Mistake - Chương 7
Chapter 7
“Chết tiệt!” – Jaejoong làu bàu lột phắt cái quần đang mặc ra. Rồi cậu để thân dưới trần trụi không một mảnh vải che thân ngoài cái underwear đang mặc, cứ thế rúc đầu vào tủ đồ của mình. Sau một hồi mò mẫm cậu kéo ra một cái khác.
“Cái này chắc chắn là được!” – Cậu vừa lẩm bẩm vừa tròng chân vào hai ống quần. Tuy có chút chật vật nhưng cậu cũng kéo được cái cạp quần lên tới ngang hông mình. Jaejoong nín thở đưa tay cài nút quần. Cho dù cậu có cố gắng đến cách mấy vẫn không thể nào kéo cho cái nút lại gần cái lỗ chứ đừng nói là cài.
“Aaaiiissshh!!!!” – Cậu rít lên, tuột cái quần ra đầy tức tối, chui đầu vào tủ tiếp tục lục lục mò mò. Sau một lúc lâu, cậu gào lên kinh hoàng, đầu vẫn còn rúc trong tủ đồ – “Không thể nào!!!! Không còn quần là sao?”
Jaejoong ngồi thẫn thờ trên sàn. Đáng lý ra giờ này cậu phải ở công ty làm việc mới đúng. Vậy mà giờ này cậu lại đang kế bên một núi quần dài quần short quần đùi mà cậu vừa thử cả buồi sáng, nói trong cơn shock – “Không có cái nào vừa cả! Không có cái nào vừa!”
Jaejoong có một thân người khá kỳ quặc. Vai ngang, lưng rộng, nhưng eo và chân cậu thì nhỏ, cho dù ăn cách mấy, tập thể thao cách mấy, nó cũng chỉ như thế. Vì thế lúc nào mua quần cậu cũng chỉ mua đúng một size vừa khít với mình thôi. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình cần size lớn hơn cả, dù chỉ là nửa size. Thế nhưng dạo gần đây, eo cậu bắt đầu to lên, tuy không phải là lên nhiều nhưng cũng đủ cho núi quần cậu mua trước giờ không có cái nào cài được khóa cả. Bây giờ cái cậu cần hơn bao giờ hết là một cái quần size lớn.
“Nhưng làm sao ra khỏi nhà để mua đây?” – Cậu rên rỉ ôm mặt – “Không lẽ quấn khăn tắm ra đường?”
Cũng may là Jaejoong đã gọi điện lên công ty xin nghỉ ngày hôm nay, chứ nếu không dám cậu phải quấn khăn tắm tới công ty thật.
Jaejoong cắn răng nhìn vào cái tủ quần áo của mình. Còn một cách, cậu biết là còn một cách. Nhưng cậu thà chết còn hơn là làm cách đó.
—————- ~o0o~ FLASH BACK ~o0o~ ——————
“Vợ ơi~ Anh về rồi nè~~!” – Có tiếng reo ầm ĩ từ ngoài cửa.
Jaejoong lập tức rút con dao chặt thịt thiệt bự, quay lại đưa lên trước mặt thủ thế.
Yunho xuất hiện ngay ngoài cửa phòng bếp gần như tức thì. Hắn khựng lại khi nhìn thấy con dao, tái mặt hỏi – “Vợ à…. Em… em làm gì vậy?”
Jaejoong trừng mắt, tay lăm le con dao đầy hăm dọa, lạnh lùng phán – “Anh mà nhào vô thì biết tôi định làm gì thôi!”
“Em chào đón chồng bằng dao thế hả?” – Hắn phụng phịu, vừa nói vừa len lén tiến lại gần nhưng cũng cảnh giác trước mũi dao của cậu.
Đương nhiên làm sao qua được mắt Jaejoong, cậu đưa con dao lên cao hơn – “Anh muốn vào nồi chung với con gà phải không?”
Yunho lập tức lùi lại, cười méo xẹo – “Đang bầu bì mà chơi dao là nguy hiểm lắm em biết không?”
“Không!” – Jaejoong nạt – “Anh mà còn không cút ra ngoài thì người sắp gặp nguy hiểm là anh chứ không phải tôi đâu!”
Đúng lúc đó có tiếng nước sôi từ sau lưng.
“Chết tiệt!” – Jaejoong rủa thầm trong bụng trong khi miệng Yunho nhếch lên thành một nụ cười đắc thắng.
Jaejoong vẫn kiên quyết không hạ con dao xuống. Yunho cười cười – “Em mà không quay lại thì nồi canh nó trào đấy!”
Jaejoong nghiến răng. Tiếng nước sôi càng ngày càng lớn kêu réo một cách khó chịu. Bây giờ không quay lại thì thể nào cũng cháy nồi canh, còn quay lại chẳng khác nào hiến xác cho hắn. Cậu phải chọn một trong hai thôi.
