Mistake - Chương 9
Chapter 8:
“VỢ????” – Một tiếng cùng vang lên từ gần cả chục cái miệng xung quanh làm Jaejoong mặt đỏ gay vì ngại. Yunho tựa cằm lên đỉnh đầu cậu cười một cái thật tươi với cả bọn trước mặt, khẳng định chắc như tôm tươi – “Ừ vợ!”
“Yah! Tôi vợ anh hồi nào?” – Jaejoong gào lên.
Cả mấy chục cặp mắt, tổng cộng là hơn hai chục con ngươi đều đổ dồn vào cậu làm Jaejoong thật sự là muốn đập chết cái tên khốn không biết nhục nhã này rồi bỏ chạy đi cho rồi. Trong hàng loạt ánh mắt ấy, Jaejoong thấy rõ ràng nhất là đôi mắt của Seul Gi nhìn cậu kinh ngạc tới độ bàng hoàng xen lẫn với ghen tức. Nhưng Yunho đang ôm Jaejoong chặt cứng trước ngực như thế này, cậu vùng vẫy nãy giờ còn không được chứ đừng nói là giết hắn.
“Vợ à, đừng có cử động mạnh quá mà làm con sợ đấy!” – Yunho vẫn vô tư cọ cằm trên tóc cậu đầy âu yếm.
“CON???????” – Hàng loạt tiếng rú kinh hoàng vang lên. Các con ngươi nãy giờ chăm chăm nhìn cậu bây giờ bây giờ đã giãn nở ra tới cỡ size của mấy trái banh tennis.
“Không…Không có đâu!! Mọi người đừng có tin lời hắn!” – Jaejoong la lên trong khi Yunho vùi mặt lên tóc cậu bảo – “Không phải em đang mặc đầm bầu anh tặng còn gì?”
Đám con trai tròn mắt nhìn Yunho đang âu yếm Jaejoong, rồi đồng loạt ngó xuống bụng cậu. Sau gần vài giây im lặng trước sự kiên bất ngờ đó, mọi người cùng ôm nhau ngồi xuống nức nở – “Chúa ơi, tại sao bao nhiêu gái đẹp lại về tay Yunho hết vậy nè?”
“Mọi người!!! Tôi đã nói là không phải mà!!!!” – Jaejoong gào lên trong khi Yunho khoái trá nhìn xung quanh.
“Con cũng đẹp trai nhảy đẹp hát hay vậy mà tại sao? Tại sao cái tên khốn ấy có vợ có con mà con vẫn chưa một mảnh tình vắt vai?” – Một người cao ráo ngửa mặt lên trời rú lên.
“Siwon! Chúng ta đồng cảnh ngộ thôi!” – Một người khác vỗ vai Siwon vẻ thông cảm.
“LeeTeuk, chỉ có cậu là hiểu tôi!” – cả hai ôm nhau tru tréo thê lương.
“Yah!!!! Mấy người có nghe tôi nói không?” – Jaejoong cố gào lên nhưng giọng cậu bị chìm lỉm giữa những tiếng than khóc thảm thiết.
“KangIn, chúng ta chắc phải bỏ nhóm mà đi mới mong sống nổi với cái tên sát gái đó!”
“Donghae, kiếp này tôi và cậu xin làm người hát rong~~!”
“Yahhhh!!!!! Mấy người bị điếc hả?????” – Jaejoong thét lên trong bất lực. Từ khi cậu gặp Yunho, lời nói của cậu bị mất giá nghiêm trọng, chả ai thèm nghe Jaejoong nói cả. Hết Changmin rồi tới đám người này. 23 năm cậu sống trên đời mới nhận ra một điều – thế giới toàn những kẻ điên, chỉ có mỗi cậu là bình thường thôi.
Bây giờ thì Jaejoong đã hiểu cái tính tình quái gở của Yunho từ đâu mà ra. Cậu ngửa đầu ra sau đập gáy vào ngực hắn, rít lên – “Này! Anh làm gì đi chứ!”
Hắn hôn lên trán Jaejoong khi cậu ngửa mặt lên nhìn hắn, nháy mắt bảo – “Em đừng lo, tụi nó mà đã bắt đầu như thế thì không có cách nào dừng lại cả, trừ khi…”
“THÔI ĐI!!!!” – Tiếng thét chói chang vang lên làm Jaejoong và tất cả mọi người giật nảy mình – “MẤY NGƯỜI KHÔNG MAU ĐỨNG DẬY ĐI TẬP ĐI!!!!” – Seul Gi đang đứng ở đầu kia thét lên, ném cái nhìn khó chịu và đầy sát khí về phía Yunho và Jaejoong. Jaejoong nuốt nước bọt một cách khó nhọc, có cảm tưởng cái con người xinh đẹp đó sắp sửa bay tới ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Đám con trai im lặng ngước cổ lên hóng chuyện.
Nàng chạy tới nói với Yunho vẻ nũng nịu – “Yunho oppa! Oppa mau đi tập đi! Để em chăm sóc Unnie cho!” – rồi kéo kéo tay Jaejoong.
Yunho kéo cậu ra sau lưng. Jaejoong thở phào nhẹ nhõm khi cậu không còn nhìn thấy ánh mắt của Seul Gi nhìn mình khi Yunho đứng chắn như thế. Không hiểu sao chiếc lưng lớn hắn tạo cho cậu chút cảm giác an toàn, và hơn thế nữa, cảm giác muốn ôm. Yunho lạnh lùng nói – “Anh tự lo cho vợ anh được! Em không cần phải lo!”
“Nhưng…” – Seul Gi kì kèo.
“Anh – không – cần – em – lo!” – Yunho nhấn từng chữ. Jaejoong có hơi ngạc nhiên khi thấy hắn quá sức là phũ phàng với người khác như vậy, khác hoàn toàn với lúc hắn ở với cậu – vừa phiền phức vừa mè nheo. Jaejoong khẽ liếc xung quanh. Mọi người đều đang che miệng cười đầy khoái trá.
Seul Gi đành im lặng đứng lùi sang một bên.
Hắn quay sang vỗ tay nói vang vang với cả bọn – “Được rồi mọi người! Chuẩn bị tập đi! Nãy giờ giải lao quá 15p rồi đấy! Lát nữa phải tập bù 15 phút! Nào! Đứng dậy nhanh lên!”
Tiếng rên rỉ đồng loạt vang lên khi Yunho nhắc đến chữ “Tập bù”.
“Không đứng là 20 phút!” – Yunho thản nhiên nói.
Cả đám uể oải bò dậy, Jaejoong nghe lầm bầm tiếng chửi rủa Yunho.
“Chậm quá! Bây giờ là 25 phút!” – Hắn lạnh lùng.
Mọi người sột soạt bật dậy thật nhanh. Yunho vẫn nghiêm khắc phán – “Vẫn chưa vào đội hình à? Vậy 30 phút nhé!” – Hắn vừa dứt lời thì tất cả cũng đã đứng yên vị vào vị trí của mình, không ai dám hó hé tiếng nào. Thế nhưng Yunho không hề có ý định giảm thời gian xuống, ngược lại còn tăng lên – “Chỉ có xếp đội hình mà chậm như vậy! Tập 45 phút luôn đi để có sức mà tăng tốc!”
Tiếng than trời vang lên rầm rì. Yunho nhướn mày – “Than thì tăng lên 1 tiếng nhé!”
