Love Story in England - Chapter 12
Leonardo- nam. Lớn lên trong cô nhi viện, không thân thích, họ hàng, chỉ có một cái tên Leonardo. Năm tám tuổi trốn khỏi viện cô nhi vì không chịu được những trận đòn roi và bữa cơm khi no khi đói, áo mặc không đủ ấm. Từ ăn xin đến trộm cắp, bán báo, đánh giày, việc xấu việc tốt hắn đều đã làm qua. Dòng đời nghiệt ngã trui rèn hắn thành một người có ý chí sắt đá, ước mơ vươn lên trong giới quý tộc. May mắn đến với hắn năm hai mươi ba tuổi. Một ngày có tiểu thư quý tộc đến căn nhà ổ chuột của hắn, thuê hắn đóng giả làm người đã chết để xoa dịu một Bá tước đang phát điên vì tình. Hắn gật đầu đồng ý dù trong bụng cười thầm, bọn nhà giàu quá rảnh rỗi nên mới bày vẽ chuyện. Nếu mỗi ngày phải giành giật từng bữa ăn như hắn, thì tình yêu là thứ quá xa xỉ. Hắn nghĩ cơ hội đã tới. Chỉ cần làm tốt, nếu thành người tình thật sự của Bá tước, cuộc sống giàu sang sẽ không còn là ước mơ.
-Ray, sáng rồi, dậy đi!
-Hơ…
Leonardo lười biếng mở mắt ra, trước mặt hắn là một khuôn mặt điển trai đang cười dịu dàng. Hắn ngồi bật dậy, dụi mắt nói:
-Anh Ryan, mọi người đã nói anh không được tới phòng của người hầu mà! Quản gia sẽ lại mắng em mất!
-Tại vì tôi muốn sớm gặp em. Một đêm thật là dài quá.
Ryan trìu mến nhìn Leonardo. Hắn biết ánh mắt này không phải dành cho hắn, mà là cho một người tên Raymond. Nhưng có người bảo, dù ai đó mặt mũi xấu như ác quỷ, chỉ cần đang yêu, họ trở thành người đẹp nhất thế giới. Huống gì Ryan đã đẹp trai giờ lại nhìn hắn bằng ánh mắt nồng nàn say đắm, hỏi có ai mà không rung động? Hắn dụi mắt, cố lẩn tránh màu xanh mênh mông.
-Đừng có dụi mắt nữa, chốc nữa sẽ đau cho xem. Thật là, đã đỏ hết rồi này.
Bàn tay dịu dàng nắm lấy cổ tay hắn, sự ân cần quan tâm của anh, bất giác khiến thân thể hắn nóng lên. Nếu anh cứ tiếp tục áp sát lại gần, tin rằng thân nhiệt hắn đủ để nấu một ấm nước sôi. May là anh đã chịu buông tha, rời khỏi giường và nói:
-Em rửa mặt đi, rồi chúng ta cùng ăn sáng.
Hắn thở phào nhẹ nhõm khi cánh cửa đóng sầm lại, giơ bàn tay lên, môi khẽ chạm vào nơi anh vừa đụng đến.
Ryan hỏi ông quản gia khi vừa ngồi xuống bàn ăn, bên kia Leonardo cũng đang kéo ghế ngồi xuống:
-Cha mẹ và anh chị đi đâu hết rồi?
-Thưa cậu chủ, sáng nay Nữ Hoàng cho gọi ông bà chủ và cậu cả, cô hai vào cung điện rồi. Ông chủ nói cậu còn chưa khỏe nên không phải đi.
-Tôi đã khỏe hẳn rồi, cha cứ xem tôi như người bệnh nặng vậy.
-Đó là vì ông bà chủ thương cậu.
Chợt tiếng nĩa rớt xuống mặt bàn tạo nên tiếng động khiến anh quay sang nhìn Leonardo. Hắn lúng túng cầm cái nĩa mới từ tay người hầu. Trước giờ hắn đâu có ăn bằng dao nĩa, toàn là bốc tay hoặc dùng muỗng, nên rất vụng về không biết sử dụng. Anh cười khì, chồm người lên lấy tay quẹt thức ăn dính trên má hắn:
-Em thật vụng về. Tôi nhớ trước kia đâu có như vậy…
Đang nói Ryan chợt khựng người lại, dường như có tia sáng nào đó lóe lên trong bộ óc phủ sương của anh.
-Anh Ryan? Anh sao vậy?
