Lựa chọn hạnh phúc - Chương 5
5.
Mồng sáu tết, Nguyên hẹn tôi và Dương đến nhà cậu ta chơi. Có lẽ vì nghỉ tết nên tôi có chút lười, muốn ngủ nướng hơn bình thường. Nhưng mà mới sáu giờ sáng Dương đã chạy qua nhà tôi, đứng ngoài cửa phòng tôi gọi lấy gọi để làm tôi có muốn cũng không ngủ thêm được nữa. Đợi khi tôi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra thì trông thấy dáng vẻ sốt ruột của Dương. Tôi liền cười nhạo cậu ấy:
_ Dương vội vàng đến sớm như vậy làm gì? Giờ này có khi Nguyên vẫn còn đang ngủ ấy chứ. Sẽ không có ai chơi game cùng Dương đâu.
Tôi biết, Dương đến sớm là nhắm vào máy chơi game nhà Nguyên mà. Thế nhưng Dương có vẻ đắc ý nói:
_ Yên tâm. Dương đã dặn Nguyên từ tối qua rồi. Cậu ấy sẽ dậy sớm chờ bọn mình. Thế nên, Vân nhanh nhanh chút đi.
A? Thì ra Dương đã có dự định từ trước rồi. Tôi bật cười với tính ham chơi của cậu ấy. Tôi ăn qua loa miếng bánh chưng, sau đó nhảy lên xe Dương, bắt cậu ấy đèo. Ai bảo Dương làm tôi không thể ngủ nướng, tôi liền đem cậu ấy thành tài xế.
Đến nhà Nguyên, quả nhiên đã thấy cửa mở. Chúng tôi quen thuộc mở cổng, dắt xe vào trong sân. Nguyên đang ăn sáng, vừa ăn vừa xem phim. Phòng khách nhà Nguyên có TV màn hình cỡ lớn, còn có cả dàn loa rất hiện đại, xem phim hay chơi game đều cực thích. Mặc khác, ba mẹ Nguyên không sống ở đây, nghe cậu ta nói họ đang làm việc trong thành phố Hồ Chí Minh, thỉnh thoảng họ mới ra thăm con trai. Sống cùng Nguyên chỉ có một bác giúp việc. Đó là lý do mà tuần nào Dương cũng tới nhà Nguyên ngủ vào tối thứ bảy, mặc kệ tôi hay châm chọc cậu ấy là mặt dày đi ăn chực.
Chúng tôi ngồi xuống sô pha, Nguyên bưng lên một mâm bánh kẹo đủ các loại mời chúng tôi. Có điều tôi không thích đồ ngọt cho lắm, còn Dương thì chỉ toàn nghĩ đến game, cho nên cậu vội vàng giục Nguyên đem máy chơi game ra.
Nguyên hơi ái ngại nhìn tôi. Tôi cười nói không sao, các cậu cứ chơi đi, tớ ngồi xem cũng được. Nhưng ai thua thì tớ tới thay.
Thế là, ba chúng tôi ngồi trong phòng khách nhà Nguyên, chơi PS suốt cả buổi sáng. Đương nhiên người thua nhiều nhất là tôi, bởi vì trước đó tôi vốn chưa từng chơi trò này. Còn Dương và Nguyên thì luân phiên thắng. Tính ra Dương thắng nhiều hơn một hiệp.
Buổi trưa chúng tôi quyết định nấu mỳ ăn cho tiện, bởi vì bác giúp việc vẫn đang nghỉ tết. Sau khi ăn xong tôi liền vào phòng dành cho khách để ngủ trưa, còn hai cậu bạn lại tiếp tục chơi game.
Ngủ được hơn một tiếng tôi vì khát nước mà tỉnh dậy. Ngoài phòng khách khá yên tĩnh, có lẽ hai cậu bạn đã ngủ rồi. Phòng tôi đang ngủ nằm ở bên trái cầu thang, từ trong phòng có thể nhìn thấy hầu hết phòng khách, đặc biệt là chỗ đặt sô pha và bàn uống nước. Tôi ngồi dậy, buộc tóc, mặc áo khoác rồi ra mở cửa, định xuống bếp uống ít nước nóng. Nhưng ngay khi vừa mở cửa, nhìn ra phòng khách, tôi lập tức đứng sững lại.