Yunho kiên nhẫn ngó cậu, nụ cười khoái trá vẫn giữ trên miệng đầy đáng ghét.
Bị cháy canh hay bị ôm? Jaejoong bị chia hai giữa lựa chọn của mình. Cậu không muốn chọn cái nào cả. Jaejoong thảy con dao xuống sàn, Yunho nhe răng cười. Nhưng cậu cũng không quay lại tắt bếp, cậu thô bạo đẩy Yunho ra làm hắn té nhào rồi chạy ra ngoài.
“Hở?” – Yunho tròn mắt trước phản ứng của Jaejoong. Hắn vội vàng đừng dậy lao tới tắt bếp rồi chạy theo Jaejoong.
“Vợ à! Em sao thế?” – Hắn hỏi lo lắng gọi nhưng cậu không thèm quay lại.
Yunho đuổi kịp Jaejoong, hắn kéo tay cậu quay lại – “Nè nè, em đừng có chạy, lỡ té thì….” – Câu nói của hắn bị đứt đoạn khi hắn thấy gương mặt cậu – đầm đìa nước mắt.
“Sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?” – Hắn lo lắng hỏi. Hắn bị shock khi thấy cậu tự nhiên không vì chuyện cả mà khóc như thế, bình thường hắn có chọc cách mấy cậu cũng nạt lại, vì chuyện cỏn con như thế mà khóc thì đúng là bất thường.
“Anh… còn hỏi hả?” – Jaejoong vừa nấc vừa nói, đưa tay quệt mặt.
“Sao vậy? Anh làm gì em buồn à?” – Hắn hỏi.
“….” – Jaejoong không trả lời, nước mắt vẫn tèm lem trên mặt.
“Nếu anh làm gì thì anh xin lỗi!” – Hắn áp hai tay lên má cậu, chùi nước mắt trên mặt cậu rồi cụng đầu vào trán cậu dịu dàng hỏi – “Nhưng mà cuối cùng là anh đã làm gì mà em khóc?”
“Anh… ăn hiếp tôi…” – Jaejoong mếu máo.
“Hả?” – Yunho chớp mắt vài cái nhìn Jaejoong – “Anh.. ăn hiếp em?”
Jaejoong gật gật.
Yunho im lặng trong vài giây rồi không hẹn không rằng phá lên cười.
“Anh cười cái gì? Buông tôi ra!” – Cậu đỏ mặt dùng dằng tay ra khỏi tay hắn.
“Há há há…” – Yunho vẫn cười không dứt – “Người ta nói… há há há… phụ nữ mang thai tính tình thất thường đúng không sai…. Ôi vợ làm anh đau bụng quá… há há há…”
“Yah! Tôi là đàn ông đấy!” – Jaejoong gào lên, mặt càng lúc càng đỏ hơn. Bây giờ thì bản thân cậu cũng tự thấy chuyện mình không dưng gì lại khóc cũng nhảm nhí thật, để cho hắn có cơ hội cười vào mặt thế này.
“Em thật dễ thương quá thể!” – Yunho hôn cái chóc lên má cậu rồi đưa tay bồng cậu lên trước ngực.
“Thả tôi xuống! Không ai mượn anh bế tôi cả!” – Jaejoong gào lên, ra sức vùng vẫy.
“Mình ăn cơm xong đi rồi anh đền cho!” – Yunho nháy mắt tinh quái.
“Tôi không cần anh đền gì cả! Thả tôi xuống là đủ rồi!” – Jaejoong thét vang nhà. Yunho vẫn thản nhiên bồng cậu vào bếp.
~o0o~
“Cho em!” – Yunho chìa ra một gói quà gói ghém đàng hoàng khi khẽ ôm cậu trong lòng, lắc lư cả hai trên salon.
“Gì vậy?” – Jaejoong nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực.
“Đền cho lúc nãy!” – Hắn hôn lên trán cậu.
Jaejoong đảo mắt nạt – “Dẹp đi! Quà của anh thì tôi biết 99,9999% là không có tốt lành gì!” – Mặc dù trong bụng cậu cũng tò mò không biết hắn đang giở trò gì.
“Sao em lại nói thế!” – Hắn làm mặt dỗi – “Em chưa mở ra sao biết đuợc chứ! Tự tay anh chọn đấy!”
“Tôi không cần mở cũng biết!” – Cậu lạnh lùng nạt, nhất quyết không chìa tay ra.
“Em không thích à?” – Hắn hỏi, mặt dài ra theo kiểu thất vọng mà Jaejoong biết chắc là hắn chỉ làm bộ để bắt cậu nhận thôi.
“Không!” – Jaejoong đáp cụt lủn.
“Vậy à?” – Yunho nói, buông cậu ra đứng dậy. Jaejoong đột nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng khi tay hắn rời khỏi người mình.
“Này! Anh định làm trò gì thế?” – Cậu hỏi khi thấy hắn rút ra một cái một cái bật lửa.
