Mistake - Chương 14
Chap 14:
“Yah! Buông tôi ra, mấy người làm trò gì vậy?” – Yunho gào lên khi cả đám đè hắn xuống giường. Hắn ra sức vùng vẫy nhưng vô ích. Eunhyuk, Yesung và Donghae đang giữ chặt tay trái của hắn. KangIn, Siwon và Leeteauk giữ tay phải. Sungmin, Kyunhyun và Ryeokwook chân phải. Còn Shindong một mình ngồi lên chân trái của Yunho.
“Yunho hyung đừng lo, lát nữa sẽ gặp Noona ngay mà!”
“Đừng có vùng vẫy nữa hyung! Sẽ qua mau thôi mà!”
“Đúng đó Yunho, tụi tôi chỉ là muốn tốt cho cậu thôi!”
“Tốt cái con khỉ mấy người!” – Yunho gào lên.
“Heechul hyung, xong chưa sao lâu vậy? Tụi em sắp chịu hết nổi rồi!!!”
“Tới liền tới liền~~!” – Giọng Heechul vui vẻ vang lên ở đầu kia phòng làm Yunho có cảm giác vô cùng bất an. Heechul không tham gia cái giữ hắn thì chắc chắn là có nhiệm vụ vô cùng quan trọng trong cái âm mưu này.
“Buông ra mau!!!!!” – Yunho vùng vẫy mạnh hơn, mặc dù Yunho không biết cái lũ này đang bày trò gì hắn tốt nhất là nên chuồn trứơc khi mình trở thành nạn nhân bất đắc dĩ.
“Heechul hyung nhanh lên!!!!!” – Cả đám gầm lên.
“Tới rồi đây!” – Heechul đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của Yunho với một thứ vô cùng hãi hùng đối với hắn trên tay. Hắn kinh hoàng tới mức quên luôn cả vùng vẫy.
“He… Heechul hyung…. Hyung đừng có tới gần đây!!!!!” – Yunho lắp bắp.
“Yunho, mọi người đều đang hy sinh vì em, em nên ngoan ngoãn thì hơn!” – Heechul cười đầy dịu dàng với Yunho trước khi lạnh lùng ra lệnh – “LỘT ĐỒ NÓ RA!!!!”
~o0o~
“Hử?”
“Sao vậy?” – Hankyung hỏi khi thấy Jaejoong đột ngột dừng lại quay đầu ra sau.
“À… không có gì! Tôi cứ tưởng là mình mới nghe tiếng thét của Yunho chứ!” – Jaejoong lúng túng giải thích.
“Ồ! Chắc là em nghe nhầm đấy!” – Anh trấn an Jaejoong, trong bụng cười thầm.
Kế họach tiến triển tốt đẹp!
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” – Jaejoong hỏi khi Hankyung vẫn tiếp tục đưa cậu đi dọc theo chiếc hành lang dài.
“À, tới phòng anh!” – Hankyung cười.
Jaejoong trợn mắt – “Tới phòng anh? Làm gì?”
“Anh có một thứ phải đưa cho em!” – Hankyung đáp.
“Thứ gì?” – Jaejoong vẫn tiếp tục hỏi.
Đúng lúc đó thì Hankyung dừng lại trước một căn phòng, anh cười với cậu một nụ cười tinh quái – “Em vào thì sẽ biết!”
~o0o~
“Tại sao lại phải ăn mặc như thế này?” – Jaejoong hỏi Hangkyung khi cậu bước ra khỏi phòng với một bộ comple đuôi dài màu đen sang trọng. Khỏi phải nói Jaejoong mừng rỡ như thế nào khi có thể được mặc đồ nam vào người. Tuy vậy, chiếc áo vest cậu mặc cũng được nới khá rộng phần bụng để vừa với thân hình của Jaejoong lúc này. Màu đen làm cậu trông gọn gàng hơn bình thường.
“Wow!” – Hangkyung khẽ thốt lên khi nhìn thấy Jaejoong – “Không ngờ con gái mang thai như em cũng hợp mặc vest đến thế! Chả trách cái tên Yunho chết em đến thế!”
Jaejoong đảo mắt, thầm ước gì có thể gào lên cho Hankyung biết là mình là con trai, nhưng cậu kiềm chế bản thân mình lại, vì chắc chắn sẽ qua cả một phân đoạn dài giải thích lằng nhằng với những ánh nhìn trợn ngược, dám cậu phải cởi đồ để chứng minh mình là con trai lắm. Cho nên Jaejoong chỉ có cách cười trừ trước lời khen của Hangkyung.