-Không…không có gì. À, tôi có quà tặng em đây.
Ryan tươi cười chìa ra một cuốn sách dày cộm bìa mạ vàng, viết về triết học. Leonardo chau mày, hắn còn tưởng quà tặng là cái gì đó thực dụng, sách thì chẳng bán được bao nhiêu tiền. Vài chữ lõm bõm hắn học được đâu thể hiểu quyển sách cao siêu anh đưa.
Thấy vẻ mặt thất vọng của hắn, anh buồn bã hỏi:
-Ray, em không thích sao? Lúc trước chỉ cần tôi tặng sách là em vui lắm mà?
-Tại em vui quá nên không kịp phản ứng thôi! Em xin phép về phòng đọc!
Hắn vội ôm quyển sách chạy đi. Ryan nhìn theo, trong đôi mắt xanh gợn sóng.
Trên đời này không có gì là giả dối vĩnh viễn, lời nói dối rồi sẽ có ngày bị vạch trần.
TV…………..TV
Hắn thở hồng hộc dựa lưng vào tường phòng, tim đập loạn lên vì sợ hãi. Hắn không biết lúc nãy anh có nghi ngờ gì không. Hắn phải nghĩ cách xóa tan sự nghi ngờ của anh. Ngôi nhà này và những người sống trong đó quá ấm áp. Với một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã phải lăn lộn ngoài đời, thiếu vắng tình thân như hắn, đây là thiên đường. Bây giờ hắn không còn ý nghĩ muốn lợi dụng nữa, chỉ có một mong ước là được ở mãi nơi đây. Hắn thấy ganh tỵ với Raymond, người mà hắn chưa từng gặp, người sở hữu tâm hồn anh, cái tên được gọi một cách trìu mến từ đôi môi anh. Hắn liếc nhìn tấm gương trong phòng. Mái tóc hung đỏ, cặp kính cận, đây là hình dáng của cậu. Hắn tháo cặp kính ra điên cuồng dẫm nát, gọng kính méo mó, tròng kính sứt ra, mảnh thủy tinh vỡ vụn. Nhìn lại trong gương, vẫn khuôn mặt của cậu, nhưng đôi mắt thì không. Không còn ánh sáng trong trẻo mà là tia nhìn lạnh lẽo. Hắn cầm lấy cây kéo gần đó, vạch ngang dọc lên tấm gương. Thỏa mãn khi thấy gương mặt hiện ra méo mó bởi những vết trầy.
Hắn lẩm bẩm:
-Ta là Ray! Ta chính là người Ryan yêu! Người Ryan yêu bây giờ là ta! Không phải ngươi!
Tấm gương bể nát, khuôn mặt Raymond vỡ thành những mảnh vụn rơi xuống chân Leonardo. Hắn phấn khích mở cửa bước ra hành lang đi đến căn phòng nuôi con sóc Ranran. Hắn mỉm cười với con sóc, đưa tay ra:
-Lại đây nào Ranran.
Con sóc xù lông nhìn kẻ lạ mặt. Động vật khác con người. Chúng không phân biệt người ta qua hình dáng mà bằng cách nhận biết mùi, thêm một chút bản năng nhạy cảm. Raymond có mùi thơm ngòn ngọt, còn kẻ lạ thì không. Ranran cắn mạnh vào ngón tay đang chìa ra. Leonardo nhếch môi, túm lấy con sóc bằng bàn tay không bị cắn.
-Ranran, ta sẽ yêu thương mày.
Lời nói rất dịu dàng nhưng những ngón tay lại siết chặt dần, khiến con sóc đau đớn kêu chít chít. Gương mặt hắn nhăn nhúm lại vẻ khoái trá ác độc. Hắn sẽ phá hủy những gì từng thuộc về Raymond. Thay đổi tất cả mọi thứ có trong phòng cậu, và bây giờ là hủy diệt con vật cậu quý nhất. Hắn tin làm vậy thì cậu sẽ biến mất như chưa từng sinh ra trên đời này.
-Ray, em làm gì vậy?!
Leonardo giật mình buông con sóc ra, quay lại nhìn anh bằng khuôn mặt thiên thần, mỉm cười nói:
-Không có gì, em chỉ là đang trò chuyện và vuốt ve Ranran.
Nói rồi hắn từ tốn bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Ryan nhíu mày, tiến lại gần con sóc đang run rẩy trên mặt bàn, anh đau xót nâng nó lên, ôm vào lòng.