Tất cả cùng im bặt không ai dám ho he tiếng nào. Hắn mỉm cười hài lòng nói – “Quyết định vậy đi! Tập bù 1 tiếng!” – Jaejoong có thể thấy một loạt ánh mắt ấm ức ném về phía Yunho đầy oán trách khi phán quyết của hắn được đưa ra. Nhưng hắn vẫn thản nhiên như không chứng tỏ chuyện này xảy ra khá thường xuyên.
Jaejoong tự nhiên cảm thấy có chút tội lỗi. Dù sao cũng tại cậu mà ra như thế. Cậu khẽ đưa tay kéo kéo áo hắn – “Này…này anh…” – Cậu cũng không biết nên gọi hắn thế nào cho phải.
“Gì vậy vợ yêu?” – Hắn hớn hở quay lại khi nghe cậu gọi hắn như thế. Jaejoong có thể thấy cả đám con trai đang đứng xếp hàng cùng quay sang nhiều chuyện nghe ngóng.
“Vì… vì dù sao cũng là lỗi của tôi cho nên mọi người mới bị trễ như thế… anh… anh có thể nào không bắt họ tập bù được không?” – Jaejoong cảm thấy khó nói kinh khủng vì trước giờ cậu chưa từng năn nỉ hắn chuyện gì cả.
Yunho chớp mắt nhìn cậu. Ở phía bên kia, các ánh mắt nhìn Jaejoong van nài tha thiết. Cậu cúi mặt lí nhí – “Làm… làm ơn đi mà…”
Yunho cười – “Không được! Trừ khi em hôn anh thôi!”
“Hôn… hôn anh?” – Jaejoong dở khóc dở cười trước câu nói của hắn. Hắn thật sự nghiêm túc với chuyện tập nhảy này. Cậu có thể thấy điều đó, cho nên hắn mới ra điều kiện mà hắn biết rõ rằng cậu sẽ không làm như vậy. Thế nhưng hàng chục ánh mắt nhìn khẩn khoản lúc đó làm Jaejoong cảm thấy càng lúc càng tội lỗi. Cậu còn chưa biết trả lời thì Yunho xoa đầu cậu bảo – “Không sao đâu! Tụi nó chỉ làm bộ vậy thôi chứ tập quen cả rồi!” – rồi quay nguời về phía nhóm.
Ngay khi hắn đang quay người lại thì Jaejoong vội vàng nắm lấy cổ áo hắn giật mạnh. Yunho bị kéo về phía cậu và Jaejoong nhón chân nhắm chặt mắt lại ấn môi lên miệng hắn. Cậu nghe quanh tai có tiếng – “Ồồồồồồồồồồồ~~” – phát ra từ cái xóm nhiều chuyện bên kia. Nhưng chuyện làm cậu cảm thấy bất thường là tại sao miệng hắn hôm nay lại cứng và khô bất thường thế. Jaejoong choàng mở mắt mới kinh hoàng nhận ra mình đang hôn lên chóp mũi cùa Yunho. Cậu vội đẩy hắn ra, mặt đỏ như trái cà chua vì quê, lắp bắp – “Anh… anh không có… không có nói hôn ở đâu cho… cho nên tôi muốn hôn chỗ nào là quyền của tôi!!!!!”
Yunho vẫn còn sững sờ vì cái hôn đột ngột của cậu. Từ đằng sau lưng hắn có tiếng reo ầm ĩ – “Yunho hyung ơi! Noona đã hôn rồi! Hyung phải giữ lời hứa đi!”
Yunho giật mình quay lại nạt – “Yah! Mấy người mà không im lặng là tôi tăng lên 2 tiếng đấy!”
“Noona ới, ổng đỏ mặt rồi kìa, ‘hun’ thêm mấy cái nữa đi!” – Tiếng chọc ghẹo vang um sùm. Đội hình bắt đầu rã ra khi Heechul và Siwon diễn lại cái màn lúc nãy của cậu và hắn.
“Không được! Trừ khi em hôn anh thôi~~!” – Siwon nói.
Jaejoong và Yunho cùng đồng thanh gào lên – “Yah!” – Jaejoong không khỏi ngạc nhiên khi thấy Yunho cũng lên tiếng. Mặt hắn cũng đang đỏ rần rần không kém gì cậu.
“Đương nhiên anh à~~!” – Heechul chớp chớp mắt nhìn Siwon, chắp hai tay lên mặt đầy vẻ mơ màng rồi nhắm mắt lại chu mỏ ra. Siwon cũng nhắm mắt lại. Hai cái mặt của hai người đó nhích lại nhau trong tiếng la ó của mọi người.
“THÔI ĐƯỢC RỒI!” – Yunho quát lớn, mặt đỏ tía tai – “HÔM NAY KHÔNG TẬP BÙ NỮA! ĐƯỢC CHƯA?”
“YEAH!!!!” – Chỉ chờ có thế, tiếng reo đầy phấn khởi đồng loạt vang lên. Mọi người đập tay chán chát ăn mừng rồi cùng chạy tới tay bắt mặt mừng với Jaejoong.
“Em là Sungmin! Cảm ơn Noona nhiều!”
“Anh tên KangIn, nhớ anh nhé, chán Yunho thì qua với anh!”
“Bé dễ thương thật, cảm ơn bé, anh là Heechul!” – Kèm với một cái hôn lên má Jaejoong.
“Noona giỏi thật, lần đầu em thấy Yunho hyung bị quê tới mức đó đó! Em là Ryeowook!”
“Shin Dong! Bữa nào mình đi ăn, em nhé!”
“….”
Cứ thế mọi người lần lượt giới thiệu tên và bắt tay với Jaejoong đầy hứng khởi cho đến khi Yunho kép cậu sang một bên úp mặt vào tay rên rỉ – “Tại em không đấy! Bao nhiêu lâu nay anh phải chật vật lắm mới trị được cái lũ điên này thế mà em chỉ đến có 1 lúc mà đã phá hết toàn bộ công trình của anh!”
“Tại anh kêu tôi hôn chứ còn gì nữa!” – Jaejoong đỏ mặt cãi lại – “Vì mọi người đều tốt cả, tôi không muốn làm liên lụy tới mọi người thôi!”
“… sụyt, để im mới nghe được… cái gì mà anh kêu tôi hôn rồi liên lụy tới mọi người ấy…” – Có tiếng xì xào vang lên sau lưng.
Yunho lập tức quay lại, lũ con trai lập tức đập tay nhau ầm ĩ – “Yeah Yeah là lá la không phải tập bù!”
Yunho quay về với Jaejoong, không khí rộn rã sau lưng lại trở nên im lặng bất thường. Hắn quay lại, cả đám bắt đầy đẩy mông nhảy múa. Hắn tức điên nạt – “Giải lao 5 phút! Mấy người ở lại đây, tôi đi một chút rồi về! Tôi về mà không có mặt đủ thì tập bù gấp 3! Đứa nào mà đi theo thì ở lại tập riêng với tôi 5 tiếng!” – rồi kéo tay Jaejoong đi thẳng.
Đằng sau có tiếng reo hò – “Đi càng lâu càng tốt hyung!”
Yunho kéo cậu tới một góc xa, sau khi đã đảm bảo là không có cái tai với cái miệng nào gần đó, hắn mới thở phào nhăn mặt làu bàu – “Thật không sống nổi với cái lũ điên đó!”