“Nhưng tại sao lại phải ăn mặc như thế?” – Jaejoong hỏi khi thấy Hankyung cũng đang mặc vest, tự nhủ không biết lần này Yunho đang định bày trò gì – “Còn Yunho đâu?”
“Em sẽ được gặp hắn ngay thôi!” – Hankyung nháy mắt rồi kéo tay cậu đi
Anh dắt cậu ra sân sau nhà. Jaejoong há hốc mồm nhìn, cậu như chết lặng trước cảnh tượng trước mắt. Sân sau của nhà hắn rộng không kém gì sân trước. Nhưng điều làm cậu ngạc nhiên không phải là chuyện rộng hay lớn, mà là vì giữa sân, bên dưới gốc cái cây lớn có đặt một chiếc bàn ăn dài. Trên bàn được thắp sáng với nến và hoa. Phía bên trên, buộc vào cành cây là những dải lụa trắng thả rũ xuống cùng với chiếc lọ thủy tinh đựng nến bên trong treo lủng lẳng thắp sáng cả một góc trời.
Tất cả mọi người đều có mặt đủ ở đó, và tất cả đều mặc comple đen hết sức lịch thiệp. KangIn và Siwon đang cãi nhau xem nên xài khăn giấy màu trắng hay màu đỏ. Shindong đang đứng kế cái bếp BBQ bốc khói tỏa mùi thơm phức, dùng đũa gắp gắp lật lật cho thịt chín, vừa lật vừa gắp vài miếng cho vào mồm, mặc cho Leeteauk la hét thậm tệ. Yesung, Sungmin, Eunhuyk, Ryeokwook và Kyunhuyn đang tất bật bưng đồ ăn ra bàn Heechul đang chỉnh lại mấy cái hoa cắm trên bàn. Tuy choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt, Jaejoong vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cậu khẽ đưa mắt tìm kiếm, thất vọng khi không thấy bóng dáng hắn đâu cả.
“Em tìm Yunho à?” – Hankyung cười hỏi cậu.
“Không… không phải…” – Jaejoong giật mình lúng túng, cậu không ngờ mình lại lộ liễu như thế.
“Nào chúng ta ngồi thôi. Yunho sẽ tới ngay ấy mà!” – Hankyung kéo Jaejoong lại chỗ bàn ăn tuyên bố lớn – “Jaejoong tới rồi!”
Mọi người đều dừng lại chạy ào ào tới đón cậu – “Jaejoong chúc mừng em!”
“Noona, chúc mừng noona!”
“Noona là sướng nhất rồi! Chúc mừng Noona!”
“H… Hả? Chúc mừng gì?” – Jaejoong ngơ ngác hỏi.
Heechul cầm cái muỗng gõ keng keng vào một cái ly rượu gần đó để thu hút sự chú ý của mọi người. Khi tất cả đã quay lại, anh làm một động tác cúi chào hoàn hảo trước khi tuyên bố – “Nhân vật nữ chính đã tới, bây giờ chúng ta chào đón nhân vật nam chính nào!”
Mọi người đồng loạt vỗ tay ào ào hoan nghênh. Heechul gật đầu và lập tức KangIn, Siwon và Shindong đứng dậy bước vào nhà. Jaejoong nghệch mặt vỗ tay theo, cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng căn cứ theo những gì cậu vừa nghe được thì Yunho sắp xuất hiện, mà xuất hiện mà cần tới sự giúp đỡ của Siwon, KangIn, đến cả Shindong thì cậu có cảm giác không tốt lành cho lắm.
Vài giây căng thẳng trôi qua, mọi người cùng nín thở nhìn vào cánh cửa dẫn vào nhà. Đột nhiên có vài tiếng rầm rầm vang lẫn với một vài tiếng rít không rõ là loại ngôn ngữ nào vang lên. Jaejoong nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Cậu thật không hiểu cái gì đang xảy ra.
Ngay lập tức câu trả lời của cậu được giải đáp khi KangIn, Siwon và Shindong bước ra với một cái ghế trên tay. Jaejoong mém chút thì té ngửa ra sau ngất xỉu. Trên ghế là Yunho đang bị cột chặt tay chân vào thành và chân ghế, miệng bị dán chặt bằng băng keo trong. Nhưng đó không phải là điều đáng nói, quan trọng là hắn không mặc comple như cậu hay bất cứ người nào khác trong nhà này, Yunho đang mặc một chiếc váy đầm màu trắng – chính xác là một cái VÁY CƯỚI không hơn không kém.
