Một điếu thuốc - Chương 2
Hai. Cậu là con chó của tôi
Hàn Yên hôn mê hết hai ngày, nằm bệt trên giường hết ba tuần. Trong ba tuần ấy, Hàn Yên chỉ gặp qua hai người, một người là ông quản gia trầm lặng, còn người kia là Phan Trạch Đán.
Phan Trạch Đán đã ngoài ba mươi, có một khuôn mặt dài gầy gầy, đeo một cặp mắt kính gọng vàng, đôi tay to lớn trắng trẻo, thon dài, trên người luôn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Lần đầu gặp Hàn Yên, hắn dùng tiếng anh tự giới thiệu: “Tôi là bác sĩ của cậu.”
“Bác sĩ của ông ta.” Hàn Yên đính chính.
Nhìn đứa trẻ đang đề phòng kia, Phan Trạch Đán mỉm cười: “Uhm. Tôi là bác sĩ riêng của Trần Đồng. Nhưng hơn hết thảy, tôi là một bác sĩ, tôi có trách nhiệm với bệnh nhân của mình, còn bây giờ, cậu là bệnh nhân của tôi.”
Chính câu nói này đã khiến cho Hàn Yên cảm thấy hắn là một bác sĩ tốt. Phan Trạch Đán xác thật là một bác sĩ tốt, y thuật cao minh, cũng rất tỉ mỉ cẩn thận. Hắn không bao giớ nói những câu thừa thải như là an tâm điều dưỡng, nghĩ ngơi cho tốt, hắn chỉ lãnh đạm nói với Hàn Yên rằng, dạo gần đây Trần Đồng rất bận, tháng này e rằng sẽ không trở về.
Do đó, Hàn Yên tạm thời thả lỏng người, cứ thế từng ngày từng ngày dần phục hồi sức khỏe. Đến tuần thứ tư, Hàn Yên đã có thể bước xuống đất, lúc thời tiết tốt, cậu sẽ đứng cạnh cửa sổ một lúc, từ sau bức rèm cửa ngó ra những tia nắng bên ngoài.
Căn biệt thự này của Trần Đồng được xây ở lưng chừng núi, theo kiểu kiến trúc phương Tây, sân vườn cũng bố trí theo phong cách châu Âu, vừa bước vào cửa là một hồ phun nước lát đá cẩm thạch, hai bên là hàng hoa thẳng tắp. Tiết xuân hàn hơi lạnh, hoa vẫn chưa nở nhưng Hàn Yên nhận ra được, đó là loài hoa hồng xinh đẹp của Anh quốc. Hàn Yên nhìn đám hoa hồng kia, nhìn mãi, nhìn mãi đến quên cả thời gian.
Hôm nay, khí trời đặc biệt trong xanh, Hàn Yên đứng tựa vào cửa sổ, Phan Trạch Đán ngồi trên chiếc ghế ở sau lưng cậu viết bệnh án. Đột nhiên từ bên cửa sổ, Hàn Yên vội vàng lùi lại, sắc mặt trắng bệch.
“Không khỏe sao?” Phan Trạch Đán hỏi cậu.
Hàn Yên lắc đầu.
Phan Trạch Đán vén màn lên, một chiếc Lincoln màu đen dừng lại ở trong sân, một người đàn ông bước xuống xe, cau mày lại, nhìn về phía này. Phan Trạch Đán mỉm cười với người đàn ông đó, nhẹ nhàng thở dài, Trần Đồng về rồi.
Nửa tiếng sau, Phan Trạch Đán bị Trần Đồng gọi đến thư phòng.
“Nói như vậy, sức khỏe không thành vấn đề?” Trần Đồng dùng một câu hỏi để kết thúc màn báo cáo bệnh án của Phan Trạch Đán.
