Một Thế Giới Không Có Đàn Bà - Chương 16
CHƯƠNG 16 –
Hai trinh sát vòng xe dừng lại trước 1 quán ở đường Trần Bình Trọng, cả 2 thấy tấm bảng hiệu có đề tên “Quán Cây Si”, nhưng quán đã đóng cửa im ỉm. “Mấy chú tìm ai?”, bà bán thuốc lá ngồi cạnh cửa quán hỏi, “dạ, tụi cháu muốn kiếm người quen ở quán này”, “Người quen? – Bà ta nhìn 2 người không thiện cảm, rồi nhổ 1 bãi nước bọt, nói trỏng – dẹp rồi, ba cái thằng pêđê bị dẹp rồi. Công an bắt, cũng đáng đời”. Thấy thái độ khó chịu ra mặt của bà bán thuốc lá và chắc cũng không khai thác được gì thêm, 2 trinh sát quyết định đến công an phường làm việc.
Trưởng công an phường đã đi họp, phó công an phường phụ trách khu vực ra tiếp. Sau khi nghe Hùng và Trung trình bày lý do, anh vui vẻ cho biết “Tụi tôi phối họp với hình sự quận đã bắt trọn ổ pêđê và mại dâm nam này, cũng đã gần 1 tuần nay rồi. Trước kia nó chỉ là 1 quán nước bình thường, do chủ quán là 1 thằng pêđê người Hoa lai, nên quán này là nơi tụ tập của bọn pê đê thường lui tới. Rồi nó có tổ chức hát hò đình đám gì đó, sau khi bà con dân phố phản ánh, đặc biệt có dấu hiệu nơi đây còn tổ chức mãi dâm nam, nên phường và quận đã bố trí trinh sát để bắt trọn ổ. Hiện nay vụ việc đang được công an quận thụ lý. Mấy anh có thể liên lạc trên đó. Cũng may quá, bọn tôi vừa bắt hôm trước thì hôm sau báo Sức sống lên tiếng, chớ không báo ra rồi mình mới bắt tay vào làm thế nào cũng bị cấp trên cự”.
Dãy nhà tạm giam của công an quận nằm khuất sau khu vực các đội thuộc khối cảnh sát, tạo điều kiện dễ dàng cho các đội khi làm việc.
Đội trưởng hình sự quận sau khi nghe 2 trinh sát báo cáo, đã đích thân đưa 2 người xuống đội cảnh sát điều tra, vừa đi anh vừa cho biết “Nội vụ hình sự quận đã làm xong, hiện nay đã chuyển sang cảnh sát điều tra để củng cố chứng cớ, đưa ra tòa truy tố”. “Mình truy tố Hoa bóng chúa về tội gì hả anh?”, Trung hỏi. “Hai tội, 1 là môi giới mãi dâm, 2 là tuyên truyền văn hóa phẩm đồi trụy”.
Trong phòng làm việc của Đại úy Thu, điều tra viên trung cấp công an quận, ngổn ngang sách vở,băng video, h`nh ảnh, thuốc, các dụng cụ tình dục… Thu nhăn nhó chỉ tay: “Toàn là đồ đem về từ quán Cây Si đấy. Bẩn thỉu quá, toàn là thứ lũ pêđê đang dùng đấy. Bệnh hoạn, không thể tưởng tượng nổi”. Trung thoáng rùng mình.
Theo yêu cầu của 2 trinh sát, Hoa bóng chúa được dẫn ra phòng hỏi cung.
Hoa bóng chúa, 1 cái danh xưng nghe lạ tai, xuất hiện trước mắt 2 trinh sát là 1 con người đồ sộ, khó có thể định nghĩa nổi là đàn ông hay đàn bà. Khuôn mặt phì nộn thịt, mắt cắt, môi xẻ, mũi nâng, cằm chẻ… và bộ ngực bơm như 2 quả bong bóng. Trong bộ quần áo tù sọc sằn, nhìn Hoa bóng chúa rất quái dị. Gã lạch bạch đi tới, và lễ phép cúi đầu chào các cán bộ công an bằng 1 giọng khàn đùng đục:
– Hoa xin chào các cán bộ ạ!
