M.Á.U - Chương 18
CHAP 18
…
Năm tháng sau
“Uhm…. anh vẫn khỏe…. là con trai à?……… Có lẽ……sắp rồi…… TeeHee…. bảo trọng…… và vĩnh biệt.”
JaeJoong gập điện thoại lại ngã ra giường. Thời gian thích hợp cũng đã đến rồi, cần phải đối diện thôi.
Cạch.
Yunho vừa tắm xong nhìn JaeJoong nằm hướng mắt lên trần nhà suy nghĩ điều gì đó rất nhập tâm.
“Yunho lại đây, em có chuyện muốn nói với anh!” Giọng JaeJoong rất quả quyết.
Yunho thấy JaeJoong rất lạ nên không nghĩ vớ vẩn hay sắp bày trò gì đó để chọc phá hắn như mọi khi. Hắn lên giường ngồi dựa vào đống gối êm ái, kéo nhẹ cậu vào lòng để cậu nằm trên đùi mình, hắn vuốt nhẹ gò má cậu.
“Đã năm tháng kể từ khi chúng ta trở về nhỉ?!”
“Uhm.” Hắn chỉ gật đầu. JaeJoong quả thật không như mọi ngày, giọng nói và ánh mắt cứ như ngày đầu hắn gặp cậu. Gan lì và khó đoán.
“Anh có biết em gặp ai ởSeoulkhông?”
“Không phải là Changmin à?” Hắn hơi nhếch môi.
“Là em gái em…… cùng cha khác mẹ.”
“Vậy không tốt à?” Hắn lấy làm ngạc nhiên, cậu…. đang muốn nói gì chứ?
“Anh biết cha em là ai không?”
“Không!” Hắn bắt đầu bực vì cách nói chuyện quá dài dòng của cậu.
“Kim – Jun – Shin!” Ánh mắt cậu lóe lên những tia chết chóc.
“Kim Jun Shin?” Hắn cố nhớ ra…cái tên này…quen lắm.
Có phải là người được gọi là tên trùm buôn người lúc bấy giờ không? Có phải là ông trùm của bang mà hắn đã trà trộn vào đó giả làm người quét dọn và cứa cổ ông ta chỉ trong một nhát dao, sau đó thiêu chết cả nhà đó sao?
“Chắc anh đã quên nhưng em còn nhớ. Cha em…… dùng máu viết tên kẻ đó lại, cũng là vì người đó quá cao ngạo đã nói lại tên trước khi tạt xăng lên mọi thứ trong nhà. Em…… thật bất hạnh khi sống sót đấy.” Cậu ngồi chồm dậy ôm quanh cổ hắn.
“Em là…… con trai ông ta sao?” Đôi mắt hắn đau đớn nhìn cậu.
Có thật cuộc đời là vậy không? Có thật là hắn không bao giờ được cái gì gọi là ‘trọn vẹn’ không?
Gia đình không trọn vẹn, cuộc sống không trọn vẹn. Nay lại yêu không trọn vẹn.
“Hahahahaha……” Hắn cười lớn. Hắn chẳng có gì luyến tiếc cả, với lại chết trong tay cậu cũng làm hắn vui hơn rất nhiều. Hắn cũng không biết mình sống tiếp vì lẽ gì? Thù cũng đã trả, hắn chẳng có gì để tiếc nuối.
“JaeJoong em tính sao?” – hắn hôn lên đôi môi cậu, ngay tại khoảnh khắc này có lẽ là lần cuối họ bên nhau.
“Anh tính sao?” Cậu lạnh lùng hất mặt hỏi ngược lại. Ngoài mặt là vậy nhưng tâm trạng cậu thì rối bời, lời đề nghị này liệu Yunho có hiểu hay không?
“Tính sao cũng được.” Hắn cười.
“Thù giết cha không thể không trả nhưng em không muốn rời xa anh.”
“Vậy…. em muốn chúng ta cùng chết à?” Hắn ngạc nhiên nhìn cậu, chốc lát đôi môi hắn vẽ lên nụ cười rất đẹp. Đủ rồi! Chỉ có cậu là quá đủ, đi đến đâu cũng không sao. Địa ngục à? E là nó còn tốt đẹp hơn cả cái thế giới này nữa.
