Mistake - Chương 1
Title: Mistake
Author: Icey
Rating: 16+
Câu chuyện bắt đầu từ một sai lầm thuần túy, tiến triển bởi những tình tiết “điên” tới nôn ruột, nhưng lại thấm tình người hơn tất cả. Một khát vọng cháy bỏng mà mọi người ở thế giới chúng ta đều mong muốn. Kết thúc là niềm hạnh phúc lớn lao. Cầu chúc cho tất cả những người “có tình” đều “nên duyên giai ngẫu”. Cảnh báo: nếu không tiêu hóa nổi thì đừng có cố gắng quá. Chúc mọi người có những giây phút thật vui khi thưởng thức câu chuyện này.
Chapter 1:
– “Chúng ta… có cần xài bao cao su không?” – Hắn hỏi, giọng điệu trêu chọc.
– “Im đi! Aaaaaa….. Đừng c…. aaaa… có chọc tôi!” – Cậu gắt, giọng điệu bị ngắt quãng bởi những tiếng rên không kiềm chế được liên tục buông ra từ miệng của chính mình – “Aaaaa…….”
– “Cậu dễ thương thật đấy!” – Hắn nhếch mép cười khi đưa lưỡi nghịch trên rốn của cậu.
– “Tôi bảo anh im đi!” – Cậu liên tục rên, cả người nóng bừng trước cái cảm giác ướt át trên bụng mình.
Lưỡi hắn chạy dần xuống dưới, chậm rãi như thể trêu chọc cậu. Người cậu càng lúc càng nóng theo mỗi mm mà lưỡi hắn chạm phải. Cậu càng lúc càng rên lớn, tới mức bản thân cũng cảm thấy xấu hổ nữa. Cậu nắm chặt dra giường, mím môi cắn răng, cố gắng để tiếng rên không bật ra khỏi miệng.
– “Để cho tôi nghe tiếng của cậu…” – Tiếng hắn dịu dàng vang lên, ngay lập tức cậu thấy phía dưới nóng bừng một cách ướt át như có điện giật khi đầu hắn vùi xuống giữa hai chân cậu.
“Aaaaaaaaaaaaa…..” – Cậu buông một tiếng rên lớn. Miệng của hắn di chuyển càng lúc càng nhanh. Lưỡi hắn liếm láp. Cảm giác ướt át trộn lẫn với cái nóng hừng hực của mỗi va chạm làm cậu như muốn nổ tung – “Chết tiệt…. Aaaaaaaaaa…..”
Hắn ngước lên, miệng nhiễu chất nhừa nhựa màu đục mà cậu biết rõ nó là cái gì và từ ai mà ra.
– “Đừng có nuốt! Đồ điên!” – Cậu gắt qua tiếng thở gấp.
– Hắn chỉ cười – “Tôi đâu có định nuốt!” – rồi chồm lên.
– Cậu tròn mắt nhìn rồi chợt hiểu ra, la lên – “Anh dám!” – và đưa tay đẩy hắn ra.
Hắn chụp lấy tay cậu ấn chặt xuống giường, cả người đè lên người làm cậu không tài nào nhúc nhích được. Cậu vùng vẫy nhưng vô ích.
Hắn cười gian – “Tôi đã nói rằng cậu dễ thương chưa?” – rồi hôn lên môi cậu, với cái thứ chất lỏng ấy vẫn còn dính trên miệng. Hắn hôn ngấu nghiến, đẩy toànbộ những thứ trong miệng vào miệng cậu. Cái mùi vị nhớp nháp và lờ lợ tràn vào miệng cậu. Nhưng cậu vẫn cảm nhận được đầu lưỡi ngọt ngọt của hắn vượt trên hết tất cả các mùi khác. Cậu không nhận ra rằng mình đáp trả một cách đói khát.
Hắn nâng chân cậu lên, kẹp ngang hông, trong khi miệng vẫn không dứt khỏi môi cậu. Đột nhiên cảm giác sợ hãi tràn lên nguời cậu, cậu bấu chặt lấy tay hắn, cố gắng tự trấn an mình.
Hắn dịu dàng vỗ về, thì thào vào tai cậu cùng với những cái hôn – “Không sao đâu!” – Mỗi cái hôn của hắn như làm đầy dần sự lo lắng của cậu. Hơi nóng từ miệng hắn phả vào tai cậu làm cậu khẽ rên.