“Em không thích thì anh đem đốt vậy! Giữ lại đau lòng lắm~~!” – Nghe giọng điệu thì cũng đủ biết là hắn nói xạo.
“Anh dám?” – Jaejoong nhướn mày nhìn hắn.
Yunho không đáp, chỉ lẳng lặng đưa tay bật lửa lên rồi châm vào gói quà trước sự kinh ngạc của Jaejoong.
“Anh bị khùng hả?” – Jaejoong lập tức gào lên, vội vàng giật gói quà ra khỏi tay hắn, thảy xuống sàn rồi lấy gối dựa salon đập ầm ầm lên nó. Cậu thở phào ngồi bệt trên đất khi thấy lửa tắt và nhặt cái gói quà vẫn còn bốc khói lên xem xét, nó vẫn còn khá nguyên vẹn, chỉ cháy lớp gói và bị bẹp do bị cậu đập thôi.
Yunho đột nhiên ôm cậu từ phía sau, hôn lên gáy Jaejoong cười cười bảo – “Em nhận rồi nhé!”
“Buông ra!” – Jaejoong sợ cái cảm giác nhột nhột của hơi thở hắn trên gáy mình, nó làm cậu thấy khó thở và nóng trong người – “Tôi… tôi chỉ là sợ cháy nhà nên… nên mới…”
“Trong tay em là của em!” – Hắn nói, hôn dọc theo xương gáy cậu.
“Anh…” – Người cậu run rẩy – “Anh… đừng có giở trò đó nữa…”
“Trò gì?” – Hắn hỏi trong khi tay gom gọn người cậu vào lòng – “Trò này hả?” – rồi bế cậu đứng dậy.
“Tôi nhận… tôi nhận được chưa?” – Jaejoong khoảng sợ la lớn – “Anh đừng có mà đưa tôi vào phòng ngủ!”
Hắn thả người xuống salon trong ngạc nhiên của cậu, vẫn ôm cậu trong tay cười nhăn nhở – “Anh chỉ định đưa em lên salon thôi chứ ngồi dưới sàn lạnh lắm! Em muốn anh đưa vào phòng ngủ lắm hả?”
“ANH…. ANH CHỌC TÔI!!!” – Cậu đỏ mặt gào lên khi biết mình bị hớ, cậu đưa tay đập vào người hắn ầm ầm đầy tức tối.
Yunho vừa cười lớn vừa đưa né né đỡ đòn của Jaejoong. Hắn ngã người xuống nệm ghế, kéo theo cả Jaejoong trên người. Đến khi Jaejoong nhận ra thì mình đang nằm trên người Yunho còn hắn thì đang ôm lấy mình siết thật chặt.
“Anh… anh làm tôi nghẹt thở đấy!” – Cậu đỏ mặt nạt trong tay hắn.
Yunho vẫn ôm lấy người cậu thì thầm – “Em có yêu anh không?”
“Anh… anh có quà cho tôi phải không?” – Jaejoong lập tức đánh trống lảng, đẩy hắn ra ngồi dậy. Khác với những lần trước, cậu thoát khỏi tay hắn một cách khá dễ dàng tới mức cậu cũng thấy có chút ngạc nhiên. Cậu chìa gói quà ra giữa mặt mình và mặt hắn để khỏi nhìn thấy mặt hắn, nói một cách gượng gạo – “Tôi… tôi mở nhé!”
“Chưa được!” – Hắn cũng ngồi dậy, chu mỏ chỉ vào miệng mình – “Còn phải ‘hun’ cảm ơn nữa?”
Cậu nhăn mặt – “Dẹp đi!”
“Em không ‘hun’ thì anh tự ‘hun’ vậy!” – Vừa nói hắn vừa sán lại gần mặt cậu
“Yah yah yah! Tránh xa tôi ra!” – Jaejoong nạt, chặn cái gói quà vào giữa mặt cậu và mặt hắn, mặc dù cậu biết là không có tác dụng gì cả.
Yunho, trước sự ngạc nhiên của cậu, chỉ khẽ cười rồi đưa tay xoa đầu cậu – “Anh đùa thôi, mở ra đi!”
Jaejoong cứ tưởng mình nghe nhầm, đờ người trước sự hiền lành một cách bất thường của hắn. Yunho nhướn mày – “Hay em muốn ‘hun’?”
“Không… không có!” – Cậu giật mình lúng túng, vội vàng đưa tay xé lớp giấy gói. Trong bụng có chút bất an, cậu cảm thấy có chút gì đó không ổn trong thái độ của hắn. Cả ngày hôm nay hắn chưa hôn cậu, cũng chưa nói yêu cậu. Không phải Jaejoong có thiết tha gì với mấy chuyện ấy, nhưng như vậy thì đúng là không giống hắn chút nào. Jaejoong lẩm nhẩm trong bụng trong khi tay vẫn liên tục xé lớp giấy gói – “Không biết hắn đang giở trò gì đây?”
