Lớp Học Nam Sinh - Chương 11
Gã phụ trách lúc sáng nó phục vụ dè chừng tránh né lũ nhóc, thỉnh thoảng tụi nó bạo dạn đi ngang thò tay bóp dái, gã cũng phải nhịn cho yên chuyện, phát cơm cho tụi nhỏ, nhìn thằng bé ngồi thu lu một chỗ, gã làm lơ nhưng trong bụng tự nhiên tức tối, cũng tại nó mà ra cả. Lúc ăn mấy đứa bắt nó vục mặt vào hộp cơm ăn như chó ăn, gã cũng liếc thấy mà chẳng nói chẳng rằng. Phổ biến nội dung chương trình hoạt động, dựng lều xong gã để mặc thằng bạn phụ trách kia muốn quản lý gì lũ quỷ sứ này thì quản lý, về chỗ ban chỉ huy trại tìm chuyện khác làm.
Chiếc lều mỗi lớp dựng lên là loại lều xếp nhỏ, chỉ để có chỗ cho các lớp tập trung, để balô và thi trang trí lều trại, còn bên trong chả chứa được mấy đứa vì tối về nhà khách ngủ chứ không ở đây nên không dựng lều to làm gì cho mất công. Thế nên mới tội cho thằng bé, vì cửa lều có dây kéo nên rẹt một cái kín mít, nó bị lột truồng đè ra đ* ngay giữa khu trại tưng bừng tấp nập, hết thằng này đến thằng khác tới lượt (và cả chưa tới lượt) chui vào chơi xong chui ra nhường thằng khác.
Thỉnh thoảng dây kéo cái rẹt, có đứa thò đầu vào giữa lúc nó đang bị đ* khiến nó điếng người, cứng đờ để yên cho thằng đang nắc dộng c** vào như búa tạ, do bị thồn c** trong họng sâu đến mức bọt mép nhễu nhão, nó như đứa bị dại, cũng sợ ánh sáng co rúm người. Hộp cơm chan tinh dịch (tụi nó lúc nào cũng có sẵn tinh dịch cho nó ăn kèm) và chai nước đái cuối cùng chưa tiêu hóa xong, nó đã tiếp tục phải nuốt những dòng tinh khí mới, thỉnh thoảng từ cả những con c** mới toanh. Vừa bị nắc nó vừa ngắc ngoải nhìn qua hai lỗ cửa sổ lưới trên thành lều, nếu có đứa ngó vào thấy cảnh nó trần truồng chổng mông chắc cũng chẳng còn ngạc nhiên nữa, gần như cả khối đã biết căn lều này có thằng đĩ đang bị đ* như chó cái.
Trong khi những thằng tới lượt xài nó thì những thằng khác phân chia nhau đứa chơi trò chơi vận động, đứa chơi tìm kho báu, đứa thì làm biếng trốn việc tìm chỗ chụp hình chơi bời nghỉ ngơi. Thôi thì ở yên trong lều không bị bêu ra ngoài trời cũng được, chỉ chổng đ** cho tụi nó dộng cũng là chuyện thường ngày, chỉ tội cho đ** nó chuyến này về không biết còn khép lại được không. Miệng nó bú ít c** hơn còn rách cả môi khô cả lưỡi thì đ** nó làm sao chống chọi nổi. May mà thằng lớp trưởng nhìn thấy hai hòn dái tím tái của nó, không biết vì tội nghiệp hay vì sợ làm quá nó mất giống đã đồng ý cho nó gỡ đống phụ kiện tra tấn ra, với điều kiện ra khỏi lều thì phải gắn đủ bộ vào trở lại.
Nó ở trong lều không biết thời gian trôi qua nhanh chậm, chỉ đếm bằng c**, một, hai, năm, mười… Lúc nó nằm ngửa cho hai thằng nhóc một miệng một đ** nắc nhịp nhàng thì tiếng ồn ào ngoài lều dội lại, một thằng thò mặt vào khung cửa sổ suỵt tụi nó stop lại vì đoàn giáo viên làm giám khảo thi trang trí đang tới. Hai thằng nhóc luống cuống tròng quần áo vào (ngại gì mà không cởi ra hết) trong lúc nó luống cuống bò tìm cái áo khoác bị vùi trong đống balô.
Hai thằng lồm cồm bò ra khỏi cửa lều thì rẹt một cái tụi nó nhanh chóng kéo khóa lại, vì thầy cô đã đến ngay trước cửa lều. Nó tím người hãi hùng sợ thầy cô đòi mở cửa lều nhìn vào bên trong, chiếc áo khoác kẹt dưới đống balô chưa kịp rút ra, mình mẩy nhớp nháp mồ hôi và tinh dịch vương vãi trên tấm bạt cũng như bết trên người nó – chưa kể cả căn lều hầm hập bốc mùi tinh trai đậm đặc.
Nó rạp người co quắp, mong sao đống balô che được nó phần nào nếu chiếc dây kéo kia mở ra, mồ hôi càng tươm ra ướt đẫm. Uống nước đái rất khát nước – vì nước đái chứa nhiều muối – mà nó còn đổ mồ hôi, miệng nó khô khốc đắng nghét. Một hồi sau, với nó như cả thế kỷ phập phồng lo sợ, tiếng léo nhéo ngoài kia di chuyển và tiếng vỗ tay ồ ạt nổi lên. Sau đó hai thằng nhóc lại chui vào xử nốt cuộc làm tình dang dở, thằng lớp phó thò đầu vào cười cười: “Có vẻ như lều của lớp mình được điểm cũng cao lắm đó.”
Khi hết khung giờ đó, nó bị lôi khỏi lều (tất nhiên sau khi đã liếm dọn lều cho sạch, choàng áo gắn bi lắp vòng lắp móc vào, nó tự gắn còn lọng cọng, tự nghiến da bìu nó đau điếng). Sau cơn hoa mắt vì mắt nó quen ánh sáng lờ mờ trong lều ra ngoài trời sáng trưng, nó nhìn thấy trước lều là bộ quần áo của chính nó: một chiếc áo thun và chiếc quần jean của nó được tròng vào một bộ bong bóng thổi theo hình một chú bé đang đeo balô, đầu là bong bóng màu hồng vẽ mặt cười trông thật dễ thương. Mấy ai biết chú bé chủ nhân của bộ đồ đó thì lại không được mặc đồ cho tử tế (thực ra cũng khá nhiều đứa biết bộ đồ đó là của ai mà có thể thừa ra không mặc để dành mặc cho hình nhân bong bóng).
Tụi nó hoan hô nó không rõ là mỉa mai hay chúc mừng thật, và điều kỳ lạ (có thể gọi là kỳ diệu) là mấy đứa lãnh nhiệm vụ trang trí lều (chủ yếu là bọn bot hoặc trai thẳng hiền hiền có hoa tay) khi tới lượt chơi nó lại không nhào vào đ* nó mà còn cho nó đi vệ sinh rồi ngồi nghỉ trong lều và cho nó uống nước (nước lọc chứ không phải nước đái). Nó ngạc nhiên nhưng quá đuối sức, nghỉ được chút nào hay chút ấy, quỳ mọp cảm ơn tụi nó rối rít, chẳng cần giữ danh dự, chẳng cần biết nguyên do. Nếu mấy ngày nữa tụi nó đòi nó trả nợ cũng được, c** dái mồm đ** nó được ngơi ra lúc này nó còn biết ơn hơn là cho nó vàng bạc châu báu.
Cũng nên cho nó nghỉ ngơi chút vì ngay tiếp sau đó là giờ của 2 thằng siêu bạo dâm. Bắt nó phải đeo hết đồ nghề trở lại nguyên bộ lên người, tụi nó bắt đầu bằng trò buộc nó tự bú c** và quay phim lại. Hai thằng hí hửng lắm, tụi nó bốc phải giờ này sợ bị xui không được chơi nó, giờ đây có căn lều này tha hồ bày trò, không cho ai chơi cùng. Tụi nhóc đã tản đi chơi gần hết, nhưng những đứa ở lại khu lều trại lo phục trang văn nghệ thỉnh thoảng ngó vào ô cửa sổ thì đều le lưỡi trước những trò hai đứa nó bày ra với thằng nhóc, phải suỵt tụi nó nhẹ tay lại, nhưng trong căn lều ấy, thằng bé đã phải trải qua những phút giây nghiệt ngã bậc nhất chuyến đi này, mà những gì nó đã trải qua cho tới lúc ấy nào có phải nhẹ nhàng gì.
Đến độ, con giun xéo lắm cũng quằn, mờ mắt vì đau, cơn nhục nhã chuyển thành giận dữ đến run người, nó oằn mình vùng vẫy thoát khỏi những bàn tay đang phá banh chành lỗ đ** nó, tụi nó muốn nhét cả nắm tay vào cái lỗ toang hoác của nó, vì “tụi tao muốn sục c** trong lỗ đ** mày.” Làm sao có lỗ đ** trai tơ nào chịu nổi? Nó vùng ra, xô hai thằng ngã dúi, tụi nó ỷ phận nó nô lệ phải phục tùng, không trói nó lại, chứ sức hai thằng không khống chế nổi nó, dù nó đã bị hai thằng mần đến kiệt quệ, nó vẫn ráng dùng chút sức lực còn lại quàng áo vào líu quíu kéo cửa lều chạy đi, bước chạy lảo đảo, lẩy bẩy chân trần trên cỏ, cắm đầu ngược lối dòng người, bất chấp những hình phạt nó biết chắc chắn sẽ đổ xuống đầu khi tụi nó bắt được nó lại…
Thằng bé chạy mải miết, tìm về phía cổng chính, leo lên những bậc thang trên triền đồi, chạy qua những luống hoa bụi cỏ, nhưng không biết mình đang định chạy đi đâu, chỉ cần thật xa khỏi căn lều đó, thật xa khỏi hai thằng nhóc trói gà không chặt nhưng bạo ngược có thừa, thật xa khỏi lũ bạn vẫn còn đang chờ tới lượt chơi nó. Nó đã đến gần bãi xe, nơi bày bàn ghế chòi nghỉ giải khát và có người. Tim nó vẫn đập thình thịch, cơ thể trần truồng dưới lớp áo khoác run rẩy khi nó ngồi xuống một băng ghế đá, mông đ** đau đớn đến nỗi nó phải vẹo người khổ sở. Nó đã vùng chạy, nó đã cãi lệnh, nó đã bỏ trốn khỏi buổi “sinh hoạt ngoại khóa” được lên lịch và làm luật chặt chẽ, đồng nghĩa với đòn trừng phạt.
