Một Thế Giới Không Có Đàn Bà - Chương 20
CHƯƠNG CUỐI –
Chiếc taxi Mai Linh từ từ đỗ lại trước cửa, từ xa, Hoàng đã thấy chị Hai Huệ đang bế đứa nhỏ, trên tay nó đang cầm bó hoa vẫy vẫy chào chú, thằng bé ngoác miệng cười hết cỡ, nhe mấy cái răng sún trông rất dễ thương. Má anh đang đứng nắm tay đứa lớn, con bé đứng mà cứ nhảy chân sáo, miệng tíu tít liến thoắng nói làm cho bà nội nó không kịp mở miệng.
Cả nhà đang chào đón Hoàng từ bệnh viện trở về.
Lân thận trọng đỡ Hoàng chui ra, Hoàng bước ra “Má”, anh ôm má rưng rưng. Tiếng thằng bé ngọng ngịu: “chú ba khóc kia má”, con bé thì cười khanh khách “chú ba xấu quá, lớn rồi mà còn khóc nhè”. Cả nhà mừng mừng tủi tủi đi vào nhà.
Bước vào phòng trong, Hoàng chợt sững lại trước tấm ảnh của ba phóng to để trên bàn thờ. Ánh mắt ông nhìn anh hiền hậu, không nén được, anh gục đầu trên bàn thờ, khóc rống lên “ba”. Thằng bé thấy chú khóc to quá, nó sợ, níu áo mẹ nhè nhẹ miệng. Huệ thì cúi đầu lau nước mắt liên tục, con bé thấy bà nội bước đến bên chú vuốt tóc mà mắt bà cũng rưng rưng, nó vội chạy lại núp lấp ló sau lưng ba. Lân cười vuốt tóc con gái, anh cười méo xệch, nói to:
– Kìa sao mọi người kỳ quá. Sao lại khóc? phải mừng mới phải chứ.
– Ba.. ba…
Thằng bé giãy ra khỏi tay má, giang tay đòi qua với Lân. Anh cúi xuống bế cả 2 con trên tay và vùi đầu vào ngực thằng bé, nhột và nó cười nắc nẻ. Tiếng cười trong trẻo trẻ thơ phá tan bầu không khí u buồn trong nhà. Hoàng như sực tỉnh, lau nước mắt và đưa má ngồi xuống ghế. Huệ chạy vội xuống bếp dọn cơm và đứa con gái tuột khỏi người Lân, lon ton chạy xuống bếp phụ má. Đẻ con gái đầu, sướng cái là được nhờ sớm. Nhìn con, Lân sực nhớ đến lời nói của bạn bè.
Dừng xe ở trước cổng bệnh viện, Lân khều vai Hoàng nhắc lại lần nữa “Em phải bình thường nghe Hoàng, đừng làm điều gì quá lố”. “Dạ, em biết rồi”, Hoàng đáp khẽ. Hai anh em đang vào thăm Trung ở trong bệnh viện.
Ngay từ lúc đang còn nằm trong bệnh viện, Hoàng đã nằng nặc đòi qua thăm Trung, Lân phải hết lời thuyết phục em trai là chờ khỏe hẳn hãy qua, Hoàng bắt anh hứa đi hứa lại nhiều lần mới yên tâm. Thế nhưng anh biết Hoàng chẳng yên tâm chút nào, cứ nhìn thái độ ngóng trông từng ngày của Hoàng là anh biết. Sau mấy ngày nằm viện, khi về nhà, chưa đầy 1 buổi, chiều chưa hết giờ làm việc, Hoàng đã điện thoại qua cơ quan, năn nỉ Lân cho mình đến thăm Trung. Bận họp, đến tận tối, Lân mới về và đã thấy đồ đạc lỉnh kỉnh để trên bàn, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh, Huệ nói “Em chuẩn bị 1 chút ít đồ cho Hoàng vào thăm chú Trung. Chẳng gì cũng là ơn nghĩa người ta đã từng cứu giúp mình”. Huệ nói rất tự nhiên, có vẻ như cô ta không có ý gì khác, nhưng Lân hiểu rằng, Huệ rất thương Hoàng và cô chấp nhận ở Hoàng tất cả như 1 điều tự nhiên. Tấm lòng của người phụ nữ là vậy, bao giờ cũng nhân ái và bao la như biển cả, chỉ có những gã đàn ông như anh mới cục cằn, thô lỗ mà thôi.
