Một Thế Giới Không Có Đàn Bà - Chương 15
CHƯƠNG 15 –
Sau khi nghe thượng úy Hùng và Trung báo cáo tình hình, kết hợp với các thông tin đã có từ trước đó, so sánh, đối chiếu, đặc biệt là dấu vân tay ở nhà nạn nhân Bàng và dấu vân tay lưu tại phòng hồ sơ cảnh sát và dấu của các trinh sát lấy được cho thấy trùnh khớp. Không còn nghi ngờ gì nữa, Lê văn Đức, tức Đức gà va còn được giới pêđê đặt cho cái tên là Đức “bóng mẹ” bởi đã lớn tuổi và vốn là 1 pêđê lộ, là kẻ giết người.
Thiếu tá Lân quyết định cho bắt khẩn cấp tên Đức gà.
“Đức gà, đã có 3 tiền án về các tội buôn bán ma túy, chém người, trộm cắp. Điều quan trọng, tôi vừa nhận được tin từ Cục cảnh sát điều tra bộ Công an cho biết cũng đã phát lệnh truy nã toàn quốc đối với Lê văn Đức, vì nó có tham gia vào 1 số vụ cướp của giết người trên các sông Sài Gòn dọc xuống Long An, Cần Thơ vào năm ngoái. Cả nhóm trộm cắp đường sông liên tỉnh này bị bắt hết, riêng Đức gà trốn mất. Qua khai thác băng trộm này được biết Đức gà giữ 1 vai trò quan trọng, nhưng nó đã biến mất tăm nửa năm nay, truy tìm không ra”. Nghe thiếu tá Lân thông báo 1 số “thành tích” đáng nể của tên này, thượng úy Hùng bổ sung “Như vậy vậy việc nó đến o*? với đám pêđê hẻm 44 cả nửa năm nay chắc là để lẫn trốn việc truy bắt của ta. Việc nó là kẻ giết thạc sĩ Bàng, nay thì chúng ta đủ chứng cớ để khẳng định rồi. Thằng này nó biết mặt em vì hồi trước đã từng đụng độ với em rồi, lần đó em bắt nó vì tội tiêu thụ ma túy”. Nguyễn Lân ra lệnh cho đội truy nã cử trinh sát cùng với đội 3 cha làm 3 nhóm trinh sát lên đường đi bắt Đức gà ngay.
Thượng úy Hùng và thiếu úy Trung cải trang thành 2 thanh niên đạp xích lô, với những bộ quần áo thô cũ, đội mũ che kín mặt, đang đi với chủ hàng là 1 trinh sát khác cùng nhau lầm lũi đẩy xe đi sâu vào trong hẻm 44/6/7b.
Trưa mưa, tối qua mưa, con hẻm nhỏ đã lâu không được sửa chữa nên đường lầy lội, bẩn thỉu, hôi thối ghê người. Tiếng nước lõm bõm, ì ọp dưới chân 3 người. Có lẽ đã quen nên người dân ở đây vẫn thản nhiên đi vào ra trong hẻm, ai nấy xắn cao quần vanòi chuyện với nhau rân ran, thoải mái. Do hẻm quá chật vì các chủ nhà luôn tranh thủ lấn ra từng tí đất, nên con hẻm hiện nay như 1 sợi chỉ đen kéo dài loằng ngoằng, không thể chạy xe đi vào, khi đi người ta cứ pải sát sàn sạt người vào nhau. Vì vậy Hùng và Trung khá vất vả khi phải đẩy chiếc xích lô cao ngất ngưởng mấy hùng carton bên trên.
Dừng chiếc xích lô trước 1 căn nhà lá, lụp xụp, cửa đóng chặt. Hùng sờ nhẹ khẩu súng ở lưng và gật đầu ra hiệu cho Trung chuẩn bị tư thế xông vào, trinh sát kia vòng qua mé bên cạnh đề phòng Đức gà có thể thoát ra lối ấy.
Hai nhóm trinh sát khác đã xuống 2 địa điểm mà theo dự đoán có thể có Đức gà. Tuy nhiên sáng nay gã cơ sở của Hùng còn khẳng định là tối qua nó thấy “bóng mẹ” Đức gà đến cùng nhóm đi múa hát, sau đó nó gù 1 thằng pêđê cùng về căn nhà nó thuê ở đây.