“Em đã sắp xếp hết mọi chuyện, giờ chỉ muốn hỏi anh chúng ta sẽ chết thế nào.” Cậu giấu đi nụ cười của mình vì hạnh phúc, Yunho đồng ý chết cùng cậu. Cậu biết cậu phải giết con người này, sau đó cậu sẽ tự sát. Cậu vẫn muốn cùng chết với hắn hơn nhưng lại e ngại, nếu hắn không đồng ý thì sao?
Giờ thì cậu không còn gì hối tiếc, cậu yêu hắn và biết tình yêu của hắn dành cho cậu cũng mãnh liệt như thế. Càng yêu thì càng hận, cái quyết tâm giết chết hắn khiến cậu không thể giấu đi nụ cười của mình được.
“Em muốn chết ngay bây giờ à?”
“Ngày mai cũng được.” Cậu nói cứ như đùa. Họ bàn đến cái chết nghe sao dễ dàng quá, phải chăng cuộc đời khiến họ thấy mệt mỏi khi tiếp tục nó?
“Anh cần thời gian giao mọi chuyện lại cho Yoochun, cho anh chút thời gian được không?” Hắn hôn lên đôi mắt cậu. Hắn thích nhìn đôi mắt này, nó là một thứ pha lê trong sáng nhất mà hắn thấy, nó có quyền năng khiến con người phải nghe theo mọi sự sai khiến.
“Uhm….” Cậu gật đầu nằm xuống ôm lấy tấm lưng trần của hắn, ngón tay miết theo khuôn ngực và những vết thẹo.
“Anh muốn em giết anh trước hay anh giết em trước?”
“Làm cùng lúc cũng được, mỗi người một phát súng là xong.” Hắn cười khẩy.
“Em thì muốn dùng nĩa đâm nát tim anh, để nó chỉ có thể có mình em.” Cậu ấn ngón tay trỏ mạnh vào đầu ngực hắn.
“Anh cũng muốn móc mù mắt em để em khỏi phải nhìn ai khác ngoài anh.”
“Móc mắt không chết được đâu, móc tim đi!” Cậu chồm lên nằm trên người hắn nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, “Em muốn trước lúc chết……”
Hắn đặt ngón tay chặn môi cậu lại, “…… chúng ta sẽ ở bên nhau, trên giường và mãi mãi.”
…
Yunho POV’s
Sau lần nói chuyện với em, tôi bắt đầu giao nhiều công việc lẫn sổ sách cho Yoochun, không đổ dồn một lúc mà từ từ…… từ từ tôi chuyển giao mọi việc sang cho nó. Thằng em trai này, tôi yêu thương nó như Jaejoong đối với đứa em gái của cậu ấy vậy.
Thật không ngờ!
Khi JaeJoong nói với tôi rằng em chính là con trai của Kim Jun Shin, tôi chỉ có thể cười mà thôi. Với tôi, cả cuộc đời này vốn đã chết từ ngày bị cha mẹ bỏ rơi, và tôi không biết mình sẽ sống vì lẽ gì cho đến khi tôi gặp Yoochun. Nó lúc đó còn nhỏ hơn cả tôi lúc mới vào trại trẻ mồ côi.
Tôi căm hận! Căm hận những người đã sinh ra chúng tôi.
Họ đã sinh ra con mình thì tại sao lại nhẫn tâm vứt bỏ nó như một món hàng? Tốt thôi! Tôi nghĩ mình tìm ra được lý do để sống rồi. Tôi muốn trả thù!
Gia nhập băng nhóm đã lâu, tôi cũng chỉ là thằng lưu manh không ai biết đến. Tôi không thể sống thế này mãi được, nếu cứ sống thế này thì đến cái mạng còn chẳng giữ được, chứ đừng nghĩ đến việc trả thù và chăm sóc cho Yoochun. Tôi quyết định liều một lần và tôi đã thành công. Cả cái bang đó tôi thiêu chết tất cả, dìm họ trong ngọn lửa địa ngục. Tôi hả hê cười khi xác người không ngừng gục ngã, tôi đạp lên xác họ để đến được cái ghế như ngày hôm nay.
Hai chữ thù hận đã không còn trong tôi khi họ – ‘gia đình của tôi’…… mất tất cả. Chỉ là…… tôi đã không đủ nhẫn tâm để triệt đi đứa con trai của họ. Nó một phần cũng là em trai tôi và Yoochun, dù lấy hết gia sản của họ nhưng tôi vẫn để họ bên nhau vì tôi không muốn thằng em kia sẽ biến thành một Yunho thứ hai.