Đêm qua, trong khi mọi người đang xem tivi dưới nhà, không thấy Hoàng đâu, Lân lên lầu thì thấy em trai đang ngồi 1 mình trên sân thượng nhìn mông lung lên trời. Rót cho anh ly nước, không đợi Lân hỏi, Hoàng đã kể hết tất cả quãng đời từ khi mình bỏ nhà ra đi. Lần đầu tiên Hoàng nói thật tất cả sự đắng cay, dằn vặt, đau khổ từ khi biết bản thân là 1 người Đồng tình luyến ái đến nay. Lân nghe em nói mà trong lòng bùi ngùi, những điều anh hiểu và nghĩ về Hoàng vẫn còn sơ sài quá, anh đâu có ngờ Hoàng lại phải trả 1 giá đắt đến như vậy.
“Về mối quan hệ với Trung, thực sự em có lỗi vì đã lôi Trung vào trong mối quan hệ đồng tính này. Giờ đây nghĩ lại em thấy ân hận và ăn năn quá, có thể cuộc đời em coi như là bỏ đi, nhưng em không thể hủy hoại tương lai của Trung, lôi kéo Trung vào con đường không có lối thoát này. Nhưng em muốn nói thật với anh 1 điều là em yêu và rất yêu Trung, đây là 1 tình cảm thực sự trong sạch phát xuất từ những tình cảm của chính bản thân em, từ con tim, bởi em yêu Trung và em cảm nhận được rằng Trung cũng hiểu điều ấy và Trung cũng như em, chúng em có thể sẵn sàng đổi tính mạng cho nhau, nếu như làm được điều gì đó cho người mình yêu. Không hề có 1 tí nhục dục bẩn thỉu nào ở đây. Rất khó giải thích cho anh hiểu nổi, bởi anh không phải là con người như em, nên anh sẽ không cảm nhận được điều em nói. Nhưng em muốn nói với anh rằng, em và Trung yêu nhau, 1 tình yêu của những kẻ đồng giới, thiếu thốn và lạc loài trong cô đơn nên khi tìm được đến với nhau, hiểu nhau thì đấy là 1 tình cảm tuyệt vời, không có 1 thứ tình cảm nào trên đời này có thể so sánh nổi. Nhưng cũng chính vì yêu Trung nên em không muốn mình lại giết cả tương lai của Trung, nhưng nếu phải dứt bỏ Trung, thì em đau khổ lắm”.
Hoàng gục đầu khắc khoải. Một cánh chim ăn đêm dang rộng cánh bay ngang bầu trời thốt lên những tiếng kêu buồn bã làm cho Lân giật mình. Những điều Hoàng nói quả thật anh không hiểu và không hình dung ra nổi, giá như trước kia anh đã chẳng phá lên cười hoặc sẽ là giận dữ, còn nay trong lòng anh chỉ là 1 niềm cảm thông bao la, sâu sắc và anh không hề khó chịu trong lòng khi nghe em trai mình nói.
