Một Thế Giới Không Có Đàn Bà - Chương 17
CHƯƠNG 17 –
Thiếu tá Lân ngồi trong phòng làm việc chăm chú nhìn những tấm hình chụp nhóm Ngũ Long công chúa do Việt chuyển lại. Anh đã cho phóng to 1 số tấm và dùng kỹ thuật tráng để làm rõ khuôn mặt của Tiểu Long Nữ.
Một khuôn mặt trát đầy son phấn, nhưng vẫn không che dấu được vẻ già nua, tàn tạ, mệt mỏi trên khuôn mặt bắt đầu hóp lại xuống 2 bên má nhăn nhúm. Cô ta hay là gã ta, cười, nhưng miệng ngoác ra trông thật thảm hại.
Lân thở dài. Tại sao con người ta lại phải như vậy, chìm đắm vào những thú đam mê nhục dục như thế này ư? Có đáng không?
Anh chọn tấm hình phóng to và rõ nhất của Tiểu Long Nữ và đưa lên trước mặt ngắm nghía. Đột nhiên có 1 cái gì đó làm Lân thấy ngờ ngợ, nhưng chưa dám khẳng định. Anh vội lấy trong tủ ra 1 bộ ảnh chụp nạn nhân Phạm Hồng Bàng đưa ra so sánh, sau đó Lân tìm tiếp 1 tấm hình chụp khi Bàng đang sống. Và anh phát hiện khuôn mặt của Tiểu Long Nữ và tấm ảnh của Bàng có những nét giống nhau đến kỳ lạ. Tuy mặt Tiểu Long Nữ trét đầy son phấn, thế nhưng vẫn có những đường nét rất giống Bàng. Không lẽ đây chỉ là 1 trùng hợp ngẫu nhiên, từ thông tin của các trinh sát gởi về các hoạt động của Bàng cho thấy anh ta sống khá bất thường, thực tế là 1 kẻ Đồng tình luyến ái. Vậy từ tấm ảnh này, Lân nhận thấy hình như giữa Tiểu Long Nữ và P.H.Bàng có 1 mối quan hệ khó hiểu nào đó.
Thế nhưng Lân không muốn khẳng định vội, khi chưa có cơ sở để kết luận.
Cánh cửa phòng bật mở, 2 trinh sát đi xác minh về thất vọng báo cáo không thể truy tầm được Tiểu Long Nữ. Giới pêđê có tên biết Tiểu Long Nữ và cũng chỉ biết như Hoa bóng chúa, đã nói, còn biết rõ về tên này chỉ có Thanh. Nhưng Thanh cũng đã biến mất cách đây vài tháng, đi đâu không rõ lý do.
– Quay lại hỏi cung Hoa bóng chúa lần nữa. Có khả năng nó chưa nói hết sự thật đối với chúng ta. Cần phải triệt để khai thác nó tối đa. Đối với chúng ta hiện nay thủ phạm giết thạc sĩ Bàng đã rõ, tuy nhiên chúng ta cần phải làm rõ mục đích giết người của Đức gà, có phải là Tiểu Long Nữ thuê nó giết người hay còn vì lý do nào khác?
Hai trinh sát vội vã xuống công an quận để hỏi cung lại Hoa bóng chúa. Công an quận cho biết Hoa bóng chúa sắp sửa bị đưa ra tòa án quận xét xử. Đội cảnh sát điều tra sau khi được ban chỉ huy công an quận chỉ đạo khẩn trương giúp đỡ, đã cử trinh sát tập trung cùng khai thác Hoa bóng chúa.
Lần này thì Hoa bóng chúa đã ngoan ngoãn khai sự thật. Tên Thanh pêđê chưa chết, nhưng nó cũng sắp chết, đang hấp hối vì Sida vào giai đoạn cuối ở bệnh viện Bình Dân.
Các trinh sát sau khi báo cáo về cho thiếu tá Lân rõ, lập tức xuống bệnh viện ngay. Vị bác sĩ khoa giở hồ sơ và xác nhận đúng hiện nay có 1 bệnh nhân tên Thanh đến nằm ở đây và anh ta đang ở giai đoạn cuối của AIDS. “Thưa bác sĩ, bây giờ anh ta có thể tỉnh táo nói chuyện được không?”. “Được, nhưng tôi nghĩ các anh còn may, chứ khoảng vài ngày nữa e rằng chậm!”