Ngay từ khi Hoa bóng chúa từ xa là Trung đã phải bấm chặt tay vào đùi của Hùng để nén nụ cười. Thế nhưng khi nghe gã cất tiếng thì Trung đành phải đứng dậy bỏ chạy ra ngoài bật cười 1 mình. Cậu lính trẻ bảo vệ đứng ngoài thấy Trung cười, cũng cười và nói: “Ai lần đầu tiên gặp nó cũng như anh hết. Bọn em mấy đứa lần đầu cứ lăn ra và cười vì không chịu nổi”.
Thiếu úy Trung quay vào.
Hoa bóng chúa khép nép khi nghe Hùng hỏi về Ngũ Long công chúa.
– Thưa cán bộ, Ngũ Long công chúa có 5 đứa: đại sư tỉ Tiểu Long Nữ, nhị sư tỉ Phàn Lê Huê, tam sư muội Triệu Minh, tứ sư muội Trịnh Doanh Doanh và ngũ muội Hoàng Dung.
– Thế còn mẫu hậu Chung Vô Diệm?
Phớt lờ câu hỏi châm chọc của Hùng, Hoa bóng chúa chữa lại:
– Dạ không, em là Mẫu hậu Tây Vương Mẫu.
– Hiện nay Ngũ Long công chúa đâu hết rồi?
– Dạ hôm bị bắt chỉ còn em và thằng Tuấn lai, chủ quán Cây Si. Còn Ngũ Long công chúa không đến hát hôm đó, nên nay em cũng không rõ ở đâu. Nhưng thưa cán bộ, em có biết gì đâu ạ, chỉ mua vui tại quán thôi, mọi cái là do thằng Tuấn lai nó làm, em có biết gì đâu.
Đã biết trước thế nào Hoa bóng chúa cũng sẽ chối tội nên Hùng không quan tâm đến lời nói của gã. Thực ra tội lỗi của Hoa bóng chúa và Tuấn lai đã quá rõ ràng, hồ sơ của chúng đội cảnh sát điều tra cũng đã làm xong và đang chuyển qua viện kiểm soát quận làm thủ tục trước khi đưa ra tòa xét xử.
Anh nghiêm giọng:
– Mọi việc sẽ do thái độ thành khẩn của anh, hiện nay tôi muốn hỏi địa chỉ từng người trong nhóm Ngũ Long công chúa ở đâu anh có biết không?
Hôm hình sự quận và công an phường tiến hành bắt ổ mãi dâm nam trá hình này thì nhóm Ngũ Long công chúa của Hoa bóng chúa lại không có mặt để húa hát. Cho nên mhóm này không bị bắt và nay không rõ tan rã về đâu. Và vì chúng chỉ là những pêđê đến múa hát, không là đối tượng của vụ án quán Cây Si, hình sự quận không truy tìm chúng.
Hùng rất nóng ruột muốn biết địa chỉ của nhóm này.
vẻ láu lỉnh ngập ngừng hiện rõ trên khuôn mặt Hoa bóng chúa, gã đang toan tính 1 điều gì đó.
Đại úy Thu gõ tay trên mặt bàn:
– Hoa, anh cần phải thành khẩn!
– Dạ thế em có được ân giảm không ạ?
Ra thế, gã đang tính điểm để xin kèo nài, mấy trinh sát bật cười.
