Mistake - Chương 13
Chap 13:
Hôm nay là một ngày đẹp trời bình thường như bao ngày đẹp trời khác – trời trong mây tạnh, nắng mai hồng, gió mơn man thổi, chim chóc tung tăng bay nhảy, người người qua lại cười nói vui vẻ… Một ngày đẹp trời như vậy, lại không cần phải đi làm, Jaejoong nghĩ mình đáng ra phải đang nằm ở nhà, phơi bụng ngủ cho sướng mới đúng, thế mà cậu cũng không hiểu mình vì cái lý do vớ vẩn nào mà lại đang mặc váy đứng… ôm cây giữa đường thế này.
“Không!!!!!!” – Jaejoong gào lên, tay ôm chặt lấy cái thân cây. Cậu chỉ còn thiếu điều muốn trèo lên nó nữa thôi.
“Đi mà rồi anh thương~” – Kế bên cậu có một người đang dài giọng năn nỉ và lôi kéo.
“Thương cái đầu anh! Tôi chết cũng không vào!” – Vẫn ôm cứng lấy cái thân cây gào thét.
“Vợ à, người ta nhìn mình kìa, nghe lời anh buông ra đi! Nếu em sợ thì ôm anh này, ôm cây làm gì! Nào~” – Tiếp tục dỗ ngọt.
“Mặc xác mấy người đó!” – Jaejoong nhất quyết không buông – “Tôi là người yêu thiên nhiên nên muốn ôm cây có gì mà nhìn?”
“Em yêu thiên nhiên từ lúc nào?” – Yunho nhướn mày hỏi.
“Từ… từ hôm nay!” – Jaejoong cãi bướng.
Yunho thở dài lắc đầu trước sự cứng đầu của cậu, rồi hắn cười ma mãnh – “Thôi được, nếu em muốn ôm cây thì MÌNH ôm cây vậy!”
“Anh… anh định làm gì?” – Jaejoong vô cùng bất an trước câu nói đầy ẩn ý của hắn.
“À, em yêu thiên nhiên nên muốn ôm cây. Còn anh yêu em nên cũng muốn ôm em ấy mà!” – Vừa nói hắn vừa choàng tay qua người ôm lấy Jaejoong.
“Này này này!!!!!” – Jaejoong gào lên khi hắn đưa tay sờ soạng trên rốn cậu. Cậu có thể thấy hàng loạt ánh mắt qua đường đang chăm chăm nhìn cậu và hắn, cậu đỏ rần mặt quát – “Chúng ta đang ở giữa đường đấy!!!!!! Buông ra!!!!”
“Kệ người ta, anh yêu em nên ôm em có gì mà nhìn!” – Yunho nhái lại câu nói của cậu với giọng giễu cợt và bắt đầu hôn lên gáy cậu.
Cậu gào lên – “Tôi vào tôi vào được chưa?”
“Vậy có phải ngoan không?” – Yunho chỉ chờ có thế hí hửng lôi cậu đi. Jaejoong úp tay vào mặt rên rỉ khi Yunho kéo cậu qua chiếc cửa kính bên dưới tấm bảng hiệu lớn chói lóa hàng chữ – “Đồ lót nữ”
——————- ~o0o~ FLASH BACK ~o0o~ —————-
“Sinh…. Sinh đôi???” – Jaejoong trợn mắt nhìn Changmin.
“Uh, sinh đôi!” – Changmin vui vẻ.
“Sinh… sinh đôi… là sinh hai hả?” – Jaejoong lắp bắp.
“Ừ là sinh hai!” – Changmin gật gù.
“Ý là không phải sinh một hả?” – Jaejoong vẫn chưa tin vào tai mình.
“Ừ không phải sinh một!” – Changmin tiếp tục gật gật.
“Hai là một cộng với một phải không?”
“Ờ…” – Đến đây thì Changmin bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Tại sao một cộng một lại bằng hai mà không phải bằng một?” – Tiếp tục hỏi vớ vẩn.
Changmin đảo mắt nhìn Jaejoong – “Anh có cần tôi lấy máy tính bấm cho anh xem là một cộng với một bằng hai không?”
