Love Story in England - Chapter 15
Chapter 15: Chân tình
Raymond thức dậy với quầng thâm nơi mắt sau một đêm mất ngủ, việc gặp Ryan quá đột ngột khiến lòng cậu dấy lên cơn sóng hỗn loạn. Cậu tạm yên tâm vì nghĩ chắc chắn anh không còn ở quanh đây. Chẳng ngờ sáng sớm bưng trà lên mời phu nhân Alicia, lại thấy ngay bộ mặt chẳng bao giờ muốn gặp.
-Tại…tại sao…?
-Em muốn hỏi tại sao tôi ở đây phải không?
Ryan hỏi thay Raymond, cậu gật đầu công nhận. Anh hào hứng nói:
-Hôm qua quên nói em biết, tôi sẽ lưu lại đây một thời gian dài, cũng không chừng là vô thời hạn. Nhà tôi không xa đây lắm, qua khỏi cây cầu là đến.
Cậu hậm hực gắt:
-Ai cần biết anh ở đâu chứ?!
-Kìa, Simon. Sao con ăn nói vô lễ với khách quý?
Alicia trách nhẹ. Raymond chỉ còn biết cúi đầu nhận lỗi, liếc xéo anh một cái rồi lui ra đứng một bên. Ryan mặc kệ những cú lườm đầy rẫy sát khí của cậu, cứ vô tư pha trò khiến Alicia cười mãi không thôi, bà còn khuyến khích anh thường xuyên đến chơi. Tới lúc Ryan đứng lên ra về, bà đặc biệt sai Raymond tiễn anh đến cửa.
-Ngày mai gặp lại nhé.
-Đừng bao giờ tới đây nữa!
Cậu lạnh lùng đóng sầm cánh cửa trước mặt.
Nhưng Ryan đâu phải kẻ ngoan ngoãn nghe lời? Anh bỏ ngoài tai lời cậu đe dọa, hàng ngày đều lấy danh nghĩa viếng thăm phu nhân Alicia. Khiến Raymond lúc nào cũng không bưng trà mời uống thì miễn cưỡng dẫn anh đi dạo một vòng, nghiến răng trở thành thói quen vô thức của cậu.
Mấy ngày nay tâm trạng Raymond cực xấu, thắc mắc tại sao khi xưa có thể yêu thích người đáng ghét như anh được nhỉ? Cậu tự nhủ mấy trăm lần là ghét anh, rất, rất ghét, vô cùng ghét. Nhưng sâu tận đáy lòng cậu lại thương không hết, vô thức ngóng chờ anh mỗi ngày. Raymond vừa không muốn gặp Ryan, mỗi lần nhìn anh lồng ngực thắt nghẹn, mà không gặp thì càng khổ sở hơn. Cậu bất lực với cái tính mâu thuẫn của chính mình.
Một ngày kia, không chịu nổi nữa sự dày vò trong từng giây phút, cậu lại kéo anh đến thảm cỏ dưới gốc cây lần trước.
-Thật ra anh muốn cái gì đây!?
-Tôi yêu em.
-Sao anh không chịu quay về London hoa lệ? Cái chốn quê mùa này có gì hay chứ?
-Tôi yêu em.
Raymond sẵng giọng nạt:
-Bộ điếc sao? Tôi hỏi nghiêm túc mà anh trả lời giỡn chơi như thế đó hả?!
Ryan vẫn bình thản lập lại:
-Tôi yêu em.
-Tôi ghét anh!
-Tôi yêu em.
-Biến khỏi mắt tôi!
-Tôi yêu em.
-Trời ạ!!! Thật điên lên được!!!
Cậu ngồi thụp xuống, tức giận vò rối tóc. Mặc cậu hét, cậu nạt, cậu nguyền, cậu rủa, anh vẫn cứ cười cười đứng trước mặt cậu. Đã nhiều lần Raymond rất muốn bỏ đi nhưng cậu không nỡ rời xa phu nhân Alicia và vì một số nguyên nhân khác. Ở lại đây thì hàng ngày giáp mặt anh, khơi dậy vết thương lòng không bao giờ lành. Nhiều đêm khi trăng treo trên bầu trời, chỉ trong giây phút đó cậu cho phép mình yếu đuối, được quyền trút ra tất cả những tình cảm thầm kín. Để rồi khi bình minh lên, gặp lại anh, cậu sẽ đeo vào chiếc mặt nạ vô cảm.
Bàn tay Ryan nhẹ nhàng ngăn đôi bàn tay cậu thôi vò đầu bứt tóc:
-Ray, nói yêu em không phải là lời dối trá hoặc nói suông. Tôi không muốn phải xa cách em thêm một lần nào nữa. Sáu năm dài chờ đợi đã là quá đủ.