Jaejoong bật cười trước vẻ mặt của Yunho. Không hiểu sao lại thấy vui vui, nhóm của hắn, đúng là cậu chưa từng gặp đám con trai nào nhiều chuyện như thế, phải nói là nhiều chuyện khủng khiếp mới đúng, nhưng chính vì lại cảm thấy mọi người rất quan tâm và gần gũi với nhau. Và cậu cũng vô cùng hả dạ khi lần đầu thấy Yunho bị chọc quê tới mức đó.
Hắn búng tay một cái rõ đau lên trán cậu – “Tại em hết, còn cười nữa hả?”
“Đau!” – Jaejoong xoa trán bĩu môi – “Anh làm như anh bình thường lắm không bằng!”
“Anh hoàn toàn bình thường!” – Hắn nhe răng cười.
“Anh chắc không?” – Jaejoong nhướn mày hỏi.
“Chắc!” – Hắn nhìn cậu cười dịu dàng – “Anh chỉ yêu em hơn người bình thường thôi!”
“Anh…” – Jaejoong đỏ mặt, tim cậu đập rầm rầm trong ngực khi nhìn thấy cái vẻ mặt đó của hắn. Cậu lắp bắp nạt – “… đúng là đồ không bình thường!”
Yunho nhìn vào mắt cậu rồi bắt đầu chầm chậm ghé mặt lại gần. Jaejoong nhắm tịt mắt lùi lại phía sau, nửa phòng thủ nửa chờ đợi cái hôn của hắn. Nhưng trái với suy nghĩ của cậu, Yunho chỉ khẽ cười xoa đầu cậu bảo – “Chúng ta quay về thôi! Kẻo cái đám đó nó lại làm loạn!” – rồi nắm tay kéo cậu đi.
Đáng lẽ ra cậu phải vui vì hắn không hôn mình mới phải, không hiểu sao trong bụng lại cảm thấy hụt hẫng đến thế. Ở giây phút đó, cậu thật sự muốn môi hắn chạm vào miệng mình, muốn cảm nhận cái vị ngọt của miệng hắn trên lưỡi.
Nhưng trước khi cậu nghĩ ngợi được gì thêm thì Yunho đã kéo cậu về chỗ nhóm nhảy của hắn. Mọi người ra sức chọc ghẹo làm Jaejoong ngượng chín người nhưng Yunho làm lơ. Hắn dừng lại trước một cái ghế đá, nơi một đống cặp sách ba lô chất một nùi kế bên. Hắn ấn cậu xuống ghế – “Em ngồi đây chơi nhé, chán thì cứ lục đồ tụi nó kiếm gì chơi. Anh nhớ là Donghae với Sungmin có PSP 2…” – Vừa nói hắn vừa chỉ trỏ trên đống balô – “… Kyuhyun với Shindong có DS còn ipod thì hầu như đứa nào cũng có. Cứ kiếm cái nào em thích mà xài! Tụi nó chả phiền đâu! Đừng đi đâu cả! Tập xong anh đưa em về!” – Hắn khẽ đưa ngón tay vuốt má cậu. Jaejoong ngước lên bắt gặp ánh mắt khó hiểu của hắn. Hắn định nói gì đó nhưng lại thôi rồi quay lưng đi thẳng về phía đám con trai.
“Nào!” – Hắn vỗ tay nói lớn khi đứng trước mọi người – “Mọi người vào vị trí đi!” – Thái độ nghiêm túc làm mọi người nhìn về phía Jaejoong đầy tiếc nuối, rồi răm rắp làm theo lời Yunho. Khi tất cả đã vào vị trí, Yunho bật nhạc và đứng vào chung. Cậu ngạc nhiên khi thấy cái không khí nghiêm túc khi nhạc vang lên. Họ bắt đầu di chuyển theo nhạc, uyển chuyển và nhịp nhàng. Khác hẳn hoàn toànvới cái đám con trai nhiều chuyện nhí nhố mà cậu nãy giờ vẫn thấy. Nếu nhìn kỹ, mỗi người đều có cách nhảy riêng, nhưng đứng chung một đội hình như thế thì các động tác như hòa làm một, đều, đẹp và rất mạnh mẽ. Đam mê và cố gắng, tất cả đều thể hiện trên gương mặt và động tác của mỗi người.
Cậu bất giác thấy cảm phục họ, cảm phục Yunho. Cậu còn nhớ vẻ mặt của hắn khi lần đầu tiên cậu hỏi hắn làm nghề gì. Lúc đó cậu cứ nghĩ Yunho là loại vô công rỗi nghề, rảnh rỗi với những thú vui vô bổ. Thế nhưng lúc này, khi thấy hắn như thế, giữa những con người này, cảm giác đó không phải là thú vui, cũng không hề vô bổ. Là đam mê và mục tiêu sống của họ. Tuy Jaejoong không biết họ tập với mục đích gì, có kiếm được đồng nào không như cậu thật sự cảm phục khi thấy họ nỗ lực hết mình vì nó như thế. Cậu thì khác, cuộc sống mỗi ngày đều giống nhau, đi làm về nhà rồi lại đi làm, cậu kiếm dư sống mỗi ngày nhưng lại không có chút mục tiêu cũng chẳng phải phấn đấu chật vật gì cả. Cậu tự nhiên thấy hăng hái theo, đưa lên bắc lên miệng la lớn – “Mọi người cố lên!!!!”
“Noona dễ thương quá hà~~~” – Tiếng người rào rào vang lên trong khi họ vẫn đang di chuyển giữa tiếng nhạc xập xình – “Yunho ơi, vợ gọi kìa, chúng ta giải lao đi~~”
“Nhiều chuyện quá! Mấy người lo tập trung nhảy đi!” – Tiếng Yunho gào lớn và tiếng mọi người cừơi giòn tan.
Jaejoong cũng bật cười.
Tôi nghĩ là tôi bắt đầu yêu anh thật rồi….
~o0o~
“Unnie…” – Có tiếng người gọi khẽ kế bên làm Jaejoong giật mình quay lại, Seul Gi đang đứng kế ở đầu kia chiếc ghế đá– “Em ngồi kế unnie được không?”
Jaejoong khẽ gật đầu. Nãy giờ vì bị mọi người trêu chọc mà cậu quên mất là Seul Gi cũng có mặt ở đó. Nàng khẽ thả người xuống kế bên cậu. Jaejoong cảm thấy không thoải mái, cậu chỉ có cách nhìn Yunho và mọi người trước mặt đang tập nhảy.
“Unnie là vợ Yunho oppa thật ạ?” – Seul Gi đột ngột hỏi.
Jaejoong lập tức phân bua – “Không… không có đâu! Em đừng có nghe lời hắn nói bậy!”
“Em cũng đoán thế!” – Seul Gi gật gù – “Unnie không ưa oppa phải không?”
“Sao em biết?” – Jaejoong ngạc nhiên hỏi Seul Gi.
“Sao không biết được!” – Seul Gi nhìn Jaejoong cười tươi làm Jaejoong mừng thầm trong bụng vì lần đầu tiên kể từ hồi gặp Yunho tới giờ, cậu chưa từng thấy ai nhận ra được cái sự thật hiển nhiên rành rành ra trước mắt ấy. Thiếu điều chút nữa thì quay sang ôm Seul Gi một cái thì nàng phán tiếp tỉnh queo – “Vì unnie ngực lép, vai ngang, đi đứng hai hàng, tóc cắt ngắn như con trai, mặt thì chẳng nữ tính gì cả, chỉ được cái mắt to thôi. Ăn mặc cũng quái gở, em chưa từng thấy ai mặc váy đầm xõa dễ thương với dép lào như thế cả. Hoàn toànkhông phải tuýp của Yunho oppa chút nào!”
