Summary
Không phải là Jaejoong có hứng thú gì muốn mua váy. Nhưng lúc nãy, cậu vừa bước chân vào cửa hàng đã gặp ngay một chị bán hàng vô cùng “dễ thương” cũng đang có mang thai. Chỉ cần liếc sơ cậu một cái chị đã vui vẻ bảo – “Em đi lựa đầm bầu phải không? Để chị giúp em cho!” – Rồi không đợi cậu nói câu nào, chị liến thoắn – “Em vai ngang, nhưng được cái chân dài. Tốt nhất là nên mặc loại kín vai váy ngắn cho dễ thương, mà lại còn quyến rũ nữa! Đảm bảo chồng em thế nào nó cũng lác mắt! Mình bầu bì chứ đẹp thì vẫn đẹp chán!” – Vừa nói chị vừa thảy cho Jaejoong cả chục chiếc váy rồi đẩy Jaejoong vào phòng thử. Cậu cũng cố cắn răng mà tròng chúng vào cho nó lịch sự rồi định sau đó sẽ từ chối.
Sau show trình diễn thời trang hết thay ra bộ này rồi lại thay vào bộ khác cho chị bán hàng xem và nhận xét – “Cái này hợp với em nè!” – “Cái đó cũng được, nhưng màu hơi tối, em trắng nên mặc màu sáng!” – “Uhm… thôi đừng mặc cái đó, thử cái này đi!” – Jaejoong thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng mình cũng đã được bước ra hoàn toàn khỏi cái phòng thử đồ. Cậu đang định mở miệng xin cáo từ thì chị bán hàng quay sang nhìn cậu cười tươi nói – “Chị thật ganh tị với em quá đi! Cao ráo như em mặc bộ nào cũng đẹp cả!”
Jaejoong mặt đỏ rần vì xấu hổ. Cả đời cậu từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ mới có người khen cậu mặc… váy đẹp. Cậu đang không biết nên cười hay nên mếu trước cái lời khen ấy thì chị bán hàng nói tiếp – “Nhưng không có cái nào dễ thương bằng chiếc váy em đang mặc cả! Thật sự rất hợp với em đấy! Chồng em lựa phải không?”