Mistake - Chương 5
Chapter 5:
Jaejoong sải chân bước đi trên con đường quen thuộc, thế mà hôm nay lại thấy dài kinh khủng. Cậu tự nhủ – “Toàn là lái xe, cho nên giờ có mỗi chuyện đi bộ từ trạm xe buýt tới nhà mà cũng thấy oải thế này đây!”
Cái lạnh dìu dịu ban đêm làm cậu thấy nhẹ người. Cậu mừng rỡ khi cái cửa nhà cuối cùng cũng đã hiện ra trước mắt. Cậu dừng lại cách nhà một quãng, đưa mắt tìm kiếm – “Không có!” – Cậu liếc nhìn đồng hồ trên tay, cây kim ngắn đã chỉ tới con số 1. Không hiểu sao trong bụng lại thấy hơi chạnh lòng.
Cậu thở dài bước tới trước cửa nhà. Cậu bước chân lên 3 bậc thềm tam cấp nhà mình, cậu hít một hơi thật sâu, đưa chìa khóa tra vào chốt – “Nhất định phải tắm một cái trước khi đi ngủ!”
Cậu mở cửa, đèn trong nhà sáng choang, Jaejoong lẩm nhẩm – “Sáng nay lúc ra khỏi nhà mình quên tắt đèn à?” – Cậu đưa tay khóa cửa, tháo 2 cái nút áo trên cổ cho đỡ ngộp rồi thảy cặp lên ghế salon theo thói quen. Cái cặp của cậu không hiểu thảy thế nào mà rơi từ salon xuống đất nghe cái rầm. Có tiếng rên khẽ làm cậu giật mình.
Jaejoong điếng người quay lại. Trước mặt cậu, trên cái salon yêu quý, chỗ đáng ra phải là nơi cư ngự của chiếc cặp táp yêu quý của mình thì lại chiễm chệ một thân hình quen thuộc, một cái mặt mốc quen thuộc – “Khỉ Yunho!!!!”
“Cậu nói ai khỉ hả?” – Hắn nhăn mặt xoa đầu, Jaejoong đoán là chỗ bị cặp táp của cậu thảy trúng.
“Anh… anh làm sao vào được nhà tôi?” – Cậu lắp bắp, vẫn chưa khỏi bàng hoàng thì cái con người trước mặt đã đứng dậy tới gần chỗ cậu, mặt đằng đằng sát khí – “Nhà của vợ sao tôi không vào được? Cậu đi đâu tới giờ này mới về?”
Jaejoong cảm giác vô cùng bất an, chân cậu tự động lùi lại trong vô thức – “Tôi…. Tôi đi đâu không phải việc của anh!”
“Tôi hỏi cậu đi đâu?” – Yunho vẫn từ tốn bước tới, nét mặt không thay đổi. Không hiểu sao Jaejoong ngày càng thấy bất an, tới nỗi không nói lên lời nữa – “Tôi… chẳng đi đâu cả!”
“Chết tiệt!” – Cậu rủa thầm trong bụng khi lưng mình chạm vào tường.
Yunho vẫn điềm đạm bước tới – “Cậu có biết là cậu đang mang thai không?” – Hắn hỏi qua kẽ răng.
“Tôi… b…. bíêt!” – Jaejoong toát mồ hôi hột, bắt đầu đi dọc ngang tường.
“Cậu có biết tối như thế này nguy hiểm thế nào không?” – Càng ngày càng tới gần.
“B…. biết!” – Cười mếu.
“Có biết tôi lo cho cậu thế nào không?” – Dừng lại trước mặt. Hai tay hắn chống cái ầm vào tường, kề hai bên mặt cậu.
“Không… Á không, ý tôi là biết!” – Cười càng lúc càng méo, cả người ép chặt vào tường.
“Thật không?” – Hắn kề sát mặt vào mặt cậu, đến nỗi cậu cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn phả vào mặt mình.
