Lựa chọn hạnh phúc - Chương 11
11.
Qua một đêm, tình trạng của Nguyên vẫn như cũ, không xấu đi, cũng chưa có biến chuyển tốt hơn. Sau khi ăn bữa sáng do bác giúp việc nhà Nguyên đưa tới, tôi liền để Dương ở lại với bác ấy, còn mình trở về nhà thay quần áo rồi mang đến cho Dương một bộ.
Khi tôi trở lại bệnh viện thì thấy Dương ngồi ngoài hành lang trước cửa phòng bệnh của Nguyên. Thái độ của cậu ấy hơi khác thường. Tôi nghi ngờ ngồi xuống cạnh Dương, hỏi :
_ Dương sao thế? Bác sĩ đang kiểm tra cho Nguyên à?
Dương nhìn tôi, lắc đầu:
_ Không… là ba mẹ Nguyên vừa tới…
Tôi gật đầu, cũng không có gì bất ngờ lắm. Ba mẹ Nguyên đều ở trong thành phố Hồ Chí Minh, có lẽ cô chú ấy phải sắp xếp xong công việc mới bay ra Hà Nội được. Giờ phút này nhìn con trai vẫn còn đang hôn mê như vậy, ba mẹ Nguyên hẳn là rất đau lòng. Dương dành lại không gian cho gia đình họ cũng là đương nhiên. Chẳng qua… nhìn cậu ấy thì hình như mọi việc không đơn giản như vậy.
_ Dương à, có chuyện gì thế? Ba mẹ Nguyên đến cậu hẳn phải vui chứ? Có người nhà ở bên thì Nguyên sẽ có thêm động lực để tỉnh lại rồi.
Dương cúi đầu, tóc mái rũ xuống che khuất đôi mắt cậu ấy khiến tôi không nhìn ra được tâm tình Dương, chỉ nghe cậu ấy nói:
_ Ba mẹ Nguyên… sẽ đưa cậu ấy sang Mỹ điều trị.
_ Cái gì?
Tôi bất ngờ trợn tròn mắt, túm lấy cánh tay Dương hỏi lại. Dương khẽ gật đầu, giọng cậu ấy chùng xuống:
_ Thật đó. Cô Lucia nói với Dương như thế.
Tôi ái ngại nhìn Dương:
_ Vậy… bao giờ Nguyên được chuyển đi?
_ Chắc là… lát nữa. Bác giúp việc đã đi mời bác sĩ trực tiếp điều trị cho Nguyên đến rồi. Sau đó ba mẹ Nguyên sẽ làm thủ tục tự nguyện xin xuất viện.
_ Dương…
_ Không sao đâu. – Dương quay sang nhìn tôi, cười nhẹ – Điều kiện chăm sóc ở đây không thể bằng bệnh viện bên Mỹ được. Nếu Nguyên được chuyển qua Mỹ, cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm hơn. Chỉ cần Nguyên sớm khỏe lại thì tốt rồi. Vân nói đúng, bọn mình chỉ có thể chúc cậu ấy mau khỏe mà thôi.
Tôi nhìn nụ cười gượng của Dương, chỉ muốn nói với cậu ấy… Dương à, không muốn cười thì đừng cười như thế được không? So với khóc còn khó coi hơn…
Có điều, tôi chẳng thể nói ra lời, chỉ trầm mặc nắm lấy bàn tay lành lạnh của Dương, truyền một chút ấm áp cho cậu ấy… mặc dù chưa chắc đã có tác dụng.
Chúng tôi cứ ngồi im lặng như thế, khoảng mười phút sau thì có tiếng bước chân từ đầu hành lang. Tôi quay lại thì thấy bác giúp việc cùng bác sĩ điều trị cho Nguyên đang đi tới. Tôi kéo Dương. Hai chúng tôi đứng dậy chào hỏi rồi theo bác sĩ vào phòng bệnh, còn bác giúp việc ở lại bên ngoài.