Phan Trạch Đán gật đầu: “Uhm, viên đạt sượt qua chỉ tạo thành vết sướt nhỏ. Nhưng mà tôi lo lắng về trạng thái tinh thần của cậu ta hơn. Đứa trẻ này quá trầm lặng, trong một tháng này, cậu ta không nói quá năm câu, càng không khóc lóc quậy phá, hoàn toàn không phải là phản ứng nên có của một đứa trẻ bình thường, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cậu ta sẽ bị trầm cảm mất thôi.”
“Cậu ta đương nhiên không phải là đứa trẻ bình thường.” Trần Đồng mỉm cười: “Thứ tôi cần không phải là một tình nhân, cậu ta, là con chó của tôi.”
Đồng hồ gõ sáu tiếng, cũng như thường ngày, ông quản gia bước vào, điều khác với bình thường đó là lần này ông không mang bữa tối đến.
Dưới sự ra hiệu của ông quản gia, Hàn Yên xuống khỏi giường, theo ông đi xuống cầu thang. Hàn Yên hiểu chuyện phải đến thì sớm muộn gì cũng đến, không thể tránh khỏi, hơn nữa cậu cũng chẳng còn chỗ để trốn.
Phòng ăn nằm ở tầng trệt, trong căn phòng bốn, năm chục mét vuông chỉ mở một ngọn đèn pha lê, cái bàn ăn bên dưới ngọn đèn dài như một cơn ác mộng, Trần Đồng đang ngồi đấy – đầu bên kia của cái bàn ăn, còn đầu bên này của cái bàn đã để sẵn một bát mì, một đĩa trứng cút, một đôi đũa làm bằng ngà voi.
“Ngồi xuống, ăn cơm.” Chỉ vỏn vẹn có ba từ, nhưng phát âm cực chuẩn, hóa ra Trần Đồng biết nói tiếng anh.
Hàn Yên thu lại sự kinh ngạc, lặng lẽ ngồi xuống, cậu nắm đôi đũa trong lòng bàn tay, giống như đang cầm cái cây vậy, cầm lấy bát mì, cắm đũa xuống, ngọ nguậy một hồi vẫn chẳng thu được kết quả gì. Trong trường học ở Anh quốc, Hàn Yên đã học qua nguyên lý đòn bẩy, nhưng khi thật sự thực hành, cậu không cách nào tìm được điểm tựa trên hai cây đũa tinh xảo này. Ngay cả cọng mì cũng gắp không được, thì việc gắp mấy cái trứng cút mềm mềm trơn nhẵn ấy đúng là gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời, đặt chúng ở đó, chẳng khác nào đang chế nhạo cậu.
Hàn Yên buông đũa, Trần Đồng có thể khiến cậu ăn không được, Hàn Yên cũng có thể lựa chọn không ăn.
“Không ăn nữa?” Trần Đồng ngước đầu lên: “Vậy thì về phòng đi.”
Đêm hôm nay, Hàn Yên nằm ôm gối cả đêm không ngủ, cơn đói cứ như con chuột cống không ngừng gặm nhắm dạ dày của cậu, nhưng đây vẫn không phải là nguyên nhân làm cho cậu mất ngủ. Đói là một nhu cầu cần thiết của cơ thể, cho dù không cách nào xua đi thì chí ít vẫn có thể chịu đựng được. Nhưng Trần Đồng là ma quỷ, sự nhục nhã mà hắn mang lại cho cậu, Hàn Yên không cách nào chịu nổi.
Cũng may là đêm nay Trần Đồng không có đến chỗ cậu. Khi trời chập choạng sáng thì Hàn Yên mới chợp mắt.
Liên tiếp hai ngày, Hàn Yên đều bị kêu đi dùng bữa chung với Trần Đồng, một ngày ba bữa không có gì thay đổi, vẫn là một bát mì, một đĩa trứng cút, lại còn có đôi đũa làm bằng ngà voi kia nữa. Hàn Yên không ăn, Trần Đồng cũng không miễn cưỡng. Có lúc, Hàn Yên cảm thấy Trần Đồng đã dần dần quên mất cậu, Trần Đồng không chạm vào cậu, không nói chuyện với cậu, thậm chí rất ít khi nhìn cậu. Điều này khiến cho Hàn Yên cảm thấy có chút vui mừng khi đang bị cơn đói hành hạ, cậu ngây thơ mà nghĩ rằng, có lẽ một ngày nào đó, Trần Đồng sẽ hoàn toàn quên mất cậu.