Hắn cười vuốt tóc cậu– “Cậu dễ thương thật đấy!” – rồi bắt đầu đẩy thân dưới tới trước.
– “Aaaaaaaaaa!!!!!!” – Cậu gào lên, tay bấu chặt vào da thịt hắn.
– “Mmmm….” – Hắn dùng mịêng khóa miệng cậu lại trong khi người vẫn chậm rãi đấy tới trước. Cậu chìm trong nụ hôn của hắn, tay vẫn bấu vào da hắn, mỗi lúc một mạnh.
Hắn dứt miệng khỏi môi cậu, hỏi, tiếng thở gấp gáp – “Còn đau không?”
– “Im đi! Đừng có….chọc tôi!…” – Cậu gắt qua tiếng nói đứt quãng. Cái cảm giác sợ hãi lúc này đã trở thành thèm khát.
– “Vậy thì tốt!” – Hắn nhếch miệng cười – “Vì tôi không kiềm chế nổi nữa rồi!” – Dứt lời, hắn đẩy tới trước mạnh hơn.
– “Aaaaaaaaaaaaaa!!!!!!” – Cậu thét lên, cả người như có lửa đốt. Hắn bắt đầu di chuyển tới trước và sau, mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một mạnh. Cái cảm giác đau đớn và thỏa mãn xen lẫn sự nhục dục tràn lên khắp người, nuốt dần thân thể của cậu.
– “Sắp rồi…” – Hắn nói qua tiếng thở gấp, mồ hôi túa ra như tắm.
Hắn đẩy người tới trước.
– “AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!” – Cậu thét lên. Mắt như nổ đom đóm, cả người tê dại vì cái nóng tỏa ra khắp người.
Hắn ngã xuống người cậu, thở dốc, miệng nhỏen cười.
– “Cười gì?” – Cậu nạt trong khi lấy hơi. Người cậu tê liệt vì mệt mỏi.
Hắn ngẩng lên nhìn cậu, nụ cười trên miệng càng rộng hơn. Ánh mắt nheo lại đầy trìu mến – “Cậu đúng là dễ thương thật đấy!”
Cậu tự dưng thấy mặt mình nóng bừng, cậu xoay người hất hắn sang bên một bên, kéo chăn lên trùm đầu, nạt từ trong chăn ra – “Đừng có nịnh, tôi mệt rồi! Ngủ đây!”
Hắn vòng tay sang gom gọn cả cậu lẫn chăn vào mình, cười lớn – “Tôi cũng ngủ!”
– “Bỏ ra! Ngộp quá!!!” – Cậu gào lên từ trong chăn, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi cái ôm chặt cứng của hắn.
– “Tôi ngủ rồi! Gọi cũng vô ích!!!” – Hắn nói giọng đầy trêu chọc, tay càng siết mạnh hơn.
– “BỎ RA!!!!” – Cậu gào lên.
~oOo~
– “Này!!! Dậy đi!!!” – Có tiếng người gọi nhỏ bên tai Jaejoong.
– “Chunnie à… 5 phút nữa thôi mà…” – Cậu lầm bầm.
– “Này!!! Dậy mau lên!!!” – Tiếng người vẫn léo nhéo bên tai cậu. Cậu thấy người mình bị lắc mạnh. Cậu hậm hực kéo chăn lên kín đầu, càu nhàu khó chịu – “3 phút thôi cũng …” – Không nói hết câu, cậu đã mơ màng chìm vào cảm giác lâng lâng của giấc ngủ dở dang lúc nãy.
– “Cậu không dậy thì tôi xài vũ lực đấy!” – Jaejoong nghe loáng thoáng bên tai. Rồi đột nhiên cậu thấy trên bụng mình ướt ướt và nhột nhột.
Cậu giật mình mở mắt vùng dậy. Có một cái đầu đang cật lực dùng lưỡi chọc ngoáy rốn cậu.
-“Ah! Dậy rồi!” – Hắn ngước lên nhìn cậu với một nụ cười hớn hở.
Jaejoong tròn mắt nhìn hắn.
– “Tôi đói quá! Cậu có gì ăn không?” – Hắn hỏi, xoa xoa bụng, ánh mắt long lanh chờ đợi câu trả lời của cậu.
