M.Á.U - Chương 12
CHAP 12
…
———————– Flask Back ——————————
“Yunho! Ta xin lỗi nhưng ta không thể giữ con bên cạnh được, sau này họ sẽ chăm sóc con.” Ông Jung đưa đứa con trai mình cho trại trẻ mồ côi và lót chút tiền để giấu chuyện hắn là con rơi của ông.
“Ba….” Yunho khóc nhìn xe ông xa dần.
Yunho sống ở đó đã một thời gian, hắn đã được 15 tuổi và hiểu ra mình chỉ là đứa con riêng ngoài ý muốn. Hắn hận cha mẹ mình vì đã sanh hắn ra để khiến hắn chịu đau khổ như vậy. Nhưng trời còn thương hắn khi mang đến cho hắn đứa em trai không cùng huyết thống nhưng cùng thân phận…. đều là những thứ bỏ đi.
“Yoochun con vào trong chơi cùng các bạn đi.” Thằng nhóc mặt mếu máo lủi thủi đi vào góc phòng ngồi.
Yunho đứng gần cửa nên nghe được chút chuyện phiếm từ những người giữ trẻ.
“Ông bà Jung đó hay thật, chồng có con rơi, vợ cũng có con rơi và điều mang đến đây bỏ đi. Thật là vô trách nhiệm, không nuôi được thì đừng sinh ra chứ.”
“Ông Jung có con riêng thì thường tình còn bà Jung? Không lẽ mang thai 9 tháng 10 ngày mà không bị phát hiện sao?”
“Nghe nói hồi đó ông Jung đang quen với một cô người mẫu mới nào đó, sang Úc hai năm nói là mở rộng phát triển công ty. Bạn thân tôi là thư ký của ông ta nên biết rõ lắm, bà ấy để con ở nhà tình nhân nuôi, họ chia tay thì đành mang đến đây thôi.”
“Mấy người có tiền đó thật là…… tội mấy đứa trẻ.”
Hắn nghe hết những gì họ nói, hắn nhìn đứa em không cùng máu mủ kia mà mỉm cười.
“Chúng ta chơi chung nhé.” – hắn ngồi xuống lau nước mắt cho Yoochun và đưa cho nó cái xe ôtô mà hắn cầm.
“E…hức…. em tên Yoochun ….”
“Anh là Yunho, anh sẽ làm anh trai em.” Hắn vuốt đầu nó cười.
Người ta nói:
Mồ côi cha ăn cơm với cá,
Mồ côi mẹ, lót lá mà nằm. (?)
Giờ thì hắn và nó đều không có cha hay mẹ, chúng là những đứa trẻ không ai cần đến. Hắn ở đó học chữ nghĩa do người ta dạy, đến khi đủ 18 tuổi thì mang Yoochun ra ngoài sống. Hắn gia nhập băng đảng đánh chém cho người ta để có cơm mà ăn, có chỗ mà ngủ.
Hắn nhiều lần vào sinh ra tử đỡ nhiều nhát dao, đạn cho anh em, cho đại ca nên hắn được trọng dụng, có một lần hắn nhận làm tay trong trà trộn vào một băng nhóm khét tiếng khác. Hắn không giỏi gì vào lúc đó chỉ được cái gan lì hơn người, theo tấm hình mà giết đi kẻ được gọi là đại ca một bang lớn, hắn giết chết hết và đốt cả dinh bang đó. Đại ca tuổi già không con nên nhận hắn là con nuôi vì thấy hắn có tài, vài năm sau cha nuôi hắn chết. Hắn không đi chém giết nữa mà dọn địa bàn ra vùng ngoại ô bắt đầu từng chuyến hàng buôn người lẻ tẻ. Ban đầu bán 1, 2 người hoặc bắt ai vượt biên giới để bán.
Khi nơi hắn đã có vốn có người, hắn đi chiếm những nơi lân cận giành quyền lực về tay mình. Hắn cùng Yoochun xây dựng cơ ngơi của mình bằng xương bằng máu, sự lạnh lùng tàn nhẫn của hắn là do cuộc đời tạo thành.
Hắn ghê tởm những mụ đàn bà, hắn quan hệ với họ đều dùng condom vì hắn không muốn có con. Hắn đã chịu quá nhiều đau khổ và kinh tởm trong cuộc đời mình, hắn không để con của mình phải sinh ra trong cái thế giới như thế này.