– Bọn chúng em tất cả có 5 người, em nữa là 6. Thường thì chúng em tập trung nhau thành 1 nhóm để đi hát cúng đình, đám ma, đám cưới… khi có yêu cầu. Sau này khi Tuấn lai nó kêu bọn em lại quán nó để hát giúp vui, tính tiền hàng tháng. Em đồng ý và từ đó nhóm có tên là Ngũ Long công chúa, tên do mỗi đứa tự chọn. Bọn em tụ tập từ nhiều nơi về, con Minh tức Triệu Minh ở Tiền giang, con Định tức Trịnh Doanh Doanh từ Phú nhuận dạt qua, con Hân tức Phàn Lê Huê thì em không rõ lắm, hình như từ ngoài Bắc vào. Còn con Hoàng tức Hoàng Dung, nó là cháu em, còn con… – gã ngắc ngứ – em cũng không biết tên thật của nó nữa, hồi trước thằng Thanh pêđê thỉnh thoảng có đến chỗ em chơi, nó dẫn theo 1 thằng pêđê khác, già rồi, nhìn cách xưng hô của bọn nó, em đoán thằng Thanh là đào nam, còn thằng kia là đào nữ. Quen nhau rồi thỉnh thoảng thằng kia đến chỗ em chơi, rồi nó xin nhập nhóm tụi em và xưng danh là đại sư tỉ Tiểu Long Nữ. Thằng này lạ lắm, ít nói, cũng ít lộ mặt cho ai thấy, và cũng ít khi đến, lâu lâu 1 lần, thường khi đến thì nó đã trang điểm xong rồi và hết là nó biến ngay. Em đoán chắc nó là pêđê kín nên sợ người khác biết mặt.
– Anh có biết nhà cửa, nơi ở của Tiểu Long Nữ không?
– Không thưa cán bộ, em nói thật, em không biết.
– Anh có tấm hình nào của Tiểu Long Nữ không?
– Không, nó chẳng bao giờ chịu chụp hình chung với bọn em.
– Anh thư tả sơ hình dáng của Tiểu Long Nữ
– Dạ…
Gã đứng lên uốn éo, nhưng các trinh sát không thể hình dung được. Chỉ biết Tiểu Long Nữ người ốm, cao chừng 1.65 mét, nói tiếng Bắc, và là kẻ ít nói.
– Thế còn thằng Thanh pêđê?
– Nó chết rồi, chích ma túy quá liều, chết cách đây hơn tháng.
Trước khi bị đưa về nhà tạm giam, Hoa bóng chúa còn cố hỏi:
– Cán bộ ơi, em có được giảm không ạ?
Nhìn gã đàn ông cúi đầu lúc cúc đi giữa 2 cảnh sát trẻ, đột nhiên Trung như sực tỉnh và vội vã chạy theo gọi giật lại “Hoa bóng chúa”. Gã dừng lại nhìn chàng trinh sát trẻ tò mò. “Quán Cây Si bị dưa lên báo anh có biết không?”, “Có, thưa cán bộ”, “Anh đã xem bài báo đó chưa?”, “Dạ các cán bộ ở đây có cho em xem”, “Tấm hình chụp Ngũ Long công chúa đang múa hát trên sân khấu, trong đó có tất cả 5 người, có Tiểu Long Nữ không?”, gã ngẩn ngơ suy nghĩ và Trung vội đề nghị cảnh sát điều tra cho anh mượn bài báo đem tới. Lúc này Hùng đã hiểu ý Trung và 2 trinh sát hồi hộp nhìn Hoa bóng chúa, gã cầm bài báo lên chăm chú đọc lại và ngắm nhìn tấm hình trong báo, rồi gật đầu khẳng định: “Thưa các cán bộ, đúng đây là hình 5 đứa trong nhóm Ngũ Long. Nhưng em nghĩ hình này chụp lâu rồi, chứ Tiểu Long Nữ đột nhiên bỏ nhóm mấy tháng nay, không thấy đến”.
Tích… tích… tích… Tiếng điện thoại di động reo kéo dài kiên nhẫn. Cuối cùng chủ máy cũng buộc phải cầm máy lên.
– A.. lô. Tôi, Việt đây. Ai vậy?
– Tao, Lân đây, mày vẫn còn ngủ hả?
– Trời ơi, Lân ơi, tao xin mày. Mày làm công an thì mày ăn lương công an, tao làm báo thì tao ăn lương báo. Có đứa nào giành tiền của nhau đâu, sao mà giờ này mày đã dựng tao dậy hả thằng chết tiệt?
Nghe giọng than vãn nhừa nhựa ngái ngủ của Việt, Lân cười to:
– Mày làm gì mà giờ này còn ngủ hả? 8 giờ sáng rồi!
– Hôm qua tao đi viết bài và có mấy thằng bạn rủ đi đến 2 giờ sáng mới về, rõ chưa?