Nó thở dốc, dù nó có thoát khỏi giờ của hai thằng khốn kia thì tụi nó chắc chắn cũng đang bủa đi tìm nó, lát nữa nếu tìm ra thì nó chết ngắc còn tìm không ra… làm gì có chuyện tìm không ra, trốn đâu cho thoát? Nó có thể chui nhủi trong khu du lịch rộng lớn này, nhưng chuồn ra ngoài thì không được vì trên người nó độc một manh áo, không giày vớ không khăn mũ không tiền bạc không điện thoại, phải làm sao? Nó muốn đánh liều ra khỏi đây rồi tìm cách bắt xe lắm chứ, nhưng nhìn bộ dạng thằng nhóc thê thảm rũ rượi thế này, ra khỏi cổng là bị chặn lại ngay, ai dám cho nó lên xe? Trà trộn vào xe lớp khác? Cứ trốn cho hết ngày mặc kệ ra sao thì ra?
Hoặc là nó quay về nạp mạng, tìm thẳng thằng lớp trưởng xin xỏ kể lể, xin thằng lớp trưởng can thiệp để hai đứa kia thôi những trò dâm dơ man rợ quá tay đi (tình cảnh thê thảm lắm nó mới quên không nhớ chính thằng lớp trưởng đã giáng xuống mình mẩy nó bao trò dâm dơ man rợ khác). Có hơi nhục mặt nhưng còn đỡ hơn cơn thịnh nộ nó phải gánh chịu nếu nó trốn đi, mà trốn đi đâu? Về thẳng nhà là không được rồi? Bé có đang để mắt đến nó không, chỉ có bé mới giúp được nó, nó hết nghĩ ra cách gì rồi. Hay là liều mạng đi thẳng ra cổng, rồi tới đâu thì tới? Nó lấm lét nhìn quanh còn chưa quyết được thì…
Ê nhóc! Tiếng gọi làm nó giật bắn mình, quay lại thì thấy tiến lại là gã lơ xe trên xe nó. “Nhóc mày ngồi xe tụi tao đúng không?” Gì đây? Nó đang ngơ ngác thì gã ta đã đến trước mặt: “Tao nhớ mặt nhóc mày mà, đi vài chuyến là không quên nổi. Sao ngồi đây?” Nó không biết trả lời sao thì câu tiếp theo gã chỉ nói thầm cho nó nghe mà như sấm bên tai: “Mày không ngồi bú tụi bạn mày nữa hả?” Cái gì? Sao… Sao lại thế được? Vậy tức là… tức là… “Sao nghệch ra vậy nhóc, mày tưởng tụi mày làm gì trên xe tụi tao không thấy hả? Anh tài để ý từ bữa đầu tiên, càng lúc tụi mày càng lộ, ảnh không nói để coi nhóc mày với tụi kia có làm tới không, mấy đứa con nít mày giờ bạo quá hả.”
Nó ú ớ lắp bắp vì diễn biến mới đột ngột này, không biết nói gì, gã phụ lái chỉ cười cười nói nhỏ, “Ê tụi tao không kỳ thị gì đâu nha, pêđê cũng ôkê nhưng mà mày bóng cũng dâm vừa thôi chứ, lỡ đang trên đường bị chặn xe phát hiện mãi dâm thì tụi tao chết chùm với tụi nhóc mày rồi sao?” Nó lại muốn khóc (mít ướt quá hèn gì bị đè ra mần nhục hoài) mỗi khi có người tưởng nhầm nó là một thằng đĩ bóng lộ nó lại muốn chui xuống đất, nó cố quen với nỗi nhục ngày một khổng lồ nhưng mỗi khi có thêm người biết chuyện nó làm nỗi nhục ấy lại như được làm mới lại.
Gã ta càng lúc càng sát gần nó nói những lời khích bác miệt thị dâm dục, Ê mày rảnh hả, tao cũng nứng mấy ngày nay rồi, tao thử được không, Ê của tao cũng to kha khá đó, cho mày bú không mất tiền… nó de xa khỏi gã, đứng dậy quay đầu định bỏ đi thì đập mặt vào một dáng người cao to lực lưỡng. Chưa kịp biết là ai thì nó đã bị nhấc bổng lên nằm gọn trên vai người đó, bị cắp đi một nước. Chỉ vài người thờ ơ ngó nhìn vì nó vẫn đang sốc chưa kịp ú ớ nói năng gì (còn sức đâu mà la lên). Nó ngước đầu lên thì thấy gã phụ xe lẽo đẽo đi theo, giãy giụa muốn chuồi xuống thì bị phát một cú ngay giữa cặp mông trúng cái móc thọc đ** thốn cả ruột gan, hộc lên một phát xụi lơ đong đưa theo bước chân cuả người đang vác nó.
Tiếng mở cửa xe rồi nó bị tha lên vứt trên lối đi giữa hai hàng ghế. Hoàn hồn lại thì nó nhận ra xe là của lớp nó và hai người đang lúi húi đóng cửa, kéo rèm là phụ xe và bác tài của lớp nó. Chính là bác tài, cặp mắt nhìn thấy những trò nó làm trên xe từ sáng hôm qua không phải là do nó tưởng tượng ra, thì ra từ lần đầu tiên nó lôi đùm dái nó ra khỏi phecmơtuya bác tài đã để ý, và nó thì càng làm càng không còn biết xấu hổ là gì, tra c** giả vào đ**, bú c**, mút tinh dịch từ bao cao su… bác tài mục kích không thiếu trò gì, rỉ tai thằng phụ lái ngay, không nói thì nó cũng sẽ phát hiện thôi, nó làm những trò ấy mà chẳng biết giữ kẽ gì. Có trò thì không lạ, có trò thì khi biết ra là trò gì hai người đều phải nhăn mặt kinh tởm. Nhưng kinh tởm là một chuyện, có dịp may vẫn hốt nó vào xe là chuyện khác.
Lái xe đường trường lạ gì đĩ điếm, lạ gì cả bóng lộ pêđê thèm c**. Có điều bằng tuổi thằng nhóc này thì chưa ai trong hai người thử qua, đi tù như chơi. Nhưng lái xe cho trường học, lại thêm xem diễn sex live show hai hôm rồi, nứng quá không chịu nổi nữa, tối về phòng xóc lọ mà giường bên này nghe giường bên kia xọc xạch rầm rầm. Không gay đâu nhé, chỉ nứng c** thôi, đàn ông dâm tặc thường tình, cũng định đi kiếm thằng nhỏ hỏi chuyện chơi rồi tìm cách kiếm miếng ăn, nhưng tụi nhóc trù ếm kỹ quá, hai người kháo nhau, chắc là làm đĩ cho cả lũ, hình như nó không mặc đồ dưới cái áo khoác ấy đâu ông ạ, có vẻ là hạng khổ dâm như tôi đọc trên báo ấy. Mày nói cũng đúng, vậy tao với mày kêu nó thử xem sao, mồm nào cũng là mồm, không chừng hành hạ nó tí nó lại sướng, chỉ còn hôm nay thôi, mai lại chạy cả ngày rồi.
Sao mà may quá, chưa kịp tìm ra nó thì nó đã nạp mạng, không cần biết nó mọc từ đâu ra, thấy nó ngồi một đống lập tức trái phải trước sau kẹp nó vào rồi hốt lẹ đi ngay. Thằng bé quả là ngoan ngoãn, xem nó lóp ngóp dưới sàn kìa, nhìn cũng điển trai mạnh khỏe mà bệnh ra phết. “Thôi cởi ra đi còn ngại gì nữa.” Thằng bé sau cú sốc đã hiểu ra tiếp theo chuyện sẽ đi về đâu trên chiếc xe kín mít này, van lạy bằng hết sức cùng lực kiệt của nó, làm ơn, làm ơn, nó không phải gay, không phải đĩ, tha cho con đi anh ơi, chú ơi, bác ơi, ông ơi, con còn nhỏ lắm, đừng bắt con cởi đồ ra, làm ơn đừng bắt con làm gì mà, tội con lắm.
Nếu thằng nhóc học được bài học gì trong sự nghiệp nô lệ còn non trẻ của mình, nó phải hiểu rằng càng van xin càng khiến những kẻ sẵn dã tâm nứng hàng hứng chí. Thân nó là để trao dâng cho người ta chiếm đoạt và dù nó có chống cự, người ta cũng sẽ chiếm đoạt, chỉ càng đau đớn hơn mà thôi. Lời qua tiếng lại, bợp tai đá đ**, cuối cùng nó phải nhục nhã cởi bỏ manh áo sót lại trên người, lộ hàng nguyên con trong ồ à kinh ngạc của hai gã đàn ông một trung niên một cũng chẳng còn thanh xuân là mấy. “Coi thằng nhóc đeo gì trên c** nó kìa.” “Dái nó nữa.” “Coi bộ mày cũng bệnh nặng lắm rồi mà còn giả bộ làm eo. Thôi bú lẹ lẹ đi rồi tụi tao thả mày ra chứ ngồi đó sụt sùi cái gì, ngữ như mày lạ gì nữa.”
Trong cảnh tranh tối tranh sáng trên chiếc xe 50 chỗ ngồi quây rèm chạy máy lạnh rười rượi, thằng bé rũ rượi ngước mặt từ từ vươn lưỡi ra bắt đầu liếm láp con c** của gã tài xế khốn nạn gần bằng tuổi ba mình. Rồi mút. Rồi bú. Rồi dĩ nhiên bị con c** hôi hám to đùng dài sọc đen đúa đã qua nhiều chinh chiến thọc như piston vào cuống họng. “Hú hú!!! Sướng quá!!!” Sặc sụa. Nhưng c** không dừng lại. “Nghề của chàng mà lại!” Lút cán. Rút ra đâm vào nhanh như sục c** bằng tay. “Đã quá trời ơi, mồm đĩ làm gì nhỏ nhắn xinh xắn thế này.” Không đếm xỉa tới sinh vật đang oằn oại co giật ngạt thở bên dưới. Nắm tóc dí mặt sâu vào mớ lông đen thui bốc mùi, dộng phầm phập. Không thở được. Không nuốt được. Không ngậm hàm lại nổi nữa, cứ há hốc, mũi dãi ào ạt, cố tìm vài tích tắc để hít vào giữa những lần nghẹn họng. Ư ư, a a, á á, ứ ứ, hự hự, phặc phặc, bầm dập, tả tơi, lõa lồ, ngắc ngoải…
Mắt dại đi, tay quơ quào, không còn là thằng người mà còn tệ hơn con heo, con chó. Bé ơi, cứu anh. Chỉ vừa có chút niềm tin vào con người vì bé là kẻ duy nhất không-xấu quanh anh, một chút nghỉ ngơi vì vài đứa hình như đã có chút lòng thương hại, đã lại bị dập tắt ngoéo đi vì hai thằng bạo dâm độc địa, và hai thằng già khốn nạn thấy con nít cũng không tha này. Anh thảm lắm rồi bé ơi, cứu anh được lần này nữa không… Người ta nói, địa ngục đau đớn khôn xiết là vì dưới đó vẫn mơ thấy được thiên đường nhưng không thoát khỏi ác mộng, nó bám víu lấy chút hy vọng rằng có cứu tinh độ thế, chỉ càng khổ sở thêm thôi, vì có khi nào có ai hiện ra cứu nó giữa lúc nó đang bị hành hạ thảm thương?
