M.Á.U - Chương 13
CHAP 13
…
“Anh bảo em tiếp cận thằng nhóc đó?” Cậu ngồi sau lưng lau khô mái tóc cho hắn.
“Uhm, hãy khiến nó yêu em.”
“Có cần em ngủ với nó không?” Cậu đưa mặt ra sẵn đón chờ như mong đợi.
Bốp.
“Em thử đi, anh sẽ cắt hết gân tay gân chân em.” Hắn gằn giọng đe dọa.
“Vậy chút trưa em sẽ quay lại đó. Nó có hẹn em sẵn rồi đấy!” Cậu trượt hai bàn tay từ vai xuống ngực hắn, khẽ liếm ướt vành tai hắn khiêu khích, “Trò chơi này chắc sẽ vui lắm.”
“Chắc rồi!” Hắn mỉm cười quay lại tóm cái lưỡi hư hỏng của cậu và bắt nó đáp trả trong vòm miệng mình.
…
Trường Đại Học SM.
“Changmin xin chào!” TeeHee mỉm cười chào nó.
“Bạn biết tớ hả?” Changmin ngạc nhiên.
“Uhm tớ học lớp bên cạnh, tớ nghe nói bạn học giỏi nhất khối nên muốn hỏi vài phần không hiểu thôi, bạn không phền chứ?”
“Không đâu, bạn cần gì?” Changmin lắc đầu cười kéo ra bên cạnh cho TeeHee ngồi.
Tee Hee lấy cớ hỏi bài để tiếp cận, hôm qua cô thấy Changmin đứng chung với JaeJoong thì chắc chắn cả hai có quen biết.
“À trưa qua tớ thấy bạn đứng cùng một người, anh trai bạn à?” Cô vờ như vô tình nhắc đến.
“Không phải, anh ta là một người lạ. Tớ thấy anh ta đứng đó nên lại hỏi xem có bị lạc đường không? Hi vọng trưa nay sẽ gặp lại.”
“Vậy à.” Cô thất vọng, thật khó để tìm kiếm JaeJoong như vậy.
Lúc tan học Changmin ngạc nhiên thấy người con trai xinh đẹp hôm qua đứng trước cổng trường nó như chờ đợi ai.
“Chào anh! Anh tìm tôi à?” Nó vui vì JaeJoong nhớ lời hẹn đột ngột hôm qua.
“Cậu bảo tôi đến mà.” JaeJoong cười, nụ cười đã gây cái chết cho bác sĩ Yoo.
“À phải….” Nó gãi đầu ngại ngùng, “Tôi rất muốn làm quen cùng anh.”
“Tối nay cậu rảnh không? Tôi tính đến quán bar SEOUL để chơi.” Cậu đi thắng vào đề, với những kẻ mê muội cậu thì không cần nói vòng vo.
“Vâng, em sẽ đến.” Nó gật đầu ngay
“Hẹn 10 giờ nhé.” Cậu nháy mắt ra đón taxi đi mất trước khi Changmin kịp nhìn ra, đó là một cái nháy mắt ngọt ngào với nó.
“Yeah!” Nó mừng đến nhảy cẫng lên.
“Chết, mình quên hỏi tên anh ta rồi. Đúng là ngốc quá.” Nó tự cốc vào đầu mình rồi cười ngây ra.
Bên trong sân TeeHee núp sau gốc cây để nhìn thấy, cô vội lấy điện thoại ra gọi cho cha nuôi mình.
“Con đã gặp anh hai, tối nay con đi theo anh ấy đến bar SEOUL khoảng 10 giờ.”
“Ba sẽ đi cùng con.”
“Không cần đâu, ba cứ làm việc đi. Con chỉ đi theo thôi, có cơ hội con sẽ nói rõ.”
“Con nhớ cẩn thận, sau khi xong việc ba sẽ đến ngay.”
…
Changmin vui vẻ cả ngày, chuẩn bị bộ quần áo thật đẹp để đi đến chỗ hẹn với JaeJoong. Nó vui mừng vì được cậu chú ý và chấp nhận làm bạn cùng nó nhanh như vậy. Cạm bẫy bao giờ cũng ngọt ngào cả, điều này trường học không có dạy phải không?
“Chào anh! Xin lỗi em đến trễ.” Changmin thở hồng hộc.
“Không, tại tôi đến sớm thôi, ngồi đi.” JaeJoong chỉ vào cái ghế bên cạnh.