Hắn bảo Yoochun sinh con đi nhưng thật trớ trêu Yoochun mất khả năng đó. Vậy cũng tốt! Có lẽ họ đúng là không nên tạo ra những mảnh đời bất hạnh khác nữa. Chết thì hết, kiếp này sống vậy là đủ rồi. Chỉ là trước khi chết phải gặp lại những con người đó để họ biết chúng mạnh mẽ thế nào.
Từ ngày cha hắn đưa hắn vào viện mồ côi thấm thoát đã 17 năm rồi. Hắn năm nay đã 27 tuổi và là một kẻ đầy quyền lực trong tay
————————- End Flash back ———————–
“Ông….”
“Bà……”
Cả hai người chỉ vào nhau mà chẳng nói được tiếng nào, thật nhục nhã. Cả hai đều có con riêng mà đối phương không hề hay biết trong khi anh em chúng yêu thương và sống với nhau suốt khoảng thời gian qua.
“Hai đứa bây muốn gì?” Ông biết họ không đến chỉ sum họp gia đình, cái ánh mắt chúng nhìn họ là căm thù.
“Không có gì, chỉ là đòi lại những thứ xứng đáng có thôi.” Yoochun đi lại bàn ông cầm tấm ảnh cả nhà, người con trai cao ốm có nụ cười rất vui.
“Yunho à, xem ra chúng ta còn đứa em trai đấy.” Yoochun quăng khung ảnh xuống gần chân hắn.
“Chúng ta cần gọi nó về để đoàn tụ không nhỉ?!” Hắn quay sang nhìn khuôn mặt khó chịu của bà, “Thưa dì!”
“Ai là dì của mày, đừng có gọi bừa.” Bà quát.
“Xem ra chúng ta phải đi đón nó rồi Yoochun.” – hắn cười quay sang Yoochun.
“Dượng à! Em trai con vẫn là sinh viên nhỉ, thằng bé chắc học rất giỏi.” Yoochun đi lại góc phòng treo những tấm bằng khen đứa con duy nhất của ông bà.
“Tụi bây không được đụng đến nó, cần bao nhiêu tiền thì nói đi. Sau khi nhận tiền thì cút khỏi đây.” Ông quát lên
“Ở đây chúng tôi là người ra điều kiện không phải là hai người.” Yunho đeo lại kính của mình có dấu hiệu chuẩn bị rời khỏi phòng, “Yoochun à đi thăm em trai mình thôi.”
“Em cũng có ý đó.” Yoochun vỗ nhẹ lên vai ông cười xoáy vào mắt ông như cảnh cáo ‘nhất định sẽ phá tan cái gia đình này’.
…
Junsu ngồi trong phòng, chốc lát lại đi tới đi lui. Cậu không phải buồn chán mà buồn phiền, cậu vẫn nghĩ đến chuyện Yoochun. Cậu có nên nói cho Yoochun biết rằng cậu đã biết và tìm cách giúp anh không. Không! Yoochun nhất định sẽ từ chối, lòng tự trọng một người đàn ông sẽ không cho phép ai đụng đến điều này.
Cậu không biết làm sao cũng không thể tâm sự với ai.
“JaeJoong!” Người đầu tiên cậu nghĩ ra chỉ có thể là JaeJoong mà thôi. Mặc dù cả hai không thân nhưng sống chung nhà một thời gian cậu tin JaeJoong là người kín miệng và thông minh. JaeJoong có thể giúp cậu giải quyết khó khăn thì sao.
Cậu đứng trước cửa phòng JaeJoong, hít một hơi dài và quyết định gõ cửa.
Cốc Cốc.
Cốc Cốc Cốc.
“Lúc nãy vị khách trong đây đã ra ngoài rồi, quý khách cần gì không ạ?” Nhân viên dọn phòng hỏi cậu.
“Ơ không, tôi sẽ quay lại sau, cám ơn.” Cậu cúi đầu quay về phòng, có lẽ bữa khác sẽ tâm sự với JaeJoong sau.
…
JaeJoong đi dạo trên một con đường lớn, nhìn ngắm cảnh xung quanh đôi lúc khẽ mỉm cười, đôi lúc lại nhíu mày suy nghĩ điều gì đó.
“Xây lại rồi à?” Cậu tự hỏi bản thân mình, công ty bán mỹ phẩm trước mặt khiến bước chân cậu dừng lại hẳn.
Cậu quay một vòng tại chỗ, cảnh vật xung quanh ít nhiều cũng thay đổi, có một trường đại học mới mở ở đây à? Thú vị nhỉ, nơi này mà cũng xây trường học. Thật nực cười.
Cậu lắc đầu với những suy nghĩ hoài niệm của mình. Bỗng có một chàng trai mỉm cười trước mặt cậu.