“Nhưng…. Nhưng hồi trước không phải siêu âm chỉ có một thôi sao? Sao bây giờ lại là hai?” – Jaejoong lắp bắp hỏi.
Changmin giải thích – “Lần trước vì hai bé vẫn còn quá nhỏ là một, vị trí của một bé lại che khuất bé kia cho nên siêu âm không thấy, nhưng lần này bé đã khá lớn cho nên kết quả đã rõ ràng hơn rồi! Nhìn này…” – Changmin chỉ vào cái màn hình kế bên giường cậu vào hai cái bóng mập mờ – “Đây là đầu bé thứ nhất, còn đây là của bé thứ hai! Vả lại xét theo kích thước bụng anh lúc này thì tôi chắc chắn 100% là anh sinh đôi!”
Jaejoong điếng người nhìn theo tay Changmin, cậu shock tới mức không nói được tiếng nào.
Changmin quay sang cười với Jaejoong một cái với vẻ mặt cung hỷ – “Con trai như anh mang thai đã hiếm lắm rồi, anh lại còn sinh đôi nữa! Chúc mừng!”
“Ờ….” – Jaejoong vẫn còn đang shock vì những gì vừa nghe được và chứng kiến, tới nỗi không biết đường mà phản bác lại cái câu chúc mừng của Changmin nữa.
“Anh nên tự thông báo tin này với chồng anh nhé! Tôi nghĩ anh ta sẽ vui hơn khi nghe từ chính miệng vợ mình!” – Changmin nói một cách vui vẻ, bắt đầu thu dọn các dụng cụ.
“Ờ…” – Vẫn còn chưa hết shock.
“À, suýt nữa thì quên!” – Changmin khựng lại – “Anh nên đi mua áo ngực nhé!”
“Ờ…”
“Vì ngực anh sau giai đoạn này sẽ phát triển khá nhiều! Cho nên tốt nhất nên mua áo ngực để hỗ trợ!”
“Ờ….”
“Sau này anh sẽ phải cho bé bú đấy!” – Changmin nói – “Hai bé như thế, hơi cực nhưng tôi nghĩ là sẽ vui lắm!”
“Ờ…”
“Còn nữa, anh đang mang thai, lại sinh đôi như thế này, bụng sẽ lớn lắm, cho nên cũng nên mua loại quần lót nào trễ dưới bụng để không ảnh hưởng tới bé. Mà rất tiếc là bên nam không có loại đó! Tốt nhất anh nên qua bên nữ mua loại quần dây ấy, mặc cho thoải mái!”
“Ờ…”
“Vậy nhé, tôi ra gọi Yunho vào đây!”
“Ờ…”
——————- ~o0o~ END FLASH BACK ~o0o~——————
“Không!” – Jaejoong gào lên, ép chặt người vào cái góc phòng thử đồ khi Yunho tiến lại gần với cái áo ngực với một cái quần lót dây màu tím chói được trang trí với đầy hoa ren bay bướm trên tay. Jaejoong nặng nhọc nuốt nước bọt, cậu có cảm tưởng như hắn đang cầm hai khẩu súng hạng nặng tiến lại gần mình chứ không phải là bộ đồ lót vô hại.
“Vợ à! Em đã vào rồi thì phải thử chứ!” – Yunho cười ma mãnh.
“Anh đừng có lại gần đây với cái mấy cái thứ đó!” – Jaejoong la lên, đưa tay lên che trên che dưới, những chỗ mà cậu biết chúng đó sẽ ngự trị trên người mình, cũng là những yếu điểm mà Yunho chuyên dùng để uy hiếp cậu. Cả người cậu dí chặt vào tường.
“Em làm gì mà cứ như anh sắp cưỡng bức em thế!” – Yunho nhướn mày hỏi, vẫn tiếp tục tiến lại với cái bộ đồ sặc sỡ trên tay, vừa đi hắn vừa vừa liếm môi một cách khoái trá – “Em muốn được cưỡng bức tới thế sao?”