Yunho cười bảo – “Đảm bảo là hợp với em!”
Jaejoong càng lúc càng thấy tò mò, bắt đầu ngồi đoán già đoán non trong bụng. Tay cậu xé càng lúc càng nhanh. Cậu hồi hộp mở nắp hộp ra và nhìn thấy….
Một cái đầm bầu!!!!!!
Chiếc đầm nguyên người màu hồng, là loại kín vai và dễ thương, có một cái túi nhỏ trước bụng thêu hình em bé đang cầm bình sữa.
Jaejoong im lặng tròn mắt nhìn chiếc váy đầm trong vài giây. Yunho hí hửng giải thích – “Anh đi lựa mãi mới thấy cái này hợp với em đấy! Dễ thương há? Có cả hình em bé nữa này!” – Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ trỏ trỏ vào chiếc váy đầy hào hứng.
Jaejoong lặng lẽ đặt chiếc váy vào hộp, đứng dậy bỏ vào bếp, không nói tiếng nào.
“Vợ à?” – Yunho đứng dậy chạy theo Jaejoong – “Em đi đâu vậy? Có xúc động thì cũng…” – Hắn im bặt khi thấy Jaejoong trở lại ở cửa bếp, trên tay cầm con dao chặt thịt.
“Vợ… vợ à…. Bình tĩnh…” – Hắn lắp bắp lùi lại.
Jaejoong vẫn hầm hầm tiến tới đầy sát khí.
“Có… có gì vợ chồng mình bình tĩnh ngồi… ngồi xuống ăn miếng bánh, uống miếng trà nói chuyện… nha em….” – Yunho cười méo xẹo.
“Anh muốn ăn phải không?” – Cậu hỏi với giọng ngọt ngào cao vút.
“Không… không… ý anh là… là…” – Yunho méo mặt bước lùi lại trong khi Jaejoong càng ngày càng tiến lại gần.
“ANH CHUẨN BỊ ĂN DAO ĐI LÀ VỪA!” – Jaejoong gầm lên.
————– ~o0o~ END FLASH BACK ~o0o~ —————–
Chapter 7 ( continue )
“Cái tên chết tiệt ấy chắc chắn là đã liệu trước chuyện này cho nên mới mua cái thứ này cho mình!” – Jaejoong lầm bầm khi tròng cái váy qua đầu – “Jung Yunho anh nghe đây, tôi chỉ mặc tại vì tôi không còn đồ để mặc thôi chứ không phải tôi thích thú gì cho cam đâu!” – Cậu tự lẩm bẩm với mình.
Cậu phủi cho chiếc váy thẳng lại rồi thở dài nhắm mắt quay lại trước gương – “Làm gì có chuyện đàn ông mặc váy mà không bị phát hiện? Mày bị điên hả Kim Jaejoong?”
“Đâu còn cách nào khác! Đỡ hơn là mặc underwear ra đường!” – Cậu nghiến răng mở mắt ra nhìn vào gương.
Jaejoong giật mình khi thấy đứng trước mặt cậu, sau lớp kính là một cô gái dễ thương trong chiếc váy màu hồng. Như đã nói, Jaejoong vốn có một thân hình kỳ quặc, vai ngang lưng rộng nhưng lại nhỏ dần xuống dưới. Vậy mà trong chiếc đầm này thì lại nhìn hết sức gọn gàng. Nó giống như một version ngắn và nhí nhảnh của Hanbok vậy. Vì vai được che kín nên nhìn không có vẻ thô và ngang. Ngay cả bắp tay khá lớn của cậu cũng được gói ghém kỹ càng trong hai ống tay dài và rộng. Trước ngực thì có một cái nơ cho nên nhìn không tới nỗi phẳng như màn hình TV. Truớc bụng là một chiếc túi đáng yêu như đã nói. Từ chỗ nơ thắt váy thả thẳng xuống tới trên đầu gối để lộ đôi chân nhỏ của cậu. May mà Jaejoong cũng không có nhìều rừng rậm dưới chân cho nên nhìn càng hợp. Màu hồng càng làm tôn thêm nước da vốn dĩ trắng một cách bất thường của cậu.
“Không… không thể nào!” – Jaejoong lắp bắp – “Mình… mình là đàn ông cơ mà!”
Cậu xoay người lại nhìn mình sau lưng. Chiếc váy khẽ xoay xoay khi cậu di chuyển. Nó không những vừa khít với cậu mà còn hợp với cậu từ trên xuống dưới từ trước ra sau. Tóm lại là không cách nào nhìn vào mà biết được cậu là con trai, trừ khi có tên khốn nào dám lật váy cậu lên ngó thôi.
Jaejoong đảo mắt – “Cái tên chết tiệt! Không biết hắn lựa bao lâu mới ra cái váy này!”
