Mistake - Chương 2
Chapter 2:
– “Một… Hai…. Ba… Bắt đầu!” – Tiếng Yoochun vừa dứt thì chiếc đèn với hàng chữ “ON AIR” cũng bật sáng. Jaejoong hít một hơi thật sâu rồi đeo chiếc tai nghe lên đầu.
-“Chào mừng mọi người đến với Music’s Time! Tôi là phát thanh viên Hero….” – Giọng cậu đều đều vang lên bên tai chính mình.
Jaejoong bắt đầu thấy chóng mặt – “Bảng Billboard của tuần này chứng kiến nhiều thay đổi…”
Mắt cậu mờ tới nổi không nhìn được những hàng chữ rõ ràng trên xấp văn bản đang cầm trên tay nữa – “Ca khúc Mirotic của Dong Bang Shin Ki vừa lên bảng xếp hạng đã lập tức chiếm hạng nhất….”
Trong bụng cậu thấy nhộn nhạo – “Xin lỗi… Yoochun, làm ơn dừng một chút được không?”
Không đợi Yoochun trả lời, cậu lập tức tháo chiếc tay nghe ra, bịt miệng mở cửa lao ra khỏi phòng chạy vào nhà vệ sinh.
– “Viccie, phát Mirotic ngay đi!” – Yoochun ra lệnh cho cô đồng nghiệp kế bên rồi không đợi Viccie trả lời, Yoochun đã tức tốc lao theo Jaejoong vào nhà vệ sinh – “Jae?”
Jaejoong đang gục mặt trên một cái toilet nôn thốc nôn tháo.
Yoochun vội vàng chạy tới vỗ vỗ lên lưng Jaejoong – “Sao vậy? Sáng nay cậu ăn trúng cái gì hả?”
– “Không có!” – Jaejoong ngẩng lên đáp, mặt xanh lè xanh lét – “Sáng nay tớ chẳng ăn gì cả…” – Vừa nói xong thì nôn tiếp thêm 1 chập nữa.
– “Ầy…” – Yoochun nhăn mặt vì mùi chua bốc lên nồng nặc, anh rút chiếc khăn tay ra đưa cho Jaejoong – “Tớ ra ngoài lấy nước cho cậu nhé!”
– “Không… không cần….” – Jaejoong kéo tay Yoochun – “Hết rồi…” – Cậu đưa tấm khăn lên chùi miệng.
– “Có thật là không sao không?” – Yoochun lo lắng hỏi.
– “Uh, dạo gần đây sáng nào tớ cũng bị như thế!” – Jaejoong nhăn nhó làu bàu – “Chóng mặt và buồn nôn, nhưng một chốc thì hết!”
– Yoochun bật cười trước vẻ mặt của Jaejoong, anh trêu – “Haha, coi chừng cậu có thai đấy!”
– “Vớ vẩn, tớ là con trai. Vả lại phải qua đêm với ai thì mới…” – Cậu đột nhiên im bặt.
– “Chắc là cậu ăn gì bậy bạ rồi! Phải giữ gìn sức khỏe chứ, đừng để ảnh hưởng tới công việc!”
Yoochun cười – “Về nhà nghỉ sớm đi, tớ thay cho cậu ca này!”
– “Không cần, tớ ổn mà!” – Jaejoong bướng bỉnh, lồm cồm định đứng dậy.
-“Đừng có cãi! Tớ phải quay lại phòng thu đây, không thì không có người thay cho cậu!”– Anh đưa tay xoa xoa đầu cậu rồi lao ra ngoài, không quên ngoái lại la lớn – “À, nhớ đi khám bác sĩ nhé! Tối nay tớ gọi cho!!”
Jaejoong ngẩn người ngồi tại chỗ. Cảm giác trên đầu, và chiếc khăn trong tay, ấm áp đến rát bỏng…
~o0o~
– “Bệnh nhân Kim Jaejoong! Phòng 12!” – Có tiếng người đều đều vang trên loa.
Jaejoong mừng thầm trong bụng vì cuối cùng cũng đã đến lượt mình. Cậu ghét cái không khí ảm đạm và có mùi sát trùng của bệnh viện, vì thế đến bệnh viện luôn là chuyện cuối cùng cậu làm khi không còn cách nào khác. Thế nhưng lần này, cậu không muốn đi cũng không được. Tình trạng buồn nôn của cậu cứ kéo dài liên tục mặc cho cậu làm đủ mọi cách, uống đủ loại thuốc, từ nhuận tràng tiêu hóa cho tới đau bao tử, vậy mà vẫn không si nhê. Cậu đành phải lết xác tới đây.
