M.Á.U - Chương 10
CHAP 10
…
Hắn chưa bao giờ dành nhiều thời gian để nhìn ngắm cậu kỹ như vậy, đôi môi ngủ mà vẫn vểnh ra hờn dỗi điều gì đó. Mái tóc màu nâu lòa xòa che gần nửa khuôn mặt, chút nữa hắn phải cắt tóc cho cậu thôi, còn phải mua một số quần áo cần thiết nữa. Không biết cậu ngủ dậy câu đầu tiên sẽ nói với hắn là gì nhỉ?
Aishhh! Hắn vò đầu mình đang nghĩ vớ vẩn gì đây. Người của hắn thì là của hắn có gì đâu mà phải quan tâm từng chút như vậy, hắn chắc ngủ không đủ giấc bệnh nặng tới nơi rồi.
Nhéo nhẹ vào bầu má phúng phính của cậu, hắn nhớ đến tay bác sĩ Yoo đó. Hắn biết ông bác sĩ đó ham muốn cậu và càng biết rõ hơn cậu đã cố tình gài ông ấy. Tốt thôi, dù cậu làm gì hắn vẫn bắn bỏ tên đó. Vì sao à? Hắn ghét ai chạm vào đồ của hắn, ngay cả trong ý nghĩ cũng đừng nghĩ đến sẽ lấy được thứ gì của Jung Yunho này.
Vậy mà con người đang ngủ này đây lại lấy cắp trái tim hắn, lúc hắn say lỡ ngủ với cậu hắn tức đến điên lên được, phát điên vì muốn ngủ với cậu một lần nữa và lần nữa…. hắn muốn làm thế mãi với cậu. Nhưng vì danh dự và sĩ diện nên hắn không cam tâm, cậu chẳng là cái gì cả, lấy quyền gì để hắn là của riêng cậu chứ.
Hắn muốn cậu thấy hắn ngủ với tất cả đàn bà, khốn kiếp! Vậy mà cậu vẫn có cách dằn vặt hắn, cậu dám lén giấu con dao lúc nào sao hắn không biết. Hắn đã quăng hết những vũ khí và những thứ sắc bén trong phòng này rồi. Hắn là con người và mức chịu đựng của con người hoàn toàn có giới hạn, hắn mặc kệ, hắn phải có cậu, nghĩ sao thì nghĩ.
Dù gì hành động của hắn cũng bán đứng hắn hết rồi, nhìn cậu là muốn cưng muốn chiều. Thấy cái bản mặt là muốn kéo vào lòng ôm hôn đến mệt nghỉ, không biết ngày trước cậu có bán ma túy không mà làm hắn nghiện nặng như vậy. Hắn thề nếu cậu dám rời khỏi hắn, hắn sẽ giết hết loài người để chẳng ai có được cậu ngoài hắn.
Hắn vẫn rất thích cái tính ngang ngạnh của JaeJoong. Hắn rất thích tát cậu, dường như đó trở thành một thói quen và cũng là cách biểu đạt tình yêu hay lòng ích kỷ của mình muốn chiếm hữu cậu. JaeJoong hoàn toàn hiểu hắn, lúc hắn bối rối vì đã lỡ yêu cậu hắn càng tát cậu mạnh và nhiều hơn. Hắn muốn gạt bỏ cái cảm giác đó sao? Hắn muốn từ chối cảm xúc của trái tim à? Sai rồi! Hắn càng giấu đi thì hành động lại càng bộc lộ ra. JaeJoong yêu những cái tát của hắn.
“Uhmmm.” JaeJoong thấy lành lạnh thiếu đi hơi ấm quen thuộc, cậu cựa mình nheo nheo đôi mắt thấy hắn vẫn còn trên giường. An tâm, cậu lăn vào người hắn rúc sâu trong lòng để tìm về giấc ngủ.
Muốn ngủ mà thấy hắn cứ nằm đó nhìn, cậu cố mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra. Cậu nhớ đến lưng hắn còn bị thương vội đạp mền ngồi dậy nhảy qua phía sau xem lưng hắn.
“Làm gì vậy?” Hắn xoay đầu phía sau nhìn cậu.
