Một Thế Giới Không Có Đàn Bà - Chương 19
CHƯƠNG 19 –
Một trinh sát chạy ùa từ bên ngoài vào phòng làm việc của thiếu tá Lân, cầm tờ giấy trên tay, thở hổn hển:
– Báo cáo anh Lân, đã xác minh được là chúng sẽ bay vào 10 giờ sáng nay.
– Điện báo cho các tổ trinh sát, bắt khẩn cấp tất cả.
– Rõ!
Nhận mệnh lệnh từ thường trực ban chuyên án N.86, tất cả các mũi trinh sát liền ập vào những địa điểm được đeo bám mấy tháng nay.
Thượng tá trưởng phòng và thiếu tá Lân cắm cúi đầu trên tấm bản đồ thành phố. Một số điểm được đánh dấu nơi bọn chúng thường qua lại và có khả năng sẽ gây án.
Lân đề nghị:
– Anh trực tại đơn vị, em và Trung cần xuống tại chỗ.
Trưởng phòng gật đầu.
Chiếc LA 250 phân khối do Trung chạy hòa vào giòng người. “Xuống quán Q&Q”, Lân ra lệnh.
Tiếng máy chỉ huy ọ ẹ liên tục báo cáo về, đường ồn và gió, rất khó nghe, Lân nói Trung dừng lại ở bên lề đường để anh nghe cho rõ.
Tổ 1 báo cáo đã bắt được Tư Sún… tổ 2 báo cáo đã bắt được nhóm Phùng pêđê gồm 4 đứa, tổ 3 không có ai ở địa điểm này, tổ 4 không có đứa nào ở đây…
Riêng tổ 5 im lặng chưa thấy báo cáo.
Quán Q&Q đóng của im ỉm, bên ngoài treo 1 tấm bảng “Hôm nay quán nghỉ”. Tảng lờ như không thấy, 2 trinh sát trong vai khách đến làm tóc vẫn đứng kiên nhẫn bấm chuông khá lâu. Một lát sau, có 1 thanh niên trẻ mở cửa ló đầu vẻ mặt khó chịu thông báo, hôm nay quán nghỉ. Gã vừa nói dứt câu thì đã há hốc mồm ú ớ khi thấy mũi súng lạnh tanh thọc vào bụng. Đẩy gã lùi vào trong quán, 1 trinh sát nói: “Cảnh sát hình sự đây! Bọn thằng Quang đâu?”. Gã lắp bắp, đưa ánh mắt lên lầu. Hai trinh sát nhẹ nhàng vọt lên.
Vừa bước bào buồng, 2 trinh sát đã nhíu mày kinh tởm.
Trên giường, Quang A trần như nhộng đang hì hục cùng 1 nam thiếu niên tuổi chừng 13,14 và trước mặt chúng là 1 tivi màn ảnh rộng đang chiếu 1 cuốn phim sex pêđê, với những tiếng rên rỉ chói tai.
Đồ đạc trong buồng đã được sắp xếp cẩn thận, chứng tỏ bọn chúng đã chuẩn bị lên đường.
– Quang A, đứng lên, mày đã bị bắt!
Nghe tiếng quát, Quang A giật nẩy người ngẩng đầu lên, thiếu niên trẻ kia thấy vậy la lên hoảng hốt. “Câm mồm”, 1 trinh sát quát lên và ném bộ quần áo lên giường ra lệnh “mặc vào”. Lợi dụng 1 trinh sát đến tắt tivi và 1 trinh sát khác ngó lơ vì không thích thú khi nhìn gã pêđê xỏ chiếc áo thun vào người, bất ngờ Quang A nắm lấy vai gã thiếu niên và xô thẳng nó vào trinh sát đứng trước mặt mình. Bị bất ngờ, thằng bé nhào tới ôm choàng lấy trinh sát và cả 2 té ngửa ra sau. Nhanh như cơn gió, Quang A nhảy vọt ra cửa lọt xuống lầu.
