Lựa chọn hạnh phúc - Chương 13.1
13.1
Sáu năm sau.
Tôi tốt nghiệp đại học dược rồi xin vào làm ở bệnh viện thành phố. Dương cũng đã tốt nghiệp học viện cảnh sát, trở thành anh cảnh sát hình sự theo mơ ước của cậu ấy. Đã đi làm nên chúng tôi không thường gặp nhau, có khi vài tuần mới gặp một lần. Quan hệ của chúng tôi vẫn là bạn thân như trước, bởi vì Dương đã xác định tình cảm của cậu ấy dành cho Nguyên rồi. Về phần Nguyên, sau khi về Mỹ ba tháng cậu ta đã tỉnh lại, may mắn không gặp biến chứng gì, từ đó đến nay chúng tôi vẫn giữ liên lạc qua email và cả điện thoại. Nguyên cũng đã tốt nghiệp đại học và làm việc cho gia đình ở Mỹ. Qua thư cậu ta có nói nhất định sẽ trở về Việt Nam, chỉ là chưa biết thời gian chính xác. Vì lời hứa này của cậu ta mà Dương đã chờ sáu năm rồi. Đến chính tôi cũng cảm thấy lo lắng thay Dương, nhưng mà về mặt nào đó thì cậu ấy rất kiên trì, cho nên tôi chỉ có thể ở bên cùng cậu ấy chờ đợi.
Khoảng thời gian sáu năm đối với một đời người không tính là dài, nhưng đủ để khiến tôi và Dương trưởng thành hơn rất nhiều. Tuy rằng gia đình hai bên đều mong chúng tôi đến với nhau, nhưng Dương là người đầu tiên thẳng thắn vạch rõ quan hệ giữa chúng tôi. Dương là vậy. Không yêu thì thôi, một khi yêu thì sẽ hết mực chung thủy với tình yêu của mình. Dương nói với tôi rằng cậu ấy muốn chờ Nguyên, cậu ấy không thể chấp nhận được việc giả vờ hẹn hò với một cô gái nào khác chỉ vì che giấu tình cảm thực sự. Như thế là không công bằng với cả Nguyên và người bạn gái hờ kia. Nếu là tôi, thì Dương càng không muốn vì giúp cậu ấy che giấu mà khiến tôi bỏ lỡ cơ hội tìm nửa kia mình.
Tôi hiểu và ủng hộ Dương. Sớm muộn gì cậu ấy cũng phải công khai tình cảm của mình trước mặt ba mẹ, việc giấu giếm không thể kéo dài vô thời hạn. Hơn nữa, tính Dương thẳng thắn như vậy, bảo cậu ấy giả vờ yêu thương người khác thực sự khó khăn. Chỉ là, tôi không nỡ để Dương một mình chờ đợi tình yêu, cũng chưa thể dứt bỏ tình cảm của mình với cậu ấy, cho nên, tôi tình nguyện cùng Dương chờ đợi. Đến một lúc nào đó, khi thấy Dương hạnh phúc với tình yêu của cậu ấy, thì có lẽ tôi sẽ mãn nguyện mà buông tay đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Nếu là trước khi gặp Nguyên, khi đọc tiểu thuyết tình cảm mà thấy có người lựa chọn cách yêu như mình bây giờ, tôi nhất định là sẽ sâu sắc khinh bỉ, cho rằng đó là kiểu tình yêu thánh mẫu không có thực ngoài đời, rồi lập tức không thèm đọc kiểu truyện đó nữa. Với tôi lúc đó, yêu chính là phải chiếm lấy chứ không phải mỉm cười chúc phúc người mình yêu với người khác. Thế nhưng bây giờ tôi mới hiểu, không phải cứ ghen tuông, muốn chiếm hữu mới là yêu. Đôi khi, vì quá yêu, quá hiểu người đó nên mới có thể buông tay. Tôi luôn đánh giá cao lý trí của mình, thế nhưng riêng chuyện này tôi hoàn toàn hành động theo trái tim. Tôi từ nhỏ luôn muốn trở thành người thân thiết nhất của Dương, ngoài ba mẹ cậu ấy. Lúc trước thì muốn làm người yêu, làm vợ Dương, nhưng sau này, vì sự xuất hiện của Nguyên, tôi đã hiểu ra, mình vẫn luôn là người cực kỳ thân thiết với Dương, là người bạn thân nhất của cậu ấy. Nếu đã như vậy, tôi cần gì phải cố chấp muốn xen giữa Dương và Nguyên cơ chứ? Làm thế chẳng khác nào tôi tự tay đẩy Dương ra xa khỏi mình. Tôi không thể chịu được kết cục đó đâu.
