Nội dung truyện
Trong căn phòng nhỏ, dưới ánh đèn vàng ấm áp, ông Đức cúi xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Định. Nụ hôn ấy ban đầu chỉ là một sự chạm nhẹ, nhưng rồi nó trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn.
Định ban đầu có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó, anh nhắm mắt lại, để mặc cho cảm xúc dẫn lối. Anh cảm nhận được sự ấm áp từ đôi môi của ông Đức, sự vững chãi từ bàn tay ông đang nắm chặt tay anh.
Đó là một khoảnh khắc mà cả hai đều biết rằng không nên xảy ra. Nhưng trong giây phút ấy, không ai trong họ nghĩ đến đúng sai, chỉ còn lại cảm giác của sự khao khát, của một thứ cảm xúc bị dồn nén quá lâu nay bùng phát.
—
Sau nụ hôn, cả hai rời môi nhau, ánh mắt nhìn nhau đầy sự ngượng ngùng nhưng cũng tràn ngập yêu thương. Ông Đức khẽ vuốt tóc Định, giọng ông run run:
– “Bố… đã nghĩ rất nhiều. Và bố biết điều này là sai. Nhưng bố không thể kìm nén được nữa. Định, con có thể… ở lại đây với bố đêm nay không?”