Minh Thanh, đội trưởng đội 3 đang ngồi trên ghế thì nghe tiếng la trên nhà, anh lập tức bật dậy và cũng là lúc Quang A trần truồng chạy xuống. Gã vừa bước đến bậc thang cuối cùng thì Minh Thanh giơ chân ra gạt nhẹ. Hự.. Quang A té dập mặt xuống nền nhà. Nhìn gã lóp ngóp ngồi dậy ôm khuôn mặt đầy máu, rên rỉ, Thanh ngồi xổm xuống bên cạnh lấy súng gõ gõ vào đầu gã, cười “Mày tính trần truồng như thế này để chạy ra ngoài đường kêu bị hiếp dâm chắc?”
Có tiếng ọ ẹ của máy và tiếng Lân hỏi kết quả của tổ 5, Thanh vội bấm nút trả lời: “Mới bắt được 1 tên”.
Thiếu tá Thanh đẩy Quang A ngồi xuống ghế, hỏi: “Hai thằng kia đâu?”
Nghe Minh Thanh báo cáo, Lân lầu bầu không hài lòng. “Bắt được hết bọn chúng chưa anh?”, Trung hỏi. Lân lắc đầu “Mới được mấy đứa, riêng nhóm quan trọng nhất ở quán Q&Q thì mới bắt được Quang A, còn 2 thằng nữa lại đi đâu từ sớm không rõ, hay biết động bọn nó đã trốn?”. Trong máy có tiếng Thanh báo cáo trả lời: “Báo cáo anh Lân, hộ chiếu và vé máy bay của cả 3 đứa chúng ta thu được rồi, Quang A cho biết 2 thằng kia nói sáng nay đi tìm nhà Hoàng tử, chúng muốn trước khi về Mỹ cần phải tìm Hoàng tử để thanh toán, địa chỉ mà Hoàng tử ở đâu thì nó không rõ”.
Nghe rõ mồn một tiếng báo cáo của Thanh trong máy, Trung thót người, toát mồ hôi.
Tối qua nằm xem video cạnh Trung, Hoàng than thở: “Không biết có mấy thằng Việt kiều nào cứ đeo bám anh hoài. Chúng nó lẵng nhẵng cả mấy tháng nay, anh bực quá. Bọn này rất lì lợm, mặc cho anh nói gì thì nói, cứ 2,3 bữa lại đến 1 lần. Hứa hẹn, gạ gẫm đủ điều, anh đã từ chối rồi mà vẫn vậy”. Trung cười khe khẽ “nhất anh rồi còn gì nữa”, “ghen à?”, “còn lâu”, “mặt mày bí xị ra thế kia, mấy thằng Việt kiều kệ nó, anh đâu cần, có em là đủ rồi” “ừ”.
– Hoàng tử là thằng nào? – Nghe Thanh báo cáo, Lân tự hỏi và nói vào máy ra lệnh cho các trinh sát phục tại chỗ chờ chúng về vì dù sao chúng cũng phải quay lại để lấy hành lý. Anh chưa nói dứt câu, đột nhiên nghe Trung kêu lên lạc giọng:
– Em biết Hoàng tử là ai rồi, đi ngay!
Trung vội lên ga, bẻ ngoặt chiếc LA chồm lên lề đường làm cho Lân ngồi sau giật nảy, nghiêng người tí nữa té. Bấu chặt vào vai Trung, Lân quát to “Trung, em đi đâu?” Trung không trả lời và siết ga, chiếc xe rú lên lao vọt đi.
Có 1 đám đông xúm bu đen quanh vì 1 vụ đụng xe làm nghẽn hẳn khúc đường vào nhà Hoàng, mặc dù Trung cố tìm đường lách không được. Nhướn cổ chỉ vào 1 căn nhà xa xa có chiếc xe hơi đỗ trước mặt, Trung nói “Nhà Hoàng tư đấy”, rồi vội vàng dúi tay xe cho Lân và lách người chạy bộ tới. Nhìn vẻ hớt hãi của Trung, Lân cau mày không hiểu lý do.