-Ranran, ta xin lỗi. Là do ta quá yếu đuối…ta xin lỗi!
Ryan từ lâu đã hoài nghi hắn vì thái độ, hành vi, cử chỉ hoàn toàn khác với cậu. Raymond rất dịu dàng, dù thích những đóa hồng xinh đẹp nhưng cậu không bao giờ hái. Cậu bảo hoa cũng có sinh mệnh, nếu hái đi nó sẽ héo úa và chết. Hắn thì khác, không ngần ngại ngắt lấy bông hoa dù bị gai đâm đến chảy máu. Hắn còn biểu lộ rất nhiều sự khác biệt nhỏ trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng anh không muốn tin, phớt lờ tất cả những điểm khả nghi về hắn. Bởi vì anh muốn tiếp tục sống trong ảo mộng, tiếp tục tin là cậu vẫn còn sống, bên anh. Bây giờ thì hết rồi, anh phải gượng đứng lên, không thể chìm mãi trong mê ảo.
Ryan đã tìm ra lý do để dũng cảm hạ màn kịch dối trá.
Cậu đã chết thì sao chứ? Miễn là cậu tồn tại trong lòng anh, vậy thì cái chết đâu thể chia cách hai người? Dù không thể chạm vào nhau, không thể cảm nhận thân nhiệt ấm áp, nhưng cậu sẽ sưởi ấm trái tim anh, ôm anh trong giấc mơ đêm về.
TV……………………….TV
Leonardo đi nhanh trong dãy hành lang, tim đập dồn dập. Ánh mắt của anh lúc nãy làm hắn thấy sợ, không còn tia sáng yêu thương mà rất lạnh lùng. Có lẽ nào anh đã biết rồi sao? Hắn nhất định phải nghĩ cách lấy lại lòng tin nơi anh. Hắn không muốn trở lại cuộc sống nghèo khổ nữa, quan trọng hơn là không muốn rời xa anh. Bởi vì, hắn đã yêu Ryan rồi. Hắn không biết tại sao lại yêu anh nhanh như thế, hắn không muốn tin nhưng chẳng thể nào chối bỏ, anh là mối tình đầu tiên của hắn. Hắn muốn độc chiếm anh, nếu đã không thể có được tâm hồn anh, vậy thì hắn sẽ phá hủy những gì anh yêu. Cho đến khi anh chỉ còn thấy duy nhất mỗi mình hắn trong thế giới trống rỗng.
-Cậu Raymond, có thư của cậu chủ…
-Đưa cho tôi!
Hắn bực bội giật lấy lá thư từ tay cô hầu. Hắn đi về phòng mở bức thư ra, bên trong là nét chữ nghiêng nghiêng của Andrey.
Gửi Ryan.
Chú đang ở khách sạn gần cảng tàu Burkingham. Chú đã thấy Raymond, cậu ta còn sống. Cháu hãy mau đến địa chỉ này tìm cậu ta. Chú phải đi Nam Phi công tác theo đoàn e rằng mấy năm mới về, nên không thể đích thân tìm cậu ta giúp cháu được. Chú sợ sau khi nói chuyện với chú cậu ta sẽ chuyển chỗ ở, vì Raymond kiên quyết không muốn quay về gặp cháu. Ryan, hãy nhanh lên kẻo không kịp.
Andrey
Tin tức này chẳng khác nào sét đánh ngang tai Leonardo.
Raymond còn sống, nhất định Ryan sẽ đi tìm rồi sau đó họ gặp nhau và hai người đoàn tụ sống trong hạnh phúc. Còn hắn thì lãnh một số tiền và trở về khu ổ chuột. Không. Hắn không chấp nhận điều đó. Ryan là của hắn, cuộc sống giàu sang này là của hắn, không ai được phép cướp đi. Hắn đọc kỹ lại từng chữ, chắc chắn Andrey sẽ không về nước ngay, vậy thì chỉ cần tiêu hủy lá thư là xong. Thời gian trôi qua, đợi đến lúc anh đã yêu hắn rồi thì dù có tìm ra tung tích cậu cũng không thành vấn đề. Hắn thò tay vào túi quần rút ra một điếu thuốc, đánh quẹt diêm cho ra lửa, châm thuốc hút. Hắn rít vài hơi rồi để đuôi thuốc đốt cháy góc bức thư. Lửa mau chóng bùng lên. Chợt nghe tiếng mở cửa, hắn hốt hoảng đánh rơi lá thư cháy dở xuống chân bàn.