Đẩy nhẹ, cánh cửa lớn vẫn đóng cứng.
Trung ghé mắt nhìn vào bên trong, tối om và trên giường anh thấy 2 bóng người mờ mờ ôm nhau, có lẽ chúng đang ngủ. Thử đẩy 1 lần nữa và ước chừng có thể xô được, Trung co chân đạp mạnh.
Sầm… cánh cửa gỗ đã long đinh ốc nên bị đạp lập tức văng ra và Trung nhảy vào nhà, lao đến chỗ 2 người đang nằm, chỉa súng quát to:
– Đức gà, mày đã bị bắt!
Có tiếng rú the thé kinh hoảng, 2 gương mặt lạ hoắc lồm cồm ngồi dậy ngơ ngác sợ hãi. Trung thoáng ngẩn người khi thấy 2 tên pêđê trần truồng lạ hoắc, không có Đức gà, nhưng ngay lúc đó anh thót người gần ngã bật ngửa ra phía sau và khẩu Rullo cầm tay văng ra xa vì 1 cú húc mạnh vào bụng từ 1 tên thứ 3 nằm khuất trong cùng bất ngờ chồm lao ra. Đó là Đức gà. Trung xoạc chân giữ thế đứng và co tay đấm 1 cú thốc vào quai hàm nó, nhưng Đức gà đã kịp né sang bên làm cú đấm sượt mang tai. Thằng này có nghề, Trung nhảy thụt lùi, Đức gà trong 1 tư thế chẳng lấy làm đẹp đẽ gì, trần truồng như nhộng và tay lăm lăm 1 cây dao. Trung cười nhạt nhìn nó chờ đợi, và Đức gà hoa lưỡi dao 1 vòng tròn, rồi lao vụt tới vung dao. Trung né sang bên vung tay chặt mạnh, cú chặt như sắt vào tay Đức gà làm nó nhăn nhó buông cây dao, 2 tay anh vụt bắt khóa chéo tay Đức gà, đè nó khụy xuống. Nhìn khuôn mặt thở dốc và đôi mắt láo liên của nó nhìn về phía 1 góc nhà, Trung dự đoán rất có thể nó còn dấu vũ khí ở đó, súng hoặc dao chẳng hạn. Quả nhiên, Đức gà hơi ngã người xuống lật nhẹ 2 khuỷu tay, nó rút khỏi thế khóa tay của Trung rất nhẹ nhàng và lăn về phía góc nhà. Thế nhưng, vì dự đoán trước nên Trung kịp dùng mũi chân đá móc vào ngực nó làm cho Đức gà phải lăn qua bên kia và anh chồm lên người nó.
Dù có 1 thân hình xì ke ốm đói, nhưng Đức gà là thằng lì đòn và khá dẻo dai.
Đức gà nằm thở hồng hộc, nhưng vẫn có vẻ chưa chịu thua, ý chí của nó nhũn hẳn khi phát hiện ngay trước cửa nhà, thượng úy Hùng đang bắt ghế ngồi rung đùi huýt sáo nhìn vào trong nhà. Tướng Hùng to lớn đồ sộ, ngồi muốn khuất cả cửa ra vào, suốt nảy giờ vì mải vật lộn với Trung nên Đức gà không thấy. Nó lắp bắp “em chịu thua, anh nới tay, em chết ngạt mất… em chịu thua”. Nghe vậy Trung mới hơi nới tay khóa cổ nó.
Hùng lừng lững đi vào dựng Đức gà dậy. Thân hình trần truồng của nó teo tóp, run lẩy bẩy dưới tay Hùng. Chẳng nói gì, Hùng co tay… hự… Đức gà gập người xuống vì đau, nó chưa hoàn hồn thì đã bị nháng lên bốp bốp 2 cái tát như trời giáng trên mặt. Hàng trăm con đom đóm bay xung quanh và Hùng lôi Đức gà vào sát tường túm tóc, giộng đầu nó vào tường… cốp… Đức gà rên rỉ “Anh Hùng, anh thương em, xin anh nhẹ tay, em chết mất:. Hùng quát to “thằng chó đẻ, sao có còn tính trốn nữa không?” “dạ… em xin anh”. “Tối ngày 7/6 mày ở đâu?”, “dạ em đi hát đình”, “đình này…” Hùng vừa vung tay thì Đức gà đã sụp xuống “dạ không em đi… đi… “, “đi đâu?”.