Jaejoong vừa đứng lên thấy một loạt ánh mắt quay lại ngó mình trân trân. Đa phần đều là con gái. Cậu vội vàng dòm trước dòm sau xem mình có dính gì trên người. Không có gì cả – “Quái, mấy người đó nhìn cái gì nhỉ?” – Cậu không tự trả lời được đành làm lơ đi tiếp. Cậu càng lúc càng không ưa bệnh viện.
Cậu dừng chân trước cánh cửa có treo con số 12, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào. Có một vị bác sĩ nam cao ráo mặc blouse trắng đứng quay lưng về phía cậu, chăm chú quan sát một chiếc máy lớn đặt ở góc phòng. Cậu nhìn vào tấm phiếu khám bệnh trên tay mình rồi khẽ tằng hắng nhỏ – “Er… bác sĩ Shim?”
-“Ồ!” – Người đó giật mình quay lại. Cậu trợn mắt khi nhìn thấy mặt vị bác sĩ. Hai từ “Trẻ” và “đẹp trai” lập tức nhập cạch cạch vào não Jaejoong. Dáng cao ráo, tầm 1m90. Tóc cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt thông minh nam tính, nhưng vẫn có nét trẻ trung, nhìn vào có thể đoán được rằng khoảng tầm hai mươi mấy. Đặc biệt là mắt sáng, chiếc kính đeo trên mắt không làm giảm điểm thu hút ở đôi mắt mà còn tăng thêm phần trí thức cho khuôn mặt cậu ta. Jaejoong ngây người ra mà nhìn.
– “Anh Kim, mời ngồi!” – Vị bác sĩ trẻ lên tiếng, kéo ghế ngồi xuống sau chíêc bàn làm việc
– “A… xin lỗi…” – Jaejoong nói, kéo ghế ngồi xuống đối diện – “Bác sĩ trẻ và đẹp trai như vậy, hèn gì mà lúc tôi được gọi bị bọn con gái nhìn ganh tị quá chừng!”
Bác sĩ phá lên cười – “Anh thẳng tính thật đấy! Bình thường bệnh nhân gặp tôi lần đầu đều có cùng phản ứng như anh, nhưng không ai nói thẳng với tôi như vậy cả! Tôi thích anh đấy! Gọi tôi Changmin được rồi!” – Changmin chìa tay ra.
Jaejoong đưa tay bắt lấy tay Changmin theo phép lịch sự – “Tôi là Jaejoong!” – Vị bác sĩ này không những trẻ một cách kỳ lạ mà tính tình cũng có chút khác thường nữa. Hầu hết các bác sĩ trước đây mà cậu gặp đều là mấy cha già với gương mặt hắc ám khó chịu, hỏi thăm bệnh tình mà như họach họe người khác, đã vậy còn khó tính nữa_ một phần giải thích tại sao Jaejoong không thích tới bệnh viện. Thế nhưng cái con người trước mặt cậu lúc này thì lại khác.
– “Vậy Jaejoong, anh có vấn đề gì?” – Changmin hỏi.
-“Uhm… tôi nghĩ là tiêu hóa của tôi có vấn đề…” – Jaejoong đưa cho Changmin phiếu khám bệnh của mình, trình bày rõ ràng – “Dạo gần đây tôi khẩu vị của tôi thay đổi, những món trước kia thích ăn thì giờ không thích nữa. Không hiểu sao lại thích ăn đồ chua. Quan trọng nhất là rất hay nôn. Sáng nào cũng bị chóng mặt và nôn liên tục. Tình trạng này đã kéo dài một tuần rồi, tôi cũng đã uống khá nhiều loại thuốc liên quan đến tiêu hóa nhưng đều không có tác dụng….”
Changmin chăm chú lắng nghe, ghi chép lại rồi bật cười – “Sao triệu chứng của anh giống phụ nữ có thai thế?”
Jaejoong cũng cười theo – “Bác sĩ là người thứ hai nói điều đó với tôi đấy!”