~o0o~
“E hèm!” – Heechul tằng hắng một cái rõ to trước khi chỉnh lại chiếc gọng kính trên mắt cho ngay ngắn rồi khẽ lật quyển sổ trên tay đọc – “Hôm nay chúng ta đứng đây….”
“UHM UHM!!!!” – Có tiếng phản ứng đầy bất lực vang lên từ phía bên trái anh. Còn bên phải thì có tiếng cười “Hích hích hích” quái gở của một người khác từ nãy tới giờ không dứt. Heechul làm lơ cao giọng đọc tiếp – “… để chứng kiến sự thành thân của hai con người, của một tình yêu, của sự đơm hoa kết trái, của tinh hoa vũ trụ, của xác thịt, của hai dòng họ, hai giống nòi, hai tâm hồn, hai…”
“Hyung ơi lẹ đi, tụi em sắp đói chết rồi đây!!!!” – Có tiếng phản ứng vang lên rào rào.
Heechul liếc thành phần khán giả bên dưới một cái với ngụ ý “đứa nào muốn theo cái thằng bên trái tao thì nói tiếp đi” rồi tằng hắng đọc tiếp. Sau một tràng diễn văn dài dòng và vô cùng lạc đề, Heechul quay sang Yunho hỏi – “Con có đồng ý lấy người này làm vợ không?”
“UHM UHM!!” – Yunho vùng vẫy.
“Có hả?” – Heechul cười với Yunho một cái rồi quay sang Jaejoong – “Còn con, có đồng ý lấy thằng này làm chồng không?”
“Hích hích hích!!!” – Jaejoong vẫn còn đang mải cười không hề nghe Heechul nói gì cả. Đúng hơn từ lúc Yunho xuất hiện cậu đã không còn biết gì ngoài chuyện cười vào mặt hắn cả.
“Có luôn? Quá tốt!” – Heechul hoan hỉ quay xuống giơ hai tay lên tuyên bố với bầu trời – “Tôi xin tuyên bố hai người là vợ chồng từ hôm nay!”
Mọi người bên dưới vỗ tay rào rào, phần nhiều vì Heechul cuối cùng cũng đã kết thúc cái màn nói dông dài của anh, đồng nghĩa với chuyện sắp được ăn uống thỏa thuê chứ chả có mấy gì là chúc mừng cho cái cặp đôi kỳ dị bên trên. Heechul lịch thiệp cúi chào rồi chạy tới chỗ bàn ăn, bắt đầu cuộc hỗn chiến tranh giành miếng ăn, bỏ mặc Yunho thì bị cột trên ghế còn Jaejoong vẫn đứng ôm bụng cười không dứt.
Yunho sau một hồi vũng vẫy chán chê không ai thèm để ý đành bất lực nhìn Jaejoong cầu cứu. Jaejoong cười chán chê thì ngước lên bắt gặp ánh mắt của Yunho nhìn mình. Cậu tiến lại gần nhìn hắn lùm xùm trong chiếc váy trên ghế hỏi – “Sao rồi? Anh đã biết nỗi khổ của tôi chưa?”
“UHM UHM!!!” – Yunho cật lực gật đầu.
“Anh còn bắt tôi mặc mấy cái thứ này nữa không?” – Jaejoong tiếp tục.
“UHM UHM!!!” Yunho lắc đầu nguầy nguậy.
Jaejoong cảm giác thích thú khi thấy mình rõ ràng là trên cơ hắn. Trước giờ cậu chỉ toàn bị hắn bắt nạt cho nên không biết cái cảm giác bắt nạt người khác lại vui đến thế.
“Anh muốn tôi cởi trói lắm hả?” – Cậu tiếp tục chọc ghẹo hắn.
“UHM UHM UHM UHM!!!!” – Yunho gật đầu như điên.
“Tiếc quá, tôi thích anh như thế này hơn!” – Cậu cười nhe răng với hắn – “Không ngờ anh mặc áo cưới cũng có duyên phết, quyến rũ lắm!”