Cậu khẽ quay lại đằng trước, có phần thích thú khi chiếc váy xoay xoay theo mình – “Chính ra mình mặc váy cũng đẹp đấy chứ, con gái cả khối đứa ganh tị cho xem!” – Rồi lại xoay lại đằng sau ngó ngó. :D. Cứ thế, Jaejoong đứng xoay tới xoay lui trước gương hơn nửa tiếng đồng hồ trước khi tự vả vào mặt mình lầm bầm – “Kim Jaejoong! Mày còn nghĩa vụ đi mua quần đấy, đừng có đứng đấy mà ngắm nữa, mày có phải đàn ông không?”
Cậu chải lại tóc sang một bên, kéo tóc sau tai ra rũ xuống mặt rồi bước đi. Đột nhiên khựng lại quay lại nhìn mình trong gương – “Hay vén tóc ra sau tai hợp hơn?” – Cậu lẩm bẩm rồi lại chải tóc về chỗ cũ – “Không, để ốp vào mặt đuợc hơn!” – Cứ thế Jaejoong tiếp tục tốn thêm nửa tiếng nữa trước gương trước khi vò đầu làm rối tất cả tóc nãy giờ tốn công ngồi chỉnh gào lên – “Aish!!! Sao mình giống con gái tuổi mới lớn sắp hẹn hò vậy? Bệnh hoạn quá! Đi thôi!”
Cậu quay lưng bước đi. Trước khi đi cậu nhìn vào trong gương lần cuối mỉm cười hài lòng với mình một cái rồi bước ra khỏi cửa.
~o0o~
“Aish!!! Không phải mình định mua quần sao, tại sao lại mua cái thứ này?” – Jaejoong úp mặt vào tay rên rỉ khi bước ra khỏi cửa hàng với một túi đầy đồ. Cậu nuốt nước bọt một cách khó khăn khi nhìn vào trong túi. Toàn là váy!
Không phải là Jaejoong có hứng thú gì muốn mua váy. Nhưng lúc nãy, cậu vừa bước chân vào cửa hàng đã gặp ngay một chị bán hàng vô cùng “dễ thương” cũng đang có mang thai. Chỉ cần liếc sơ cậu một cái chị đã vui vẻ bảo – “Em đi lựa đầm bầu phải không? Để chị giúp em cho!” – Rồi không đợi cậu nói câu nào, chị liến thoắn – “Em vai ngang, nhưng được cái chân dài. Tốt nhất là nên mặc loại kín vai váy ngắn cho dễ thương, mà lại còn quyến rũ nữa! Đảm bảo chồng em thế nào nó cũng lác mắt! Mình bầu bì chứ đẹp thì vẫn đẹp chán!” – Vừa nói chị vừa thảy cho Jaejoong cả chục chiếc váy rồi đẩy Jaejoong vào phòng thử. Cậu cũng cố cắn răng mà tròng chúng vào cho nó lịch sự rồi định sau đó sẽ từ chối.
Sau show trình diễn thời trang hết thay ra bộ này rồi lại thay vào bộ khác cho chị bán hàng xem và nhận xét – “Cái này hợp với em nè!” – “Cái đó cũng được, nhưng màu hơi tối, em trắng nên mặc màu sáng!” – “Uhm… thôi đừng mặc cái đó, thử cái này đi!” – Jaejoong thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng mình cũng đã được bước ra hoàn toàn khỏi cái phòng thử đồ. Cậu đang định mở miệng xin cáo từ thì chị bán hàng quay sang nhìn cậu cười tươi nói – “Chị thật ganh tị với em quá đi! Cao ráo như em mặc bộ nào cũng đẹp cả!”
Jaejoong mặt đỏ rần vì xấu hổ. Cả đời cậu từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ mới có người khen cậu mặc… váy đẹp. Cậu đang không biết nên cười hay nên mếu trước cái lời khen ấy thì chị bán hàng nói tiếp – “Nhưng không có cái nào dễ thương bằng chiếc váy em đang mặc cả! Thật sự rất hợp với em đấy! Chồng em lựa phải không?”
Jaejoong tròn mắt quay sang hỏi chị bán hàng – “Sao… sao chị biết?” – Cũng không biết tại sao mình không phản ứng lại khi có người kêu hắn là chồng mình nữa.
Chị bán hàng cười dịu dàng bảo – “Vì chị thấy em có vẻ không quen thử đồ cho nên nên mới đoán thế! Có thể lựa cho em một chiếc váy dễ thương và hợp với em như vậy, cậu ta phải yêu em lắm đấy!” – Jaejoong cũng không hiểu mình vì cái lý do gì mà chỉ vì cái câu nói ấy mà trả tiền cho cái đống váy này nữa.
“Aish, dù sao cũng lỡ mua rồi!” – Jaejoong thở dài leo lên xe.
“Có thể lựa cho em một chiếc váy dễ thương và hợp với em như vậy, cậu ta phải yêu em lắm đấy!”….