Nhưng rất nhanh sau đó Hàn Yên đã phát hiện, cậu đã quá đề cao ý chí của bản thân, cậu đã đánh giá thấp sức mạnh của cơn đói, cơn đói cũng đáng sợ không thua kém chi Trần Đồng. Lúc dùng bửa tối, nhân lúc Trần Đồng cúi mắt xuống, lần đầu tiên Hàn Yên thử dùng tay đưa vô bát mì.
“Người Trung Quốc là dùng đũa để ăn cơm, chỉ có con chó mới dùng móng.” Trần Đồng đứng dậy, đi vòng qua cái bàn ăn dài dài, bước đến trước mặt Hàn Yên.
“Tôi dùng dao nĩa.”
Đây là lần đầu tiên Trần Đồng nghe Hàn Yên nói chuyện, trong giọng nói của cậu thiếu niên không có sự khiếp sợ, mà chỉ có sự tự chủ lại cao quý của nước anh xinh đẹp. Bị đói ba ngày rồi, ánh mắt của cậu vẫn kiên định như thế, đôi mắt mới đẹp biết bao, sáng trong tựa như thủy tinh.
“Đây không phải là Anh quốc, không có dao nĩa.” Trần Đồng nói, đem bát mì đặt xuống bên cạnh chân mình: “Cậu có thể dùng tay, thế nhưng, hãy nhớ là con chó phải bò dưới chân chủ nhân mà ăn. Làm chó cũng phải giữ quy tắc của một con chó.”
Hàn Yên lặng lẽ nhìn hắn, dạ dày đau như bị thiêu đốt. Trên bàn chỉ còn lại một đĩa trứng cút, nếu dùng đũa thì Hàn Yên một cái cũng gắp không lên được, còn nếu không bò xuống ăn, thì xem như đêm nay cậu không ăn gì hết.
Cứ như vậy một hồi lâu, Trần Đồng cảm thấy Hàn Yên sắp bỏ cuộc rồi, cái đầu đáng yêu của đứa trẻ kiêu ngạo này sắp phải cúi xuống rồi. Thế nhưng, Hàn Yên một chân đá đổ bát mì. Mì vấy lên chân Trần Đồng, giày da, quần tây đều bị bẩn hết.
“Có ý nghĩa.” Trần Đồng ôm lấy Hàn Yên khiến cậu rùng mình ớn lạnh.
Trần Đồng dường như không nhận ra sự sợ hãi của Hàn Yên, hắn cằm đôi đũa lên, vòng tay từ phía sau nắm lấy tay phải của Hàn Yên: “Nào, ngón giữa đặt giữa hai cây đũa, đây là điểm tựa thứ nhất, ngón áp út đặt vào đây, đây là điểm tựa thứ hai. Ngón cái đặt ở đây, ngón trỏ ……”
Trần Đồng có một giọng nói trầm thấp, hắn nói chuyện một cách chậm rãi như thế cho người ta cảm giác dịu dàng, nhưng Hàn Yên nghe rồi lại không lạnh mà run, người đàn ông ở sau lưng là một con sói nguy hiểm giảo quyệt, Hàn Yên biết, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lộ ra những cái móng sắt nhọn, đem bản thân xé tan thành từng mảnh.
Thế nhưng Trần Đồng không có. Hàn Yên có học chậm hơn đi nữa, động tác có cứng hơn đi nữa thì hắn vẫn cứ nhẫn nại, bàn tay to lớn ấm áp giữ chặt những ngón tay khẽ lạnh của Hàn Yên: “Như vậy. Đúng, tốt hơn nhiều rồi.”