Dương đang nằm ngủ trên sô pha. Cậu ấy ngủ rất say, chăn rơi cả xuống đất mà không biết. Tôi nhìn thấy Nguyên cầm chăn lên đắp lại cho Dương, rất cẩn thận. Nguyên đưa tay gạt mấy lọn tóc lòa xòa trên trán Dương ra sau, ngón tay cậu ta luồn vào tóc Dương, khẽ vuốt. Không biết vì sao, hai chân tôi như bị dính chặt xuống đất, không hề có ý định di chuyển. Tôi cứ đứng ở ngưỡng cửa nhìn Nguyên chăm chú quan sát Dương; nhìn những ngón tay của Nguyên chậm rãi miêu tả khuôn mặt Dương, từ lông mày, đuôi mắt, cái mũi, gò má; nhìn Nguyên cúi xuống sát mặt Dương; nhìn Nguyên… cảm nhận đôi môi Dương bằng chính môi cậu ta.
Tôi giống như bị sét đánh trúng, cả người sững sờ khi thấy Nguyên hôn Dương. Thật khó có thể miêu tả tâm trạng tôi lúc này. Bây giờ thì tôi đã hiểu những rối rắm, bất an trong lòng từ đâu mà có rồi. Ngay từ đầu lẽ ra tôi nên nhận ra mới phải. Ánh mắt chuyên chú dành cho Dương, nụ cười dành cho Dương khác biệt với những người khác, thản nhiên dung túng cho tính cách trẻ con của Dương, chăm sóc cho Dương từ những chi tiết nhỏ nhặt, muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho Dương,… tất thảy những điều Nguyên làm từ khi gặp Dương không phải cũng chính là những điều mà tôi luôn làm vì Dương hay sao? Bởi vì, cả hai chúng tôi đều thích Dương, rất thích.
Tôi hoang mang khi phát hiện ra sự thật này, không biết nên phản ứng thế nào. Chạy ra chất vấn Nguyên ư? Tôi có tư cách gì mà chất vấn cậu ta cơ chứ? Dương cũng đâu phải là bạn trai tôi. Mặt khác, tôi có thể chỉ trích Nguyên rằng đây là tình cảm sai trái, buộc cậu ta phải từ bỏ, không được lôi kéo Dương đi vào con đường đồng tính hay sao? Tôi lấy quyền gì để phán xét tình cảm của người khác đây? Cho dù là đồng tính đi nữa, thì đó là tự do của mỗi người, mà với cá tính của Nguyên, cậu ta sẽ dễ dàng nghe lời tôi từ bỏ tình cảm với Dương chắc?
Tôi… tôi thực sự không biết làm gì tiếp sau đây. Đầu óc tôi loạn thành một đoàn, rối bời không cách nào suy nghĩ nghiêm túc. Trực giác mách bảo tôi không thể để Nguyên biết được tôi đã phát hiện ra tình cảm của cậu ta, hơn nữa… tôi không còn đủ can đảm nhìn nụ hôn của Nguyên với Dương nữa, tôi sợ mình sẽ đánh mất lý trí bất chấp tất cả lao ra ngoài làm rõ mọi chuyện mất. Vì thế, tôi cực lực kiềm chế những cảm xúc tiêu cực trào lên trong lòng, run rẩy đóng cửa lại, quay lại giường, bần thần ngồi xuống.