Suy cho cùng chỉ là bú một con c** nữa thôi, dù là con c** trung niên đầu tiên trong đời nó nhưng ngoài chuyện có hơi to hơi đen hơi hôi hơn c** non bình thường thì cũng chỉ là một khúc thịt nữa đâm vào họng nó, có gì phải khóc hở chàng trai? Muốn khóc thì đợi khi thằng phụ lái chịu hết nổi, không ngồi xóc suông mà vòng ra sau lưng nó nắm hông nó lôi đ** nó dậy, mò mò cái móc ác nghiệt vẫn chỉa thẳng vào dâm huyệt của nó, bình phẩm vài tiếng, phát bôm bốp vào cặp mông tê dại (không thấy bầm đen sao còn bồm bộp mãi), do dự thoáng qua rồi lắp c** vào chiếc lỗ thênh thang mời gọi, thấy rộng như lồn bèn tha hồ nắc, hai khúc thịt hai phía nhịp nhàng xiên nó dập nắc như kéo cưa lừa xẻ bên dưới; lúc đó hẵng khóc.
Cũng chẳng thể thành tiếng, cũng chẳng có ai nghe. Nó sống ở thời nào đây mà như quay trở về thời kì chiếm hữu nô lệ đen tối nhất trong lịch sự phát triển của loài người. Những kẻ khốn nạn quanh nó có phải đã tiến hoá ngược, sao thấy trai tơ đau khổ đớn hèn cứ nhào vào quất tới bến không cần biết nó muốn hay không, cứ lật sấp đè ngửa nó ra mà vày vò quăng quật? Quả báo đâu, trả giá đâu, kiếp trước nó phạm tới tội ác tày trời gì mà kiếp này phải chịu đựng vậy? Còn bọn chúng nhởn nhơ, thỏa mãn, kiếp sau liệu có bị trời phạt? Sao trời không phạt chúng ngay lúc này, cho nó được thoát thân?
Tối mày tối mặt đến độ không nhận ra cảm giác co giật quen thuộc của con c** trong miệng, của dòng chảy ào ạt ấm nóng dưới đ**, những rên rỉ gào thét cực khoái hơi hơi dứt, nó được kéo ra để thẫn thờ lấy lại tỉnh táo để nhận ra nó vừa làm đĩ thêm cho hai gã đàn ông nữa, lần này không còn là nam sinh, thanh niên thanh tú, mà là đàn ông cu đen nắc lồn. Rồi ngả ghế dài ra nằm cạnh nhau, nó tiếp tục phục vụ tăng hai bằng cách nhún trên một khúc cong người bú khúc kia, hai khúc đã qua đỉnh cứ từ từ tà tà không việc gì phải vội ngóc đầu cương lên, hai gã cứ từ từ mà hưởng cảm giác được mátxa chuyên nghiệp, lim dim sướng khoái, chỉ có thằng nhóc ngồi bên trên cứ phải cố gắng co bóp lỗ hậu, phùng mỏ hóp má tìm cách xử lý cho nhanh trong vô vọng.
Có lẽ phải đến cả thế kỷ lưỡi nó mới nếm vị tanh nồng lần hai, thêm một thế kỷ nữa đ** nó mới hứng được nguồn tinh khí nóng hổi. Miệng nó còn đàn hồi được chứ giờ thì nó đã chấp nhận đ** nó tan nát rồi. Cuối cùng đã thỏa mãn, bác tài đẩy nó xuống xe không chút nhẹ tay, khiến nó suýt ngã dúi dụi vì đôi chân tê dại sau trận đ* bất ngờ. Nó gắng lết được vài bước khuất khỏi chiếc xe oan nghiệt, sau gáy vẫn còn hai cặp mắt dâm dục dõi theo, ngồi bệt xuống, thân thể rã rời, đ** lại tươm tinh xối xả. Trời đã về chiều, vẫn còn nắng nhưng màu đã bạc, khi mắt nó quen được với ánh sáng thì đây, chạy trời không thoát…
Cơn giận của thằng lớp trưởng thật không bút nào tả xiết, hai thằng đã để xổng nó líu ríu sợ sệt mất mật, thỏ đế mà đòi bạo dâm, khống chế một thằng nô lệ yếu xìu không nổi mà đòi hành hạ. Không phải là đang chốn đông người thì thằng lớp trưởng đã đập tụi nó một trận ra trò. Chửi bới một hồi trói gô hai đứa nó lại quẳng vào lều, để đó xử sau, sáng nay một chuyện giờ thêm chuyện nữa, tụi nhóc này không dạy dỗ không xong, chơi đĩ là một nghệ thuật, người quản nô là một nghệ sĩ, cứ để xổng để lộ thế này thì chết cả lũ. Ừ thì cũng có lúc thằng lớp trưởng nổi máu liều, chơi tập thể thằng bé giữa nhà thi đấu, nhưng số nó may, mạng nó lớn, vía nó át hết lũ âm binh, còn tụi này trói gà không chặt, thằng nhóc muốn bại xụi rồi mà còn để nó chạy đi đâu mất hút.
Mặc kệ lũ loi choi chơi mấy trò bao bố cà kheo dở hơi, nó xua người đi lùng sục. Lần này nó lo lắng thật, nó dự liệu rằng thằng nhóc thoát ra sẽ trốn luôn, vỡ lở cũng chết dở mà không thì về cũng mất chút uy lực: được một lần nó sẽ tìm cách nổi loạn lần nữa, thằng nhóc này mệt ghê, lúc thì nhũn như con chi chi lúc thì trở chứng thế này. Có vẻ chuyện là do hai thằng kia bày trò quá lố, hỏi cho cặn kẽ rồi phải phạt hai thằng thật nặng làm gương mới được. Ngồi một lúc trên đống lửa thì điện thoại báo là tìm thấy rồi, nhưng “tình hình phức tạp.”
Vài thằng nhóc nhanh trí chạy tìm khu đậu xe, đến nơi vừa kịp lúc thằng bé bị vác lên xe. Tụi nó trợn mắt sửng sốt khi thấy chiếc xe từ từ giăng rèm kín hết. Biết sắp có chuyện hay ho động trời, tụi nó lập tức báo về cho thằng lớp trưởng, cử một đứa bạo dạn nhất lại gần lén lén kiễng chân tìm chỗ che rèm chưa kín nhìn vào. Dù từ ngoài sáng nhìn vào xe tối thui, cũng chẳng nghe thấy gì nhưng cảnh hai hiếp một thì chẳng còn gì lạ với nó, nó nhanh chóng nhận ra hai bóng người đang hì hụi với thằng nhóc quỳ trên sàn xe khuất sau dãy ghế là ai và đang mần gì.
Khi thằng lớp trưởng tới, nó cũng sửng sốt một lúc, nó nghĩ ngợi một hồi, thằng nhóc chắc không phải cùng đường hóa điên chịu tình nguyện làm đĩ cho hai gã ấy, để làm gì? Nhìn cảnh nó bị chơi cũng bạo ngược ép uổng lắm, theo logic duy nhất thì thằng nhóc đang bị hiếp, lý do chỉ còn có thể là hai gã đã bắt gặp lúc nó làm chuyện đĩ điếm trên xe. Hóa ra những trò tụi nó bày ra cũng có người nhìn thấy, hoặc do tụi nó quá dạn quá quen mà mất cảnh giác, chạy loạn cả lên trên xe không bị để ý phát giác mới lạ, hoặc do thằng nhóc (cứ đổ cho thằng nhóc) ngu ngốc không biết ý tứ.
Nhưng hậu quả hóa ra chỉ có thằng nhóc lãnh, hai kẻ dâm dục trong xe dường như biết mà không thèm nhắc nhở tụi nhóc, chỉ tìm dịp xài thử thằng nhóc, và hiện giờ cũng chẳng để ý có tụi nhóc đang thập thò lén nhìn. Và lén quay phim lại nữa. Không dễ dàng gì để tìm một chỗ đủ sáng cho máy quay dù xịn quay ngược từ trời sáng vào xe tối, nhưng tụi nó đã liều mạng leo lên đầu xe mà áp máy quay vào, tuy rung rung mờ mờ nhưng hai (cộng một) dáng người trần truồng khó lẫn với ai, quay cả biển số vào là xong. Lúc hai gã nằm ngửa ra thì đổi chỗ sang cửa hông, có hơi tối hơn nhưng bù lại thấy mặt. Vậy là có thêm tang chứng như lúc sáng tống tình gã phụ trách to đầu mà ngu. Hai gã này thì sao? Cứ từ từ để đó, đầu óc dâm tặc nham hiểm của thằng lớp trưởng bắt đầu tính toán, đã nắm thóp được hai ông rồi, già mà dâm.
Tụi nó bỏ chạy núp trước khi thằng nhóc bị ném khỏi xe, rồi cũng như thằng nhóc chuồn khuất trước khi bị bắt gặp – lần này là giấu đuôi cho kỹ thật sự, lỡ rồi thì chịu nhưng không lặp lại sai lầm. Thằng nhóc cụp đuôi tiu nghỉu khi nhìn thấy lũ bạn cùng lớp, nhanh chóng bị giải về lều, chân ướt đẫm tinh dịch chảy vung vãi khắp lối đi, vành lỗ đ** buông thõng cảm giác như phấp phới trong gió chiều. Phản xạ của thằng nô lệ trong nó khiến nó run bắn vì lo ngại những đòn thù mới, và nhục c** hơn, cơn đau hứa hẹn lại kín đáo làm nó nứng.
Nhưng nó thấy hai thằng hành nó chết dở đang bị trói gô giữa lều, thằng lớp trưởng bắt nó kể đầu đuôi tường tận, sống lại nỗi nhục mới toanh vừa nãy, đối chất với hai thằng kia xong thì quyết định cho nó nằm nghỉ hết khung giờ này. “Không phải tao thương hại gì mày nhưng coi như bị hiếp vậy là đủ trừng phạt bước đầu rồi, chừa tật xổng chuồng chạy lung tung nghe con, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa tai hại chưa. Mày thấy đó, lần này tụi tao không làm gì mày cũng tự dẫn xác nộp mạng cho người ta. Cuối cùng thì cũng quen đường làm đĩ rồi.”