Quay người lại thấy Ryan bước vào, hắn cười gượng gạo hỏi:
-Anh tìm em có chuyện gì sao?
-Màn kịch nên hạ thôi, tôi không muốn đóng và cũng chẳng muốn xem nữa.
-Anh nói gì vậy? A, hay là anh muốn xem kịch ư? Vài hôm nữa có đoàn hát nổi tiếng sẽ công diễn, chúng ta đi xem thử nhé?
-Đừng giả vờ nữa, cậu không phải là Ray. Hãy bỏ mặt nạ ra đi.
Nụ cười hồn nhiên của cậu đóng băng trên mặt hắn. Anh nhìn hắn có chút cảm thông, dù sao hắn cũng chỉ là người làm thuê theo lời kẻ khác:
-Tôi biết việc này không liên quan đến cậu, là do mọi người trong nhà bày ra. Tất cả hãy dừng ở đây thôi, nếu cậu cần tiền tôi sẽ cố giúp. Hãy trở lại làm người đàng hoàng đừng nên lừa gạt người khác, có ngày sẽ làm tổn thương chính mình.
Anh nói dứt câu lập tức quay lưng đi nhưng ống tay áo đã bị bàn tay hắn níu lại.
-Cậu còn muốn gì nữa-
Một nụ hôn đặt trên môi anh. Rất sâu và nồng nàn, cuồng nhiệt như lửa. Anh khó chịu đẩy hắn ra, tay quẹt môi, gắt lên:
-Cậu muốn gì?!
Hắn cảm thấy bản thân thật quá yếu đuối. Với con người từ lúc sinh ra đã trắng tay như hắn, chỉ còn mỗi tôn nghiêm là cố giữ trong những ngày tháng đói khát. Thế mà bây giờ hắn sẵn sàng đem đổi lấy để có được tình yêu của anh. Hắn cứ lập lại câu hỏi tại sao hàng trăm lần. Chỉ gặp anh hơn một tháng, thời gian không dài, thế mà vì sao hắn bằng mọi giá không muốn mất anh? Hắn ngước lên nhìn anh. Hắn không muốn, thật không muốn nói ra câu đó. Nhưng không thể không nói, nếu không nói nhất định sau này hắn sẽ hối hận:
-Anh…
-Sao?
-Anh…có nghĩ là một ngày nào đó…có lẽ sẽ yêu tôi không?
Ryan mở to mắt nhìn người trước mặt. Leonardo nắm chặt hai tay thành nắm đấm, căng thẳng chờ đợi. Anh hé môi, nói chậm rãi, thật chậm, thời gian như ngừng trôi. Từng lời anh nói không hề mang ý mỉa mai, nó chân thật, chân thật đến nỗi hóa thành gai nhọn đâm vào tim hắn.
-Người tôi yêu là Ray, trước cũng vậy mà sau này cũng vậy. Mãi mãi yêu cậu ấy.
Câu trả lời quá rõ ràng, nhưng hắn vẫn chưa chịu thua. Hắn nắm chặt vai áo anh, gào lên:
-Nhưng Raymond đã chết rồi! Chết thật rồi!!!
Ryan chau mày khó chịu:
-Tôi biết điều đó, không cần cậu nhắc!
-Vậy thì tại sao? Tại sao không chọn tôi?! Tôi có gì thua Raymond? Tôi yêu anh, tin rằng tình yêu của tôi không thua kém nó! Tại sao anh không nhìn thấy tôi? Tên tôi là Leonardo, là người yêu anh!!!
Hắn rơi nước mắt, lần đầu tiên trong đời hắn để dòng lệ trào khỏi khóe mi. Dù chịu bao nhiêu đòn roi hay cay đắng tủi nhục, hắn chưa bao giờ khóc. Vậy mà đứng trước anh, hắn trở nên yếu đuối đến đáng thương. Và hắn thấy bản thân càng đáng thương hơn, khi anh nhìn bằng ánh mắt tội nghiệp như trông thấy một con cún ướt dưới cơn mưa.
Hắn giận dữ hét:
-Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại đó!!!
Anh cười hiền hòa mà cũng tàn nhẫn làm sao, nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa:
-Cậu nghe này. Tình yêu của tôi tất cả thuộc về Ray, tôi không thể trao cho cậu cái gì ngoài sự thương hại. Cậu còn đòi hỏi gì ở tôi đây?