– Thôi.. thôi.. đừng than thở nữa. Dậy lẹ đi, tao có việc cần nhờ mày.
– Việc gì?
– Dậy đi, 10 phút nữa tao tới nhà mày đi uống cà phê.
Lân cúp máy không thèm nghe giọng càu nhàu của Việt nữa. Anh lấy xe đi ra và dặn trực ban, anh sẽ vắng mặt khoảng 1 tiếng, có việc gì thì gọi di động cho anh.
Ngồi trong quán cà phê, sau khi nghe Lân hỏi về bức hình trong bài báo của mình. Việt nói:
– Thực ra tao không có chụp được bức hình ấy ở quán Cây Si. Nhưng đúng là tấm hình đăng báo là của nhóm Ngũ Long công chúa, tao có là nhờ 1 thằng bạn làm báo cho. Chẳng là như thế này, sau khi viết bài thì thấy thiếu hình, may làm sao có thằng bạn làm báo biết báo thiếu nên cho. Hình nó có là hồi xưa nó đi chụp hình đám cưới nhà người quen và nhóm này có đến hát giúp vui, nên nó chụp được, tao đã xử dụng để minh họa cho bài viết của mình.
– Bây giờ mày làm sao cho tao toàn bộ hình của nhóm này được không?
– Được thôi, nhưng mà chuyện gì mày cần gấp vậy?
– Chuyện công an mà, tao hứa xong chuyện thì sẽ cho mày viết bài.
Việt gật đầu không hỏi thêm gì, đột nhiên Lân hỏi nhỏ:
– Thằng Hoàng dạo này nó sống như thế nào?
Việt lim dim nhìn bạn, cười:
– Tại sao mày lại hỏi tao mà không tự đi hỏi nó?
Lân không trả lời lơ đãng nhìn ra ngoài trời.
Việt hiểu rằng Lân đang lo cho em trai của mình.
Cuộc đời này có biết bao nhiêu là cái đẹp.
Một ánh nắng, 1 làn gió, 1 tiếng chim, 1 cánh hồng ban mai thoang thoảng mùi hương sớm làm cho tâm hồn ta thấy sảng khoái lâng lâng. Đời đẹp xiết bao.
Thế nhưng mỗi khi ta gặp những khó khăn trắc trở cuộc sống, ta thường nguyền rủa trách oán đời này. Và tôi cũng vậy. Tôi chỉ phát hiện ra cuộc đời này còn biết bao nhiêu điều kỳ diệu mà ta chưa khám phá, hưởng thụ hết vào 1 ngày, khi tôi hiểu rằng mình chẳng còn bao nhiêu thời gian được sống nữa.
Nếu một mai, có ai đột ngột nói rằng bạn sẽ chết, vâng sẽ chết, tức không được sống trên cuộc đời này nữa thì bạn sẽ nghĩ sao?
Chết. Nỗi ám ảnh và sợ hãi của bao nhiêu thế hệ con người. Thế giới càng hiện đại, người ta càng luyến tiếc cuộc sống, tìm mọi phương cách để kéo dài cuộc sống, nhưng vô ích, có kéo dài bao nhiêu thì cuối cùng con người cũng phải chết. Thế là hết, 1 thế giới đen thẳm sẽ đến với chúng ta, đó là chết. Và đó là 1 sự thật không thể chối bỏ. Bạn hay tôi dù có sợ hay không sợ thì cái chết nó cũng đến với chúng ta, thần chết sẽ phất phơ trong bộ áo chùng đen, với lưỡi liềm bén và nụ cười the thé kinh dị. Vị khách không ai chào đón này sẽ đến thăm bất cứ ai khi muốn, đó là sự thật. Sợ hay không sợ hả các bạn? tôi sợ và tôi không dấu sự sự sợ hãi của mình khi nói về cái chết, chẳng qua tôi chỉ chấp nhận 1 cách thanh thản thôi.
