M.Á.U - Chương 17
CHAP 17
…
“Anh Yunho!”
Yoochun đi vào mang chút thuốc nhức đầu và nước lọc cho hắn. Nhìn cảnh hai người gây nhau anh cũng không tiện ở lâu nên giao lại cho JaeJoong rồi đóng cửa phòng giúp họ.
JaeJoong đưa thuốc và ly nước cho hắn nhưng hắn hất đổ chúng xuống dưới, hắn không muốn nhìn thấy cậu lúc này. Hắn nhớ đến cảnh lúc nãy, cậu đang âu yếm một kẻ khác và vui vẻ bên cạnh người khác. Cậu vốn không yêu gì hắn, lúc trước cậu làm vậy chỉ vì muốn tồn tại và không bị bán đi thôi phải không? Cậu lợi dụng hắn thôi phải không?
“Em đã được tự do rồi còn ở đây làm gì nữa? Cút đi đi!”
“Anh đuổi em sao?” Giọng cậu rất buồn.
“Em sẽ không cần phải hầu hạ tôi nữa, cũng không bị tôi đánh đập nữa. Có người giải cứu em khỏi tôi rồi, em vui lắm phải không?” Câu nói này làm cả hai thấy đau lắm. Hắn từ khi nào đã dành trọn con tim cho cậu vậy? Để bây giờ trở nên yếu mềm thế này.
“Anh không cần em nữa sao?” Cậu lao nhanh đến hắn, ôm chặt cứng để hắn không đẩy ra được, “Anh không có quyền đuổi em đi đâu hết, em phải ở bên anh…. cho đến chết!”
Cậu đang đùa giỡn với cảm xúc với hắn sao? Ban nãy trái tim còn đau âm ỉ mà sao chỉ với câu nói này, cái ôm này làm nó bình yên đến lạ thường. Kim JaeJoong muốn gì ở hắn đây?
“Lúc nãy em chỉ chọc thằng nhóc thôi! Em không nghĩ anh lại giận đến như vậy.” Cậu hôn lên má hắn như lời xin lỗi, “Đánh em đi và đừng giận nữa.”
Yunho vẫn im lặng, hắn không muốn dễ dàng tha thứ cho cậu để lần sau cậu sẽ tiếp tục qua mặt hắn như thế. JaeJoong chủ động hôn hắn nhưng hắn không đáp trả, hắn cứ trơ trơ ra đó. Cậu không biết hắn đã hết giận hay chưa, cậu bước xuống giường nhặt mảnh vỡ ly thủy tinh lên, hắn thấy vậy không kịp suy nghĩ đã đánh mạnh vào bàn tay cậu làm văng mảnh vỡ ra góc phòng. Hắn kéo cậu lên giường vì sợ chân cậu giẫm phải sẽ lại bị thương.
JaeJoong lén mỉm cười biết hắn đã không còn giận hoặc có giận cũng còn thương cậu nhiều lắm. Hành động đi trước suy nghĩ có nghĩa trong đầu hắn lúc nào cũng có cậu. Cậu làm mặt dỗi ôm lấy hắn thút thít.
“Sao không để em chết đi, anh không cần em nữa thì cứu em làm gì?”
“Im đi!” Hắn nạt
“Bây giờ nghe giọng nói em anh cũng bực bội vậy sao? Cứu em làm gì chứ?” Cậu đẩy mạnh hắn ra muốn nhảy khỏi giường tìm kiếm mấy cái mảnh vỡ, tất nhiên là cậu chỉ giả vờ thôi.
“Đủ rồi, đừng quậy nữa!” Hắn hét lớn kéo mạnh cậu xuống giường, đè lên trên người cậu để cậu không làm rối mọi chuyện lên nữa.
“Anh tránh ra! Anh đuổi em đi rồi, anh nói em tự do rồi, anh không cần em nữa mà, anh tránh ra đi!” Cậu nhăn mặt đuổi hắn.
“Được rồi!” Hắn hạ giọng xuống, thở hắt ra.
Hắn giận cậu mới đúng chứ, sao lại thành ra hắn phải xuống nước thế này? Hắn muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút mà cậu cứ làm lớn chuyện ra thêm. Mà cũng tại hắn, ai biểu yêu cậu quá làm gì, thấy cậu giận dỗi đòi chết thì thương không chịu được.
“Anh là tên khốn kiếp!” Chửi thì chửi vậy thôi. JaeJoong xoa nhẹ hai bên thái dương cho hắn, trông hắn có vẻ mệt mỏi.
