Love Story in England - Love story Extra I
Love story Extra I: Và nhiều năm sau
6 a.m
Những đám mây trắng lười biếng bay lững lờ vắt ngang bầu trời xanh. Nắng yếu ớt bám trên khung cửa sổ, không làm sao rọi tới chiếc giường có hai người đang ngủ. Hai mái đầu tựa vào nhau, khuôn mặt tràn ngập vẻ bình yên, môi mỉm nụ cười hạnh phúc.
Raymond ngáp dài thức giấc. Cậu ngồi dậy, nhẹ nhàng rời khỏi giường tránh làm kinh động người nằm cạnh bên. Cậu bước tới góc phòng mở tủ quần áo, lấy ra áo sơ mi trắng và quần tây đen. Sau khi mặc đồ chỉnh tề, cậu tiếp tục tìm trong tủ quần áo một bộ đồ màu xám tro.
7 a.m
Chân mày Ryan nhíu lại bởi ánh nắng rọi mi mắt, anh úp mặt vào gối mềm, vùi sâu trong tấm mền bông, lưu luyến giấc ngủ. Raymond ngồi xuống mép nệm, hôn lên bờ vai trần của anh, sau đó là một nụ hôn trên trán.
Ryan mở hé mắt ra:
-Không hôn môi sao?
-Mau dậy đi nào!
Ryan kéo tay Raymond khiến cậu mất đà ngã vào lòng anh, dùng lưỡi tách đôi môi cậu ra. Raymond cố gắng gồng người ngồi dậy, quẹt miệng càu nhàu:
-Anh thật hư!!!
Ryan cười to, bị cậu dùng gối đập vào mặt.
7: 40 a.m
-Bây giờ là mùa hè, em mặc áo tay dài kín cổ không thấy nóng à?
Raymond đang chăm chú cài nút tay áo anh, ngước lên cau mày nói:
-Tất cả chẳng phải là lỗi tại anh sao?
-Anh có lỗi gì chứ?
-Đêm qua…!
Cậu ngừng ngang, đôi tai đỏ bừng.
-Đêm qua sao hả?
Môi anh nhếch cười, đã nhớ ra nguyên nhân tại sao hôm nay cậu chọn áo tay dài.
Raymond quê quá làm liều, nói to:
-Thì tại anh để lại mấy cái dấu này!!!
Cậu đấm thùm thụp lên vai anh. Nơi cổ áo và tay áo lộ ra những dấu chấm đỏ trên làn da trắng. Mắt Ryan ánh tia nhìn trìu mến, vươn tay ôm eo cậu, hôn đôi gò má đỏ hây hây, thì thầm:
-Em ngại gì chứ? Bao nhiêu năm rồi vẫn còn xấu hổ à?
-Em không thèm nói với anh nữa!
Cậu giận dỗi quay lưng đi đóng sầm cửa phòng lại.
Ryan cười hạnh phúc nhìn cánh cửa đóng kín. Nhớ lại mười hai năm trước lúc dẫn cậu về London ra mắt gia đình họ tộc. Hai người đã một lòng quyết ý nếu bị phản đối sẽ ra đi cùng nhau. Không ngờ mọi người dễ dàng ưng thuận, Edward ngoài mặt cau có nhưng chẳng nói gì, Elena sợ mất con trai nên vui vẻ đồng ý. Còn Diana và Andrey thì hợp sức tổ chức hôn lễ thật rình rang. Tuy đa số những vị có chức tước đến tham dự tỏ vẻ khó chịu ra mặt, anh không ngờ được Nữ Hoàng chúc phúc cho mình và cậu. Ryan nhớ khi đó anh tự tát vào má mấy cái để biết chắc không phải đang mơ.
Andrey dùng kiến thức y học của mình tìm đủ cách xóa vết sẹo lớn trên mặt Raymond. Qua nhiều năm tuy nó không mất hẳn nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Mười hai năm dài đã trôi qua mà anh ngỡ như mới hôm qua. Mỗi ngày từng chút một anh càng yêu cậu nhiều hơn. Tình cảm này anh không biết dùng lời nói hay hành động thế nào để diễn đạt. Tiếng yêu là không đủ. Nụ hôn không đủ. Những cái ôm, đêm ái ân nồng nàn, tất cả đều không đủ. Dù trao cho cậu chính sinh mạng của anh vẫn không đủ đong đầy tình cảm này. Lần đầu tiên anh biết, tình yêu thật diệu kỳ.
Giọng cậu lọt qua cánh cửa hé mở:
-Ryan, xuống ăn sáng đi nào!
Anh cười tủm tỉm, chân bước nhanh ngang qua căn phòng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang giơ ra.
8 a.m
Ông quản gia đứng nghiêm trang tại bàn ăn, thấy anh và cậu đi xuống liền cúi người cung kính nói:
-Cậu Ryan, cậu Raymond, bữa sáng đã chuẩn bị xong.
Hai người vừa ngồi xuống đột nhiên một cái bóng nhỏ từ ngoài cửa lao tới nhảy vào lòng Raymond.
-Miller!?
Cả hai kinh ngạc nhìn nhân vật vừa mới xuất hiện. Một cậu bé độ bảy, tám tuổi đang vòng đôi tay ôm cổ Raymond. Cậu bé có đôi mắt xanh ngọc bích to tròn, da trắng hồng, mái tóc vàng rực như các thiên sứ vẽ trên tranh treo trong nhà thờ. Thiên thần nhỏ hé môi cười nói:
-Chú Ray, con nhớ chú lắm nên đã lén trốn papa và mama tới đây đó!
