Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
Đăng nhập Đăng Ký
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Đăng nhập Đăng Ký
Prev
Next

Love Story in England - Chapter 3

  1. Home
  2. Love Story in England
  3. Chapter 3 - Cuộc hẹn hò lần thứ hai
Prev
Next

Raymond mỗi ngày được cùng ăn với Ryan, một vinh dự khiến khối người hầu nhìn cậu bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ. Ba ngày sau buổi đi chơi đầu tiên, anh hỏi lúc cậu đang hớp một ngụm nước cam:

-Chút nữa có muốn đi dạo trong công viên không? Lần trước chúng ta vội về nhà, chắc em còn chưa tham quan hết.

Raymond lập tức gật đầu, vội vàng ăn xong bữa sáng, đôi mắt cún con chờ đợi khiến anh lắc đầu chịu thua, đành bỏ dở bữa điểm tâm cùng cậu ra ngoài.

Trong công viên lớn nhất thành phố, có nhiều quý tộc đang chầm chậm tản bộ. Đa số là người già, nhưng cũng có không ít cặp tình nhân đi bên nhau. Raymond phấn khởi đạp chân lên mảng cỏ còn đọng sương, hít ngửi mùi cây cỏ. Anh thích thú nhìn cậu lăn qua lại trên cỏ như chú cún con, thầm nhủ lần sau sẽ dắt cậu đi nhiều nơi khác. Đang ngắm nhìn cánh chim trên bầu trời, bất chợt Raymond hốt hoảng chạy về phía anh, vẻ mặt xanh mét của cậu làm Ryan lo lắng hỏi:

-Em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì không ổn sao?!

-Sóc…sóc con…

Raymond nói trong hơi thở hổn hển làm anh không hiểu gì, may nhanh trí nhìn xuống tay cậu. Một con sóc nhỏ lông màu nâu xen lẫn xám và đen đang nằm gọn trong đôi tay cậu, con sóc run rẩy co tròn lại như ốc sên. Ryan từng học qua y thuật vừa nhìn đã biết tình trạng con thú không nhẹ. Cởi áo khoác bao lấy con vật, anh vội đi đến phòng khám thú y gần nhất, cậu chạy theo sau.

Trong phòng khám đầy những con thú bị thương, vị bác sĩ tóc vàng khám kỹ con sóc nhỏ thở yếu ớt nằm trên bàn. Sau khi khám xong vị bác sĩ nói:

-Bệnh nhân không sao, chắc lúc chạy nhảy bị xe cán phải. Vài ngày nữa là hồi phục. Đây là thú hoang dã à?

-Vâng, em trai tôi tìm thấy nó bên vệ cỏ trong công viên, tôi liền đem tới đây ngay.

Vị bác sĩ cau mày tỏ vẻ tức giận, cẩn thận đặt con sóc đã ngủ do thuốc mê vào lồng kính:

-Người ta dạo này thật chẳng ra làm sao, không có tấm lòng yêu quí động vật. Hai vị cứ để nó ở đây, bảo đảm vài ngày sau cô nhóc sẽ lại chạy nhảy bình thường.

-Sau đó con sóc sẽ ra sao hở bác sĩ? Nó sẽ đi về đâu?

Raymond nãy giờ im lặng, đột ngột lên tiếng. Vị bác sĩ lúng túng nói:

-Vì nó là thú hoang nên sẽ được trả về nơi đã phát hiện ra!

-Để rồi lần nữa bị con người làm hại?

Vị bác sĩ không đáp, đúng hơn là ông không biết trả lời làm sao. Khả năng bị chết do con người vô tình cán phải hoặc nhiều yếu tố khác rất lớn. Nhưng biết làm sao hơn, đây là tình trạng chung của động vật vô chủ ở London.

Raymond nhìn con thú nhỏ, mắt cậu ươn ướt nước. Cậu không phải loại người dễ xúc động nhưng thấy thương con thú quá. Có lẽ vì nó cùng cảnh ngộ như cậu chăng? Cùng là phận nhỏ nhoi giữa biển người bao la. Ryan đứng bên nhìn, tuy không rõ hết trong lòng cậu nghĩ gì, song anh cũng hiểu cậu lưu luyến con vật. Anh nói với ông bác sĩ:

-Tôi có thể nuôi con sóc này không?

-Vậy thì quá tốt rồi!

Vị bác sĩ vui mừng bắt tay anh, ông thấy nhẹ nhõm khi con vật được người nhận nuôi, nhất là một người có vẻ hiền hòa như Ryan. Raymond ngước lên nhìn anh, trong mắt ngập tràn vẻ biết ơn.

Trên đường tản bộ về nhà, Ryan nói:

-Ray này, tôi không giỏi chăm sóc thú vật lắm, em lo thay tôi được không?

Cậu ngước đôi mắt tròn xoe nhìn anh, rồi không nói một lời chồm tới ôm siết eo anh. Cậu cảm kích reo lên:

-Cám ơn! Rất cám ơn!! Cám ơn!!!

Ryan bật cười, anh trêu:

-Thôi nào, người ta đang nhìn kìa!

Raymond đỏ bừng mặt, nhận biết mình đã làm một việc cực kỳ xấu hổ, ai lại đi ôm một người đàn ông ngay giữa đường. Cậu cúi đầu chạy thẳng một mạch vào nhà, vì vội vàng nên mấy lần vấp ngã, té đập mặt xuống sân, đứng dậy rồi chạy tiếp vào cánh cửa. Ryan mỉm miệng cười, chầm chậm bước, trong lòng vui vẻ lạ kỳ.