“Em quên giới thiệu. Em là Jung Changmin.” Nó cười thật tươi.
“Kim JaeJoong.” Cậu đưa cho nó menu để gọi nước.
TeeHee lặng lẽ ngồi vào bàn gần đó để quan sát và chờ cha cô đến sẽ tốt hơn. Dù gì JaeJoong biết mặt ông ấy sẽ có sức thuyết phục hơn. Changmin ngồi đó nói chuyện với JaeJoong không ngừng, chỉ là những câu hỏi thăm và muốn biết nhiều hơn về cậu mà thôi.
Tình cảm của một đứa nhóc quá rõ ràng để nhận biết, nó yêu rồi! Yêu ngay cái nhìn đầu tiên.
“JaeJoong!”
Changmin bất ngờ khi thấy người đàn ông đi đến bên cạnh cậu và hôn đắm đuối, hắn nói gì đó vào tai cậu rồi sang bàn kia ngồi cùng một người khác.
“Ai vậy JaeJoong hyung?” Tim nó bỗng thấy đau.
“Một tên khốn!” Cậu nhún vai, nhìn vẻ mặt không hiểu của Changmin cậu nói rõ ra.
“Hắn là kẻ có tiền và quyền lực, hắn bắt ép hyung phải ngủ với hắn mỗi đêm.” Cậu nốc cạn ly rượu trên bàn và gọi thêm một ly khác.
“S….” Changmin ú ớ chẳng nói được lời nào, thiên thần trong lòng nó bị người khác giam giữ và ép buộc. Không! Nó sẽ cứu cậu ra khỏi hắn.
“Em không ghét hyung chứ?” Cậu nhìn nó với ánh mắt đáng thương.
“Không đâu! Em sẽ không ghét hyung.” Nó nắm lấy tay cậu chợt thấy mình bất lịch sự nên rút về.
“Cám ơn em!” Cậu mỉm cười chủ động nắm lấy tay nó khẽ siết chặt, “Hôm nay em về trước đi, hyung phải qua với hắn nếu không hắn sẽ nổi giận.”
“Hyung nhớ gọi cho em nhé.” Changmin luyến tiếc nhìn cậu sang bàn kia và ngồi vào lòng hắn, nó cúi đầu rời khỏi quán.
Mải lo nghĩ cách nào giúp cậu nó va phải người đàn ông đang đi vào.
“Cháu xin lỗi! Chú không sao chứ?” Nó vội cúi đầu xin lỗi người đàn ông trước mặt.
“Không sao! Tại chú đi gấp quá.” Người đàn ông xua tay vội đi vào trong tìm kiếm.
JaeJoong hôn lên cổ hắn thì thầm, “Vui thật!”
“Uhm.” –Hắn ậm ừ cầm chai bia cạn với Yoochun.
Junsu nói mệt và không muốn đi đến chỗ ồn ào này, Yoochun để cậu nằm ở khách sạn ngủ sớm, dù sao Junsu cũng không thích mấy việc này cũng không ghét chỉ là không quan tâm. Thứ làm Junsu quan tâm chỉ là Park Yoochun.
“Ba! Con ở đây.” Tee Hee vẫy tay gọi ông đến.
“Cậu ấy đâu?” Ông thở dốc vì chạy nhanh và va vào cậu thanh niên bên ngoài.
“Bên kia đang ngồi với hai người khác.” Cô chỉ qua hướng đó.
“Jung Yunho? Không! Không thể nào.” Ông lắc lắc đầu mình.
Dù hắn có khác ngày xưa nhiều nhưng có chết cũng không quên tên vô danh ngày trước đã làm việc chăm chỉ trong bang. Ông nhận ra thằng nhóc con ngày nào mà giờ thành một người đàn ông đầy vẻ nguy hiểm.
“Hắn là…… Jung Yunho sao? Ba có chắc không? Sao anh hai lại đi chung với ……?” Cô cũng bỡ ngỡ.
“Ra khỏi đây ngay thôi!” Ông vội kéo tay cô ra ngoài, leo lên xe và lái về nhà.
“Hắn biết mặt ba, chúng ta cần phải làm rõ chuyện này. Sao cậu hai lại đi chung với hắn? Lại còn….” Ông không dám nói đến nữa, kẻ thù giết cha tuyệt đối không thể đội trời chung.