“Vết thương anh đau hả? Em băng lại nha.” Cậu chưa kịp leo xuống giường thì hắn đã kéo lại nằm trong mền cùng hắn rồi.
“Ngủ đi!” Hắn ra lệnh.
“Yunho….” Cậu mỉm cười vuốt ve khuôn mặt hắn sáng sớm.
“Tôi bảo em đi ngủ em không nghe à?” Hắn nhíu mày.
“Yunho à, sao anh cứ xưng hô như vậy? Em không thích.” Cậu lướt bàn tay đến cằm hắn, sờ vào những cọng râu vừa nhú.
“Tôi quen rồi!” Hắn đáp cộc lốc.
“Thì sửa, mới sinh ra có ai biết tự đi chưa?”
“Em……” Hắn nói không lại cậu. Gầm gừ tức trong cổ họng, “Muốn gọi gì?”
“Thì gọi như gì cũng được, chỉ là không giống như bây giờ. Em gọi anh là gì thì anh gọi em giống như vậy.”
“Phiền phức!” Hắn bực bội
“Yunho à!” Cậu ngáp, mắt còn chưa mở hẳn vì sáng sớm.
“Tôi……” Yunho thấy cậu đanh mắt lại nên thở hắt ra nói nhỏ, “Anh bảo em ngủ em không nghe à?”
“Em muốn nhìn anh.” Hắn thật sự rất ghét cái bĩu môi của cậu. Nó làm hắn chỉ muốn cắn sứt cái môi đó ra mà thôi. Hắn tự nhiên buồn ngủ lại rồi, cứ nằm đó ôm cậu để cậu muốn làm gì thì làm.
…
“Vết thương anh không sao chứ?” Yoochun thấy Yunho đi xuống cùng JaeJoong, cậu ôm lấy cánh tay hắn đỡ hắn ngồi qua bàn ăn và cậu ngồi ngay bên cạnh hắn.
“Không sao, nhỏ thôi! Bọn chúng sao rồi?” Hắn cầm đũa bắt đầu ăn rồi mọi người mới dám cầm chén lên.
“Một số chịu hợp tác với chúng ta sau này sẽ kéo ‘hàng’ cho mình. Số còn lại….” Yoochun nhún vai đồng nghĩa với việc đã ‘xử lý sạch’.
“Hôm nay công việc thế nào?” Yunho gật gù hài lòng.
“Chút nữa em và Shindong đi xem bọn nhỏ làm việc đến đâu, lần này đông quá chúng ta không đủ chỗ.”
“Dựng tạm chỗ ngoài sân cho tụi nó ngủ đi, ban ngày thì vào trong.” Yunho suy nghĩ một lát, vì hàng về liên tục khiến hắn không kịp xoay sở. Trước kia dù đông cỡ nào cũng chỉ chiếm một nửa chỗ của hắn, lần này không có 500 cũng có 300 người đến một lúc. Nhất thời chỗ ngủ sẽ không đủ chu cấp cho họ, bán ra bây giờ thì giá thấp lắm. Hắn cần nghĩ ra cách nào vẹn toàn thời gian nhanh mà giá lại cao.
“Gọi Dong Wook tới hỏi hắn có muốn hợp tác lần này không? Bên chúng ta sẽ lo chuyện huấn luyện những thứ lặt vặt còn lại bên hắn lo, tiền bạc tính theo số lượng.” Yunho nghĩ giờ chỉ có thể làm ăn với Dong Wook thôi, chắc chắn tên đó không dám giở trò nếu muốn sống làm ăn dài lâu.
“Dạ em biết rồi.” Yoochun gật đầu lấy điện thoại đi ra một góc gọi ngay, sau khi ăn cơm xong có thể bắt tay vào việc.
Sau bữa ăn sáng Junsu cũng chỉ quanh quẩn làm việc gì đó cho đỡ buồn, Junsu không biết giúp gì cho Yoochun ngoài những lời cổ vũ và những cái ôm chia sẻ. JaeJoong thì khác, cậu luôn bên cạnh Yunho suốt dù hắn có đồng ý hay không. Cậu sẽ theo dõi những gì hắn làm và giúp hắn nếu có thể, hay ít nhất có cậu bên cạnh khiến hắn thấy yên tâm.