Cậu ngước lên, đôi mắt lóe tia sáng mỉa mai. Là mỉa mai ai? Anh hay chính cậu?
Cậu vén mái tóc thường che phủ một bên mặt, lộ rõ toàn diện khuôn mặt. Ryan nhìn mặt cậu trân trân, ánh mắt tràn ngập bi thương. Nửa bên là khuôn mặt năm xưa, nửa bên còn lại quá khủng khiếp, một sự đối xứng tàn nhẫn. Anh ước gì kẻ bị như thế không phải cậu mà là anh.
Raymond như hiểu nỗi lòng Ryan, nhếch môi cười chua xót:
-Trông tôi rất đáng thương hả? Đồng ý trước đây anh có yêu tôi nhưng bây giờ thì không phải, anh chỉ tội nghiệp tôi thôi.
-Không đúng!
-Đi đi! Tôi không cần bất cứ ai thương hại!!!
Cậu gượng đứng dậy, phải tỳ tay dựa vào thân cây mới giữ vững được thân người. Cậu hét to:
-Bây giờ tôi đang sống rất tốt, van xin anh hãy buông tha! Đừng phá hoại cuộc sống bình yên của tôi! Đi đi! Đi đi!! Đi đi!!!
Mỗi một tiếng ‘đi’ ngón tay cậu lại bấu mạnh vào vỏ cây sâu hơn một chút, cho đến tiếng cuối cùng năm đầu ngón tay đã rướm máu. Nhưng dường như cậu không hề thấy đau. Phải chăng vì cõi lòng đã tan nát rồi?
Ryan đứng lặng không nhúc nhích, nhìn cậu, màu mắt xanh dịu dàng. Anh giang tay ôm cậu vào lòng, giọng khàn đục:
-Tha thứ cho tôi, Ray! Tha thứ cho sự ích kỷ của tôi! Sáu năm trước ngỡ em chết, thế giới trong tôi sụp đổ, chỉ còn một khoảng không tối tăm! Giờ đây gặp lại em lần nữa, con tim tôi như được hồi sinh! Biết sẽ làm em đau nhưng tôi không cách nào quay lưng! Thứ lỗi cho tôi, Ray!
Raymond là con người chứ đâu phải vật vô tri? Cậu yêu Ryan nhiều đến mức không thể đo lường, cố gắng kiềm chế tình cảm khi người mình yêu ngay trước mắt, chỉ cần tiến lên một bước là có thể chạm vào. Khoảnh cách mong manh tàn nhẫn đó những ngày qua cậu cố duy trì cuối cùng đã đứt ngang. Tình yêu Ryan như biển đại dương nhấn chìm cậu trong đó, ngọt ngào đấy và cũng đắng cay đấy. Đã quá mức chịu đựng, tình cảm đè nén trong lòng vỡ òa theo từng giọt nước mắt lằn dài trên gò má.
-Tại…sao anh không chịu đi chứ?
Ryan buông cậu ra, nhìn khuôn mặt thương yêu đẫm lệ:
-Ray, đừng khóc. Em khóc làm tôi đau. Xin em, hãy cười lên đi.
Ryan nhẹ hôn lên trán Raymond, liếm giọt nước mắt lăn dài theo vết sẹo. Cử chỉ đầy yêu thương, trân trọng cậu biết bao. Raymond thật rất muốn quên đi tất cả, nghĩ về một mình anh mà thôi. Nhưng Ryan nào biết gánh nặng bí mật cậu đang mang? Một bí mật dày vò tuổi thơ và tâm hồn cậu, giờ đây cậu quyết định dùng nó làm công cụ giết chết tình cảm của anh dành cho mình. Nếu cứ tiếp tục trò chơi đuổi bắt này, cậu đã không còn sức lực để chạy.
-Cha em là kẻ giết người!
Giọng cậu nhẹ tênh vang đến tai anh như tiếng sét giữa trời quang. Anh nhìn sững cậu, người đang mang khuôn mặt vô cảm, lệ đã khô.
-Trước đây anh từng hỏi em sinh ra ở đâu, hôm nay em sẽ trả lời cho anh biết. Em sinh ra tại vùng đất này, căn nhà của phu nhân Alicia chính là nhà ông ngoại em.
Cậu đưa mắt nhìn chân trời xanh phía xa, cơn gió mơn man mái tóc hung dài nhè nhẹ bay.