Jaejoong khẩn khoản – “Thật…. thật mà….”
“Vậy tại sao còn đi?” – Hắn đưa mũi quệt nhẹ trên má cậu, khẽ hít thứ mùi tỏa ra từ da thịt cậu – “Hả?”
Jaejoong thấy ngạt thở trước cái con người này. Những cái hít nhè nhẹ của hắn trên mặt mình làm người cậu nóng bừng, cậu khẩn khoản – “Xin…. Xin lỗi…. xin lỗi mà…. Tôi sai rồi… Lần sau sẽ không như thế nữa đâu….”
“Thật không?” – Tay phải của hắn vòng xuống eo cậu, trong khi tay trái mân mê vuốt trên cổ cậu, miệng nhếch lên thành một nụ cười đắc thắng.
“T… Thật… Anh buông tôi ra đi…” – Jaejoong chưa bao giờ cảm thấy bị lép vế thế này.
Hắn ôm cậu vào người.
Jaejoong vùng vẫy – “Yah! Tôi kêu anh buông ra chứ không có kêu anh ôm vào, buông ra!”
“Cậu làm tôi lo đến phát điên đấy biết không?” – Hắn nói, trong khi tay siết người cậu. Cằm hắn ấn nhẹ trên vai cậu.
Cậu nạt – “Ai mượn anh chờ tôi làm gì?”
“Vì tôi yêu cậu, đủ lý do chưa?” – Hắn nói.
Jaejoong choáng váng trước câu nói của hắn, tới nỗi quên cả vùng vẫy, mỏ há ra trong kinh ngạc – “Hả?”
“Tôi yêu cậu!” – Yunho nhìn vào mắt Jaejoong lập lại một cách chậm rãi.
“H… hả? Hả? Hả?” – Lắp bắp hỏi.
“Tôi yêu cậu!” – Tỉnh bơ trả lời.
“Anh…. cái gì tôi?” – Vẫn không tin nổi
“Muốn tôi nói bao nhiêu lần cũng được! Tôi yêu cậu!” – Hắn cười.
“T… tại sao?” – Jaejoong trợn mắt.
“Sao cậu cứ toàn hỏi những câu lãng xẹt thế?” – Yunho thở dài, buông cậu ra lắc đầu. Jaejoong vẫn ngạc nhiên tới mức không cử động nổi. Yunho nói – “Nếu là trong phim thì bình thường nhân vật được nghe tiếng yêu phải nói rằng…” – Hắn ngước mặt lên trời, ánh mắt long lanh, cất tiếng eo éo – “Anh~ em cũng yêu anh nhiều lắm~~~”
Hắn đổi giọng trầm, nhìn xuống như thể đang nói chuyện với một người nào thấp hơn, vừa vuốt tóc vẻ lãng tử vừa nói – “Em ~ ~ Anh thật hạnh phúc!”
“Và cuối cùng là hai người có một nụ hôn nồng cháy!” – Hắn quay sang chỉ tay vào mặt Jaejoong, nói với vẻ trách móc – “Chỉ có cậu là khác người thôi!”
Jaejoong phải mất một phút sau cái màn diễn tuồng cực kỳ ấn tượng của hắn mới hoàn hồn, cậu tức điên người gào lên – “Anh mới là khác người đó! Đồ khùng! Dẹp đi! Anh cút ra khỏi nhà tôi mau!” – Cậu quay lưng đùng đùng dậm chân vào trong nhà.
Hắn nắm tay kéo cậu lại – “Nhưng tôi yêu cậu ở chỗ đó đó!”
“Dẹp! Anh đừng có chọc tôi kiểu đó!” – Cậu giật tay ra.
“Tôi yêu cậu!” – Hắn chộp cả hai tay cậu lại.
“Im đi!” – Jaejoong gào lên, cố gắng vùng vẫy.
“Tôi yêu cậu!”
“Tôi bảo anh im đi!!!”
“Tôi yêu cậu!”