Phải, nó bị bắt cóc nhưng đúng là nó tự dâng thân mình cho hai gã khốn đó, còn trách ai, vài cái lắc đầu, vài cái vái lạy, vài câu xin xỏ làm sao làm nguội đi lửa dâm trong c** đàn ông? Nhưng tụi mày không làm gì tao ư, ai đeo những thứ ác nghiệt này lên hạ bộ tao? Ai bắt tao uống nước đái thay trà, nuốt tinh dịch thay sữa? Ai hành hạ không nương tay lỗ đ** tao, thọc vào tới những chỗ sâu hút trong cơ thể tao, những nơi lẽ ra không bao giờ được thấy ánh mặt trời lại bị tụi mày xâm hại dã man? Nó đã bị vắt cùng kiệt sức lực, nằm thở hắt, chẳng còn nổi nước mắt để lăn dài.
Thằng lớp trưởng định bụng bày trò làm nhục nó thêm tí nữa giữa những trận chung kết trò chơi tập thể, lôi nó ra cho nó nhảy bao bố chẳng hạn, nhưng nhìn bộ dạng nó có lôi ra nó cũng nằm xụi lơ, đành để nó nằm đó. Tạm xử hai thằng học đòi bạo dâm này, ác tâm có thừa (trò banh đ** nhét cả nắm đấm vào sục c** nó có nghe nói, nhưng đ** người chứ có phải ống cống đâu mà banh ra tới mức đó? tụi bay chơi cũng chừa người ta chơi với chứ, thằng nhóc mai mốt chắc cũng có ngày nếm trải nhưng không phải bây giờ, muốn cũng phải luyện từ từ) nhưng tay nghề còn non kém, lại yếu nhớt mà bày đặt. Tao cho tụi bay hết ho he luôn.
Cởi quần hai thằng nhóc lúc này mặt cắt không còn giọt máu, tịch thu quần lót, thằng lớp trưởng buộc túm bìu dái của một thằng rồi vòng dây buộc túm bìu dái thằng kia bằng đầu dây còn lại. Kéo quần lên dây lòn ra khỏi lưng quần nhưng không đi tách xa ra được vì dây túm dái rất chặt, muốn liều bứt dái thì cứ việc giật ra. Hai thằng nhóc riu ríu vào nhau nhìn đến tội, bị đem ra chơi trận chung kết chạy ba chân, tụi nó chơi thằng nhóc nhiều mất sức, nhiều trò vào đến cùng lắm bán kết là thua, chỉ có trò này và trò nhảy bao bố ráng vào đến chung kết cốt để đem thằng nhóc ra làm trò cười, nhưng giờ hai thằng nhóc này thế chỗ.
Thắng thì không bị phạt nữa, làm lớp thua thì tối nay chuẩn bị tinh thần nhé. Một, hai, ba! …ráng cố gắng chạy, không đều vì không tập trước, té sấp ngửa dúi dụi oai oái eo éo, đám đông nào biết đau đớn do sợi dây chuồi ra từ lưng quần hai đứa… và lóp ngóp về bét, hai bìu dái chắc cũng bị nghiến bầm dập. Tội nghiệp, thằng lớp trưởng dòm hai thằng đang sùi bọt mép nằm thở, nếu thằng nhóc không chịu gượng dậy thì hai đứa bay sẽ thay nó hầu cả lớp tối nay. Hai đứa đau thốc tháo, van xin tha tội, để coi đã, giờ thì câm miệng bò lại vào lều đi, tụi bay trói hai đứa nó lại nhưng đừng tháo dây nối dái, quân tử nhất ngôn, tao cho tụi mày cơ hội chuộc tội, không xong thì phải nhận trách nhiệm – nội quy đã ghi rõ rồi còn gì.
Thằng lớp trưởng kệ cha hai thằng ngốc kêu gào, vào lều dựng thằng nhóc dậy, cho nó cởi bỏ đống đồ tra tấn – cả ngày rồi còn gì – rồi mang giày vớ và bộ quần áo tháo khỏi thằng hình nộm bằng bong bóng. Nó ngạc nhiên nhưng cun cút đi theo lũ bạn. Thằng lớp trưởng còn nhiều thứ phải làm, nhiều kế hoạch muốn hoàn thành trong chiều nay…
Những buổi dã ngoại không thể thiếu trò chơi lớn, là con nít nhiều đứa rất thích giải mật thư tìm kho báu, trí tuệ chúng được kích thích và niềm vui sướng khi tìm ra kho báu trước tất cả mọi người khiến chúng lâng lâng như tìm được kho báu thật, dù thường chỉ là vài hộp bánh kẹo tượng trưng. Tuy internet, điện thoại 3G khiến cho trò giải mật thư không còn khó khăn vì chỉ cần tra Google là ra đáp án, nhưng trò chơi lớn vẫn hấp dẫn nhiều đứa còn trong tuổi thơ ngây.
Thằng lớp trưởng tin chắc năm nay lớp tụi nó sẽ qua hết các chặng, tìm được kho báu đầu tiên, vì tối qua nó đã chơi ăn gian: lớp nó hối lộ vài thằng cán bộ đoàn năm trên bằng cách cho tụi nó tham gia đ* thằng bé, sướng rồi thì phun ra mật thư giải thế nào, đặt ở đâu, có những thử thách gì. Biệt đội nó phái đi tham gia chơi trò chơi lớn là những thằng thông minh nhanh nhẹn, cứ theo chỉ dẫn mà đi, giờ này tụi nó đã đến được nơi có kho báu, chưa có dấu hiệu gì của những lớp khác, nhưng thời gian đang rất cấp bách. Vì tụi nó còn thiếu tín vật.
Phải có tín vật mới mở được rương kho báu, mỗi lớp sẽ được cấp một tín vật khi hoàn thành xong nhiệm vụ mà phụ trách lớp đó giao cho. Có lớp chẳng cần làm gì, phụ trách dễ tính đã đưa ngay tín vật cho tụi nó. Có lớp thì chỉ cần làm vài chuyện nhảm nhí là có tín vật trong tay. Còn lớp nó chẳng hiểu phụ trách mắc chứng gì mà bày trò chơi khó tụi nó, bắt sưu tầm đủ 100 loại hoa trong thung lũng đem nộp: đ* má vậy là sao? Thằng lớp trưởng lờ mờ nghĩ ra gã phụ trách ban sáng bị làm nhục bày trò trả đũa: gã nhường cho anh phụ trách còn lại việc quản lý và giữ cả tín vật, còn gã thì biến mất không thèm dính đến tụi nó nữa, cả buổi không thấy đâu.
Anh phụ trách này quả thật cứng đầu nguyên tắc: tìm được vài chục thứ hoa là hết rồi, lấy đâu ra 100? nhưng nói mãi cũng không thèm đưa tín vật (anh ta chưa biết mình đang chọc tổ ong) Anh ta có vẻ đã được gã kia dặn là phải hành tụi nhỏ ra trò, phải nộp không sót một bông (khu du lịch cấm hái hoa mà phụ trách dám bày ra trò này), vốn trong người sẵn máu chỉ huy trịch thượng, không bỏ lỡ cơ hội ra vẻ ta đây khệnh khạng. Thói đời thường là vậy, chỉ cần có chút quyền lực dù nhỏ bé tới đâu người ta cũng lạm dụng để tìm thú tiêu khiển cho mình. Dòm tụi nhỏ sốt vó chạy tìm những bông hoa tí tẹo phù du, anh ta phì cười khoái trá, chỉ là một trò chơi nhảm nhí, chẳng cần phải nghiêm trọng vậy lát nữa hết giờ anh ta cũng đưa tín vật cho.
Nhưng thằng lớp trưởng thì nóng máu lắm rồi, nó mà điên lên thì kêu tụi lâu la nhào vô lột đồ gã hiếp luôn cho chừa tật lớn lối. Nhưng nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, không phải chuyện gì cũng giải quyết được bằng bạo lực, nó quyết định cho thằng đĩ nô lệ một sứ mạng cao cả: Dụ dỗ anh ta trao tín vật cho tụi nó. Anh ta vừa bỏ đi đến khu toalét dưới chân đồi. Không cần biết nó làm cách nào, phải đem được tín vật về, và một yêu cầu nữa. Thằng lớp trưởng dặn dò thằng nô lệ xong, vả vài cái cho tỉnh, rồi mặc cho ánh mắt chết lặng khẩn cầu của thằng nhỏ, đẩy tới cửa toalét nơi anh phụ trách vừa khuất bóng.
Đóng vai một thằng bot thèm c**, thằng nhóc nghẹn ngào chứng kiến cảnh chính mình dâm dê đến gần chỗ anh phụ trách đang móc c** khỏi quần đứng đái, muối mặt giả vờ nhìn ngắm say sưa dâm dật con c** lấp ló của anh: “Anh nhớ em không, anh phụ trách lớp em mà, anh đẹp trai mà… mà… của anh cũng đẹp nữa.” Anh ta nhận thấy ngay sự bất thường, đái xong nhanh chóng vảy c** rồi đút vào. Nó nghĩ vẻ dâm tiện hiện trên mặt nó quá đểu cáng, nhưng nó không có thời gian, thế là bất chấp thể diện, nó nhào tới ôm lấy anh rồi nhét tay vào lỗ quần chưa kịp kéo, mồm bắt đầu lải nhải “Anh ơi, anh ơi, cho em yêu anh đi, em thích anh lắm, em thích anh từ lúc mới nhìn thấy anh, anh cho em bú anh một lần đi.”
Có phải đây là lần đầu anh phụ trách bị một đứa pêđê tấn công trong toalét? Anh ta xô nó ra rồi nạt, “Em thôi đi, anh không làm chuyện đó. Ra ngoài ngay, không thì…” không thì sao, anh cũng không biết, “không thì anh sẽ kỷ luật em đó.” Kỷ luật bằng cách nào đây, nó thấy anh dợm bước đi thì luống cuống quỳ xuống ôm chặt chân anh: “Anh ơi anh làm ơn, lớp tụi em cần tín vật, anh đưa cho em để em lập công với lớp, em sẽ phục vụ anh tận tình, anh làm ơn, làm ơn đi mà!” Thì ra vậy, anh ta nói: “Cần thì anh đưa cho, lớp em sao lại làm vậy?”
Không, không, lớp em không biết chuyện này đâu, anh đừng nói ai biết, em thích anh quá nên mới làm thế này, anh tha tội cho em, em lỡ thương anh mất rồi, cho em bú một lần thôi anh, rồi em sẽ không làm phiền anh nữa, xem như tín vật là kỷ niệm của anh cho em để em nhớ tới anh, em thèm muốn anh lắm, anh đẹp trai, đẹp… c** anh khiến em không kìm lòng nổi… Thằng nhóc lải nhải tuôn ra những lời giả dối, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở muốn ứa nước mắt của nó càng khiến lời nó có vẻ đáng tin. “Tội em mà anh ơi, một lần này thôi,” nó sợ anh ta dùng dằng lâu mất thời gian, ghì chặt chân anh, tay bóp hai bờ mông và vục mặt vào đũng quần anh hôn hít không thua một thằng đĩ thật sự.
