Mistake - Chương 3
Chapter 3:
Yunho mặc một chiếc áo thun đơn giản ngắn tay và quần jeans dài. Đầu tóc và khuôn mặt hắn không hề có chút thay đổi sau lần đầu cậu gặp hắn. Hắn gõ gõ tay lên kính ra hiệu cho cậu kéo kính xuống.
Jaejoong lập tức đẩy cửa xe ra thật mạnh lao ra. Cậu chỉ mong cho cái cửa đập vào mặt hắn cho hắn chết đi cho rồi.
Trái với mong đợi của Jaejoong, Yunho chỉ nhẹ nhàng lùi lại trước khi cánh cửa đập vào người. Trước khi Jaejoong nhận ra thì cậu đã thấy mình bị hắn kéo vào người.
“Sao lâu đến vậy? Tôi nhớ cậu muốn chết!” – Hắn dụi dụi mặt lên tóc cậu, tay ôm cậu chặt cứng.
“Buông ra, anh làm cái trò gì vậy?” – Cậu đưa tay đẩy hắn ra nhưng vô ích, tay Yunho như gọng kiềm ghì cậu chặt cứng
“Nhớ tôi mới đến tìm tôi, không phải hả?” – Hắn vẫn tiếp tục dụi dụi mặt vào tóc cậu.
“Buông ra, tôi chẳng nhớ anh gì sất!” – Cậu vùng vẫy cật lực.
“Vậy tại sao lại đến tìm tôi, nói nghe xem nào?” – Hắn kéo mặt Jaejoong lên, nhìn thẳng vào mắt cậu. Cậu ghét ánh mắt của hắn. Ánh mắt soi mói, ánh mắt như nhìn thấy tim gan cậu.
Cậu quay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt của hắn, gằn giọng đầy khó chịu – “Tôi có chuyện muốn nói nên mới tìm anh thôi, anh đừng có mơ!”
“Chuyện gì? Bị Chunnie đá rồi phải không?” – Hắn cười xoa xoa đầu cậu.
Tay hắn đan vào tóc cậu, diu dàng cũng giống như anh vậy.
“Đá cái đầu anh! Tôi chẳng nói là Chunnie chắc chắn thích tôi rồi sao?”
“Vậy tại sao lại khóc?” – Giọng hắn nhẹ nhàng vang bên tai.
“Tôi không bao giờ khóc cả!” – Cậu lạnh lùng nạt.
“Ồ, thế mà tôi cứ tưởng lúc nãy cậu khóc chứ!!” – Hắn tặc lưỡi – “Chậc! Vậy thì tôi sẽ làm cậu khóc mới thôi!”
Thái độ của hắn rõ ràng là đang chọc quê cậu mà. Thế nhưng ngón tay của hắn vẫn dịu dàng trên đầu cậu như vỗ về.
Tại sao lại dịu dàng như vậy….
“Bỏ tay anh ra khỏi đầu tôi!” – Cậu gào lên.
Hắn chỉ mỉm cười, tay nhè nhẹ nghịch những sợi tóc trên đầu cậu – “Không!”
Dừng lại đi…
“Bỏ ra!”
“Không!”
Dịu dàng quá, dừng lại đi….
“TÔI BẢO ANH BỎ RA!”
“Tôi không bỏ, đến chừng nào cậu khóc thì thôi!”
“Tại sao?”
“Vì thích người khác mà người khác không thích lại thì không phải là lỗi của cậu đâu! Cho nên khóc cũng không sao cả!” – Hắn cười.
“DỪNG LẠI ĐI!!!!” – Cậu thét lên, đưa tay gạt phắt tay hắn ra khỏi đầu mình một cách thô bạo – “Anh đừng có nói nhảm nữa! Tôi đã nói tôi không bao giờ khóc mà!”
Yunho đột ngột đẩy cậu sát vào xe. Cả người hắn đè lên người cậu chặt cứng.
Jaejoong la lên – “Đau quá! Anh làm cái trò gì vậy?”