Mặc dù được vị bác sĩ cảnh cáo là hãy chuẩn bị tinh thần trước, thế nhưng các trinh sát khi tiếp xúc với Thanh vẫn thấy choáng váng. Riêng Trung khi nhìn thấy đã bị xây xẩm mặt mày, loạng choạng phải dựa vào tường đưa tay chận họng.
Một thân hình trần truồng khô đét, lở lói hoàn toàn, mùi hôi thối tanh tưởi khắp căn phòng.
Anh ta nằm bất động.
– Thanh.. Thanh.. Vị bác sĩ gọi khẽ. Và Thanh từ từ hé mắt nhìn 3 người – Có mấy anh công an đây muốn đến hỏi con 1 vài chuyện, con có nói được không?
– Được… con nói được – Thanh thều thào, có vệt máu rỉ ra ở miệng.
Cố gắng nén ghê sợ, Hùng ngồi xuống bên giường bệnh và móc trong túi lấm hình của Tiểu Long Nữ, hỏi:
– Em có biết người này là ai không?
Thanh nhếch mép:
– Nó chết rồi phải không?
-???
– Em biết, nó là đào nữ của em đấy. Nó lúc trước là thầy giáo của em, sau này khi em phát hiện nó cũng là pêđê như em và bọn em cặp với nhau.
– Tên nó là gì hả em.
– Bàng.. Phạm Hồng Bàng.
Hai trinh sát ngẩn nhìn nhau. Thanh mệt mỏi nằm thiêm thiếp và vị bác sĩ lại gần cầm ca nước đưa cho nó uống. Vẻ mặt của ông đầy vẻ dịu dàng, nhân ái, không 1 chút ghê sợ nào. Thanh uống ừng ực và nó ứa nước mắt, giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt lỗ chỗ của THanh.
– Con.. con cám ơn bác sĩ. Bao lâu nữa con sẽ đi?
– Chẳng còn bao lâu đâu, con yên tâm, chừng 2,3 ngày nữa thôi.
Trước vẻ ngạc nhiên của 2 trinh sát, vị bác sĩ bình thản thông báo cái chết đang từ từ đến với Thanh. Hình như lúc này cho Thanh biết rõ cái chết đang đến cận kề hóa ra lại là 1 cách an ủi tốt nhất cho anh ta.
Thanh cố gắng nhúc nhích đầu:
– Con cám ơn, vâng con đang chờ.
– Các anh có còn hỏi gì thêm không? – Nghe vị bác sĩ nhắc, Hùng vội nói.
– Thanh này, chúng tôi muốn biết 1 vài chuyện về thạc.. ờ..về.. P.H.Bàng, về Tiểu Long Nữ, bạn của em.
– Em biết, và đoán có thể 1 ngày nào đó các anh sẽ tìm đến em, em cũng muốn nói 1 điều gì đó với các anh mà chỉ sợ không kịp. Bàng hả, Bàng cũng là 1 người khốn khổ như em thôi. Bàng là thầy em và cũng là 1 pêđê, tụi em sống với nhau được mấy năm. Bàng tội nghiệp lắm vì Bàng luôn sống trong dằn vặt. Em nhiều lần nói với Bàng thôi quên đi, đời 1 thằng pêđê thì cũng như con đom đóm, sáng đó rồi tắt đó nhưng Bàng vẫn bị dằn vặt, bởi Bàng là người có học thức, có chức vị, nên Bàng còn bị nhiều ràng buộc, không phải như em.
– Tại sao em biết Bàng đã chết?
– Cách đây mấy tháng Bàng đột ngột tìm em để thông báo mình đã bị nhiễm Sida, lúc đó em cũng nói thật với Bàng là em biết mình bị nhiễm Sida lâu rồi và đang có khả năng phát bệnh vào giai đoạn cuối. Hai đứa chúng em ôm nhau khóc cho số phận của mình, sau đó em ngã bệnh bị đưa vào đây và chính Bàng là người chăm sóc em hàng ngày. Em là 1 đứa con bất hạnh và cô độc trên đời này. Khi gia đình em biết em là 1 thằng pêđê thì họ xa lánh và xua đuổi em, nên khi bị Sida em cũng không muốn báo cho họ biết làm g`. Chịu đựng 1 mình, may mà có Bàng.
– Thế lần cuối cùng Bàng dến tìm em vào thơi gian nào?
– Trong thời gian chăm sóc em, em nhận thấy Bàng sút đi nhanh lắm, cho đến khoảng đầu tháng 6, đột nhiên Bàng đến tìm em với ánh mắt rất kỳ lạ và nói rằng sẽ chờ em ở thế giới bên kia, Bàng đi trước. Em rất sợ cô đơn, em đã khóc xin Bàng đừng bỏ em, nhưng Bàng không chịu, Bàng nói rằng đã thu xếp xong rồi, phải đi trước và sẽ chờ em. Em có hỏi Bàng đi đâu nhưng Bàng không nói, chỉ nói rằng không bỏ em mà chẳng qua là sẽ đi trước và sẽ chờ em.