“Uhm.” Hắn ậm ừ cho qua chuyện. Còn nói hắn sợ cậu sẽ làm loạn càng mệt thêm.
“Lúc nãy đi đâu với Yoochun vậy?” Cậu cởi nút áo của hắn ra.
“Văn phòng luật sự.” Hắn nói gọn.
JaeJoong đủ hiểu hắn đến đó làm gì, chuẩn bị sẵn một số hợp đồng chia nhỏ các cổ phần ra bán. Như vậy công ty đó sẽ không lọt vào tay người khác nhưng đồng thời nó sẽ rối cả lên vì có quá nhiều cổ đông. Hắn chia ra 5% và bán khắp mọi nơi.
Cậu gật đầu kéo cái áo ra khỏi người hắn, Yunho khẽ nhích người để cậu thuận lợi hơn, cả cái quần hắn cũng bị cậu cởi ra, bộ vest này làm hắn thấy nặng nề quá. Bây giờ thì hắn không mặc gì cả nằm trên giường cho cậu mát xa, JaeJoong luôn khéo léo hầu hạ người khác nhưng tiếc là chỉ có mình hắn biết được điều đó thôi.
Cậu nằm lên lưng hắn hôn sau gáy dọc xuống sống lưng, hai bàn tay xoa đều cặp mông hắn.
Cốc Cốc.
“Chắc là Yoochun…” Hắn ngồi dậy. Có thể Yoochun sang tìm hắn bàn về những hợp đồng, nghĩ thế nên hắn không cần che chắn thân thể gì cả mà tự nhiên đi ra mở cửa.
Trước mặt hắn là Changmin, nó nhìn bộ dạng hắn và suy đoán hắn vẫn cứ hành hạ JaeJoong vì hôm nay có lẽ là ngày cuối hắn có JaeJoong trong tay.
“Tôi để quên cái cặp.” Changmin chỉ vào trong.
Hắn mở cửa rộng cho nó đi vào trong lấy. Nó khẽ nhìn quanh tìm xem JaeJoong ở đâu và có bị làm sao không. Dù gì cậu cũng đã được tự do không cần thiết phải chịu đựng hắn nữa.
“A…” Nghe tiếng la của JaeJoong cả hắn và Changmin đều chạy vào trong xem.
Chân JaeJoong dẫm phải mảnh vỡ thủy tinh nên chảy máu, hắn vội đỡ cậu ngồi xuống giường và xem vết thương dưới lòng bàn chân.
“Hyung không sao chứ?” Nó lại cạnh cậu.
Yunho không nói gì chỉ dùng khăn lông lau sạch máu dưới chân rồi quấn khăn quanh bàn chân cậu. Hắn gọi điện thoại bảo nhân viên khách sạn lên dọn dẹp và tìm cái quần đùi cậu quăng đi đâu dưới sàn nhà mặc vào.
Changmin nhìn cậu vẫn ở bộ dạng như vậy nên càng chắc chắn hắn ép buộc cậu lên giường.
“Em đưa hyung đến bệnh viện nhé?” Nó lo lắng hỏi cậu, cậu chỉ khẽ lắc đầu.
Nó muốn mở miệng nói thêm nhưng nhân viên phục vụ đã đẩy xe vào quét dọn, hắn lấy cái áo sơmi dưới sàn lúc nãy mặc choàng lên cho cậu rồi bế ra phòng khách. Căn phòng này sẽ dọn dẹp tất cả cho sạch sẽ vì hắn ghét ở chỗ nào dơ lắm, từ nhỏ hắn đã sống khổ nên bây giờ hắn phải hưởng những gì mình đáng được hưởng.
Changmin đi theo hắn tức giận, sao hắn lại bế cậu đi chứ? Hắn hứa trả tự do cho cậu mà? Nó tức giận và quyết đưa JaeJoong đi!
Hắn ngồi xuống ghế sofa trước tivi cùng cậu ngay trên đùi hắn. Nó hầm hầm tiến lại gần.
“Anh không giữ lời hứa, anh nói sẽ trả tự do cho JaeJoong hyung. Tại sao còn bắt hyung ấy làm chuyện đó chứ?”
“Đi đi!” Hắn nhìn cậu nói, không hẳn là đuổi, nghe giống câu hỏi hơn
“Không!” Cậu ôm chặt cổ hắn.