-Mẹ em là tiểu thư một gia đình quý tộc, ông ngoại rất nghiêm khắc, có lẽ điều đó khiến mẹ âm thầm bất mãn. Rồi cha em xuất hiện, chỉ là một chàng chăn ngựa nghèo ăn nói có duyên, rất điển trai. Ở độ tuổi mộng mơ, mẹ đã bị thu hút bởi dáng vẻ phong trần của chàng chăn ngựa chẳng biết từ đâu tới và sẽ đi về đâu. Sau đó hai người lén lút yêu nhau, đến lúc ông ngoại phát hiện ra mối quan hệ thì mẹ đã mang thai em. Thật bất ngờ, khi biết chuyện ông ngoại không hề tỏ ra giận dữ mà còn tỏ ra ân cần quan tâm, khiến mẹ an tâm sinh nở. Ngờ đâu em sinh ra chưa tròn tháng ông ngoại định đem em thả trôi sông, bà ngoại biết được đã giúp mẹ trốn đi.
-Vậy phu nhân Alicia là…
-Bà ngoại của em, nhưng bà không biết lai lịch em vì bao năm qua mẹ không một lần liên lạc. Từ lúc hiểu chuyện, em luôn chứng kiến cha mẹ gây nhau. Mỗi lần mẹ chì chiết cha về tiền bạc và nhắc lại quá khứ quyền quý, cha lại uống rượu say rồi đánh đập mẹ. Mối quan hệ căng thẳng cứ kéo dài cho đến một ngày cha bắt gặp mẹ qua lại với một người đàn ông, chỉ để có tiền mua sắm đồ. Cha đã không nhịn nổi ra tay giết mẹ, năm đó là ngày sinh nhật thứ chín của em.
Ryan kêu lên thảng thốt:
-Chúa ơi…
Raymond nhìn Ryan bằng ánh mắt trong veo, cứ như cậu đang kể về cuộc đời của người khác chứ không phải mình. Cậu bình thản nói tiếp:
-Sau đó em ở trong cô nhi viện một thời gian. Cô nhi viện là địa ngục trần gian, trẻ em sống trong đó không có ‘tự do’, ‘nhân quyền’, thậm chí không bằng một con chó. Thế là em trốn ra ngoài làm tất cả mọi việc để có bữa ăn, sống lang thang đôi lúc bị đám trẻ bụi đời đánh đập, cướp số tiền ít ỏi dành dụm được. Đến một ngày tình cờ gặp bà hàng xóm ngày xưa ở sát bên nhà, bà thương tình giới thiệu em vào làm nhà Alexander. Mọi chuyện sau này thì anh đều biết rồi.
-Thật tội cho em.
Ryan chỉ biết nói mỗi câu đó, quá khứ và nỗi cay đắng của cậu tuy anh hiểu nhưng không thể đồng cảm. Một cậu ấm như anh, sinh ra đã được bao bọc trong nhung lụa, được nhiều người thương yêu thì làm sao hiểu thấu cậu đã khổ sở thế nào? Anh chợt nhận ra bản thân quá nhỏ bé trước cậu, những hành động chống đối cha mình của anh chỉ là trò trẻ con so với những gì cậu đã trải qua.
Raymond mỉm cười:
-Anh biết không, em không hề hận cha mẹ dù họ đã bỏ rơi em. Mẹ đã dạy em tất cả những cung cách quý tộc, mẹ ước mơ trở về thế giới vô âu lo ngày xa xưa, làm một tiểu thư chứ không phải người đàn bà quần áo lam lũ. Nhưng trong lòng mẹ còn rất yêu cha, cho nên mẹ vẫn không quay về bên nhà ngoại. Cha cũng thương yêu mẹ, chỉ là cha bất lực không thể cung cấp đủ thứ mẹ cần nên cuối cùng đã bộc phát hành vi giết người rồi tự sát. Hai người không ai có lỗi, họ chỉ sai lầm khi yêu thương nhau. Ngày từ đầu họ đã không nên gặp gỡ. Anh hiểu em muốn nói gì qua câu chuyện này không?
-Ray, không phải em…!
Cậu nhìn thẳng anh, nhấn giọng mạnh mẽ:
-Hai người khác biệt giai cấp miễn cưỡng đến với nhau chỉ gây bất hạnh cho mai sau. Anh là cậu ba nhà Alexander, từ nhỏ đã quen cuộc sống có kẻ hầu người hạ, được mọi người tung hô, ngưỡng mộ. Còn em là Raymond, con trai của kẻ sát nhất, thân phận thấp hèn. Anh thật sự muốn vì em mà từ bỏ tất cả quá khứ, hiện tại và tương lai sao? Một cái giá quá lớn, không đáng!