Cậu nhìn theo tay hắn và….
– “ÁÁ ÁÁÁÁÁ ÁÁÁ ÁÁ!!!!!!” – Jaejoong thét lên kinh hoàng.
Hắn nhăn mặt bịt chặt tai lại gào lên – “Yah! Tôi hỏi cậu có gì ăn không chứ không có kêu cậu hét lên như thế!!!”
– “Á Á ÁÁÁÁ ÁÁÁÁÁÁ!!!!!!” – Jaejoong vẫn ôm mặt la lối om sòm.
– “Không có thì thôi, không cần phải hét thế đâu!” – Hắn gào lên.
Jaejoong không thèm đếm xỉa gì tới lời hắn, vẫn tiếp tục mê say… la hét – “Á Á ÁÁÁÁÁ ÁÁÁÁ Á!!!!”
– “Chậc, cậu cứ phải dùng vũ lực thì mới nghe!” – Hắn nhăn mặt lao tới, đè Jaejoong xuống hôn lên miệng cậu.
Jaejoong lập tức im bặt. Nhưng hắn vẫn tiếp tục hôn, lưỡi hắn chọc vào miệng cậu liếm láp. Cậu đưa tay đẩy hắn ra một cách thô bạo, gào lên, cả người run run lên vì tức – “Anh… anh làm cái trò gì thế hả?”
Hắn nhún vai, đưa một ngón tay đặt lên môi cậu và bảo – “Không như vậy làm sao cậu chịu im!”
Jaejoong hất tay hắn ra, trợn mắt hét lên – “Anh…. là ai? Làm gì ở đây? Và… tại sao… tại sao…” – Cậu lắp bắp, mặt đỏ rần rần chỉ vào người hắn – “… tại sao không mặc đồ?”
Hắn cười rất tự nhiên chỉ ngược lại vào người cậu nói – “Cậu cũng không mặc đồ mà?!”
Jaejoong nhìn theo ngón tay hắn, cậu trợn mắt khi thấy người mình cũng trần trụi không một mảnh vải che thân ngọai trừ cái chăn đang đắp ngang hông.
Cậu nuốt nước bọt một cách khó nhọc, chỉ có một lý do duy nhất để giải thích cho chuyện này. Cậu lắp bắp – “Không…. Không lẽ…. tôi… và anh… đã….”
– “Uhm!” – Hắn gật đầu xác nhận một cách vui vẻ.
– “Á Á ÁÁÁÁÁ ÁÁÁÁ Á Á Á ÁÁÁÁÁ ÁÁÁÁ Á Á Á ÁÁÁÁÁ ÁÁÁÁ Á!!!!!” – Có tiếng thét kinh hoàng vang lên.
~oOo~
– “Jung Yunho!” – Hắn vừa nói vừa tọng một gắp đầy mì vào mồm.
Jaejoong xoa trán vặn não, cái tên vừa nghe được chẳng gợi chút ý ức gì trong đầu cậu cả. Jaejoong khẽ quan sát hắn – khuôn mặt nhỏ, mái tóc ngắn rối nhuộm chút nâu, mắt một mí ti hí; mặt nhỏ đã đành, miệng cũng nhỏ một cái bất thường, lại còn có cả cái nốt ruồi nữa, đã vậy còn liên tục nhai mì như chết đói một cách vô cùng phản cảm. Rõ ràng là không có chút gì quen thuộc cả. Cậu nhìn hắn ăn như lợn với một vẻ mặt khinh bỉ, miễn cưỡng hỏi – “Thế anh có biết tên tôi không?”
– “Kim Jaejoong!” – Hắn đáp, tay vẫn liên tục đưa mì lên miệng ngấu nghiến – “Làm việc cho công ty phát thanh Music’s Time!”
Jaejoong chợt thấy nhẹ nhõm trong người. Hắn biết về cậu, ít nhất cậu với hắn cũng không phải là người lạ. Cậu hỏi – “Sao anh biết? Anh cũng làm ở đó à? Sao tôi chưa bao giờ gặp anh nhỉ?”
– “Không!” – Hắn đáp vẻ hiển nhiên, đưa tay chỉ vào ngực áo của cậu – “Đồng phục cậu thêu đủ kìa!”