Cuối cùng, hai người hợp lực gắp lên được một cái trứng cút nho nhỏ, Trần Đồng đem cái trứng đưa đến bên miệng Hàn Yên: “Nào.”
Hàn Yên thảng thốt ngẩng phắt đầu lên, lần đầu tiên cậu được nhìn rõ Trần Đồng ở khoảng cách gần đến vậy. Trần Đồng có một khuôn mặt sắc nét, không thể nói là đẹp nhưng lại rất mạnh mẽ, sống mũi thẳng, đôi mắt hẹp dài lại sắc sảo, chứa đầy những tia sáng lạnh âm u. Hàn Yên từ ánh mắt của hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm, hắn nào có phải là sói, hắn rõ ràng là một tên ma quỷ khát máu.
Đột ngột, Hàn Yên đẩy Trần Đồng ra, “thình thịch, thình thịch” bỏ chạy lên lầu.
Cái trứng cút rơi xuống đất lăn đến bên chân Trần Đồng, thân thể trắng trẻo bị nhuốm bẩn trông càng thêm thuần khiết đáng thương.
Trần Đồng mỉm cười, nhấc chân đạp nát cái trứng cút.
Ba. Đáng sợ hơn cả chết
Tiết trời dần ấm lại, vết thương của Hàn Yên cũng đang dần hồi phục, dùng đũa cũng ngày càng thành thạo. Trần Đồng thì vô cùng bận rộn, thường xuyên vắng nhà suốt mấy ngày, nhưng cho dù hắn không ở nhà, thì lúc ăn cơm Hàn Yên vẫn bị dẫn đến phòng ăn, có lúc khi đang ăn, Hàn Yên như cảm thấy Trần Đồng ngồi ở đầu bên kia của cái bàn ăn, đang vuốt cằm nhìn về phía mình. Giờ đây không chỉ có giấc ngủ, mà ngay cả ăn cơm cũng trở thành một sự tra tấn, bất kể là Trần Đồng có ở đó hay không.
Hàn Yên không biết Trần Đồng đang giở trò gì, thậm chí cậu hi vọng Trần Đồng sẽ sớm lộ ra nguyên hình, đem bản thân xé tan thành từng mảnh. Việc đáng sợ hơn cả so với chịu nhục và cái chết chính là quá trình chờ đợi chúng diễn ra.
Cuối cùng, vào một đêm hè hoa hồng nở rộ, Trần Đồng bước vào phòng ngủ của Hàn Yên. Hàn Yên nhìn hắn ngồi ở mép giường, nhìn bàn tay kia mò đến trên vai của mình, cậu muốn giữ bình tĩnh, thế nhưng cơ thể vẫn vô thức run lên từng hồi, mỗi một tấc trên làn da này đều nhớ rõ những gì mà con người kia đã làm qua với mình.
Trần Đồng ôm lấy cậu, cho đến khi giọt nước mắt của Hàn Yên rơi khỏi khóe mi, hắn mới mỉm cười, cúi đầu xuống, hắn hôn lên má Hàn Yên: “Biết tôi muốn gì không?” Hàn Yên càng run lên dữ dội thì Trần Đồng mỉm cười càng thêm vui, hắn giữ lấy cằm cậu: “Kể từ hôm nay, tôi sẽ dạy cậu nói tiếng Trung.”
Hàn Yên không tin chuyện chỉ đơn giản như thế, nhưng sự thật là chuyện chỉ đơn giản là thế. Một đêm rồi lại một đêm, Trần Đồng ôm lấy cậu, nhưng tay chưa hề trượt quá khỏi vai. Trần Đồng dạy Hàn Yên một cách nghiêm túc, nhẫn nại đến thế, tỉ mỉ đến thế, cứ như thể đang dạy cho một đứa trẻ đang bi bô học nói, nhưng dịu dàng như vậy chỉ có thể khiến cho Hàn Yên không lạnh mà run.