Yunho nhăn mặt trước nhận xét của cậu và đảo mắt vẻ khinh bỉ làm Jaejoong bật cười. Đúng lúc đó thì có phát lên tiếng rột rột rõ to.
Jaejoong nhướn mày nhìn hắn – “Anh đói à?”
Yunho khẽ gật đầu, lông mày nhíu lại vẻ nài nỉ.
Jaejoong khẽ cười trước thái độ tội nghiệp của hắn – “Thôi được, để tôi lấy cái gì cho mà ăn!” – Cậu chạy tới chỗ bàn ăn, chật vật lắm cậu mới chụp được miếng bánh mì giữa hàng loạt những cánh tay, những chiếc nĩa và những chiếc muỗng đua nhau giằng xé đồ ăn từ khắp mọi phía.
Đem miếng bánh tới chỗ Yunho rồi cậu mới ngẩn người, hắn không có tay, cũng không mở miệng được thì lấy gì ăn. Cậu lưỡng lự trong khi hắn ngước lên nhìn cậu với ánh mắt tha thiết làm Jaejoong không khỏi chạnh lòng. Cậu, hơn ai hết, biết cảm giác phải bị cột, bị bắt mặc đồ nữ khó chịu đến thế nào.
“Thôi được!” – Cậu thở dài – “Tôi tháo băng keo và đút cho anh ăn thôi chứ còn không có tháo trói đâu anh đừng mơ!”
“UHM UHM!!!” – Yunho gật đầu đầy phấn khởi khi nghe cậu nói thế.
Jaejoong cúi xuống cẩn thận bóc miếng băng keo ra khỏi miệng hắn. Miếng băng vừa được tháo ra khỏi miệng thì câu đầu tiên của hắn là – “Vợ à! Tháo dây trói cho anh liền đi! Anh đang cần đi toilet khẩn cấp!”
“Hả?” – Jaejoong ngớ người trước yêu cầu của hắn.
“Nhanh lên! Anh sắp chịu hết nổi rồi!!!” – Yunho giục cậu một cách vồn vã.
“Nhưng… nhưng….” – Jaejoong lúng túng.
“Nhanh lên!! Anh sắp chịu hết nổi thật rồi!” – Yunho rên rỉ, mặt nhăn lại một cách khổ sở.
“Để…. Để tôi hỏi mọi người cho anh…” – Cậu định đứng dậy thì hắn la lên – “Đừng, em nghĩ tụi nó sẽ tin lời anh chắc! Em làm ơn đi! Mà vợ!!”
“Nhưng… nhưng…” – Jaejoong đang không biết phải làm sao thì Yunho lại tiếp tục rên rỉ đầy đau đớn – “Aaaaa!”
Cậu khoảng loạn khi nghe thấy hắn quằn quại, cuối cùng đành làm liều run rẩy đưa tay tháo trói cho hắn. Jaejoong không hề biết từ lúc cậu lại gần Yunho, thực tế cậu đã thua hắn rồi. Yunho ngay khi một tay được giải phóng đã lập tức tháo trói cho tay còn lại và hai chân mình.
Hắn đứng dậy bẻ cổ, bẻ tay và xoay chân răng rắc cho máu lưu thông rồi đưa tay xé cái roạt chíêc váy trên người làm hai trong sự kinh ngạc của Jaejoong. Thảy cái váy xuống sàn, chỉ mặc độc mỗi cái quần đùi, Yunho quay sang hôn lên má Jaejoong, lúc này đang đờ người vì biết mình vừa phạm một sai lầm khinh khủng có thể dẫn tới hậu quả của một cuộc thảm sát hàng loạt – “Vợ à, em ngoan lắm, lát nữa anh sẽ thưởng em sau! Còn bây giờ em ngồi đây ngoan nhé, anh đảm bảo không quá 20 phút đâu!” – Jaejoong nuốt nước bọt rùng mình khi thấy sát khí bốc ra ngùn ngụt từ người hắn. Cậu chưa bao giờ cảm thấy Yunho đáng sợ như thế kể từ lúc hắn bị Changmin chọc. Cậu tự nhủ tối nay bên Changmin chắc chắn sẽ bận rộn lắm, chắc chắn có vài ca nguy hiểm đến tính mạng là ít.
“Anh… anh định làm gì?” – Jaejoong lắp bắp hỏi.