Jaejoong mém chút té khỏi ghế.
– “Anh bao nhiêu tuổi?” – Cậu cố gắng giữ bình tĩnh hỏi hắn.
– “22!” – Hắn đáp rồi đột nhiên gọi – “Jaejoong này!”
Cậu hơi giật mình khi hắn gọi tên mình như thế. Cậu không quen để người lạ gọi thẳng tên mình như thế. Có điều, cậu và hắn, không biết nên gọi là quen hay lạ nữa. Cậu lúng túng hỏi – “Gì vậy?”
-“Cậu không ăn để mì nó nở uổng lắm!” – Hắn nói, chỉ vào tô mì đầy nhóc của cậu.
Cậu đảo mắt. Giờ cậu không có chút tâm trạng nào để ăn mì cả, không hiểu sao cái tên ấy vẫn ăn uống tự nhiên ngon lành tới thế.
– “Anh làm nghề gì?” – Cậu có gắng tỏ ra thân thiện dù trong bụng muốn đá cái khuôn mặt trước mắt ra khỏi nhà lắm rồi.
– “Vũ công!” – Hắn đáp, gắp miếng mì cuối cùng trong tô vào miệng.
– “Ồ vậy sao?” – Cậu ngạc nhiên – “Vũ công thể loại nào? Khiêu vũ hả? Hay Ba lê?” – Mắt cậu long lanh nhìn hắn, ít nhất nếu là người lên giường với cậu thì ít nhất cũng phải có tài năng một chút. Ba lê thì quá tuyệt! Cậu vẫn luôn hâm mộ những người biết nhảy ba lê với cơ thể dẻo dai và những cú nhảy điêu luyện.
– “Ba lê cái gì mà ba lê?” – Hắn nạt, cắt ngang dòng suy nghĩ đầy hào hứng của cậu – “Tôi không thích mấy cái trò đàn bà ấy!” – Hắn ngước mặt lên trần nhà, mắt cũng long lanh không kém Jaejoong lúc nãy – “Đàn ông thì phải nhảy Hiphop!”
Jaejoong nhướn một bên lông mày lên nhìn hắn. Cậu nuốt nước bọt cười trừ – “Vậy anh có nhảy cho ca sĩ hay công ty nào không?”
– “Không!” – Hắn đáp – “Tôi chỉ nhảy với nhóm của tôi ở công viên V&G thôi!”
Jaejoong lúc đó thiệt sự là muốn đập cái mặt xuống tô mì chết luôn cho rồi.
Vậy là cậu – Kim Jaejoong – con nhà nho giáo, học hành đầy đủ – cuối cùng kết cục lại đi quan hệ thể xác với một tên không quen không biết đã đành, lại còn là một tên vô công rỗi nghề nữa.
– “Jaejoong này… Tôi có chuyện này muốn nói…”
– “Chuyện gì?” – Cậu hỏi.
Hắn nói, ánh mắt nhìn cậu, có chút lúng túng– “Tôi biết thật không phải nhưng tôi vẫn muốn nói… Chuyện này là tôi….uhm cậu… cậu…”
Cậu chợt thấy có chút chạnh lòng, hắn lúng túng như vậy, cũng còn nghĩ đến cậu. Có lẽ hắn không đến nỗi xấu như cậu tưởng. Cậu nhẹ nhàng – “Không sao đâu… Tôi hiểu mà….”
– “Thật không?” – Hắn hởn hở như bắt được vàng – “Tôi ăn tô mì của cậu cũng được hả?”
– “Hả?” – Jaejoong trợn mắt.
Hắn không thèm để ý tới thái độ của cậu, vội vàng kéo tô mì của cậu lại gần bắt đầu thanh toán.
Cả người Jaejoong run lên vì tức, cậu cố kiềm chế hỏi – “Chuyện… chuyện anh định nói với tôi là chuyện mì sao?”
Hắn gật gù – “Uh, vì mì ngon vậy mà cậu không ăn để nở uổng lắm! Không ngờ mì gói mà nấu cũng ngon thật, cậu cũng giỏi đấy!”
– “Á Á ÁÁÁÁÁ ÁÁÁÁ Á Á Á ÁÁÁÁÁ ÁÁÁÁ Á Á Á ÁÁÁÁÁ ÁÁÁÁ Á!!!!!” – Có tiếng thét thất thanh vang lên.