Ryan không chịu thua, cương quyết lập lại câu nói năm nào:
-Tôi mặc kệ mấy thứ địa vị, danh vọng, ánh mắt mọi người hay tất cả mọi thứ khác! Tôi chỉ biết mình yêu em, như vậy vẫn không đủ ư?!
-Đã nói đến như vậy, sao anh vẫn không hiểu? Không đủ! Không đủ! Tình yêu không thể nuôi sống anh trong đói nghèo! Tình yêu không thể giúp anh có được sự tôn kính của mọi người khi người anh yêu là kẻ tội đồ!
Ryan ngừng lại, đổi giọng bình tĩnh hơn:
-Thà bây giờ mình chia xa để còn giữ cho nhau ấn tượng đẹp, nếu cứ tiếp tục dây dưa sau này sẽ chán ghét nhau thôi!
Ryan nhìn cậu trân trối:
-Em đã thay đổi rồi, Ray! Chẳng phải lúc xưa em đã cùng tôi chạy trốn mọi ràng buộc đạo đức con người tự đặt ra hay sao!? Tôi không tin nổi bây giờ lại nghe chính em nói ra những lời này! Em có thật là Ray tôi yêu không???
Raymond mỉm cười, một nụ cười ướt đẫm nước mắt, tiến tới giơ tay chạm vào khuôn mặt trắng bệch của Ryan, thì thầm:
-Anh dùng từ ‘đã từng’ thì chính xác hơn. Thời gian sáu năm đủ cho em suy nghĩ kỹ mọi thứ, có những chuyện ta không thể nào làm được dù mong muốn nhiều bao nhiêu. Cứ ghét em, nếu điều đó làm anh dễ chịu. Lời cuối cùng em nói, hãy lánh xa em đi!
Từng ngón tay buông rơi thật chậm rãi, như luyến như lưu. Cậu quay lưng chạy thật nhanh lướt trên thảm cỏ giờ đây như biến thành đầm lầy trũng sâu.
Bầu trời trong xanh cao rộng, đồng cỏ xanh ngát trải dài vô tận, làn gió vờn nhẹ lá cây phát ra tiếng nhạc êm đềm. Thiên nhiên tươi đẹp biết bao, nhưng trước mắt hai người là một màu tăm tối.
TV……………………..TV
Ngày hôm sau, trời đổ lệ, là tiếng than của trời đất hay tiếng khóc thay lòng người? Raymond nhìn bầu trời xám xịt, trong cậu mưa gió cũng đang vần vũ. Một người hầu nam đi mua lương thực về, vừa giũ áo vừa nói với các người hầu khác.
-Tôi xem tình hình cây cầu sắp bị nhấn chìm rồi đó. Tôi vừa đặt chân qua bên này thì ở phía sau đã có mấy người bị nước lũ tràn vào cây cầu cuốn trôi đi, thật hú hồn.
Các cô gái nghe vậy thì nhăn mặt, sợ hãi. Thấy Raymond bước vào, anh ta quay sang nói:
-Cái ông khách tóc vàng đẹp trai mỗi ngày tới chơi hình như cũng bị lũ cuốn đi rồi.
Raymond giật nảy mình:
-Anh nói có thật không?
-Tôi không chắc lắm, nhưng thấy cái mũ và người đó mặc bộ quần áo giống ông ta mặc ngày hôm qua. Mà chắc chỉ là trùng hợp thôi…
Raymond không nghe hết câu cuối, cậu lao ra ngoài màn mưa trắng xóa cả trời đất.
Đứng nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy, chiếc nón nỉ Ryan đội ngày hôm qua còn mắc lại bên mép cầu như một quả đấm vào lồng ngực cậu. Raymond đứng lặng, mưa gió như muốn quật ngã cậu xuống dòng nước hung bạo dưới chân.
Mắt cậu thẫn thờ nhìn chiếc nón bị nước cuốn trôi xa. Thế giới bỗng nhiên yên tĩnh lạ, không nghe tiếng mưa hay gió, cậu chỉ nghe thấy giọng anh đang kêu gọi mình. Cậu nhắm mắt, thân hình hơi chao nghiêng. Chợt một đôi tay mạnh mẽ ôm eo cậu lôi ngược trở lại. Cậu vùng vẫy, la hét:
-Buông tôi ra!!!
-Ray! Nguy hiểm lắm, em muốn chết sao?!
-Thì tôi đang…!
Cậu ngừng bặt, đã nhận ra giọng nói thân quen. Cậu chầm chậm xoay đầu, tròn mắt nhìn khuôn mặt Ryan hiện ra qua màn mưa.
-Chẳng…chẳng phải…an…anh… anh đã bị nước…cuốn?