“Hyung!” Changmin không tin vào mắt mình, tai mình: “Có phải hắn uy hiếp gì hyung không? Đừng sợ, em sẽ đưa hyung đi khỏi đây mà. Đi với em!”
“Cậu mau về nhà đi!” Hắn mỉm cười hôn lên môi cậu.
Ngay khi Changmin định hỏi điều gì đó thì Yoochun đã đi vào cùng một số hồ sơ trên tay đưa cho Yunho. Hắn xem rồi ký tên vào đưa lại cho Yoochun. Mọi chuyện thế là xong!
“Changmin! Sao cậu lại ở đây? Mau về nhà sắp xếp đồ đạc đi, ngày mai người ta đến lấy nhà sẽ không kịp dọn đâu.” Yoochun cười khẩy.
Điện thoại Changmin reo khiến nó mất tập trung vào những gì họ nói, là ông Jung!
“Ba!”
“Con điên hả? Sao lại đưa 20% cổ phần của con cho Jung Yunho? Con có biết nó là ai không?” Giọng ông la hét trong điện thoại. Nó khẽ nhìn hắn vẫn cười ngạo nghễ.
“Ba! Chuyện đó….” Nó vẫn không hiểu tại sao ba nó lại biết.
“Con mau về nhà ngay!!!” Ông gằn giọng.
“Dạ.” Nó vẫn chưa hiểu ra chuyện gì. Bây giờ nó cần về nhà và giải thích sao với ba nó đây?
“Cho anh gửi lời thăm hỏi mẹ nhé!” Yoochun cười chào khi nó đi ngang qua anh.
“Mẹ?” Nó quay lại khó hiểu nhưng lờ mờ đoán ra điều gì đó.
“Mẹ vẫn chưa nói cho em biết chúng ta là anh em à?” Yoochun làm vẻ mặt ngạc nhiên, “Anh là Park Yoochun. Anh trai cùng mẹ khác cha với em.”
Park Yoochun – Jung Yunho.
Nó hiểu rõ! Mọi chuyện là một cái bẫy.
“Mấy người lừa tôi?” Nó tức giận.
“Yoochun đưa nó ra khỏi đây.” Yunho nhíu mày, hắn đang rất mệt lại nghe tiếng ồn ào khiến tâm trạng không thoải mái chút nào.
“Anh còn mệt à?” JaeJoong hỏi thật nhẹ, hôn lên thái dương hắn.
Yoochun nắm cổ áo Changmin quăng ra khỏi phòng và đóng sập cửa. Tiếng đập cửa vang lên chốc lát rồi im lặng, có lẽ bảo vệ đã kéo nó đi xa rồi.
“Cậu chuẩn bị hết chưa?” Yunho hỏi.
“Xong hết rồi! Chỉ trong nửa tiếng em bán sạch cổ phần trong tay, tiền gửi vào tài khoản của anh.” Yoochun gật đầu mỉm cười. Mọi chuyện quá thuận lợi, “Anh định khi nào sẽ về?”
“Vài hôm nữa đã. Anh muốn xem bọn họ điêu đứng ra sao.” Hắn nhếch mép.
Nhìn nhân viên khách sạn đã lau dọn xong hắn ra hiệu cho Yoochun ra ngoài. Hắn quay lại với người tình bé nhỏ trong vòng tay mình.
“Chân còn đau không?” Hắn sờ thử lòng bàn chân cậu, máu khô lại rồi.
Bốp – Cậu tát ngay vào mặt hắn.
“Anh mà còn đuổi em đi nữa em thề sẽ giết chết anh ngay đấy!” Cậu đanh mắt đe dọa.
…
Phòng Yoochun.
“Vài bữa nữa mình về rồi, em có muốn đi đâu không?” Yoochun mỉm cười ôm lấy Junsu vừa tắm xong. Người cậu thoang thoảng mùi xà phòng rất dễ chịu.
“Không! Em muốn về, về nhà với anh.” Dù mọi chuyện cậu làm đều xuất phát từ yêu anh nhưng làm sao tránh khỏi những dày dò của sự phản bội?
“Uhm! Junsu à, có bao giờ em thấy thiệt thòi khi sống chung với anh không? Anh không dành nhiều thời gian cho em, cũng không cho em mái ấm riêng được.”
Junsu vội lắc đầu ôm lấy anh. Không đâu! Chỉ cần có anh là quá đủ, sao cậu dám đòi hỏi gì hơn nữa.