Jaejoong mém chút té ghế vì nhận xét shock hàng của Seul Gi. Nàng không hề nhận thấy, chỉ vô tư tiếp – “Em biết Yunho oppa là loại người có trách nhiệm, cho nên em đoán mới nhận unnie làm vợ vì muốn tốt cho unnie! Nếu unnie không thích sao không bỏ nó đi!” – Vừa nói nàng vừa nhìn xuống bụng Jaejoong.
Jaejoong trợn mắt nhìn Seul Gi không nói nên lời.
Seul Gi chỉ nhún vai nói – “Nếu unnie bỏ nó đi, có thể oppa sẽ không làm phiền unnie nữa đâu! Nếu hai bên không hạp nhau, chả phải có thứ đó chỉ là gánh nặng cho hai bên sao? Mới đầu thì cũng còn đỡ, nhưng về sau sẽ trở nên mệt mỏi! Unnie có bao giờ nghĩ oppa sẽ yêu một người nào đó không? Lúc đó unnie làm sao với cái thứ đó? Cho nên em nghĩ unnie bây giờ vẫn còn chưa lớn, nên bỏ đi thì tốt hơn!”
Jaejoong có cảm tưởng mình vừa nuốt nguyên một cái hột xoài vào miệng bây giờ đang bị kẹt lại giữa họng. Cậu biết những chuyện Seul Gi đang nói. Cậu không phải là chưa từng nghĩ tới, rằng chuyện hắn chấp nhận cậu, rằng cái tiếng “Vợ” mà hắn vẫn gọi, toàn bộ những chuyện hắn làm cho cậu, kể cá cái váy lố bịch mà cậu đang mặc, tất cả chỉ vì đứa nhóc trong bụng chứ hắn chưa hề cũng chưa từng yêu cậu. Jaejoong biết những chuyện đó, nhưng vì chính Yunho, mỗi ngày đều ôm ấp thủ thỉ bên tai mình rằng – “Anh yêu em!” cho nên cậu cũng không muốn suy nghĩ nhiều làm gì cho nhức đầu. Nhưng khi nghe từ miệng người khác như vậy, điều đó lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Nghĩ kỹ cậu và hắn chỉ gặp nhau đúng một lần trong lúc say để ra nông nỗi này, sau đó hắn chưa từng làm chuyện đó với cậu lần nào, gần đây, hắn còn bắt đầu dừng hôn miệng cậu, ba chữ đó cũng bớt nói. Tiếng “Anh yêu em!” dù gì cũng chỉ là lời nói không hơn không kém, không chứng minh được gì cả. Đối với loại người cà chớn như hắn mà nói, chuyện có thể nói điều ấy với bao nhiêu người thì chắc cũng chẳng khó khăn mấy.
Cổ họng Jaejoong chợt thấy đắng nghét.
~o0o~
“Vợ à!” – Yunho thì thầm vào tai Jaejoong như thường lệ khi cả hai ngồi xem phim trên salon. Hơi thở của hắn phả vào tai cậu làm cậu thấy nóng bừng mặt.
“Đừng có gọi tôi là vợ nữa!” – Jaejoong gắt, đẩy hắn ra.
Đương nhiên vẫn như thường lệ không có tác dụng gì với Yunho, hắn vẫn ôm cậu, khẽ lắc lư cả hai trên ghế – “Anh thương vợ quá đi!”
Tại sao là thương mà không phải là yêu?
“Hôm nay em đến gặp anh, mặc váy anh tặng!” – Yunho vừa nói vừa dụi dụi lên tóc đầy âu yếm. Jaejoong mềm nguời trong tay hắn.
“Lại còn chủ động hôn anh nữa!” – Hắn miết ngón tay trên môi cậu làm Jaejoong cảm thấy khó chịu. Nhưng Yunho không hôn Jaejoong.
Tại sao không hôn tôi?
“Buông tôi ra đi!” – Jaejoong gắt lớn. Cậu bắt đầu vùng vẫy mạnh. Yunho lập tức nới lỏng tay ôm cậu. Jaejoong vùng dậy khỏi tay hắn. Yunho tròn mắt nhìn cậu hỏi – “Em sao vậy?”
Tại sao không ôm tôi?
“Anh cút ra khỏi nhà tôi mau!” – Jaejoong gào lên chỉ tay ra cửa
“Vợ à em sao vậy?” – Yunho khó hiểu trước thái độ kỳ quặc của Jaejoong.
“ĐI RA!!!!” – Jaejoong thét lớn.
“Được rồi anh đi mà!” – Yunho vừa nói vừa đứng dậy lùi về phía cửa – “Em đừng xúc động quá!”
Tại sao không ở bên cạnh tôi?
“TÔI CHẲNG CÓ XÚC ĐỘNG GÌ CẢ! ANH MAU CÚT RA ĐI!” – Jaejoong thét lớn, trút hết tất cả lên cổ họng, nước mắt cũng ào ạt tràn ra không cách gì dừng được. Cậu đưa tay lem nhem chùi.
Yunho vội vàng chạy tới ôm lấy Jaejoong, ấn đầu cậu vào ngực hắn, một tay khẽ đan trên tóc cậu, tay còn lại xoa nhẹ nhẹ trên lưng. Hắn dịu dàng thì thầm – “Không sao, không sao đâu! Có anh đây rồi!”
“Buông tôi ra!” – Jaejoong yếu ớt chống cự – “Anh không yêu tôi thì ở đây làm gì?”
“Anh yêu em! Ai bảo với em rằng anh không yêu em?” – Yunho vẫn ôm chặt lấy cậu.
“Anh không cần phải tốt với tôi như vậy! Tôi tự mình cũng nuôi lớn được đứa trẻ này, sau này cùng lắm thì tôi dắt nó sang thăm anh thôi! Anh không cần phải chịu trách nhiệm gì cả! Buông tôi ra đi!” – Jaejoong nói qua tiếng nấc.
Yunho trợn mắt ngó Jaejoong – “Em nói cái gì thế? Anh…”
Jaejoong gào lên – “Tôi không muốn nghe giải thích gì cả! Anh mau về với cái nhóm nhảy của anh đi! Để cho tôi yên!”
“Em bình tĩnh nghe anh nói đã! Anh…”
“Tôi biết là anh không muốn hôn, không muốn yêu tôi! Anh không cần cố gắng đâu! Tôi tự hiểu tự biết rồi!”
“EM IM LẶNG NGHE ANH NÓI MỘT CHÚT ĐƯỢC KHÔNG?” – Yunho quát lớn làm Jaejoong giật nảy mình. Ngay cả khóc cũng nín bặt.
Jaejoong chưa bao giờ nghe Yunho lớn tiếng với mình như vậy cả, cậu sụt sịt không dám ho he tiếng nào.
Yunho thở dài nói – “Người đáng lẽ nói ra những chuyện ấy là anh mới đúng!”
“Mắc mớ gì là anh?” – Jaejoong rụt rè hỏi.
“Em nghĩ đi! Ai mới là người không chịu hôn, ai là người không chịu yêu người khác hả?”
“Anh!” – Jaejoong bướng bỉnh trả lời.
“Vậy anh hôn nhé! Anh cũng đang muốn hôn em đến chết đây!” – Yunho ghé mặt sát lại gần. Jaejoong lập tức lùi lại nhắm tịt mắt.