“IM ĐI!!!!!” – Jaejoong thét lên.
Dù giọng cậu có to thế nào cũng nghe tiếng tim mình đập át cả.
——– ~o0o~ FLASH BACK ~o0o~ ———
“Cậu để giày ở đây này!” – Yoochun thảy đôi giày của mình vào góc nhà. Cậu cũng ngoan ngoãn đặt đôi giày mình gọn gàng vào một chỗ, rồi theo anh vào nhà. Đây là lần đầu tiên cậu tới nhà anh.
“Thật ra cũng không có gì cho cậu tham quan đâu!” – Anh vừa lúng túng gãi đầu vừa dắt cậu đi quanh nhà. Đã bao nhiêu lần cậu hình dung trong đầu mình cuộc sống hằng ngày của anh, tưởng tượng đủ kiểu, thế mà đến khi đặt chân tới lại hoàn toàn khác hẳn thế này. Nhà anh rộng cũng tương đương nhà cậu. Nói rộng thì cũng không chính xác nhưng đối với những kẻ độc thân như cậu hoặc anh thì là dư thừa. Tường phết vôi màu kem, nội thất khá đơn giản nhưng bố cục gọn gàng và tạo cảm giác ấm áp. Cậu có thể tưởng tượng đuợc trong đầu anh mỗi ngày đều ngồi trên sofa, giữa tiếng nhạc nhẹ nhẹ, uống cà phê nóng, y như những lần đi với cậu.
Trên tường treo khá nhiều ảnh, hầu hết đều là hình gia đình hoặc anh ở đủ các độ tuổi. Cậu khẽ cười mỗi khi bắt gặp một tấm ảnh nào đó ngộ nghĩnh của anh. Anh đều vừa nạt vừa vò đầu cậu một cách dịu dàng – “Yah! Kim Jaejoong! Tớ đẹp trai thế mà cậu cứ cười thế là có ý gì?”
“Dẫn tớ vào xem phòng ngủ của cậu đi!” – Jaejoong háo hức vòi vĩnh.
Yoochun nhướn mắt nhìn cậu, né né ra xa – “Này này! Cậu có ý đồ gì hả?”
“Hả?” – Cậu giật mình trước câu hỏi của anh – “Đ… đâu có ý gì đâu, tớ… tớ chỉ hơi tò mò chút thôi!”
Yoochun cười lớn, xoa xoa đầu cậu – “Tớ chỉ đùa thôi! Cậu thật chẳng có khiếu hài hước gì cả! Phòng ngủ của tớ trước mặt nè!” – Anh xoay người vặn chốt cái cửa bên tay trái.
Cậu hồi hộp nín thở khi cánh cửa mở ra, rồi lẽo đẽo theo anh vào trong. Phòng ngủ của anh, đơn giản y hệt những phòng còn lại trong nhà. Chính giữa phòng là một cái giường lớn, chiếm gần như toàn bộ diện tích phòng, một tủ đồ, một chiếc bàn làm việc và một chiếc piano đặt ở ngay bên cạnh cửa sổ.
“Cậu chơi piano à?” – Jaejoong ngạc nhiên hỏi.
“Uhm…” – Yoochun nhún vai – “Thỉnh tkhoảng! Chủ yếu chỉ để giết thời gian thôi!” – Anh tới gần mở nắp đàn, tay chạy trên các phím trắng đen. Âm thanh trầm bổng cất lên. Jaejoong đứng chết trân tại chỗ. Tiếng đàn dịu ngọt làm đầu óc cậu trống rỗng. Trong mắt cậu lúc đó, chỉ có anh, với cây đàn cùng với tiếng gió hòa vào những nốt nhạc.
Kết thúc, anh quay lại hỏi – “Hay không?”
“Dở ẹc!” – Jaejoong nói xạo.
“Vậy hả?” – Yoochun thở dài.
