M.Á.U - Chương 9
CHAP 9
…
Mặt trời chưa mọc hắn đã dậy, vẫn im lặng nằm ngắm tạo hóa xinh đẹp trước mặt mình. JaeJoong cuộn tròn trong cái mền mắt nhắm nghiền say ngủ. Hắn nhớ đến tối qua, cậu nói yêu hắn và làm hắn dường như mất hết tự chủ chỉ muốn lao vào cậu như ngày cuối đời mà thôi.
Chuyến hàng lần này coi như tốt đẹp, hắn lại mang về một số tiền hời rồi. Gần đến ngày giành hàng không biết Yoochun ở biên giới ra sao rồi.
“Anh Yoochun về rồi đại ca.” Đàn em vào báo, hắn lập tức khoác cái áo vào đi xuống nhà, JaeJoong cũng chạy theo hắn xem thử có chuyện gì.
Yoochun vui mừng dẫn vào theo sau là một tốp người rất đông, lần này thì giàu to rồi.
“Ở đâu mà cậu kiếm nhiều vậy?” Yunho không tin được số người quá đông.
“Em chỉ may mắn thôi, em chỉ hốt được một số định mang về. Nhưng mấy tay kia tự nhiên bán lại giá rẻ, em gọi ông Yoo đến kiểm tra bình thường rồi mới mua.” Yoochun đưa danh sách cho hắn.
“Cậu làm tốt lắm, vào nghỉ ngơi đi.” Hắn vỗ vai Yoochun.
“Vậy em vào tắm ngủ một chút, chiều này ăn cơm chúng ta bàn tiếp.” Yoochun chào hắn cùng Junsu về phòng.
JaeJoong đi đến xem danh sách khẽ mỉm cười, ông bác sĩ Yoo quả nhiên được việc, đã khám sai cho bọn kia. Chúng tưởng ‘hàng lỗi’ nên bán vội bán gấp. Cũng hên xui trong làm ăn thôi, không phải lúc nào cũng được hàng tốt.
Vì số người quá đông nên phải dọn rất nhiều phòng chia ra chứa họ đợi bà Lisa đến lãnh bớt một số, số còn lại để đào tạo và bán vào những nơi khác với giá cao hơn. Cũng có bán lên thành phố và các tỉnh nếu số lượng lớn và giá cả hợp lý.
Mất cả buổi trời để dàn xếp mọi thứ vào vị trí, hắn tất bật với quá nhiều giấy tờ cũng như đối chiếu hồ sơ. Hắn không ngờ là JaeJoong cũng biết làm nên hắn đưa những bản đã kiểm cho JaeJoong đối chiếu lại lần nữa thôi.
Cả một tuần cả cái dinh của hắn náo nhiệt hẳn, người ra ra vào vào. Hắn thì tối mắt tối mũi kiểm tra này kiểm tra kia để kịp giao bớt hàng cho bà Lisa. Yoochun thì ra ngoài xem còn gì nữa không, lấy được bao nhiêu thì lấy. Tiền nhiều không ai chê mà.
“Đại ca! Bọn khác đến cướp hàng.” Đàn em vội vào báo.
“Ở yên đây!” Hắn quay sang nói với JaeJoong rồi chạy ra ngoài cùng đàn em.
JaeJoong muốn chạy ra theo hắn nhưng Junsu nắm tay cậu lại, gạt mạnh tay Junsu ra khỏi mình cậu ra tìm kiếm hắn. Nhưng bên ngoài đông lắm, người của hắn và người nhóm khác đang đánh nhau tán loạn. Cậu cố tìm kiếm hắn trong đám đông, cậu thấy hắn đang đánh với vài thằng to con khác.
“Đi vào ngay!” Hắn thấy cậu đứng tầng ngần ở đó tức điên lên hắn đánh chết mấy tên xung quanh rồi chạy về phía cậu.
Junsu cũng chạy ra theo.
“Junsu!” Yoochun lao đến ôm Junsu kéo vào một góc, giờ thì mạnh ai nấy lo cho người tình thôi.
Cậu nắm lấy tay hắn thật chặt, hắn biết cậu rất lì và không chịu rời khỏi hắn nhất là lúc này. Thôi chịu vậy, ôm cậu một tay dùng tay còn lại rút con dao trên người cái xác bên dưới hắn đâm vào điểm tử của những đối thủ tiến về phía mình. Hắn cẩn thận lách khéo để không trúng vào người cậu, hắn nói rồi hắn ghét máu trên người cậu chảy lắm mà quan trọng là không phải chính hắn làm chảy vết máu đó.