– “Thật đấy, triệu chứng của anh, ngoài sản phụ mang thai ra thì không giống với bất kỳ bệnh nào cả. Anh kéo áo lên đi, tôi khám sơ rồi sẽ kết luận sau!” – Changmin kéo ống nghe ở cổ lên đeo lên tai. Jaejoong ngoan ngoãn làm theo.
….
Changmin đặt ống nghe lên ngực phải của Jaejoong. Jaejoong hơi giật mình vì cái lạnh của chiếc ống khi chạm lên ngực mình. Changmin im lặng chăm chú lắng nghe. Jaejoong quan sát thái độ của Changmin, cậu thấy vẻ mặt của vị bác sĩ chuyển từ bất ngờ, sang khó tin, đến kinh ngạc và cuối cùng là bàng hoàng.
-“Sao vậy? Có chuyện gì hả bác sĩ?” – Cậu lo lắng hỏi.
-“Nếu tôi không nghe nhầm thì…” – Changmin ngập ngừng.
-“Thì sao?” – Jaejoong vặn hỏi ngay lập tức.
-“Anh… anh có hai nhịp tim đập….” – Changmin nuốt nước bọt đáp.
~o0o~
-“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!!!!” – Cười lớn.
-“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!” – Cười theo (mặc dù không hiểu tại sao mình cười)
-“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!!.” – Tiếp tục cười.
-“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!” – Cũng cười tiếp (mặc dù càng lúc càng không hiểu)
-“Ha ha ha…. Bác sĩ à… ha ha….đừng đùa chứ…. Ha ha ha ha ha ha!!!!!” – Jaejoong nói qua giọng ngắt quãng vì nín cười.
-“Ha ha ha… Tôi đâu có đùa! Anh có đầy đủ biểu hiện, lại còn có hai nhịp tim đập nữa. Và lúc nãy anh thử que thử thai cũng thấy rồi đấy, cả mười cái đều dương tính. Lúc đầu tôi cũng bất ngờ chưa chắc chắn lắm, nhưng siêu âm xong rồi thì tôi chắc chắn!” – Changmin chỉ vào cái màn hình đang mập mờ một mớ hình hỗn độn với một ống nghe nối dài đang đặt trên bụng Jaejoong – “Và kết quả là… anh 100% đang MANG THAI!”
-“Đừng đùa nữa…. Hahaha… Tôi sắp chết vì cười đây…. Hahahaaa…..” – Jaejoong ôm bụng.
-“Nhìn này…” – Changmin chỉ vào một hình thù lờ mờ ngay chính giữa, hỏi Jaejoong – “Anh có thấy cái đoạn màu trắng này không? Em bé của anh đấy! Theo kích thước thì tôi đoán đã được 1 tháng rồi!”
Jaejoong trợn mắt nhìn cái thứ Changmin vừa mới chỉ. Nó có hình bầu dục, một đầu lớn hơn đầu kia, trên thân 4 thứ chỉa ra như 4 cọng chỉ. Chúng khẽ ngọ nguậy. Tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhận ra hình dạng của nó – hình dạng của một đứa trẻ. Jaejoong im bặt. Cậu nuốt nước bọt lắp bắp – “Bác sĩ… bác sĩ nói thật ạ?”
-“Uhm!” – Changmin gật đầu xác nhận.
-“Thật 100%?”
-“Uhm!”
-“Thật đúng không ạ?”
-“Uhm!”
-“Chắc chắn là thật?”
-“Uhm!”
-“…”
-“Uhm!” – Tiếp tục uhm mặc dù chả ai nói gì.
-“…”
“1 giây…” – Changmin liếc nhìn đồng hồ trên tay, lẩm nhẩm, tư thế sẵn sàng.
“2 giây…”
“5 giây….”
“10 giây….”
“20 giây….”
Jaejoong té xuống xỉu tại chỗ.
~o0o~
Jaejoong từ từ mở mắt.
-“Anh tỉnh rồi à?” – Trước mặt cậu là một khuôn mặt lạ, đang mỉm cười với cậu. Jaejoong lập tức bật dậy, nhận ra mình đang ở trong một cái phòng bệnh
Người lạ nhẹ nhàng ấn Jaejoong xuống giường – “Bình tĩnh, đừng xúc động quá mà ảnh hưởng tới thai nhi! May cho anh là tôi đỡ kịp đấy, nếu anh té thật thì nguy hiểm lắm!”