Cha sinh mẹ đẻ chưa ai khen anh phụ trách đẹp trai, nhan sắc cùng lắm chỉ trung bình, c** cũng tầm tầm dáng người cũng thường thường, nên khi được bốc lên mây và đũng quần được một thằng nhóc xinh xắn xìpo xìtin hôn hít liếm láp, anh muốn xô ra nhưng c** thì phản phé bắt đầu độn quần cương lên. Thằng nhóc vẫn hôn hít túi bụi miệng lải nhải yêu anh, thương anh, thèm muốn anh. Ok ok ok bú thôi nhé, một lần thôi nhé, không có lần sau nhé, nhưng vô buồng cầu đi em, đừng đứng ngoài làm chuyện này. Thằng nhóc không biết phải buồn hay vui, tuyệt vọng hay mừng rỡ. Trình độ làm đĩ lạy lục van xin đã đạt mức pro đến nỗi chưa đầy 10 phút nó đã tự mình thuyết phục được thêm một tay trai thẳng cho nó bú c**.
Thằng lớp trưởng đã dặn nó diễn càng dâm dơ càng tốt, và nó cay đắng nhận ra nó diễn vai dâm dơ bệnh hoạn quá đạt, đến nỗi không biết đâu là chính nó tự nguyện đâu là bị ép buộc, không còn chút giữ kẽ xấu hổ hay mảy may nhục nhã, nó đặt anh ngồi trên bồn cầu rồi quỳ giữa háng anh, tụt quần anh xuống, sì sụp bú liếm, tay vân vê đầu vú anh tay lôi c** mình ra sục, cốt để anh thấy nó đang nứng đến thế nào. Anh phụ trách không phải hạng hiền lành, từ hạng người ta đây thích hoạnh họe đến hạng người có máu dâm đãng cách nhau không xa, c** đã được mồi cứ thế nắc.
Trong cái toa lét nhỏ dưới chân đồi, thằng nhóc tự nguyện hiến mình bú con c** trai đã trưởng thành thứ tư trong chuyến đi này, không biết nó có nhớ được là tổng cộng bao nhiêu thằng đàn ông đã chơi nó không lỗ này thì lỗ kia, đếm được bao nhiêu lần nó phải nộp mình “hy sinh vì lớp”, không biết nó có nhận ra tính cả con c** này thì nó đã nếm qua 100% lượng c** trên chiếc xe lớp nó? Không còn ai trên xe không biết nó là thằng đĩ dâm tặc hám c**, bí mật đã phơi bày, nó có biết điều đó có nghĩa là khi bước lên xe nó không cần phải giấu diếm thân phận nữa, nó có biết điều đó có nghĩa là chuyến trở về của nó sẽ gập ghềnh hơn bội phần lúc khởi hành?
Nó chưa thể nghĩ xa đến thế, vì nó còn phải chăm chú phục vụ con c** trong miệng nó. Anh ta không được dai sức lắm, nhưng khi tới cơn, tinh dịch phọt ra cũng ào ạt như thác đổ xuống họng nó. Nó phải kéo ra để lỗ tiểu anh nằm gọn trên lưỡi nó, hứng từng dòng tinh dịch nóng hổi vừa thổi vừa ăn, phồng má giữ trong miệng. Nó giúp anh mặc lại quần khi anh còn đang đê mê trong những phút giây hậu cực khoái, chợt nhớ ra thằng nhóc vẫn đang sục c** khí thế dưới chân, anh móc túi thảy cho nó tín vật rồi không đợi nghe tiếng cảm ơn phát ra lúng búng từ khuôn miệng đầy tràn tinh dịch của nó, anh rảo bước đi, tốt nhất là đi xa khỏi cái toalét đó rồi nghĩ ngợi gì cũng chưa muộn. Việc anh đã làm có vẻ là sai, nhưng đúng là quá sung sướng.
Thằng nhóc tiếc rẻ đút c** vào quần, nó cũng muốn xuất tinh lắm rồi vì cả ngày bị kích thích bởi nào móc nào c**, tinh dịch đã lại được sản xuất đầy trĩu nặng trong dái nó, nhưng không muốn trễ nải thêm tích tắc nào, nó nhào ra tìm đến chỗ thằng lớp trưởng, đưa nó tín vật – một nhiệm vụ hoàn thành, và há miệng le lưỡi cho nó thấy đống tinh dịch đang chực trào ra trong miệng nó – hai nhiệm vụ hoàn thành. Thằng lớp trưởng nhe răng cười hài lòng, kêu nó nhả đống tinh dịch vào một chai nước rỗng rồi cả bọn quay về khu lều trại, chiều nay chắc chẳng còn mống phụ trách nào dám nhìn thẳng mặt tụi nó nữa.
Nó thoáng ngạc nhiên vì không phải nuốt hết như mọi lần (chuyện nuốt hay nhả với nó cũng chẳng khác biệt gì, cái gì dù kinh tởm đến mấy nuốt mãi cũng thành quen, chưa kể thực ra tinh dịch cũng có phần bổ dưỡng) nhưng chẳng muốn biết lý do, thằng lớp trưởng bao giờ cũng có tính toán, phần nhiều là càng thiệt thòi cho nó về sau nên nó cũng chẳng nhẹ nhõm được là bao. Không biết đã đến giờ về nhà khách chưa, thằng nhóc tối tăm mặt mũi từ sáng đến giờ không biết lịch hoạt động thế nào, nhưng nó nghe thấy tiếng nhạc và tiếng cười nói ồn ào đã bắt đầu vọng lên từ sân khấu bán nguyệt trên sườn đồi: trường nó tổ chức hội diễn văn nghệ luôn ở đây rồi mới về nhà khách.
Thằng lớp trưởng trước khi quay ra tất bật chuẩn bị tiết mục văn nghệ của lớp, vui vẻ hỏi thằng nhóc: “Mày đoán xem ai giữ lượt chơi mày từ giờ đến 8 giờ?” rồi chỉ tay vào ngực. Thằng nhóc bị đẩy vào trong lều, vài đứa đợi sẵn lột đồ nó ra, nó trần truồng trong hoang mang khi thấy tụi nó đưa cho nó chiếc quần xịp bảy màu mỏng dính nhỏ xíu nó được dặn đem theo từ nhà, nó tròng vào không che nổi con c** đang cương cứng căng mọng, một thằng nhóc vừa quàng cho nó chiếc khố làm bằng rơm và bìa cáctông vừa giải thích:
Tụi tao đâu thể để mày ở truồng lên sân khấu được?
Nếu toàn là đực rựa thì hội diễn văn nghệ đám nhóc phải diễn cái giống gì? Bóng bóng thì đơn ca, song ca, tam ca tứ ca ngũ a ca… khùng khùng thì ngâm thơ, kể chuyện, múa lửa; hết thuốc chữa thì nhảy high heels (bị chọi dép té lọi giò ráng chịu), cái lớp quỷ sứ của chúng ta bữa nay sẽ diễn màn gì mừng 20.11?
Tiết mục gì mà phục trang toàn quấn khố và đội vành lông chim, trai tráng chân đất ngực trần (trong tiết trời Đà Lạt chịu không nổi phải trùm áo ấm trước khi ra sàn diễn)? Tiết mục gì mà đạo cụ hoành tráng, đi mượn cả cồng chiêng, làm cả ngai vàng, kiệu rước? Tiết mục gì mà bối cảnh hoành tráng, ba quân tiền hô hậu ủng gươm giấy giáo tre, khiêng phông nền bằng xốp chạy tới chạy lui trên nền nhạc mix dập dồn? Tiết mục gì mà có một em giả gái “xinh đẹp” tuyệt trần đóng vai công chúa chờ phò mã cầu hôn? Tiết mục gì mà không chỉ một, tới hai phò mã đòi công chúa? Chính là hoạt cảnh sử thi sống động có một không hai: Sơn Tinh Thủy Tinh.
Trời sẫm dần màu tím hoàng hôn, tắt nắng không chụp hình được, các trò chơi vận động đã khép lại (đám nhóc chơi đĩ mất sức quá độ thảm bại trong hầu hết mọi trò chơi, nhưng cũng có thể là do cố tình chơi xìu xìu để giữ sức “chơi” trò khác), trò chơi lớn cũng đã có người chiến thắng, cả trường dần dần tụ tập về khu lều trại và khán đài vòng cung quanh sân khấu bán nguyệt, bắt đầu ăn tối, thưởng thức văn nghệ, điểm quân số, không được lang thang nữa.
Thằng nhóc xiêm y trang điểm xong xuôi vẫn đứng như trời trồng, nó không hề được cho biết trước trò diễn văn nghệ này. Thằng lớp trưởng chỉ nói gọn là hoạt cảnh nhạc kịch thì không có lời thoại, chỉ có một đứa dẫn chuyện trong cánh gà và âm nhạc là đủ, nó khỏi lo đi, vai diễn của nó không phải làm gì nhiều đâu. Nhưng thằng nhóc thì lo sốt vó, tụi nó còn gì chưa dám làm ngoài chuyện bêu nó ra trước trường trong bộ dạng gần như trần truồng thế này, bôi dầu bóng bóng lưỡng loang loáng toàn thân, dù phủ quanh phần dưới nó là chiếc khố bằng bìa cứng và lớp rơm rậm rì, đùi non da thịt bên dưới chỉ thấp thoáng lộ ra, nhưng cái quần xì bảy màu của nó không đủ to để nó hết cảm giác lõa lồ.
Công bằng mà nói tụi nhóc đóng vai quần chúng cũng cởi trần khoác giáp bằng bìa cứng thôi, nhưng dưới cái khố, đứa quần lửng đứa quần đùi đứa quần thể thao, chẳng đứa nào phải phơi xịp ra như nó. Cũng chẳng đứa nào phải bôi dầu bóng cho ánh điện lấp lánh khắp người như nó, vì nó đóng vai chính nên phải nổi bật chứ sao. À, nó đóng vai chính nào mà phải 99% nude bóng lưỡng toàn thân như thế? Vai phản diện Thủy Tinh chứ còn ai vào đây. Tút lại xong xuôi cho vào studio chụp hình chắc chẳng ai biết nó đã bị hành hạ dồn dập không ngơi nghỉ cả tuần lễ nay: vai rộng ngực nở, bụng thon chân thẳng, mông nẩy đùi săn, cơ bắp chắc khỏe mà chưa cuồn cuộn, nổi rõ nhưng không u cục, cơ thể thiếu niên không một gam mỡ, khuôn mặt thì thôi rồi một chút má hồng son bóng, lên đèn ai cũng phải xiêu vẹo.