“Em không biết thì tốt hơn!” – Yunho cười một cái làm Jaejoong lạnh cả xương sống. Cậu ngước mặt lên trời cầu nguyện khi Yunho quay lưng về phía bàn ăn – “Xin chúa hãy tha tội cho con!” – Mặc dù cậu không có đạo và cũng chả tin vào chúa trời gì cả.
“Mọi người vui vẻ quá nhỉ?” – Yunho cất giọng lớn – “Tôi tham gia với được không?”
Mọi người đồng loạt trợn mắt đờ người khi nghe thấy tiếng hắn, dao nĩa chén dĩa rơi khỏi tay họ rớt xuống đất loảng xoảng. Tất cả không hẹn mà rằng đồng loạt lùi ra sau cười trừ – “Yunho à… có gì… có gì chúng ta bình tĩnh nói chuyện nhé!”
“Ồ chúng ta có chuyện để nói sao? Thế mà tôi cứ tuởng mấy người không bao giờ nghe tôi nói gì chứ!” – Yunho thản nhiên tiến tới với nụ cười chết người trên môi.
“Đúng… đúng đó hyung, tụi em chỉ muốn tốt cho hyung thôi!” – Phe bên kia vẫn tiếp tục lùi lại.
“Tôi đâu có dám phàn nàn gì lòng tốt của mấy người! Tôi chỉ muốn có chút quà nhỏ trả ơn thôi!” – Yunho vừa nói vửa bẻ tay răng rắc.
“Tại lâu lâu cậu mới về, còn đem cả Jaejoong về nữa, cho nên tụi này mới giúp cậu có một đêm ấn tượng khó phai thôi mà!”
“CÁC NGƯỜI CHUẨN BỊ CHẾT ĐI LÀ VỪA!” – Yunho gầm lên.
————— ~o0o~ FLASH BACK ~o0o~ ———————-
“Mọi người!!!!!!” – Heechul đứng kiễng chân trên chiếc salon đặt trong phòng khách ở giữa nhà dõng dạc la hét trong bộ pijama màu hồng in hình mấy con sao biển. Tay cầm cái gối ôm cũng màu hồng khua khua trên trời vẻ phấn khởi.
Đám con trai ngồi dưới đất hậm hực phản đối.
“Heechul hyung à, mới có 3g sáng huyng dựng mọi người dậy làm gì?”
“Cậu muốn trình diễn thời trang pijama thì trình diễn một mình đi!”
“Khò khò…” – Đằng sau lưng một loạt tiếng ngáy vang lên báo hiệu có vài kẻ đã dựa vào nhau rơi vào trạng thái say ngủ.
Heechul vẫn ung dung đứng trên salon, không có vẻ gì là phiền não với sự phản đối của mọi người cả, anh vuốt tóc vẻ lãng tử nói – “Tôi có tin mới đây!”
“Uhm uhm…” – Tất cả thờ ơ gât gù cho có lệ.
Heechul vẫn tự tin cầm cái gối ôm giơ lên như thể nó là chiếc cúp vàng anh vừa nhận được sau một cuộc tranh đua tàn sát với một đối thủ nặng ký nào đó và tuyên bố hùng hồn – “Yunho vừa mới gọi điện bảo sẽ về nhà TỐI NAY!”
Cái tên “Yunho” đi kèm với cái đoạn “về nhà tối nay” lập tức nhận được hàng loạt phản ứng từ phía khán giả như sự suy đoán của Heechul – “Yunho huyng?”
“Không phải 4 ,5 năm rồi ổng không về nhà buổi tối sao?”
“Sao tự nhiên ổng lại về?”
“Xạo quá đi ba ơi!”
“Đứa nào dám nói hyung mày nói xạo?” – Heechul nạt, đưa tay móc trong túi một chiếc iphone màu hồng đính cườm hình kitty rồi bật lớn loa ngoài chìa xuống phía cái đám xôn xao bên dưới.
Tât cả im lặng khi nghe giọng Yunho phát ra từ chiếc iphone của Heechul từ chế độ ghi âm tin nhắn thọai cho các cuộc gọi nhỡ – “Er… Heechul hyung, em Yunho đây! Hơi đường đột nhưng tối nay em sẽ về nhà! Em sẽ đưa cả Jaejoong về nữa! Em chỉ gọi để báo cho hyung biết thôi! Hyung đừng có nói cho cái lũ chúng nó biết nhé!”
Tiếng beep vang lên báo hiệu tin nhắn kết thúc. Heechul nhướn mày hỏi – “Mọi người thấy sao?”