Lấy khóa mở cửa, Trung hồi hộp bước vào nhà và gọi to “Anh Hoàng”, có tiếng rên rỉ, ú ớ bên trong buồng nhỏ. Trung thận trọng cầm súng từ từ tiến đến cửa buồng, cánh cửa khép hờ, Trung đẩy nhẹ cửa nhìn vào bên trong. Cánh cửa từ từ mở và hiện ra trước mắt Trung, Hoàng bị trói chặt, người lằn đầy vết thương đang rỉ máu, miệng bị bịt băng keo, Hoàng nhìn Trung lắc đầu. Trung vừa thò đầu vào bên trong thì bốp.. nguyên cả 1 cái ghế đập vào đầu, cũng may do có linh cảm trước và theo phản xạ nghề nghiệp, vừa nghe hơi gió là Trung đã nghiêng đầu né nhưng vẫn bị đập nguyên 1 ghế trúng phần cổ và vai rất mạnh, làm anh té chúi về phía trước, cây súng văng khỏi tay. Trung choáng váng, cố gượng dậy nhưng không được.
Gã pêđê Quang B nắm cổ áo, xốc Trung dậy, chỉa súng vào mặt anh cười gằn: “Mày là thằng nào?”. “Thôi thanh toán nó đi, còn thằng kia nữa, chúng ta không còn thời gian nữa đâu” – Trần Hy cằn nhằn giục giã. Nhìn nòng súng đen ngòm chỉa vào đầu, Trung thoáng rùng mình nhìn Hoàng đang nằm trên giường tuyệt vọng, anh buồn rầu tự trách mình quá vội vã. Quang B nhếch mép “Tao sẽ không dùng súng, dao tiện hơn và không gây ồn ào cần thiết. Vĩnh biệt mày!”. Hắn đưa súng cho Hy, và lưỡi dao găm của Mỹ trong tay gã sáng lóe. Trần Hy đứng dựa sát vào giường lấy thế giơ cao báng súng định đập vào đầu Trung. Bất thần Hoàng bật dậy được và dùng hết lực lăn tới chồm hất cả người vào Hy, làm cho gã loạng choạng rơi cây súng xuống đất. Quang B gầm lên “mày muốn chết”, lưỡi dao hắn vung lên xả xuống chỗ Hoàng. Mặc dù đầu còn đang ê ẩm, người chóng chánh, máu rỉ đang qua miệng và nhìn không rõ, nhưng Trung cũng kịp tung cú đấm vào ngực gã pêđê làm lưỡi dao của nó chệch sượt qua người Hoàng. Cú đấm mạnh làm gã ngã lăn lên giường và nó lật người lại vung lưỡi dao lần thứ 2 đâm vào Hoàng. Khoảng cách quá xa để kịp cứu Hoàng, Trung chỉ còn cách nhảy tới nằm đè lên Hoàng.
Ực… Trung giật nảy người, 1 cảm giác gì đó rất lạ, lạnh và nham nháp chạy thọc vào trong người. Lưỡi dao đâm trúng bên hông chếch gần ngực, Trung gục xuống. Hoàng ú ớ giãy đạp điên cuồng khi thấy máu từ người Trung chảy xuống.
Quang B bò dậy tính rút lưỡi dao ra thì… “đoàng”… nó kêu lên 1 tiếng đau đớn, cánh tay rơi sõng xuống vì trúng đạn. Trần Hy vội vồ lấy khẩu súng trước mặt, nhưng… “đoàng”… tiếng rít vang lên, cày sát mặt đất, đẩy khẩu súng trước mặt nó văng vào trong gầm giường. Người bắn diệu nghệ, chính xác và rất bình tĩnh. Cả 2 gã pêđê mặt mày xám ngoét ngẩng mặt nhìn, trước cửa buồng, thiếu tá Lân sừng sững đứng im, lạnh lùng nhìn chúng, nòng súng anh như bốc khói. Lân móc còng liệng lên giường, hất hàm “Còng tay lại”. Hai gã líu ríu đưa tay vào còng. Đẩy 2 tên pêđê vào góc nhà, Lân bước tới và bàng hoàng nhận ra Hoàng tử chính là Hoàng, em trai mình đang bị ngất xỉu và nằm bên cạnh là thiếu úy Trung người đẫm máu.