“Anh đừng có giở trò, tôi không mặc là không mặc!” – Jaejoong la lên nhưng Yunho đã tiến lại gần, chống hai tay vào tường. Chiếc áo ngực và chiếc quần lót dây mỏng dính trên tay hắn treo tòn ten hai bên mặt Jaejoong làm cậu khóc thầm trong bụng, nín thở ép người ra sau một cách vô vọng. Tay cậu vẫn nhất quyết che trên và che dưới. Mặc dù đang ở trong tư thế phòng bị kỹ càng nhưng Jaejoong vẫn có cảm giác mình không có chút hy vọng vào thắng được hắn cả. Nhưng dù sao thì có che vẫn hơn không, như thế hắn có muốn uy hiếp cũng khó.
“Bé yêu à!” – Yunho liếm một đường dài trên má cậu – “Em nên ngoan ngoãn mặc thì hơn! Chống cự cũng vô ích! Anh không muốn dùng vũ lực đâu!” – Hắn cười.
Jaejoong còn chưa kịp phản ứng tiếng nào thì Yunho đã nhanh như chớp xộc tay vào trong váy cậu, lần ra sau mông và vào trong quần lót. Jaejoong mém chút thì thét lên khi hắn khẽ miết ngón tay dọc theo đường rãnh giữa mông cậu. Cậu cắn răng cắn lưỡi cố nuốt ngược mấy tiếng rên đang ào ào trào lên họng. Cậu không muốn ai nghe thấy cả, vì Jaejoong biết trong đầu Yunho không hề có hai chữ nhục nhã, nếu để bên ngoài biết được thì người lãnh toànbộ nhục nhã chỉ có cậu. Nhưng càng cố thì càng khó, từ miệng Jaejoong, những tiếng rên bị kiềm chế thoát ra ư ư giữa kẽ răng cậu. Yunho khẽ cười vờ hỏi – “Em có cần anh hôn không?”
“Ư ư….” – Jaejoong thật sự muốn tát vào mặt hắn một cái cho đỡ tức. Nhưng mà giờ cậu đứng còn không vững chứ đừng nói đánh đấm gì với hắn. Jaejoong góp chút sức tàn giật mạnh cổ áo Yunho xuống rồi ngấu nghiến lên môi. Cậu vừa hôn vừa rên vào trong miệng hắn. Yunho nuốt trọn toànbộ, một tay vẫn miết trên khe sau của Jaejoong, tay còn lại thì thản nhiên hết kéo quần lót rồi tới váy cậu xuống.
Jaejoong, mặc dù có chống cự và che chắn, cuối cùng cũng bị lột sạch đồ sau chưa đầy 3 phút. Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ, Yunho đưa tay lên ôm lấy người cậu – lúc này trần như nhộng – và hôn đắm đuối lên môi cậu.
“Anh… chỉ toàn ăn hiếp tôi…” – Jaejoong mếu máo nói khi cả hai dứt ra lấy hơi. Cậu tức tới phát khóc.
Yunho chớp mắt nhìn cậu vài giây rồi bật cười, khẽ ấn đầu cậu vào ngực mình rồi áp mặt lên đầu cậu dụi dụi, miệng khẽ rên một cách dễ chịu – “A~~ vợ anh thật là dễ thương quá đi~!”
“Dễ thương cái đầu anh!” – Cậu nạt.
“Dễ thương dễ thương dễ thương quá đi!” – Yunho hứng khởi buông cậu ra, cúi xuống lượm bộ bikini nãy giờ bị rớt trên sàn – “Nào, bây giờ thì mình thừ đồ lẹ lẹ lên để còn về nhà! Em sắp làm anh chịu hết nổi rồi!”
Jaejoong tái mặt. Cậu quên mất là còn phải tròng cái thứ đó vào nữa mới yên thân với hắn chứ không phải chỉ có bị lột đồ thôi là đủ. Cậu lùi lại vào tường – “Anh… anh đừng có tới gần đây với cái thứ đó!”
Yunho thở dài – “Không phải nữa chứ?”
