Summary
Hồng vội vàng chạy lên lớp tìm Triết. Hy vọng Triết chưa về.
Quân không chờ Hồng, vội xách xe rời khỏi trường.
Nó rồ ga phóng như điên trên từng con đường. Trong đầu nó chỉ suy nghĩ làm sao chạy cho thật nhanh, thật lẹ, đến nơi nào đó nó không buồn phiền nữa. Chạy cho nhanh.
_ Triết ? Triết ? Triết đâu ?
_ Triết về từ lâu rồi.
_ Cái thằng chết tiệt. Gọi điện thoại cũng không bắt máy.
Nó rồ ga như thằng liều mạng, thằng mất trí không thèm để ý đến chính bản thân và những người xung quanh.
Nó đi đâu đây ? Đi đến đâu ? Có cái đích nào cho nó ? Có chỗ nào cho nó dừng chân ?
Nó đã sai khi yêu Triết. Nó thiệt ngu. Ngu không thể tưởng. Đã biết yêu không có kết quả vậy mà cứ đâm đầu vào. Bây giờ thì mày đã thấy kết quả chưa ?
Tự thưởng cho mình cơ hội, tự cho mình hy vọng yêu. Thằng ngu. Hy vọng để làm gì, ngay từ đầu đã biết là không thể hy vọng ? Tìm kiếm cơ hội làm chi khi người ta không cho mình lấy cơ hội. Thật ngốc. Làm những trò nhảm nhí chỉ để người ta cười vào mặt và khinh khi. Những trò yêu đương nhảm nhí chỉ tổ làm ê mặt.
Giá mà từ đầu nó đừng gặp Triết. Từ đầu đừng yêu Triết. Tại sao nhà nó lại khá lên cơ chứ ? Để nó phải gặp Triết. Thà sống trong nghèo khó, mãi sống trong khu xóm lao động, ngày bữa no bữa đói. Thà khổ vì đói hơn khổ vì yêu.