“Không… Nghe được!” – Cậu vội vàng chỉnh lại. Vì vốn dĩ, với anh, cậu lúc nào cũng là người nghiêm túc, cho nên gần như chỉ cần là lời của cậu thì dẫu có vô lý thế nào anh cũng tin.
“Vậy hả?” – Cùng một câu nói nhưng lúc này nụ cười của anh toe toét trên mặt. Cậu mém chút ngất xỉu trước nụ cười ấy vì máu dồn lên mặt nhiều quá.
“Cậu sáng tác hả?” – Jaejoong hỏi, đánh lạc hướng.
“Sao cậu biết?” – Anh hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Cậu đảo mắt – “Này, tớ làm ở chuyên mục âm nhạc với cậu đấy! Tớ chưa nghe bản này bao giờ! Tặng cho ai phải không?”
“Uhm…” – Anh nói với vẻ trầm ngâm, ngước lên nhìn sang phải.
Jaejoong tò mò trước thái độ của Yoochun, đưa mắt theo ánh nhìn của anh. Cậu điếng người khi thấy ảnh của Junsu đang ngủ, treo trên đầu giường anh, to khủng khoảng. Nãy giờ vị bị chiếc piano thu hút, cậu không để ý. Cậu quay nhìn khắp phòng. Toàn là ảnh Junsu. Đủ các tư thế – ăn, ngủ, ngáp, cười…
Cậu nuốt nước bọt hỏi – “Chun… Chunnie… Cậu làm cái gì mà treo toàn hình Junsu thế?”
“À…” – Yoochun dứt mắt khỏi hình Junsu, cười toe toét đáp – “Đương nhiên là để….”
Yoochun chưa dứt lời thì có nghe tiếng người la thất thanh vọng lên từ dưới nhà – “PARK YOOCHUN!!!!” – Rồi có tiếng chân đùng đùng vang lên.
Jaejoong và Yoochun cùng đồng loạt giật mình. Trước khi Jaejoong kịp hoàn hồn thì cánh cửa trước mặt đã mở ra cái ầm. Đứng ở trước cửa là chủ nhân của hàng loạt đống hình mà cậu vừa thấy – Junsu, nhưng gương mặt thì đằng đằng sát khí. Cậu ta chỉ đưa mắt nhìn lên tường đúng 2 tích tắc rồi gào lên – “Tôi bảo anh dẹp hết cái đống hình đó đi mà không nghe hả?”
Yoochun lập tức lao về phía Junsu, ôm cổ cậu ta trong khi Jaejoong vẫn chưa hiểu mô tê gì cả – “Em yêu, sao lâu về vậy, anh nhớ em muốn chết!”
“Anh tránh ra mau!” – Junsu ra sức vùng vẫy – “Tôi giết anh bây giờ, buông ra!”
Jaejoong đứng chết trân, không biết nên phản ứng thế nào trước cái viễn cảnh trước mặt.
“Sao em lạnh lùng vậy?” – Giọng Yoochun thổn thức – “Làm anh đau lòng quá~!”
“Đau lòng cái con khỉ? Người bình thường có ai đem treo hình người khác đầy cả phòng như anh không? Đồ biến thái!” – Junsu gào lên.
“Sao cái màn này quen quen!” – Jaejoong tự nhủ.
“Không treo hình em sao em chịu tới!” – Yoochun nhăn nhở.
“TÔI GIẾT ANH!!!!” – Junsu thét lên đinh tai.
~o0o~
“Xin lỗi anh!” – Junsu cúi mặt lí nhí nói – “Tại lúc nãy tôi vội quá nên không biết anh tới! Để anh nhìn thấy cảnh…” – Mặt cậu ta đỏ bừng – “… cảnh đó! Thật là ngại quá!”