Những cơn ho kéo dài, cộng thêm ngực tôi thường hay đau nhức, tôi khám bệnh và chữa trị hơn nửa năm nay vẫn không khỏi. Cuối cùng vị bác sĩ vẫn hay chữa trị cho tôi đề nghị đi xét nghiệm máu, tôi không hiểu nhưng vẫn đi thử máu theo yêu cầu của bác sĩ. Tại bệnh viện nghe tôi trình bày, họ nhanh chóng lấy của tôi 1 ít máu và ghi ngày hẹn tôi trở lại. Mấy ngày sau vị bác sĩ đã từng lấy máu của tôi có vẻ mặt rất khó coi, ông ta ngập ngừng đề nghị tôi cho lấy ít máu nữa để làm lại vì lần trước chưa đủ. Tôi nghe lời, không phản đối vì đấy là chuyên môn của họ.
Tiếp tôi trong phòng, có vị bác sĩ còn thêm 1 người khác. Họ vui vẻ, ân cần với tôi và đề nghị tôi cho biết thêm về gia đình, cuộc sống riêng, công việc. Họ làm tôi ngạc nhiên vì những cái này chẳng liên quan gì đến bệnh tật của tôi.
Hai người nhìn nhau, rồi cuối cùng vị bác sĩ thận trọng thông báo cho tôi.
– Anh Bàng, tôi đề nghị anh hết sức bình tĩnh khi nghe tôi nói. Tôi xin thông báo cho anh kết quả xét nghiệm máu của anh vừa qua. Lần thứ nhất chúng tôi thực hiện tại bệnh viện, lần thứ 2 vì nghi ngờ kết quả chưa chính xác nên lấy máu của anh để đưa xuống viện Pasteur để xét nghiệm lại. Kết quả 2 lần đều như nhau, anh bị HIV dương tính đang chuyển sang giai đoạn 2 – AIDS!
Ông ta đến giờ mới chịu giới thiệu cho tôi biết người bạn bên cạnh. Đấy là 1 chuyên viên tâm lý của Trung tâm phòng chống AIDS thành phố và có nhiệm vụ tư vấn giúp tôi.
Cả 2 nhìn tôi chăm chú và lo lắng nhìn nhau vì không thấy tôi có phản ứng gì như thường thấy ở các bệnh nhân khác khi biết mình bị HIV.
Tôi mỉm cười cám ơn họ, bình thản đứng lên để ra về, vị bác sĩ vội ngăn lại và cho biết theo ông, tôi không nên tuyệt vọng, cũng còn hy vọng vì Sida vốn phát triển rất phức tạp và giới khoa học đang tập trung nghiên cứu nên có thể… Không nghe ông ta nói hết, tôi nhã nhặn cám ơn, và để cho họ khỏi bối rối, tôi hẹn sẽ quay lại xin ý kiến 1 ngày gần đây. Nhưng tôi biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi này nữa vì tôi không cần gì ở họ. Và họ cũng sẽ không tìm ra tôi, như 1 may mắn, tôi đến đây với 1 giấy tờ tên tuổi, công việc khác.
Tôi lững thững đi ra cổng bệnh viện, những tia nắng xiên xiên vào mặt rát bỏng của 1 ngày hè không làm cho tôi khó chịu nữa. Tôi lấy xe bình tĩnh ra về, bỏ lại sau lưng ánh mắt kinh ngạc của 2 vị bác sĩ, họ không hiểu và có cảm tưởng như tôi đã biết trước chuyện này.
Phải tôi đã biết trước, hay nói chính xác hơn là tôi đã cảm nhận được, trước sau gì mình cũng có 1 ngày như thế này và tôi chờ đợi nó. Nay được nghe sự thật, tôi thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Tốt, cuối cùng thì mình cũng sẽ chết và chết rất nhanh, đấy chẳng phải là 1 điều tốt hay sao? Chẳng phải là 1 điều mà mình chờ đợi sao?