Jaejoong khoảng hồn khi thấy hắn tiến lại gần, cậu lắp bắp đề nghị – “Hay… hay đừng thử nữa… Chúng… chúng ta về nhà đi rồi anh muốn làm gì tôi cũng được…” – Vừa nói cậu vừa đưa tay che, lần này Jaejoong rút kinh nghiệm che trước và che sau.
Yunho nhìn cậu nở một nụ cười đầy nham hiểm – “Em có vẻ thích ĐƯỢC cưỡng bức nhỉ?”
“Không !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
~o0o~
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” – Jaejoong không kiềm được mà hỏi khi nhìn ra cửa kính xe, mặc dù cậu đã thề độc với thân hình của mình trong gương sau khi bị Yunho đè ra tròng vào hai cái thứ đồ lót kinh tởm ấy là nhất định sẽ không nói với hắn tiếng nào. Con đường mà hắn đang lái xe đưa cậu đi hoàn toàn xa lạ, vẫn là vô vàn những chiếc xe, những tòa nhà cao tầng, những dãy phố và những cột đèn rất Seoul, nhưng lại không phải là đường về nhà cậu, cũng chả phải đường tới bệnh viện hay bất cứ chỗ nào mà cậu nghĩ hắn có thể đưa mình tới. Cậu thật sự không biết hắn đang định làm gì, muốn đưa cậu đi đâu, nhất là vào lúc trời tối thế này, cho nên phải hỏi, để có gì còn tính đường thoát thân chứ không thì chắc chắn cậu sẽ uổng mạng trong tay hắn.
Yunho nghe cậu nãy giờ im lặng làm mặt giận giờ mới chịu lên tiếng thì liền hí hửng quay sang cười toe toét.
“Này, này, anh lo nhìn đường đi!” – Cậu khoảng hốt la lên.
Yunho bĩu môi quay lại, mắt hắn nhìn thẳng vào con đường trước mặt. Đèn đường rọi xuống mặt hắn phảng phấc một nụ cười – “Về nhà anh!”
“Nhà anh?” – Jaejoong tròn mắt – “Anh mà cũng có nhà hả?”
Yunho đảo mắt – “Chứ em nghĩ trước giờ anh sống ở đâu? Ngoài đường hả?”
“Ủa không phải vậy hả?” – Jaejoong hỏi với sự kinh ngạc.
“Em làm như anh bụi đời không bằng!” – Yunho nhăn mặt khi thấy Jaejoong ngạc nhiên vì một chuyện vô cùng hiển nhiên.
“Vậy chúng ta đang về nhà anh thật hả?” – Jaejoong cao giọng hỏi.
“Anh nói xạo em làm gì?” – Yunho đáp.
“Thật không?’ – Jaejoong khẽ reo lên, không kiềm được hào hứng. Cậu chưa từng bao giờ nghe thấy hắn nói về nhà cửa gì của hắn, cũng chưa từng hình dung hắn có thể sống như thế nào ở trong một căn nhà “bình thường”, nhất là khi trong căn nhà đó không có cậu làm nô lệ hầu hạ cho hắn, từ chuyện cơm nước tới… sex. Cậu thật sự tò mò muốn biết, muốn biết hắn sống mỗi ngày ra sau, muốn biết cái thứ hắn gọi là “nhà” đó thật ra là như thế nào, trang trí nội thất ra sao, muốn biết hắn mỗi khi không có cậu bên cạnh thì sẽ làm gì, ăn uống những gì, quần áo có cất vào tủ không hay quăng bừa bãi khắp nhà giống như những tên con trai khác….. Và cái suy nghĩ cậu đang dần hiểu thêm về hắn làm cậu thấy vui mặc dù Jaejoong cũng không biết tại sao. Bất giác cậu toét miệng cười, quên mất luôn là nãy giờ mình đang giận hắn.