“Đó!” – Yunho chỉ vào mặt cậu – “Em cứ làm cái vẻ mặt ấy! Làm sao anh hôn được! Ngay cả khi anh muốn yêu em cũng thế!”
“Nhưng… bình thường có bao giờ để ý tới ý kiến của tôi đâu, sao bỗng dưng lại tốt bụng thế!” – Jaejoong cãi.
“Ngốc!” – Yunho búng tay lên trán cậu – “Nếu em không thích, chẳng phải là thành cưỡng bức em sao! Em lại đang mang thai nữa! Anh không muốn bất cứ chuyện gì làm tổn hại tới em và con cả!”
“Không… không phải tôi không… thích…” – Jaejoong lí nhí nói.
Yunho chớp mắt nhìn cậu trong ngạc nhiên – “Hả? Vậy là em cũng thích được hôn à?”
“Không… không có!” – Jaejoong đỏ bừng mặt – “Tôi… tôi chỉ là không… không ghét thôi!”
Yunho trợn mắt nhìn Jaejoong không tin nổi. Hắn ôm chặt lấy Jaejoong cười lớn – “Vợ ơi là vợ, sao em không nói sớm! Làm anh bao lâu nay phải kiềm chế đến héo hon cả người đây!”
“Tôi chẳng có gì phải nói với anh cả!” – Jaejoong nạt trong tay hắn.
“Em thật là chẳng thật thà gì cả!”
Hắn từ từ ghé mặt lại gần. Jaejoong đỏ mặt nhắm mắt lại. Môi hắn chạm vào môi cậu dịu dàng. Jaejoong không nhớ bao lâu rồi miệng mình không được chạm vào miệng hắn. Cậu nhớ phát điên cái cảm giác ngọt trên môi mỗi khi Yunho hôn cậu. Cậu hôn ngược lại hắn, hớp lấy nguồn khí từ miệng hắn. Cậu chủ động mút môi hắn, dường như bị nghiện cái cảm giác mềm và ngọt ấy. Yunho bị bất ngờ trước sự bạo liệt của Jaejoong nhưng hắn không dừng lại, ngược lại còn có chút thích thú. Hắn khẽ cắn môi cậu, chuyện mà trước đây hắn chưa từng làm, và đưa lưỡi liếm môi cậu một cách khiêu khích. Jaejoong khẽ rên. Yunho tiếp tục trêu chọc trên môi cậu một lúc lâu nữa cho đến khi hắn bất ngờ sộc lưỡi vào miệng cậu, hôn đắm đuối. Lưỡi hắn tấn công lưỡi cậu ào ạt, để lại cảm giác ướt át khắp nơi. Jaejoong thấy nóng bừng trong người. Cậu dứt ra thở lấy hơi trước khi tiếp tục chìm trong nụ hôn của hắn.
“Chúng ta vào phòng ngủ nhé!” – Yunho hôn lên tai cậu thì thầm.
“Không!” – Jaejoong đỏ mặt, khẽ rên khi hắn cắn nhẹ trên tai.
“Anh hết tin em rồi!” – Yunho cười, bế xốc cậu lên – “Con tụi mình sau này phải thật thà giống bố nó chứ không để giống mẹ nó thì thiệt thòi nhiều chuyện lắm đấy!”
“Yah! Tôi cũng là bố nó chứ bộ!” – Jaejoong nạt lại, mặt đỏ bừng khi Yunho mở cửa phòng của cậu.
“Em đã chọn được cách em thích chưa?” – Hắn cười ma mãnh.
“Tôi không thích cách nào cả!” – Jaejoong đỏ mặt la lớn.
Yunho đóng cửa phòng lại toét miệng cười vô cùng nham hiểm – “Chậc, vậy tối nay sẽ bận lắm đấy! Phải thử nghiệm cả 3 cách lận!”
Chapter 9:
“Jaejoong oppa! Oppa dạo này mập lên đấy!”
“Jaejoong hyung! Hyung tăng ký hồi nào vậy?”
“Jaejoong! Sao dạo này tròn trịa dễ thương vậy em?”
“Jaejoong, wow, dạo này nhìn cậu béo tốt nhỉ? Bộ mới kiếm được bạn gái nấu ăn cho hả?”
“Jaejoong! Trông em khác quá!”
“Jaejoong!”
“Jaejoong!”
“Jae!”
“Hả?” – Cậu ngước lên tròn mắt nhìn anh.
“Haiz…” – Yoochun thở dài – “Đầu óc cậu để đâu vậy?”
“Ah… xin lỗi!” – Cậu lúng túng đút thìa kem vào mồm đáp – “Dạo này tớ cứ hay bị mơ màng như thế! Chẳng tập trung được gì cả! Có chuyện gì vậy?”
“Còn hỏi hả?” – Yoochun chỉ về phía cuối bàn, nơi có nguyên 1 chồng ly dĩa lẩm nhẩm – “2 dĩa trái cây, 1 cái bánh chocolate, 1 cái bánh tart dâu, 1 ly yogurt, 1 cái bánh plan, và 2 ly kem!” – Anh quay về phía cậu, nói trong kinh ngạc – “Ly này là ly thứ ba rồi đấy! Tớ chưa bao giờ thấy cậu ăn nhiều đồ ngọt tới thế! Vẫn chưa no hả?”
“Uh!” – Jaejoong gật gật múc muỗng kem đưa vào mồm rồi chép miệng nói – “Tớ muốn ăn kem sầu riêng quá!”
Yoochun đảo mắt – “Hàn Quốc mình xứ lạnh, lấy đâu ra sầu riêng cho cậu ăn!”
“Vậy mới nói!” – Jaejoong bĩu môi vẻ tiếc rẻ rồi tiếp tục đút kem vào mồm.
Yoochun lắc đầu cười trừ trước thái độ của Jaejoong rồi đưa tay nhéo má cậu – “Ăn nhiều đồ ngọt vậy hèn chi mà có bụng bia rồi kìa!”
“Đau~~!!” – Jaejoong nhăn mặt hất tay Yoochun ra, bĩu môi bảo – “Đã bảo cấm nhận xét chuyện lên ký của tớ rồi mà! Có biết cả tuần nay tớ nghe câu đó bao nhiêu lần rồi không?” – Jaejoong vừa cằn nhằn vừa đưa tay xoa xoa bụng.
“Ah…” – Yoochun khẽ kêu.
“Gì vậy?” – Jaejoong hỏi.
“Ah… Không… không có gì!” – Yoochun giật mình bối rối – “Tớ… chỉ hơi ngạc nhiên thôi!”
“Gì mà ngạc nhiên?”
“Vì cậu cười!”
“Tớ cười lúc nào?”
“Lúc cậu xoa bụng ấy!”
Jaejoong nóng bừng mặt khi nghe anh nói như thế, cậu không hề có ý thức gì về những chuyện mình vừa làm cả, đành vội vàng nạt – “Tớ cười thì có gì bất thường hay sao mà cậu ngạc nhiên?”
“Không, không có gì bất thường cả!” – Anh gãi đầu nói – “Cậu chỉ là… uhm nói thế nào nhỉ… trông rất hạnh phúc…”
Jaejoong sặc luôn cả muỗng kem đang ngậm trong miệng. Cậu đỏ mặt la lớn – “Vớ… Vớ vẩn…Tớ… mập… mập ù như thế này thì hạnh phúc chỗ nào được?”
