Lựa chọn hạnh phúc - Chương 2
2.
Buổi học đầu năm lớp mười hai, trong lớp đứa nào cũng hớn hở. Lớp tôi có gần nửa lớp đi học thêm do các thầy cô trong trường dạy, tự nhiên cũng nghe được tin năm nay có học sinh chuyển trường, được xếp vào lớp tôi. Tôi lúc đầu biết được còn chẳng để tâm. Nhưng mà trong buổi học đầu năm, khi cô chủ nhiệm giới thiệu Nguyên – chính là bạn mới đó, tôi không thể không chú ý đến cậu ta. Ấn tượng đầu tiên chính là đẹp trai. Nguyên có khuôn mặt rất nam tính, mắt đen, lông mày rậm, mũi cao. Có điều tôi nhìn thế nào cũng thấy cậu ta giống con lai. Mà quả nhiên cảm nhận của tôi là đúng. Nguyên giới thiệu mẹ cậu ta là người Mỹ, còn ba cậu ta là người Việt. Cậu ta chuyển từ thành phố Hồ Chí Minh ra, giọng nói vẫn còn mang một chút âm điệu miền nam.
Nguyên chuyển vào lớp tôi khiến cả lớp vui mừng. Tự dưng thêm một cậu bạn đẹp trai thì ai chẳng thích. Cô chủ nhiệm phân cho cậu ta ngồi ở bàn cuối cùng dãy ngoài, ngay phía sau chỗ của Dương.
Ấn tượng thứ hai về Nguyên là sự trầm mặc. Giờ ra chơi cậu ta ngồi im lặng trong lớp, chăm chú xem sách vở. Tôi thấy Dương cùng mấy cậu bạn khác tới rủ rê Nguyên ra sân chơi đá cầu nhưng cậu ta chỉ lặng lẽ lắc đầu. Có điều cậu bạn mới này đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của Dương. Tôi bật cười khi thấy Dương giở trò mặt dày, cười tươi rói trái kéo phải đẩy, quyết tâm lôi được bạn mới ra ngoài. Qua khe hở giữa mấy đứa con trai đang đứng, tôi bắt gặp Nguyên ngước mắt nhìn Dương. Nhìn rất sâu. Tôi không biết ánh mắt cậu ta có ý gì, nhưng trong lòng cảm giác có gì đó không thích hợp. Chỉ là không thích hợp chỗ nào thì tôi không rõ.
Tôi nghe thấy giọng Dương đắc ý cười:
_ Thế nào bạn mới? Tôi nhiệt tình như vậy ông cũng phải đáp lại chứ? Không đồng ý cẩn thận bị hội đồng nha~
Đám con trai cười vui vẻ hùa theo Dương, vỗ tay vỗ vai Nguyên rủ rê. Cuối cùng thì cậu bạn mới cũng phải nhượng bộ. Cậu ta rời ánh mắt khỏi Dương, thấp giọng nói:
_ Được rồi.
_ Hê, có thế chứ. Đi nào ông bạn. Hôm nay ông vào đội của tôi. Đảm bảo không tên nào dám bắt nạt ma mới như ông đâu ~
Dương lớn giọng tuyên bố, ôm vai Nguyên lôi kéo cậu ta ra sân. Đám con trai có thằng ồn ào kêu Dương không được thiên vị, có thằng lại trêu Nguyên có phúc, được đại ca của lớp che chở. Tôi nhìn theo bóng Dương, khẽ cười. Cậu ấy là vậy, luôn có cách khiến mọi người phải chú ý, không tự giác mà bị cậu ấy cuốn hút. Nụ cười tươi sáng rực rỡ của Dương cho dù một người có vẻ ít nói như Nguyên cũng không từ chối được.
_ Eh~ Bắt quả tang bí thư nhìn Dương đắm đuối cá chuối nha~
Cô bạn ngồi cạnh vươn người đến trước mặt tôi, cười mờ ám. Tôi đảo mắt.
_ Không đâu. Tớ nhìn Nguyên đó.
_ Á? Không phải đâu? Bí thư chẳng lẽ muốn bắt cá hai tay? Không được! Cậu có Dương rồi, phải để Nguyên cho các chị em khác chứ.
Tôi bật cười. Ánh mắt không tự chủ liếc ra cửa sổ. Ngoài sân trước cửa lớp, Dương đang cười vui vẻ vỗ vỗ lưng Nguyên nói gì đó, chắc là khích lệ cậu ta. Tôi không thể nghe thấy cậu nói gì, chỉ thấy ánh nắng vàng rực phủ khắp sân trường cũng không so được với nụ cười của Dương. Cậu ấy đứng đó nở nụ cười khiến tôi có cảm giác cậu như một mặt trời đang tỏa sáng, xung quanh đều bị sự vui vẻ của cậu ấy lây nhiễm một màu rạng rỡ. Dương là mặt trời… nhưng rất lâu sau này tôi mới hoàn toàn hiểu rõ, mặt trời ấy không thuộc về tôi.