Tất cả im lặng một lúc lâu cho đến khi Eunhuyk là người đầu tiên cất tiếng phản ứng trước sự kiện vĩ đại đó – “Hyung, bây giờ em mới biết iphone loa ngoài tốt dữ, hyung mua hết bao nhiêu vậy?
Heechul đập cái gối ôm cái rầm lên đầu Eunhuyk – “Đồ ngu! Hyung mày không có hỏi chuyện đó, tao đang hỏi cái vụ Yunho về nhà kìa!” – Heechul xoa trán quay xuống hỏi – “Có ai có ý kiến về chuyện này gì không?”
Ryeokwook rụt rè đưa tay lên – “Em có ý kiến!”
“Nói!” – Heechul lập tức hất đầu về phía Ryeokwook.
“Yunho hyung kêu hyung đừng nói với tụi em mà hyung đem nói với tụi em là sao?” – Ryeokwook ngây thơ hỏi.
Ngay lập tức cái gối ôm trên tay Heechul bay vèo qua phòng thẳng vào mặt Ryeokwook. Heechul tức tối quát lên – “Có ý kiến nào khác không?”
Cả đám bên dưới không dám ho he tiếng nào, phần nhiều là do sợ bị Heechul đập gối hơn là không phải không có ý kiến. Nói đúng hơn tất cả đều hiểu ý Heechul muốn nói gì.
Họ đều biết chuyện của Eun Ah và Yunho vì họ đều cùng ở một nhóm nhảy, cùng đi dự đám cưới lẫn đám tang của Eun Ah và hắn. Eun Ah qua đời, mọi người đều đồng lòng đưa Yunho sang ở chung với họ, mặc cho hắn phản đối. Họ thường chọc ghẹo quấy rối hắn để hắn đỡ buồn. Tuy cách thể hiện có phần giống quấy rối đối với Yunho, nhưng tất cả đều có chung một mong muốn thấy hắn vui vẻ.
Năm tháng qua đi, Yunho học được cách cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, và bắt đầu quen dần với sự phiền nhiễu của cái đám người này, nhưng có một sự thật không thay đổi là hắn không bao giờ về nhà vào buổi tối.
Họ đều biết suốt 5 năm trời Yunho qua đêm với khá nhiều cô gái, để khỏa lấp cho sự trống vắng của mình. Tuy hắn không nói ra nhưng tất cả đều biết Yunho sợ phải ngủ một mình, hắn sợ mình một mình ở trong phòng mà không có ai bên cạnh. Cho dù Heechul có nói với nó rằng nếu muốn thì có thể ôm gối sang ngủ với anh, cho dù Sungmin, Eunhuyk và Yesung hay những người khác kỳ kèo đòi ngủ chung với hắn, Yunho chỉ nhăn mặt nạt – “Ngủ với mấy người tôi thà ra đường ngủ còn hơn!” – Chẳng qua là hắn không muốn ai thấy mình yếu đuối và không muốn để mọi người lo lắng. Nhưng thật sự hắn không biết rằng, càng cố tỏ ra như thế thì càng khiến người khác lo lắng hơn.
Cho nên từ khi biết Yunho quen với Jaejoong, ai cũng vui mừng cho hắn. Hắn vẫn lạnh lùng, vẫn quát tháo với mọi người như trước, nhưng ai cũng đều cảm thấy rằng hắn hạnh phúc, điều mà họ chưa bao giờ thấy trong suốt 5 năm. Vì thế tất cả đều yêu quý Jaejoong. Lần này Yunho dắt Jaejoong về nhà buổi tối như thế, đương nhiên là dịp đặc biệt sao họ có thể bỏ qua.
“Thôi được!” – Heechul cuối cùng lên tiếng – “Trông chờ vào mấy người thì còn lâu mới xong chuyện! Mấy người ghé tai vào đây!” – Heechul ngoắc tay kêu cả đám lại gần. Mọi người dỏng tai ghé lại lắng nghe.
Heechul thì thào – “Thế này…. Thế này… Thế này… Mọi người thấy sao?”
“Wow! Hyung đúng là thiên tài!”
“Kế họach hay đó Heechul!”
“Đương nhiên!” – Heechul tự tin nói – “Nó mà không khóc cảm ơn tôi thì tôi chết cho mấy người coi!”
—————— ~o0o~ END FLASH BACK ~o0o~ ———————-
“Còn ai nữa không?” – Kibum hỏi khi đóng chiếc cửa xe cấp cứu thứ 5 lại.