…
Vài ngày sau JaeJoong vẫn hẹn Changmin ra gặp mặt và đi ăn, cậu thích thú trêu ghẹo cảm xúc của đứa nhóc này. Chỉ là cái nắm tay hay chạm nhẹ vào người là đỏ mặt, vui thật đấy! JaeJoong ấp úng những câu nói rời rạc khiến Changmin luôn nghĩ cậu bị hắn hành hạ, đánh đập tra tấn mỗi ngày – như những gì lúc trước cậu làm với bác sĩ Yoo. Những câu nói tâm sự của cậu khiến nó muốn trở thành người đàn ông có thể che chở yêu thương, bù đắp mọi thứ cho cậu.
Kim JaeJoong quả thật rất khéo dụ dỗ đàn ông!
Mặc khác TeeHee cùng cha nuôi mình lén theo dõi cậu và biết cậu ở chung khách sạn với Yunho. Rõ ràng cậu là người tình của Yunho mà còn rất yêu hắn, đó là một việc không thể chấp nhận. Họ cần phải nói cho cậu biết mọi chuyện và trả thù hay ít nhất là rời xa hắn.
JaeJoong đi ra siêu thị gần khách sạn mua chút đồ trong khi Yunho và Yoochun đã đến thăm ‘gia đình’ mình.
“JaeJoong!” Ông và TeeHee xuất hiện trước mặt cậu.
“Hai người là ai?” Cậu khẽ nhìu mày, họ biết tên cậu thì chắc chắn có mục đích đến đây. Nhiều năm trôi qua cậu không thể nhớ khuôn mặt người đã làm việc trung thành cho cha cậu.
“Chúng ta cần nói chuyện.” Ông đưa cho JaeJoong tờ giấy, cậu nhìn dò xét ông rồi tờ giấy trước mặt. Cuối cùng cậu đọc nó và làm rơi túi xách của mình
Là bản kiểm tra AND xác nhận Kim TeeHee là con gái của ông Kim Jun Shin, có nghĩa cô là em cùng cha khác mẹ với cậu. JaeJoong cùng họ rời khỏi siêu thị và đến một quán nước vắng.
Họ đem toàn bộ câu chuyện kể cho cậu nghe, bàng hoàng. Là cùng cảm giác với cô khi vừa nghe chuyện này nhưng cậu lại có thêm một cảm giác khác.
Đau…
Hận…
Trả thù!
“Tạm thời hai người đừng xuất hiện, Yunho sẽ không để yên đâu.” Cậu lấy lại bình tĩnh sau vài phút.
“Cậu còn muốn bên cạnh hắn sao?”
“Tôi biết lo liệu.” Cậu liếc ông.
Cái ánh mắt đó, ông biết, cậu không chỉ giống cha cậu mà còn hơn thế nữa, lạnh lùng và thủ đoạn. JaeJoong ghét ai ra lệnh cho cậu làm điều gì nếu có cũng chỉ mỗi mình Jung Yunho thôi nhưng xem ra hắn sắp mất cái quyền đó rồi.
“Anh hai, em chờ điện thoại của anh.” Cô nắm tay cậu rồi ra xe cùng cha nuôi mình.
JaeJoong ngồi một mình trong quán, tâm trạng cậu cực kỳ tồi tệ. Sao cậu có thể yêu và sống chung với kẻ giết cả nhà mình chứ. Nếu lúc trước cậu quản lý việc giúp cha mình thì đâu có chuyện ông mệt mỏi ngủ quên và bị ám sát chứ. Cậu thật vô dụng không cứu được cả nhà mình.
Cậu hận hắn lắm muốn giết chết hắn ngay nhưng lại quá yêu hắn, cậu phải làm sao đây?
Cậu cũng hận em gái mình, hận cô lại xuất hiện trong đời cậu. Sao không để cậu sống như vậy mãi chứ?
Cậu hận tất cả…
…
Phòng Yunho.
“Em mua gì mà về lâu vậy?”
Yunho thảnh thơi nằm trên giường đọc báo, hắn đang vui lắm. Lúc nãy ghé về nhà thăm gia đình, tiếc là Changmin ra ngoài với vài người bạn không nên chào nhau được. Thời gian còn dài, còn nhiều dịp để trò chuyện lắm.