Từng đóa, từng đóa hoa hồng trong vườn dần tàn, Hàn Yên đã khôi phục sức khỏe và người cũng mập được lên chút. Phan Trạch Đán đã kê một đống vitamin cho cậu, Hàn Yên cười khổ: “Lãng phí quá.”
Phan Trạch Đán nói: “Cậu cần bổ sung chất dinh dưỡng, cần vận động.”
Hàn Yên thoáng do dự: “Tối qua, hắn dắt tôi đến câu lạc bộ bắn súng.”
“Bắn súng cũng là một loại hình vận động, thế nhưng cậu cần hoạt động ngoài trời nhiều hơn nữa, tỉ như chạy bộ, tennis.”
Đối với lời nói và hành vi của Trần Đồng, Phan Trạch Đán cùng Hàn Yên cũng đều thấy khó hiểu, Trần Đồng rõ ràng là hận Hàn Yên, nhưng vài tháng vừa qua, hành vi của hắn lại trái ngược hoàn toàn với lời nói. Trần Đồng vô cùng chú tâm đến việc dạy Hàn Yên, từ cách dùng đũa, đến tiếng Trung, thậm chí đến cách bắn súng, hắn đều dịu dàng, khoang dung như với một người tình lâu năm. Nếu Phan Trạch Đán không hiểu rõ Trần Đồng đến thế, thậm chí hắn sẽ có thể lầm tưởng rằng Trần Đồng đã yêu Hàn Yên. Nhưng Phan Trạch Đán hiểu rõ người đàn ông này, hắn hiểu rất rõ, Trần Đồng trước đến nay không bao giờ trong ngoài bất nhất. Lúc phải giết Hàn Yên, hắn tuyệt sẽ không lưu tình.
“Sao ông lại làm bác sĩ cho hắn?” Hàn Yên hỏi.
Phan Trạch Đán gỡ kính xuống, lau lau mặt kính: “Tôi là một bác sĩ, còn Trần Đồng là người, ông ta cũng sẽ bệnh.”
“Hắn là ma quỷ.”
“Nếu cậu dùng tiêu chuẩn trên thiên đường để phán xét, thì ông ta là ma quỷ, thế nhưng chúng ta không ở trên thiên đường, chúng ta sống ở nhân gian. Đứa trẻ sơ sinh họa chăng sẽ có một linh hồn trong trắng, nhưng khi lăn lộn trong đời sống lâu rồi thì cũng sẽ bị nhuốm bẩm, không phải là biến thành màu xám mà là biến thành màu đen, hoặc đậm hoặc nhạt, ai cũng tránh không khỏi.” Phan Trạch Đán cười khổ: “Trần Đồng là vậy, tôi cũng như vậy.”
Hàn Yên ngạc nhiên: “Ông?”
“Nếu không nhờ Trần Đồng, tôi đại khái sớm đã chết rồi.” Phan Trạch Đán nhìn Hàn Yên: “Mạng của tôi là ông ta cho, Trần Đồng không chỉ là bệnh nhân của tôi, mà còn là đại ca của tôi.”
Hàn Yên cũng nhìn lại ông, đôi mắt đen thăm thẳm sâu không thấy đáy: “Hắn giữ tôi lại, rốt cuộc là muốn gì?”
Môi Phan Trạch Đán khẽ nhúc nhích, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: “Tôi không biết.”
Phan Trạch Đán nghĩ: Tốt nhất là không biết, vĩnh viễn cũng không biết.
Phan Trạch Đán đã từng nói, Hàn Yên là một đứa trẻ thông minh, hắn nói không hề sai, Hàn Yên học cái gì cũng nhanh, đến khi thu sang, Hàn Yên đã học biết cách viết hán tự, nghe và nói tiếng Trung cơ bản cũng qua cửa, ngay cả bắn súng cũng đạt được thành tích tốt là bắn trúng hồng tâm. Lúc Hàn Yên cầm súng, cậu cứ có thói quen mím môi lại, dáng vẻ đó trông vừa nghiêm nghị lại vừa có chút trẻ con, Trần Đồng đứng một bên nhìn, trong vô thức liền mỉm cười.