Tôi cứ ngồi như người mất hồn, tâm loạn như ma. Trước mắt tôi hiện lên những hình ảnh của Dương và Nguyên từ ngày đầu Nguyên tới lớp tôi cho đến nụ hôn vừa rồi. Tất cả giống như một pha quay chậm tua đi tua lại. Tôi phải cố lắm mới giữ cho bản thân tỉnh táo không làm ra những hành động quá đáng. Tôi nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đã nắm chặt đến mức nổi gân xanh của mình, nỗ lực gạt bỏ những hình ảnh đang không ngừng hiện lên ra khỏi đầu. Phải đợi rất lâu cảm xúc của tôi mới tạm lắng xuống. Tôi thở hắt ra, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Tôi không rõ Nguyên chỉ thích con trai, hay là thích cả nam lẫn nữ, nhưng rõ ràng ngay từ đầu cậu ta đã tỏ ra đặc biệt hứng thú với Dương. Có lẽ cũng như tôi, cậu ta bị nụ cười rạng rỡ đầy sức sống của Dương thu hút, rồi càng ngày càng hãm sâu không muốn dứt ra. Thực sự thì tôi không có ác cảm gì với những người đồng tính, nhưng trước giờ tôi đều cho rằng con trai đồng tính thì sẽ cư xử yếu đuối như con gái. Có điều hình như tôi đã sai rồi, bởi vì Nguyên hoàn toàn chẳng giống với hình dung về gay trong đầu tôi một tí ti nào, từ ngoại hình cho đến tính cách. Vốn dĩ, việc Nguyên thích con trai thì cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn của tôi đối với cậu ta. Nhưng điều kiện tiên quyết là người cậu ta thích không phải là Dương.
Còn Dương… liệu cậu ấy có nhận ra rằng Nguyên thích mình hay không? Bởi vì thái độ của Dương vẫn rất bình thường, rất tự nhiên, nên tôi nghĩ có lẽ cậu ấy không biết.
Nghĩ tới đây tôi chợt lo lắng. Liệu tính hướng của Dương có thể giống Nguyên hay không? Trước đây rõ ràng Dương cũng có thích con gái, là thể loại mấy bạn nữ nhỏ nhắn dễ thương. Nhưng cậu ấy chỉ là giữ trong lòng, ngoại trừ tâm sự với tôi thì không nói cho người khác nữa. Sau này lên cấp ba thì không thấy Dương thích bạn nữ nào. Có điều nếu nói Dương thích con trai thì có vẻ không đúng. Cậu ấy đối xử với các bạn nam khác rất thoải mái, nhưng mà trong mắt tôi thì chẳng có gì mờ ám ngoài tình bạn cả. Hơn nữa, Dương cũng giống đa số con trai, nhìn thấy gái xinh thì sáng mắt. Còn đối với người mẫu diễn viên nam đẹp trai thì cậu ấy chỉ có tặc lưỡi ghen tỵ chút chút thôi. Thế nên, khả năng Dương thích con trai rõ ràng nhỏ hơn khả năng cậu ấy thích con gái, đúng không?
Tôi rối loạn rồi. Nếu Dương có tính hướng bình thường thì tôi đương nhiên không thể từ bỏ tình cảm của mình với cậu ấy. Nhưng nếu Dương có xu hướng thích con trai thì sao? Tôi phải làm thế nào đây? Tôi chắc chắn không cam lòng nhìn cậu ấy ở bên người khác. Nếu là nữ tôi khẳng định sẽ không chịu lép vế mà tự mình theo đuổi Dương một phen. Nhưng nếu là nam… ví dụ, chỉ là ví dụ thôi, người đó là Nguyên chẳng hạn, vậy thì tôi sẽ dừng bước hay theo đuổi đến cùng? Giả sử Dương thực sự chỉ thích con trai, lẽ nào tôi có thể cố chấp níu giữ phần tình cảm với cậu ấy, cho dù biết trước kết quả là sẽ khiến cả mình và Dương đều đau khổ sao?
Tôi không biết. Tôi thực sự không biết. Giá như thời gian quay ngược, tôi nhất định sẽ thành thật nằm trên giường ngủ tiếp chứ không mở cửa ra ngoài, sẽ không phải chứng kiến tình cảm thật sự của Nguyên dành cho Dương. Như thế tôi đã không rơi vào tình cảnh khó chịu như này.