*****************
Hoàng tỉnh dậy khi thấy bên mình có mùi thơm hương trầm phảng phất, nhè nhẹ. Bên tai Hoàng vang vọng xa gần, xa gần, có tiếng niệm Phật rầm rì… “Nam mô a di đà Phật, cứu khổ cứu nạn Quan Thế âm Bồ tát… Nam mô”… Một bàn tay khô gầy nhưng tràn đầy hơi ấm tình thương đang xoa nhẹ trên mặt Hoàng – Má, ồ má… Hoàng rên khe khẽ và từ từ mở mắt ra. Nụ cười hiền hòa đầm ấm của má làm cho Hoàng thấy tỉnh hẳn. Hoàng ngơ ngác nhìn quanh thầm thì: “Tuyệt quá, có má, có anh chị Hai ở đây!” Đã mấy năm rồi lần đầu tiên Hoàng thấy gia đình được xum họp đoàn tụ từ khi ba qua đời đến nay. Huệ reo lên sung sướng “em tỉnh rồi, hay quá”.
Thấy Hoành tỉnh, má Hoàng khóc, những giọt lệ chảy trên gò má nhăn nheo, bà cầm tay Hoàng nấc nhè nhẹ. Huệ òa khóc theo, Lân thấy cay cay trong mắt, anh lặng lẽ quay đầu đi vờ châm điếu thuốc.
Cả nhà quây quần bên Hoàng, Lân dìu má ngồi xuống, nói: “Hoàng nó tỉnh rồi, thôi Huệ, em đưa má về nghỉ đi, má ngồi cả đêm qua ở đây rồi còn gì”. “Phải đấy má, về nghỉ đi, để anh Lân ở lại trông là được rồi”. “Con khỏe chưa Hoàng?”, “Dạ rồi, má về nghỉ đi”, Hoàng thều thào. Bà mẹ dùng dằng không muốn đi, Lân đưa mắt nhìn vợ, Huệ hiểu ý “Má à, về nghỉ đi má, mấy đứa nhỏ nó còn đang chờ cơm ở nhà. Mình anh Lân ở lại đây là được rồi”. Nghe nhắc đến 2 đứa cháu nội, bà mới chịu đi. Nắm tay Lân, bà rưng rưng; “Nó là em trai của con, là máu thịt của gia đình mình nghe con”. Lân hiểu má anh muốn nói gì, Lân xúc động “Má yên tâm đi, nó là em trai con mà”.
Chỉ còn lại có 2 anh em trong căn phòng tĩnh lặng, nhìn Hoàng thiêm thiếp nhắm mắt, Lân cầm khăn bông ngập ngừng xoa nhẹ lên mấy vết thương hằn trên người Hoàng. Trong lòng anh nổi lên những cảm xúc lạ thường, mang tiếng là anh em ruột thế nhưng đến nay lần đầu tiên sau hơn 40 năm, Lân mới thấy mình đang làm nghĩa vụ của 1 người anh trai.
Sự đụng nhẹ làm cho Hoàng mở mắt, nhìn anh trai đang sượng sùng, Hoàng mỉm cười biết ơn. Thốt nhiên Hoàng giật nảy mình chợt nhớ điều gì, hoảng hốt hỏi:
– Trung đâu anh Hai? Trung có bị gì không anh?