Yunho ngạc nhiên quay sang khi nghe giọng điệu đầy phấn khởi của Jaejoong. Hắn ngây người trước khi bắt gặp nụ cười của cậu đến nỗi mém chút thì lạc tay lái đâm vào xe bên kia, may mà Jaejoong rú lên và hắn nhận ra chỉnh tay lái lại kịp, nếu không cả hai giờ này đang nằm trên thiên đàng cũng nên, à không, cậu lên thiên đàng còn hắn xuống địa ngục mới đúng… Thế mới nói lái xe chung với người yêu là nguy hiểm vô cùng.
“Tôi đã bảo anh lo nhìn đường đi mà không nghe! Làm tôi đứng cả tim!” – Jaejoong rít lên, đưa tay ôm ngực. Cậu nhăn mặt khi tay mình cảm nhận được cái cồm cộm của lớp hoa văn hằn từ tấm áo phía dưới.
Yunho không nói tiếng nào, não tua đi tua lại gương mặt của cậu với nụ cười trên môi.
Bao nhiêu chuyện anh làm cho em như thế, em chẳng cười với anh lấy một cái, hiểu thêm về anh có một chút, làm em vui đến thế sao?’
“Nhà anh đâu? Sắp tới chưa?” – Cậu đưa mắt nhìn ra cửa sổ một cách hào hứng.
“Mới có 1 phút mà em đã hỏi 6 lần rồi đấy!” – Yunho phì cười.
“Kể tôi nghe đi! Nhà anh lớn cỡ nào? Rộng hơn nhà tôi không?” – Jaejoong hỏi, mắt hạt nhãn long lanh.
“Ừ!” – Yunho nhún vai – “Khoảng 10 lần!”
“Rộng dữ vậy hả?” – Jaejoong tròn mắt. Tuy nhà cậu không lớn nhưng cậu ở một mình trong nhà cũng thấy dư thừa. Cậu không hiểu Yunho làm gì mà có thể ở một mình trong 1 căn nhà rộng gấp 10 lần nhà cậu như thế.
“Nhà lớn vậy chắc đẹp lắm hả?” – Cậu hỏi.
“Ờ… mỗi phòng đều trang trí khác nhau nên cũng tùy!” – Yunho đáp.
“Rộng vậy rồi quét dọn nổi không?”
“À, cũng đông người dọn dẹp nên cũng không tới nỗi nào!” – Yunho bật cười đáp.
Jaejoong nhìn hắn không chớp mắt. Cậu bắt đầu vẽ trong đầu hình ảnh Yunho ngồi ngoáy mũi, gác chân trên ngai vàng trong một cái cung điện, một bên có người đút nho vào miệng, một bên có người kỳ móng chân. Xung quanh hắn, khắp cung điện, người làm la liệt bò trên sàn kỳ cọ từng cm gạch bông. Cậu bất giác ngưỡng mộ hắn, thế mà bấy lâu nay Jaejoong chẳng biết gì về hắn cả.
Trong khi cậu vẫn còn đang bay bổng với trí tưởng tượng của mình thì Yunho thắng cái két và tuyên bố – “Tới rồi!”
Cậu đưa mắt nhìn, xe của cậu và hắn đang dừng lại trước một cánh cổng lớn, loại cổng mà vẫn thường thấy ở những khu biệt thự cấp cao. Sau cánh cổng là một cái sân lớn và một căn biệt thự to đùng.
“Nhà…. nhà anh đây hả?” – Jaejoong hỏi với con mắt mở to hết mức. Tuy không phải cung điện như cậu hình dung nhưng lớn như thế này thì cũng tương đương.
“Uhm…” – Yunho ậm ờ, kéo cửa kính xe xuống, đưa tay nhấn một loạt nút trên chiếc máy nhỏ gắn trên tuờng bên cạnh trước con mắt ngạc nhiên của Jaejoong. Những thứ này cậu đều đã thấy trên TV qua phim ảnh, nhưng thật sự nhìn tận mắt người ta sử dụng thì lại là một vấn đề khác.
Và cánh cổng nặng nề từ từ mở ra, Yunho thản nhiên đạp ga và chiếc xe từ từ tiến vào.