Huấn luyện viên ở câu lạc bộ cũng nhân cơ hội này nịnh nọt: “Người anh Trần dắt đến đúng là khác hẳn.”
“Người sao?” Trần Đồng dụi tắt điếu thuốc: “Cậu ta là con chó của tôi.”
Mặc kệ người huấn luyện viên còn đang ngơ ngác, Trần Đồng bước lại gần Hàn Yên, một tay ôm lấy eo của cậu, một tay khác gỡ đồ bịt tai của cậu xuống: “Hôm nay đến đây thôi.”
Hàn Yên hướng mắt nhìn xuống, gật gật đầu, đối với người đàn ông buồn vui khó đoán này, ngoan ngoãn nghe lời là cách ứng xử tốt nhất.
“Két ——” Chiếc Lincoln dừng lại trước cửa một hộp đêm, thấy Hàn Yên còn đang bối rối, Trần Đồng mỉm cười: “Đây là bài học đầu tiên của cậu.”
Cánh cửa phòng kín bật mở, đám dân anh chị đã đứng thành hàng thẳng tắp: “Đại ca!”
Trần Đồng gật đầu, đẩy Hàn Yên ra đứng trước đám người: “Còn nhớ cậu ta không?”
Bọn đàn em phát ra những tiếng cười thô bỉ, “Con cún con của Hàn Cánh Đường đây mà!” “Càng lớn càng dễ thương ra đấy.” “Hình như ốm hơn trước, đại ca, anh chơi ác thật!”
Mặt Hàn Yên trắng bệch, muốn chạy nhưng lại bị Trần Đồng kéo mạnh vào lòng: “Nghe thấy rồi chứ? Nghe hiểu rồi chứ? Không uổng công cậu học tiếng Trung chứ?”
Nút áo sơ mi bị cởi ra, cậu bị bắt đứng đối mặt với đám người kia, ngón tay của Trần Đồng đang ở trước ngực Hàn Yên không ngừng xoa nắn, hành động bẩn thỉu khiến cho bọn đàn ông cười rống lên. Hàn Yên cắn chặt lấy môi, cục thế trước mắt mạnh yếu đã quá rõ ràng, thứ ô nhục này cậu chịu được thì tốt, mà không chịu được cũng chẳng sao, dù sao thì cũng chẳng thể né tránh. Đạo lý này Hàn Yên hiểu, nhưng khi tay Trần Đồng trượt tới chỗ khóa thắt lưng, Hàn Yên vẫn giật bắn người. Trần Đồng đè cậu xuống, hai tay giữ lấy khuôn mặt cậu, sau đó hôn lên môi cậu. “Soạt”, cái quần bị kéo xuống, cơ thể Hàn Yên lại lần nữa bị bộc trần trước ánh mắt của tất cả mọi người.
“Nói!” Trần Đồng nắm lấy tóc Hàn Yên: “Nói mình là một con chó!”
Hàn Yên trừng mắt nhìn hắn, cắn chặt lấy răng.
Trần Đồng đưa ta ra liền có người mang đến một thau đá. Hai tên đàn em cạy miệng Hàn Yên ra, đem đá nhét vào trong khoang miệng của cậu.
“Cậu có phải là con chó không?” Trần Đồng ép hỏi.
Hàn Yên lắc đầu. “Bốp”, nguyên cái thau sắt phang vào mặt, dòng máu tươi theo khóe miệng rỉ ra, chảy xuống.
