Lừa 100 lần - Chương 12
– Thì thôi – Phương rút tay ra – tui không bao giờ ôm ông nữa
– Thôi , thôi – Khang cầu hoà – anh đùa ,anh đùa mà …cứ ôm đi ,anh không chống cự đâu
Không đợi Phương ôm , Khang vòng tay ôm lấy con người thanh mảnh gọn trong tay mình ….tay khẽ chạm vào miếng bông băng mềm mềm ….chợt nhói nhói …
– Khang này , anh Khanh hồi nãy có nói chuyện với em – Phương ấp úng – ảnh nói ….
– Thương em phải không ?- Khang đỡ lời – anh biết
– Sao anh biết – Phương ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt dịu dàng – nói sạo
– Sao không biết ? – Khang cười – còn biết chuyện gì hồi nãy nữa kìa , quần áo xộc xệch thế mà đòi dấu
Phương ngạc nhiên nhìn vào gương mặt điềm nhiên nói câu đó , vậy mà Khang đã không hỏi , không nghi ngờ gì sao?
– Anh biết không có chuyện gì mà – Khang nháy mắt -anh cũng nghĩ bữa nay ảnh nói với em nên về sớm coi sao
– Anh không sợ có chuyện gì sao ?
– Sợ chứ sao không ?- Khang cười – anh hỏi mấy ông bạn của ảnh , vừa nói ổng uống rượu là anh dzọt về liền
– Vậy bây giờ em phải làm sao? – Phương thở dài
– Chả làm gì cả – Khang hôn nhẹ lên mớ tóc con – em cứ im lặng thôi , anh ấy hiểu mà .
– Vậy …chuyện anh ấy đi Tây Nguyên có phải vì em không ?- Phương nép sát vào Khang hơn
– Chắc không đâu , lí tưởng từ lâu của ảnh mà , em đừng lo- Khang ôm chặt hơn – thôi ngủ đi
Phương thở dài nhăm mắt lại , có nói gì cũng vô ích
Khang cũng nhắm mắt lại ….không biết ông già tía sao rồi , thấy ổng không nói năng gì …ổng còn định làm gì nữa không dây ….
Còn anh Kháng nữa ,biệt tăm ….không biết đang làm gì nữa …
Khang lại thở dài ….sao tất cả cứ rối tung hết cả lên…..
Khanh
Cảnh vật cứ loang loáng lướt qua cái ô cửa nhỏ , đi xe cũng hay , có thể ngắm cảnh thoải mái ……
Nhưng dường như cảnh vật chẳng để lại gì nơi anh , đôi mắt nhìn cứ trống rỗng …nó như phản chiếu lại tất cả cảnh vật xung quanh …nhưng dường như chẳng để lại chút gì …
Anh thấy mình cũng may mắn lăm rồi , làm chuyện vậy mà Phương vẫn đến tiễn mình , còn gì mà tiếc nữa …hình như Phương còn yếu lắm , mất nhiều máu quá mà …..
Thôi kệ …..dù sao cũng đã qua rồi ….
Anh tự nhủ với lòng , ráng khắc kĩ tất cả những gì liên quan đến Phương trong tim để mà nhớ , biết bao giờ gặp lại nữa chứ …khùng thiệt , có phải sinh li tử biệt đâu ….nhưng …vĩnh viễn ….chẳng phải đau khổ hơn sinh li tử biệt sao ….
Khanh nhắm mắt thở dài ….không lẽ ông trời bạc đãi mình đến thế sao …..
À , phải rồi ….hình như Phương có tặng mình quà thì phải …..
Khanh lục cái mớ đồ lộn xộn lôi ra một cái hộp…ống nghe à …loại tốt đây …để xem viết gì nào …
“ Mừng anh thực hiện được ước mơ “ – vơ vẩn , sao em biết được ước mơ của anh chớ
“ Chúc anh hạnh phúc “- chỉ đơn giản thế sao ?…chúc anh hạnh phúc , em trả lời khéo quá nhỉ …anh nhận ra mình không hạnh phúc là tại em …anh phát hiên ra mình bất hạnh khi biết yêu em ….bất hạnh hơn bất cứ cái gì ….yêu ….mà không được yêu .
Thôi đi ….sẽ nhanh quên thôi ….
Tây nguyên rộng lớn sẽ an ủi anh , Phương à …..tạm biệt …..
Hi vọng lần sau gặp lại em , anh đã là con người khác ……
Chào …..
Plâycu ….1000km ………..