“Bình tĩnh!” – Yoochun nhe răng cười – “Tớ thấy sao nói vậy! Không phải thì thôi! Cậu làm gì bức xúc vậy?”
Jaejoong im bặt cúi gằm mặt để che cái mặt đỏ tía tai của mình khi nghe Yoochun nói thế. Cậu cũng không hiểu mình vì sao lại phản ứng như thế – “Nếu mình cười hạnh phúc, không phải tốt hay sao?” – Cậu tự nhủ – “Cái tên điên đó, nếu biết thế nào cũng cười vào mặt mình!” – Cậu tự cười một mình – “Không biết hắn có nhớ mình mà cười như thế không?”
“Jae? Có nghe tớ nói gì không?” – Câu nói của Yoochun làm cậu giật mình ngước lên.
Anh tặc lưỡi – “Lại nữa! Dạo này cậu đúng là hay lơ lửng trên trời thật đấy!”
“Xin lỗi!” – Cậu lúng túng đáp. Trong bụng tự rủa mình khi không lại đi nhớ cái tên chết tiệt đó.
“Được rồi, không sao!” – Yoochun thở dài – “Tớ đang hỏi cậu tối qua có đi đâu không?”
“Không! Tớ ở nhà cả buổi tối hôm qua! Mà sao?” – Jaejoong hỏi.
“Sao kỳ vậy! Sao tối qua tớ gọi mãi không thấy cậu bắt máy là sao?” – Yoochun tặc lưỡi.
“Ah….chuyện đó….” – Jaejoong cúi gằm mặt thật thấp, cậu thiếu điều chỉ đập trán xuống mặt bàn nữa thôi. Cả mặt nóng như lửa đốt, đến nỗi cậu tưởng khói sắp ào ạt bốc ra khỏi đầu mình.
——————– ~o0o~ FLASH BACK ~o0o~ —————-
Reng reng reng reng!!
“Điện… điện thọai kìa…” – Jaejoong nói qua tiếng thở gấp.
“Kệ nó!” – Yunho tỉnh queo đáp – “Em vẫn chưa trả lời anh, em thích anh dùng tay hay dùng miệng?” – Vừa nói hắn vừa liên tục liếm trên ngực trái của cậu, còn tay kia thì xoa bóp phía bên phải.
Jaejoong như ngạt thở giữa hành động vừa liếm vừa xoa của hắn. Tiếng điện thọai vẫn đang réo inh ỏi bên tai, cậu cố gắng chống chọi với cái nóng và sự kích thích đang tỏa ra khắp người, nói không ra hơi – “Lỡ… có chuyện gì… chuyện gì quan trọng thì sao?”
“Chuyện nào cũng không quan trọng bằng chuyện mình đang làm!” – Hắn chồm lên hôn lên miệng cậu. Đúng lúc đó thì tiếng chuông điện thọai im bặt, Jaejoong méo mặt còn Yunho thì khoái trá cười – “Thấy chưa, anh bảo mà! Nào, em thích cái nào nói đi!”
“Tôi… không… không thích cách nào cả!” – Cậu nạt lớn, mặt đỏ tía tai vì cái cảm giác nóng và ướt vẫn còn âm ỉ trên ngực.
Yunho nhướn mày – “Vậy sao? Nếu em không thích thì mình ngừng nhé, không làm nữa!” – Vừa nói hắn vừa kéo người dậy.
Jaejoong vội vàng đưa tay choàng lấy cổ Yunho giữ hắn lại – “Không…ý tôi không…không phải thế…”
Yunho cười đắc thắng, đưa tay đan vào tóc Jaejoong, ấn nhẹ đầu cậu lên vai mình dịu dàng hỏi – “Vậy nói anh nghe xem em thích cách nào!”
Jaejoong giấu cái mặt đỏ rần rần của mình trên vai hắn, giọng nói lí nhí – “Bằng… bằng miệng…”
“Lời nói của em là mệnh lệnh của anh!” – Hắn cười, thì thầm vào tai cậu.
“Mệnh lệnh cái con khỉ, anh mà chịu nghe lời tôi thì trời sập lâu rồi!” – Jaejoong làu bàu khi môi Yunho chạm lên môi mình. Hắn khẽ thì thầm vào miệng cậu– “Anh yêu em lắm, bé yêu của anh…” – rồi hôn dần xuống cổ cậu.
“Tôi ghét anh!” – Cậu nạt trong khi choàng tay qua ôm lấy thân người vạm vỡ của hắn.
“Dám ghét anh hả?” – Yunho hỏi. Hắn vừa nói xong thì cậu thấy đau nhói trên ngực mình. Hắn đang cắn cậu
“Đaaaaaauuuuu!!!” – Jaejoong la lên vùng vẫy – “Sao tự nhiên cắn tôi?”
Yunho lập tức chụp lấy hai tay cậu giữ chặt trên đầu, cười gian bảo – “Tội nói ghét anh là nặng lắm đấy, nhưng vì em là vợ yêu của anh cho nên đuợc đặc cách, nói yêu anh đi rồi anh tha cho!”
“Anh đừng có mơ!” – Jaejoong tức tối nạt lớn. Ngay lập tức Yunho cúi xuống cắn mạnh hơn.
“Aaaaaa đaauuuuu!!!!!” – Jaejoong la lớn.
“Bây giờ em nói hay không?” – Yunho hỏi.
“Không!” – Tuy nói cứng như giọng thì càng lúc càng ỉu xìu.
“Chậc! Vậy em đừng trách anh độc ác nhé! Tại em cứng đầu thôi!” – Hắn vừa nói vừa cúi xuống.
Jaejoong lập tức la lên – “Khoan! Tôi nói tôi nói!”
Yunho dừng lại ở đầu ngực của Jaejoong.
Cậu đỏ mặt rặn từng chữ – “T…. tôi…. tôi…. y…..yê…. y…. ye….. ye…. yêu…… yêu…. yêu…..” – Cậu cà lăm thật lâu nhưng Yunho vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Cậu ghét hắn ở chỗ đó, hắn biết cậu ngại, cho nên không hề không hối thúc cậu. Nhưng chính sự im lặng của hắn, lại càng làm cậu cảm thấy cần phải nói ra. Jaejoong nuốt nước bọt, bật chữ cuối cùng ra khỏi miệng – “…. yêu anh….”
“Thôi được, tạm tha!” – Yunho cười nói rồi liếm nhẹ lên chỗ hắn cắn khi nãy.
Jaejoong nhũn người trước sự dịu dàng của cúa hắn. Cậu khẽ gọi – “Anh… anh này…” – lúng túng khi không biết chọn cách xưng hô như thế nào với hắn cho phải.
“Gì vậy vợ yêu?” – Yunho ngước lên khi nghe cậu gọi hắn như thế.
“Đừng…” – Jaejoong đỏ mặt tránh ánh nhìn của Yunho nói – “…. đừng… đừng bao giờ ghét tôi nhé…”
WangZi
Ngay cả khi Jaejoong không nhìn thấy mặt Yunho, cậu cũng biết được hắn đang nở một nụ cười dịu dàng với cậu. Cậu sợ khi cậu quay lại nhìn hắn, nhìn nụ cười đó, cậu sẽ không kiềm được mà ôm hôn hắn. Tuy nhiên, những chuyện mà Jaejoong lo là vô cùng thừa thãi, vì Yunho đã ngay lập tức kéo mặt cậu quay lại hôn nồng nàn lên môi cậu – “Vợ à, em cứ dễ thương như vậy anh muốn ghét cũng không được đâu!” – Vừa nói hắn vừa kéo chăn lên trùm kín đầu cả hai, mặc cho Jaejoong la hét – “Hôm nay tụi mình làm cách thứ 3 nhé!”