Đột nhiên, tôi phát hiện suy nghĩ của mình dù trong hoàn cảnh như hiện tại nhưng vẫn luôn lo nghĩ cho Dương. Đáng lẽ bây giờ tôi phải coi Nguyên là một tình địch đáng ghét, sau đó nghĩ cách vừa ngăn cản tình địch tiếp xúc với Dương, vừa cố gắng làm cho Dương thích tôi, như vậy là giải quyết được mọi việc phải không? Thế nhưng não bộ không chịu sự khống chế của tôi, một mực chỉ suy nghĩ xem cảm nhận của Dương thế nào, cậu ấy thích con trai hay con gái. Khi đặt ra giả thuyết Dương thích con trai, tôi thậm chí đã có ý muốn chôn chặt tình cảm trong lòng, đứng bên cạnh chúc phúc cậu ấy rồi.
Tôi cười khổ. Quả nhiên tình cảm của tôi dành cho Dương không dừng lại ở mức độ “thích” nữa, ngay cả việc “chỉ cần nhìn cậu ấy được hạnh phúc thì bản thân cũng cảm thấy mãn nguyện, cho dù hạnh phúc ấy không phải do mình đem lại” tôi cũng đã nghĩ đến luôn rồi. Trong lòng chua xót, tôi thở dài. Dương à, Dương bảo Vân nên làm thế nào bây giờ?
_ Vân ơi, dậy đi. Đi khu vui chơi không?
Tôi vẫn còn đang trong trạng thái thẫn thờ thì nghe tiếng Nguyên gõ gõ cửa phòng. Tôi hít sâu một hơi, vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo, tự nhắc mình phải cố gắng giả bộ như chưa từng nhìn thấy chuyện gì, sau đó mở cửa ra ngoài, cười cười gật đầu với Nguyên.
Tôi cùng Nguyên ra ngoài phòng khách. Dương đang ngồi trên sô pha, một tay bấm điều khiển, một tay cầm bánh ăn đến vui vẻ. Chợt tôi nhìn thấy khóe môi Dương dính chút vụn bánh. Tôi theo bản năng giơ tay lên, nhưng tới nửa đường thì dừng lại. Nguyên đã vươn tay ra trước tôi, nhẹ nhàng lau đi vụn bánh trên môi Dương. Thái độ của Dương rất bình thường, liếm liếm môi một chút rồi tiếp tục ăn.
Trong lòng tôi tràn ngập tư vị ghen tuông. Dương đáng ghét, cậu không biết là sự thản nhiên của cậu khiến tôi có cảm giác cậu đã rất quen với sự chăm sóc chiều chuộng của Nguyên rồi ư? Tôi phải dùng thời gian mười tám năm, từ khi sinh ra cho tới bây giờ ở bên cạnh mới làm cậu quen thuộc tôi đến thế, nhưng Nguyên chỉ dùng chưa đầy nửa năm đã khiến cậu tiếp nhận cậu ta như tiếp nhận tôi. Cậu nói, tôi có thể không ghen chắc? Hơn nữa, vừa nãy còn chứng kiến Nguyên hôn trộm Dương, hiện tại tâm trí tôi rất mẫn cảm, cho dù chỉ là một hành động thân thiết bình thường giữa Nguyên và Dương cũng khiến tôi suy nghĩ sâu xa chứ đừng nói đến động tác thân mật như vừa rồi.
Cánh tay đang giơ lên, bỏ xuống không được mà tiến tới tiếp cũng không xong, lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân mình thật là thất bại, không phải do Nguyên, mà bởi vì Dương. Sự vô tư của cậu ấy khiến cho tôi dù phải cực lực che giấu tình cảm yêu thích, vì tình cảm đó mà lo này lo kia, thì tôi vẫn cứ không nỡ trách Dương một chút xíu nào.
Tôi đảo mắt, cố làm ra vẻ thản nhiên, vươn tay đoạt đi miếng bánh Dương vừa đưa tới miệng. Dương trợn mắt nhìn tôi. Tôi mặc kệ, há miệng ăn miếng bánh của cậu ấy. Ừm, sao bánh quy bơ sữa mà lại có vị đắng thế này?
_ Ê ê, sao Vân lại cướp bánh của Dương?
_ Bởi vì bánh đoạt được ăn ngon hơn bánh trong hộp. – Tôi vừa nhai vừa nói. Bởi vì… Vân không nỡ oán trách Dương…