Jaejoong đưa tay đẩy hắn ra. Nhưng Yunho chụp gọn, một tay hắn giữ một lúc hai tay của cậu ghì trên đầu. Một tay hắn luồn vào tóc cậu, giật mạnh xuống làm đầu cậu ngửa thằng lên kề sát mặt hắn – “Cậu đúng là cứng đầu thật đấy!” – Hắn liếm môi.
Hơi thở của hắn phả vào mặt Jaejoong làm cậu run rẩy. Cậu không ngờ hắn lại mạnh đến mức này, cậu lắp bắp – “Anh… anh muốn gì?”
Yunho không trả lời, đưa lưỡi liếm một đường dài trên má Jaejoong.
“Đồ bệnh hoạn!!! Buông tôi ra!!!” – Jaejoong gào lên, cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích. Cậu nhận ra hoàn cảnh trớ trêu của mình. Trời đang tối, lại còn vắng vẻ, nếu hắn muốn giở trò với cậu thì không có cách nào Jaejoong thoát được.
“Tôi chẳng nói rồi sao? Tôi phải làm cho cậu khóc thì mới thôi!” – Hắn thì thầm vào tai cậu. Hơi nóng từ miệng hắn phả vào tai cậu làm cậu khẽ rên.
Cậu gào lên – “Anh mà không buông ra là tôi la lên đấy!!! AAAAA…” – Tiếng la của cậu bị cắt đứt bởi cái hôn của hắn.
Hắn ngấu nghiến miệng của cậu. Cậu cắn môi mạnh lên môi hắn làm hắn chảy máu nhưng hắn vẫn không dừng lại. Hắn mút môi cậu một cách thèm khát, đẩy máu trên miệng mình vào miệng cậu. Tanh tưởi. Lưỡi liếm láp vòm miệng của cậu một cách gấp gáp. Càng hôn càng giống như hút hết sinh lực của cậu vậy. Chân Jaejoong mềm nhũn đến độ đứng không vững, nhưng Yunho vẫn không dừng lại. Tay hắn đỡ eo cậu, kéo sát vào người.
Cái nóng trên miệng và sự thiếu khí làm Jaejoong chóng mặt. Ruột cậu cồn cào co bóp. Đến khi cậu nhận ra thì thứ chất lờ lợ đã trào lên họng rồi. Yunho lập tức buông cậu ra, nhưng không kịp. Cậu nôn lộn cả ruột… lên người hắn.
“Uầy…” – Yunho méo mặt hết nhìn Jaejoong lại nhìn cái áo đáng thương của mình.
Jaejoong không trả lời, được buông ra lập tức ngồi sụp xuống đất, miệng vẫn nôn thốc nôn tháo không dứt.
Yunho cúi xuống vỗ vỗ lên lưng Jaejoong, làu bàu – “Hôn thôi mà cậu nôn ghê thế, ghét tôi đến mức đó à?”
Jaejoong đưa tay quệt miệng, thở không ra hơi. Càng chùi thì càng nhớp nháp lem nhem.
Yunho thở dài, lột áo ra cái phắt.
Jaejoong lập tức la lên, mặt đỏ rần rần – “Anh…anh làm… cái trò gì thế?” – Tiếng nói ngắt quãng vì kiệt sức.
“Tôi không có khăn giấy! Dù sao cũng bị cậu làm dơ rồi! Đem chùi miệng đi!” – Hắn nhún vai chìa cái áo ra trước mặt cậu.
“Er… Cảm… cảm ơn….” – Jaejoong lúng túng nhận chiếc áo thun từ tay Yunho, khẽ đưa mắt nhìn thân hình của hắn. Đây không phải là lần đầu cậu nhìn thấy hắn không mặc áo, lần trước khi thức dậy thấy hắn, cậu đã thấy cả người trần trụi của hắn từ đầu đến cuối rồi, nhưng lúc đó lại là trong cơn khoảng loạn cho nên chẳng có chi tiết gì lọt vào mắt cậu cả (ngọai trừ cái thứ phản cảm nhất không muốn cũng phải thấy =.=).