Lại nói, qua sáu năm, hai chúng tôi vẫn trong tình trạng độc thân, không màng đến tình yêu mà chỉ tập trung cho việc học hành rồi đi làm. Công việc của cả hai khá bận rộn nên ba mẹ chúng tôi cũng chưa vội hối thúc việc kết hôn. Tất nhiên tình trạng này chỉ có thể kéo dài vài năm nữa mà thôi, lâu hơn thì Dương nhất định không giấu được.
Thỉnh thoảng, khi cả hai cùng rảnh, tôi và Dương lại rủ nhau đi uống cappuccino. Tựa như ngày xưa, chúng tôi vào quán quen, ngồi vị trí quen thuộc. Nhìn xung quanh đều là đàn em cấp ba, cảm giác như được sống lại một thời là trẻ vị thành niên. Tuy rằng thiếu mất Nguyên, nhưng mỗi lần đến đây chúng tôi đều gọi điện cho cậu ta, còn là dùng chức năng video call nữa, nên chắc hẳn Nguyên cũng chung cảm nhận với tôi và Dương. Sau đó lần nào Nguyên cũng có việc bận phải ngắt máy, còn lại tôi và Dương ngồi tám chuyện trên trời dưới đất. Nhưng chúng tôi đều mong ngày nào đó không xa, ở nơi này, không phải hai mà là đủ ba người cùng ngồi uống nước chém gió như thời cấp ba.
Cuộc sống của chúng tôi cứ tiếp tục như vậy, cho đến một ngày.
Hôm đó tôi vừa đến phòng làm việc thì mẹ Dương gọi điện tới. Giọng cô ấy khá gấp gáp, còn lẫn tiếng nức nở. Nghe một hồi tôi mới hiểu ra cô muốn nói với tôi Dương phải vào viện vì bị thương, nhờ tôi đến giúp. Dù tôi làm ở khoa Dược, nhưng trong bệnh viện quen biết nhiều vẫn tốt hơn. Tôi nghe câu được câu chăng, vì đầu bên kia hơi ồn ào, nên quyết định chạy tới xem trước rồi tính.
Tôi xin sếp cho ra ngoài một lát, rồi xuống hỏi phòng khám về bệnh nhân mới chuyển vào, quả thật có một người tên Dương, đã đưa vào cấp cứu vì bị dao đâm trúng phần bụng. Trong lòng tôi giật thót. Trước giờ dưới sức ép của tôi nên Dương rất cẩn thận khi làm nhiệm vụ, mọi lần chỉ trầy da một chút mà thôi, lần này phải vào cấp cứu, chẳng biết có nghiêm trọng không.