Hình ảnh cuối cùng Hoàng còn lưu lại trong đầu là Trung nằm vắt qua người đỡ lưỡi dao cho Hoàng. Trung chết rồi sao? Hoàng khiếp sợ khi nghĩ về điều ấy. Nhìn anh trai mình lúng túng ậm ừ không trả lời, Hoàng hỏi 1 lần nữa trong nức nở: “Trung chết rồi phải không, em biết mà, Trung vì em mà chết rồi, anh trả lời đi”. Thảng thốt, Hoàng vùng dậy gạt phắt cây thép đỡ chai truyền nước biển cho mình rơi xuống nền nhà vỡ tan, và giật tất cả bông băng trên người, đập đầu vào tường gào lên: “Trung chết rồi, em không muốn sống nữa, Trung chết rồi… “.
Ngẩn người vì bị bất ngờ, Lân vội ôm chặt em trai lại, quát to: “Bình tĩnh Hoàng, Trung không sao cả, vết dao đâm sâu nên phải đưa vào cấp cứu mổ để khâu lại, hiện nay đang nằm ở phòng hồi sức. Qua nguy hiểm rồi, em hiểu không? Trung không sao cả”. “Thật không hả anh Hai? Thật không? Anh không lừa em đấy chứ?”. “Không, anh Hai không lừa em đâu, Trung qua nguy hiểm rồi”. Hoàng gục xuống rên rỉ không ngớt: “Tại tôi mà, tại tôi mà Trung bị như vậy, Trung ơi… “.
Cánh cửa bật mở, vị bác sĩ chạy vào, ông nhìn cảnh đổ vỡ và vội vã lấy 1 ống thuốc trong tủ ra rồi tiêm vào bắp tay của Hoàng, miệng nói: “Không sao đâu, chắc bị sốc 1 chút thôi”. Hoàng từ từ lịm đi…
Nhìn khuôn mặt của em trai thanh thản ngủ, Lân thoáng rùng mình, điều gì sẽ xảy ra cho Hoàng nếu Trung thực sự qua đời? Hôm qua, anh vừa ở bên này chăm sóc Hoàng, vừa phải chạy qua bên kia cùng gia đình Trung và đồng đội ngóng chờ từng giây phút bên phòng cấp cứu. Vết đâm khá sâu, phải mổ. Cuối cùng vị bác sĩ bước ra từ phòng mổ, bắt tay giáo sư Vĩnh Chương, nở nụ cười vui mừng thông báo cho mọi người là Trung đã qua nguy hiểm. Bà giáo sư Vĩnh Chương quỵ ngất xỉu tại chỗ.
Lân thương em trai mình vô hạn. Trải qua quá nhiều phong ba bão táp trong gia đình, từ khi cha qua đời, Hoàng tự nhận mình là 1 người Đồng tình luyến ái, bị anh đánh trọng thương phải đi cấp cứu rồi bỏ nhà ra đi. Má anh vì buồn mà lên chùa đi tu, Huệ đem 2 con về gia đình mình. Lân thấy tóc mình bạc đi rất nhiều từ ngày ấy. Từng đêm, từng đêm anh thao thức 1 mình trong căn nhà vắng lặng, bên ly rượu với ánh thuốc lập lòe, anh đau khổ tự hỏi, tại sao tất cả bất hạnh lại đổ lên đầu gia đình anh nhanh như vậy. Cội nguồn thực sự là tại ai? do Hoàng hay do anh quá khắc nghiệt? Hoàng có lỗi không, khi Hoàng không hề muốn bản thân mình bị như vậy, và anh nữa, anh đã xử sự như 1 kẻ cuồng tín vì danh dự gia đình, sự sĩ diện với mọi người mà trút nổi giận không thương tiếc lên đầu em trai mình. Cũng chính vì thái độ đó mà ba anh đau lòng qua đời, má đi tu, Huệ phải đem con ra đi. Lân ơi! mày vẫn tự hào là 1 trinh sát hình sự giỏi, gan lì, dũng cảm, mưu trí trong công việc thế nhưng cư xử trong gia đình, mày chỉ là 1 kẻ thô lỗ đến vụng về. Mày đã làm đau lòng mọi người, thế nhưng mày vẫn vươn cổ kiêu hãnh như 1 con gà trống gáy ti toe với mọi người để nói rằng tôi đang bảo vệ danh dự gia đình tôi. Giá như ngày ấy mày hiểu em trai mày hơn, hiểu nỗi đau của ba má, hiểu nỗi khổ của vợ con thì đâu có đến nổi như ngày nay. “Con sẽ khổ suốt đời, nếu như không biết thay đổi tâm tánh” – Lời của bà nội anh vang lên nghiêm khắc hôm nào bỗng lại nghe rõ bên tai. Lân cay đắng tự vấn lương tâm và nhận ra sự thật. Tự nhiên, sao anh muốn khóc quá, khóc như 1 đứa trẻ đáng được mẹ đánh đòn vì hư.
