Summary
May mắn thay, qua một tuần thì mấy vết bầm tím trên mặt Dương đã đỡ hơn rất nhiều, da cậu ấy lại đen hơn trước – kết quả của một tuần cực lực phơi nắng – nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra. Do đó, tôi vui mừng khi thấy Dương không còn phải ở lại nhà Nguyên nữa.
Ừm, kỳ thực tôi còn một dự định khác. Bình thường, cứ mỗi năm ba mẹ tôi và ba mẹ Dương lại tổ chức sinh nhật chung cho hai chúng tôi. Năm nay hai nhà quyết định lùi việc đó lại cho đến khi có kết quả thi đại học chính thức. Vì thế tôi dự định ngày tổ chức sinh nhật sẽ là ngày tôi tỏ tình với Dương.
Vốn tôi định nói luôn vào ngày sinh nhật thật sự của chúng tôi cơ, nhưng tôi vẫn còn chưa biết nói thế nào để vừa bày tỏ tình cảm của mình, vừa giữ được tình bạn nếu bị Dương từ chối. Ai~ tôi cũng không phải nắm chắc tương lai, cần phải dự phòng cho mọi tình huống chứ? Giả sử – mà hy vọng không bao giờ xảy ra – Dương từ chối tôi, rồi tình bạn bao năm cũng vì thế mà trở nên khó xử thì tôi thật sự không biết mình sẽ thế nào nữa. Người ta có câu nói thế nào ý nhỉ? Ừ, cho dù không làm người yêu thì cũng có thể làm bạn mà. Vẫn là bạn thì tốt hơn là trở thành người dưng đúng không? Ít nhất thỉnh thoảng cũng có thể cảm thán với nhau, ngày xưa suýt chút nữa thì chúng ta thành đôi…
.
.
.
Tôi ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến trường hợp… Nguyên đi trước tôi một bước.
Đó đúng là vào ngày sinh nhật của tôi và Dương. Buổi sáng Dương trở về nhà, Nguyên không đi cùng cậu ấy. Lúc tôi sang tặng quà thì Dương vẫn rất bình thường, ngồi trong phòng chơi điện tử. Tôi cùng cậu ấy chơi nửa ngày, đến trưa thì mẹ tôi gọi về ăn cơm. Buổi chiều tôi không gặp Dương, vì có mấy bạn nữ lớp tôi rủ đi chơi. Tối hôm đó, tôi đã giật mình khi nhìn thấy Dương ngồi trên sân thượng nhà cậu ấy, ngửa đầu nhìn trời. Tôi chưa từng thấy Dương như vậy, gọi vài lần cậu ấy mới quay sang. Trời tối nên tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Dương, chẳng qua thấy cậu ấy cười ha ha, vẫy tay với mình thì tôi nghĩ chắc mình đã nhạy cảm quá rồi.