Tôi chạy tới phòng cấp cứu thì thấy mẹ Dương và một anh chàng khoảng ba mươi tuổi đang ngồi bên ngoài. Tôi lo lắng vừa hỏi han vừa an ủi mẹ Dương, qua một lúc cô ấy mới bình tĩnh lại rồi giới thiệu người còn lại với tôi. Thì ra đó là một đồng nghiệp của Dương. Sau màn chào hỏi thì tôi đã được nghe anh ta kể đầu đuôi mọi chuyện. Thì ra Dương chẳng phải do làm nhiệm vụ nên bị thương, mà là cậu ấy đi chơi cùng vài người bạn đồng nghiệp, sáng sớm nay trên đường về thì gặp cướp. Đáng nói là mấy tên cướp đó đang muốn cướp một chiếc Audi A3 mà tài xế là một cô gái trẻ. Khỏi nói cũng có thể tưởng tượng ra phần tiếp theo. Màn anh hùng cứu mỹ nhân thì thằng đàn ông nào cũng muốn thể hiện, có điều mỹ nhân chỉ có một mà anh hùng thì gấp mấy lần, thành ra mấy chàng cảnh sát trẻ nhiệt huyết lên não hưng phấn bừng bừng lao tới khống chế bọn cướp. Chẳng hiểu Dương là do nhiệt tình với người đẹp hay do nhiệt tình muốn bắt cướp, mà có khi là cả hai, nên lập tức xông lên đầu tiên. Cứ tưởng phe mình đông hơn sẽ có lợi thế, nào ngờ đám cướp hung hãn hơn tưởng tượng, mấy anh hùng lại sợ làm người đẹp bị thương nên không có dùng hết sức, trong lúc lộn xộn chẳng biết thế nào mà Dương bị đâm lén một nhát, may mà phản ứng nhanh nên vết thương không sâu lắm, không đâm vào nội tạng. Lúc đó cả hai bên đều giật mình. Đám cướp nhân đó đẩy cô gái ra rồi nhảy lên xe máy chạy đi. Đến nước này mà không bắt được cướp thì mấy anh cảnh sát này cũng quá thất bại rồi. Thế là ba người dùng xe máy của mình đuổi bắt. Hai người còn lại một thì đưa Dương vào viện cấp cứu, người kia đưa cô gái nọ về nhà.
Đợi anh cảnh sát kể xong, tôi thật sự không biết nói gì. Cái tên Dương này thật chẳng khiến người khác an tâm gì cả. Đi chơi cũng bị thương như vậy. Tôi đã nhiều lần dặn dò cậu ấy làm gì cũng phải cẩn thận, bản thân cậu không đau lòng nhưng người thân thiết với cậu sẽ rất lo lắng. Tôi còn dọa sẽ gọi điện thông báo cho Nguyên nếu Dương dám hành động liều lĩnh. Thế mà giờ thì xem xem, bị thương phải vào cấp cứu, lại còn vì diễn anh hùng cứu mỹ nhân nữa chứ. Hừ. Đợi đó. Tôi nhất định phải khiến cậu hối hận vì đã làm tôi sợ hãi và đau lòng thế này.
Có lẽ bị sắc mặt âm trầm của tôi dọa nên anh cảnh sát nọ kể xong chuyện thì lập tức đứng dậy xin phép đi gọi điện thông báo cho cơ quan. Tôi cũng mặc kệ anh ta, ngồi an ủi mẹ Dương để cô ấy đỡ lo lắng.
Qua một lát thì cửa phòng cấp cứu mở ra. Thấy bác sĩ là người quen, tôi và mẹ Dương vội vàng tiến đến hỏi. Người phụ trách cấp cứu cho Dương là Phong, lớp trưởng lớp cấp ba của chúng tôi. Phong cười cười bảo:
_ Bác gái cứ yên tâm ạ. Dương chỉ bị chấn thương phần mềm chút thôi. Không nghiêm trọng đâu. Cháu đã xử lý cho cậu ấy rồi. Chẳng qua vẫn cần thay băng và nằm viện theo dõi một ngày. Nếu không có vấn đề gì phát sinh thì ngày mai cậu ấy có thể về nhà.
Nghe vậy chúng tôi đều thở phào. Tôi hỏi:
_ Vậy Dương sẽ chuyển tới khoa ngoại à Phong?
Phong gật đầu:
_ Ừ. Ngoại chấn thương. Vân đưa bác gái đi hoàn thành thủ tục vào viện đi. Lát nữa điều dưỡng viên sẽ đẩy Dương về khoa.
