Lựa chọn hạnh phúc - Chương 10
10.
Thời điểm Nguyên được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật với một đống các thiết bị y tế gắn trên người, tôi và Dương giống như trút được gánh nặng. Ít nhất thì, ca phẫu thuật đã thành công, Nguyên vẫn sống. Có điều bác sĩ mổ chính cũng nói với chúng tôi, Nguyên tuy đã qua cơn nguy kịch, nhưng tình trạng cũng không ổn định. Cậu ấy vẫn còn hôn mê, có thể tỉnh lại, cũng có thể trở thành người thực vật.
Khi nghe bác sĩ nói vậy, tôi để ý thấy hai bàn tay Dương siết chặt lại. Cậu ấy chỉ yên lặng lắng nghe bác sĩ dặn dò bác giúp việc nhà Nguyên cách chăm sóc người bệnh, nhưng tôi biết, trong lòng Dương nhất định rất lo lắng. Tôi thở dài nắm tay Dương, thấp giọng nói với cậu ấy:
_ Dương à, đừng quá lo lắng, còn sống là còn hy vọng mà…
Dương nghiêng đầu nhìn tôi, khẽ gật đầu. Sau đó hai chúng tôi theo bác giúp việc nhà Nguyên đi vào phòng hậu phẫu. Bác ấy sớm đã đăng ký riêng một phòng hậu phẫu đặc biệt cho Nguyên, đương nhiên có cả y tá riêng chăm sóc, nên thực ra ba chúng tôi không nhất thiết phải ở bên cạnh Nguyên. Có điều tôi biết Dương sẽ không chịu đi đâu. Cậu ấy một khi đã quyết thì sẽ rất ương ngạnh làm theo ý mình. Nhìn trời đã tối, tôi đành nói với bác giúp việc:
_ Bác vất vả cả ngày chắc cũng mệt rồi. Vậy đi, bác cứ về nhà nghỉ ngơi, đêm nay bọn cháu ở lại chăm sóc Nguyên cho ạ.
Bác ấy lắc đầu bảo:
_ Thế sao được? Các cháu còn phải về nhà chứ, nếu không bố mẹ sẽ lo lắng. Hơn nữa, các cháu còn nhỏ, không biết cách trông người bệnh đâu. Vẫn là để bác ở lại đi.
Tôi nếu không biết hoàn cảnh nhà bác ấy thì không sao, nhưng khi đã biết thì làm sao có thể để bác ấy ở lại được? Nhà bác ấy chỉ có hai mẹ con, mà đứa con luôn ốm yếu, buổi tối bác ấy không thể không về nhà. Vì thế tôi nói:
_ Bác yên tâm, cháu đã gọi điện báo về nhà rồi, có gì không biết bọn cháu có thể hỏi y tá. Với lại bác nhìn Dương mà xem, cậu ấy nhất định không về đâu.
Bác giúp việc nhìn qua Dương đang ngồi bên giường bệnh của Nguyên, lưỡng lự một lát rồi nói:
_ Vậy… làm phiền các cháu. Sáng mai bác sẽ đến sớm mua đồ ăn sáng cho cả hai. Ừ, các cháu cũng chưa ăn tối nữa. Bây giờ bác xuống cantin bệnh viện mua cơm mang lên trước…
Tôi vội vàng tiếp lời:
_ Để cháu đi cùng bác. Ở đây có Dương là được rồi.
_ Ừ.
Bác giúp việc nhìn Nguyên đang nằm trên giường bệnh, xác định cậu ấy tạm thời không tỉnh được thì mới cầm túi xách đi ra cửa. Tôi đến cạnh Dương, nhẹ giọng nói với cậu ấy:
_ Dương ở đây nha. Vân đi mua cơm tối.
_ Ừm.
Dương chỉ ậm ừ, cũng không nhìn tôi. Ánh mắt cậu ấy từ lúc vào phòng tới giờ luôn đặt trên người Nguyên. Tôi thở dài, cảm thấy vô cùng buồn bực. Lúc này cả tôi và Dương đều cần yên tĩnh một mình. Tôi phải tìm cách để có thể thản nhiên đối mặt với lựa chọn của trái tim Dương; mà Dương là để ổn định tâm trạng lo lắng, đồng thời để cậu ấy nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của mình với Nguyên.
