắt một hồi lâu rồi anh bỏ tay tôi ra và ngồi dậy, mặt mày ủ rũ.
“Khi anh thấy em bị thằng Khải cưỡng bức, thứ gì đó trong anh bỗng nhói đau, rồi khi chúng ta hôn nhau trong khách sạn, và khi em bắt đầu xa lánh anh, đó là lúc anh biết anh đã phải lòng em, cậu em vợ dễ thương của anh.” Phương đột nhiên cất lời.
“Chúng ta không thể được Phương à, anh là anh rể của em, chị Thư là người thân của em, chúng ta không thể làm như vậy được.” Tôi ngồi kế bên anh, tay đặt lên vai Phương.
“Anh…anh không kiềm được cảm xúc của trái tim.” Phương nói.
“Anh có yêu chị gái em không?” Tôi muốn anh nhìn thẳng vào mắt tôi mà trả lời.
“Có.” Phương đáp.
“Anh có yêu em không?” Tôi hạ giọng nhỏ hết sức.
“Có.” Anh gật đầu.
“Em đã có anh Long rồi.” Tôi nói.
“Vậy em có yêu cậu ta không?” Đến lượt anh Phương hỏi lại tôi.
Tôi muốn nói có nhưng lại một lần nữa bờ môi tôi chống lại chính chủ của nó.
Phương đứng dậy, tay chốt khóa cửa lại rồi anh đột nhiên cởi nút áo ra.
“L…làm gì vậy?” Tôi mở to mắt nhìn anh.
“Cho em thấy tình yêu của anh dành cho em mãnh liệt như thế nào.” Phương đáp, mắt anh sắc lại.
“Anh điên rồi Phương à.” Tôi ném cho anh một cái trừng mắt.
“Tình yêu vốn là điều điên dại mà.” Anh quăng cái áo sơ mi vào một góc phòng.
Đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy ngực trần của anh, lần đầu là khi tôi vừa đến nhà anh chị, lần hai là khi tôi trộm nhìn anh đang thủ dâm khi tắm.
Qủa thật body anh rất cuốn hút, rất đẹp, đẹp một cách hoàn hảo, từng đường nét, từng khối cơ đều hoàn mỹ. Anh đi đến đứng trước mặt tôi, hai tay anh dang ra ngụ ý bảo tôi cởi nốt quần cho anh.
Đây là sự thật sao? Tôi có nằm mơ không?
Bao nhiêu cảm xúc giấu kín nay lại bừng cháy như một tia lửa tìm thấy đống rơm lớn. Tôi đưa tay sờ vào những múi bụng Phương.
“Em mừng vì anh đã không cởi áo ra cho lão Phúc ngấu nghiến.” Tôi bật thốt lên, tay mân mê những đường nét trên ngực anh.
“Anh dành những thứ tốt nhất cho em.” Phương đáp, anh cũng đưa tay sờ lên má trái tôi vài cái. “Cởi quần anh ra đi.”
Tim tôi cứ nện thình thịch trong thời gian tôi tháo khóa quần anh rồi tuột hẳn chiếc quần Jean dài xuống chân Phương, anh mặc chiếc boxer màu đen bảng trắng mới toanh, tôi đưa mũi vào hít một hơi sâu, đúng là quần mới mua rồi.
“Em thích ngửi quần lót anh đã mặc rồi cơ.” Tôi đưa mắt nhìn anh.
“Anh không biết là em có sở thích ấy đấy, để lần sau nhé.” Phương cười đáp.”Em kéo quần lót xuống đi.”
“Vậy có được không?” Tôi đưa miệng hỏi. Tôi sợ nếu như anh Long hoặc ai đó lên đây giữa chừng thì sao?
Phương gật gật đầu.
Tôi dùng hết can đảm kéo quần lót anh xuống và rồi tôi lại được nhìn thấy nó, con cặc khủng của Phương, và lần này môi tôi chỉ cách nó vài phân.
“Của em hết đấy.” Phương thầm thì.