~o0o~
– “Hả?” – Anh hỏi với ánh mắt mở to kinh ngạc, miếng gà đang gắp sắp sửa đưa vào miệng rớt cái bịch xuống dĩa cơm trước mặt – “Thật không?”
– “Tớ nói xạo làm cái gì!” – Jaejoong úp mặt vào tay rên rỉ – “Tớ không nhớ gì cả, sáng ra thì thấy hắn ở trên giuờng chung với mình, không mặc đồ, cậu nghĩ xem còn chuyện gì xảy ra nữa!”
– “Nhưng…” – Anh né né ra xa – “… bình thường cậu có bao giờ thế đâu… Tớ còn chưa thấy cậu hôn ai nữa là qua đêm với người ta….”
– “Yah! Park Yoochun!” – Cậu nạt – “Tớ đã nói là tớ không nhớ gì mà! Tớ chỉ nhớ là tối hôm qua mình tới Bar uống vài thứ thôi!! Còn sau đó chuyện gì xảy ra và tại sao cái tên khốn đó ở nhà tớ thì tớ chịu!” – Nhớ lại cái thái độ của hắn lúc sáng, Jaejoong cắm cái phập đôi đũa xuống miếng đùi gà một cách thô bạo.
Yoochun nuốt nước bọt đau dùm cho miếng thịt gà, cười trừ bảo – “Chắc chắn là cậu say quá nên mới đưa hắn về nhà rồi! Mà tại sao lại tự dưng hứng đi uống rượu vậy? Có chuyện gì à?”
Jaejoong cúi mặt xuống dĩa cơm – “Tớ… tớ không nhớ …”
– “Thật không?” – Yoochun hỏi – “Tai đỏ rồi kìa, cậu mà nói xạo thì lúc nào tai cũng đỏ lên cả!”
– “Thật… thật mà!” – Jaejoong lúng túng gắp miếng thịt gà đưa lên miệng
Yoochun cười lớn – “Không muốn kể thì thôi!” – Anh chồm qua bàn đưa tay tới xoa đầu Jaejoong – “May cho cậu là qua đêm với con trai chứ không phải là con gái đấy, chứ còn mà lỡ làm người ta có baby thì còn đủ chuyện để lo nữa!!! Qua rồi thì thôi bỏ đi!”
Jaejoong giật mình khi tay Yoochun chạm vào tóc mình, cậu hất tay anh ra làu bàu – “Tớ không phải con nít!”
– “Cậu có tính giữ liên lạc với hắn không?” – Yoochun hỏi
– “Đương nhiên KHÔNG!!!” – Jaejoong bật dậy gào lên – “Cái tên chết tiệt đó có cho vàng tớ cũng không thèm gặp lại!”
– “Này này bình tĩnh, người ta nhìn kìa!” – Yoochun nhăn mặt kéo tay Jaejoong.
– “Bình tĩnh cái quái gì!” – Jaejoong vẫn la lên đầy tức tối, máu nóng trào lên ào ào khi cậu nhớ lại cái thái độ của hắn lúc sáng – “Tớ đã nói thẳng với hắn là đừng có dính tới tớ nữa, là chuyện giữa tớ và hắn chỉ là do nông nổi mà ra thôi! Và… và…”
– “Và sao?” – Yoochun tò mò hỏi khi thấy Jaejoong đột ngột cắt ngang.
– “Không có gì…” – Jaejoong thả người xuống ghế, đưa đũa nghịch nghịch dĩa cơm đầy nhóc của mình.
——— ~o0o~ FLASH BACK ~o0o~————-
– “Tôi đã có người tôi thích rồi!”
Yunho nhìn cậu cười – “Chunnie?”
– “Hả?” – Jaejoong trợn mắt nhìn hắn, mặt đỏ tía tai – “Sao… sao anh biết?”
– “Sáng nay lúc tôi gọi cậu dậy, cậu kêu tên hắn, cho nên tôi đoán đại!” – Nụ cười trên miệng hắn càng nở rộng – “Thái độ của cậu như vậy là đúng rồi!”
