Lục Tường Vy - Chương 18
Rose 18: Tình nồng như hoa
“Anh Thanh Hán, anh Thanh Hán…”
Kha Thanh Hán bị tiếng kêu khe khẽ dồn dập đánh thức, hắn mơ hồ ngồi dậy nhìn về đồng hồ trên tường. Đèn ngủ đầu tường ánh sáng hơi tối, hắn không thấy rõ thời gian.
Lại nghe tiếng la của Hồng Vi như đang khóc khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo, cúi đầu giở chăn lên, nhìn người bên cạnh nhắm chặt mắt, vẻ mặt nhăn nhó, hắn sững sờ. Khóe mắt cậu còn đọng giọt nước mắt sắp rơi ra.
Ngón tay nhẹ lau nước mắt Hồng Vi, Kha Thanh Hán thấp giọng kêu.
“Tiểu Vi, tỉnh lại.”
Hắn kêu chưa tới hai lần thì Hồng Vi đột nhiên mở mắt, ánh mắt mờ mịt, đôi mắt đen còn sót lại đau đớn chưa tan hết.
“Tiểu Vi.” Lòng Kha Thanh Hán chợt nhói, ôm người vào ngực mình, lại điều chỉnh tư thế cho cậu thoải mái. “Mơ thấy cái gì?”
Biết rõ còn cố hỏi. Kha Thanh Hán biết trong mười năm chia cắt, hắn từng nhiều lần mơ thấy cảnh khiến người tê tái con tim.
Nhưng sau khi gặp lại Hồng Vi, một năm rưỡi nay hắn không mơ ác mộng nữa. Mỗi đêm ôm người yêu thân thể mềm mại, trong lòng hắn tràn đầy thỏa mãn, hạnh phúc và cảm động.
“…em mơ thấy, anh Thanh Hán không để ý tới em.” Hồng Vi mềm nhẹ đáp.
Kha Thanh Hán hôn trán cậu.
Không lâu sau, Hồng Vi lại nói.
“Em luôn chạy theo anh, liều mạng gọi anh. Nhưng anh không quay đầu lại nhìn em.”
Kha Thanh Hán thấy đau lòng. Hắn không ngờ họ cùng nhau một năm rưỡi, trong lòng Hồng Vi vẫn cực kỳ bất an. Là lỗi tại hắn sơ sẩy.
Nằm mơ luôn hỗn loạn mà không có lý do. Hắn không thể khuyên nhủ cái gì, chỉ có thể ôm và hôn xoa dịu người yêu sợ hãi, bất an.
“Em không sao.” Tâm tình Hồng Vi rất nhanh hồi phục, bất mãn lầm bầm. “Đều tại tối hôm qua xem bộ phim kia, hai diễn viên quá thảm, hại em mơ ác mộng, đem diễn viên trở thành em và anh.”
Kha Thanh Hán cười khẽ.
“Ngày mai anh sẽ lấy ít đĩa hài về.”
“Dù sao anh sẽ không xem với em.” Hồng Vi hờn dỗi. “Mỗi lần em xem hưng phấn muốn chia xẻ cùng anh thì anh đang ngáy o o…”
“…”
“Không nói nữa, ngày mai còn phải đi trong tiệm, sắp bắt đầu hoạt động đêm mồng bảy tháng bảy, chắc sẽ rối loạn một trận.”
“Ừm, ngủ đi.”
Kha Thanh Hán để Hồng Vi gối lên tay mình, tay kia vuốt ve an ủi người bên cạnh
“Anh Thanh Hán.”
“Ừ?’
“Chúng ta sẽ vĩnh viễn không tách ra chứ?”
“Ừ.”
Hôm nay là đầu tháng nông lịch, bảy tháng bảy, là lễ tình nhân vài năm nay của Trung Quốc. Dù là trong cái huyện nhỏ này, không đâu không bị đêm bảy tháng bảy ảnh hưởng. Có không ít người bán hàng tổ chức hoạt động đặc biệt dành cho đôi tình nhân.
Siêu thị của Kha Thanh Hán theo vùng mới giải phóng nhanh chóng phát triển, một năm nay nước lên thuyền lên. Hôm nay bảy tháng bảy, Kha Thanh Hán và Hồng Vi cứ theo bình thường xem xét tình hình siêu thị, chỉ đạo này nọ.
Mười giờ, Hồng Vi trước tiên về nhà nấu cơm. Hiện giờ cậu và Kha Thanh Hán thật như vợ chồng bình thường, nam lo ngoài, ‘nữ’ lo trong. Kha Thanh Hán gánh nặng gia đình, cậu thì cố hết sức hỗ trợ. Có chút việc lớn hoặc quan trọng Kha Thanh Hán đều bàn bạc với cậu, cũng nghe đề nghị của cậu.