Jaejoong ngoan ngoãn nằm xuống giường nhắm mắt lại. Đúng 2 giây sau, Jaejoong mới nhận thức được những gì người đó vừa nói. Cậu lại mở mắt ra lại lần nữa. Vị bác sĩ trẻ tên Changmin vẫn đang cười với cậu. Jaejoong bật dậy rú lên – “KHÔOOOONNGGGG!!!! KHÔNG PHẢI MƠ!!!!”
-“Tôi đã bảo anh đừng xúc động mà!” – Changmin vội vàng trấn an.
-“ANH ĐỪNG CÓ ĐÙA NỮA!” – Jaejoong lập tức nắm lấy cổ áo Changmin gào lên – “TÔI LÀ CON TRAI MÀ, LÀM SAO CÓ ……” – Không thốt lên nổi cái chữ cần nói nữa – …. CÓ CÁI THỨ ẤY TRONG BỤNG ĐƯỢC!”
-“Bình…. Bình tĩnh… tôi nghẹt thở…” – Changmin rên rỉ.
-“BÌNH TĨNH CÁI QUÁI GÌ CHỨ?” – Jaejoong vẫn tiếp tục gào lên.
-“Bên… Bên ngoài nghe thấy đấy…” – Changmin dịu giọng.
Jaejoong nghe đến đó thì đành cắn răng hất Changmin ra, trừng mắt gằn giọng – “Anh liệu hồn giải thích cho đàng hoàng, đừng có giỡn mặt với tôi!”
-“Người ta nói phụ nữ mang thai tính tình nóng nảy đúng không sai!” – Changmin lầm bầm chỉnh lại vạt áo.
-“Bác sĩ vừa nói gì đó?” – Jaejoong cao giọng hỏi
-“Đâu… đâu có nói gì đâu…” – Chagmin cười trừ trước thái độ khủng bố của Jaejoong, kéo ghế tới bên giường của Jaejoong nói – “Anh bình tĩnh ngồi xuống đi rồi tôi giải thích cho nghe!”
Jaejoong miễn cưỡng thả người xuống giường. Changmin bắt đầu giải thích – “Trường hợp con trai mang thai không phải là không có! Trước đây đã có một vài ca như thế rồi!”
-“Tôi chưa bao giờ nghe nói tới mấy chuyện như thế!” – Jaejoong lạnh lùng phán.
-“Thứ nhất, như tôi đã nói, đây không phải là chuyện chưa từng xảy ra, cho nên cũng không có ai rảnh mà đi nói này nói nọ. Thứ hai, hầu hết những bệnh nhân gặp trường hợp tương tự đều muốn giữ bí mật để không ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của họ. Và cuối cùng, vì không mấy khi con trai quan hệ với con trai! Đã vậy, còn không chịu xài các biện pháp phòng chống an toànnữa!!” – Changmin nhướn mày nhìn Jaejoong. Cậu đỏ mặt quay đi chỗ khác tránh ánh nhìn của vị bác sĩ trẻ.
-“Nhưng làm sao có cái chuyện phi lý đó được? Theo tôi biết muốn có…” – Jaejoong mặt đỏ rần rần, cố bật ra cái chữ ấy – “… có…. em bé thì phải có….” – Nuốt nước bọt khó khăn – “…. có…. buồng trứng thì mới….” – căn răng cắn rưỡi – “…. mới thụ… thụ tinh được chứ….”
Vị bác sĩ mỉm cười trước thái độ của Jaejoong, nhẹ nhàng bảo – “Tôi nói đơn giản thế này cho anh hiểu nhé! Con người đều có mang hai hormone nam và nữ. Bình thường nếu ở con trai đương nhiên sẽ có nhiều hormone nam và ở nữ thì hormone nữ chiếm ưu thế. Tuy nhiên cũng có những trường hợp con trai mang nhiều hormone nữ hơn bình thường và ngược lại…”
-“Ý anh là tôi có nhiều hormone nữ hơn bình thường?” – Jaejoong trợn mắt hỏi.
-“Uhm! Những người có nhiều hormone nữ hơn thì sẽ có nhiều thói quen nữ tính hơn bình thường!” – Changmin chớp mắt mấy cái nhìn Jaejoong, miệng cười đầy nhã ý – “Có không?”