Sau khi Hải chết, tôi chơi vơi rơi vào vực thẳm tăm tối tuyệt vọng. Khi chấp nhận quan hệ đồng giới với Thanh và lao vào những cuộc ăn chơi trác táng bất tận. Nhìn những quan hệ nhầy nhụa, không có giới hạn cấm cản của những kẻ đồng tính, tôi thừa biết cái giá phải trả cho bản thân mình và họ trong 1 ngày không xa. Nhìn những thanh niên trẻ, đẹp, khôi ngô, tôi thấy thương xót, tiếc cho họ. Tại sao không trở về với cuộc sống của 1 con người đàng hoàng, lao vào những thú vui xác thịt loạn lạc này làm gì để phải trả giá? Đôi lúc, tôi cũng thử gợi chuyện 1 vài người, thì tất cả đều cho là tôi điên. Khanh từng cười khanh khách khi tôi nói, nó gào to bên tai tôi “Đã là 1 thằng pêđê thì làm gì có tương lai? Sống và hãy sống cho hết những tháng ngày trẻ đẹp mà cuộc đời đã cho, để rồi 1 mai chết chìm trong 1 xó tăm tối nào đó, đấy là tương lai của pêđê”. Cả bọn gào to lên như 1 lũ rối, vỗ tay hoan hô Thanh. Tôi thấy chua chát trong lòng, Sida và bao cao su là chuyện lạ lùng đối với giới Đồng tình luyến ái. Đấy không phải là yêu.
Do vậy khi nghe thông báo mình bị Sida tôi hoàn toàn không bị bất ngờ. Tôi hiểu đấy là kết cục tất yếu phải đến. Phải đến.
Đêm đó, tôi ngồi bên tấm ảnh của Hải nhìn nó âu yếm thì thầm. Thế là chúng mình sắp được đến bên nhau rồi. Hải thích không? chắc là thích bởi vì nó đang nhìn tôi cười.
Trong giấc ngủ tôi thấy Hải nắm tay tôi đưa đến 1 khu vườn đầy hoa thơm, những bông hoa lạ lùng, xòe 5 cánh ngũ sắc rực rỡ, khung cảnh thơ mộng tuyệt vời. Hải nói đây là Thiên đường, nơi mà Thượng đế đã làm ra để đón những kẻ khốn khổ như tôi đế ở, Thượng đế muốn chuộc lỗi lầm của mình và Hải đang chờ tôi.
Hải ơi! tôi bật dậy, nước mắt ướt đẫm từ hồi nào.
Tôi bình tĩnh sắp xếp cho cái chết của mình.
Điều thứ nhất làm tôi lo lắng luyến tiếc đó là Hòa và con. Rất tiếc cho cuộc hôn nhân mà tôi dự định sẽ tiến tới với em sẽ không bao giờ có nữa, nhưng đây cũng là 1 giải pháp hay cho tôi, tôi không muốn mình trở thành nỗi bất hạnh cho Hòa, em còn trẻ, còn tương lai và rồi sẽ có 1 người đàn ông khỏe mạnh đàng hoàng đem đến cho em hạnh phúc. Tôi thực lòng cầu mong như vậy.
Kiểm tra số tài sản hiện có tôi dự định sẽ chuyển thành tiền mặt gởi vào ngân hàng, Hòa và con sẽ có 1 số tiền hàng tháng cho đến khi thằng bé lớn lên học hành thành người. Nếu chẳng may có bất trắc gì, thì số tiền này tôi sẽ hiến vào quỹ phòng chống AIDS của thành phố. Tôi bắt đầu viết di chúc với sự tham vấn của luật sư.
Điều thứ 2 làm tôi suy nghĩ mông lung. Tôi sẽ bắt đầu chọn cho mình 1 cái chết như thế nào? từ đâu? Tôi không thể để cho mọi người biết tôi bị Sida chết, như vậy còn gì là danh dự của tôi, của gia đình, tuy cha mẹ đối xử không tốt với tôi, nhưng họ vẫn nuôi tôi ăn học thành người. Tôi không muốn để họ xấu hổ vì mình, và bản thân tôi vẫn muốn giữ được trong lòng của mọi người, của Hòa và con những ý nghĩ tốt đẹp về tôi. Vì vậy, tôi không thể chọn giải pháp tự tử, nhất định cũng sẽ có những lời đàm tiếu. Ôi, máu của nhà nho, của kẻ sĩ Bắc Hà từ trong ông nội vẫn ngấm sang tôi. Một cái thói kiêu hãnh khinh bạc đáng thương hại, chết nhưng vẫn muốn 1 cái chết trong danh dự hão. Đây là điều làm cho tôi bận tâm suy nghĩ trong nhiều ngày.