Hồng Vi vừa làm đồ ăn vừa nghĩ đến Kha Thanh Hán, bất giác nhếch khóe môi. Tuy cậu không hiểu gì hết, chỉ huy lung tung nhưng cách Kha Thanh Hán bao dung, ngang hàng đối xử khiến cậu thấy vui vẻ và thỏa mãn.
Có người gõ cửa vài cái, Hồng Vi vội vàng tắt bếp, cởi xuống tạp dề đi hướng phòng khách.
Đợi cậu mở cửa, một chiếc xe tải đứng ở ven đường lập tức đập vào mắt. Xe tải dùng lưới sắt to lớn chia làm ba tầng, mỗi tầng bày đầy hoa nở rộ.
“Có phải Hồng Vi không?” Thanh niên gõ cửa chỉ hướng xe tải, nói. “Đây là quý khách họ Kha tặng quà bảy tháng bảy cho ngài. Chín mươi chín đóa hoa Nguyệt Quý và chín mươi chín Tường Vi xanh.”
Hồng Vi kinh ngạc.
Thanh niên cầm hóa đơn đưa Hồng Vi còn đang ngơ ngác ký tên, sau để hai đồng nghiệp xuống mở song sắt, bắt đầu dời từng chậu hoa.
“Ngài Kha nói tất cả để trong sân sau, phải không?”
Hồng Vi tâm tình hỗn loạn chỉ ngây ngốc đứng ở hành lang sân sau, thất thần nhìn đầy đất hoa đỏ xanh.
Mất cả ngày ba người mới dời hết các chậu hoa.
“Các người là tiệm bán hoa nào?” Hồng Vi hỏi họ trước khi rời đi.
“Mấy tiệm ở thành tây đều bán hoa do chúng tôi trồng.” Một người đáp, chỉ Tường Vi xanh. “Nhưng Tường Vi xanh là mấy tháng trước ngài Kha từ bên ngoài kêu người chuyển tới, cho chúng tôi phí dịch vụ, nói nếu nuôi nấng thành công thì ngày bảy tháng bảy tặng cho ngài.”
“…”
Kha Thanh Hán mới bước vào cửa chợt nghe một tiếng quát.
“Mọt sách!”
Xưng hô đã lâu trước kia khiến hắn ngây ra.
“Tiểu Vi?”
Hồng Vi mặt đỏ bừng, ánh mắt hờn giận lại có mấy phần như làm nũng.
“Sao anh làm ra nhiều Nguyệt Quý đỏ và Tường Vi xanh vậy, sân sau nhà ta mất hết cả đất trống rồi!”
Kha Thanh Hán giật mình, cười khẽ.
“Đợi chuyển hoa trong chậu vào đất thì sẽ không chiếm không gian nữa. Có vài đóa hoa chưa chắc sống được.”
“Người tặng hoa nói đây là quà bảy tháng bảy.”
“Đúng vậy.”
“…em chỉ nghe nói lễ tình nhân người ta tặng chín mươi chín hoa hồng, chưa từng nghe tặng Tường Vi và Nguyệt Quý, còn là ở trong chậu hoa.”
Kha Thanh Hán ôm người yêu làm bộ giận dữ, dịu dàng nói.
“Những đóa hoa đã được cắt tỉa không vài ngày sẽ héo rũ. Hoa nuôi trong chậu sống lâu hơn, không phải càng tốt? Năm nay hoa tàn, năm sau còn có thể tiếp tục nở. Về phần chọn Nguyệt Quý đỏ, tên tiếng anh của nó là Hồng Tàu, bảy tháng bảy là lễ tình nhân Trung Quốc, đương nhiên phải tặng Hồng Tàu rồi.”
Đương nhiên đây không phải là lý do duy nhất tặng Nguyệt Quý. Mấy năm Kha Thanh Hán lang thang, khi ký ức tình yêu kia trở nên mơ hồ, chỉ có mái tóc Hồng Vi cài Nguyệt Quý là chưa từng mất đi màu sắc rực rỡ nhất.
“Còn Tường Vi xanh?”
“Tường Vi xanh…” Kha Thanh Hán giải thích. “Em còn nhớ không, trước kia anh chọc em giận, em nói anh phải hái cho em một bó Tường Vi màu xanh thì sẽ không trách anh nữa. Sau này anh chỉ có thể vẽ Tường Vi xanh thay thế.”