Kháng
Cái quỷ gì thế này ?….mình đúng là điên rồi ….ở đây làm cái gì chứ ….cái ông già chết tiệt đó ….
Kháng dứt khoát đứng dậy bước ra khỏi căn phòng rộng lớn …phải rời đây nhanh , linh cảm cho thấy anh không nên ở đây lâu , phải ra đi trước khi trời sáng ….trước khi gặp mặt ông già đó …ông già biến thái đó….
Kháng gần như bó tay với ông già đó , lúc ông vào phòng anh giả vờ ngủ ….tránh phiền phức …mà cũng chả biết phải nói gì với lão nữa ….
Lúc cái lão ấy đến gần là anh đã thủ nắm đấm rồi , nếu lão dám một lần nữa anh sẽ cho lão rụng răng ngay …nhưng….
Lão già chỉ hôn nhẹ lên trán anh rồi bước ra …lão thật ra là như thế nào …lão phải căm ghét mình mới phải chứ …
Mấy câu hỏi chết tiệt cứ quay quay trong đầu Kháng làm Kháng không ngủ nổi …vả chăng …cũng tại làn môi mềm của lão …nó cứ lẩn quất trên trán anh …cái cảm giác thật dịu dàng …anh chưa bao giờ được đối xử như vậy …kể cả lúc anh còn bé …..
Nhà gì mà to khiếp , dài thượt thế không biết , Kháng lầm bầm chửi rủa cái nhà lạnh tanh này , có vẻ như nó quá cô đơn trống trải ….
Lão già vẫn làm việc cơ à ….
Kháng nhìn vào căn phòng sáng choang , căn phòng sáng duy nhất trong cái nhà u ám này …..
Phòng làm việc …siêng thế thảo nào giầu …
Kháng ngó xung quanh …trang trí tao nhã …cái màu xanh ngọt ngào sang trọng quá …
Lão già nằm dài trên salông ngủ ngon lành …hay thật đèn sáng thế mà ngủ được …
Như có ma lực nào đó kéo Kháng tới gần con người đó …lúc ngủ nhìn đôn hậu quá , chả bù cho hồi sáng …cứ như sói…
Vài lọn tóc nâu phủ loà xoà trên cái kính , gương mặt gọn gàng với cái cằm hơi nhọn …ông lão này đẹp quá …sao không đi bước nữa đi …uổng đời ….
Ông lão khẽ rùng mình …ai cha , lạnh đây mà , khuya quá rồi còn gì ….Kháng cởi cái áo khoác đắp lên thân hình cao lớn của người đàn ông trước mặt mình …không hiểu mình đang làm gì nữa ^^
Kháng lại gần cái bàn to lớn , chỗ ông hay ngồi làm việc đây sao , gọn gàng quá nhỉ ….
Kháng nhìn chăm chăm vào tấm hình đặt ở vị trí đễ thấy nhất ….một người phụ nữ ….bà ta đẹp quá , cái vẽ kiên nghị đó hiếm có ở người phụ nữ …quen quá …giống Phương …mẹ Phương …vợ cái lão già đang nằm chèo queo kia ….
Kháng cười tủm tỉm …lão già chung thuỷ gớm nhỉ …cho đáng đời ….
Hình như có gì đó hơi khó chịu ……
Kháng ngó cái lão già đang ngủ mà thấy hơi hơi tội nghiệp , phải sống cô đơn đến bây giờ sao , một mình đối đầu vớIcuộc sống khốc liệt …ông ta có mệt mỏi không …..
Kháng đưa tay gỡ cái kính ra khỏi gương mặt đôn hậu đang ngủ say kia …chợt …ông Duy …nắm chặt lấy tay anh ….
Hết hồn …cứ tưởng lão thức chứ …đôi mắt dài vẫn còn khép …hơi thở đều đều ….ngủ mà cũng kiếm chuyện nữa ….
Kháng lấy tay kia đặt cái kính lên bàn ….ông Duy vẫn nắm chặt tay anh ….rất chặt …
Anh muốn giật ra nhưng sợ ông thức giấc , ông mà thấy anh trong cái tình cảnh này thì chỉ có cười xỉu thôi ….ông già này …
Anh kéo nhẹ từng ngón ra , ông vẫn cố gắng níu lại từng ngón …đến ngón út thì ….
– Đã sáng rồi sao – ông mở đôi mắt dài mệt mỏi nhìn Kháng , nhìn xuống tay mình …chợt…. cười thật tươi – xin lỗi cậu , tật xấu của tôi đó mà .