———————- ~o0o~ END FLASH BACK ~o0o~ ——————-
“Nói chung… nói chung là tối hôm qua tớ có… có việc bận nên không bắt máy được!” – Jaejoong lấp liếm. Mà đúng là hôm qua cậu bận thật chứ có phải xạo đâu. Cái tên chết tiệt ấy từ hồi mà cậu đồng ý, đúng hơn là hắn tự coi là cậu đồng ý làm chuyện đó với hắn, gần như tối nào hắn cũng tha cậu vào phòng ngủ, mặc cho cậu phản đối cách nào cũng không được.
“Làm gì mà đỏ mặt ghê vậy?” – Yoochun chớp mắt hỏi.
“Không… không có gì! – Jaejoong đáp.
“Dạo này cậu có vẻ thất thường nhỉ?” – Yoochun chống tay lên cằm, nhìn Jaejoong với vẻ thích thú – “Đang yêu ai phải không?”
Jaejoong trợn mắt nhìn Yoochun la lớn – “Làm… làm gì có! Cậu đừng có suy bụng ta ra bụng người!”
“Ai vậy? Có phải ‘con khỉ’ lần trước không?” – Yoochun tỉnh queo hỏi, càng lúc càng có vẻ hứng thú khi thấy cái mặt vốn đã đỏ của Jaejoong càng lúc càng đậm màu.
“Hả?” – Jaejoong tròn mắt hỏi – “Cậu… cậu quen Yunho à?” – Lần trước, vì cả hai đều bận làm việc, cậu lại bị Yunho làm phân tán tư tưởng liên tục, cậu quên mất hỏi Yoochun vì sao lại biết con khỉ ấy. Lại còn nói cậu phải đối xử tốt với hắn. Về sau khi cậu gặp Yoochun, anh cũng không nói gì về chuyện ấy cả, cho nên cậu cũng quên luôn.
“Á, vậy là có hả? Tên Yunho à?” – Yoochun thích thú.
“Hả? Vậy là sao? Cuối cùng là cậu có quen hắn không?” – Jaejoong ngu ngơ hỏi
“Không!” – Anh đáp gọn
“Vậy tại sao lần trước cậu kêu tớ nhớ đối xử tốt với con khỉ đó?” – Jaejoong càng lúc càng không hiểu.
“À!” – Yoochun cười – “Lần trước tớ đúng là có tưởng có khỉ tới nhà phá cậu thật, nhưng khi cậu đòi về thì tớ nghĩ là không phải! Cho nên mới đoán đại như thế!”
“Vớ vẩn… Cậu nghĩ xem làm sao tớ ở lại cản trở cậu và Junsu chứ!” – Jaejoong cãi. Cậu không ngờ mình có thể ngồi nhắc đến cậu và anh trong câu nói của mình một cách dễ dàng như vậy.
“Còn một chuyện nữa!” – Gương mặt của anh bừng sáng và ánh mặt dịu dàng – “Vì Junsu nói chuyện với người khác cũng kêu tớ y chang thế!”
~o0o~
“Bà xã~~~” – Có tiếng người gọi vang khắp nhà.
Jaejoong đảo mắt, cậu chưa đảo được hết một vòng thì đã có thấy hai cánh tay choàng qua eo kéo cậu quay lại. Trước khi cậu nhận ra thì mình đã chìm trong nụ hôn của Yunho.
“Anh… anh làm cái trò gì vậy?” – Jaejoong gào lên đẩy hắn ra.
“Khoan…” – Yunho đưa tay lên ra hiệu cho cậu im lặng, hắn đăm chiêu chép miệng – “Cái này quen quen…” – Rồi đột nhiên búng tay quay sang cười với Jaejoong – “Thịt xào phải không?”
Jaejoong đảo mắt – “Sai! Rau xào! Mà tôi bảo anh thôi cái trò nêm đồ ăn từ miệng người khác đi mà không nghe hả?”
Yunho nhăn mặt, giọng dài thượt – “Rau nữa hả~~?”
Nghe cũng đủ biết không phải là món khoái khẩu của hắn, Jaejoong cuời thầm trong bụng, nhướn mày nói – “Tôi thích nấu gì kệ tôi!”
Yunho không thèm để ý tới lời cậu nói, chỉ hí hửng – “Nhưng mà cũng là xào, thịt hay rau gì cũng như nhau thôi, em mau thưởng cho anh đi!” – Vừa nói vừa đưa tay kéo Jaejoong vào người.
“Không!” – Jaejoong vùng vẫy – “Buông ra mau! Anh mau đi dọn bàn ăn đi! Rau sắp chín rồi đó! Tôi đói lắm rồi!”
Yunho tặc lưỡi tiếc rẻ. Jaejoong thầm thở dài nhẹ nhõm trong bụng, lúc nào cũng vậy hắn chỉ chịu dừng lại mỗi khi liên quan tới những nhu cầu cần thiết của cậu. Hắn phụng phịu chu mỏ ra – “Hôn 1 cái thôi rồi anh đi!”
“Không!”
“1 cái thôi, anh hứa mà!”
“…”
“Em có thấy anh thất hứa với em bao giờ chưa?”
“Vậy… vậy anh… nhắm mắt lại đi!”
“Không! Em hay ăn gian lắm!”
“Yah! Tôi ăn gian hồi nào?” – Mặt đỏ tía tai vì bị nói trúng tim đen.
“Bây giờ em hôn hay không?” – Nhướn mày đầy đe dọa.
“….” – Jaejoong ỉu xìu. Cái số của cậu đúng là không bao giờ thắng được hắn. Cậu kiễng chân ngước lên ghé miệng lại gần môi hắn. Cậu mút môi hắn một cái ngọt lịm. Trong đầu không ngừng gào lên – “Jaejoong, chỉ 1 cái thôi! 1 cái thôi!” – nhưng cái miệng của cậu thì đang liên tục mút lấy môi hắn một cách mất tự chủ. Yunho hoàn toàn để cậu chủ động, chỉ đến khi cậu dùng lưỡi tách môi hắn ra thì hắn cười – “Em lại ăn gian nữa rồi! Anh chỉ kêu có một cái thôi, cái này là em dụ dỗ anh đấy nhé!” – Hắn vòng tay qua eo kéo cậu sát vào người. Cậu và hắn hôn nhau giữa mùi rau xào thoang thoảng bắt đầu chuyển sang mùi… khét.
~o0o~
“Anh cố ý phải không?” – Jaejoong nuốt cục tức xuống bụng, run run nói.
“Cố ý gì?” – Yunho ngây thơ hỏi lại. Như thường lệ, hắn đưa tay gắp miếng thịt đưa lên miệng Jaejoong – “Nào ‘ah’ đi!”
Jaejoong ngậm chặt miệng, chỉ vào dĩa thịt nướng trên bàn, rít qua kẽ răng – “Anh cố ý hôn tôi nhằm đánh lạc hướng tôi làm cháy rau để gọi món chết tiệt này của anh phải không?”
“Là em tự dụ dỗ anh chứ bộ!” – Hắn nhăn răng cười toe, không một chút tội lỗi, miếng thịt vẫn đưa lên trước miệng Jaejoong – “Nào ‘ah’ đi!”