“Bụng hắn phẳng thật!” – Cậu thầm nghĩ, không hiểu sao tự nhiên bị thu hút bởi cái… lỗ rốn của hắn.
“Cậu nhìn gì thế?” – Yunho nhướn mày hỏi.
Jaejoong giật mình, vội vã lấp liếm – “Không… không có gì…” – và quay mặt đi chỗ khác, không hiểu sao lại tự nhiên đỏ mặt, tự nạt trong đầu mình – “Mày nhìn cái quái gì thế Kim Jaejoong?”
Yunho nhếch mép cười – “Đừng xạo, tôi biết là cậu thèm muốn tôi mà!”
Jaejoong lập tức chọi cái áo trên tay vào mặt hắn.
Yunho né sang một bên đưa tay chụp cái áo một cách gọn gàng, nhướn mày nhìn cậu – “À hả? Tôi đưa áo cho cậu chùi mà đem chọi tôi thế đấy!”
Câu nói của Yunho làm Jaejoong giật mình nhận ra là mình vẫn chưa chùi gì cả. “Chết tiệt! Là hắn cố tình chọc mình mà!” – Cậu rủa thầm trong bụng, nhưng lại không muốn mở miệng ra xin xỏ hắn chút nào.
Hắn ngồi chồm hổm xuống đối diện cậu, miệng nhếch cười, chìa áo ra. Cậu đưa tay định giật lấy thì hắn né ra xa.
“Anh muốn gì?” – Jaejoong nheo mắt hỏi.
“Yunnie!”
“Hả?”
“Gọi tôi ‘Yunnie’ đi!”
“Đừng có mơ!”
“Không thì thôi vậy!” – Yunho tặc lưỡi với vẻ tiếc rẻ.
Jaejoong quay mặt đi chỗ khác, lấy tay quệt miệng.
Yunho lập tức giật tay Jaejoong ra khỏi miệng. Jaejoong trợn mắt ngạc nhiên nhìn hắn.
“Cậu cứng đầu thật đấy!” – Hắn thở dài làu bàu, ngồi bệt xuống đất, đưa tay lật lật cái áo, lựa chỗ nào sạch sẽ nhất và cẩn thận chùi lên miệng cậu, tiếp tục càu nhàu – “Thật chẳng dễ thương gì cả!”
Jaejoong ngỡ ngàng nhìn hắn. Nhưng lúc đó cậu lại không phản ứng gì cả, cứ để yên cho hắn chùi như thế. Cậu khẽ cười, trong bụng có chút hả hê.
“Cười gì?” – Hắn hỏi khi thấy môi cậu khẽ nhếch lên. Tay hắn vẫn nhẹ nhàng lau lau trên mặt cậu.
“Lần này tôi thắng!” – Miệng cậu toét rộng hơn một chút.
Yunho ngây người ra trước nụ cười của Jaejoong. Lần đầu tiên hắn thấy cậu cười trước mặt mình như vậy.
“Sao vậy?” – Cậu hỏi khi thấy tay hắn ngưng làm việc và mặt đực ra ngó mình.
“Cậu cười dễ thương hơn lúc nhăn nhó nhiều!” – Yunho toét miệng cười lại với cậu.
Jaejoong bị bất ngờ trước câu nói không liên quan của Yunho, cậu hất tay hắn ra, nạt – “Vớ vẩn… anh… anh mà còn nói vớ vẩn nữa thì biết tay tô…” – Cậu chưa dứt lời thì Yunho đã chồm tới hôn lên má cậu, thật nhẹ nhàng. Jaejoong ngỡ ngàng nhìn hắn.
“Dễ thương nên tôi thưởng!” – Yunho nháy mắt khi thả người về chỗ cũ.
Máu nóng trong người Jaejoong dồn hết cả lên mặt. Những lần trước hắn hôn cậu đều không có phản ứng gì cả. Vậy mà lần này hắn chỉ ‘mi’ nhẹ lên má có một cái như thế mà cậu thấy mặt nóng rần rần. Cậu lấp liếm quát – “Anh… anh làm cái trò gì vậy?”