Jaejoong kéo cần gạt bẻ tay lái về phía tay trái, trong bụng không ngừng lẩm bẩm – “Nhà mình ở bên tay phải! Nhà mình ở bên tay phải!!!”
~o0o~
“Mình… lạc thật rồi!” – Jaejoong cuối cùng cũng chịu thừa nhận cái sự thật đó. Cậu quanh quất nhìn quanh, chả có chỗ nào trông có vẻ quen cả.
Cậu đã đi vòng vòng cái chỗ này gần cả tiếng đồng hồ mà vẫn không biết là mình đang ở đâu. Nếu không phải vì cái công viên chết tiệt này không cho chạy xe vào sâu bên trong thì cậu chả ngu dại gì mà bỏ xe vào đi bộ trong này cả. Ở đây lúc nào cũng vắng người và im lặng một cách bất thường. Jaejoong có thể hiểu tại sao. Gọi là công viên nhưng cái chỗ này giống như rừng cây vậy. Chỉ có vài con đường dẫn lối với vài chiếc ghế đá hai bên. Cậu chỉ toàn thấy những cặp tình nhân và những kẻ vô gia cư rỗi nghề ở các ghế đá. Jaejoong có chút ớn lạnh khi đi vào chỗ này một mình trong cái bộ váy này. Cậu có thể thấy ánh mắt của những lão già nhìn vào chân cậu một cách lộ liễu, tới mức cậu quay lại trừng mắt nhìn chúng cũng chả buồn quay mặt đi chỗ khác mà còn đon đả chọc ghẹo kiểu – “Em ơi ăn gì mà chân đẹp thế?” hay đại loại thế. Jaejoong chỉ có cách im lặng bước nhanh đi, trong bụng không ngừng rủa – “Cái tên trời đánh lúc không cần thì cái mặt hắn nhan nhản, cái lúc cần thì lại chẳng thấy đâu cả!”
Cậu bắt đầu mệt và đói, thả người xuống cái ghế đá gần nhất, đang lẩm bẩm trong bụng không biết cách nào để thoát ra khỏi chỗ này thì có tiếng người la lên từ sau lưng – “Yah! Mấy anh có mau lên không thì bảo!”
Jaejoong quay lại thì thấy một cô gái trẻ, quyến rũ và cao ráo với khuôn mặt xinh xắn đang đứng chống nạnh ở cách cậu không xa. Nàng mặc một chiếc quần thể thao màu đen rộng, mang bata màu trắng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai kéo lệch sang một bên. Mái tóc dài và xoăn màu nâu hạt dẻ được buộc lên thành chiếc đuôi ngựa. Áo kéo lên cột dưới ngực làm lộ một đoạn eo dài và thon. Tuy ăn mặc rất con trai nhưng nhìn vẫn thấy đẹp và cực kỳ hấp dẫn. Jaejoong ngó quanh, có cả chục con mắt gần đó đang chằm chằm vào nàng nhưng nàng không hề để ý. Nàng nhíu mày nhìn hai con người đang khệ nệ sách nguyên một xô nước lớn sau lưng mình đầy trách móc – “Hai người mà không nhanh lên lỡ Yunho oppa khát nước mà xỉu thì sao?” – Jaejoong giật mình khi nghe thấy tên hắn, chưa bao giờ cậu lại thấy hoan hỉ khi nghe tên hắn tới thế!
Một trong hai người đó đảo mắt làu bàu – “Seugi, không phải Yunho hyung kêu em đi về đi hả? Em cỏn ở đây làm gì?” – Rồi quay sang nói nhỏ với người còn lại – “Phải không Yesung?”
“Uh!” – Người tên Yesung gật đầu cật lực.
“Yah! Hai người đừng có nói bậy! Em biết là Yunho oppa chỉ nói ngoài mặt vậy thôi chứ còn trong bụng là rất muốn em ở lại, nếu không đã không giao cho em đi lấy nuớc chung với hai anh rồi!” – Seugi bĩu môi nói.
“Nó muốn tống em cho tụi này thì có!” – Người kia lầm bầm trong miệng.
“Eunhyuk!” – Seugi la lên – “Anh mới nói gì đó?”
“Đâu… đâu có gì đâu! Đương nhiên là Yunho hyung muốn em ở lại chung với ổng rồi!” – Eunhuyk vội vàng lấp liếm.
Seugi cười hài lòng rồi quay lưng lại, ngoắc tay ra hiệu cho hai người kia theo mình. Eunhyuk thở dài ngán ngẩm, Yesung cười vỗ vai cậu. Hai người tiếp tục xách xô nước lẽo đẽo theo Seugi.
Jaejoong lặng lẽ bám theo.
~o0o~
“Lại lần nữa đi! Một… hai… ba…” – Tiếng Yunho vang vang cùng với tiếng vỗ tay lớn theo từng nhịp.