Quang Việt nói đúng, anh cần phải bình tĩnh hiểu rõ hoàn cảnh của Hoàng. Hơn ai hết, anh phải hiểu Hoàng là con người cô đơn và đau khổ vì căn bệnh kỳ lạ của mình, Hoàng chẳng sung sướng gì khi biết mình là 1 kẻ Đồng tình luyến ái. Hãy nhìn nhận sự thật bằng 1 tình thương nhân ái bao la để giúp Hoàng và những con người như Hoàng đi qua được quãng đời đau khổ, khắc nghiệt này. Bây giờ thì Lân đã thấm thía được điều ấy. Điều làm cho Lân từ ngờ ngợ đi đến áy náy và giờ là sự bứt rứt, đó là anh không thể ngờ Trung lại có những tình cảm thân thiết đến lạ lùng đối với Hoàng. Từ khi xảy ra, kiểm điểm lại vụ việc vừa qua, thái độ, cách cư xử của Trung lẫn Hoàng làm cho Trung đôi lúc ngơ ngác, muốn chối bỏ 1 sự thật hiển nhiên. Anh không muốn và không hề đồng ý điều đó, không thể nào Trung và Hoàng lại là 2 kẻ Đồng tình luyến ái thương nhau đến như vậy. Lân muốn tự thuyết phục mình rằng đấy chẳng qua chỉ là những ảo giác hay là những cảm giác của cá nhân anh thôi. Nhưng Lân hiểu rằng anh đang tự lừa dối mình. Tại sao vậy nhỉ? Lân hỏi và không trả lời nổi. Cả Hoàng và Trung đều là những thanh niên trẻ, đẹp trai, khỏe mạnh và có học thức, cả hai tuổi đời chưa quá 25, cuộc sống này còn biết bao nhiêu điều tươi đẹp đang chờ họ, còn biết bao nhiêu thử thách của tương lai cần đến họ. Tại sao lại như vậy? nếu cả 2 như vậy thì chúng ta đối xử với họ như thế nào? có cần loại bỏ những con người như vậy ra khỏi xã hội này không? Không, Lân lắc đầu và anh thừa nhận là anh không muốn, không hề muốn, nhưng anh rất đau lòng khi phải chấp nhận sự thật phũ phàng này.
Hoàng ơi, em là em trai của anh. Dù cho sau này em có ra sao, là ai thì em vẫm mãi mãi là em trai của anh.
Thành Trung, 1 cảnh sát hình sự, 1 thanh niên khỏe mạnh, yêu đời như em lại là 1 người Đồng tình luyến ái hay sao? Phải chăng đấy là 1 sự thật, anh quý em như em trai của anh và anh không ngờ em lại như em trai của anh, tại sao vậy hả Trung?
Điếu thuốc cháy khét lẹt, nóng bỏng trên tay làm cho Lân giật mình buông rơi xuống nền nhà.
Anh buồn bã ôm đầu, ngồi xuống ghế.