“Không hết rồi thưa bác sĩ!” – Jaejoong lắc đầu đáp, cậu lo lắng hỏi – “Họ không sao chứ ạ?”
“À, tôi cũng chưa biết được, theo tôi thấy sơ bộ thì tuy họ chảy máu khá nhiều và thương tích có vẻ nặng nhưng hầu như ngoài da là chủ yếu, nhưng cũng cần phải chụp X-quang xem thử xem có bị gãy xuơng hay gì không? Chỉ có cái anh tên Heechul thì có vẻ hơi nguy kịch! Nhưng có chuyện gì xảy ra với họ vậy? Có phải có ẩu đả gì không?” – Vị bác sĩ nhíu mày hỏi.
“Ờ… cũng không hẳn, nhưng không sao đâu bác sĩ đừng lo!” – Jaejoong cười trừ.
“Vậy tôi xin phép nhé!” – Vị bác sĩ cúi chào cậu một cách lịch sự.
“Cảm ơn bác sĩ!” – Jaejoong cũng cúi đầu đáp lễ.
Kibum leo lên xe, cúi chào Jaejoong lần cuối trước khi chiếc xe chuyển bánh đi thẳng – “Anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
“Hả?” – Jaejoong ngẩn người nhìn theo 5 chiếc xe cứu thương. Cậu cốc đầu tự nhủ – “Chắc mình nghe lầm thôi, làm sao anh ta biết mình là con trai được!”
Cậu quay vào trong nhà, bước về phía sân sau. Cậu nhìn thấy Yunho đang ngồi chờ cậu dưới gốc cây treo đầy những chiếc lọ thủy tinh chứa ánh nến. Hắn đã thay ra chiếc áo sơ mi ngắn tay trắng cài hờ vài nút bên dưới, phần ngực để hở và một chiếc quần dài màu đen.
Yunho nghe tiếng chân cậu thì quay lại cười. Những ngọn nến rót lên khuôn mặt hắn một màu vàng dịu ngọt. Không hiểu sao lúc đó Jaejoong nghe tim mình đập ầm ầm như trống đánh trong ngực. Trong một lúc, cậu có cảm tưởng ngồi dưới gốc cây đó là một thiên sứ chứ không phải là cái tên phiền nhiễu hàng ngày mà cậu vẫn gặp.
Yunho chìa tay về phía cậu. Jaejoong rụt rè nắm tay hắn, mặt cậu nóng hổi, thật tình cậu cũng không biết mình đang ngại vì cái gì nữa, chẳng phải hắn vẫn nắm tay nắm chân ôm ấp cậu mỗi ngày đó sao. Yunho kéo cậu ngồi xuống trong lòng hắn, khẽ âu yếm hôn lên đỉnh đầu Jaejoong rồi hỏi qua kẽ răng – “Cái lũ đó chết hết chưa?”
Jaejoong bật cười trước thái độ của hắn – “Anh ác thật! Đánh người ta vào cấp cứu rồi còn trù cho người ta chết nữa!”
“Ác cái gì? Anh thấy mình như thế còn nhẹ tay đấy!” – Yunho nghiến răng kèn kẹt – “Đây đúng là cái đám cưới tệ nhất mà anh từng dự!”
“Đám cưới gì?” – Jaejoong ngơ mặt, lúc nãy cậu vì bận cười hắn cho nên chả biết gì cả.
“Đám cưới của tụi mình!” – Yunho thở dài nhắc cậu.
“Tôi cưới anh hồi nào?” – Jaejoong trợn ngược mắt.
Yunho đảo mắt trước phản ứng của cậu rồi hôn lên má cậu – “Em không nhớ càng tốt!”
“Nhưng… nhưng tôi cưới anh hồi nào?” – Jaejoong đẩy hắn ra.
“Vậy chúng ta cưới lại cho đàng hoàng đi!” – Yunho cười toe. Trước khi cậu kịp phản ứng gì thì hắn đã kéo cậu đứng dậy trong khi mình quỳ trên một gối trước mặt cậu.
Hắn khẽ hôn lên tay cậu trước khi ngước lên nhìn Jaejoong. Những ánh nến trên đầu cậu lung linh soi xuống khuôn mặt hắn, phản chiếu một đôi mắt đầy dịu dàng– “Em lấy anh nhé?”