Cúi mặt xuống nhìn khuôn mặt nhớt nhát, dớt dãi chảy lòng thòng của Đức gà, Hùng cười gằn “khỏi khai con ạ, tao biết mày đi đâu rồi. ĐM, mày có giết người thì cũng khôn 1 tí, mày lục tung nhà người ta lên để làm gì?”
Đức gà sụp hoàn toàn, nó gục đầu yên lặng.
“Mặc quần áo vào, mấy con rệp, nhanh lên”.
Hùng chỉ tay quát to với 2 gã pêđê đang rúm ró sợ hãi ngồi trên giường và còn anh tự tay mình mặc quần áo cho Đức gà, nó mất tinh thần, người ỉu xuống nhão nhẹt như miếng bún chua.
Cạch. Tiếng còng số 8 bập vào tay Đức gà lạnh ngắt làm cho nó rùng mình. Đức gà nhìn Hùng và năn nỉ: “Em xin khai hết, em đi giết người nhưng vì người ta thuê em. Mấy hôm đó em vã quá, thuốc hết mà tiền không có nên làm liều. Em xin khai, mấy anh khoan hồng cho em”. “Giấy bút đây, lại bàn kia viết ra cho tao”.
“Dạ”, Đức gà cúi gục đầu viết trên bàn rất khó khăn vì bị còng, nhưng Hùng vẫn không chịu mở tay cho nó.
Cầm mảnh giấy xiêu vẹo mấy hàng chữ của Đức gà, Hùng hất hàm: “Súng đâu?”. “Dạ em gởi ở nhà 1 thằng em”. “Được, về chỗ tao rồi tính”.
Thiếu úy Trung ngồi im quan sát Hùng làm việc với vẻ thán phục không dấu diếm. Hùng làm rất nhanh, rất gọn, rất bất ngờ. Phủ đầu đối tượng trong 1 thời gian nhanh nhất, đánh gục ý chí nó và nhanh chóng khai thác các thông tin cần thiết nhất. Đấy là 1 trong những bài học nghiệp vụ anh được học tại trường và tận mắt chứng kiến Hùng áp dụng 1 cách nhuần nhuyễn.
Thiếu tá Lân trực tiếp hỏi cung Đức gà. Có lẽ biết trước số phận của mình, nên Đức gà nhanh chóng ngoan ngoãn khai nhận tất cả. “Tiểu Long Nữ thuê tôi 15 triệu đồng để đi giết tên ở nhà số 19/3, hẻm Cô tiên đêm hôm 7/6 rạng 8/6, nó là ai làm gì thì tôi không biết. Lúc đó tôi đang kẹt quá, nên nhận lời. Cũng có hỏi Tiểu Long Nữ tại sao muốn giết tên này. Tiểu Long Nữ cho biết tên này cũng là pêđê nhưng là pêđê kín, nó chung sống với Tiểu Long Nữ mấy năm nay rồi. Bao nhiêu tiền bạc mà Tiểu Long Nữ làm được thì nó lấy hết, nay lại muốn bỏ đi với thằng khác vì chê Tiểu Long Nữ già. Hận nó nên Tiểu Long Nữ thuê tôi giết nó. Tiểu Long Nữ đưa trước cho tôi 10 triệu và hứa nếu xong nó sẽ chi thêm 5 triệu nữa. Tôi nhận lời, vì rằng Tiểu Long Nữ đã sống với tên kia nhiều năm nên nhà cửa, cách sống của tên này thế nào nó biết hết. Chính nó đưa cho tôi chìa khóa vào nhà, chỉ chỗ cho tôi lên nhà trên và thậm chí còn biết tên kia ăn uống như thế nào, ngủ như thế nào… Nó dặn tôi lên thấy tên kia đang ngủ thì cứ bắn chết. Vứt súng và trốn đi 1 thời gian sau đó về gặp nó nhận tiền. Tôi làm đúng như vậy, nhưng khi giết người xong, tôi thấy tên này có vẻ giàu có nên lục lọi tìm kiếm một ít tiền, nhưng nhìn bề ngoài thì vậy, nhưng trong tủ của nó chẳng có bao nhiêu tiền, chỉ mấy trăm tiền mặt. Giết xong, tôi cũng trốn đi vài tuần chờ im vắng rồi về tìm Tiểu Long Nữ. Nhưng nó lừa tôi, có lẽ sợ nên nó cũng trốn luôn và không trả cho tôi số tiền còn lại”.