– Trong nhóm Ngũ Long công chúa có phải Bàng là đại sư tỉ Tiểu Long Nữ phải không?
– Đúng, đấy là tên em đặt cho Bàng khi đến chơi với mụ Hoa bóng chúa, Bàng không muốn ai biết sự thật về mình trừ em. Nên khi đến tham gia nhóm thì Bàng đồng ý lấy tên đó.
– Thế lần cuối trước khi chia tay với em Bàng có nói rõ là sẽ làm gì? đi đâu không?
– Bàng không nói rõ, nhưng khóc rất nhiều và chỉ nói Bàng có công danh sự nghiệp, có sự kính trọng của mọi người, có 1 gia đình cha mẹ bề thế, có 1 người đàn bà yêu Bàng. Thế nhưng Bàng đã phụ tất cả, nay nếu Bàng tự tử hay chết vì Sida thì không còn gì danh dự cho gia đình, cho mọi người. Bàng nói rằng cả cuộc đời sống trong khổ đau, nay Bàng thấy rất nhẹ nhõm khi ra đi, và đi như vậy coi như là trả ơn cho mọi người. Bàng nói sẽ còn nhờ Tiểu Long Nữ lần cuối… Á..ú.. Bàng ơi… em không phản bội Bàng.. em chỉ nói thật… Bàng ơi… đừng làm em sợ.. á…á… đem em đi đi Bàng ơi.. á..á..
Thanh vặn vẹo, mắt trợn trừng trừng trắng giã. Anh ta hôn mê rồi, vị bác sĩ buồn rầu thông báo. Chẳng còn bao nhiêu lâu nữa.
Ca.ch!
Cuốn băng ghi âm chạy đoạn cuối dừng lại.
Thiếu tá Tâm, trưởng ban 3, cục E15 – ANQĐ và thiếu tá Lân ngồi im lặng lắng nghe.
Thiếu tá Tâm đưa cho Lân 1 cái dĩa mềm vi tính và 1 tập hồ sơ. Lân đón lấy liếc nhanh qua.
Thiếu tá Tâm nói:
– Chúng tôi đã xác định rồi, cái chết của thạc sĩ Bàng chỉ thuần túy là 1 vụ án hình sự, không liên quan gì đến bí mật quốc phòng cả. Trong quá trình thu dọn hồ sơ, chúng tôi có lấy máy vi tính của anh ta về, chuyên gia bên tôi đã khá vất vả mới giải mã 1 file trong ổ dĩa cứng của máy vi tính và phát hiện ra nhật ký của anh ta. Chúng tôi in ra nghiên cứu và quyết định chuyển sang ngay sang cho các đồng chí xem có thể giúp thêm được gì không? Chúng tôi vừa làm xong – Thiếu tá Tâm nhấn mạnh điều này, vì anh sợ Lân hiểu lầm.
Lân thở dài:
– Có tập nhật ký của anh ta, nó càng giúp chúng tôi có những thông tin để củng cố thêm chứng cớ và khẳng định được nguyên nhân cái chết của anh ta. Nhưng phỏng có ích gì nữa nhỉ?
– Một con người đáng thương? – Thiếu tá Tâm buồn rầu và hỏi – Thế bây giờ các đồng chí xử lý vụ này như thế nào?
– Cứ căn cứ theo quy định trong bộ luật hình sự về tội giết người đối với tên giết người mà chúng ta đã có.
Còn sự thật về anh ta? Một câu hỏi lửng lơ trong đầu 2 vị sĩ quan. Thôi như người xưa đã nói, chết là hết, hãy để cho linh hồn anh ta, nếu có thật ở đâu đó được ngủ yên mãi mãi. Đấy là 1 con người đáng thương!
Thiếu tá Lân lặng lẽ cầm tấm ảnh của thạc sĩ Bàng, nhìn thẳng vào đôi mắt mờ buồn của anh ta sau cặp kính trắng tự hỏi. Tại sao anh phải làm vậy hả anh Bàng? có cần thiết phải như vậy không?
Không có câu trả lời, có chăng là tiếng gió như hơi thở xa xa.
Hai vị thiếu tá bắt tay nhau giã từ. Lân cẩn thận gấp tập hồ sơ lại.