Jaejoong mừng thầm trong bụng vì cuối cùng cũng được nghe tiếng hắn. Cậu đang lấm la lấm lét theo 3 người kia tới gần trước một nhóm kkhoảng chục người con trai ở một góc trống khá rộng rãi. Họ đang di chuyển đều đặn và nhịp nhàng theo tiếng giòn giã. Jaejoong lập tức nhận ra rằng họ đang nhảy.
“Vậy ra đây là nhóm nhảy của hắn!” – Jaejoong cảm thấy vừa có chút ngạc nhiên vừa có chút thích thú. Trước giờ cậu cũng có nhìn thấy người khác nhảy, nhưng chưa bao giờ được xem trực tiếp, lại còn gần đến thế. Cậu nhón chân đưa mắt tìm kiếm Yunho.
Hắn đứng ngay đầu đội hình, cởi trần, mồ hôi nhễ nhại và tóc bết trên mặt. Dù không đứng gần hắn nhưng cậu vẫn cảm nhận được lửa hừng hực bốc lên xung quanh hắn. Các động tác của hắn dứt khoát và đầy nhiệt huyết. Jaejoong nhận ra, Yunho không phải đang nhảy, là đang hòa mình vào cũng bản nhạc. Lần đầu tiên cậu thấy hắn nghiêm túc đến như vậy. Cái tên thường ngày vẫn chọc ghẹo, làm nũng, và dịu dàng với cậu lúc này khác hẳn, nam tính và đầy mạnh mẽ. Cậu đỏ mặt, nghe tim mình như dừng lại khi nhìn vào thân người không mặc áo của hắn, có cảm tưởng hắn dường như cao hơn, lớn hơn và vững chãi hơn thường ngày rất nhiều.
Cậu muốn ôm hắn, lần đầu tiên cậu muốn ôm hắn đến thế, cậu muốn đưa tay đo xem người hắn lớn đến chừng nào, muốn cảm nhận cái nóng hừng hực từ người hắn. Chân cậu bắt đầu di chuyển nhanh, trong đầu lúc đó không nghĩ gì cả, cậu chỉ muốn ôm thôi. Cậu vượt qua mặt Yesung và Eunhyuk chạy tới dang rộng hai tay.
Nhưng trước khi tay cậu chạm được vào hắn thì có hai cánh tay khác đã gom gọn lấy người hắn cùng với tiếng reo của Seugi – “Yunho oppa! Em về rồi nè!”
Jaejoong chết sững tại chỗ, tay vẫn còn dang ra hai bên.
Tất cả mọi người đều dừng lại nhìn. Yunho sau một phút bất ngờ thì liền tháo tay Seugi ra càu nhàu – “Seugi! Bảo em đừng có lao vào khi tụi anh đang tập mà không nghe hả? Buông anh ra đi!”
“Em đem nước về rồi nè!” – Seugi vẫn ôm cứng lấy cổ Yunho, chu mỏ nũng nịu nói – “Oppa mau thưởng cho em đi!”
…
Yunho thở dài, quay lại nói lớn với mọi người – “Mọi người làm tốt lắm! Có nước rồi đấy! Giải lao 15p rồi chúng ta tập tiếp!”
Tất cả đồng loạt đảo mắt, có vẻ chuyện này xảy ra khá thường xuyên. Cả đám lầm bầm khó chịu rồi cùng tản về phía Jaejoong vẫn còn đang đứng bất động vì shock, hay đúng hơn là nhằm về phía sau lưng cậu, nơi mà Yesung và Eunhyuk vẫn còn khệ nệ bưng xô nước tới. Yunho vẫn còn đang bị Seugi ôm cứng lấy.
“Từ từ thôi! Đổ hết nước là mấy người đi mà xách lấy chứ hai đứa này không dư hơi làm nô tì nữa đâu!” – Giọng Yesung la lên chìm nghỉm trong tiếng giành giật của nguyên một bầy khát nước.
“Này em ơi, em sao thế?” – Tiếng người gọi sau lưng làm Jaejoong giật mình. Một người trong nhóm đang nhìn cậu dò hỏi với ánh mắt quan tâm. Cả đám đang tranh nhau uống nước nghe tới chữ “em” lập tức dừng lại nhiều chuyện ngóc đầu lên nghe.
“Anh gọi tôi ạ?” – Jaejoong quay lại hỏi, quên mất rằng mình lúc đó đang mặc váy.
“Wow, dễ thương quá!” – Nguyên cả đàn con trai nhao nhao lên khi nhìn thấy mặt cậu. Họ lập tức vậy quanh cậu, tranh nhau hỏi – “Bé tên gì?” / “Em cho anh số điện thọai đi!” / “Đừng có nghe lời nó, đi với anh nè, mai em rảnh không?”….
Jaejoong bị choáng trước sự tấn công ào ạt tới thế. Cậu đang không biết phải làm cách nào thì người lúc nãy gọi cậu quay lại nói lớn – “Mấy đứa im hết coi, đừng có làm con người ta sợ. Làm như mới thấy con gái lần đầu không bằng!”