“Tiểu Long Nữ là ai?”, “Tôi không biết, chỉ biết cũng trong nhóm pêđê với nhau, nhưng tôi chưa bao giờ thấy mặt thật của nó cả”. “Hiện nó đang ở đâu?”, “Tôi không rõ lắm, chỉ biết nó sinh hoạt trong nhóm Ngũ Long công chúa của Hoa bóng chúa, thường múa hát ở quán Cây Si, nhưng sau khi báo lên tiếng thì hình như nhóm bị giải tán rồi”.
Liệu Đức gà đã khai thật chưa hay là nó muốn đổ tội cho ai? Đây là 1 vấn đề cần nghiên cứu. Tuy nhiên cũng cần làm rõ: Tiểu Long Nữ, Ngũ Long công chúa, Hoa bóng chúa, quán Cây Si ở đường Trần Bình Trọng. Phải xác minh ngay. Đấy là mệnh lệnh của Lân đặt ra cho các trinh sát của mình, và phải làm khẩn trương.
Cầm bức điện trên tay tôi ngạc nhiên “Ra đón mẹ ở sân bay vào lúc 14 giờ 30 chiều nay”.
Từ lâu tôi đã nghĩ mình không còn cha mẹ, vì những người hiện nay chỉ là mẹ nuôi của tôi, mẹ ruột tôi là ai, đến bây giờ vẫn là điều bí ẩn vì chưa có ai trả lời tôi. Chỉ nhớ 1 chiều, cách đây 40 năm, cha tôi đột ngột ôm về 1 đứa trẻ và giao cho ông nội, nói vắn tắt đó là con của mình, nhờ ông nuôi. Điều này lớn lên tôi mới biết, tôi cũng chính là nỗi dằn vặt bất hòa thường xuyên của mẹ kế đối với cha vì bà nghi ngờ cha có 1 ai đó trước khi đến với bà. Không bao giờ cha trả lời mẹ, và cũng không có ai có thể làm cho cha trả lời.
Nhiều năm nay rồi chúng tôi chỉ liên lạc với nhau 1 vài lần qua điện thoại, và rất lạnh nhạt như muốn nhắc với người kia rằng người này vẫn còn sống. Đối với gia đình, tôi là 1 kẻ lạc đến từ thế giới khác, tôi không hợp với họ, điều này đã thể hiện từ khi còn bé. Mẹ kế của tôi, bà không dấu diếm sự căm ghét của mình đối với tôi, còn cha, ông không bao giờ tỏ tình cảm của mình đối với tôi và lúc nào cũng hờ hững. Đi nước ngoài học về, sau mấy ngày nghỉ ngơi, cha kêu tôi vào phòng làm việc của mình. Sau 7 năm không gặp, tôi thấy ông đường bệ, mập mạp hẳn ra, đặc biệt tiếng ho lục khục của ông làm tôi nhớ ông nội đến ứa nước mắt. Ông và bà đều mất khi tôi đang học bên Đức và tôi cũng chỉ được biết khi về VN, đây là 1 niềm ân hận lớn trong đời tôi vì không gặp được ông bà lần cuối. Cha ngắm nghía tấm bằng đỏ thạc sĩ của tôi, không dấu vẻ hài lòng và người hỏi tôi muốn làm gì, kinh doanh buôn bán, làm công chức Nhà nước, làm công tác nghiên cứu… tùy tôi chọn. Tự xét thấy bản thân chỉ phù hợp với công tác giảng dạy hoặc nghiên cứu. Cha gật đầu, hỏi tôi muốn ở Hà Nội hay Sài Gòn, nhớ đến vẻ khó chịu của mẹ kế và 2 đứa em, tôi nói muốn vào Sài Gòn, cha gật đầu và 1 tuần sau tôi nhận được quyết định vào thành phố công tác, trước khi đi cha chỉ nói 1 điều ngắn với tôi, phải cố gắng và phải tự thân vận động để vươn lên, tôi hiểu, chắc rằng ông cho mình đã rũ sạch được trách nhiệm và không muốn tôi làm phiền ông nữa.