“Tại vì cậu vừa mới ói xong cho nên không hôn lên miệng được, nghe mùi ghê lắm, tôi hôn má đỡ vậy!” – Hắn nói với giọng điệu có chút tiếc rẻ.
Jaejoong không biết phải lấy dao đâm hay bóp cổ cho chết cái tên trời đánh trước mặt nữa. Hắn nghĩ gì nói đó, muốn làm gì là làm đó, chẳng coi người ta ra gì cả.
“À, nói chuyện ‘hun hít’ mới nhớ! Sao lúc nãy tôi hôn mà cậu nôn ghê thế?” – Yunho hỏi, ngồi xếp bằng, đưa tay lật lật cái áo tìm chỗ sạch.
“À… tôi quên nói chuyện này với anh!” – Jaejoong cũng giật mình nhớ ra mục đích của mình lúc mò đến đấy tìm hắn. Cậu tự nhiên thấy căng thẳng, tới mức Yunho kéo tay mình lên chùi cho mà cũng không biết để mà giật lại như những lần trước nữa.
“Chuyện gì?” – Hắn vừa lấy áo vuốt các ngón tay của Jaejoong vừa hỏi.
Yunho cứ đinh ninh trong bụng thế nào Jaejoong cũng nổi giận lôi đình nạt hắn như mấy lần truớc. Thế nhưng trái với mong đợi của hắn, cậu đáp với vẻ ngập ngừng và cực kỳ thiếu tự nhiên – “À… chuyện này quan…. quan trọng lắm…”
Hắn vẫn không ngước lên, tiếp tục vừa chùi tay cho cậu vừa giễu – “Chuyện gì mà quan trọng thế?”
“À… chuyện này…. liên quan… tới… tới tôi… và…. và anh…” – Càng lúc càng ngập ngừng.
Đến lúc này thì Yunho thấy lạ, ngước lên nhìn thì bắt gặp vẻ mặt đăm chiêu và căng thẳng của Jaejoong. Hắn tròn mắt hỏi – “Sao vậy?”
“Là… là… chuyện là…” – Jaejoong cắn răng cắn luỡi lắp bắp.
Yunho gặng hỏi – “Chuyện gì?”
“Tôi…. Ý là tôi…” – Jaejoong càng lúc càng căng thẳng.
Tự dưng Yunho nhào tới ôm Jaejoong vào người. Jaejoong ngỡ ngàng, đẩy Yunho ra gào lên – “Yah! Anh làm cái trò gì vậy??” – Nhưng Yunho ghì cậu cứng ngắt. Mặt Jaejoong bị ép vào ngực trần của hắn. Cậu thấy máu nóng dồn lên mặt mình chạm vào lớp da nóng hổi trên ngực hắn.
Hắn thì thầm vào tai cậu – “Cậu không cần phải nói ra đâu, tôi biết cả rồi!”
“Anh… anh biết rồi?” – Jaejoong lắp bắp ngước lên hỏi. Yunho chỉ nhìn triệu chứng của cậu mà đoán được?
Yunho nhìn cậu nhăn răng cười – “Đợi cậu đánh vần từng chữ thì hết ngày mai cũng không xong! Yêu tôi thì nói đại đi, vòng vo lâu thế?”
“Hả?” – Jaejoong trợn mắt nhìn hắn.
“Tôi biết cậu yêu tôi rồi! Cho nên cậu không cần phải nói ra đâu!” – Hắn toét miệng cười rạng rỡ. Jaejoong mém chút là ngất xỉu trước câu nói vô cùng lạc đề của hắn.
“Đồ bệnh hoạn, ai nói tôi yêu anh hồi nào!!!” – Cậu gào lên, đẩy hắn ra.
“Hả?” – Yunho bị shock trước thái độ trở mặt của Jaejoong, lập tức buông cậu ra than khóc – “Sao em nỡ lạnh lùng với anh vậy? ~.~”
“Anh dẹp ngay cái màn anh em kinh tởm đó đi! Nghe nổi cả da gà!” – Jaejoong nạt, mặt đỏ rần rần.