-“Không!” – Jaejoong đáp cụt lủn, quay mặt đi chỗ khác vì cậu biết là mặt mình đang cực kỳ phản chủ. Đúng là cậu thích chải chuốt hơn bình thường, chăm sóc thân thể cũng kỹ càng, thích sạch sẽ và thích nấu ăn. Tất cả đều là những thói quen và sở thích của con gái. Thế nhưng nếu chỉ có như thế thì cậy cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, vấn đề cậu còn có một bí mật kinh hoàng nữa mà cậu không đời nào muốn cho người khác biết là cậu khi đi… toilet cũng ngồi chứ không đứng như con trai bình thường. Mặc dù cậu đã cố gắng sửa chữa đến cỡ nào vẫn không cảm thấy thoải mái khi đứng, cho nên cuối cùng là đến giờ mỗi lần vào toilet là lại chui vào loại phòng tách ra riêng biệt. Trước giờ cậu vẫn luôn đổ lỗi cho mẹ và các chị làm ảnh hưởng đến tính cách bất thường của cậu. Bây giờ mới biết là do hormone trong cơ thể mình không bình thuờng.
Changmin nhếch miệng cười cười rồi tằng hắng tiếp tục bài thuyết giảng – “Ở một vài trường hợp như thế, các hormone nữ tác động lên cơ thể, đặc biệt là các tế bào sinh dục, sẽ sản sinh ra trứng. Bình thường số lượng trứng được sản sinh ra không nhiều nhưng mà vẫn là có. Và trung bình tỉ lệ thụ tinh thành công rất hiếm, khoảng 1/1.000.000. Tức là trong kkhoảng 1.000.000 người thì mới may ra có một người mang thai. Anh là may mắn lắm đấy!” – Changmin nhe răng cười với Jaejoong như thể “Cung hỷ”.
-“May mắn cái con khỉ!” – Jaejoong gào lên, cậu vẫn không thể nào tin được cái chuyện mới nghe. Jaejoong giật lấy cái cổ áo của Changmin thét lên – “Tôi là con trai! CON TRAI ĐẤY! Anh nói tôi sinh nó ra bằng đường nào hả? Hả? Hả? HẢ??”
-“Đúng là không có đường nào cho anh sinh cả!” – Changmin tỉnh bơ đáp.
-“Vậy thì anh nói tôi làm thế nào hả? Hả? Hả? HẢ???” – Jaejoong gào lên.
-“Tôi nói không có đường cho anh sinh nhưng không có cách để lấy em bé ra!” – Changmin nháy mắt với Jaejoong – “Mổ! Những trường hợp giống anh trước đây đều áp dụng cách thức này! Và tất cả đều mẹ tròn con vuông!”
Jaejoong cảm thấy càng lúc càng chóng mặt. Cậu hỏi – “Bác sĩ, có thể cho tôi mượn giấy và bút được không?”
-“Chi vậy? Mua sắm đồ cho em bé thì để sau đi! Tôi vẫn chưa giải thích hết mà!”
-“Không có!” – Jaejoong lầm bầm – “Tôi muốn viết di chúc trước khi tự sát!”
Changmin nhăn mặt – “Mắc gì tự sát?”
-“Anh nói xem có cái gì không đáng để tự sát hả?” – Jaejoong gào lên – “Đàn ông con trai rành rành như vậy mà bụng mang dạ chửa, tôi thà tự sát còn hơn! Anh nghĩ xem tôi nuôi nó bằng cách nào hả?”
-“Anh không biết cơ thể con người là thứ kỳ diệu à?” – Changmin gỡ tay Jaejoong ra khỏi cổ áo của mình, đặt nhẹ nhàng lên bụng Jaejoong, ánh mắt của vị bác sĩ trẻ dịu dàng. – “Chỉ cần tình yêu là có thể nuôi dưỡng được đứa bé này thôi!” – Changmin nhăn răng cười với Jaejoong – “Đương nhiên là phải ăn đầy đủ chất dinh dưỡng nữa!”
-“Dẹp đi!” – Jaejoong đứng dậy, đùng đùng lao ra khỏi phòng.
-“Này, còn kết quả khám của anh để ở trên bàn này!” – Changmin gọi với theo.