Tôi mua hai phần cơm hộp ở cantin, tiễn bác giúp việc nhà Nguyên về, sau đó mới chậm rãi đi về phòng bệnh của Nguyên. Trong đầu nhớ lại biểu hiện hỗn loạn bất an của Dương, còn cả tiếng khóc cố nén của cậu ấy trước cửa phòng phẫu thuật, nước mắt tôi không nhịn được lại trào ra. Cho dù cố tỏ ra mạnh mẽ tới đâu, nhưng khi chứng kiến người mình yêu khóc vì người khác, tôi cũng không thể kìm nén được đau lòng. Tôi biết bây giờ không phải là lúc so đo chuyện này, nhưng tôi vẫn không khống chế được nước mắt chảy ra.
Kỳ thực trong lòng tôi luôn hy vọng, biểu hiện của Dương ngày hôm nay… chỉ đơn thuần là vì tình bạn. Có những người bạn thân thiết như anh chị em trong nhà vậy, khi họ bị đau ta cũng thấy đau lòng, cũng khóc giống như Dương hôm nay. Tôi khi chưa tận mắt nhìn tận tai nghe thấy Dương nói yêu Nguyên thì vẫn sẽ luôn hy vọng vào điều này. Ừ, bạn có thể nói rằng tôi là đang tự lừa mình dối người, nhưng việc đối mặt với sự thật mà mình không muốn thừa nhận này, nói luôn dễ hơn làm.
Trong lòng hỗn loạn, tôi thậm chí còn nảy sinh ra suy nghĩ có phần ác độc. Ấy là nếu Nguyên hôn mê tỉnh dậy mà lại mất trí nhớ rồi không thèm để ý đến Dương… đừng trách tôi, trong phim hay có cảnh như vậy mà… thì liệu tình cảm của Dương có còn hướng về Nguyên nữa không?
Mải suy nghĩ, tôi đã trở về phòng bệnh của Nguyên từ lúc nào không biết. Nhẹ nhàng mở cửa, xách hai hộp cơm bước vào, tôi liếc mắt nhìn thấy Dương vẫn giữ nguyên tư thế như lúc tôi rời đi. Trông bộ dạng thẫn thờ của cậu ấy, tôi thật không thể nghĩ tiếp vấn đề mất trí nhớ được nữa.
Dương hình như chẳng để ý tôi vừa trở lại. Cậu ấy ngồi bên giường Nguyên thì thầm gì đó. Tôi lặng lẽ bước đến gần, muốn gọi cậu ấy tới ăn cơm. Nhưng ngoài ý muốn tôi lại nghe được vài câu Dương đang nói:
_ Nguyên… sao ông còn chưa tỉnh chứ?
_ Tôi biết là ông nghe thấy mà… mau tỉnh dậy đi…
_ Ừm… việc mà ông nói thích tôi… tôi vẫn chưa suy nghĩ xong… nhưng ông bị thế này tôi làm sao còn nghĩ được gì nữa?
_ Trừ khi ông khỏe trở lại… nếu không tôi sẽ không thèm suy nghĩ vấn đề thích hay không nữa…
_ Ông hứa… sẽ cùng tôi đi Sa Pa… thi xem ai leo lên đỉnh Phan-xi-păng nhanh hơn…
_ Ông bảo ông chuẩn bị mua Harley… và hứa sẽ cho tôi lái trước…
_ Ông nói muốn cùng tôi tắm mưa…
_ Ông nói… ông nói… rất nhiều… rất nhiều… tôi đều nhớ…
_ Nói được… mà không làm được… thì không phải là đàn ông…
_ Cho nên… tỉnh dậy đi… thực hiện lời hứa… lời nói… của ông đi… Nguyên…
Càng về sau, giọng Dương càng nhỏ dần, đầu cậu ấy cũng cúi ngày càng thấp. Tôi thật sự không chịu nổi nữa. Dương thế này, ủ rũ, buồn bã, bất lực, hoang mang… đủ loại cảm xúc tiêu cực khiến tôi có cảm giác cậu ấy cách mình ngày càng xa. Tôi không thể đề cậu ấy tiếp tục như vậy. Mà tôi tin chắc, Nguyên cũng sẽ không muốn Dương vì mình mà trở nên yếu đuối như thế. Tôi lập tức nắm lấy vai Dương, xoay người cậu ấy đối mặt với mình.