Vì quá đông là hỗn độn mọi điểm nhắm đều vào người hắn, hắn còn phải bảo vệ cậu nên chậm chạp hơn hẳn. Hắn lo đánh đá hai tên lao vào trước mặt, bất ngờ đằng sau có kẻ lao dao tới định chém JaeJoong.
“JaeJoong cẩn thận!!!” Yoochun và Junsu đều la lên.
“A.” Tiếng rống lên của tên đâm cậu, Yoochun phóng dao vào lưng tên đánh lén nhưng không may Yunho bị chém một nhát vào lưng vì ôm cậu đỡ giúp nhát dao đó.
Bọn đàn em tụ lại làm rào chắn để Yoochun đưa hắn vào trong, JaeJoong đỡ vai hắn đưa lên phòng và cắt cái áo ra xem vết thương.
“Anh nghỉ đi, ở dưới để em lo.” Yoochun nhìn JaeJoong và yên tâm để cậu chăm sóc hắn.
Yoochun quay xuống bảo Junsu gọi cho bác sĩ Yoo đến gấp, anh gọi thêm người ở biên giới chạy về đem theo vũ trang luôn. lần này sẽ xóa sổ sạch mấy tên rắc rối. Cũng đúng thôi, hàng lần này đa số về tay hắn tất nhiên mấy nhóm kia phải làm liều cướp hàng nếu không lấy gì mà sống. Nhưng nói đến lương tâm thì chẳng ai có cả cho nên mạnh được yếu thua. Thế thôi!
“Liếm đi!” Hắn ngồi dậy chỉ vào vết thương.
JaeJoong nhìn hắn rồi vòng ra sau lưng dùng lưỡi liếm sạch vết máu cho hắn. Vết chém không dài cũng không sâu chỉ là rách da. Cậu mỉm cười khi hôn lên vết thương, lần trước không phải hắn cũng làm lưng và vai cậu chảy máu sao. Đáng đời lắm!
Cốc Cốc.
Đàn em đưa bác sĩ Yoo vào, JaeJoong ngồi phía trước mặt hắn để bác sĩ băng lưng cho hắn.
“Ngoài da thôi, hạn chế cử động mạnh vài hôm để tránh xuất huyết.” Bác sĩ Yoo thoa dung dịch màu vàng nhạt lên vết thương, nó có tác dụng chống thấm nước, “Cậu vào tắm đi rồi tôi sẽ băng lại, cách một ngày nữa mới được tắm và thay băng khác.”
Yunho vào tắm và để JaeJoong ở ngoài nhận số thuốc của Yunho.
“JaeJoong, tôi giúp em rồi. Chuyện đó….” Bác sĩ Yoo đang ham muốn chiếm lấy cậu.
“Ngay bây giờ sao?” Cậu mỉm cười áp sát thân thể mình với ông ấy.
“Bữa khác cũng được.” Ông khẽ nhìn cửa nhà tắm, tiếng nước vẫn đều đều. Nếu ngủ với cậu ông sẽ chiếm được người tình của Yunho có phải là oai lắm không?
“Nhưng tôi muốn bây giờ.” Cậu lại dùng đầu gối chà nhanh và mạnh vào đũng quần ông khiến ông cắn chặt răng để không rên lên.
“D… d… ừng… lại…. Jae… Joong.” Ông khó khăn nói ra.
“Ưrgg ~” Cậu rên nhẹ trên môi chân vẫn kích thích ông hết mức. Có vẻ nó cứng lắm rồi.
Taycậu kéo áo sơmi ra khỏi quần tây nghiêm túc của ông, sẵn tiện mở khóa quần. Những ngón tay dài và thon của cậu rất nhanh nhẹn. Ông chụp tay cậu lại trước khi Yunho ra nhưng nụ cười của cậu lại thôi miên ông khiến ông quẫn trí ngắm nhìn nụ cười ấy.