Suốt mấy ngày sau đó, Raymond đứng ngồi không yên, cứ nhìn mãi cái đồng hồ quả lắc rồi lại buồn bã hướng mắt ra ngoài trời. Vài người hầu xầm xì bảo cậu đang tương tư, chắc là trong lúc lên phố nhìn thấy cô nàng nào và trái tim non nớt đã rung động. Ryan cười thầm để mặc những lời đồn đại dần lan rộng. Nhiều lần anh suýt lỡ miệng nói ra, đúng là cậu đang thầm thương trộm nhớ, nhưng không phải nàng mà là một cô sóc xinh xắn.

Rốt cuộc đã tới ngày bác sĩ hẹn hai người đón con sóc về. Cậu vừa cầm lấy áo khoác vừa đẩy anh đi nhanh ra cửa, xe ngựa đã chờ sẵn. Lần này Raymond không thèm ngắm đường phố nữa, tâm trí cậu chỉ để tâm đến sinh vật nhỏ bé kia.

Vị bác sĩ nhìn cả hai mở cửa bước vào, ông đứng dậy hóm hỉnh nói:

-Con sóc đã khỏe hoàn toàn, xin giao tận tay hai vị!

Cậu bước ngay đến lồng thú, con sóc đang chạy nhảy trong cái bánh xe nhỏ. Dường như nhận biết cậu là ân nhân, con vật ngoan ngoãn nằm yên trong tay cậu. Từ biệt ông bác sĩ, cậu vừa đi vừa nhìn sinh vật nhỏ bé với nét mặt hết sức yêu thương, cạ gò má vào lớp lông mềm mại. Ryan cũng đang nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến. Ryan dịu dàng hỏi:

-Em đã nghĩ ra cái tên nào chưa?

-Tên?

-Ừ, phải đặt tên cho con vật mình nuôi để gọi chứ.

-Nhưng đây là thú nuôi của anh mà, sao lại kêu em đặt tên?

Ryan giật mình. Thật ra anh đâu có thích thú gì động vật, chỉ vì lúc đó nhìn mặt cậu thấy tội quá nên mới nói muốn nuôi. Tuy quen nhau chưa lâu nhưng anh biết tính cậu khá cứng đầu, nếu nói thẳng là cho cậu nhất định sẽ không chịu nhận. Anh gãi sống mũi vài cái, dấu hiệu mỗi khi nói dối:

-Tôi dở đặt tên lắm, lỡ đặt cái tên kỳ cục nào đó thì tội con sóc!

-Vậy cũng phải.

Raymond gật gù đồng ý, trán cậu nhăn tít lại ra chiều đăm chiêu. Cậu suy nghĩ tập trung đến nỗi anh phải hai lần kéo cậu đi sát vào phần trong lề đường. Thật tự nhiên, tay anh đan vào tay cậu lúc nào không ai hay biết, sóng bước bên nhau giữa phố London.

Khi gần tới nhà Alexander, Raymond đột ngột đứng lại, dường như đã quyết định xong cái tên. Ryan hơi nhíu mày khó hiểu bởi cậu cứ cúi gằm mặt và nói rất nhỏ:

-Tên là…Ranran được không?

Ryan nheo mắt hỏi:

-Ranran? Tên gì ngộ vậy? Nó có ý nghĩa gì?

Cậu không đáp, chạy vụt lên trước mặt anh một quãng xa rồi mới xoay người lại hét lớn:

-Bí mật! Không nói đâu!!!

Ryan bật cười nhìn má cậu ửng đỏ trong nắng. Raymond khờ, tưởng anh không biết ý nghĩa cái tên đó sao? Chỉ cần động não một chút sẽ hiểu ngay thôi. Nó là từ ghép chữ cái trong tên của anh và cậu đây mà.

Ryan nhấc chân chạy đuổi theo cậu trai, vui vẻ nói lớn:

-Ray, đừng chạy nhanh quá, coi chừng ngã!

Hai cái bóng dài đuổi bắt nhau dưới nắng chiều.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 45 19 Tháng 4, 2025
Chương 44 1 Tháng 4, 2025
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng_truyencogiaothao
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng
Chương 49 22 Tháng 3, 2025
Chương 48 22 Tháng 3, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Mối Tình Cha Con_truyencogiaothao
Mối Tình Cha Con
Chương 18 14 Tháng 3, 2025
Chương 17 14 Tháng 3, 2025
Anh Hai Ơi, Đụ Em Đi
Chương 13 24 Tháng 4, 2025
Chương 12 24 Tháng 4, 2025
YISOO LÀM DÂU NHÀ HỌ KANG
YISOO LÀM DÂU NHÀ HỌ KANG
Chương 60 25 Tháng 12, 2024
Chương 59 25 Tháng 12, 2024
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ
Chương 14 27 Tháng 3, 2025
Chương 13 27 Tháng 3, 2025
Cha Là Số 1 – Gay 18+
Chương 9 2 Tháng 5, 2025
Chương 8 2 Tháng 5, 2025
Bạn Tình Gay Của Tôi là giáo viên
Chương 15 30 Tháng 4, 2025
Chương 14 30 Tháng 4, 2025

Comments for chapter "Chapter 3"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Truyen SEX GAY,

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Truyen SEX GAY,

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Truyen SEX GAY,