Tôi chấp nhận. Mặc dù mang tiếng có cha làm lớn ngoài Trung ương thế nhưng tôi chưa bao giờ được hưởng ơn mưa móc từ cha tôi mà phải tự thân phấn đấu vươn lên. Tôi không thắc mắc kêu ca gì và tự hài lòng về điều đó. Thậm chí tôi mang ơn họ vì họ để cho tôi sống yên trong nhiều năm, không can thiệp vào cộc sống riêng tư của tôi. Nay mẹ kế đột ngột bay từ Hà Nội vào thăm tôi chắc có việc gì đó rất trọng đại. Tôi biết, năm nào cha mẹ chẳng vào thành phố vài ba lần do công việc, thế nhưng sau vài lần nhắc tôi đến thăm nhưng tôi né tránh thì những lần sau họ lơ hẳn. Đọc báo, xem tivi thấy hình cha mẹ trong thành phố, tôi chỉ cười.
Hai mẹ con chúng tôi ngồi ăn cơm trong quán Cổ Ngư.
Quán đẹp, lịch sự, trang nhã và lần đầu tiên tôi đến đây, thế nhưng chủ quán vừa gặp mẹ đã vồn vã chào hỏi, hình như họ quen biết từ lâu. Mẹ lơ đãng nhìn ông ta không thèm trả lời và chỉ phẩy tay. Mẹ là 1 người đàn bà đẹp, sang trọng, và biết giữ tuổi trẻ của mình dù đã hơn 60 tuổi. Quyền uy của mẹ thì khỏi nói, là vợ 1 cán bộ cao cấp, mẹ hiện thân của sự tột đỉnh vinh quang của Hà Nội thời đổi mới. Bạn bè cho tôi biết, chỉ 1 tiếng nói của mẹ thôi khối kẻ lao đao khốn khổ. Vì vậy, bu xung quanh mẹ lúc nào cũng 1 đám đông nịnh bợ, xun xoe. Nhưng chẳng bao giờ tôi quan tâm đến điều ấy vì tôi không có ý định nhờ vả mẹ bao giờ.
Nhún nhường cầm cái đũa ngà, rất kiểu cách và quý tộc, mẹ thong thả ăn từng món nhỏ nhẹ, rồi hớp 1 ly rượu chát đỏ.
Bữa cơm giữa 2 mẹ con tôi xong rất nhanh chóng và tôi hồi hộp chờ mẹ ban phát mệnh lệnh. Đôi mắt kẻ chì đen của mẹ nhìn tôi chằm chặp, rồi mẹ thở dài, rất kịch, mẹ lấy khăn tay trong túi ra chấm góc mắt, 1 tay kia mẹ vuốt nhẹ mái róc của tôi.
– Con đã 40 rồi đấy, có sợi tóc bạc rồi này.
Sự âu yếm của mẹ làm cho tôi bất ngờ, chới với. Vâng, 40 năm rồi lần đầu tiên tôi mới thấy mẹ kế thổ lộ tình mẫu tử với mình, điều này làm tôi cảm động, dù biết rằng nó là giả tạo.
– Bố anh sắp nghỉ hưu rồi.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, mẹ mím chặt đôi môi thành 1 đường kẻ chỉ.
– Bố với mẹ bàn rồi, kỳ này anh phải ra Hà Nội. Cái chức viện trưởng viện anh là của anh.
Tôi sững sờ.
– Tất nhiên ngay bây giờ thì chưa được. Tạm thời anh được rút ra làm viện phó, viện trưởng của anh gần 70, chắc chắn rằng sẽ nghỉ nay mai.
Viện phó, viện trưởng liên quan gì đến tôi? Mẹ rít lên:
– Bố anh sắp nghỉ hưu rồi, anh rõ chưa?
À là vậy, bố sắp nghỉ hưu và đây có lẽ vào lúc cuối đời chính trị của mình, bố mẹ mới chợt nhớ ra mình còn 1 thằng con trai lạc loài nơi xa và vận động cho tôi. Tôi đáp:
– Không mẹ ạ, cám ơn bố mẹ đã lo cho con. Nhưng với con thế này là đủ rồi, bố mẹ cứ lo cho 2 em là được.