Ryan lắc đầu:
-Đâu có? Tôi qua đây từ hồi chiều nhưng trời đột nhiên đổ mưa lớn, tôi liền vào một ngôi nhà gỗ gần đó trú mưa, gió mạnh quá khiến cái nón bay đi không kịp giữ lại. Sau đó qua cửa sổ thấy em, tôi vội lao tới đây ngay.
Raymond thấy Ryan bình yên thì toàn thân thả lỏng, kiệt sức ngả người vào lòng anh. Cậu nhắm mắt nghe nhịp tim anh đập, thầm nghĩ thật may mắn khi còn cảm nhận được hơi ấm của anh, còn có thể trò chuyện. Cảm giác khủng khiếp khi nghĩ anh không còn trên cõi đời, cậu thật không muốn nếm trải lần thứ hai. Phải chăng sáu năm qua anh mang cảm giác đau thương đó, cảm giác trống rỗng chỉ muốn dùng cái chết giải thoát?
Mưa bắt đầu nhỏ hạt dần, đủ để cậu nghe rõ từng lời anh nói:
-Cả đêm qua và từ sáng đến bây giờ tôi cứ suy nghĩ mãi những lời em nói. Thật sự, tôi không cách nào hiểu được. Không thể hiểu cũng không muốn hiểu. Nhưng tôi biết rõ một điều là mình yêu em. Nếu danh vọng, địa vị, những thứ đó gây cản trở, tôi bằng lòng vứt bỏ tất cả miễn là có em trong cuộc đời này. Xin em đừng từ chối tôi nữa, cầu xin em.
Raymond nhìn sâu vào đôi mắt chân thành của anh. Trong vòng tay dịu dàng ấm áp, tất cả việc cậu làm sáu năm qua bỗng chốc trở nên ngu ngốc. Raymond nói nhỏ:
-Thật ngốc.
-Ừ, tôi ngốc lắm, nhưng tôi tuyệt đối không buông em ra! Không bao giờ!
Vừa nói anh vừa ôm cậu chặt hơn.
Raymond nghẹn ngào:
-Ryan, em phải làm sao đây? Trên đời này có nhiều người ghét, có nhiều người thương em, nhưng không ai trong họ giống như anh. Anh quá tốt với em…những điều đó khiến em nghẹt thở…Em không thể chịu được nữa!
-Từ khi gặp nhau tôi đã trở thành một thằng ngốc, trước nay chưa có ai làm tôi như vậy ngoại trừ em. Vì vậy, xin em đừng nói không chịu được nữa!
Ryan nhìn cậu khẩn cầu, ánh mắt anh đã quá tuyệt vọng, tưởng như sắp gục ngã, dù vậy đôi tay vẫn ôm chặt cậu. Nước làm ướt đẫm khuôn mặt Raymond, là nước mưa hay nước mắt?
Raymond mỉm cười, tiếng cậu mong manh như tiếng mưa rơi trên lá:
-Em không thể chịu được nữa. Bởi vì…em yêu anh.
Khuôn mặt Ryan rạng rỡ nụ cười, đột nhiên giơ tay tát mạnh vào một bên má, lập tức trên gò má dấu năm ngón tay. Raymond xót xa trách nhẹ:
-Anh làm gì thế? Sao lại tự đánh mình?
Ryan cười sung sướng:
-Hay quá, đây không phải là mơ!
-Có muốn chứng minh cũng đâu cần tát mạnh đến vậy?
Anh dụi đầu vào cổ cậu, giọng khàn đi vì vui mừng:
-Tôi chết mất!
-Ngốc, trên đời này chẳng có ai chết lãng xẹt như thế đâu!
Ryan nâng cằm Raymond, đặt một nụ hôn nhẹ như gió thoảng lên bờ môi mềm. Raymond nhắm mắt, nhón chân trao cho Ryan nụ hôn thứ hai nồng nàn. Rời nhau, Ryan nhìn sâu vào đôi mắt Raymond long lanh, thì thầm:
-Tôi không quan tâm ngày mai sẽ ra sao. Hãy để tôi ôm em mãi mãi.
Trên những tầng mây trắng, cầu vồng bảy sắc lung linh bắc ngang bầu trời xanh như chiếc cầu nối yêu thương. Sau cơn mưa gội rửa tất cả, vạn vật tái sinh trong sạch hơn, thuần khiết hơn.
Vĩnh cửu là có thật. Nếu ta biết giữ gìn, có một ai đó cũng yêu ta bằng tình cảm giống như ta trao cho người đó. Bất chấp thân phận, địa vị, bề ngoài đẹp hay xấu. Tình yêu sẽ mãi mãi bất diệt.