Kéo Hoàng dậy, nhìn vào đôi mắt đầm đìa của em trai, Lân nghiêm nghị “Cuộc đời này sẽ còn có rất nhiều điều phải làm, chúng ta là những người đàn ông, em cũng là 1 người đàn ông. Đây em hãy nhìn khoảng trời bao la này đi, đêm nay gió rất mát, trời đầy sao và như vậy ngày mai sẽ nắng to. Cuộc sống sẽ còn biết bao điều kỳ bí vĩ đại mà cần đôi tay và trí tuệ của chúng ta khám phá. Anh hiểu, trong cuộc đời này mỗi cá nhân đều mang trong mình những đau khổ bất hạnh của riêng mình, anh không muốn nói đấy là số phận, nhưng anh khẳng định đấy là sự thật và đã là sự thật thì chúng ta phải chấp nhận nó trong 1 thái độ dũng cảm. Phải biết tự đè nén, tự kìm chế bản thân, tự đấu tranh và nổ lực vươn lên, ta chiến thắng được chính bản thân ta thì tức là chiến thắng được tất cả. Em còn quá trẻ và em phải khẳng định được bản lĩnh 1 thằng đàn ông trong con người em, vì vậy em phải đứng lên 1 cách mạnh dạn để đấu tranh với đời và phải vững tin rằnh mình sẽ thắng. Đừng ủy mị như vậy, phải tin rằng mình sẽ thắng, và khi em tìm được niềm tin thì em sẽ thắng, rõ không?”.
Cả 2 anh em lững thững đi vào bệnh viện, đang buổi chiều tối nên bệnh viện khá đông người thăm nuôi. Chợt Lân dừng lại trước 1 người đàn ông đứng tuổi đang cặm cụi đi ra, chào: “Chào giáo sư”, giáo sư Vĩnh Chương giật mình ngẩng đầu lên thấy Lân: “Ồ, chào anh Lân”. “Giáo sư đi về?”. “Không, tôi ra mua tờ báo, anh vào thăm Trung đấy hả?”. “Vâng”. Giáo sư Vĩnh Chương vồn vã mời 2 người theo ông vào phòng bệnh.
Trung được nằm 1 phòng đặc biệt chỉ 1 người 1 giường, có trả tiền, nên tuy là phòng bệnh nhưng khá sang trọng.
Vừa bước đến cửa Hoàng hơi khựng lại, xung quanh chỗ Trung nằm có 3 cô gái đang xúm xít, quấn quýt cười đùa. Một cô cười rất to và lấy chùm nho nhứ nhứ trước mặt Trung, trêu ghẹo và Trung thì đang cố nhướn đầu lên. Sức trẻ là vậy, mặc dù bị thương khá nặng, tuy nhiên chỉ qua mấy ngày mà Trung đã khỏe lên thấy rõ. Nhìn Trung và mấy cô bạn gái của mình, họ rất trẻ trung và tinh nghịch, yêu đời. Giáo sư V.Chương cười “Mấy đứa bạn học từ hồi cấp 3 của thằng Trung đấy! nghịch quá!”. “A, anh Lân, anh Hoàng”, Trung ngẩng đầu nhìn thấy 2 người reo lên vui mừng. Các cô gái thấy giáo sư V.Chương đi vào và có khách thì đều lễ phép đứng lên chào và xin phép về “Kìa về thôi, mày làm gì mà cứ đứng đực ra thế? chào anh Trung đi, nhớ thì tối vào nữa”, 2 cô gái cười vang chọc ghẹo cô bạn mình. Đó là 1 cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh, phúc hậu, đặc biệt có đôi mắt bồ câu nhìn rất xinh, cô ta suốt nãy giờ chỉ khép nép ngồi 1 chỗ không nói gì và ánh mắt nhìn Trung say đắm. Nghe 2 bạn nói, cô gái giật mình bẽn lẽn đứng dậy lí nhí xin phép ra về, Trung gật đầu và bàn tay anh thoáng chạm nhẹ vào tay cô gái. Tất cả các cử chỉ đó đều không lọt qua ánh mắt của 2 anh em Lân, và Lân liếc mắt nhanh nhìn em trai mình, thoáng thương hại, gương mặt Hoàng đờ ra căng thẳng.