Và cho đến hiện tại, tôi cám ơn hai chữ ‘thù hận’ đã giúp tôi và em gặp nhau. Em cũng vì thù hận mà tiếp tục sống, và ông trời đã nối chúng tôi lại bằng hai chữ ‘thù hận’. Chúng tôi đã yêu nhau nhờ hai chữ đó, nhưng tôi tuyệt đối không để nó cướp em ra khỏi vòng tay tôi.
Thù đã trả xong, tôi còn mong gì ở cuộc sống này ngoài em? Tôi chỉ cần em! Đưa tôi đi đi, bất cứ nơi nào em muốn. Chỉ cần em mãi trong vòng tay tôi thì em cứ định đoạt số mệnh cả hai ta.
Chết tiệt!
Tình yêu thật đáng sợ.
Tôi trở nên nhu nhược và phải khuất phục trước em.
Mẹ kiếp, tại sao từ trước đến giờ tôi ngủ với con đàn bà nào cũng cảm thấy như nhau, nhưng khi với em nó lại mang cảm xúc khác lạ trong tôi.
Khốn nạn, em bỏ thứ bùa mê gì thế hả? Nó giống như bỏ gia vị vào món súp nhạt nhẽo tôi hay dùng ngày trước và giờ tôi yêu thích cái gia vị trong món súp đó. Không có nó, thật nhạt nhẽo, vô vị làm sao.
Kim JaeJoong, em là thứ chết tiệt gì đến trả thù tôi? Em thao túng và sai khiến tôi. Khốn nạn hơn là tôi lại cam tâm để em làm điều đó. Tôi nói cho em biết, dù có chết tôi cũng không tách rời khỏi em. Tôi sẽ dính chặt vào sâu bên trong em, nơi đó chỉ thuộc về tôi. Con tim em tôi sẽ băm nát nó ra để không thể ai ngoài tôi có được em trọn vẹn nhất.
Tôi yêu em….
End Yunho POV’s
….
“Anh giao nhiều việc cho em quá, bỏ Junsu một mình tội lắm.” Yoochun than vãn nhận một đống sổ sách từ tay Yunho
“Anh cậu cũng bận với JaeJoong vậy?” Hắn cười, hắn giờ đã khác nhiều. Hắn trò chuyện và cười với Yoochun nhiều hơn lúc trước.
“Sắp tới chúng ta có nhập ‘hàng’ thêm không?”
“Cậu cứ quyết định đi, anh giờ cần nghỉ ngơi dài hạn.” Hắn vỗ vai Yoochun vài cái quay lên lầu với JaeJoong, họ tranh thủ từng phút một còn ở bên nhau.
Đã một tuần nay Yoochun bận bịu với những công việc hắn giao lại. Lúc trước chỉ phụ trách ‘kéo hàng’ ở biên giới, giờ công việc đó anh giao cho Eric theo còn mình làm những công việc của hắn lúc trước.
“Anh Yoochun không xong rồi….” Shindong ôm vai đầy máu chạy vào, “…cướp hàng…. họ đông lắm, có súng nữa.”
“Mày vào gọi hết người ra cho tao.” Yoochun lấy súng nhét vào thắt lưng và cầm hai bên tay hai cây súng ngắn.
“Có cần gọi đại ca không anh?”
“Không cần đâu!” Yoochun lắc đầu chạy nhanh ra ngoài.
Junsu nghe tiếng chân người chạy rầm rầm cũng vội kéo một người lại hỏi. Cậu biết Yoochun đã ra ngoài kia, trong cơn mưa đạn, cậu vội chạy ra ngoài với cây súng trên tay, đôi tay run run nhưng chân và mắt cứ phải hướng theo lưng anh.
Yunho và JaeJoong đứng trên lầu nhìn xuống, họ ôm nhau.
“Chúng ta không thể chết dưới đó được.” JaeJoong nói.
“Uhm, anh đã hứa với em là sẽ chết trên giường cùng em. Sau khi họ kết thúc…. chúng ta sẽ bắt đầu.” Yunho hôn lên trán cậu và đưa cậu quay vào phòng của họ. Bỏ mặc những chuyện ngoài kia, mạng sống họ là của nhau.
…
Bên ngoài thật sự hỗn loạn lắm! Có vẻ những thế lực nhỏ hợp lại cùng nhau chống lại hắn. Yoochun cùng anh em lăn xả ra trận, từng người một cứ gục xuống.