Tại cơ quan tôi đối xử với mọi người hết sức niềm nở, thân ái, tôi bỏ hẳn cái sự khinh bạc kiêu hãnh lạnh lùng trước kia của mình. Mọi người nhìn tôi hoài nghi, phải chăng tôi đang cố tình lấy lòng để chuẩn bị cho bước đi lên thành Phân viện trưởng như lời đồn? Con người là kỳ lạ như vậy đấy, khi ta thành thật với họ cũng là chính ta đã gieo vào lòng họ những nghi ngờ, còn ta giả dối thì họ lại hỉ hả. Tôi cảm thấy thương hại tất cả những người ở đây, những con người nhỏ nhoi, hèn hạ, tranh đua với nhau từng miếng cơm, manh áo. Ai cũng nhăn nhúm, tàn tạ và rồi tất cả sẽ đi vào hư vô như tôi, chẳng qua kẻ đi trước người đến sau.
Con người, con người, tại sao vậy?
Lúc này, tôi cũng từ chối các lớp giảng dạy ban đêm, thỉnh thoảng ban ngày. Tôi muốn giành cho mình thêm 1 ít thời gian rảnh rỗi để sống 1 mình. Tôi thường tư lự 1 mình đêm khuya đi trên những con đường vắng ngắm những cặp trai gái ôm nhau đi qua, họ đáng yêu quá. Sáng mai, tôi dậy thật sớm ngồi trên sân thượng ngắm những nụ hồng ướt đẫm sương đang rung rinh, lung linh như những hạt ngọc, hít hà những mùi thơm dịu ngọt. Đón ánh rạng đông đang đến đỏ rực từ chân trời, thở không khí trong lành và thấy cuộc đời tuyệt đẹp, thế nhưng tôi không nuối tiếc. Tôi sống trong 1 tâm trạng thoải mái và tự cho mình được suy nghĩ chiêm nghiệm về cái chết. Tự nhiên lúc này tôi cảm thấy mình có thể trở thành 1 triết gia, trải qua những cay đắng ngọt bùi cuộc đời khốn khổ của 1 người Đồng tình luyến ái, buồn, vui, sung sướng, tôi đều đã đi qua. Nhìn lại, tôi không vui cũng chẳng buồn và chỉ có thể giàn trải lòng mình trên trang giấy, nói cho vơi đi những đắng cay trong lòng, nói cho thỏa lòng những điều tâm sự mà xưa nay mình vẫn phải che dấu. Phải, tôi mong mỏi mình có thể trở thành nhà văn, và tôi cười chế diễu chính mình, khoan khoái quá.
Không hiểu có kiếp sau không? Có cuộc sống thứ 2 sau khi ta rời khỏi cõi đời này như sách báo vẫn nói? Có sự đầu thai trở lại như những vị Lạt ma Tây tạng vẫn đang làm không? Tôi không biết và không thể trả lời nổi, nhưng nếu có kiếp sau tôi được sống lại, tôi mong được gặp Hải và làm bạn với nó như những thằng đàn ông bình thường, và mong mình sẽ là 1 người đàn ông đàng hoàng, khỏe mạnh, tôi có quyền cười ha hả thật to, vô tư, có quyền yêu và siết trong vòng tay mình 1 người đàn bà mà tôi yêu thương. Có quyền ngủ với nàng mạnh mẽ để cho ra đời những đứa con khỏe đẹp, để bế con trên tay, rạng rỡ khoe với mọi người rằng đây là con tôi, là giòng máu họ Phạm của tôi đang chảy trong con và âu yếm với con, con ơi, con là tương lai của nhân loại. Xin đừng ai và đừng bao giờ là 1 kẻ Đồng tình luyến ái, sự đau khổ 1 đời người mà tôi đã phải trải qua, quá đủ rồi, cũng chính là tôi đã phải trả giá cho kiếp trước của mình chăng? Xin đừng ai như tôi.
Tôi đã chọn cho mình được 1 cái chết.
Tôi đã chọn.