Cái lạnh thấu xương nhạt dần, thay vào đó, thứ đang lắp đầy cổ họng chính là mùi máu tươi tanh nồng, má như đau đến mức mất luôn cảm giác, thế nhưng thứ còn khó chịu hơn cả nỗi đau chính là những bàn tay đang rờ mó loạn xạ cùng những lời nói tục tĩu kia. Nếu có thể nghe không hiểu thì tốt biết bao, nếu có thể hôn mê thì tốt biết nhường nào, nếu có thể chết đi thì còn gì bằng nữa chứ. Hàn Yên lắc đầu, không, không được chết, nếu chết đi thì mọi thứ xem như kết thúc, tính mạng là do cha mẹ ban cho, tuyệt không thể như thế mà mất đi được.
“Cậu có phải là con chó không?”
Bàn tay đang kẹp trên cổ dùng sức khiến Hàn Yên gần như tắc thở, cậu há miệng, đá đã tan được nửa lẫn với máu cứ thế trào ra: “…… Là ……”
“Cậu là gì?” Trần Đồng mỉm cười ác ý.
“Chó ……” Hàn Yên đau đớn khóc nấc lên: “…… Con chó của ông!”
Một khẩu súng được quăng xuống bên cạnh chân Hàn Yên. Trần Đồng dắt theo đám anh em rời khỏi, cửa phòng kín “rầm” một tiếng rồi khép lại. Hàn Yên nắm chặt khẩu súng, cố gắng lết dậy, ở góc tường cách đó vài mét có một người đàn ông ăn mặc lam lũ cũng đang cầm một khẩu súng, đôi mắt mê loạn nhìn chằm chằm vào Hàn Yên.
“Pằng”, “pằng” người đàn ông liên tục bóp cò, viên đạn xé gió lao đến. Trong căn phòng kín không có nơi nào thích hợp đển ẩn mình, đối mặt với một tên điên có súng trong tay, con đường duy nhất để bảo toàn mạng sống chính là bắn chết đối phương, Hàn Yên run lên như một phiến lá ngả nghiêng trong gió, cuối cùng thì cậu cũng cắn răng giơ súng lên.
“Pằng”, trên trán người đàn ông xuất hiện một đóa huyết hoa, Hàn Yên trơ mắt nhìn ông ta ngã xuống, dòng máu đỏ thẫm rỉ ra, luồn lách như những con rắn.
Dường như cả thế kỉ đã trôi qua, nhưng cũng dường như chỉ mới qua có một phút, cửa phòng kín lại lần nữa được mở ra, Trần Đồng xuất hiện ở bên cánh cửa. Hàn Yên ngắm chuẩn hắn mạnh mẽ bóp cò, “tạch, tạch, tạch”, không có viên đạn nào được bắn ra, thế nhưng Hàn Yên vẫn không dừng tay, như một tên bị bệnh thần kinh cứ thế không ngừng bóp cò cho đến khi chìm vào hôn mê.
Sáng hôm sau, Hàn Yên ở trong phòng ngủ tỉnh lại, cậu tự nói với bản thân rằng, tất cả mọi thứ xảy ra đêm qua chỉ là một cơn ác mộng, nhưng tại sao má lại đau đến vậy? Sao Trần Đồng lại ngồi ở bên giường? Trong tay hắn đang cầm thứ gì? Là cuộn băng sao?
“Tôi quả nhiên không nhìn nhầm người, dù chỉ có một viên đạn thì cậu vẫn có thể sống sót.” Trần Đồng đặt cuộn băng ở bên gối của Hàn Yên: “Đây là dáng vẻ lúc cậu nổ súng, giữ lại làm kỉ niệm đi.”
Trần Đồng nắm lấy bàn tay phải của Hàn Yên, hôn lên đó một cái: “Đúng rồi, người cậu giết là một cảnh sát, nghe bảo là tay thiên xạ đấy, nếu không phải tôi tiêm cho hắn một liều thuốc mê, thì thật khó nói giữa hai người ai sống ai chết. Tôi đối với con chó của mình cũng không tệ đấy chứ?”