“Anh cần tìm gì hả? Hay lạc đường?” Hình như là sinh viên của trường đại học bên kia đường. Vẫn là một nhóc con mà sao cao thế, cậu không trả lời chỉ cười nhẹ và tiếp tục nhìn khung cảnh xung quanh.
“Anh ơi! Anh không phải người Hàn hả?” Cậu nhóc sinh viên đó tiếp tục hỏi.
“Sao cậu lại hỏi vậy?” JaeJoong mỉm cười thắc mắc, “Tôi không sao, cậu đi đi.” Dù sao cũng là một đứa nhóc cậu không cần thiết phải xua đuổi nặng nề với nó.
Cậu nhóc sinh viên đang mải mê nhìn JaeJoong vì cậu quá đẹp, nét đẹp rạng rỡ khi dưới ánh nắng mặt trời thế này. Bên cổng trường đại học thì khác, là hai khuôn mặt đang ngỡ ngàng.
“Tee Hee, chúng ta phải qua đó.” Người đàn ông trung niên kéo một cô gái sinh viên sang bên đường nhưng cô gái không chịu, giật tay về.
“Ba! Tại sao?” Cô nhìn ông rồi lại nhìn người thanh niên bên đường.
“Chúng ta phải giữ chân người đó lại trước khi cậu ta đi mất.” Người đàn ông trung niên tiếp tục kéo cô gái, chiếc xe hàng chạy qua khiến họ không băng qua được.
JaeJoong lúc này vẫn nhìn cái công ty mỹ phẩm trước mặt mình mặc cho cậu nhóc sinh viên cứ cười với mình suốt.
“Changmin về nhanh lên con.” Ông bà Jung vội kéo nó vào trong xe
“Ba mẹ có chuyện gì vậy?” Nó bối rối nhìn theo JaeJoong khi bị lôi vào xe, “Anh gì ơi, ngày mai anh lại đến nhé.”
Chiếc xe đen của họ vừa đi mất thì một chiếc taxi đổ lại gần chỗ JaeJoong, cậu quay lại nhìn theo phản xạ. Thấy nụ cười của Yunho cậu vội lên xe.
Người đàn ông trung niên la hét bên đường, “JAEJOONG!!! JAEJOONG AH!!!” Nhưng cậu không nghe.
“Ba, mọi chuyện là sao? Người đó là ai?” Cô gái lay tay cha mình.
“Ba là…… ba nuôi con và người lúc nãy là…… anh trai con.”
…
Trên Xe Taxi.
“JaeJoong em quen thằng nhóc đó sao?” – Yunho hỏi cậu.
“Không! Nó học trường đối diện, nó tưởng em lạc đường thôi.” Cậu dựa vào ngực anh.
“Sao anh ở đây? Không phải anh đi tìm họ sao? Không lẽ……” JaeJoong vội ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Có trò vui rồi đây.” Hắn cười hôn lên môi cậu.
“Yunho anh muốn….”
“Chẳng phải anh nói sẽ lấy lại những gì mình đáng có sao?” Yunho nhếch môi vuốt nhẹ khuôn mặt JaeJoong.
…
“Ba! Nói cho con biết mọi chuyện đi. Tại sao ba là ba nuôi con? Tại sao con có anh trai? Tại sao?” – TeeHee ôm mặt khóc
————————– Flash Back ————————–
19 năm trước.
“Sooro! Chúng ta là anh em. Anh tin chú sẽ giúp anh giữ kín chuyện này.” Ông Kim trao đứa nhỏ trong tay cho người anh em.
“Anh hai, đây là….”
“Con gái anh, anh đã luôn ước ao có đứa con gái. Nhưng anh không muốn nó có cuộc sống đau khổ như vậy. Dù sao em cũng đưa đồ qua đó cho vợ thì mang nó theo luôn đi. Đi càng xa càng tốt.” Ông Kim nựng nhẹ đứa con gái còn ẵm ngửa trên tay.
“Chị hai có biết?”
“Không! TeeHee là con của người tình anh… một trong những người phụ nữ anh yêu.”
“Em hiểu!”
…
Ông Kim là một tên trùm buôn người, ông cũng dẫn đầu cho những cuộc buôn bán nô lệ. Ông khéo léo và thông minh để tồn tại trên cái đất Seoul đắt đỏ này. Ông có vợ chính và đứa con trai thông minh Kim JaeJoong, vì thương con nên ông không để cậu làm gì ngoài xài tiền do ông đem về.