Nguyên nằm trên giường, trên người vẫn cắm đầy thiết bị theo dõi. Mẹ Nguyên – cô Lucia – ngồi cạnh giường, hai bàn tay nắm chặt lấy tay phải cậu ta. Còn ba Nguyên đứng ngay sau lưng cô Lucia, đôi bàn tay to lớn xoa nhẹ bả vai đang gồng lên kìm nén tiếng khóc của cô ấy. Tôi khẽ thở dài. Đây chính là tình cảm của bậc cha mẹ ah~ Cho dù trước đây có thể có những chuyện không vui, nhưng khi con cái bệnh tật đau đớn hay vấp ngã trên cuộc đời, người làm cha mẹ sao có thể không đau lòng?
Thấy mấy người bước vào, ba mẹ Nguyên đều quay lại. Cô Lucia nhìn thấy tôi và Dương thì khẽ gật đầu, vẻ mặt cảm kích. Tôi biết cô ấy muốn cảm ơn chúng tôi đã ở bên Nguyên từ khi cậu ấy vào phòng mổ cho tới bây giờ.
_ Xin chào anh chị. Anh chị là cha mẹ của cháu Nguyên? Tôi là bác sĩ điều trị trực tiếp của cháu.
Bác sĩ lên tiếng chào hỏi. Ba Nguyên thay mặt đáp:
_ Vâng. Chào anh. Chúng tôi là ba mẹ của Nguyên. Tôi thay mặt gia đình cảm ơn các bác sĩ và bệnh viện đã hết lòng chữa trị cho con trai tôi.
_ Không có gì. Đây là trách nhiệm của chúng tôi. Tôi nghe nói anh chị muốn làm đơn xin xuất viện tự nguyện, tôi có thể biết lý do được chứ?
_ Vâng, đúng vậy. Chúng tôi muốn đưa cháu sang Mỹ để điều trị.
Có vẻ vị bác sĩ này hơi bất ngờ. Ông ấy nhíu mày:
_ Sang Mỹ sao? Tôi phải nói điều này, hiện tại tuy rằng cháu nhà đã qua cơn nguy kịch, nhưng tình trạng không hẳn là đã tốt. Cậu bé vẫn đang hôn mê sâu. Chuyển người bệnh hôn mê sang Mỹ không dễ. Nếu anh chị quyết định xin tự nguyện xuất viện, thì trên đường nếu xảy ra chuyện gì, bệnh viện chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm.
Ba Nguyên không ngạc nhiên với lời nói của bác sĩ. Chú ấy khẽ gật đầu:
_ Vâng. Những điều này chúng tôi đều biết. Nhưng tôi vẫn muốn chuyển cháu sang Mỹ. Tôi tự nguyện ký vào đơn xin xuất viện, cam kết không gây rắc rối cho bệnh viện nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Bác sĩ thấy thái độ kiên quyết của ba Nguyên thì chỉ gật đầu, nói:
_ Vậy mời anh đi cùng tôi làm thủ tục xuất viện. Nếu gia đình có yêu cầu, bệnh viện sẽ cử bác sĩ và hộ lý đi cùng. Đương nhiên chi phí tính theo dịch vụ.
_ Cảm ơn bác sĩ.
Ba Nguyên vỗ nhẹ lên vai vợ mình, sau đó gật đầu với chúng tôi rồi cùng bác sĩ ra ngoài.
Lúc này cô Lucia khẽ lau nước mắt, rồi đứng dậy đi về phía hai chúng tôi. Cô ấy kéo chúng tôi ngồi xuống sô pha trong phòng bệnh, thở dài bảo:
_ Cảm ơn hai đứa đã ở bên Nguyên nhà cô. Xảy ra chuyện này… thật sự là… cô đã rất sợ…
Tôi vội an ủi cô ấy:
_ Cô à, cô cũng đừng lo lắng quá mà hại đến sức khỏe. Cháu tin Nguyên nhất định sẽ vượt qua được.
Nhưng cô Lucia lại thở dài:
_ Các cháu không biết đâu, chuyện này cũng là do trách nhiệm của cô chú… haizzz… Cứ nghĩ để Nguyên ra ngoài bắc thì sẽ tốt hơn, ai ngờ…
Tôi và Dương nhìn nhau, cùng cảm thấy có phần khó hiểu. Mẹ Nguyên đang nói về cái gì vậy?
_ Được rồi. Ừm, cô còn chưa chúc mừng các cháu đều đỗ đại học cả. Chỉ tiếc là Nguyên không thể học đại học ở đây được.