Bốp – JaeJoong leo lên giường và tát vào mặt hắn thật mạnh
Hắn hơi bất ngờ rồi cũng nhếch môi cười. Cậu đúng là thú vị.
Bốp – Cậu lại tát cái nữa
“Trả thù anh hả?” – hắn nghĩ cậu giận hắn chuyện lúc trước đã đánh đập cậu nên giờ để cậu đánh lại cũng không sao.
Bốp
“Anh cũng thích em đánh anh lắm, trông em rất quyến rũ.” Hắn cởi áo thun của mình.
Bốp
“Em cứ đánh anh như em muốn.” Hắn quỳ lên ôm lấy cậu hôn ngấu nghiến vào môi cậu.
JaeJoong vừa hôn đáp trả vừa bấu móng tay vào lưng hắn ngay chỗ vết thẹo dài đỡ giúp cậu nhát dao. Lưng chảy máu nhưng hắn mặc kệ lát sẽ bắt cậu liếm sạch nó sau. Hắn đè cậu xuống nhưng cậu vùng lên ấn hắn xuống và ngồi trên bụng hắn.
“Muốn cưỡi à?” Hắn thích thú cởi thắt lưng mình ra.
Bốp – Bốp – Cậu tát liên tục hai bên mặt hắn nhưng hắn vẫn cứ tháo khuy quần và kéo xuống.
“Ư….” Hắn cắn răng khi cậu cào lên ngực hắn, cậu như con mèo đang vung những cái móng sắc nhọn nhằm giết kẻ thù.
“Giết anh đi JaeJoong.” Hắn cười, hôm nay cậu thật lạ. Hắn sẽ chiều, hắn yêu cậu nên sẽ chiều theo bất cứ điều gì cậu muốn. Đã lâu cậu không thấy máu rồi phải không, hắn sẽ để cậu vui.
Hắn để cậu cào cấu thân thể mình, tay hắn lột sạch quần áo cậu ra và xâm chiếm nhịp nhàng đưa cậu vào vũ điệu ái ân cùng hắn.
“Argggg ~~~~ đồ khốn ~~~~ argggg.” Cậu cắn vào vai hắn chửi mắng và rên rỉ.
Hắn chỉ cười đưa đẩy mạnh hơn để thỏa mãn cả hai, hắn vui vẻ với những gì hắn đang có.
Cậu muốn khóc nhưng không thể, cậu mạnh mẽ hơn rất nhiều cũng đau rất nhiều với những gì mình đang làm.
“Argggg ~~~ đồ khốn ~~~ em nhất định ~~~ sẽ giết chết anh ~~~~ argggg ~~~~ anh là thằng khốn nạn ~~~~”
JaeJoong nhớ cha mình, nhớ gia đình mình. Chính hắn đã làm cậu mất tất cả và phải sống cuộc sống như con thú, ngày nào cũng trốn tránh trong các con hẻm tối. Trộm cắp thức ăn hay giật đồ mà sống, chính vì cuộc sống đó nên cậu mới gặp hắn, mới yêu hơn và giờ hận hắn.
Cậu biết chỉ có một cách để giải quyết mọi chuyện nhưng trước hết cậu sẽ vui vẻ cùng hắn khoảng thời gian còn lại của cả hai.
“Anh yêu em JaeJoong.” Anh gần đến rồi, hắn sẽ phun trào những yêu thương vào trong cậu.
“Em hận anh. Đồ khốn!” Cậu ôm cứng lấy hắn hứng chịu những cú đẩy cuối thắt chặt hai cơ thể.
…
Một Tuần Sau.
JaeJoong hẹn TeeHee ra ngoài nói chuyện. Cậu đã có quyết định rồi!
“Anh sẽ trả thù cho gia đình, em cứ sống cuộc sống của em. Đừng bận tâm vào chuyện này nữa.” Cậu hiểu ý định của cha mình nên cậu sẽ để cô có một cuộc sống trọn vẹn
“Anh…anh hai có yêu hắn không?” Cô biết JaeJoong không những yêu hắn mà còn là rất yêu. Qua ánh mắt của họ cô cảm nhận được, dù gì cô cũng có chút máu mủ với cậu.
“Anh hận hắn.” Hận bao nhiêu thì yêu bấy nhiêu, đau càng thêm nhiều.
“Em hiểu!” Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay cậu, siết chặt!
/Và anh cũng rất yêu hắn, anh sẽ chết cùng hắn, đúng không?/
…