Trái tim không thể sống xa chủ của nó được…
Sau một tuần hắn đã có thể bán đi một số ‘hàng chất lượng’, sự hợp tác quả nhiên mang đến nhiều lợi ích cho hắn và Dong Wook. Bà Lisa rất thích cách làm việc cũng như chữ tín của hắn trong ngành, hắn còn rất trẻ mà đã có cơ ngơi lớn nhất nhì vùng này. Vậy mà lúc trước khi hắn cùng nhóm người lạ đến đây lập nghiệp bà đã chê cười và hỏi hắn có muốn làm tình nhân của bà không? Hắn đúng là kẻ máu lạnh khi thẳng thắn sỉ nhục bà, thú vị lắm. Nhờ vậy mới có ông trùm buôn người Jung Yunho chứ.
“Yunho à.” JaeJoong mang cho hắn vài viên thuốc và nước, hắn đang mải mê thống kê những con số li ti rối mắt.
“Yunho!” Cậu nghiêm giọng lại gọi hắn lần nữa, hắn thở hắt ra nuốt nhanh thuốc và nước vào rồi làm việc.
Cậu không nói chuyện vì biết hắn đang tập trung, đi vòng ra sau khi kéo áo hắn lên xem vết thương thế nào. Nó khô rồi, vài hôm chắc sẽ kéo da non lên thôi.
Từ bên ngoài đã nghe tiếng Kangin la hét chửi mắng ai rồi, hắn và cậu đều ngưng việc mình làm nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
“Làm ơn đừng bắt tôi…. làm ơn…… tôi… tôi sẽ trả tiền mà… làm ơn….” Một cô gái khóc van xin trong khi Kangin ra sức vác lên vai đi cùng khoảng vài cô gái khác vào.
Đây là đợt ‘hàng lẻ’, mỗi ngày thường có vài đợt như vậy. Những ‘hàng’ này thường là các bà nội trợ mê bài bạc mượn tiền chồng chất, không có tiền trả sẽ đồng ý giấu chồng đi khách ngoài. Khách hàng là thượng đế, có người thích ‘hàng mới’ thì cũng có người thích ‘hàng cũ’ mang cảm giác gia đình đó mà. Làm những chuyến ‘hàng’ này rất dễ, chỉ cần đúng giờ đến đón họ và chuẩn bị cho họ khoảng nửa tiếng sau đó sẽ mang chở đến cho khách vài nơi và thu tiền. Sau đó chở họ về nhà, những chuyến ‘hàng’ giúp hắn lấy lại số tiền cho vay nhanh mà còn lời lớn nữa tội gì không làm.
“Mày có tiền thì trả ngay, không thì câm miệng.” Kangin quăng mạnh cô ta xuống đất. Đó là một cô gái trẻ khác hẳn với những người nội trợ đằng kia.
“Chuyện gì vậy?” Hắn nhíu mày hỏi, đang xem sổ sách đến điên đầu mà còn ồn ào.
“Tụi bây mang họ vào trong chuẩn bị đi chút nữa sẽ chở đến chỗ khách.” Yoochun đi phía sau vào nói với đám đàn em mang những bà nội trợ vào trong thay đồ và trang điểm lại, dù sao cũng phải coi cho được chứ.
“Đại ca! Con nhỏ này nó mượn tiền lo cho chồng nó trong tù. Giờ không có tiền trả cũng không chịu đi tiếp khách.” Kangin chỉ vào cô gái đang nằm khóc dưới sàn nhà.
“Làm ơn…… tôi sẽ kiếm tiền trả cho mấy người mà…… làm ơn tôi không muốn làm nghề đó đâu…… làm ơn….” Cô lết lại ôm lấy chân hắn khóc lóc.
Yunho ngửa bàn tay ra, Kangin đặt sổ sách vay nợ của cô gái ấy vào tay hắn. Hắn lật ra xem khẽ nhìn cô gái xinh đẹp khóc lóc dưới chân mình, “30 triệu à?”
“Làm ơn tôi sẽ trả…… tôi sẽ trả hết mà.”