Jaejoong lao trở vào phòng, giật cái phong bì trên bàn. Changmin nhếch miệng cười nhìn Jaejoong. Jaejoong mặt nóng bừng bừng gào lên – “Tôi không đời nào tin những chuyện anh vừa nói. Đồ bác sĩ quan liêu!” – rồi lao ra khỏi phòng.
-“Không tin mà cũng quay lại!” – Changmin cười vẫy tay theo bóng của Jaejoong – “Hẹn gặp anh lần sau, Kim Jaejoong!”
Jaejoong vừa đi khuất thì có một cái đầu ló vào với một xấp tài liệu. Changmin khẽ reo – “Kibum!” – rồi lập tức chạy tới ôm cổ cậu ta.
-“Changmin, hyung đang cầm tài liệu đấy!” – Kibum càu nhàu.
-“Ah, xin lỗi…” – Changmin cười nói, càng xiết chặt hơn cổ Kibum, dụi dụi vào đầu cậu ta.
-“Xin lỗi mà thế hả? Tránh ra cho hyung đặt tài liệu lên bàn!” – Changmin vẫn ôm cứng lấy Kibum dụi một cách say mê. Kibum thở dài bước đi, kéo theo cái thân nặng trịch vẫn bá lấy cổ mình.
Đặt tài liệu lên bàn, Kibum hỏi – “Có chuyện gì mà vui thế?”
-“Em mới gặp một bệnh nhân rất dễ thương, giống y như hyung vậy!” – Changmin nói rất vui vẻ.
-“Giống chỗ nào?” – Kibum nhướn mày.
-“Dữ dằn và khó chịu!” – Changmin cười.
-“Yah! Em đang chửi xéo ai thế?” – Kibum nạt.
-“Thật mà! Ngoài mặt thì suốt ngày cằn nhằn nhưng lại không bao giờ nhắc đến chuyện phá hay bỏ cả, rất đáng yêu!” – Changmin cười lớn.
-“Hả?” – Kibum không hiểu.
~o0o~
-“Có cái chuyện quái quỉ gì không thể xảy ra trên trái đất này không? Bom nguyên tử? Bom hạt nhân? Sao không giết chết mình đi cho rồi!” – Jaejoong hậm hực đập lên vô lăng xe. Cậu nhìn ra ngoài trời thở dài, tối om, cậu cũng không biết mình làm cái giống gì ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này lúc đêm hôm nữa.
Cậu gục mặt lên vô lăng, cảm giác mệt mỏi kiệt sức như vừa chạy bộ 1000m vậy, cậu xoa bụng rên rỉ – “Nhóc à, hành người ta vừa thôi!”
Mất 1 giây sau, cậu mới nhận ra hành động kỳ quái của mình – “Áaaaa, mình vừa nói cái gì vậy, đã nói là mình không tin những chuyện vớ vẩn đó mà!”
Jaejoong đưa tay xoa trán. Cậu rút điện thoại ra bấm. Cậu muốn nghe giọng người đó. Chỉ cần nghe giọng nguời đó thôi…
-“Alô!” – Đầu bên kia có người trả lời, có chút cao hơn bình thừong.
-“Alô Yoochun hả?” – Jaejoong hỏi theo thói quen, trên môi cậu giãn ra thành một nụ cười. Nụ cười đầu tiên của cậu trong ngày.
-“Ah, anh hỏi Yoochun à? Xin chờ máy một chút!” – Tiếng đầu bên kia vui vẻ nói.
-“Ah… cậu là Junsu phải không?” – Cậu vội vàng hỏi. Nụ cười trên miệng tắt ngúm.
-“Ai vậy?” – giọng Junsu đầy ngạc nhiên qua điện thọai.
-“Ah… tôi là Jaejoong, đồng nghiệp của Yoochun, chúng ta có gặp nhau vài lần rồi đấy!!” – Jaejoong nói như một cái máy, đầu óc chợt trở nên trống rỗng một cách kỳ lạ.
-“Ồ, thì ra là Jaejoong!” – Cậu nghe tiếng Junsu cười bên tai mình – “Yoochun đang tắm, anh có gì cần nhắn không? Đợi anh ta tắm xong sẽ chuyển lời cho anh!”
-“Kh…không có gì đâu….” – Jaejoong cố giữ giọng bình thường – “Tôi đang tính gọi rủ Yoochun đi uống bia, mà có cậu ở đó thì tôi thấy là mình đảm bảo bị từ chối rồi…” – Jaejoong làm giọng bông đùa. Tiếng của chính mình vang lên mà nghe cứ như kim đâm vào tai vậy.