Dương giật mình ngước mắt nhìn tôi. Khi nhìn vào đôi mắt nâu trước giờ vẫn luôn tràn ngập ánh sáng vui vẻ của Dương… tôi sững sờ, những lời muốn nói như mắc nghẹn ở cổ họng. Đôi mắt Dương hiện giờ rất ảm đạm, ảnh ngược của tôi trong mắt cậu ấy cũng thật mờ mịt. Tôi không biết nói thế nào… chỉ là cảm giác Dương bây giờ tương đối giống một con thú nhỏ bị thương.
Dương làm việc thiên về cảm tính. Cuộc sống xung quanh cậu ấy lúc nào cũng tràn ngập sức sống. Dương chưa từng đối mặt với nỗi đau khi đứng trước nguy cơ mất đi người thân nào. Có lẽ vì thế mà khi Nguyên gặp tai nạn nguy hiểm đến tính mạng, Dương mới cảm thấy vừa đau lòng vừa sợ hãi mất đi người bạn thân thiết mới nhận thức chưa đầy một năm này. Tôi hiểu vì sao Dương có biểu hiện sa sút như thế, tôi cũng đồng tình với Dương, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để cậu ấy như vậy.
Hít sâu một hơi, tôi buộc Dương nhìn thẳng vào mắt tôi, cố gắng lựa chọn từ ngữ nói với cậu ấy:
_ Dương nghe Vân nói đây. Vân cũng như Dương, rất lo lắng cho tình trạng của Nguyên. Nhưng chỉ lo lắng cũng vô dụng, mấu chốt vẫn ở Nguyên. Hiểu không? Chúng ta chỉ có thể ở cạnh chăm sóc, trò chuyện với cậu ấy, mong cậu ấy sớm tỉnh lại mà thôi. Dương nhìn lại mình đi, có giống một Hoàng Minh Dương mà Vân biết hay không? Dương luôn lạc quan của tớ đâu rồi? Bây giờ tớ thấy cậu giống mấy kẻ chán đời đi bụi hơn đó.
Thấy Dương ngơ ngác nhìn mình, tôi tức giận nói tiếp:
_ Nguyên bị hôn mê thì sao? Cậu ấy vẫn sống sờ sờ đó thôi. Nguyên mạnh mẽ như thế, chỉ là bị xe đâm, cậu ấy sẽ không đơn giản mà đầu hàng đâu. Ngược lại là Dương đó. Thái độ của Dương như kiểu tận thế sắp đến vậy. Dương tự ngẫm lại đi, đừng có đeo cái bản mặt như đưa đám đó nữa. Thật khó coi! Dương có muốn soi gương xem hiện giờ cậu xấu xí đến mức nào không? Được lắm, nếu Dương vẫn cứ tiếp tục như vậy, cứ đợi đến lúc Nguyên tỉnh lại xem, xem đến lúc đó Nguyên có còn thích… thích… Dương nữa không…
Trong lúc tức giận, một phần do biết được tình cảm của Dương đối với Nguyên đã bắt đầu chệch hướng, một phần khác là do Dương vì Nguyên bị thương mà suy sụp, tôi không tự chủ được mà lỡ miệng nói ra bí mật mà mình vô tình biết được. Đến lúc ý thức được mình vừa nói gì thì tôi đã không kịp sửa lại nữa rồi.
_ Vân… Vân vừa nói gì? Vân biết… biết chuyện đó?
Dương mở to mắt kinh ngạc nhìn tôi. Tôi thật sự hận không thể vả vào miệng mình. Có lẽ cả ngày nay áp lực đối với tình cảm của tôi quá lớn, cho nên lý trí chưa kịp cảnh báo thì tôi đã tự động hành động theo cảm tính. Bây giờ, tôi có muốn trốn tránh, lảng sang vấn đề khác thì Dương cũng không để tôi làm thế. Cậu ấy kích động từ trên giường đứng dậy, gắt gao nắm chặt hai bả vai tôi phát đau, nhìn chăm chăm vào mắt tôi, giọng nói khàn khàn hơi run rẩy:
_ Vân nói đi. Vân biết Nguyên thích Dương sao? Vân biết từ khi nào? Là Nguyên nói ư? Vân trả lời đi.