Tôi hồi hộp đưa tay cầm vào thân cặc anh, nóng, nó nóng lắm, tôi đưa tay vuột nhẹ lên xuống khiến anh thở hơi gấp một chút.
Đầu khấc anh nhanh chóng nhú ra khỏi bao quy đầu và không ngừng lớn lên.
“Cặc anh có vẻ thích hơi tay của em lắm Phong à.” Phương lim dim mắt nói.
“Em bú nó được không?” Tôi mở lời xin phép.
“Em có toàn quyền quyết định với cặc anh, em vợ à.” Phương nhẹ đáp. Anh đang cố kiềm giọng lại.
“Đừng gọi em như vậy.” Tôi không thích chút nào.
“Vậy thì em yêu à.” Phương lanh miệng đáp.
Nghe đến hai từ “em yêu” tự nhiên tôi lại thấy nứng quá trời, tôi đưa đầu khấc anh vào miệng mà bú vài cái nhẹ.
Trời ơi, cái mùi vị cu của Phương, tôi chết mất thôi.
Tôi bú mạnh hơn khiến anh có vẻ hơi giật người, tôi đưa mắt nhìn lên, Phương đang nghiến răng, mắt nhắm lại. Tôi nhấp họng để dương vật anh xuống sâu hơn cổ họng tôi, lưỡi tôi quấn lấy thân cặc anh rồi chà sát nó khiến đầu cu anh tiết ra rất nhiều chất nhờn, tôi cố nuốt hết chúng, cái vị mặn mặn nhưng lại ngon vô cùng của Phương khiến tôi nứng muốn xuất tinh, tôi bèn đưa tay vào quần mà sục cặc của chính mình, tôi bậm môi cố bú thật mạnh và lút cán đến tận gốc cặc anh.
“Từ từ thôi em, em làm thế anh sẽ ra mất.” Phương vỗ vỗ vai tôi nhắc nhở, anh đang hít hà liên tục.
“Anh không biết em đói con cặc anh đến mức nào đâu.” Tôi dường như đã mất tự chủ bản thân, sao tôi có thể nói ra được những từ như vậy nhỉ?
Phương mỉm cười rồi anh buông tay ra chiều theo ý tôi, anh để tôi muốn làm gì thì làm với con cặc anh.
Tôi mút lấy mút để dương vật của anh, mút đến nỗi cái miệng tôi ê ẩm, quai hàm như muốn trật ra ngoài vì kích cỡ quá khổ của cây hàng Phương, nhưng tôi không dừng được, vì biết đâu đây là lần duy nhất tôi có thể thỏa mãn với cặc của anh rể, tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này đâu, chắc chắn là không.
Tôi mải miết bú cho đến khi dương vật anh giật mạnh trong miệng, tôi biết anh sẽ xuất tinh, tôi mặc kệ, tôi cứ bú thật mạnh vào thân cặc Phương và chỉ vài giây sau anh bắn tinh xối xả vào miệng tôi.
Phương gồng cứng người, hai hàm răng anh nghiến chặt lại để không phải la lớn lên, những dòng tinh tràn ngập trong khoang miệng tôi, tôi cố nuốt từng chút một để không bị sặc, tinh dịch của anh nóng hổi, béo ngậy và vô cùng ngon, sau khi nuốt hết sạch chúng tôi mới chịu nhả cặc anh ra.
“Em gần giết anh chết rồi đấy.” Phương thở hổn hển, người anh bóng lưỡng vì mồ hôi, “Bú như thế khi anh đang xuất tinh là giết anh đấy.”
“Thế anh có thích không?” Tôi vừa nói vừa đưa lưỡi rà soát khoang miệng mình để tìm kiếm những vệt tinh dịch còn sót lại.
“Thích chứ, anh thích lắm, sướng gần chết mà không thích.” Phương ngã người xuống nằm thẳng cẳng trên giường tôi, cặc anh vẫn hiên ngang chỉa thẳng lên trời.