Mẹ trừng mắt nhìn tôi dữ dội, hình như chưa bao giờ quyền uy của mẹ bị thử thách cho nên mẹ mới giận như vậy:
– Anh không được cãi, bố mẹ đã quyết định rồi. Chuẩn bị thu xếp ra Hà Nội nhận nhiệm vụ. Anh có thời gian 1 tháng để sắp xếp việc nhà trong này.
Tôi phản đối:
– Con đã 40 tuổi rồi, bố mẹ hãy để cho con tự quyết định cuộc sống của mình. Con thích sống ở thành phố, quen rồi.
Mẹ cười lạt, đột ngột ném ra trước mặt tôi 1 cái lông giả của chim trĩ trắng:
– Thế còn cái này, là cái trò quái gì của anh ở đây? đây là lý do anh thích ở lại thành phố phải không? Hay là tại cái con công nhân không chồng mà có con kia nó quyến rũ anh? Hả?
Mẹ keo dài giọng đay nghiến, giận dữ…
Tôi rũ người xuống nhìn mẹ không ngờ. Bạn bè tôi vẫn nói về mẹ với sự nể sợ quả không sai. Tuy xa tôi ngàn cây số và nhiều năm không gặp, thế nhưng mọi việc làm của tôi vẫn bị mẹ quan sát rất kỹ. Lông chim trĩ này vốn là món bảo bối của tôi trong trò chơi tình dục đồng giới của mình, và Hòa nữa, mẹ đã điều tra rõ về cô.
Mẹ nhăn mũi, đỏng đảnh như 1 vương phi:
– Thôi, tôi không nói về chuyện ăn chơi của anh nữa, kinh lắm. Bây giờ có mấy việc anh phải làm ngay, một chuẩn bị bàn giao chức vụ trong này đi, chấm dứt mối quan hệ với cái con công nhân kia, ở Hà Nội chúng tôi đã chuẩn bị cho anh con 1 ông bạn của bố rồi. Anh đã già, ở tuổi anh, Hà Nội người ta đã là ông nọ bà kia, gia đình đàng hoàng, chứ đâu phải ai cũng lăng nhăng như anh. Anh làm chúng tôi xấu hổ quá. Còn cái chuyện kia của anh, tại sao? nó là cái gì nhỉ, tôi không hiểu? Mẹ giơ 2 tay lên trời như 1 diễn giả, và nói rít lanh lảnh, giọng nghe như cây sắt cạ vào nhau, làm cho tôi rùng mình ớn lạnh – Tôi xin anh, anh làm ơn chấm dứt và về Hà Nội ngay.
Mẹ nói 1 mạch, không cho tôi xen vào 1 lời, đây cũng là cách thể hiện quyền lực của mẹ. Ban phát và ra lệnh quen với sự chấp thuận của người nghe, không cần biết người nghe có đồng ý hay không, đối với mẹ không có chuyện phản đối.
Nhìn vẻ mặt của tôi, đột nhiên mẹ thở dài:
– Tôi biết, có thể anh oán trách chúng tôi vì những đối xử lạnh nhạt với anh trong nhiều năm qua. Tất cả chúng ta đều đã già rồi, oán trách nhau để làm gì? Dù sao đi nữa anh cũng là con của chúng tôi, anh mang họ Phạm và chúng tôi phải có trách nhiệm, anh hiểu không?
Dù mẹ tỏ ra buồn nhưng cái buồn cũng rất kiểu cách, tôi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt không có dấu ấn thời gian của bà mà không biết phải nói gì. Không lẽ về cuối đời mẹ lại ân hận, muốn tu tâm tích đức đi chùa, cúng kiến như 1 cái mốt của 1 số ông bà thừa của nhiều tiền hiện nay? Tôi cũng không hiểu bà lo cho tôi hay lo cho danh tiếng của dòng họ Phạm, khi còn sống có lần ông nội phàn nàn, mẹ mày như 1 con kỳ nhông đổi màu nhanh quá. Bây giờ mẹ đang đổi màu gì đây?
Mẹ đi chào 1 vài mối quan hệ quen biết trong thành phố, về khách sạn nghỉ và sáng sớm hôm sau về Hà Nội luôn không gặp lại tôi.