Dương cao hơn tôi hơn nửa cái đầu, cậu ấy lại đang giữ chặt vai tôi, từ trên cao nhìn xuống khiến tôi có cảm giác bị áp bách rất rõ ràng. Tôi bị kẹt giữa Dương với giường bệnh của Nguyên, chỉ hơi ngả ra sau thì tôi sẽ lập tức ngã xuống giường, đè lên chân Nguyên. Tôi dùng sức đẩy Dương lùi ra, nhưng cậu ấy giữ rất chặt, tôi hoàn toàn không thể đọ sức với cậu ấy.
Dương cố chấp nhìn tôi, mặc kệ tôi cố gắng né tránh ánh mắt của cậu ấy. Dương chỉ hỏi đi hỏi lại mấy câu:
_ Vì sao Vân biết Nguyên thích Dương? Biết từ khi nào? Vân nói đi. Mau nói cho Dương…
Tôi thật sự không thể trốn được nữa, đành thở dài vỗ vỗ cánh tay Dương:
_ Dương buông ra đã. Ra ghế ngồi rồi Vân sẽ nói.
Dương nhìn tôi một lát rồi gật đầu:
_ Được.
Dương kéo tay tôi ra sô pha. Đợi tôi ngồi xuống, cậu ấy lập tức ngồi cạnh tôi, ánh mắt nhìn tôi chờ đợi. Tôi cười khổ. Cậu ấy coi trọng việc này đến vậy sao?
Tôi thấp giọng kể lại cho Dương về ngày hôm đó, cái ngày tôi vô tình nhìn thấy Nguyên hôn trộm Dương. Đương nhiên tôi không có khả năng kể lại trung thực phản ứng của mình. Tôi chỉ nói lúc đó tôi bị sốc không nhẹ. Sau khi đã gặp Nguyên để xác nhận lại những gì mình nhìn thấy là sự thật, tôi đã suy nghĩ và quyết định việc đó không ảnh hưởng đến tình bạn của ba chúng tôi. Tôi tin rằng nếu sau này Nguyên tỉnh lại, cậu ta cũng sẽ nói như tôi. Có một số việc, chúng tôi đã ngầm thống nhất sẽ không để Dương biết, vì biết nhiều sẽ chỉ làm cậu ấy khó xử hơn mà thôi.
Dương yên lặng lắng nghe. Sau một lát, tôi còn nghi ngờ không biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào, thì đột nhiên Dương thấp giọng cười. Tiếng cười của cậu ấy có chút là lạ…
_ Ha, thì ra là thế. Thì ra Vân đã sớm biết Nguyên có tình cảm với Dương. Mà Nguyên cũng thẳng thắn nói với Vân. Chỉ có Dương là người biết cuối cùng. Vân nói đi, có phải Dương ngốc lắm không? Nguyên đã biểu lộ tình cảm rõ ràng như thế, vậy mà nếu không phải tự Nguyên nói ra, bản thân Dương cũng không nghĩ đến.
Tôi nói thầm, Dương không ngốc, chỉ là quá ngốc thôi. Ngay cả tình cảm của một người bạn nữ là tôi đối với cậu ấy đã sớm vượt qua tình bạn mà cậu ấy còn chẳng nhận ra, nói gì đến Nguyên có cùng giới tính với cậu ấy chứ?
Có điều, Dương là như vậy. Cậu ấy vốn không tinh tế, nhưng một khi đã biết về tình cảm của người khác, Dương sẽ rất nghiêm túc mà suy nghĩ xem có đáp lại hay không. Bởi vì biết điều này nên lúc trước tôi hết lần này đến lần khác chần chừ chưa muốn nói rõ tình cảm với Dương, vì tôi không muốn gây áp lực cho cậu ấy, muốn đợi cậu ấy tự nhận ra. Kết quả là lại để Nguyên đi trước một bước.
Không khí trong phòng thoáng chốc trở nên im lặng. Tôi nhìn Dương cúi đầu không nói, nhất thời cũng không biết nên nói gì. Liếc nhìn hai hộp cơm trên bàn, tôi thở dài cầm một hộp đặt vào tay Dương:
_ Dương ăn đi. Đừng nghĩ nữa. Muốn đủ sức trông Nguyên một đêm thì Dương không được bỏ bữa.