“Tôi không thích!” – Cậu nhất quyết ngậm chặt miệng – “Anh thích thì tự đi mà ăn lấy!”
“Anh biết là em thích ăn rau. Rau cũng tốt nhưng cũng phải ăn thịt nhiều nhiều một chút nữa chứ! Em không nghĩ cho em thì cũng phải nghĩ cho con chứ” – Yunho dỗ dành
“…”
“Nào ‘ah’ đi, không là anh đút bằng miệng đấy!” – Yunho nhướn mày nói khi thấy Jaejoong có vẻ xuôi xuôi.
“Ah…” – Jaejoong đỏ mặt há miệng ra. Yunho cười hài lòng rồi đẩy miếng thịt vào miệng cậu. Jaejoong khó chịu nhai, nhưng trước sự ngạc nhiên của cậu, miếng thịt ngon một cách kỳ lạ.
Yunho gắp một miếng đưa lên miệng hắn trước khi gắp một miếng khác cho cậu. Cậu và hắn ăn một cách ngon lành, cho đến khi còn hai miếng cuối cùng. Hắn đút cho cậu miếng thịt lớn hơn rồi đưa miếng nhỏ cuối cùng lên miệng mình. Jaejoong đã nhai nhanh nuốt gọn miếng thịt rồi mà vẫn còn thèm.
Cậu nhìn thấy Yunho đang đưa miếng kia lên miệng, không kiềm được mà chồm lên cắn vào đầu còn lại. Yunho bị bất ngờ truớc hành động của Jaejoong nhưng vẫn cắn chặt miếng thịt trên miệng, nhướn mày hỏi – “Không phải em không thích ăn thịt sao?”
“Tôi đổi ý rồi!” – Jaejoong cũng nhất quyết không nhả ra – “Ăn thịt tốt cho sức khỏe, tôi lại đang mang thai nữa! Anh mau nhường cho tôi đi!”
Bình thường hắn chắc chắn sẽ nhường cho cậu, nhưng thái độ của Jaejoong làm hắn có phần thích thú – “Không! Anh đã cho em miếng lớn rồi! Cái này là của anh!” – Rồi bắt đầu kéo miếng thịt vào miệng.
“Của tôi!” – Jaejoong cũng bắt đầu ăn tới từ đầu bên kia.
Tuy giành giật kịch liệt nhưng trong bụng cả hai đều thận trọng để không làm nó bị đứt ra giữa chừng. Cả hai, đúng hơn là đều biết người kia muốn gì. Họ không dừng lại khi môi cả hai bên chạm vào nhau. Jaejoong kéo đuợc miếng thịt vào trong miệng mình nhưng Yunho không chịu thua, hắn vừa hút vừa xộc lưỡi vào miệng cậu kéo về phía mình. Cứ thế cả hai người giành qua kẻ giật lại một lúc lâu, chỉ tội cho miếng thịt không tội tình gì mà bị xà quần giữa hai cái miệng như thế. Cuối cùng, đương nhiên, Yunho thả cho Jaejoong thắng. Có điều, kẻ chiến thắng cũng có ăn được đâu, vì bị người thua ghì lấy mà hôn đắm đuối đến nỗi thịt trong miệng mà nhai nuốt cũng không được.
“Khoan!” – Jaejoong đột ngột đẩy Yunho ra.
“Sao vậy?” – Yunho hỏi
“Anh im lặng một chút đi!” – Jaejoong gắt, thừ người ra.
“Sao vậy vợ?” – Yunho lo lắng.
“Ah…” – Jaejoong đặt tay lên bụng, mắt mở to – “Ah….”
“Sao vậy? Em đau ở đâu à?” – Yunho càng lúc càng lo lắng, vội vã vòng tay sang định bế Jaejoong dậy – “Để anh đưa em tới bệnh viện!”
Cậu chụp lấy tay Yunho – “Không… không phải!” – Mắt vẫn mở to đầy kinh ngạc, cậu kéo tay Yunho đặt lên bụng mình, lắp bắp không nên lời – “Con… con cử động này!!”
“Hả?” – Yunho phải mất mấy tích tắc mới tiếp thu được những gì Jaejoong nói. Hắn cuống cuồng hỏi dồn dập – “Thật không? Thật không? Đâu? Đâu? Đâu? Đâu?” – rồi vội vàng đặt cậu trên ghế, trong khi mình thì nhảy xuống quì dưới sàn.
Jaejoong cũng cuống theo hắn, cậu vội vàng kéo áo lên để cho hắn áp tai lên bụng mình. Yunho và Jaejoong cùng nín thở căng thẳng nghe ngóng.
“Đâu có nghe thấy gì đâu!” – Yunho ỉu xìu ngước lên sau gần 5 phút quỳ rã rời trên sàn mà không nghe thấy gì.
“Có mà, rõ ràng là lúc nãy…” – Jaejoog đang nói thì im bặt giữa chừng, thô bạo nắm lấy tóc Yunho kéo vào bụng mình la lớn – “Đó đó đang cử động đó!!!!”
Yunho vội vàng áp tai vào bụng cậu. Và hắn nghe thấy, dù không rõ ràng, nhưng vẫn là có tiếng động đứt quãng nho nhỏ phát lên. Yunho tưởng tim mình ngừng đập ngay lúc đó rồi chứ. Hắn gào lớn – “ANH NGHE RỒI!!! ANH NGHE RỒI NÈ VỢ ƠI!!!!”
Hắn vừa nói lên thì nghe có tiếng cử động lớn hơn bình thường một chút phát ra từ bụng cậu. Jaejoong đập cái bốp lên đầu hắn nạt – “Anh làm con vừa giật mình đấy!”
“Ủa vậy hả?” – Yunho cười toe toét, cái mặt rõ ràng là cực kỳ ham hố, hồ hở, hí hửng và hoan hỉ. Hắn vòng tay sang ôm lấy eo cậu, nói với bụng cậu – “Ui ui~ Appa làm con giật mình à? Để Appa đền cho nhé!” – Vừa nói hắn vừa hôn cái chóc lên bụng cậu rồi áp mặt vào bụng cậu tiếp tục lắng nghe một cách dịu dàng trong khi tay khẽ siết nhẹ.
Jaejoong bật cười trước thái độ của Yunho, cậu khẽ đưa tay vuốt tóc hắn càu nhàu – “Đồ hâm! Anh mà cứ như thế thì còn lâu con mới chịu cử động tiếp!”
Vừa lúc đó có chút cử động nhỏ dưới bụng cậu như thể phản đối những gì cậu vừa nói. Yunho cười gian manh khi nghe thấy điều đó – “Ừ ừ appa biết rồi! Umma nhà mình lúc nào chả hư?”
“Yah! Tôi hư hồi nào? Anh đừng có nêu gương xấu của tôi khi con còn chưa ra đời nghe chưa?” – Cậu nạt.
Đứa bé lại tiếp tục cử động.
Yunho bật cười – “Con phản đối em kìa!” – rồi quay sang tiếp tục độc thọai với bụng cậu – “Con ngoan quá, còn nhỏ mà đã biết nghe lời appa thế rồi! Thương quá đi!” – Hắn lại tiếp tục hôn thêm một cái lên bụng cậu.
“Yah!!!” – Jaejoong gào lên trong khi Yunho bật cười.
Chưa gì Jaejoong đã có cảm giác tương lai của mình vô cùng mờ mịt trước Yunho và cái đứa trẻ còn chưa nứt mắt mà đã rõ rành rành là theo phe hắn rồi.