“Ôi con tim tôi nhói đau~ ~” – Yunho quay mặt đi, đưa tay lên trán làm động tác ngất xỉu.
“Yah! Anh thôi ngay cái trò diễn tuồng đó đi!”
“Em vừa nói tiếng yêu đây mà giờ đây đã quay lưng bước đi ~ ~” – Yunho tiếp tục than khóc.
“Yah! Tôi đã nói tôi chưa hề nói chữ nào liên quan tới yêu đương cả! Tại anh xớn xác chưa nghe người ta nói hết đã nhảy vào rồi!” – Mặt cậu càng lúc càng đỏ.
“Em là người đàn ông bạc tình ~ ~” – Yunho úp mặt vào tay.
Jaejoong lao tới đập cái bốp lên đầu Yunho, gào lên – “Chết tiệt! Tôi bảo anh dẹp đi mà không nghe hả? Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy!”
Yunho vừa nhăn mặt bịt tai trước tần số âm thanh cao chói vói của Jaejoong, vừa đưa tay xoa xoa chỗ mới bị đập, làu bàu – “Đùa chút làm gì dữ vậy! Chậc, vậy mà tôi cứ tưởng cậu muốn tỏ tình với tôi chứ!” – Yunho tặc lưỡi tiếc rẻ – “Nếu không yêu tôi thì liên quan gì tới tôi?”
Jaejoong thở dài, không biết đời cậu không biết ăn trúng cái giống gì mà vuớng vào cái tên điên này nữa? Yunho vẫn đang nhìn cậu chờ đợi câu trả lời. Ánh mắt của hắn có màu cà phê. Cậu thấy không thoải mái, ánh mắt của hắn lúc nào cũng có cảm giác như nhìn thấu tim gan của cậu. Nhưng chuyện đã đến nước này, có tránh né cũng chả được. Cậu hít một hơi thật sâu, gom hết can đảm trong người, nhìn vào mắt hắn nói thật rõ ràng:
“Tôi có thai với anh rồi!”
1 giây im lặng trôi qua…
2 giây….
5 giây…
10 giây…
20 giây…
“Há há há há há há há há há há!!!!!!”– Cười lớn
“Ha ha ha ha ha ha ha!” – Cười theo, mặc dù không hiểu tại sao mình cười.
“Há há há há há há há há há!!!!!!!” – Cười lớn hơn.
“Ha ha ha….ha ha….ha…..h….a…..” – Cười càng lúc càng yếu.
“Há há há há há há há há há há!!!!!!!!!” – Yunho phải vịn vai Jaejoong mà đứng cho vững, úp mặt lên vai cậu mà cười. Trong khi cái mặt Jaejoong lúc này đã chuyển sang méo.
“Ha ha ha…. ôi giời ơi… há há há… bây giờ tôi mới biết…. há há há…. cậu cũng có khiếu hài hước đấy… há há há …” – Hắn kết thúc câu nói bằng một tràng cười khả ố.
Mặt Jaejoong bây giờ méo tới mức thảm thương. Cậu dở khóc dở cười, không biết phải giải thích làm sao cho hắn hiểu.
“Anh cười đủ chưa?” – Jaejoong nhướn mày hỏi sau hơn gần 10 phút kiên nhẫn chờ đợi mà thấy Yunho không hề có ý dừng cười.
“Há há há há há há há há há há!!!!!” – Tiếng cười thô bỉ ổi của hắn vang lên thay cho câu trả lời của cậu.
“Vậy anh cứ ở đây mà cười, tôi đi về đây!” – Jaejoong quê độ hậm hực dậm chân lao về phía xe của mình. Thế đấy, cậu nói chuyện đàng hoàng nghiêm túc mà hắn chả có ý định cộng tác gì cả. Cậu thề là từ nay nhất quyết không dính tới hắn nữa. Dù có chuyện gì thì cậu cũng tự lo. Cậu leo lên xe, sập cửa cái rầm đầy tức tối.