Nhưng thằng thiếu niên xinh trai đó đứng không nổi, tụi nó cũng biết thế nên “thương tình” cho nó ngồi trên một cái kiệu tự chế do bốn thằng khiêng, cả vở kịch không phải đứng lên làm gì. Chỉ là một cái ghế đơn giản và, gắn trên ghế là một con c** giả đơn giản, tụi nó lo đ** nó há to quá tinh dịch còn trong đó chảy ướt quần ướt ghế người ta thắc mắc, nên cho nó chèn c** giả vào để nút lại, thấy chưa, tụi nó cũng chu đáo với nó lắm chứ! Nó vạch đáy quần xịp sang một bên nhét đầu c** giả vào khe đ**, từ từ ngồi xuống, lẽ ra phải tỏ ý biết ơn chứ không nên nhăn nhó cay đắng.
Thằng lớp trưởng bắt đầu cho tập dượt lại lần cuối trước khi vào trong cánh gà chờ ra diễn, không chờ được nó loay hoay trong cảnh đông người tụ tập qua lại, hất đầu ra hiệu, lập tức vài bàn tay ấn vai nó xuống cái sụt, nó nấc lên một tiếng đ*c ngầu rồi ư ử như con chó bị đạp, chấp nhận cảnh mình bị đâm lên từ dưới lút cán trong một phát, mông chạm mặt ghế yên vị. Diễn tập một lần để nó biết chỗ nào phải giơ tay, chỗ nào phải vung nắm đấm, chỗ nào phải khoanh tay hếch mặt lên trời, nhưng nét mặt nhân vật Thủy Tinh của nó chỉ có mỗi một biểu cảm nhăn nhó khó chịu, má hồng đỏ chín cà chua vì sự lõa lồ trần trụi và cơn thốn nắc trong đ** mỗi lần dâng hạ “kiệu” khiến nó mụ mẫm cả người.
Tụi nó dám đưa nó ra diễn trước toàn trường gần như hoàn toàn trần truồng với một con c** giả chèn ngược trong hậu môn như thế này sao? Nó tìm thằng lớp trưởng cố gắng đánh động sự chú ý của thằng ấy, mày tha cho tao đi, sao mày có thể đối xử với tao tàn mạt sát ván như vậy, còn gì nhục nhã ê chề hơn nữa mày chưa làm tới? Nhưng thằng lớp trưởng sau khi gằn giọng dặn dò nó xong chỉ đạo diễn cả bọn, lờ tịt nó: thì mày chỉ ngồi một chỗ thôi không bắt mày diễn xuất gì hết, còn đòi gì nữa? Tao khổ công bày ra vở kịch này chẳng qua chính là để làm nhục mày giữa toàn trường, mày biết thừa còn van lơn gì?
Nó được ngồi diễn thì phải có gì bù lại cho mấy đứa khiêng nó. Sau khi dượt qua xong một lượt từ đầu tới cuối () cả bọn lúc nhúc chen vào sau cánh gà, khiêng nó vào góc tối túm tụm đứng che lại rồi đút c** cho nó bú. Chao ơi cảm giác được bú giữa đám người đông đúc ồn ào thật không thể tả lại bằng lời, phải trực tiếp thử một lần mới biết mê mẩn. Vài thằng biết, nhiều người không hay biết, trong đám đông nhá nhem chả ai để ý lũ nam sinh cởi trần quấn khố đang thập thò làm chuyện dâm dục gì. nó bú được đủ bốn con c** thì tới lượt lớp nó diễn, chịu thua tụi nhóc này luôn: xịt khí ra xong phờ người liệu có còn sức khiêng kiệu cho chàng Thủy Tinh chạy qua chạy lại?
Tiếng nhạc trầm hùng nổi lên, lời dẫn chuyện bi tráng bắt đầu. Dù là trai giả gái nhưng công chúa Mỵ Nương của lớp nó không diễn ẽo ợt mua vui đâu nhé, xinh đẹp tuyệt trần thùy mị đoan trang chỉ mỗi tội… khoái chơi bóng rổ. Cả khán đài ngay từ phút giây đầu đã chú ý đến màn diễn công phu đặc sắc này, tới khúc công chúa dắt bóng ném rổ thì bò ra cười, vua Hùng phải ra tay suỵt lại, điệu bộ quở trách con gái, tiếng cười lại càng hào hứng. Vai giả gái thế là thành công, diễn không tởm như bọn lại cái.
Sơn Tinh cưỡi voi ra từ cánh gà – không ai khác hơn là thằng đội trưởng (không mấy) đẹp trai khoai to vai u thịt bắp, diễn vô cùng over, điệu bộ giống công tử xứ núi kiêu căng hơn là Sơn Tinh oai hùng, nhưng cũng không sao. Cũng chỉ cởi trần quấn khố, nhưng một đứa con trai cố ý khoe mẽ cơ thể cường tráng của mình nhìn khác hẳn một thằng bị đè ra lột trần. Sơn Tinh đem lính tráng lễ vật đến, cồng chiêng đì đùng. Vua cha và công chúa ngồi trên ngai vàng gật gù tỏ vẻ hài lòng.
Không có áo quần trên người không trực tiếp đem đến nhục nhã, con trai cởi trần là chuyện quá thường, cơ thể thằng nhóc cũng đáng khoe lắm. Trong một tình huống khác, chàng Thủy Tinh của chúng ta có khi còn sẵn lòng mặc bikini hoặc đeo đuôi cá đầy tự hào trên sân khấu. Chẳng qua là do cách áo quần bị cưỡng bức cởi bỏ thôi. Giờ là lúc thằng nhóc chìm xuống vực thẳm tiếp theo sâu hơn mọi đáy vực trước đó: bị đem ra sân khấu sáng đèn gần như khỏa thân, lỗ đ** bị giồng xóc nắc đ* liên hồi trước toàn trường, và con c** đáng chết bị bao kích thích tới giờ này nó càng cố gắng không nghĩ tới, càng cố gắng sai khiến nó xìu xuống, thì càng ngỏng cao phình to, đội căng cái quần xì có cũng như không muốn đứt tung.
Nó muốn tập trung “diễn xuất” cũng khó, mặt mày méo xẹo đỏ như gấc khi ra đến trung tâm sân khấu chói lóa ánh đèn. Khán giả không biết có để ý thấy được cục c** dưới khố không, nhưng tiếng nhạc “My heart will go on” (Thủy Tinh lấy nhạc hiệu phim Titanic là hợp quá rồi còn gì) vừa nổi lên là tiếng cười khoái chí, tiếng hú hét cổ vũ đã cất lên vang dội (tụi nhóc lớp nó và những đứa biết thân phận nó chắc chắn là những thằng to mồm nhất). Thủy Tinh tay chào thủy thủ, mỹ nhân ngư (!) bung lụa múa xung quanh, ai cũng phải công nhận dưới ánh đèn ma thuật sân khấu, cơ thể sexy lấp loáng, thằng bé đẹp lên rạng ngời, có điều vẻ đẹp này lại khiến lũ dâm dục muốn nhào vào hiếp nó lết đi không nổi, thật là một vẻ đẹp nguy hiểm khiến người ta chỉ muốn chà đạp cướp đi.
(Lúc mới bắt đầu thằng nhóc của chúng ta chỉ là một nam sinh bình thường trót rơi vào động quỷ, có vẻ càng lúc càng vẽ vời ra vẻ đẹp mê hồn. Thôi thì con trai đẹp nhất là nam tính khỏe mạnh, còn dung mạo tùy tưởng tượng, nhưng một điều chắc chắn là thấy ngoài đường không thể kìm được không nhào vô hiếp. Lỡ yêu lỡ hận nên khuôn mặt nô lệ kia dần trở nên đẹp trai không ai sánh bằng chăng, thằng lớp trưởng đứng trong cánh gà không khỏi có chút xao xuyến khi thấy cơ thể mình từng dày vò bao bận sáng lên dưới ánh đèn màu.)
Dù sao thì show diễn vẫn tiếp tục, thống khổ của thằng bé chỉ ở nơi lỗ hậu đang ngồi phải chịu giồng lên xóc xuống (tụi nhóc khiêng kiệu cố tình đổ thêm tai quái vào hoàn cảnh éo le của thằng bé), còn thực ra nó ráng vài phút nữa là sẽ được khiêng trở lại vào cánh gà (Thủy Tinh thất bại thoái lui thì đâu được đứng trên sân khấu nữa). Bảo nó quen thì không thể quen nổi, lúc nào cũng phập phồng ngó nghiêng xuống khán giả, quay sang hai cánh gà, nhìn xuống chỗ thầy cô, ai cũng như đang biết rõ nó vặn vẹo do đang ngồi đ** ôm trọn một con c** giả, ai cũng như thừa hiểu vẻ mặt khó coi của nó bắt nguồn từ dưới đó, ai cũng như đang chờ con c** của nó ngỏng lên bứt đứt lưng thun thò ra khỏi lớp rơm rạ bìa cứng. Trời lạnh mà mồ hôi vẫn đổ ròng ròng nào phải do đèn quá nóng.
Mỵ Nương thật ra chấm Thủy Tinh (còn đ* được chứ bốc Sơn Tinh sao dám đ*) nhưng e lệ nhờ phụ vương phân xử. Sau màn khoe của đến phần thử thách “voi chín ngà gà chín cựa ngựa chín hồng mao”. Sơn Tinh đem đến đủ (bìa cactông cắt ra thôi mà, dễ òm) nhưng khác với truyền thuyết, khi Thủy Tinh đem “trai chín ngọc mực chín tua rùa chín xích trảo” đến thì vua Hùng xem chừng ham hố, bên nào cũng đầy báu vật đắt tiền. Cuối cùng Mỵ Nương đành rỉ tai ông vua cha ham của lạ, cho hai anh tài thi đấu bóng rổ.
Lúc nãy tập dợt, thằng nhóc được ngồi yên trên kiệu để tụi lính khiêng (Thủy Tinh sống dưới nước nên chỉ giỏi bóng nước) dập dềnh như sóng vỗ, nó ném cho trật ra ngoài rổ, thế là xong, chuyển qua màn hô ba quân đánh nhau và cảnh đám cưới, hết phim, hạ màn. Nhưng sự quái ác của tụi nó đâu dễ để nó ngồi yên. Không báo trước, khi tiếng còi toét lên, nhạc chuyển điệu Àlê alế àlê sôi động, lập tức khăn choàng nó bị giật ra, tụi nó xô nó ra khỏi ghế, con c** nhờn nhớt bật ra khỏi đ** nó sụt đánh póc một tiếng, tụi nó nhanh chóng phủ khăn choàng che lấp con c** giả giữa ghế, đẩy nó ra chỗ vua Hùng đang cầm trái bóng đứng đợi, Sơn Tinh từ từ vênh váo tiến tới, nhìn nó cười nham hiểm.