“Gọi bác sĩ chưa? Ai bị thương thì đưa vào trong đi.” Yoochun hét lên.
“Dạ! Chỉ gọi được bác sĩ Lee những người khác không đến được.”
“Khốn kiếp!”
Những phát súng vang lên một góc trời.
“A!”
“Anh Yoochun!” Nghe tiếng bọn đàn em Junsu bỏ mặc nguy hiểm chạy ra ngoài đỡ lấy anh. Yoochun đã trúng hai phát đạn vào lưng và đùi.
“Mau đưa anh Yoochun vào trong đi, ở đây để bọn em lo được rồi. Chút nữa anh Eric kéo quân chi viện tới, không sao đâu.” Siwon bắn tứ tung mở đường lui cho Yoochun.
“AAAAA.” Junsu ôm cứng lấy thân thể không còn vững của Yoochun. Cậu vừa đỡ giùm anh vài phát đạn vào lưng.
“Đưa hai người vào trong nhanh lên!!!” Siwon hét lên, vài anh em đỡ lấy cả hai mang vào trong.
Yunho và JaeJoong cũng chạy xuống xem họ thế nào. Họ không thế chết được!
Bác sĩ đã chờ sẵn bên trong phòng, vì trúng đạn họ cần phải phẫu thuật lấy đạn ra ngay nhưng một bác sĩ mà đến hai người.
“Cứu Yoochun! Nhanh lên!” Junsu gằn giọng nói với bác sĩ.
“Cậu bị không nhẹ nếu còn chờ sẽ….”
“Tôi bảo ông cứu Yoochun ngay!” Cậu ho sặc sụa, máu từ miệng chảy ra ngoài. Cậu biết chính sức khỏe của mình, cậu có thể chết nhưng Yoochun thì không.
Yoochun đã hôn mê, mặt nhợt nhạt, bác sĩ vội chích thuốc và mổ cho anh, giường bên cạnh Junsu vẫn theo dõi.
“JaeJoong! Giúp tôi….” Junsu nắm tay JaeJoong kéo xuống nói nhỏ vào tai. JaeJoong lấy điện thoại ra để cậu có thể ghi âm lại được…… là di thư.
“Cậu Yoochun mất máu quá nhiều, đan ghim sâu vào động mạch, thiết bị ở đây không đủ phải mang đến bệnh viện ngay!”
“Ông bảo mang Yoochun ra ngoài để chết à? Lập tức cứu ngay!” Yunho chĩa súng vào đầu bác sĩ ra lệnh.
“Nhưng…. phải có máu, nếu không tôi không mổ được.”
“Yoochun nhóm máu A, còn tôi máu O. Lấy máu tôi đi!” Junsu thều thào nói.
“Như vậy cậu sẽ chết chắc!”
Nếu Junsu cho máu đi đồng nghĩa với việc tự sát, vì máu O cho đi chứ không nhận được lại…… ngoại trừ có thêm một máu O khác. Dù vậy Junsu cũng không thể nào sống nếu cứ để đạn trong cơ thể mãi thế được.
“Nhanh lên, tôi sắp…… khụ…khụ…không chịu đựng được.”
“Làm ngay đi!” JaeJoong lườm ông bác sĩ.
Ông ta không khuyên nữa mà rút máu trực tiếp truyền vào người Yoochun. Những viên đạn từ từ lấy ra hết, sắc mặt Yoochun cũng trở nên hồng hơn một chút. Nhịp thở có vẻ đều đặn tuy nhiên vẫn còn hôn mê.
“Cậu ta có thể phát sốt và hôn mê hai, ba ngày. Còn về Junsu thì……” Ông nhìn qua khẽ lắc đầu.
Khuôn mặt nhợt nhạt không sắc hồng nhưng đôi môi vẽ nụ cười mãn nguyện. JaeJoong vẫn nắm tay Junsu khẽ thì thầm.
“Là con trai…. con của cậu và Yoochun là con trai.”
“Th… ật sao?”
“Uhm! Mệt không? Ngủ chút đi, khi tỉnh dậy chúng ta sẽ gặp nhau.” JaeJoong vuốt nhẹ mái tóc Junsu.
“Yoochun ……” Junsu khẽ thì thầm nhắm mắt lại…. nhịp thở chậm dần…. chậm dần…. ngưng hẳn.