Ngồi xuống ghế, Lân cười, hỏi: “Sao đỡ chưa?”. “Dạ em ăn uống lại bình thường rồi, ngủ cũng tốt, nằm đây ngán quá em muốn xin ra viện mà bác sĩ không cho”.”Về làm sao được – Lân giả vờ trợn mắt – Mới có lành vết thương, anh hỏi bác sĩ rồi, cả tuần nữa”. “Thế thì chết em”, Trung than thở và hỏi Hoàng: “Anh Hoàng đỡ chưa?” Hoàng cười gượng: “Anh đỡ rồi”. “Mấy ngày nay em chờ không thấy anh vào thăm em?”. “ừ… ừ…”, Hoàng lúng túng. Trung vui vẻ cười nói vô tư với mọi người, chỉ riêng Hoàng có vẻ lúng túng, miễn cưỡng.
Trên đường về 2 anh em im lặng, Hoàng trầm ngâm hẳn.
Gần trưa hôm sau, Hoàng lẳng lặng 1 mình vào thăm Trung. Cầm giỏ trái cây và ít hoa tươi, Hoàng hăm hở đi đến và hy vọng sẽ được nói chuyện với Trung nhiều hơn, hôm qua đông người quá mà Hoàng thì có rất nhiều điều muốn tâm sự với Trung. Bước đến cửa phòng Trung, tay vừa chạm vào cửa thì Hoàng khựng lại. Qua ô cửa kính Hoàng thấy cô gái hôm qua đang ngồi trong phòng với Trung, cô âu yếm dùng khăn lau nhẹ trên mặt Trung, và khi tay đưa qua miệng Trung thì Trung cầm tay cô giữ lại, cả 2 im lặng nhìn nhau đắm đuối, không rõ Trung nói gì nhưng thấy cô gái mặt bừng đỏ hạnh phúc quay đi.
Chợt có hơi thở nhẹ bên tai anh và vang lên lời chào: “chào anh”, Hoàng giật mình quay lại nhận ra là cô bạn gái cùng nhóm vào thăm Trung hôm qua “Sao anh không vào?”, cô ta nhìn Hoàng ngạc nhiên hỏi và đẩy cửa nhưng chợt dừng lại nhìn vào bên trong, mỉm cười nói: “Nó là bạn học cùng lớp với em, yêu anh Trung lâu lắm rồi, mà anh ấy cứ lừng khừng, nay kiểu này chắc được rồi, mừng cho nó”. Cô ta rủ Hoàng đi ra quán nước bên ngoài chờ, để cho 2 người họ được tự nhiên.
Đi bên Hoàng, những lời nói như chim hót của cô gái cũng không làm anh quan tâm, trong Hoàng là tâm trạng nao nao khó nói. Chợt anh giật mình khi nghe cô gái hỏi lần thứ 3: “anh làm nghề gì?”, ngượng ngùng xin lỗi, Hoàng trả lời: “Anh tên Hoàng, bạn của Trung, anh học đại học bách khoa, ra trường rồi, nhưng chưa có việc làm”. “Thế hả? trời ơi vậy mà hôm qua mấy đứa tụi em cá với nhau anh là người mẫu thời trang, con Thủy thì bảo anh là diễn viên điện ảnh hay ca sĩ gì đấy vì nó nhìn mặt anh quen lắm”. Hoàng phì cười khi nghe cô gái nói, anh hỏi: “thế em đoán anh làm gì?”, “Diễn viên điện ảnh”, cô ta trả lời gọn hơ. Nhìn cái miệng chu ra xinh xinh của cô gái, Hoàng thấy vui vui, anh cười ngất “mấy cô sai cả rồi, anh đâu được diễm phúc ấy, người bình thường thôi”. “Không em không tin, anh dấu em, nhìn anh như thế này mà không phải là người mẫu hay diễn viên là không đúng”. Cô gái cương quyết khẳng định như vậy mặc cho Hoàng đính chính thế nào cô ta cũng không chịu.