Cả đám con trai lập tức im lặng rồi cùng đồng loạt phản bác – “Hankyung hyung! Ngoài Seugi suốt ngày bám lấy Yunho hyung thì tụi em có mấy khi được thấy gái đẹp đâu!”
“Đúng đó, hyung đừng có giành hết của người ta chứ!”
“Hyung thiệt là ích kỷ!”
“Im! Đi uống nước cho xong rồi chuẩn bị tập đi! Không Yunho nó ra nắm cổ hết tụi bây ráng chịu!” – Hankyung nạt lớn. Cả đám con trai tiu nghỉu quay lại với xô nước, mặc dù vậy vẫn nhiều chuyện dòm dòm và dỏng tai nghe ngóng.
Hankyung cười trừ quay lại với Jaejoong – “Xin lỗi em, cái đám này tụi nó chỉ giỏi chọc người ta thôi chứ không có ác ý gì đâu!”
Lập tức từ đằng sau lưng Hankyung lập tức có hàng loạt tiếng phản bác – “Hyung! Có nói xấu người ta thì nói nhỏ nhỏ thôi!”
“Đúng đó, tụi em có chọc gì đâu!”
“Tụi em chân thành và tha thiết muốn giúp em gái dễ thưong đây chứ bộ!”
Hankyung đảo mắt, không thèm quay lại, nạt – “Tụi bây có nghe lén thì cũng đừng có lộ liễu như vậy chứ!”
“Đâu có nghe lén đâu hyung, chúng em đang đường đường chính chính nghe mà!”
“Hyung bình thường cũng vậy thôi, sao bữa nay đàng hoàng thế!”
“Còn hỏi nữa! Đương nhiên là tại em bé dễ thương đây rồi!”
“Yah!” – Đến đây thì Hankyung chịu hết nổi, quay lại nạt lớn – “Tụi bây có im đi không?”
Đến đây Jaejoong đưa tay che miệng bật cười trước cái cảnh đó. Cả đám con trai thấy cậu cười thì lập tức nhao lên, vây lấy cậu – “Í, cười kìa!” / “Em cười dễ thương quá hà!” / “Em cười gì thế?”….
Jaejoong đỏ mặt im bặt khi họ cùng đồng loạt hỏi cậu như thế. Ngay lập tức, phản ứng đỏ mặt của cậu làm cho cả đám càng nhao lên bạo hơn – “Á, bây giờ thì đỏ mặt kìa!” / “Đỏ mặt cũng dễ thương nữa!” / “Em đừng mắc cỡ tụi anh coi vậy chứ hiền lắm, không cắn ai đâu!”…
“Chúng mày có thôi chọc con người ta đi không?” – Hankyung la lớn, bất lực trước cái lũ quỷ điên rồi trước mặt.
Đúng lúc đó thì có tiếng Yunho vang lên từ sau lưng làm Jaejoong điếng người– “Cái gì mà nhao nhao lên thế?” – Cả đám lập tức im bặt rồi lục đục tản ra, quay về với xô nước.
“Seugi! Bảo em buông anh ra đi!” – Tiếng hắn càu nhàu.
“Không! Em thích ôm oppa cơ!” – Tiếng Seugi vang lên nũng nịu.
Người Jaejoong cứng đơ không cử động nổi. Cậu không thể nào nhấc nguời quay lại nhìn hắn được.
“Có chuyện gì mà nãy giờ ồn ào thế?” – Hắn hỏi giữa những tiếng cằn nhằn – “Buông anh ra đi!”
“À, cũng không gì…” – Hankyung làu bàu – “Tụi nó chọc ghẹo con gái nhà người ta thôi, tôi đang cố ngăn mà không đuợc…”
Lập tức có tiếng lầm bầm phản bác nho nhỏ vang lên và hàng loạt ánh mắt ấm ức ném về phía Hankyung từ cái đám đang tụ xung quanh xô nước nhưng không có ai dám ho he tiếng nào cả. Hankyung nhướn mày nhìn chúng đắc thắng rồi quay sang Jaejoong cười bảo – “Em đừng sợ, bây giờ thì ổn rồi, không sao đâu! Lúc nãy anh chưa kịp hỏi, em tên gì?”
Cả bọn cùng đồng loạt ngước lên nhìn cậu ngóng câu trả lời. Jaejoong hít một hơi thât sâu, từ tốn quay lại, giãn một nụ cười trên mặt.
“Jae… Jaejoong?” – Người nói lên cái tên đó để trả lời cho Hankyung không phải là cậu mà là Yunho. Seugi vẫn đeo chặt một bên cổ hắn. Yunho bàng hoàng trợn mắt nhìn cậu từ đầu tới chân – “Sao… sao em lại ở đây?”
“Hai người có quen nhau à?” – Hankyung cũng trợn mắt hỏi.
Cả đám con trai cùng đồng thanh hết “Ố” rồi tới “Ồ” rõ to.