Tôi làm ở bệnh viện cũng một thời gian nên biết rõ phải làm những gì. Chúng tôi cảm ơn Phong rồi tôi đưa mẹ Dương đi làm thủ tục.
Đến khi mọi việc sắp xếp ổn thỏa thì Dương đã được đưa vào phòng bệnh. Cậu ấy đang nằm nhắn tin, bụng bị băng trắng toát. Tôi nhìn qua mà lòng run rẩy. May mắn là vết thương không nghiêm trọng.
Mẹ Dương vội đến ngồi cạnh cậu ấy, lo lắng kiểm tra băng xem có máu thấm ra hay không. Dương cười hì hì bảo:
_ Mẹ ơi không sao đâu. Chỉ đau một chút thôi.
_ Cái gì mà không sao? Nhìn con xem, đến đi chơi cũng bị thương vào cấp cứu nữa. Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi, có bắt tội phạm thì vẫn phải chú ý an toàn của mình chứ? Lúc nghe tin bố mẹ đã rất sợ có biết không?
_ Hì, chẳng phải con vẫn khỏe mạnh đấy sao? Mẹ yên tâm, con biết tự bảo vệ mình mà…
_ Con tự bảo vệ như vậy hả?
_ Mẹ mẹ, là lỗi kỹ thuật, lỗi kỹ thuật thôi… À thế ba đâu ạ?
Vừa hỏi Dương vừa ngó nghiêng xung quanh. Tôi đứng phía sau, bị mẹ Dương che khuất nên vừa nãy cậu ấy không để ý, giờ vừa ngẩng đẩu đã thấy khuôn mặt không mấy vui vẻ của tôi, nụ cười của Dương lập tức méo xẹo:
_ Ha… ha… Vân… Vân à…
Tôi hừ một tiếng:
_ Đầu năm nay phong trào anh hùng cứu mỹ nhân đặc biệt phát triển Dương ha?
Mẹ Dương nghe tôi nói thì phì cười, sau đó lập tức đứng dậy kéo tôi ngồi vào chỗ cô ấy vừa ngồi, bảo Dương:
_ Hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi gọi điện cho ba con bảo ông ấy mang quần áo đến cho con thì tiện mua đồ ăn sáng luôn.
Cô ấy biết bản thân mình có nói nữa thì Dương vẫn cứ cười cho qua, chỉ có tôi một khi tức giận thì Dương đều đặc biệt nghe lời, cho nên công việc khuyên bảo Dương đa phần đều giao cho tôi.
Mẹ Dương ra ngoài rồi, tôi từ đầu tới cuối vẫn không rời mắt khỏi Dương. Còn cậu ấy nhất định là chột dạ nên hai mắt cứ đảo liên tục không dám nhìn thẳng tôi quá lâu, đầu cũng lắc lư ngó nghiêng xung quanh, mái tóc quăn lộn xộn bởi vì cậu đang nằm nên đều xẹp xuống. Chẳng hiểu vì sao tôi lại liên tưởng đến con cún nhỏ nhà mình. Nếu như Dương có tai trên đỉnh đầu thì hẳn là bây giờ đôi tai đó đang cụp xuống tỏ vẻ đáng thương.
_ Uhm… Vân… đừng giận Dương nha… – Dương ngập ngừng nói, hai mắt cố tình chớp chớp nhìn tôi.
_ Vân đâu có giận… – Định bán manh làm nũng sao? Hừ. Vô dụng.
_ Ai ai. Đừng như thế mà. Dương biết lỗi rồi. Lần sau sẽ cẩn thận hơn mà. Vân cũng biết đấy, nghề này muốn không bao giờ bị thương cũng khó. Dương chỉ có thể hứa ngày càng cẩn thận hơn thôi.