Cậu quay mặt đi chỗ khác tránh ánh nhìn của Yunho, không hiểu sao ánh mắt của hắn lúc đó làm cậu thấy cực kỳ khó chịu, soi mói vô cùng, giống như nhìn thấu ruột gan cậu vậy. Jaejoong lạnh lùng bảo – “Nếu anh hiểu rồi thì phiền anh về đi! Tôi không muốn dính tới anh nữa!”
– “Chậc!” – Hắn chậm chạp đứng dậy. Cậu dẫn đường ra ngoài, hắn ngoan ngoãn đi theo.
Đến cuối hành lang, cậu mở cửa, đứng né sang một bên cho hắn đi ra. Cậu không ngước lên nhìn hắn.
– “Này!” – Hắn dừng lại trước mặt cậu.
– “Hả?” – Cậu ngước lên nhìn hắn. Bất ngờ hắn cúi xuống hôn nhẹ lên miệng cậu.
– “Anh… anh làm cái trò gì vậy?” – Cậu hất hắn ra quát, mặt đỏ như gấc.
– “Nếu cái tên Chunnie ấy không thích cậu thì cứ đến công viên V&G kiếm tôi nhé, tôi sẵn sàng đón tiếp cậu 24/7!” – Hắn cười, đưa tay xoa đầu cậu.
Cậu giật mình trước cái cảm giác quen thuộc. Cậu hất tay hắn ra, quay mặt đi chỗ khác nạt – “Anh đừng có mơ! Chunnie chắc chắn thích tôi!”
– “Nếu hắn thích cậu thì cậu đã không gọi hắn là ‘người tôi thích’ đâu!” – Yunho bước ra khỏi cửa đi thẳng, không quay lưng lại lấy một cái, tay vẫy vẫy lên trời chào cậu – “Nhớ nhé! 24/7 đều được!”
– “Đừng có mơ!” – Jaejoong sập cửa cái rầm sau lưng mình.
Cậu buông người xuống sàn, tim cậu đập rầm rầm trong ngực như trống đánh. Bất giác đưa tay lên đầu mình – “Giống quá…”
Jaejoong co người đưa tay ôm lấy hai chân, cậu gục mặt trên gối – “Nếu người ta không thích mình mà mình thích người ta là có tội sao?”
Ở bên kia cửa, có một người lẩm nhẩm, tay mân mê một cọng tóc trong tay – “Cậu đúng là rất dễ thương!”
——————~o0o~ END FLASH BACK ~o0o~——————
– “Hì hì…” – Yoochun khẽ cười.
– “Cậu cười gì hả?” – Jaejoong ngước lên nhìn với ánh mắt hình viên đạn – “Có gì đáng cười đâu chứ!”
– “Không phải” – Yoochun đáp – “Tớ nghĩ cậu gặp hắn vậy cũng có cái hay!”
– “Cậu muốn chết phải không? Gặp cái tên khốn đó thì hay chỗ nào?” – Cậu trừng mắt hỏi
– “Tớ chưa bao giờ thấy cậu ‘xúc động đậy’ đến thế! Vì trước giờ Jaejae của tớ lúc nào cũng nghiêm túc cả, cậu như thế này dễ thương hơn nhiều!” – Yoochun nói với một nụ cười tươi rói.
Jaejoong đờ người, máu nóng trào lên mặt. Cậu cảm tưởng cả người mình sắp bốc khói chỉ vì cái câu nói vừa nghe được và cái nụ cười trước mắt.
– “Sao vậy?” – Yoochun nghiêng đầu nhìn mặt Jaejoong hỏi.
– “Hết… hết giờ ăn trưa rồi, chúng ta quay lại công ty thôi…” – Jaejoong vội vã đứng dậy.
– “Chúng ta còn chưa ăn xong mà. Với lạ còn tới 10 phút nữa lận!” – Yoochun nhìn đồng hồ làu bàu
– “Cậu không vào thì tớ vào trước vậy!” – Jaejoong nói.
– “Đó, tớ mới nói xong, cậu lúc nào cũng nghiêm trọng hóa vấn đề hết!” – Yoochun rên rỉ. Jaejoong lúc này đã quay lưng bước đi rồi.
– “Tớ ghét cậu quá đi!!” – Câu nói quen thuộc vang lên sau lưng. Cậu mỉm cười khi anh chạy tới quàng tay qua vai cậu – “Tối nay phải bao tớ đi ăn lẩu nhé!”