JaeJoong biết rõ công việc cha mình làm và cậu thích thú điều đó, cái bản chất lạnh lùng cũng thừa hưởng từ cha. Ít ai biết được sau khuôn mặt xinh đẹp đó là lại con người máu lạnh, cắt cổ người không chút nhân từ. Cậu rất thích nhìn người khác đổ máu, nhất là những kẻ phản bội. JaeJoong sinh ra và biết cậu sẽ thế chỗ của cha mình một ngày nào đó khi cậu đủ bản lĩnh.
Ông Kim lo cho đứa con gái riêng của mình nên đưa cô đi xa và tìm kiếm cuộc sống bình yên. Có lẽ ông cũng sợ, sợ một ngày JaeJoong cũng sẽ gặp chuyện trong thế giới tăm tối này. Ông giữ lại một giọt máu của mình, để sống giùm quãng đời của gia đình ông không thể.
Một thế lực mạnh vừa trỗi dậy bắt đầu xâm chiếm nhiều nơi, họ như những thổ dân sa mạc dũng mạnh và thiện chiến. Họ cài người vào bang ông để thăm dò, chỉ trong một đêm ông bị một kẻ mà ông cho là một thằng nhóc vô tích sự giúp lau dọn phòng của đám giữ ‘hàng’. Thằng nhóc đó có đôi mắt rất lạnh, trước khi chết ông có viết lại tên nó bằng máu của mình dưới sàn nhà và dùng thân nằm chắn phía trên để che lại.
Jung Yunho.
JaeJoong được toàn bộ anh em trong bang che chở, thay đổi quần áo cho cậu để tránh sự truy sát giết cùng diệt tận. Jung Yunho cùng đám người của hắn đốt cháy bang cậu thiêu sống mẹ cậu và đám anh em. Người đã mặc quần áo của cậu đã chết thay trong đó.
JaeJoong còn sống là một bí mật không ai biết, những ngày tháng lưu lạc khắp nơi cũng không ai biết. Cả gia đình cậu, cả băng nhóm cậu đều bị giết chết trong một đêm để cướp số ‘hàng’ hơn 200 người.
Một năm trở lại đây thân tín của ông mới mang đứa con gái về, chỉ tiếc là đã muộn rồi. Cả nhà bị thảm sát chẳng còn ai sống sót, kẻ thù duy nhất giết cả nhà cậu chỉ có ông biết. Ông không ngờ cậu còn sống, nhận ra khi JaeJoong rất giống mẹ cậu – chị dâu của ông.
Ông mang bí mật đó giấu kín, hi vọng một ngày trả thù được cho gia đình cậu sau khi sắp xếp mọi việc ổn định cho Teehee. Mang cho cô cuộc sống của một người bình thường như chính cha cô mong muốn. Vậy mà lần này… ông gặp lại cậu tại ngôi nhà cũ đó.
Là ý trời!
Mọi thứ đều đã có xếp đặt.
———————— End Flash back ————————
“Là…. là thật sao?” Tee Hee bàng hoàng với những gì mình được nghe, gia đình cô…. đã chết. Còn chết một cách rất dã man.
“Cha xin lỗi.” Ông Sooro ôm cô vào lòng.
“Jung Yunho! Hắn ở đâu?”
“Con đừng làm điều ngu ngốc! Hắn hiện là một ông trùm không ai có thể làm gì hắn đâu.”
Cô chỉ còn khóc nấc lên, tại sao quá khứ lại như vậy. Tại sao cô lại sống hạnh phúc bao nhiêu năm qua mà không hề hay biết thân phận thật của mình? Cô còn có anh mà, dù cùng cha khác mẹ thì vẫn là gia đình. Cô cần tìm anh để nói cho anh biết anh cũng còn có cô trên đời này.
***
(?)* Câu này có nghĩa là nếu không may bị mồ côi cha, thì khi ở với me, mẹ vẫn có thể xoay sở nuôi ta khôn lớn thành người, tuy không được no ấm lắm. Chữ “cá.” ở đây nói lên sự thiếu thốn một chút – không được ăn thịt, không được ăn món ngon, chỉ đơn thuần là cơm với cá thôi….nhưng vẫn được no ấm.
Còn mồ côi mẹ lót lá mà nằm, có nghĩa là khi mồ côi mẹ, đứa trẻ sẽ bị thiếu thốn nhiều hơn, vì người cha không giỏi xoay sở để chăm lo cho con đầy đủ như người mẹ…. Không có cơm với cá để ăn – tức là thiếu thốn đủ thứ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm (lót lá mà nằm)*
…