“Trước kia anh ở ngoài vô tình thấy trong tiệm hoa có bán Tường Vi xanh, nghe nói là sản phẩm mới. Em thích hoa, nên anh muốn mua tặng em. Nhưng anh tìm xung quanh chỗ chúng ta vẫn không thấy cái nào, chỉ còn cách từ bên ngoài đặt hàng mấy trăm mầm hoa, mời người trồng hoa trồng giúp. Vừa lúc những Tường Vi đã nở hoa trước thời gian, nên anh đem nó cùng Nguyệt Quý tặng cho em làm quà bảy tháng bảy.”
Nghe lời Kha Thanh Hán nói, trên mặt Hồng Vi là vui vẻ nhưng không thể không cố kiềm nén.
“…nhiều như vậy chắc chắn tốn không ít tiền?”
“…”
“Nhà chúng ta thu chi sổ sách đều là em giữ, sổ tiết kiệm và chi phiếu của anh cũng trong tay em. Số tiền mua hoa từ đâu ra? Chẳng lẽ anh giấu tiền riêng?”
“…”
“Anh Thanh Hán, sao anh không nói gì đi?”
“Tiểu Vi, có cơm trưa chưa?”
“Đừng đánh trống lảng!”
Kha Thanh Hán bất đắc dĩ cười, đột nhiên ôm chặt cậu quay vài vòng.
“Tiểu Vi, yên tâm. Anh chỉ muốn cho em niềm vui bất ngờ, chứ không định lừa dối em.”
Hồng Vi bị hắn quay vòng vòng bật cười.
“Em biết rõ.”
“Tiểu Vi…” Kha Thanh Hán chậm rãi ôm người quay hai vòng mới ngừng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đối phương, nói. “Vì đám hoa này, em gả cho anh đi. Chúng ta không cần ra nước ngoài đăng ký kết hôn cái gì. Anh mặc đồ tây, em mặc áo cưới, mua thêm mấy bộ lễ phục trung tây chụp album kết hôn. Chụp hình xong chúng ta trao nhẫn coi như lễ thành.”
Hồng Vi bị hắn đột nhiên nói mấy lời này khiến ngây người.
Kha Thanh Hán thấy cậu ngơ ngác thì cười to, ôm người lần nữa quay vòng.
“Tiểu Vi, mau đồng ý, nếu không anh sẽ không cho em xuống!”
Hồng Vi bị hắn trêu chọc bật cười, giận trừng hắn, cuối cùng lúc Kha Thanh Hán chậm rãi buông cậu ra, nhỏ giọng đồng ý. Có thể vì Kha Thanh Hán mặc áo cưới là điều cậu chờ mong và hạnh phúc nhất cuộc đời.
Kha Thanh Hán nhìn nụ cười của cậu, thả xuống tảng đá đè nặng lòng. Đêm đó Hồng Vi mơ ác mộng khiến hắn đột nhiên nhận ra, có lẽ chuyện năm đó và chia cách mười năm để lại miệng vết thương quá sâu trong lòng Hồng Vi. Hắn không thể dùng ngôn ngữ an ủi đau đớn trong đáy lòng cậu, chỉ có thể chờ thời gian lấp đầy. Hắn không thể không đau lòng cậu thầm chịu đựng dày vò.
Cho nên hắn chỉ có thể dùng hành động, cố hết sức cho Hồng Vi cảm giác an toàn chân thật.
Hôn nhân, dù là hôn nhân đồng tính không được pháp luật và thế nhân thừa nhận, là Kha Thanh Hán có thể cho Hồng Vi hứa hẹn cả đời.
“Anh Thanh Hán..”
“Ừ?’
“Buổi chiều chúng ta không ra tiệm, tranh thủ đem hoa trồng xuống đất hết.”
“…”
“Trồng hoa xong chúng ta có thể ở trong sân chụp hình kết hôn, có Nguyệt Quý đỏ và Tường Vi xanh làm bối cảnh nhất định rất đẹp.”
“…tốt, chuyện chụp hình cưới do em sắp xếp.”
“Chúng ta…khi nào thì chụp hình?”
“Tùy ý.”
“Vậy thì ngày mai!”
“…”
“Không được hả?”
“Anh chưa mua nhẫn cưới. Còn tiệm chụp hình…”
“Ngày mai trước chọn nhẫn cưới, hôm sau chụp hình.”
“Tùy ý em.”
“Có thể kịp hay không? Chụp ảnh cưới phải chọn tiệm, rồi áo cưới và lễ phục cũng cần phải mua.”
“Trong tiệm chúng ta đều có.”
“Không được, trong tiệm không đẹp, phải chuyên môn tìm người thiết kế riêng.”
Kha Thanh Hán mỉm cười.
“Đã nói tùy em, anh không hiểu mấy chuyện này.”
Hắn lập tức ôm lấy người yêu đang lải nhải, đi hướng nhà bếp.
“Bà xã, anh đói bụng rồi, trước nấu cơm trưa thôi!”
Hết.