Jaejoong cười gượng đáp – “Không… Không sao đâu!” – không biết nên cười hay nên mếu trước cái cảnh trước mặt. Jaejoong ngồi ở một bên ghế, Junsu và Yoochun ngồi ở ghế đối diện. Junsu đang ngồi gọn trong lòng Yoochun, đúng hơn là bị Yoochun gói gọn trong lòng mình. Anh vừa ôm vừa dụi trong khi cậu ta thì cứ liên tục vùng vẫy rít qua kẽ răng – “Anh tôn trọng khách chút đi!”
“Ai chứ Jae thì không sao đâu! Anh chẳng nói với em là không nhờ cậu ấy làm sao chúng ta có ngày hôm nay phải không?” – Yoochun quay sang nhìn Jaejoong nhăn răng cười.
“Ờ…” – Jaejoong ậm ờ đáp, vẫn chưa hết shock. Cậu không ngờ, bao nhiêu lâu quen Yoochun như vậy, cậu vẫn tưởng anh là người dịu dàng, nhẹ nhàng, không ngờ, trước mặt cậu lúc này lại chẳng khác gì Yunho thứ 2 như thế. “Y chang quái vật!” – Cậu nuốt cái sự thật đó xuống bụng một cách khó khăn.
Yoochun vẫn tiếp tục ôm và dụi, trong khi Junsu vẫn liên tục la hét. Jaejoong đành bắt chuyện để đánh lạc hướng hai người đó – “Hai người thân nhau quá nhỉ?”
Yoochun và Junsu cùng đồng thanh – “Đương nhiên!” / “Làm gì có!”
“Không có đâu, anh đừng có nghe lời anh ta nói bậy!” – Junsu đỏ mặt lúng túng xua tay phân bua.
Yoochun không thèm cãi lại, cắn nhẹ lên tai Junsu đầy âu yếm – “Anh yêu bé nhất!”
Junsu lắp bắp la – “Anh… đừng có… nói tào lao làm Jaejoong hyung hiểu… hiểu lầm bây giờ…” – nhưng rõ ràng là bị bất lực trước Yoochun.
Jaejoong đột nhiên bật cười. Cậu cũng thấy lạ, đáng lý ra phải buồn mới đúng, thế mà trước cái cảnh này lại không nhịn được mà cười. Cậu tự nhiên thấy nhớ cái tên điên kia đến khủng khiếp – “Không biết giờ này hắn còn ở đó không?”
Jaejoong đứng dậy, cười bảo – “Thôi tớ phải về đây, ở đây làm phiền hai người quá!”
“Không!!!” – Junsu gào lên thảm thiết – “Anh đừng về!”
Trong khi Yoochun thì hí hửng ra mặt – “Ah vậy tớ không tiễn nhé!”
Jaejoong nháy mắt với Yoochun rồi quay sang Junsu – “Tôi về nhé!”
“Đừng về!!!!!” – Junsu rú lên.
“Bye bye!” – Jaejoong quay lưng đi, tiếng rú kinh hoàng vẫn vang lên sau lưng. Jaejoong có cảm tưởng như mình đang quay lưng về phía một người sắp rơi xuống vực vậy.
Đột nhiên nghe tiếng Yoochun gọi – “Jae này!”
“Hả?” – Cậu quay lại.
“Nhớ đối xử tốt với con khỉ đấy nhé!” – Yoochu cười, là nụ cười dịu dàng mà anh vẫn luôn cười với cậu.
————— ~o0o~ END FLASH BACK ~o0o~ ———————
“Tôi yêu cậu!” – Con khỉ trước mặt Jaejoong vẫn điềm nhiên tỉnh bơ nói cái câu ấy như không. Tay ôm cậu chặt cứng.
Người cậu càng lúc càng mềm ra. Lúc này tự dưng cảm thấy thông cảm với Junsu hơn bao giờ hết. Biết vậy hồi nãy cậu không về, vừa cứu được mạng Junsu, vừa cứu được mạng mình, là trời hại cậu mà.
“Buông… tôi ra đi… làm ơn…” – Cậu run rẩy nói.