Ông buông tay Kháng ra , nhìn chăm chú vào gương mặt hỗn độn cảm xúc của Kháng .
– Cậu sao thế – ông nắm lấy tay Kháng…tinh ngịch – hay cậu muốn tiếp tục
– Buông ra , ông già – Kháng giật mạnh tay mình ra – ông già biến thái
Ông Duy nhìn cười nhìn theo cái dáng đi như chạy của Kháng , xem ra vẫn còn non nớt lắm
Kháng chạy nhanh về căn phòng rộng lớn mà quên mất ý định ban đầu của mình khi rời khỏi nó …anh đang rất bực bội , cái nguyên nhân bực bôi anh cũng không rõ …nhưng anh rất khó chịu …..
Anh nằm dài ra cái giường mênh mông , căn nhà sao lạnh lẽo quá vậy …….
Dù sao ở đây cũng tiện nghi , việc gì phải sợ lão già đó ……
Anh nhắm mắt lại , cố xua đuổi cái cảm giác không thể định nghĩa ra khỏi đầu mình …
Ngủ ……
Ông Duy
Ông với tay lấy cái kính trên bàn , ông cận không nặng lắm , nhưng khi đọc cái gì thì cần có kính mới xong …thật phiền phức ….
Cái áo trên người ông tuột xuống sàn …à …áo của cậu ấy đây mà ….xem ra tốt quá nhỉ …
Ông cầm cái áo vẫn còn âm ấm lên , hơi ấm của ông hay của cậu ta …….nhưng có vẻ rất ấm , ông khoác vào người ….cái mùi có chút gì đó bụi bặm lẩn quất quanh ông …
Ông tần ngần suy nghĩ gì đó , chợt cười gian gian …..
Ông vẫn khoác cái áo của Kháng , tắt đèn …..
Cái cậu này cũng hay nhỉ , nhà người lạ mà ngủ thản nhiên vầy ….cái mặt đen thui ….
Ông cườu thầm , nhẹ nhàng chui vào giường …chạm nhẹ vào cậu ấy ….
– Ai – Kháng giật mình thức giấc – ông làm cái gì mà chui vô đây , ông già
– Thì dzô ngủ chứ còn làm gì – ông thản nhiên nằm xuống
– Sao lại ở đây ?- Kháng tức giận – qua phòng khác đi
– Chỉ có phòng này là ngủ được thôi , mấy phòng khác bụi lắm , ít ai đụng tới – ông cười – với lại ở đây ấm
– Biến thái
Kháng nhảy ra khỏi giường
Ông Duy ngồi dậy , cười nụ cuời vốn cố của mình ….có chút gì đó thách thức …..
– Sao cậu lại sợ , cậu nghĩ tôi sẽ làm gì với cậu được nào – đôi mắt ông cũng cười
– Ông đừng có khùng – Kháng dễ dàng lọt vào bẫy – ông dám làm gì tôi sao
– Thế – ông vỗ nhẹ xuống cái giường rộng – giường đủ rộng cho cả hai ta
– Đầu óc ông có bình thuờng không vậy
– Cậu mới không bình thường – ông cười lớn – cậu lo sợ cái gì
– Tôi không sợ gì cả – Kháng bực bội nằm xuống giường , nơi xa ông già đó nhất
Ông già đó nói đúng …anh lo sợ chuyện gì ….
Ông Duy mỉm cười nhìn Kháng …trẻ con vẫn là trẻ con …..
Ông xoa đầu Kháng , tóc cứng quá ……
– Tôi cảnh cáo ông – Kháng gạt tay ông ra – đừng có chạm vào tôi
– Được thôi – ông quay lưng lại – ngủ ngon
Kháng im lặng nhìn ông …
– Ông già – Kháng gọi khẽ – ông còn thức không ?
– Tôi già lắm sao – ông quay đầu lại cười với đôi mắt tròn nhỏ , đen …hơn cả mà đêm
– Chuyện ông nói hồi sáng đó – Kháng không muốn đôi co với lão này – ông có khả năng làm được sao?
– Hi vọng là được – ông nhìn anh có vẻ nghiêm túc hơn – nếu cậu cho tôi cơ hội
– Là sao?