Hoàng và Lan ngồi trong quán nước trước cổng bệnh viện nói chuyện bâng quơ, đột nhiên Lan nói: “thôi thế này, 2 người âu yếm nhau còn lâu chán, hay anh đi đàng này với em”. “Đi đâu?”, Hoàng ngạc nhiên hỏi, Lan nheo mắt nhìn anh cười cười “để em kiểm tra xem anh có phải là diễn viên không?”. Bây giờ tự nhiên Hoàng cảm thấy chán nản không muốn gặp Trung nữa, nên khi Lan rủ đi thì anh cũng đi theo luôn, anh muốn xa nơi này.
Lan dừng xe lại trước cửa Hãng phim Tổ Quốc, cô nhìn đồng hồ nói như ra lệnh “vào đây với em, giờ này chắc ông anh của em còn trong đó”. Hoàng ngẩn người, không ngờ Lan nói là làm thật, anh vội vàng xua tay “em đừng đùa, vào đó làm gì, về đi”. Lan không đồng ý và cô kéo Hoàng đi sền sệt theo mình vào bên trong.
– Anh Hai…
Trong 1 căn phòng rất đông người đang lúi húi làm gì đó, cô gái la toáng lên và giơ tay vẫy chào 1 người đàn ông. Ông ta đi lại gần Lan, hỏi: “trưa thế này mày còn lang thang đến đây làm gì?”, “ứ anh này”, Lan chạy lại bên anh mình ghé tai thì thầm chỉ trỏ về phía Hoàng và ông ta giả như nghểnh ngãng hỏi to: “nó là gì của mày?”, Lan đấm lưng ông ta thùm thup, ông cười ngất và đến gần Hoàng ngắm nghía gật gù. Lần đâu tiên vào 1 phim trường nên Hoàng rất bỡ ngỡ, ngơ ngác nhìn xung quanh. Khi thấy anh trai của Lan đến nhìn mình, Hoàng ngượng ngùng đỏ mặt. Ông ta gật đầu vẫy tay kêu 1 người đàn ông lại nói nhỏ, anh ta đến trước mặt Hoàng nói: “theo tôi”. Hoàng ngớ người nhưng Lan đã nắm tay lôi anh đi theo, và cô nói: “Ông già già vừa rồi là anh Hai của em đó, ổng làm phó giám đốc hãng phim này, em biết anh Hai em đang làm 1 bộ phim dài mấy tập, đã có thông báo tuyển nam diễn viên chính đã lâu nhưng không có người phù hợp, sẵn em giới thiệu anh thử xem sao?”. “Trời ơi, em đùa à? anh không làm được đâu”, Hoàng kêu lên. Lan bực bội gắt “Tại sao em thấy cái gì anh cũng rụt rè vậy? không thử làm sao biết không được? Được hay không là do khả năng của anh chứ không phải là do em giúp đỡ gì đâu mà anh ngại?”.
************
Cầm kịch bản trong tay Hoàng lẩm nhẩm đọc và vị trợ lý đạo diễn đang vung tay giảng giải cho Hoàng 1 số động tác cần thiết. Hoàng vừa đọc vừa nhớ lại mấy vở kịch mình có tham gia khi còn đang học đại học.
Lần thứ 3, Hoàng mới nhập tâm vai vào nhân vật và anh mạnh dạn diễn thử, trợ lý đạo diễn xem qua gật đầu bảo anh đứng chờ và mời đạo diễn, phó đạo diễn và 1 số người trong đoàn phim đến. Tất cả xem Hoàng diễn thử và đều nhận xét anh đóng khá đạt, biểu hiện được nội tâm nhân vật và có ngoại hình phù hợp với nội dung của kịch bản yêu cầu.
Anh Hai của Lan, đạo diễn bộ phim, kêu Hoàng lại hỏi kỹ về trình độ học vấn, năm sinh, địa chỉ, rồi ghi chép vào cuốn sổ tay của mình và thông báo: “Tốt, chúng tôi chấm cậu đạt vào vai nhân vật chính của bộ phim dài 12 tập sắp được dựng vào tháng tới. Chúc mừng cậu và cậu hãy chuấn bị đi, chúng ta sẽ ký hợp đồng”.