“Tôi yêu cậu!” – Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng bên tai cậu như vỗ về.
“Tôi… ghét anh….” – Giọng nói của cậu vỡ vụn. Nước mắt tự dưng không hiểu sao tràn ra ào ạt – “Tôi ghét anh… ghét lắm… ghét lắm….”
“Đừng khóc! Anh yêu em!” – Yunho áp tay lên hai bên má Jaejoong, kéo mặt cậu lên gần mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên mắt cậu.
“Tôi không bao giờ khóc cả!” – Cậu nói qua tiếng nấc.
“Em chẳng thật chả dễ thương gì cả!” – Hắn cười, nụ hôn di xuống miệng cậu.
Môi Yunho chạm vào môi cậu, nhẹ nhàng và dịu dàng. Jaejoong nhắm mắt lại, lần đầu tiên cậu nhắm mắt khi hắn hôn mình. Hắn mút nhẹ lên môi cậu, để lại cảm giác ẩm ướt đầy dễ chịu. Hắn nói giữa những cái hôn – “Anh yêu em!” – Nụ hôn trở thành gấp gáp. Hắn xộc lưỡi vào miệng cậu. Cậu khẽ rên vì cảm giác ngọt ngọt vừa nhận đuợc trong miệng. Lưỡi cậu quấn lấy lấy lưỡi hắn, muốn nuốt trọn cái mùi vị đó. Yunho bắt đầu liếm láp vòm miệng cậu, cắn và mút. Cậu thấy môi mình nóng bừng vì ma sát nhưng cậu không muốn dừng lại. Jaejoong lúc đó, chỉ muốn hôn và được hôn thôi.
“Anh yêu em!” – Yunho bắt đầu hôn xuống cổ Jaejoong. Càng lúc càng gấp gáp. Tay hắn lần lên tháo nút áo cậu ra. Nụ hôn trượt dần những vùng da thịt đuợc trưng bày. Jaejoong rên lớn, cố đứng vững khi cảm giác nóng và ướt át tràn lên khắp người. Yunho lúc này đã quỳ trên sàn, lưỡi không ngừng liếm trên rốn cậu.
“Rốn?” – Jaejoong chợt giật mình. Cậu lập tức đưa chân đạp Yunho ra – “Khoan, còn con thì sao?”
Không có tiếng người đáp lại. Jaejoong vội vàng nhìn xuống. Cậu giật mình khi thấy Yunho đang nằm trên sàn bất tỉnh, máu mũi chảy ròng ròng.
~o0o~
“Xong rồi, cũng may là không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ bị chảy máu mũi chút thôi! Nhưng đánh cho anh bất tỉnh thế thì cũng hơi nặng tay đấy!” – Vị bác sĩ trẻ với biển tên “Shim Changmin” đeo trên ngực vừa cười vừa vỗ vai Yunho.
“Làm gì có dùng tay đâu bác sĩ!” – Yunho vừa nói vừa liếc Jaejoong một cái thật dài. Jaejoong đỏ mặt né ánh nhìn của hắn. Còn Changmin thì cứ nhìn hai người cười cười đầy ý nhị.
Cậu đang đứng thu lu ở một góc phòng, tránh xa hai cái con người kia đang ngồi ở đầu còn lại. Jaejoong đã cầu trời khấn phật bao nhiêu lần trước khi đặt chân vô cái bệnh viện này rằng đừng có cho gặp lại cái tên bác sĩ ấy, thế mà trời không thấu. Cậu mém chút là xỉu theo Yunho khi thấy cái tên số phòng 12.
Jaejoong nạt – “Ai bảo anh xớn xác, tôi đang…” – ngập ngừng – “… ấy ấy còn gì!”
“Bác sĩ mau giải thích cho cậu ta đi! Chứ tôi nói cậu ta không chịu nghe!” – Yunho thở dài.
“Anh đừng có nói vớ vẩn, làm gì có chuyện… ấy ấy khi đang… ấy ấy đuợc!” – Jaejoong cứng đầu cãi.