Tôi biết Dương nói đúng, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Haizzz. Ai bảo cậu ấy lựa chọn nghề nghiệp nguy hiểm vậy chứ. Với cả, tôi chính là rất đau lòng rất sợ hãi mỗi lần Dương bị thương. Biết là không nên và cũng không thể ngăn cản con đường mà cậu ấy đã chọn, thế nhưng tôi vẫn không muốn Dương đặt mình vào nguy hiểm. Vì vậy tôi đã dùng mọi cách đe dọa dụ dỗ lẫn thuyết phục để Dương nhận rõ vị trí của mình trong lòng những người thân thiết với cậu, để cậu ấy cẩn thận hơn một chút khi làm nhiệm vụ. Tâm trạng này nếu không ở vào hoàn cảnh của tôi thì khó mà hiểu được.
_ Vân ơi… Vân à…
_ Aishhh. Được rồi không cần giả bộ đáng thương nữa. Người khác nhìn lại tưởng Vân bắt nạt người bệnh.
_ Hehe. Vân không giận Dương là tốt rồi. Kỳ thật lần này là Dương sơ suất, thôi coi như bài học rút kinh nghiệm ha. Nhưng mà… mấy hôm tới nếu Nguyên có gọi điện thì Vân giấu giùm Dương nha. Cứ bảo Dương bận làm nhiệm vụ không tiện trả lời.
Tôi lườm Dương một cái:
_ Sợ Nguyên lo lắng?
_ Uhm…
_ Hừ. Cái đồ trọng sắc khinh bạn. Sao Dương không sợ Vân lo lắng chứ?
_ Ặc. Đâu có đâu đó. Đấy là… đấy là Dương không dám giấu giếm Vân đấy chứ. Mà có muốn giấu cũng không được.
_ Biết thế là tốt. Tóm lại sau lần này Dương nhất định phải chú ý cẩn thận hơn nữa đấy.
_ Dạ dạ em biết rồi.
.
.
Quả như lời Phong nói, vết thương của Dương không có gì đáng ngại, ngày hôm sau đã được về nhà điều trị.
Bên phía cơ quan, Dương được cấp trên khen ngợi lắm, còn đặc biệt cho cậu ấy nghỉ một tuần để dưỡng thương nữa. Căn bản là vì người mà cậu với mấy đồng nghiệp cứu được là con gái của một vị quan chức của thành phố. Ngay buổi chiều hôm Dương được đưa vào viện, cô ấy cũng đã đến thăm cậu để cảm ơn.
Nếu chỉ là biểu đạt cảm ơn bình thường thì không có gì, nhưng ngay cả khi Dương về nhà rồi mà Quỳnh Hoa – chính là tên cô gái nọ – vẫn tìm được đến nhà cậu ấy để thăm, ngày nào cũng đến, thì tôi biết chắc cô này có ý với Dương rồi. Đương nhiên điều này cũng không khó hiểu lắm. Được anh cảnh sát trẻ tuổi đẹp trai xả thân cứu giúp khi gặp nguy hiểm, một cô gái trẻ bình thường hẳn là khó mà không động lòng.
Dương hình như cũng nhận ra điều này, cho nên mỗi khi Quỳnh Hoa đến thăm thì cậu đều cố gắng giữ khoảng cách, cách nói chuyện hoàn toàn mang tính xã giao. Tôi biết với tính cách nhiệt tình của Dương thì để làm được như thế đã là tốt lắm rồi. Xem ra cậu ấy thật sự muốn dành toàn bộ tình cảm để chờ Nguyên đây mà.
Nói đến Nguyên, chẳng hiểu sao mà cả tuần không thấy cậu ta liên lạc với Dương hay là tôi. Điều này làm Dương sau khi xuất viện đều bồn chồn không yên. Tôi định tự mình gọi điện cho Nguyên, nhưng Dương lại ngăn lại. Cậu ấy nói có thể Nguyên bận việc gì đó, chúng tôi không nên quấy rầy. Đợi cậu ta xong việc sẽ gọi cho Dương thôi.
Dương đã nói vậy thì tôi cũng không chú ý nữa. Lúc đó cả tôi và Dương đều không biết rằng, sở dĩ Nguyên không liên lạc, là để tạo cho hai chúng tôi ngạc nhiên bất ngờ.