Cô Lucia nhìn chúng tôi, hơi mỉm cười. Tôi liền hỏi ngay:
_ Cô ơi, thế bắt buộc phải đưa Nguyên sang Mỹ ạ? Cháu thấy bạn ấy vừa phẫu thuật, đi xa như thế liệu có ảnh hưởng không ạ?
Cô Lucia lắc đầu:
_ Không sao. Nhà mẹ cô bên Mỹ đã cử chuyên cơ của gia đình sang rồi. Có cả bác sĩ riêng đi theo. Ở đây… có thể còn nguy hiểm hơn…
Ách. Tôi có chút choáng váng. Vốn biết gia đình Nguyên làm kinh doanh rất giàu, thế nhưng tôi không nghĩ tới nhà cô Lucia còn giàu có hơn, có cả chuyên cơ riêng. Có điều nếu không đi bằng máy bay thì thật không có cách nào chuyển Nguyên về Mỹ an toàn hơn được. Mà câu cuối của cô ấy có nghĩa gì nhỉ?
_ Cô ơi… vậy… sau này khi Nguyên khỏe lại rồi… cậu ấy có trở lại đây nữa không?
Dương nhẹ giọng hỏi, nhưng tôi hiểu là cậu ấy đang bất an, sợ rằng Nguyên sẽ không bao giờ trở lại Việt Nam nữa. Cô Lucia nhìn Dương, nhìn rất sâu. Tôi không rõ ánh mắt cô ấy có ý gì, qua một lát sau cô ấy mới trả lời:
_ Cái đó… tùy thuộc vào Nguyên. Cô sẽ không ngăn cản con trai mình sống cuộc sống hạnh phúc của nó.
Nghe thế nào cũng cảm thấy có ẩn ý bên trong. Tôi nhìn qua Dương, không ngoài ý muốn nhìn thấy ánh mắt cậu ấy cong cong vui vẻ. Tôi lén trợn mắt với Dương. Làm gì mà thể hiện ra mặt vậy? Rõ ràng Dương còn chưa xác định tình cảm của mình cơ mà?
Dương thấy thế liền cụp mắt giấu đi vẻ bối rối. Tôi không thèm để ý cậu ấy nữa mà hỏi mẹ Nguyên:
_ Cô ơi, cô có thể cho chúng cháu… email của cô không ạ? Nguyên về Mỹ rồi nhưng chúng cháu muốn thường xuyên hỏi thăm tình trạng của cậu ấy.
Cô Lucia hơi ngạc nhiên, mà Dương cũng nhìn tôi. Tôi đọc được ánh mắt của cậu ấy là:“Vân… thông minh quá! Cảm ơn cậu!”.
Tôi cũng liếc mắt với Dương: “Còn không phải vì Dương sao? Chuẩn bị hậu tạ đi.”
_ Ừ. – Cô Lucia cười – Được rồi. Cháu mang giấy bút không?
Tôi vội đưa điện thoại cho cô ấy:
_ Cô ghi vào phần ghi chú trong điện thoại cháu là được ạ.
Sau khi xin email của mẹ Nguyên, ba chúng tôi còn ngồi nói chuyện một lúc nữa thì ba Nguyên mới trở lại. Mọi thủ tục đã hoàn thành, ba mẹ Nguyên chuẩn bị trực tiếp đưa cậu ấy ra sân bay, đương nhiên là dùng xe cấp cứu của bệnh viện.
Tôi và Dương không thể theo ra sân bay, vì thế chỉ tạm biệt ba mẹ Nguyên ở cổng bệnh viện. Cô Lucia bảo chúng tôi có rảnh thì gửi mail cho cô ấy. Sau đó Nguyên được đưa lên xe. Ba mẹ Nguyên, còn có một bác sĩ và một điều dưỡng viên đi cùng ra sân bay.
Chiếc xe cấp cứu chở người bạn thân từ từ rời đi, tôi và Dương còn đứng lặng một lúc nhìn theo. Sau đó, tôi kéo tay Dương, nói với cậu ấy:
_ Dương, về nhà thôi.
Dương mím môi, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng chiếc xe cấp cứu đã sớm mất hút, khẽ gật đầu:
_ Ừm.