“Ah không phải đâu, chồng anh nói đúng đấy!” – Changmin quay sang nháy mắt với Yunho.
“Yah! Ai bảo hắn chồng tôi hồi nào!” – Jaejoong đỏ mặt tía tai.
Changmin làm lơ Jaejoong, tiếp tục giải thích – “Quan hệ khi mang thai không làm ảnh hưởng đến cháu bé, ngược lại còn có tác dụng rất tốt!”
“Hả?” – Jaejoong há mỏ đầy ngạc nhiên trong khi Yunho hí hửng ra mặt.
“Uh, vì thai nhi được bao bọc trong túi nước, không những giúp nuôi lớn thai nhi mà còn tránh va chạm và giảm sốc. Đối với phụ nữ bình thường, quan hệ khi mang thai sẽ giúp luyện tập cho khung xương chậu, rất tốt cho việc sinh con sau này. Thế nhưng vì anh không có xài xương chậu sinh con, quan hệ như vậy sẽ giúp thư giãn, đồng thời cũng giúp cho các cơ xung quanh của túi nước chứa em bé hoạt động hiệu quả!” – Changmin nói một lèo
“Nhưng… nhưng không phải nhiều người dừng… ấy ấy khi người ta…. ấy ấy hả?” – Jaejoong vẫn trợn mắt hỏi.
“Nói chung là cũng tùy người, vì bình thường phụ nữ khi mang thai chịu nhiều áp lực, cho nên tâm trạng không thoải mái. Hoặc cũng có nhiều người vì ngại trước thân hình của mình cho nên không muốn. Tôi nghĩ anh là đàn ông thì chắc sẽ không sao đâu!” – Changmin cười một cái thật tươi với Yunho.
Jaejoong méo mặt, tương lai của cậu trước Yunho tự nhiên xám xịt một màu.
“Bác sĩ có thể gợi ý một vài tư thế làm việc an toàn không?” – Yunho khoái chí hỏi.
“Yah!” – Jaejoong đỏ mặt gào lên – “Làm việc cái gì mà làm việc!”
“Ồ, đương nhiên!” – Changmin vui vẻ trả lời. Hai người đó rõ ràng là cực kỳ ăn ý với nhau, đồng lòng làm lơ Jaejoong. Jaejoong có cảm tưởng mình vừa nhìn thấy hoa hồng nở xung quanh hai người đó mà mình mém ngất. Changmin đưa 3 ngón tay lên – “Có 3 tư thế!”
“Uhm!” – Yunho gật gù chăm chú lắng nghe.
“Yah! Tôi nói hai người không nghe hả?” – Jaejoong gào lớn.
“Anh có thể nằm trên, miễn là đừng đè lên bụng cậu ta là được!” – Tiếp tục nói tỉnh bơ
“Uhm!” – Tiếp tục gật gù.
“Dẹp đi! Không có trên dưới gì sất!” – Tiếp tục la hét.
“Thứ hai là anh nằm, còn cậu ta ngồi trên người anh!” – Lại nói.
“Cách đó nghe hấp dẫn đó!” – Lại gật gật.
“Tôi chẳng thấy gì hấp dẫn cả, hai người có thôi đi không?” – Càng lúc càng thấy bất lực.
“Thứ ba là cậu ta và anh nằm nghiêng sang một bên, anh tiến vào từ đằng sau. Nói chung cách nào cũng được cả, chỉ cần anh tránh đặt áp lực lên bụng cậu ta thôi!” – Cười tươi.
“A~, cách nào cũng hay cả! Tôi không biết nên chọn cái nào đây!” – Tự trầm ngâm rồi quay sang Jaejoong – “Vợ à, em thích cách nào?”
“TÔI CHẲNG THÍCH CÁCH NÀO SẤT!” – Gào lên, mặt đỏ gay vì tức và xấu hổ.