-“Haha” – Junsu phá lên cười – “Không đâu, để tôi nhắn lại cho anh ấy!”
-“Không cần đâu… lần sau tôi bắt cóc cậu ta đấy, cậu lo mà giữ cậu ta cho cẩn thận!” – Jaejoong cười – “Vậy nhé, tôi cúp máy đây!”
-“Jaejoong này!” – Junsu gọi giật giọng
-“Sao?”
-“Cảm… cảm ơn anh nhé!” – Giọng Junsu có phần lúng túng
-“Sao lại cảm ơn tôi?”
-“Vì… tất cả những gì anh làm!”
-“Haha, tôi có làm gì cho cậu ta đâu. Cậu đừng nói thế, cậu mới là người đem lại hạnh phúc cho cậu ta! Thế nhé, tôi cúp đây!” – Cậu gập cái điện thọai lại trước khi Junsu kịp nói thêm tiếng nào.
Cậu kéo hai chân lên ghế, ôm chân gục mặt lên gối – “Nếu người ta không thích mình mà mình thích người ta là có tội sao?”
————~o0o~ FLASH BACK ~o0o~—————
“Jaejoong này! Mình thích người ta mà người ta không thích lại thì có phải là tội không?” – Anh hỏi, vẻ mặt mơ màng, đưa ly rượu lên miệng nhấp.
-“Sao tự nhiên lại hỏi thế? Cậu lại coi phim tình cảm rồi bị nhiễm phải không?” – Cậu giễu.
Anh lúng túng – “Không phải….”
Cậu bật cười trước bộ dạng của anh.
-“Vậy chứ mắc gì hỏi tớ mấy chuyện đó!” – Cậu nhướn mày – “Hay là cậu thích ai rồi?” – Cậu nhăn răng cười, chờ cho anh nổi giận chồm tới xoa đầu cậu y như mỗi lần trước. Cậu thích mỗi khi tay anh đan vào tóc mình, vò cho bù xù. Dịu dàng đến khó tả.
Nhưng lần đó anh không trả lời, cũng không vò đầu cậu. Cậu ngước lên nhìn. Anh không nhìn cậu. Cậu hướng theo ánh mắt của anh. Và cậu thấy cậu ta. Người con trai đứng sau quầy Bar với một khuôn mặt dễ thương. Trên miệng anh nở nụ cười. Nụ cười mà cậu biết mình đã từng cười biết bao nhiêu lần mỗi khi chỉ cần nhìn thấy anh.
-“Cậu thích cậu ta à?” – Tiếng nói phát ra từ miệng cậu như một cái máy.
-“Ah… s… sao cậu biết?” – Anh lập tức dứt mắt ra khỏi cậu ta, lúng túng hỏi.
Cậu nhướn mày – “Trời đất, tớ chỉ nói chơi vậy thôi mà cậu đã đỏ mặt như vậy rồi!” – Cậu nhăn răng cười, trong người không một chút cảm xúc – “Nếu thích cậu ta như vậy thì mau tới làm quen đi!”
– “Nhưng… nhưng lỡ cậu ấy không thích tớ thì sao?” – Anh chối đây đẩy.
– “Mình thích người ta mà người ta không thích lại thì không phải cái tội đâu! Vả lại chưa thử thì làm sao biết phải không?” – Cậu cười nhẹ nhàng.
Anh ngỡ ngàng trước nụ cười của cậu, lúng túng nói – “Uh, cậu nói cũng phải!”
“Tớ nói thì đương nhiên phải đúng rồi. Cậu mau tới làm quen đi!” – Cậu đẩy anh ra khỏi ghế.
Anh vừa đi khỏi thì cậu cũng đứng dậy, bước ra khỏi quán với chai bia trên tay.
——————–~o0o~ END FLASH BACK ~o0o~————-
Cộc cộc cộc
Có tiếng gõ trên cửa kính xe làm cậu giật mình.
Cậu ngẩng lên vừa đúng lúc bắt gặp một khuôn mặt bên kia cửa kính xe. Gương mặt trời đánh mà cậu thề là sẽ bóp cổ cho tới chết nếu gặp lại – Jung Yunho.