Đang lục đục kiếm cái chìa khóa để cắm vào máy xe thì cửa xe bật mở. Trước khi cậu nhận ra thì Yunho đã kéo cậu ra ôm vào người.
“Anh làm cái trò gì vậy?” – Cậu hét lên, đẩy hắn ra.
Yunho vẫn ôm chặt lấy cậu, hắn kéo mặt cậu lên đối diện với mặt hắn, nhìn vào mắt cậu nói – “Cậu đáng yêu thật đấy!”
“Anh…” – Jaejoong lắp bắp, ánh mắt của hắn nhìn cậu làm máu nóng trào lên mặt.
“Thích tôi thì….cứ nói đại đi… bày đặt bày trò…” – Hắn phá lên cười – “Ha ha ha… cha mẹ ơi…. đau bụng quá…. thai thiếc làm gì…” – Jaejoong thấy hắn phải nỗ lực lắm mới nói được hết cả câu trong khi vẫn đang cười như điên dại trên người cậu.
Jaejoong quê độ gào lên – “Tôi không có bày trò!” – Mặt cậu càng lúc càng nóng, đến mức Jaejoong nghĩ, nếu mà lúc này đặt trái trứng lên đầu cậu chắc cũng bị luộc chín.
Yunho vẫn cười ngất – “Thế cậu bảo tôi… con trai như cậu thai nghén làm sao?”
Jaejoong hất tay hắn ra, giật cái phòng bì lớn đặt trên ghế xe đập vào người hắn – “Anh tự mà xem đi!”
Yunho vừa chùi nước mắt vừa cầm cái phong bì Jaejoong vừa thảy vào người, hỏi – “Lại gì nữa đây? Hình con tụi mình hả?”
“Chính xác!” – Jaejoong lạnh lùng đáp.
Yunho nhướn mày trước thái độ của Jaejoong, đành nín cười lôi xấp giấy tờ bên trong ra xem.
Jaejoong khoanh tay đứng quan sát thái độ của hắn. Hắn thờ ơ liếc qua đống giấy, rồi chợt dừng lại trước một vài tờ, hắn trợn mắt, lật đi lật lại. Jaejoong tự nhiên thấy hả hê trong bụng – “Bây giờ thì anh sáng mắt chưa? Có chữ ký và đóng dấu của bệnh viện đấy! Tôi đã nói là tôi nghiêm túc mà!”
Yunho không trả lời, chỉ chăm chú vùi mặt vào đống tài liệu của Jaejoong. Mắt hắn càng lúc càng trợn lớn, lông mày nhíu lại căng thẳng. Jaejoong tự nhiên cảm thấy có chút bất an.
Jaejoong có cảm tưởng cả tiếng đồng hồ trôi qua trước khi Yunho ngẩng lên nhìn cậu, hỏi, thái độ nghiêm túc một cách bất thường – “Những cái này là thật?”
“Tôi không phải là loại người lúc nào cũng đùa giỡn như anh!” – Jaejoong nạt
Yunho im lặng nhìn cậu chăm chăm.
Jaejoong thấy ngột ngạt trước sự nghiêm túc bất thường của hắn. Cậu cũng đã chuẩn bị trước tinh thần rằng hắn sẽ phản ứng như thế này rồi, nhưng cũng không khỏi cảm thấy có chút tủi thân. Cậu đến tìm hắn với chút hy vọng gì đó, nhưng giờ thì hết rồi.
Yunho lạnh lùng hỏi – “Vậy giờ cậu muốn làm gì?” – Ánh mắt hắn nhìn xóay vào cậu sắc lẻm.
Jaejoong biết ý hắn muốn gì. Nhưng cậu không đành lòng, dù gì nó cũng mang máu của cậu trong người, không, nó là máu của cậu mới đúng. Cậu quay mặt đi tránh ánh nhìn của hắn, cậu – “Chẳng gì cả!”
“Ý cậu là sao?” – Yunho lao tới nắm lấy vai cậu bóp thật mạnh, ánh mắt hung tợn.
