Mãi Không Xa Rời - Chương 6
Chương kết.
Vợ chồng Diệp Anh luôn cảm thấy bồn chồn không yên, để chắc chắn, hai người gọi điện thoại cả máy bàn lẫn di động cũng không thấy Triệu Minh nghe máy, họ liền tức tốc lái xe đến nhà anh, thấy cửa nhà không khóa, Diệp Anh vọt vào, gọi hoài mà vẫn không có tiếng đáp, cô chạy tìm khắp các phòng, cũng không thấy người đâu.
“Diệp, em ra đây xem này.” Trần Long vừa vào đến phòng khách, anh quan sát thấy một tờ giấy trắng bị một cốc nước đè lên ở giữa bàn, tiến đến nhìn kỹ thì thấy trên mặt giấy có ghi hàng chữ ‘Gửi anh chị’ bằng nét in to, anh vội cầm tờ giấy lên, gọi Diệp Anh ra xem.
Diệp Anh khi thấy tờ giấy này lại càng bất an, cô giật lấy nó từ tay Trần Long, mở ra xem, tuy chữ viết trong đây hơi ngoằng nghèo như thể người viết đang rất vội, nhưng hai người vẫn đọc được.
[Quán cơm em muốn để lại cho hai nhóc Lâm Quân, sau này chúng lớn không biết sẽ thế nào, nhưng em thấy hai đứa thích nấu ăn và quán cơm này lắm, mà gửi giúp em lời xin lỗi vì không đưa hai đứa đi chơi được.
Em cũng đã mua được một chỗ nằm ngay sát Thiên Việt rồi, nên chắc sẽ không có rắc rối gì đâu.
Cảm ơn anh chị đã là anh chị của bọn em.
Bọn em sẽ luôn phù hộ cho mọi người ]
Vừa đọc xong, chân tay Diệp Anh chợt bủn rủn, Trần Long vội vàng đỡ cô ngồi xuống ghế.
Ngồi thẫn thờ một lúc, cô lại đứng bật dậy, quay sang gào lên với Trần Long đang hối hả gọi điện thoại.
“Đến khu nghĩa trang ngay.”
Sau đó, hai người lập tức lái xe đến khu nghĩa trang, tuy trời đang đổ tuyết, nhưng vào giữa trưa thì khu vực kia khá vắng vẻ, nên họ có thể lái đến một cách thuận lợi.
Lúc mới dừng xe, Diệp Anh liền mở cửa chạy vào khu nghĩa trang, tới chỗ của Thiên Việt, Trần Long cũng vội vã đuổi theo sau.
Khi đến gần ngôi mộ của Thiên Việt, hai người sững sờ, ngay sau đó Trần Long và Diệp Anh nhào tới, phủi đi lớp tuyết dính đầy trên mặt Triệu Minh, cô bật khóc, vừa gọi vừa lay anh.
“Minh, thằng ngốc này, em tỉnh lại cho chị, tỉnh lại cho chị.”
Trần Long lập tức xốc Triệu Minh dậy, đưa ra xe đến bệnh viện cấp cứu gần đó.
Thế nhưng, đã quá muộn.
Tuyết vẫn rơi tầm tã, đóng dày hơn một thước, khắp nơi lại bị màu trắng xóa bao trùm.
Hôm đó, Triệu Minh đã ra đi, cùng Thiên Việt đến miền đất xa xôi.
—
Đã hơn một tuần kể từ tang lễ của Triệu Minh, Diệp Anh vẫn rất suy sụp. Cô còn chưa nguôi ngoai sau sự ra đi của Thiên Việt, giờ lại tới Triệu Minh, hai đứa em tội nghiệp của cô.
Diệp Anh cứ lặng nhìn hai ngôi mộ nằm sát nhau, ngay cả việc Trần Long đứng bên cạnh mình từ bao giờ cũng không biết, đến khi anh nắm lấy tay cô, cô mới quay lại, nhìn sâu vào mắt anh rồi chợt hỏi.
“Anh, kiếp sau, hai đứa nó sẽ được hạnh phúc bên nhau, phải không?”
Trần Long hơi ngạc nhiên trước câu hỏi mơ hồ này của Diệp Anh, nhưng chẳng hiểu sao ngay sau đó, anh trả lời rất chắc nịch, như thể điều đó là vốn dĩ.
“Kiếp sau, chắc chắn, Thiên Việt và Triệu Minh, sẽ hạnh phúc bên nhau đến răng long đầu bạc.”
END