Đôi tay buông rơi, tan nát rồi, mảnh linh hồn chắp vá của hắn rốt cuộc cũng đã không thể ráp lại được nữa.
Lúc này nhiệt độ căn phòng bỗng trở nên nóng lạ kỳ. Anh hướng mắt ra sau lưng hắn, cái bàn đang bốc cháy và bén lửa sang tấm rèm cửa rồi bắt sang những thứ khác. Là do lúc nãy đốt lá thư hắn chưa kịp dập tắt lửa. Anh xoay người định mở cửa thì hắn đã phóng người tới trước khóa chốt cửa. Anh kéo hắn ra, xoay nắm cửa và đạp vài lần, cuối cùng quay lại hỏi hắn:
-Chìa khóa đâu?
-Không!
-Cậu điên rồi à? Không có chìa khóa làm sao tôi thoát ra, kêu người chữa lửa!?
Hắn nhìn anh, mỉm cười. Màu mắt xanh phản chiếu ánh lửa cháy bập bùng càng tăng thêm ma quái, nụ cười tuyệt vọng trở nên ma mị đến lạ thường.
-Nếu đã không thể có được anh. Vậy thì hai ta hãy cùng chết.
Dù chết, hắn quyết không để anh và cậu đoàn tụ. Không có được trái tim anh, thì thể xác anh phải mãi mãi bên hắn.
Ngọn lửa cháy lan ra rất nhanh, chẳng mấy chốc hai người không còn đủ tỉnh táo do hít phải bụi khói. Cửa đã khóa. Lối thoát duy nhất cho cả hai là cửa sổ. Anh bước loạng choạng tới phía trước, nhìn xuống thì thấy có bảy tám chục người đang đứng ở dưới, họ giăng một tấm đệm để nhảy và đang gào la điều gì đó anh không nghe rõ. Anh mỉm cười, gượng quay lại kéo hắn tới khung cửa sổ.
Hắn vùng vẫy:
-Không. Anh định làm gì?
-Hãy sống nhé. Dù cuộc đời có khốn khó bao nhiêu, chỉ cần còn sống nhất định sẽ thấy niềm vui. Xin lỗi, tôi không thể yêu cậu. Chỉ có thể cầu chúc cậu sẽ gặp người yêu cậu hết lòng.
-Không! Nếu không là anh tất cả đều không còn ý nghĩa…!
Ryan mỉm cười bế Leonardo lên khung cửa sổ rồi thả hắn rơi tự do, nhẹ nhõm thấy hắn an toàn ngã đúng giữa tấm đệm mọi người căng ra bên dưới. Anh tựa người vào thành cửa sổ, nhìn ngọn lửa nhảy múa trước mắt, trong lòng không hề sợ hãi. Anh không muốn chết nhưng cũng chẳng cầu sống. Anh không tin có kiếp sau, chết rồi là hết, chẳng thể gặp lại nhau ở bên kia thế giới. Tình yêu sau khi chết ư? Toàn là lừa gạt, họ nói thế vì chưa biết đến cái chết là gì. Nhưng chết cũng có điều hay, sẽ chấm dứt nỗi nhớ nhung đau đớn này. Sẽ thôi không còn thấy nhau trong mơ, giấc mơ có cậu giờ là ác mộng với anh. Vì…khi tỉnh dậy giật mình nhận ra, đã không còn có thể chuyện trò, ôm ấp nhau.
Giọt nước mắt rơi khỏi khóe mi. Lời thì thầm chìm trong tiếng lửa reo tí tách.
-Ray. Tôi yêu em…Tôi yêu em…chỉ mình em và không ai khác…
Soledad
It’s a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me
Soledad
In my heart you were the only
And your memory lives on
Why did you leave me
Soledad
TV………………..TV
Đám cháy may mắn được dập tắt nhờ cơn mưa lớn đột ngột trút xuống. Ryan ngoài bị ngất do hít phải nhiều khói và quần áo cháy xém đôi chỗ thì không bị tổn thương gì khác. Leonardo bỏ đi chỉ để lại một bức thư ghi hai chữ: Xin lỗi.
Đây là sự ích kỷ cuối cùng của hắn. Dù biết không thể có được anh nhưng không chấp nhận thua cuộc dễ dàng, con người đôi khi rất cố chấp. Dù vậy một góc nhỏ nhoi trong tâm hắn mong rằng anh và cậu sẽ có ngày gặp lại. Đến lúc đó, tin rằng hắn đã có thể cười tươi bắt tay chúc mừng hạnh phúc hai người.