Hắn đỗ ở trước cửa biệt thự, nhảy ra khỏi xe rồi chạy sang mở cửa xe cho cậu. Jaejoong vẫn còn bàng hoàng tới mức không nhúc nhích nổi.
Yunho khẽ cười khi thấy phản ứng của cậu, hắn khẽ đùa – “Em mà không ra thì anh phải gọi cần cẩu tới bưng em đi chứ anh không vác nổi em đâu!” – rồi chìa tay ra cho cậu.
Jaejoong ngại ngùng nắm tay hắn bước xuống. Lần đầu tiên trong đời cậu thấy mình sao mà giống y chang Cô Bé Lọ Lem, cũng mặc váy đẹp (cả đồ lót cũng đẹp), bước xuống xe ngựa (hoặc xe hơi) tới lâu đài (hay biệt thự) có hoàng tử (kiêm ác quỷ) đang chờ.
Yunho nắm tay cậu kéo lên bậc thềm, tới trước cửa hắn quay lại dặn – “Em nhớ đứng sau lưng anh nhé! Có gì thì cứ ôm anh cho chặt! Kẻo không thì nguy hiểm lắm!”
Jaejoong nuốt nước bọt gật gật. Cậu ngoan ngoãn đứng sau lưng Yunho trong khi hắn móc chìa khóa trong túi ra tra vào chốt.
Jaejoong nín thở căng thẳng khi hắn chầm chậm kéo cửa ra, cậu không biết đằng sau cánh cửa đó, căn nhà mà hắn sống là như thế nào.
Nhưng cậu chưa kịp nhìn thấy gì đã thấy nghẹt thở giữa một loạt những cánh tay lao vào ôm lấy cậu lẫn Yunho và tiếng ồn ào xôm xao như một cái chợ nhỏ:
“Noooooonnnnaaaa!!!!! Em nhớ Noonna muốn chết!” – Tiếng Eunhuyk la lên.
“Yunho sao lâu vậy? Làm tụi này chờ lâu muốn chết!” – Hankyung vò đầu Yunho.
“Này!!! Mấy người để cho vợ tôi yên!!” – Yunho gào lên nhưng giọng hắn bị chìm nghỉm giữa khoảng hơn chục cái miệng khác đang thi nhau nói liên tục không dứt.
“Bé còn nhớ anh không? Anh nhớ bé quá đi hà!” – Là Heechul như thường lệ với cái hôn lên má Jaejoong.
“Jaejoong! Sao em không gọi cho anh? Vẫn chưa chán Yunho hả?” – KangIn béo má Jaejoong.
“KangInnnnnnnn!!!!!!” – Yunho thét lên, nhưng tất nhiên, không có tác dụng gì cả.
“Yunho, có mua gì về ăn không?” – Shindong vừa hỏi vừa sờ soạng lục trong người Yunho.
“Noona bận hay sao mà không thấy tới thăm tụi em vậy?” – Sungmin kéo tay Jaejoong.
“Wow dạo này vợ cậu bụng lớn gớm!” – Siwon bá cổ Yunho khều khều.
“Bụng noona dễ thương quá!” – Ryeokwook vừa nói vừa chọc chọc nhẹ nhẹ vào bụng Jaejoong với vẻ tò mò. Lee Teuk và Donghae cũng hùa theo.
“Mấy người đừng có động vào vợ tôi!” – Yunho vùng vẫy về phía Jaejoong nhưng bất lực, cả một đám vây quanh kẹp cậu và hắn chặt cứng
Jaejoong sau một lúc ngạc nhiên, thấy vẻ mặt khổ sở của Yunho thì bật cười – “Vậy ra ý anh rộng gấp 10 lần nhà tôi, mỗi phòng đều trang trí khác nhau và đông người quét dọn là đây ấy hả?”
Cả đám con trai thấy cậu cười thì càng xôn xao – “Cười rồi!!!! Chúng ta vào nhậu ăn mừng nào!” – rồi lôi cả cậu và Yunho vào nhà, mặc cho Yunho la hét – “Này này con người ta đang mang thai, không có nhậu nhiệc gì cả!!! Mấy người có nghe tôi nói không?????????”