– Cậu cứ ở bên tôi , học cách khuất phục nó – ông nhìn sâu vào mắt Kháng …cái nhìn của kẻ thống trị
– Đến lúc nào – Kháng không e sợ cái nhìn của người đàn ông này
– Tôi không biết – ông quay đi – có thể suốt đời
– Ông đùa hả – Kháng kêu lên như muốn át cái giọng cười không biết là nghiêm túc hay đùa đó
– Thôi tôi ngủ đây – ông dứt khoát quay đi
Kháng không thể ngủ được …không cách nào ngủ được …đêm dài quá …
Ông Duy mỉm cười một mình , càng lúc ông càng thấy mình làm chuyện lãng nhách …nhưng ông vẫn muốn làm , có cái gì đó làm ông rất vui ….cái trò đùa này ….cứ như của bọn trẻ con …..
Ông chạm khẽ vào tay Kháng ….rồi nắm chặt ….
– Ông già – Kháng rít lên – tôi nói rồi mà
Ông cứ vờ nhắm mắt …nắm chặt hơn bàn tay đang trốn khỏi tay ông ….rồi …bàn tay ấy để yên ….ái chà …..
Cái cảm giác nắm tay một người khác khi ngủ …nó bình an lắm ….
Ông nhớ đến vợ ông , Thư , ông vẫn hay nắm tay cô ấy khi ngủ , bao giờ cô ấy cũng hất tay ông ra ….người đó không yêu ông …
Ông chợt thấy nhói trong lòng , bao lâu rồi vết thương vẫn chưa lành …có lẽ ngày xưa ông không nên ép gia đình cô ấy , nếu thế cô ấy có lẽ đã không căm hận ông ….
Bàn tay cậu ấy ấm quá ……….
Phương
Sao hôm nay ông trời nắng gắt thế không biết , ngồi trong phòng thi mà cứ như ngồi trong lò thiêu ….mồ hôi ướt đẫm áo …..
Cái tụi nhí nhố hò hét khi vừa thoát khỏi cái lò quay đó , mặc kệ ông trời tụi nó cứ khoái chí khoe khoang cái sự trúng tủ của mình …..ông thầy đổi tính rồi , cho đề dễ quá mà ….
Phương nhìn xung quanh tìm cái dáng quen thuộc , hôm nay tên ấy không thi mà …..
– Phương – cái bóng quen thuộc vẫy vẫy
Phương thấy Khang có vẻ vui bất thường , cả tuần nay tên này cứ như lên cơn điên ấy , lần thi nào cũng vậy ….
Phương đi học lại một tháng thì vào thi , cũng không khó lắm , ít ra hơn cái tên này ……
– Này , có gì vui thế – Phương nói vào tai cái tên mang bộ mặt hí hửng ngồi trước
– Bí mật – hắn ta đắc chí , bày đặt úp úp mở mở nữa
Phương không thèm hỏi nữa , có hỏi thì cũng làm tên này thêm khoái chí thôi
Khang chạy xe hơi nhanh hơn bình thường ….chuyện gì thế nhỉ …..
Phương đứng sững sờ nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế
Ông Hải …….
Phương muốn khuỵ xuống , lại chuyện gì nữa đây ….
Khang vòng tay qua vai Phương đẳy Phương bước tới trước mặt ba mình ….tự tin
– Ba muốn nói chuyện với em – Khang cười tươi – đừng lo
Ông Hải nhìn nó gượng gạo
– Bác muốn xin lỗi con
– Không , không có gì đâu ạ – Phương lúng túng , vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì
– Bác muốn nói chuyện với con – ông có vẻ tự nhiên hơn – một cách nghiêm túc
– Dạ
Phương ngồi xuống mà lòng dạ cứ nhảy nhót hết cả lên , có chuyện gì xảy ra đây .
Phương nhìn Khang , Khang đứng dậy bước ra sau bếp như muốn để hai người nói chuyện , không quên gởi lại nụ cười trấn an cái gương mặt đang ngơ ra của Phương
– Con còn đau không ? – ông làm Phương ngạc nhiên hết sức , cứ như hồi xưa ông hỏi thăm nó khi nó bị té vậy
– Không ạ
– Bác xin lỗi – ông có vẻ rất thành thật
– Không sao đâu ạ – Phương cười – chuyện này cũng khó trách bác mà
– Bác nói thẳng luôn – ông nói một cách khó khăn – chuyện của con với thằng Khang bác không can dự nữa , có lẽ ba con nói đúng , hạnh phúc của nó phải để nó tự quyết định
Phương nhìn người đàn ông trước mặt mình …bối rối …chuyện gì đã khiến ông thay đổi nhanh thế , có phải nó đang mơ