Cậu đưa môi ra gần như hôn ông mà không chạm tới, ông thật sự muốn chạm vào đó. Kéo áo ông xộc xệch, lôi ông lên giường đè lên bên trên mình. Ngay khi nhìn thấy cậu bên dưới mình ông đã không thể nghĩ gì hơn, ông muốn ôm cậu hôn cậu và làm chuyện đó ngay lúc này. Ông cúi xuống tay kéo áo cậu lệch một bên để sờ nắn đầu nhũ nhưng……
Cạch.
Yunho bước ra trừng mắt nhìn cái cảnh trên giường, ông bác sĩ áo xộc xệch quần thì hơi trễ xuống hông như muốn cởi ra tay đang sờ vào ngực cậu và quan trọng hơn là dám đè lên người tình của hắn. Bác sĩ Yoo run rẩy chưa biết giải thích làm sao? Nói JaeJoong dụ dỗ à? Hay nói ông muốn mà chưa kịp làm? Nói kiểu gì thì cũng chết chắc.
JaeJoong bất ngờ đẩy ông ra khi ông đang bận sợ hãi ánh mắt Yunho, cậu ôm Yunho và thút thít trong lòng hắn. Không cần biết gì khác hắn ôm lấy cậu ép đầu cậu vào ngực mình.
“Shindong!” Hắn gọi lớn.
“Dạ đại ca?” Đàn em hắn vào chờ lệnh.
Hắn rút cây súng bên hông quần của Shidong bắn ba phát vào người bác sĩ Yoo khiến ông ú ớ vài tiếng rồi ngã xuống giường đầy máu. Vứt cây súng xuống hắn nhếch môi cười, vẫn ôm đầu JaeJoong để cậu không nhìn thấy cảnh này.
“Dẹp phòng này đi, mang hồ sơ của tao qua phòng mới.”
“Dạ. Em biết rồi!” Shindong gật đầu kêu thêm người vào khiêng xác và lấy những thứ quan trọng như hồ sơ, quần áo của hắn và cậu sang phòng mới.
Còn những thứ còn lại vứt, riêng cái giường cùng xác chết sẽ đem ra bãi đất tưới xăng thiêu rụi. Dám đụng vào người của Jung Yunho thật không biết tìm chỗ mua hòm rồi.
Đưa cậu sang căn phòng mới, mọi thứ còn sơ sài nhưng sẽ thêm vào sau, quan trọng là có giường mới và sạch sẽ. Cậu vẫn ôm chặt hắn không buông, giấu mặt vào cổ hắn. Yunho kéo đầu cậu ra đề nhìn mặt mà cậu không chịu cứ rúc vào cổ hắn như thế suốt. Ngồi một hồi hắn mới lên tiếng.
“Có bị làm sao không?” Hắn không biết cậu đã bị gì chưa nữa. Lúc hắn ra đầu như quả bom nổ đến nơi, mắt nổi đóm nhìn JaeJoong chạy đến ôm hắn trong sợ hãi. Cậu lắc lắc nhẹ ôm hắn cứng hắn.
“Ông ta chết rồi, không làm gì được nữa đâu.” Hắn ôm cậu cả hai ngã ra giường ôm nhau chặt cứng như thế.
“Yunho….” Bây giờ cậu mới chịu ngước mặt lên nhìn hắn, “Để em băng vết thương cho anh.”
“Không cần, em nằm yên đi.” Hắn vuốt nhẹ gò má cậu, “Lúc nãy ông ta có làm gì em không?”
JaeJoong cắn môi suy nghĩ rồi cúi mặt xuống chỉ vào bên dưới mình, ngay lập tức Yunho ngồi bật dậy khiến vùng lưng đau nhức.
“Chết tiệt! Đáng lý ra phải cắt tay chân lão già đó.”
“Yunho…” Cậu ôm hắn từ phía sau khẽ hôn lên vết thương còn mới trên lưng, “Đau không?”
“Không đau, mặc kệ nó đi.” Hắn nắm bàn tay cậu ôm quanh bụng hắn.
Cốc Cốc.
“Vào đi!”
“Anh không sao chứ? Em nghe tiếng súng, ông Yoo……” Yoochun nhìn JaeJoong hình như hiểu ra chút chuyện.
“Lão già đó không thích sống thôi.” Hắn lắc đầu nhẹ ra hiệu không có chuyện gì, “À! Ở dưới sao rồi?”
“Giải quyết xong, bên mình có vài người bị thương. Em gọi bác sĩ Choi đến rồi, anh có cần để ổng khám vết thương lần nữa không?” Yoochun nhìn ra phía lưng Yunho lo lắng.