“Đau quá! Buông tôi ra!” – Jaejoong nhăn mặt. Cậu cảm thấy sợ hãi trước con người này. Lúc hắn như thế này khác hẳn những lúc bình thường bông đùa với cậu.
Tay Yunho trên vai cậu siết mỗi lúc một đau, cứ tưởng như thể hắn đang muốn bóp chết cậu vậy. Hắn mạnh hơn cậu, lúc nào cũng vậy cả, nhất là đôi tay, chỉ cần hắn muốn thì cậu dù có thế nào cũng không vùng vẫy được. Cậu gào lên – “Buông ra, tôi không đến để kêu anh chịu trách nhiệm. Anh không cần phải thô bạo như vậy! Tôi sẽ tự mình nuôi dạy nó, tôi chỉ đến báo cho anh biết thôi!”
“Ý cậu là…” – Yunho mở to mắt nhìn Jaejoong, tay vẫn siết chặt trên vai Jaejoong.
“Anh cứ coi như chưa từng gặp tôi. Chuyện của tôi tự làm thì tự chịu. Có trách cũng chỉ trách tôi ngu lại đi quan hệ với anh. Đứa bé này, không cần anh, tôi sẽ tư sinh tự nuôi. Buông ra!” – Cậu thét lên, tim mình có cảm giác như tim mình muốn nát vụn khi phải tự mình nói ra cái điều đó.
“Vậy là… cậu muốn sinh nó ra sao?” – Yunho hỏi, người đờ ra.
“Anh nghe tôi nói rồi đấy! Buông ra!!” – Jaejoong la lên. Cậu muốn về nhà, muốn thoát khỏi hắn, muốn ngủ một giấc thât dài cho đến khi tỉnh dậy thì tất cả mọi chuyện này chỉ là giấc mơ thôi.
“Cậu muốn sinh đứa bé này ra?” – Yunho hỏi – “Cậu muốn sinh con của tôi và cậu ra?”
“Không phải con anh!” – Jaejoong quát, cật lực vùng vẫy.
“Cậu muốn sinh con của tôi ra?” – Yunho vẫn tiếp tục lảm nhảm.
“Tôi đã nói không phải con anh mà! Buông ra!” – Yunho lập tức buông Jaejoong ra. Bị thả ra bất ngờ, Jaejoong ngã nhào.
Trước khi người Jaejoong chạm đất đã thấy có một bàn tay lớn choàng qua eo mình đỡ cậu lại. Yunho nhẹ nhàng kéo Jaejoong lên, nhưng hắn không dừng lại khi người cậu đã thăng bằng trên mặt đất. Hắn bế cậu lên cao, ngửa mặt hôn lên miệng cậu đắm đuối.
Cậu bị hôn bất ngờ thì không phản ứng kịp, vả lại còn bị bế trên không như thế không có cách nào né cả, đành lãnh trọn nụ hôn của hắn.
Yunho dứt khỏi miệng cậu, ánh mắt của hắn dịu dàng đến độ Jaejoong cũng phải ngạc nhiên – “Cậu muốn sinh con của tôi ra?”
Jaejoong đỏ mặt quay đi chỗ khác – “Tôi đã nói không phải con anh mà!”
“Cậu muốn sinh con của tôi ra!” – Câu nói của hắn lúc này không còn là câu hỏi nữa mà đã là một câu khẳng định. Hắn ngửa mặt cười lớn, bắt đầu nhảy tưng tưng quay vòng vòng, tay vẫn bồng Jaejoong trên cao.
Jaejoong sợ hãi, ôm chặt lấy cổ hắn la lên – “Đồ điên! Anh đang làm tôi chóng mặt đấy!” – Yunho vẫn vừa gào thét vừa nhảy tưng tưng như điên, miệng không ngừng gào lên – “Cậu muốn sinh con của tôi ra!”
Tay cậu siết chặt lấy cổ hắn trong khi hắn quay vòng khắp nơi như con vụ. Cậu không kiềm được mà phì cười – “Anh làm con sợ đấy! Đồ hâm!”
Cái cảm giác trong tim cậu lúc đó, không hiểu sao lại ấm áp đến khó tả….