Mãi Không Xa Rời - Chương 4
Chương 4.
Trời đổ mưa càng lúc càng nặng hạt, khiến bầu không khí vốn se lạnh lại thêm buốt giá.
Diệp Anh ngồi trước khung cửa sổ, nhìn qua lớp kính dày, từng hạt mưa rơi xuống rồi vỡ tan, cô cảm thấy đời người thật giống những hạt mưa đó, thoáng chốc đã rời khỏi vòng tuần hoàn lắm thăng trầm này. Có sự ra đi lặng lẽ mà bình thản, có đôi khi bỏ lại những hồi ức ngọt ngào, để lòng người se sắt bao nỗi nhớ khôn nguôi.
“Em ăn chút gì đi.” Một giọng nam trầm thấp cất lên, phá vỡ sự tĩnh mịch làm người ta nghẹt thở.
Nghe thấy giọng nói thân quen ấy, Diệp Anh liền quay lại, phải mất vài giây cô mới gật đầu khẽ đáp: “Vâng.”
Trần Long nhìn gương mặt phờ phạc của vợ mình, trong lòng nặng trĩu, anh cúi xuống hôn lên trán Diệp Anh, rồi xoay người định lấy cốc rót nước cho cô.
Đúng lúc đó, có tiếng thều thào lọt vào tai hai người, “Việ…”
Diệp Anh lập tức đứng dậy bước tới bên Triệu Minh đang nằm trên giường bệnh, nhưng sau đó lòng cô lại chùng xuống, Triệu Minh chưa tỉnh, vẫn chỉ đang nói mê thôi.
“Cậu ấy sẽ tỉnh mà.” Trần Long nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng an ủi.
Bác sĩ nói Triệu Minh chỉ bị xây xước ngoài da, không tổn thương đến xương cốt, nhưng do chấn động tâm lý dẫn đến tình trạng hôn mê, cũng may lúc đó tài xế phanh kịp, lại không bỏ chạy mà nhanh chóng đưa Triệu Minh tới bệnh viện gần nhất, may mắn hơn nữa là ông tìm được số điện thoại của Diệp Anh trong một tờ giấy bắt mắt được gập lại nhét ở túi quần Triệu Minh, lúc gọi cho cô thì cô cũng đang tìm kiếm gần đó, nên mới có thể đến kịp.
Lại nhớ tới lời tài xế nói với cô, lúc ông ra khỏi xe thì thấy Triệu Minh sững sờ đứng đó, ông đang định hỏi thì anh chợt ôm đầu gào thét một hồi, sau đó mới ngất đi.
Nghĩ đến đây, hai chân Diệp Anh chợt bủn rủn, may mà Trần Long kịp đỡ cô, vội dìu cô về chỗ ngồi, nói với vẻ lo lắng.
“Em ngồi yên đây, để anh đi gọi bác sĩ.” Dứt lời, Trần Long liền rót nước ấm cho cô, sau đó bước vội ra ngoài.
Diệp Anh không nói gì, cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết mưa đã tạnh từ bao giờ, nhưng dường như, cơn mưa qua đã làm mọi thứ trở nên nhạt nhòa.
…
“Đứng đây chờ em một chút, em sang kia lấy cái túi.”
Kít– Rầm—
“Việt Việt!!!” Triệu Minh trợn mắt gào lên, lại bắt đầu khua khoắng tay chân cố vùng dậy, như bị nỗi đau nặng ngàn tấn đè lên người.
“Việt Việt, Việt Việt, Việt Việt…” Tiếng gào thét xé lòng không ngừng vang lên, ngay sau đó, Triệu Minh ngã phịch xuống đất, nhưng hình như anh không cảm nhận được cơn tê nhói đang gặm nhấm toàn thân, vẫn vừa lê dưới nền phòng vừa gào thét, đôi mắt trợn trừng hằn rõ đường tơ máu.
Khi Diệp Anh nghe thấy tiếng gào từ trong phòng, cô vội vàng chạy vào, nhìn thấy Triệu Minh đang bò lê còn luôn miêng gọi tên Thiên Việt, cô liền giữ lấy anh ra sức an ủi, cố nén không cho bản thân bật khóc: “Minh, không sao, không sao đâu em, Việt vẫn còn ở đây, vẫn còn ở đây…”
“Việt Việt.” Triệu Minh đờ đẫn ngước lên nhìn, nhưng rất nhanh lại tiếp tục giãy giụa, gào rú: “Việt Việt đâu, Việt Việt, trả Việt Việt lại cho tôi, trả lại cho tôi!!!”
Diệp Anh bị hất ra, may thay đúng lúc ấy, Trần Long tiến vào phòng cùng hai cô y tá và một bác sĩ, Trần Long với vị bác sĩ trẻ nhanh chóng vọt tới giữ chặt Triệu Minh, đưa anh nằm lên giường, hai cô y tá theo sau lập tức thế chỗ bác sĩ giữ chặt Triệu Minh, chờ đến khi được tiêm một liều thuốc an thần, Triệu Minh mới thôi giãy giụa, đôi mắt đỏ ngầu dần khép lại, miệng thì thào gì đó rồi mới lặng hẳn.
Khi mọi việc đã ổn thỏa, Trần Long quay về bên Diệp Anh, lo lắng hỏi han cô, nhưng dường như cô không thể nghe thấy bất kì điều gì, chỉ sững sờ nhìn gương mặt tái nhợt của Triệu Minh, cảnh tượng ấy đang quẩn quanh trong tâm trí cô. Khi đó, ánh mắt Triệu Minh cũng cuồng loạn như vậy, nói thế nào cũng không chịu buông tay Thiên Việt, vẫn ôm chặt lấy cậu, không cho ai đưa xác cậu đi.
Trần Long đưa tay lau nước mắt cho vợ mình, anh ôm cô vào lòng. Giá như, có thể thay đổi vận mệnh thì tốt biết bao.