“Ra ngoài băng bó cho những người kia đi!” Yunho đuổi ông ta ra ngoài.
…
…
…
“A…. ư…. ư….”
Yunho nghe tiếng cử động vội ngồi dậy đến đỡ Yoochun và đưa anh ly nước.
“Uống thuốc trước đi rồi nói.”
Yoochun nhìn hắn rồi ngậm vài viên thuốc cùng ly nước. Môi anh mấp máp những chữ rời rạc nhưng Yunho hiểu, ngay phút đầu tỉnh dậy ai cũng muốn nhìn thấy người mình yêu thương nhất.
“Câu ngủ một ngày một đêm rồi.”
“J…un…su….”
“Ngủ rồi.”
“E… m…mu… ốn…gặ…p……”
“Để anh đỡ cậu đi.” – hắn biết không thể nào cấm cản Yoochun điều này. Sớm muộn cũng phải biết…
Căn phòng trắng toát, ánh nắng từ khung cửa hắt vào nhuộm màu vàng nâu lên các mảnh vải. Thân người nằm đó như chống chọi với ánh nắng của thiên nhiên, không cho hòa nhập, không cho len lỏi.
Người con trai nằm yên như đang ngủ, nước da đã không còn xanh mà là trắng. Màu trắng như chính màu vải nguyên sơ, đôi mắt nhắm chặt nhưng đôi môi hơi cười. Là giấc mơ đẹp sao?
“Ju…. n…. su.”
Yoochun không thể nào nói gì khác, những xúc động trong lòng anh khiến vết thương lại đau âm ỉ. Nhưng trái tim còn đau hơn, nhói hơn!
“Junsu dùng máu mình để cứu cậu vì vậy bằng mọi giá cậu không thể chết được.”
Yoochun nhìn vào những mạch máu dưới da mình, chúng đang đập và chúng là của cậu. Anh ôm lấy Junsu hôn không ngừng lên khắp khuôn mặt không chút sắc đó, cứ ôm cứ hôn hi vọng nó sẽ ấm lên.
Mất một lúc sau anh mới bình tĩnh lại buông tay ra khỏi Junsu.
“Em…muốn chính tay…chôn Junsu!”
Yunho gật đầu để Yoochun bế Junsu trên tay, hắn và JaeJoong đi theo sau lưng sợ họ sẽ ngã giữa đường. Đôi chân đau nhức của Yoonchun lết từng bước chậm chạp, nhưng vì Junsu nên những vết thương khác trên thân thể tạm thời tê liệt rồi.
Yoochun để Junsu nằm xuống một mảnh vải sạch và dùng đôi tay cào từng thớ đất ở sân sau lên. Anh vừa đào vừa khóc, nước mắt thấm xuống đất có phải làm nó mềm thêm không? Máu ở những đầu ngón tay trộn lẫn vào đất có làm chúng xốp hơn không?
“Yoochun để mọi người giúp.” Yunho khẽ kéo anh ra khi thấy tay anh chảy máu.
Kangin cùng mọi người dùng xẻng đào huyệt cho Junsu. Chính tay Yoochun bế cậu xuống dưới và rải đất lên thân thể bất động đang nằm yên đó. Trên bia mộ được khắc rõ – Park Junsu.
Đám tang diễn ra trong im lặng, không ai nói lời nào. Chỉ là những nén nhang bốc khói nghi ngút đưa tiễn linh hồn về cõi vĩnh hằng.
“Junsu! Anh yêu em.” Yoochun hôn lên bia mộ rồi để Yunho dìu vào trong nhà.
…
Đã ba ngày sau đám tang Junsu, Yoochun quay về công việc và dường như làm nhiều hơn mọi khi. Ai cũng hiểu anh lao vào công việc tìm kiếm yên tĩnh trong đó. Đoạn ghi âm của Junsu trước khi chết chỉ dài một phút, chỉ có ba chữ không ngừng được lặp đi lặp lại.
‘Em yêu anh Yoochun à…… ’
Tắt máy ghi âm, anh ngã lưng ra ghế bành trong phòng. Mỗi khi nhắm mắt anh tưởng chừng có thể chạm tới cậu, được ôm cậu vào vòng tay này nhưng khi mở mắt ra mới phát hiện đó chỉ là ảo giác. Hiện thực…… anh mất cậu rồi.
…
“Đến lúc anh thực hiện lời hứa của mình rồi!”
…