“Bằng cách nào?” Hắn nhướng mày hỏi.
“Tôi sẽ đi xin việc làm, dù làm trâu làm ngựa tôi cũng kiếm đủ tiền trả cho ông mà. Làm ơn tha cho tôi lần này đi.” – cô lắc đầu khóc lớn hơn.
“Chỗ làm ăn không nói đến tình người. Đặc biệt là tao.” Hắn nhếch mép cúi xuống vuốt mái tóc đã bết lại che hết khuôn mặt xinh đẹp kia, “Tao hứa sẽ cho mày tiếp khách tốt một chút để mau có đủ tiền trả nợ”
Mặt cô trắng bệch ra, ra sức ôm lấy chân hắn chặt hơn, “Ngoài tiếp khách ra chuyện gì tôi cũng làm! Làm ơn…. tôi không muốn đâu…. làm ơn đi! Tôi van mấy người.”
“Tôi van ông…… chồng tôi sắp ra tù rồi…… chúng tôi sẽ kiếm tiền trả ông…… tôi xin ông.” Những lời van xin gào thét trong cổ họng lẫn trong tiếng khóc nức nở làm phần nào xiêu lòng những người xung quanh. Hắn thì không có cảm xúc gì cả chỉ là đợi cô ta khóc mệt rồi lôi vào trong để lát tiếp khách sẽ không có sức phản kháng.
Nhưng người bên cạnh hắn không hề nghĩ vậy, mắt cậu đanh lại khi thấy cô ta ôm chân hắn suốt, còn hắn lại tử tế vén mái tóc giúp cô ta. Sao hả? Có phải muốn ra tay giúp đỡ, giữ lại để thưởng thức không? Từ khi hắn bị cậu đeo bám đã không có tìm đàn bà về nên nhớ hơi? Lần này là dịp để hắn giải tỏa sinh lý phải không?”
“Anh thích cô ta à?” Cậu xoay mặt hắn đối diện mình nhìn trừng trừng vào mắt hắn.
“Em nghĩ sao?” Hắn hỏi ngược lại, hôn lên môi cậu. Khuôn mặt cậu lúc này rất biểu cảm, khác hẳn vẻ dễ thương thường ngày, thay vào đó là đôi mắt sáng quắc như loài bạo thú săn mồi trong đêm.
Hắn mút vành môi dưới của cậu, cậu không đáp trả mà chỉ cắn mạnh vào môi dưới của hắn. Mỉm cười khi thấy máu của hắn chảy, cậu liếm môi dưới hắn giúp cầm máu. Bọn đàn em thì đứng im thấy cũng giả vờ như không, nếu hắn điên lên vì mất mặt lại không thể đánh cậu sẽ lôi đầu chúng ra ‘giận cá chém thớt’.
“Anh có thể tha cho cô ta…” Câu nói của cậu khiến những ai có mặt trong phòng khách đều há hốc ra. Cậu chẳng phải vừa ghen xong sao? Giờ lại xin tha cho cô ấy, ngay cả Yunho cũng không hiểu được cậu đang nghĩ gì, cậu luôn là ẩn số với hắn.
Cô gái bên dưới chưa vội vui mừng cám ơn cậu thì JaeJoong nở nụ cười đã khiến bọn đàn em của Yunho quy phục, một nụ cười lạnh khiến người khác sởn tóc gáy, “… nếu cô ta ngủ với em vài ngày.” Cậu kề mặt gần hắn nhìn chân mày hắn gần như chạm vào nhau.
Mọi người lại im lặng, ngay cả Yoochun cũng không liều lĩnh tham gia vào chuyện giữa hai người. Yunho bình thường đã nóng nảy bây giờ càng nóng hơn nhất là những việc liên quan đến JaeJoong. Cậu biết cách chạm trúng mạch điên của hắn thật đấy.
“Mang nó đi tiếp khách ngay cho tao!!!” Hắn bộc phát cơn giận ra, quát vào mặt Kangin.
“Làm ơn…. không…… đừng làm thế…làm ơn!” Cô không còn sức để nói nữa, đau khổ và thất vọng.
“Dạ!” Kangin giật mình gỡ tay cô ta ra khỏi chân hắn vác lên vai mang thẳng ra xe.