Tôi đưa tay xoa xoa hai hòn dái của anh, chúng cũng to khủng khiếp, hồng hào, lún phún vài cọng lông. Phương hơi ưỡn đùi lên khi tôi chơi đùa với hai viên bi của anh.
Được một chốc anh bật dậy đưa tay vuốt vuốt mái tóc tôi, anh nói, “Vậy là hết giận anh rồi ha, đừng xa lánh anh nữa, anh chết mất.”
“Em vẫn chưa thỏa mãn.” Tôi được voi đòi thêm tiên.
“Em muốn gì cũng được, nhưng xin em đừng bao giờ tránh mặt anh, muốn gì em cứ nói anh sẽ chiều hết, được không?” Phương cúi xuống hôn lên tóc tôi.
Tôi đắm đuối nhìn anh, Phương thật đẹp trai, anh khiến cho những người đàn ông khác đều phải lu mờ trước vẻ đẹp của mình.
Tôi nhẹ gật đầu rồi ngả vào lòng anh, tôi muốn hơi ấm của anh sưởi ấm con tim mình.
Anh vuốt ve bờ lưng tôi rồi thầm thì, “Em đã chuẩn bị chưa?”
“Chuẩn bị gì ạ?” Tôi đưa mắt lên nhìn anh ngạc nhiên.
“Anh có món quà cho em, em sẽ thích cho mà coi.” Phương vừa nói vừa đứng dậy mặc quần áo vào.
“Quà?” Tôi nhíu mày nhìn anh.
“Chỉnh lại quần áo rồi đi theo anh.” Phương có vẻ hào hứng khiến tôi càng thêm tò mò.
Anh vội vã nắm tay tôi dắt xuống cầu thang, tôi vội rụt tay về đưa mắt nhìn anh, Phương hiểu ra liền nhún vai lững thững đi trước, vừa xuống dưới nhà là anh đã nói lớn.
“Cả nhà cho phép con dẫn Phong đi công chuyện chút nha.”
Anh Long đứng lên ngay, “Đi đâu vậy anh? Có cần em đi theo không? Để em chở Phong cho.”
“Thôi, phiền em quá, chuyện của chị Thư, cần có Phong theo mới được, đi một chút là về ngay.” Phương cười.
“Vậy hai anh em đi sớm về sớm.” Long có vẻ hơi hụt hẫng.
“Em sẽ về ngay, đừng lo, không bỏ anh đi luôn đâu.” Tôi thầm thì nói với Long khiến anh mỉm cười gật đầu.
Phương lấy xe rồi tôi leo lên ngồi phía sau, tay nắm chặt thành xe, khi chiếc xe khuất khỏi nhà Long, tôi đưa tay vòng ra trước ôm chặt bụng anh, Phương ngoáy lại nhìn rồi mỉm cười. Tôi thấy mình thật là tồi tệ, tôi đang bắt cá hai tay cùng lúc, tôi yêu anh Phương lắm nhưng cũng không nỡ từ chối Long, tôi phải làm sao đây?
Phương chở tôi tới một nhà kho có vẻ là đã bị bỏ hoang từ lâu.
“Đây là một trong những nhà kho của công ty ba anh, bị bỏ hoang lâu rồi, anh thường dùng nơi này để tổ chức các bữa tiệc thác loạn trước khi anh gặp chị em.” Phương nói khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi.
“UI.” Anh la lên khi tôi nhéo vào bắp tay Phương một cái. “Đừng có ghen với quá khứ của anh chứ, lúc đó anh còn chưa gặp chị em nữa.”
“Liệu hồn anh đó.” Tôi ném cho anh một ánh nhìn sắc rồi ngó qua nhà kho, “Mà anh đưa em đến đây để làm gì?”
“Em vào trong đi sẽ thấy.” Phương nói.
Tôi tò mò đi vào bên trong nhà kho, phía sau cánh cửa kéo khổng lồ là một người thanh niên đang bị trói chặt lại trên chiếc ghế, tôi há hốc mồm kinh ngạc, đó là Khải.