Dương nhìn tôi, rồi lại nhìn Nguyên đang nằm trên giường, khẽ gật đầu. Tôi lại bảo:
_ Có những việc không phải một chốc một lát có thể nghĩ ra được, tình cảm là một trong số đó. Dương bây giờ rõ ràng không đủ tỉnh táo như ngày thường, vì thế thay bằng suy nghĩ về chuyện tình cảm rối rắm, Dương nên dành tinh thần để chăm sóc Nguyên thì hơn.
Dương nghe thế liền nhìn tôi, ngập ngừng hỏi:
_ Vân… Vân không bài xích chuyện đó ư?
Tôi thừa biết cậu ấy muốn hỏi gì, chẳng qua vẫn giả bộ không hiểu:
_ Chuyện đó là chuyện gì?
_ Thì… chuyện Nguyên thích Dương đó. Con trai thích con trai… Vân không cảm thấy… biến thái ư?
Tôi trợn mắt:
_ Có chứ. Vân luôn thấy Nguyên rất biến thái. – Thấy ánh mắt hoang mang của Dương, tôi nói tiếp – Điểm tổng kết lớp mười hai môn Toán là 10, Hóa là 9.8, Lý là 9.9, điểm trung bình môn là 9.0, đứng thứ hai cả lớp. Giải ba học sinh giỏi toán cấp quốc gia, giải nhất học sinh giỏi toán cấp tỉnh. Tốt nghiệp trung học phổ thông loại Giỏi, tổng điểm sáu môn thi là 56, thủ khoa toàn tỉnh. Điểm thi đại học là 29, là á khoa. Đó chẳng phải là học hành biến thái thì là gì? Còn nữa. Môn thể thao nào cũng chơi tốt, còn biết võ, điểm tổng kết thể dục thậm chí còn cao hơn Dương là lớp phó thể thao. Thế không phải là thể thao cũng biến thái ư? Đã thế lại còn đẹp trai, cao mét tám, gia đình giàu có, là con một nữa. Thân phận cũng không tầm thường. Dương nói xem, với tất cả những điều đó, nói Nguyên biến thái không đúng sao? Hừ, đã thế thì tính hướng có khác người cũng có gì phải ngạc nhiên chứ? Chẳng qua chỉ là thích con trai mà thôi, chẳng có gì to tát.
Dương không thể tin mà mở to mắt ngơ ngác nhìn tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy biểu cảm bây giờ của cậu ấy rất dễ thương… suýt nữa tôi không khống chế được mà đưa tay nhéo má Dương. Không được không được, đây không phải lúc để tôi bị sắc đẹp của Dương mê hoặc. Vì thế tôi trừng mắt nhìn cậu ấy:
_ Nhìn cái gì mà nhìn? Vân lạ lắm sao? Dương mau ăn cơm đi, đừng có kiếm cớ này nọ. Dương không ăn thì Vân không đồng ý để Dương ở lại đây đâu.
Dương chớp mắt, rồi bỗng phì cười:
_ Vân này, dáng vẻ của Vân bây giờ… rất giống mẹ Dương. Ha ha…
_ Biết thế còn không mau ăn? Để Vân tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.
_ Dạ, dạ. Dương ăn ngay đây.
Khóe miệng Dương hơi cong. Cậu ấy mở hộp cơm, nhìn thấy có món thịt kho tàu mà mình thích, biểu cảm của cậu ấy càng vui vẻ hơn. Tôi thở phào. Cuối cùng cũng khiến Dương nghĩ thông rồi. Ài, tốn mất bao công sức, vừa đói vừa khát. Vì vậy, tôi cũng không khách khí, uống một cốc nước lọc trước, sau đó bưng hộp cơm lên ăn.
_ Vân à, cảm ơn!
Đang ăn, đột nhiên Dương quay sang nói với tôi như thế. Mặc dù miệng vẫn còn phồng lên vì thức ăn, nhưng ánh mắt của cậu ấy rất nghiêm túc. Tôi mỉm cười, gật đầu. Chỉ cần Dương luôn giữ được tính cách vui vẻ lạc quan của cậu ấy, tôi dù có mệt mỏi thế nào cũng không để tâm tính của cậu bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc tiêu cực. Nói thế nào nhỉ, tôi có cảm giác mình ngày càng giống bảo mẫu của Dương hơn là người ái mộ cậu ấy rồi.