Lựa chọn hạnh phúc - Chương 1
1.
Tôi và Dương sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, hai nhà chúng tôi lại là hàng xóm, từ nhỏ chúng tôi đã quấn quít chơi cùng nhau. Lúc đi học cũng là học cùng lớp, ba mẹ chúng tôi còn cố tình xin cô giáo cho hai đứa ngồi cạnh nhau. Sau này, chúng tôi cứ thế lớn lên, cũng rất tình cờ mà luôn học cùng lớp. Tuy rằng không còn ngồi cùng bàn, nhưng mức độ thân thiết vẫn không hề giảm. Nói một cách hoa mỹ thì chúng tôi chính là thanh mai trúc mã.
Bởi vì chúng tôi cứ như hình với bóng nên bạn bè luôn nghĩ tôi và Dương là một cặp. Tôi bên ngoài chỉ cười cười cho qua, kỳ thực trong lòng vui muốn chết. Từ khi lên cấp ba, tôi phát hiện ra mình ôm loại tình cảm vượt quá mức bạn bè đối với cậu bạn thân. Tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên. Từ trước tới giờ tôi luôn thân thiết với Dương, các bạn nữ chơi cùng tôi cho dù thân mấy thì cũng phải xếp sau cậu ấy. Mà đám con trai trong lớp, trong trường vì thấy tôi vui vẻ ở bên cạnh Dương nên chắc đã liệt tôi vào danh sách “bạn gái của bạn” gì gì đó, vì vậy cũng không ai tiếp cận tôi. Các bạn trai khác mỗi lần nói chuyện với tôi đều có chút giữ khoảng cách. Kết quả là tôi cũng chỉ chơi với một người bạn trai duy nhất là Dương, mà cậu ấy cũng có thể coi là dễ nhìn, khuôn mặt sáng sủa khi cười rộ lên rất thu hút. Tôi không thích cậu ấy mới là lạ.
Có điều, tôi biết Dương không thích tôi. Cậu ấy thân thiết với tôi thật, thậm chí rất hay tâm sự một ít chuyện trong lòng với tôi, nhưng đó đơn thuần chỉ là tình bạn thôi. Tôi có cảm giác cậu ấy đem tôi thành một đứa con trai mà đối đãi. Có lẽ vì từ nhỏ đã ở bên nhau, chúng tôi hiểu đối phương như chính bản thân mình. Tính cách Dương thoải mái, không thích bị bó buộc nhưng cũng rất có ý thức đàn ông. Cậu ấy nói đợi khi đi làm có tiền thì mới quen bạn gái. Tự mình kiếm tiền mua quà tặng bạn gái sẽ có cảm giác thành tựu hơn là dùng tiền của ba mẹ. Cho nên, dù bị bạn bè ghép đôi với tôi thì Dương cũng chẳng tỏ thái độ gì. Dương xấu xa! Cậu ấy đem tôi làm lá chắn để tránh né mấy bạn nữ hâm mộ đó mà. Đáng chết chính là, tôi thế nhưng rất vui vẻ tình nguyện theo ý cậu ấy. Dương cười hì hì chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào khi bị tôi phát hiện ý đồ, lại nói rằng sau này thành đạt rồi, có khi cậu ấy sẽ kết hôn với tôi, vì chẳng ai hiểu cậu ấy như tôi cả. Tôi nghe mà tim đập loạn một trận. Chỉ là tôi biết cậu ấy nói đùa thôi. Nếu thực sự thích tôi, cậu ấy sẽ không dùng thì tương lai. Dương luôn quan niệm hiện tại mới là quan trọng nhất. Tôi hiểu cậu ấy rõ quá mà.
Tư vị yêu thích đơn phương thật khó chịu. Có điều học hết năm lớp mười một cũng không thấy Dương quen bạn gái khiến tôi có phần yên tâm. Cậu ấy không thích tôi, nhưng cũng không đi thích người khác. Này có thể xem là một loại an ủi hay không a?
Ngày xưa có một câu nói thế nào nhỉ? Ba mươi chưa phải là tết. Tôi hình như đã vui mừng quá sớm rồi. Bởi vì đầu năm lớp mười hai, lớp tôi có một bạn nam mới chuyển đến. Lúc đó dù là Dương hay tôi đều không ngờ, người đó sẽ cùng Dương dây dưa không dứt cả đời.