Còn cú sốc nào bằng, nó bủn rủn nhận ra nó bị buộc phải chơi tranh bóng thật sự ngay lúc này, ngay giữa sân khấu, ngay trước tất cả mọi người trong trường và rất nhiều du khách hiếu kỳ, máy ảnh máy quay lóe sáng chớp đỏ liên hồi, không hề chuẩn bị, trong tình trạng lỗ đ** phập phồng chưa khép, đáy quần bị vắt qua một bên từ nãy giờ ve lại thành sợi dây mắc ngay giữa khe đ**, cặp mông phơi ra căng tròn, cảm giác lành lạnh cho nó biết lớp rơm phủ đằng sau chưa kịp rủ xuống, con c** đột ngột bị phân tâm thoáng chốc xìu lại nhưng vẫn độn lên một đùm, chân tay lọng cọng lẩy bẩy đứng không vững. Trái bóng đã được tung lên, tiếng ồn đinh tai nhức óc, cảnh vật chung quanh nó quay cuồng, và nó chỉ còn một tích tắc để phản xạ…
Thằng lớp trưởng nhìn thằng nhóc đầy ngưỡng mộ, không phải ngưỡng mộ thằng nhóc mà ngưỡng mộ chính nó. Dày công dàn dựng vở kịch này đâu có dễ dàng gì, cuối cùng cũng chỉ muốn thấy phút giây này, thằng nhóc bị lừa gạt ép uổng ném xuống cực điểm của mọi nhục nhã, giữa lượng người theo dõi đông nhất mà nó từng phải phơi mình ra, mọi hào hứng, hồi hộp đã lên đến đỉnh điểm: thằng nhóc sẽ xoay trở thế nào đây? Thằng lớp trưởng đến mức này đã bất chấp hậu quả, đổ bể hết cũng được, chỉ muốn chứng kiến thằng nhóc sẽ phát điên gào thét, cụp đuôi bỏ chạy, khuỵu xuống ngất xỉu, hay là kiên cường diễn xuất tròn vai?
Nãy giờ nó để ý đám đông, từ học sinh đến thầy cô, từ đứa biết chuyện đến đứa ngoài cuộc, đều hào hứng theo dõi vở kịch. Nó thoáng thấy hai gã phụ trách, lúc nãy ậm ừ phát cơm tối, nhưng chẳng để tâm, lặn đâu mất giữa biển người. Cặp tài xế-phụ xe thì không thấy đâu, nếu lúc nãy nó tìm cách báo cho hai lão biết tiết mục đinh của đêm nay có màn diễn xuất đặc biệt của thằng nhóc chắc hai lão sẽ ngồi xem, còn không thì may rủi. Nó thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc và những đũng quần độn cứng, nó nghe tiếng cổ vũ “Thủy Tinh! Thủy Tinh!” có vẻ nhiều hơn hẳn. Cao trào của vở kịch là đây.
Có ai không hiểu chuyện để ý thấy dáng điệu khổ sở khó coi của chàng Thủy Tinh? Có ai tình cờ chộp thấy cặp mông trần dưới lớp khố rơm của chàng? Có ai nhìn quanh bắt gặp nhiều thằng nhóc đưa tay chỉnh lại đũng quần, xoa xoa vì quá nứng? Hay tất cả chỉ thấy đây là một vở kịch, có sáng tạo hấp dẫn hài hước đấy, nhưng chỉ là một vở Sơn Tinh Thủy Tinh thông thường do đám nhóc nam sinh dàn dựng, không còn nội tình gì phía sau? Thằng lớp trưởng bất chấp. Theo kịch bản Thủy Tinh phải thua, nhưng giờ đây nó không cần thằng nhóc ngoài kia diễn theo nữa.
Dù thế nào thì cơn hào hứng của một thằng chủ nhân điều khiển được thằng nô lệ lên bờ xuống ruộng đủ trò như một con rối ngoan ngoãn, để rồi ném nó ra gần như trần trụi giữa hàng trăm cặp mắt, kiệt quệ và mong manh, sau cực đỉnh đêm nay chưa chắc gì đã có dịp khác sau này. Lần đầu tiên bao giờ cũng là ấn tượng nhất, thằng nhóc chắc chắn sẽ không thể quên đêm nay, cũng như trăm ngàn “lần đầu tiên” khác của đủ mọi trò nó phải gánh chịu trong mấy tháng qua. Một giây với thằng lớp trưởng như cả thế kỷ, thỏa mãn tột bậc hay bể show, đứng trong cánh gà chập choạng, nó bắt gặp ánh mắt run dại của thằng nhóc lướt qua, và nháy mắt.
Thằng nhóc có thấy cái nháy mắt của nó không hay tâm trí sụp đổ, phát cuồng, tê liệt rồi? Một giây với thằng nhóc thì chỉ tích – tắc – và…
Hấp!
Nó nhảy lên đoạt bóng, bắt đầu xoay người đập bóng, có vẻ không để ý tới gì khác ngoài trái bóng – vì phía sau khố nó vẫn đang lật lên nhô chỏm mông tròn, mỗi bước chạy nhảy xoay người tốc khố lên đều có thể thấy chiếc xịp bảy màu, hai bắp đùi trắng nõn và đùm hạ bộ cứ muốn lòi ra khỏi đũng quần chật hẹp lấp ló bên dưới. Nó không để ý, hay không còn gì để mất để mà để ý? Nó tập trung vào trái bóng như đang thi đấu thật sự chứ không phải diễn kịch, động tác dứt khoát rõ ràng khỏe khoắn gần như là điều không thể với một thằng nhóc đã bị hành hạ lê lết thâu đêm suốt sáng, không còn ra hồn người, giờ nhanh nhẹn thoăn thoắt.
Trong mấy phút ngắn ngủi đó, thằng nhóc trở lại là thằng vận động viên bóng rổ cừ khôi ngày nào, dường như nó tin rằng mình có thể thắng được thằng đội trưởng Sơn Tinh to con mà thiếu khéo léo kia. Thằng lớp trưởng quên bẵng chiếc máy quay trên tay mình, nhận ra nó đang dõi theo từng nhịp chân của thằng nhóc và trái tim đang đập mạnh của nó thót lên mỗi lần thằng nhóc vượt qua, và ngừng đập khi nó bỏ bóng lọt qua chiếc rổ gắn trên chiếc gậy dài do một thằng nhóc lính hầu cầm. Thằng này có vẻ cũng lúng túng không biết sự thể đang diễn ra phải xử trí thế nào, đưa mắt muốn hỏi ý thằng lớp trưởng nhưng không được chú ý.
Toàn khán đài có vẻ cũng nín thở theo dõi bước chân uyển chuyển linh hoạt của Thủy Tinh, dù có hơi loạng choạng nhưng nhìn qua vẫn biết là pro, chẳng lẽ vở kịch này cho vai ác chiến thắng? Mà Thủy Tinh, trong truyện chỉ là kẻ thua cuộc, lại thua trong bất công tức tưởi, giận dữ dâng nước, cái ác không đáng gọi là ác. Có khi nào lần này Thủy Tinh lấy lại được công bằng, và nước sẽ không còn dâng? Có đứa chỉ trỏ, ê hình như nó mặc sịp bảy màu, ê có mặc quần trong không sao tao thấy nó giống cởi truồng vậy, ê tao thấy thằng này quen quen… nhưng hầu như những người ngoài cuộc đều chỉ cho rằng đó đơn giản là “tai nạn sâu khấu” vì không biết lựa chọn phục trang lót. Thằng Sơn Tinh cũng đang mặc quần đùi ngắn ngủn đó thôi.
Thằng đội trưởng sau phút giật mình bối rối đã hoàn hồn, ỷ mạnh tông thằng bé, chơi không đẹp thấy rõ, gỡ hòa, rồi lại bị luồn lách ghi thêm bàn nữa, tức khí chơi thô bạo hơn, xô đẩy thằng bé suýt ngã, gỡ hòa lại nhưng không được lòng khán giả tí nào – nhiều đứa biết Thủy Tinh thực ra chỉ đang bị vờn hớt làm nhục trên sân khấu vốn “cổ vũ” thằng bé từ đầu giờ có vẻ cổ vũ thật lòng, muốn nó chiến thắng – đến nỗi khi tỉ số là 2 đều thì tiếng “Thủy Tinh” át “Sơn Tinh” thấy rõ.
Nhưng số phận không an bài thì thằng đội trưởng sẽ an bài thay số phận, cái kết không thay đổi được, khi hai đứa xáp gần nhau tranh bóng lần cuối cùng, thằng đội trưởng quăng mạnh một bàn tay vờ như vỗ thẳng vào hạ bộ thằng bé, và trong tích tắc đó, phản xạ của nó là ngay lập tức gập người lại vì bao lần đau đớn đã dạy nó thế. Khán giả chỉ thấy nó hụt một bước, rồi lặng người để bóng bị cướp đi, thằng đội trưởng chơi hèn, nhưng nó đủ nham hiểm để không ra tay bóp dái vỗ c** thật sự, nó biết cơ thể thằng nô lệ sẽ tự động rúm ró co quắp cố bảo vệ chỗ hiểm khi biết có lực chuẩn bị tác động vào (dù trước nay không hề hiệu quả), nên rất ít đứa nhìn ra chiêu của nó, và tiếng vỗ tay chúc mừng cũng không kém tiếng ồ lên tiếc nuối cho Thủy Tinh.
Thằng lớp trưởng như bừng tỉnh khỏi cơn mê mẩn, ra hiệu cho tụi nó chuyển cảnh kết màn, cùng lúc với đôi vai buông xuôi của thằng bé, nó chắc cũng đã tỉnh khỏi cơn phấn chấn thoáng qua, như một hồi quang phản chiếu. Khi bóng rời khỏi tay thằng vua, nó nuốt nước bọt, miệng lưỡi vẫn còn nồng vị tinh dịch, nó đột nhiên sáng suốt. Nó đã minh mẫn lạ thường, khỏe mạnh lạ thường và nó đã ngu ngốc lạ thường khi nghĩ là nó sẽ chiến thắng (mà thắng rồi thì sao, phút chốc vinh quang phù du ảo giác sẽ phải đổi lấy những hậu quả gì?). Thua cú bóng này dường như cướp đi của nó hạt cát hy vọng tí xíu còn sót lại, để lại nó càng kiệt quệ hơn trước.