Yunho gật gật – “Vậy chúng ta cứ thử nghiệm dần tới khi nào em chọn được cách em thích thì thôi!”
“Anh đi mà thử nghiệm một mình, tôi về nhà đây!!!!!” – Jaejoong nạt, mặt đỏ còn hơn cái cà chua, quay lưng dậm chân đùng đùng ra ngoài.
Yunho lao tới ôm chặt lấy Jaejoong lại, lôi vào trong. Ôm Jaejoong trong tay, Yunho nhìn Changmin cười tươi rói, mắt long lanh – “Bác sĩ, vợ chồng chúng tôi thật là may mắn khi gặp được bác sĩ!”
“May mắn cái con khỉ!!!!!!!!!” – Jaejoong vừa la vừa vùng vẫy.
“Không có chi!” – Changmin cũng cười tươi không kém – “Cuối tuần này anh nhớ dắt cậu ta tới khám bệnh nhé!”
“DẸP ĐI!” – Jaejoong gào lên – “Chết tôi cũng không quay lại!!!!”
“Đuơng nhiên!” – Yunho nháy mắt – “Ai chứ bác sĩ thì có chết tôi cũng bắt cậu ta tới!”
Changmin cười nhìn Yunho.
Yunho cười nhìn Changmin.
Jaejoong dở khóc dở cười nhìn hai người đó.
Yunho và Changmin bắt tay nhau.
“Trời ơi là trời! Kiếp trước tôi ăn ở kiểu gì mà kiếp này rớt trúng cái số này vậy trời!” – Jaejoong rên rỉ. Người ta nói ở bệnh viện lương y như từ mẫu nhưng sao cậu có cảm giác mình đang ở hang ổ của quỷ thì đúng hơn!
~o0o~
“Buông tôi ra!” – Jaejoong gào lên khi Yunho nắm tay cậu lôi sềnh sệch qua cửa sân bệnh viện – “Tôi có chân, tự về nhà được, anh về nhà anh đi!”
“Sụyt!” – Yunho khẽ nhắc – “Đang đêm bệnh nhân người ta đang ngủ, em mà la nữa là người ta thức dậy cả đấy!”
Jaejoong giật mình, cậu quên mất chuyện đó. Thế là đành cắn răng ngậm miệng im lặng để cho hắn nắm tay mình dắt đi.
“Chúng ta đi bộ về nhà nhé!” – Hắn cười khi thấy cậu ngoan ngoãn.
“Không!” – Cậu nạt.
Yunho không phàn nàn gì cả, chỉ im lặng nắm tay dắt cậu đi. Đêm tối im lặng chỉ nghe mỗi tiếng chân cậu hòa vào tiếng chân hắn, và, tiếng tim của cậu ầm ầm trong ngực. Tay hắn nóng ấm gói gọn lấy tay cậu.
Hắn có vẻ rất vui.
“Tôi lạnh!” – Cậu đột nhiên nói khi hắn và cậu vẫn đang đi trên đường.
“Hả?” – Yunho quay lại nhìn cậu ngạc nhiên.
“Tôi… lạnh!” – Cậu cúi gặm mặt nói lí nhí, mặt đỏ bừng.
Yunho tròn mắt nhìn cậu trong hai giây rồi lao tới ôm cậu vào người. Tay hắn siết quanh người Jaejoong. Hắn áp mặt lên tóc cậu, nói – “Em đúng là dễ thương nhất!”
Jaejoong giấu cái mặt màu cà chua trong tay hắn, càu nhàu – “Tôi chẳng thấy gì dễ thương cả!”
“Anh yêu em!” – Yunho thì thầm vào tai cậu.
“Tôi thì ghét anh nhất!” – Cậu nói lớn.
“Em thật chẳng dễ thương gì cả!” – Yunho làu bàu. Jaejoong bật cười.
Tôi nghĩ là tôi bắt đầu yêu anh một chút rồi…