“Em đi xem những người kia.” Yoochun cũng tìm cách rời khỏi đó trước khi Yunho gọi sang tên anh.
“Bọn em xem xe đã chuẩn bị chưa…” Những đàn em xung quanh cũng chuồn đi hết.
JaeJoong vẫn giữ nụ cười đó với hắn, còn hắn chỉ muốn nghiền nát cậu trong bàn tay thôi. Hắn mất lý trí hết rồi! Hắn nghĩ cậu thích cô gái đó và muốn ngủ cùng cô ta. Lúc nãy hắn tưởng cậu ghen vì hắn hóa ra là không phải à?
“Sao hả? Khó chịu à? Em rất ghét ai chạm vào anh.” Cậu chồm lên ôm lấy cổ hắn. Khuôn mặt dễ thương nũng nịu làm hắn không tài nào giận nổi nữa.
“Em thích chọc tức anh nhỉ? Muốn xem anh giết em bằng cách nào lắm phải không?” Hắn choàng tay ôm lấy eo cậu hôn lên gò má đáng yêu.
“Lúc nãy tại sao lại do dự? Anh muốn ngủ với cô ta phải không?” Cậu cắn vào cằm hắn.
“Em muốn anh làm tình lúc này anh cũng không còn sức đâu, lưng anh đau lắm.” Hắn cười.
“Em sẽ thiến anh nếu anh dám ngủ với ai khác.” JaeJoong đe dọa như một lời nói đùa nhưng hắn biết cậu sẽ làm thật, nếu hắn dám làm trái ý cậu. Hắn thật sự chịu thua con người này rồi, rất đẹp và cũng rất nguy hiểm.
“Anh sẽ cưỡng bức em cho đến chết nếu em dám để ai khác chạm vào em.” Hắn mạnh bạo hôn nghiến lên môi cậu.
JaeJoong leo qua người hắn ngồi trên người để cả hai thuận lợi trong nụ hôn hơn. Cậu nghiêng đầu đi sâu vào vòm miệng hắn đùa giỡn. Bàn tay hắn theo tự nhiên mà chui vào trong áo cậu xoa nắn làn da mềm mại của cậu. Tay cậu cũng thoải mái di chuyển vào trong áo hắn vuốt ve bờ ngực săn chắc và cả những vết thẹo lâu năm.
Tay hắn di chuyển dần theo thói quen tìm đến cặp mông tròn trĩnh của cậu. Nhưng tối qua cậu vừa chủ động nên còn đau dữ lắm.
“A ~” Cậu la lên khi hắn bóp mạnh vào hai bên mông mình.
“Tiếp tục nào!” Hắn cười xoa nhẹ lại theo vòng tròn, cậu cắn nhanh lên cổ hắn một cái trả thù rồi mới ngoan ngoãn hé miệng để lưỡi hắn chui vào lẫn nữa tìm kiếm đáp lại một thứ bất tận.
Cảm xúc!
Cả hai dính chặt nhau trên ghế sofa giữa phòng khách, bọn đàn em bên ngoài vừa đi vào cửa lại quay ra.
“Yoochun sao anh quay lại? Chẳng phải anh nói đói bụng xuống bếp tìm cơm sao?” Junsu ngạc nhiên khi thấy anh vừa đi ra cửa phòng vài giây rồi lại quay vào, vẻ mặt có chút khác lạ.
“Anh hết đói rồi.” Anh cười xòa.
“Anh ngồi đi để em xuống nấu mì gói cho.” Junsu đứng dậy anh liền nắm tay kéo lại.
“Đừng ra đó, nguy hiểm lắm!”
“Hửm???” Junsu ngơ mặt ra không hiểu.
Giờ ra đó muốn giả đui giả điếc cũng không được, họ làm kịch liệt ở phòng khách như vậy ai mà dám vào làm phiền. Lúc lý trí nhất Yunho đã cộc cằn bây giờ đang là lúc mất hết lý trí lỡ nhất thời cầm súng bắn những ai làm phiền thì sao. Thôi thì chịu khó ở yên một chỗ đợi…… vài tiếng nữa vậy.
…