Lết trở về ghế, thậm chí không để ý cách tụi lính hầu thô bạo kéo nó ngồi thẳng lên khúc u giữa ghế, không buồn (hay không dám) kéo chiếc khăn choàng đang phủ bên trên ra, đẩy nó ngồi thụp xuống. Cơn đau do con c** giả cuốn vải, cuốn rơm cuộn vào lỗ đ** toang hoác nát nhừ của nó, thô ráp đau đớn khôn tả, một dịp khác chắc đã khiến nó tru tréo sùi bọt mép, giờ đây cơ thể nó chỉ co giật vài giây rồi xoải dài chấp thuận, ngồi vắt vẻo trên khúc u giữa ghế vì tụi lính không thể nhấn nó xuống được hết cỡ như lúc nãy khi con c** giả còn trần trụi. Nó giơ tay, vẫy cờ hiệu trong vô thức, biểu cảm u uất không khác tâm trạng Thủy Tinh là mấy, có điều Thủy Tinh không bị hiếp, không bị buộc phải mông trần tranh bóng trên sân khấu, đ** không bị nhét đống bùi nhùi như nó lúc này. Nó không còn dám chờ màn kịch này kết thúc, vì nó biết sẽ vẫn còn nhục hình tiếp nối, đeo theo nó mãi không thôi…
Thủy Tinh không có được công bằng, và nước mắt vẫn nghẹn ngào dâng.
Được một điều an ủi là tiếng vỗ tay như sấm dậy sau tiết mục của tụi nó có một phần lớn là dành cho nó. Thành công vang dội. Không có ai ào lên tặng hoa (vai diễn của nó mà cho bọn con gái xem thì chúng ngã đổ rầm rầm, hoa cắm đầy nhà chưa hết, tụi nó thường thích các anh mặt lạnh vai hơi ác, nội tâm đau khổ mà) nhưng vào cánh gà rất đông người bu xung quanh reo hò, khen ngợi và hiếu kỳ (có cả các anh lớn và giáo viên nữa). Phải khó khăn lắm tụi nó mới phi tang được cả bộ – thằng bé và cái kiệu độc địa – vào chỗ khuất để lôi thằng bé dậy. đ** nó dính chùm khăn choàng trong đ** suýt kéo lộ cả con c** giả ra, may mà một thằng nhanh trí túm lại. Cảm giác thô ráp rát bỏng khi vải nhét đ** bị kéo ra cái roạt thật hãi hùng, không có người đỡ thì nó đã ngã quỵ.
Tụi nó tẩu tán mau lẹ chiếc kiệu để tránh thêm người dòm ngó, nhưng mà nó thì không trốn được. Thằng lớp trưởng thấy nó dại ra vô hồn rồi, cho nó ngụm nước, dấp lên mặt rồi bóp má vả vài cái cho tỉnh tỉnh lại, khi mắt nó có thần trở lại và nó đã khó nhọc gật đầu, thằng lớp trưởng nhe răng cười chúc mừng nó, diễn viên ngôi sao phải tiếp fan hâm mộ chứ. Một lúc sau thằng bé thấy mình đứng chụp hình toe toét với đủ mọi người, những tấm hình fan chụp sau cánh gà với diễn viên chính, vẫn nguyên bộ trang phục trần trụi như thế, mấy ai biết sau đ** diễn viên chính cửa hậu loe ra sưng húp.
Tiếp tục một lúc lâu từ cánh gà ra khán đài, flash cứ chớp lóe vào mặt nó, lúc chụp chung 3 đứa vai chính, lúc chụp với thằng đội trưởng, khoác vai bá cổ trông thật thân thiết, lúc chụp với cả dàn diễn viên nam sinh mình trần, lúc cả giáo viên cũng ham hố chụp với “dàn diễn viên cừ nhất hội diễn”. Nó xìu mặt đưa đám thì không được, nhếch mép cười thì không nổi, nhăn nhó thì khó coi (nhiều đứa cứ chơi ác quàng hông cứ thò tay ra sau vỗ đ** nó bôm bốp) – khuôn mặt đẹp trai của nó lên loạt hình này cũng chẳng khác bao nhiêu tấm ảnh chụp nó đang bị đ* trần truồng quằn quại – chỉ khác là tối nay sáng láng không bị phủ bấy nhầy tinh dịch.
Chụp hình vậy mà cũng đỡ hơn, có người vịn, có người ôm, nó đứng không xong ngồi không nổi, lúc cả bọn ngồi xuống bậc đá nó đã ré lên một tiếng thê thảm, trong ồn ào đông đúc không ai để ý nhưng lỗ đ** nó không chịu đựng nổi nền đá cứng. Thằng lớp trưởng vốn đã hy sinh khung giờ của mình và đồng bọn cho vở kịch, nay thêm một nghĩa cử đẹp, tụt cái quần xịp bảy màu của nó xuống ngang đùi, cho thằng bé ngồi trên chiếc đùi êm ái của mình, kín đáo thò tay mátxa c** nó cương không nghỉ trong bóng tối. Dù thằng lớp trưởng đang mặc quần jean, cọ xát vào lỗ đ** trần trụi bỏng rát sưng vều phập phồng khi úp khi loe của nó cũng thảm nhưng còn đỡ hơn bậc đá khô khốc sần sùi.
Chỉ còn chờ bế mạc trao giải là lên xe cuốn gói về nhà khách ngủ đêm cuối cùng trước khi mai lên đường về nhà. Trừ việc thảm bại trong các trò chơi vận động, thậm chí không leo nổi vào top 5 bảng tổng sắp, lớp nó hôm nay thành công vượt bậc. Giải nhì thi trang trí lều trại, về nhất giành kho báu, và khi kết quả thi văn nghệ xướng lên thì tụi nó hò reo điếc cả tai: giải nhất và phần quà đặc biệt của khu du lịch trao cho tiết mục sáng tạo và công phu nhất (có vẻ không ít người chứng kiến cảnh nó thê thảm tối nay, nhưng ai cũng hồ hởi phấn khởi chả để ý gì).
Khi lên nhận giải, dĩ nhiên là thằng nhóc được kéo lên theo, nó luống cuống kéo lại cái quần có cũng như không dưới chiếc khố đã tan nát nhưng không ai cho nó mặc lại áo quần chỉnh tề, vì cả bọn cũng vẫn đang cởi trần trong hứng khởi mà quên khuấy đi cái rét tối cao nguyên. Chính nhờ có bộ quần áo của nó mà lớp được giải trang trí, nhờ có nó đưa đ** cho cán bộ đoàn tham nhũng đ* mà lớp nó mới biết tường tận cách đến kho báu, nhờ nó bú gã phụ trách mà lớp nó cuối cùng mới lấy được tín vật, và nó là diễn viên chính đạt được cảm tình của khán giả trong vở nhạc kịch tối nay.
Cả ngày nay nó không khác gì anh hùng của lớp. Vị anh hùng ấy được tưởng thưởng điều gì?
Nó kéo mãi mà quần nó chỉ lên có một bên, sờ nắn kĩ lại thì tá hỏa nhận ra một bên lưng quần đã bị thằng lớp trưởng hay ai đó bứt đứt mất rồi. Nó cố gắng trì níu lại, chiếc khố che hạ bộ nó đã rơi rớt gần hết rơm rạ, phần bìa cứng cũng đã nhàu nát, lên sân khấu chắc chắn mang nhục, nhưng tụi nó kéo nó đi dễ như không, mặc cho nó một tay nắm bên lưng quần đứt, đứng khép nép giữa đám bạn mà nhục muốn xỉu. Thầy hiệu phó đã đưa gói quà to thật to đến tay thằng lớp trưởng bên cạnh nó, nhưng thằng lớp trưởng sòng phẳng ghi công nó, nói thầy tặng gói quà cho nó cầm, một bên sịp nhanh chóng rũ xuống, c** trật ra khỏi đũng quần.
Tay cầm hộp quà to tướng, nó điếng người cảm thấy bên còn lại của chiếc quần xịp bắt đầu tụt xuống. Thằng lớp trưởng một bên, đội trưởng bóng rổ một bên, cầm hai tay nó giơ cao hộp quà lên quá đầu, trong chiến thắng vinh quang, trong niềm vui tột độ, trong tiếng reo hò rền vang của cả lớp, của cả trường, của tất cả mọi người. Nó nhắm chặt mắt trong tuyệt vọng trong lúc chân nó gửi về não bộ quay cuồng của nó cảm giác tuột luốt của chiếc quần xịp bảy màu rơi hẳn xuống mắt cá, c** búng xuống thò đầu ra khỏi mấy sợi rơm, tô hô giữa muôn người, cầu vồng tả tơi dưới chân cậu bé nam sinh 99,99% trần truồng.
Thế đấy, nỗi nhục nhã cuối cùng trên sân khấu này, nhưng không phải nỗi nhục nhã cuối cùng của nó đêm nay, càng không phải nỗi nhục nhã cuối cùng trong kiếp nô lệ của nó…
Chắc cũng chẳng mấy người để ý thằng nhỏc bị đứt thun rơi quần giữa sân khấu, vì nó đã giằng khỏi nắm tay hai thằng hai bên, rụt tay xuống lấy gói quà che chắn bớt, và tụi nó đã lục tục bước xuống, khuất nó lẫn trong đám bạn. Có điều chắc chắn có hơn chục người đã thấy, vài người lắc đầu cười to rồi cho qua, vài người thì khoái trá, và có người không nén được nghi ngờ và hiếu kỳ. Còn bé, bé có thấy anh trên sân khấu này, căng mình ra cho tụi nó làm nhục trước cả trường? Bé có đau lòng không, mà bé biến đâu mất rồi? Thêm một điều nữa là chiếc quần xịp – lúc này chỉ còn là miếng giẻ rách, đã nằm yên vị lại trên sân khấu, chờ một bác lao công nào đó lấy chổi chà quét vào thùng rác.
Còn thằng bé thì lúp xúp đi giữa vòng vây của tụi bạn lên xe ra về, suốt quãng đường từ khu sân khấu lên dốc vòng vèo đến bãi xe chẳng khác nào trần truồng hoàn toàn, chiếc áo khoác cũng không còn được mặc, chiếc khố còn vỏn vẹn mỗi đai thun và mảnh bìa rách phất phơ nhịp nhàng theo con c** đang tung tẩy giữa háng theo từng bước chân trần của thằng bé. Đói. Lạnh. Run rẩy. Thảm thê ê chề. Nhục đến không còn có thể nhục hơn. Vậy mà vẫn phải cun cút cởi truồng đi giữa lũ chó má đã khiến nó ra nông nỗi ấy.
Thôi xé bỏ đi chứ mày còn tha cái khố về làm gì? Đến gần xe, thằng lớp trưởng nói thẳng thừng, nó ngoan ngoãn xé chút che thân còn sót lại, rũ bỏ, trần truồng bước lên xe.