-Cái gì???
8:30 a.m
-Chị! Đừng cúp máy chứ!!! Alô…?!
Ryan bực bội quăng mạnh ống nghe xuống mặt bàn. Raymond đang bồng Miller ngồi trên đùi, ngước lên hỏi:
-Chị Diana nói sao?
Ryan xoay người lại đi tới bàn ăn, ngồi xuống trước mặt cậu, thở dài nói:
-Chị ấy bảo cứ để thằng bé ở đây chơi đến chiều sẽ tới đón. Anh nghe trong điện thoại Philip cứ gào thét rằng sẽ lập tức đón Miller.
-Vậy cũng được, vợ chồng họ bận suốt cả ngày, bé Miller một mình tội nghiệp.
-Em thật tốt bụng.
Ryan trìu mến nhìn Raymond, cậu cũng dịu dàng nhìn lại anh. Không gian tràn ngập màu hồng hạnh phúc. Chợt giây phút lãng mạn bị phá ngang bởi giọng nói nũng nịu:
-Chú Ray, con đói!
Raymond giật mình cúi xuống nhìn cậu bé:
-Được rồi, đợi chú kêu nhà bếp làm thêm phần ăn cho con.
-Chú đút cho con nhé?
-Con lớn rồi, phải tự ăn chứ.
-Không! Con muốn chú đút cơ!!!
Miller chu môi nhõng nhẽo, đôi tay búp măng nắm lấy bàn tay Raymond lắc nhẹ, làm sao có ai nỡ từ chối lời yêu cầu của đứa trẻ đáng yêu như thế. Nét mặt nghiêm nghị dần giãn ra, cậu đầu hàng:
-Được rồi.
-Yay!!!
Không biết là vô tình hay cố ý mà Miller hôn vào má Raymond, ánh mắt thách thức nhìn Ryan khiến anh tức sôi gan. Từ lâu anh đã cảm thấy đứa trẻ này có tính cách ác quỷ sau khuôn mặt thiên thần, dù sao nó cũng là con của Diana, tất nhiên không ít thì nhiều phải giống mẹ. Trực giác cho anh biết nó có hứng thú đặc biệt với Raymond, nhiều lần đã công khai thách thức anh, đương nhiên đều sau lưng cậu. Anh rất muốn cho cậu biết mặt thật của thằng nhóc, nhưng lại sợ bị nói là ganh tỵ con nít. Thế nên anh đành nuốt hận, lườm ánh mắt tóe lửa về phía Miller, đứa trẻ đang há miệng chờ Raymond đút ăn.
9 p.m
Tinh tú lấp lánh ánh sáng dịu dàng tô điểm mặt trăng e thẹn vén một mảnh tấm màn đêm.
Raymond nhìn ngơ ngẩn vầng trăng sáng cho đến khi một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy cậu.
-Là anh à, Ryan?
Anh dụi đầu vào cổ cậu, giọng hờn trách:
-Cả ngày nay em cứ chơi với Miller, chẳng ngó ngàng gì đến anh!
Cậu bật cười, tay giơ lên dịu dàng vuốt tóc anh:
-Ryan, không phải anh ghen một đứa trẻ mới mấy tuổi đầu đó chứ?
Ryan nắm lấy bàn tay cậu, hôn mu bàn tay, nghiêm túc nói:
-Con nít thì vẫn là phái nam. Ai biết được sau này lớn thằng nhóc đó có cướp em khỏi tay anh không?
-Khùng quá đi!
Cậu lắc đầu, nghiêng người ra sau dựa vai anh. Hai bàn tay một lớn một nhỏ đan khít vào nhau, ánh trăng soi rọi trên đôi bàn tay nắm chặt. Một hồi lâu cậu thì thầm:
-Em ước gì Miller là con của chúng ta.
-Em thích trẻ con à?
-Không phải, em chỉ muốn có đứa trẻ của hai ta.
Ryan hôn tóc Raymond:
-Anh không cần con cái, anh chỉ muốn một mình em. Cho đến tuổi già, mặt đầy nếp nhăn, đến khi tóc chúng ta đã bạc màu, anh mãi mãi chỉ muốn em mà thôi. Tin anh không?
-Em tin.
Cậu xoay lại nhìn Ryan bằng đôi mắt yêu thương. Anh âu yếm hôn lên môi cậu. Đôi môi này anh không nhớ mình đã hôn bao nhiêu ngàn lần, nhưng đến bây giờ anh vẫn khao khát muốn chạm vào thêm nhiều lần nữa.
Khi hai đôi môi rời nhau, anh thú thật nỗi lòng:
-Vả lại, nếu có con thì em chỉ lo cho bọn trẻ mà bỏ mặc anh như bây giờ! Lúc đó anh sẽ ghen chết mất!
-Bậy bạ!
Cậu đấm nhẹ lên vai anh. Hai người nhìn nhau cùng nhoẻn miệng cười. Hai cái bóng dài in trên tường hòa làm một.
Hạnh phúc nào có đâu xa? Mỗi thời khắc trong cuộc sống là quý báu nhất, chỉ cần ta biết cách tìm kiếm và tận hưởng. Hãy trân trọng những giây phút được bên người bạn yêu quý. Là người thân. Người tình.