“Em chỉ cần anh, vậy là đủ. Em yêu anh!” Cậu biết những câu nói yêu chỉ giúp cậu giảm bớt những khó chịu trong lòng.
“Cám ơn em.” Anh hôn lên môi cậu, xoa dịu những lo lắng trong lòng.
Yêu, không chỉ có một cách!
…
Chiếc taxi đậu trước căn biệt thự cao cấp, cảnh tượng có vẻ náo nhiệt lắm, vài chiếc xe tải vận chuyển đang khiêng những thùng đồ chủ yếu là quần áo và vài thứ linh tinh không đáng giá. Cả nhà ba người đứng nhìn nơi mình từng ở giờ đã bị tịch thu vì giấy tờ mang tên công ty. Họ chỉ còn 10% làm sao đủ chi trả cho cả căn nhà, 10% đó là họ vẫn phải đến công ty làm việc bình thường để có tiền sinh sống mỗi ngày.
Cái ghế chủ tịch cũng sẽ bầu chọn lại. Họ Jung thật bất hạnh khi có đứa con như Jung Yunho!
“Có cần giúp gì không?” Hắn cười ngạo nghễng đi đến gần họ.
“Thằng khốn nạn!” Changmin và bà Jung kịp ôm ông lại. Bây giờ đụng đến hắn sẽ càng thêm rắc rối.
“Khốn nạn thì vẫn là con trai ông, đúng không….” Hắn nhìn Changmin, “…. em trai?”
“Tôi không có thứ anh thú vật như vậy.” Changmin nhìn sang JaeJoong đầy hận thù, “Cả những thứ bên cạnh anh nữa.”
“Cậu nói tôi sao?” JaeJoong cười khẩy, “Vậy sao cậu lại rên rỉ khi tôi chạm vào người cậu, không thích à?”
“Anh Yunho chúng ta nên về thôi! Gần đến giờ ra sân bay rồi.” Yoochun liếc nhìn đồng hồ trên tay.
Cả ba cười chào tạm biệt ‘gia đình’.
“Tụi bây trả lại cho tao…… trả lại mọi thứ cho tao.” Ông Jung khụy chân xuống khóc tức tưởi.
Yunho đi vài bước thì ngưng lại, giọng hắn đều đều nhưng vẫn không quay lại nhìn.
“Chỉ khi nào ông trả lại tuổi thơ cho chúng tôi.”
Câu nói đó làm cả ông và bà đều đau. Họ không xứng làm cha làm mẹ, càng không xứng có một đứa con quá hiền lành như Changmin. Họ ngoại tình và sinh ra những đứa con không thể cho nó thân phận, không cho nó gia đình, không cho nó mẹ, không cho nó cha, không cho nó tuổi thơ như bao đứa trẻ khác. Cái họ cho chỉ là cái tên – cái tên mà khiến cuộc đời họ sẽ ám ảnh mãi mãi.
…
Máy bay cất cánh đưa họ trở về nơi thuộc về họ. Cái thành phố xa hoaSeoulnày thật ngột ngạt và tẻ nhạt, nó là quá khứ của đau thương – hắn – anh – cậu – những đau thương mất mát do chính người yêu thương mình gây ra. Và dần nó biến thành một thứ gọi là ‘thù hận’.
“Mọi người đi chơi vui không?” Eric và đàn em đã bày sẵn thức ăn và vài thùng bia mừng họ trở về.
Vui hay buồn? Kết thúc hay chỉ mới bắt đầu?
“Mọi việc ổn chứ?” Yunho cởi áo khoác ngoài, giật tung vài nút áo sơmi bên trong, trở lại một Jung Yunho sống không lề lối…. như trước đây.
“Anh nhìn em lên mấy ký là biết rồi.” Eric cười đùa.
“JaeJoong chuyện đó……” Junsu nắm nhẹ tay cậu.
“Sẽ ổn thôi!” Cậu cười xòa cho qua chuyện, kéo Junsu vào bữa tiệc cùng mọi người.
Đừng bỏ qua bất cứ thời gian nào bên cạnh người mình yêu thương, vì cuộc đời này rất oan trái, hôm nay chúng ta là người yêu hôm sau cũng có thể quay lưng thành kẻ thù. Còn được ngày nào bên nhau, được nói, được cười, được thế này…. xin cứ hãy giữ mãi những ký ức sống thật đẹp, đến khi ta hòa quyện vào nỗi đau, đó là lúc kết thúc!
…