“Không sao vết thương nhỏ thôi, cậu ra ngoài xem anh em đi.”
“Uhm vậy anh cứ nghỉ ngơi, em xuống dưới.” Yoochun ra ngoài đóng cửa lại.
…
Tối đến.
Trong phòng mới có chút không quen nên JaeJoong không ngủ được và vì Yunho cũng bị thương nên cậu lo lắng cứ xem chừng vết thương không chịu băng của Yunho có bị chảy máu hay không.
“Sao em chưa ngủ?” Giọng hắn vang đều đều trong đêm.
Tách – Hắn mở đèn vàng trên đầu giường để nhìn cậu
“Sao em không ngủ?” Hắn lập lại câu hỏi bằng một giọng rõ ràng hơn
“Em lo cho vết thương của anh, anh không băng lại rồi nó chảy máu thì sao.” Cậu nằm trên bắp tay hắn hôn nhẹ lên ngực hắn, “Với lại phòng mới em ngủ không quen.”
“Vậy mình vận động chút cho dễ ngủ.” Hắn cười gian xảo cúi xuống hôn cậu, JaeJoong khẽ đầy nhẹ hắn ra trừng mắt cảnh cáo.
“Anh sẽ làm động vết thương, không được.”
Hắn chống tay ngồi dậy, JaeJoong cũng vội đỡ hắn chêm thêm gối sau lưng để lưng hắn không bị đau.
“Anh định làm gì?”
“Thì tôi không vận động được nên phải dùng cách khác chứ sao.” Hắn cười vuốt lên đùi cậu lần tay vào cái áo to vuốt ve thành viên cậu.
“A ~” Cậu buột miệng rên lên.
“Tôi muốn nhìn em làm.” Hắn buông ra, nhìn cậu liếm môi chờ đợi.
Cậu bĩu môi khiêu gợi rồi vén cao áo lên tự chạm vào bên dưới mình, đôi mắt vẫn nhìn hắn không rời.
“Ưrrrgggg ~~~ Yunho à ~~~~~” Cậu vuốt ve nhanh miệng hé ra lấy hơi rên rỉ tên hắn.
Những biểu hiện của cậu kích thích cơ thể hắn, cậu đúng là biết cách làm người khác phát điên. Chả trách sao tên bác sĩ chết tiệt kia thèm khát cậu. Cậu cong chân lên mở rộng ra trước mặt hắn và tự thỏa mãn bằng đôi tay của mình kèm những hơi rên lên không ngớt. Chốc lát tay dính đầy chất dịch lỏng cùng ga trải giường cũng bẩn rồi.
“Giúp tôi….” Giọng hắn đục khàn. Cậu giúp hắn kéo quần xuống và ngậm lấy thứ cứng như thép của hắn vào miệng. Chỉ có hắn mới được chạm vào cậu và ngược lại, ngoài cái xác kia hắn là người duy nhất nghe giọng nói nũng nịu của cậu.
Ngừng lại, cậu leo lên đùi hắn ngồi kéo áo qua khỏi đầu, cậu ôm chặt cổ hắn tự đưa hông mình thấp xuống dần. Những nhịp điệu từ trên xuống khiếp cậu đau nhức hơn bình thường nhưng vì hắn bị thương nên cậu sẽ chịu đựng. Tay trái hắn quấn quanh eo cậu để đỡ sợ cậu mất trớn ngã ra ngoài, tay phải hắn xoa nắn đầu ngực cậu kéo nó lại gần để mút mát nó.
“Yun…ho…. hôn…… hôn em.” Cậu kéo đầu hắn lên
Yunho đáp ứng ngay cho cậu bằng nụ hôn say đắm và cuồng nhiệt, lưỡi họ đùa giỡn trong không gian chật chội nhưng không hề muốn rời nhau, những âm thanh ướt át khiến nó mãi tiếp diễn không có dấu hiệu ngưng lại.
“Ahhhhhhhhh.” Cậu cong lưng ngửa mặt lên trần, cái nóng ấm lan tỏa bên dưới. Mệt quá! Làm kiểu này khiến cậu đau lưng và rất mất sức.
“Giờ thì ngủ được rồi!” Hắn cười hôn lên môi kéo mền lên che cho hai cơ thể vẫn còn đầy chiến tích tàn cuộc.
…