Nếu nói trên thế giới này có những giấc mơ thần tiên thì hôm nay quả thật Hoàng đang mơ thấy. Tất cả diễn ra bất ngờ, nhanh đến nổi anh chẳng kịp hoàn hồn hiểu ra. Chỉ thấy Lan nhảy tưng tưng xung quanh anh chúc mừng, Hoàng đi như đang trong mơ, khi đưa anh quay lại lấy xe để về nhà, cô gái nhìn Hoàng ngập ngừng nói: “Em có 2 cái vé đi xem thời trang tối nay, anh có rảnh không?”. Lần này Hoàng mới có dịp nhìn Lan cho kỹ, cô không đẹp lắm, nhưng có những nét rất hồn nhiên trong sáng qua đôi mắt sáng long lanh và 1 cái miệng tròn rất đáng yêu. Anh gật đầu.
“Cái gì?”
Lân tí nữa bị nấc nghẹn miếng cơm ở cổ, trố mắt hỏi em trai, còn cả 2 vợ chồng anh đều sững sờ. Hoàng ấp úng thông báo, anh đã xin nghỉ bán ở quán cà phê Sài Gòn Boys và muốn được đi làm, tuy nhiên phải có 1 thời gian nữa, hiện tại anh sẽ đi đóng phim.
Nghe câu được câu mất, nhưng điều đó chẳng quan trọng, chưa bao giờ Lân thấy sung sướng như ngày hôm nay. Chẳng nói gì, Lân bật dậy chạy ra tủ lạnh lấy chai sâm banh khui ra và rót tràn ra các ly. Anh vỗ vai Hoàng, nhìn em trai của mình, rưng rưng:
– Em đóng phim hay gì đó không quan trọng, điều quan trọng em trở lại là 1 người bình thường thì ba má, anh chị mừng rồi.
May mà má Lân đã đi chùa từ sớm, hôm nay rằm, nếu không chắc là bà sẽ khóc vì vui mừng. Con bé con vỗ tay reo lên “nhà mình có minh tinh Hồng Kông”.
Một điều bất ngờ nữa cho 2 vợ chông Lân, nhà có khách, Hoàng ra mở cửa và dẫn vào giới thiệu 1 cô gái trẻ, đẹp, ngượng ngùng giới thiệu: “đây là Lan, bạn em”. Hai vợ chồng Lân nhìn nhau ngẩn ngơ.
Huệ vồn vã kéo ghế mời Lan ngồi, chị vui vẻ nói chuyện với Lan, còn Lân thì giơ tay lên trời chẳng nói gì và tiện tay rót thêm rượu vào ly mặc cho vợ lườm nguýt.
Hoàng thong thả từ trên lầu đi xuống, ăn mặc rất lịch sự, trang nhã, anh lại gần xin phép anh chị cho mình đưa Lan đi chơi.
Nhìn đôi trẻ đi ra, đột nhiên Lân hét to: “hai đứa nhắm mắt lại”, 2 đứa giật mình nhìn ba, thấy ba nó trợn mắt ra hiệu cả 2 đứa sợ quá nhắm mắt lại. Huệ ngớ người nhìn chồng chẳng hiểu anh làm trò gì thì bất ngờ Lân chồm tới hôn vợ say đắm, Huệ sung sướng lúng túng “bỏ em ra, con nó nhìn kìa”. Con bé lớn có vẻ biết, nhìn qua kẻ tay, nó ré lên cười, còn thằng bé con chạy lại giật áo ba, phụng phịu “sao ba không thơm con?”, “thơm chứ, thơm hết cả 3 mẹ con”, Lân lùa 3 người chạy vòng vòng xung quanh bàn, tiếng cười rộ vang lên khắp nhà.