Long "mắt nhung" - Chương 4
Đoạn kết ”LONG MẮT NHUNG”
-Bây giờ mẹ hỏi con lần cuối cùng : con có đồng ý cưới con bé Trúc Diễm để cứu lấy cơ nghiệp nhà mình không ?
-Dạ,xin mẹ tha tội cho con…Con không yêu con nhỏ đó làm sao mà cưới nó được chứ ?
-Hứ,thằng này quá đáng lắm rồi…Uổng công tao nuôi nấng dạy dỗ mày bao nhiêu năm nay…Lão Năm đâu ? Đem nó xuống nhà kho nhốt lại dùm tui cái coi…Khi nào nó gật đầu thì đưa nó đến gặp tôi…còn không thì bỏ đói cho chết mẹ nó luôn đi…Ông nghe chưa ?
-Không…không…mẹ ơi…
Hoàng Long giật mình tỉnh giấc…
Nhìn thấy bà ngoại đang ngồi bên giường nên cậu yên tâm…
Bà Năm Trầu đưa mắt nhìn chàng rồi thở dài,chép miệng :
-Tội nghiệp cháu,bị ám ảnh chuyện chi mà đêm nào cũng ngủ mớ hết…
Chàng bật dậy,nắm lấy tay bà :
-Bà ơi,gần sáng chưa ? Để con nấu nước pha trà cho bà uống nha ?
Bà Năm mỉm cười :
-Mới đâu có ba bốn giờ thôi con…Con cứ nằm xuống ngủ tiếp đi…Bà đi lại rổ trầu têm một miếng nhai cho đỡ buồn miệng cái…Còn sớm lắm cháu à…
Tuy bà nói thế nhưng Hoàng Long vẫn nhảy xuống giường.Cậu ra phía sau hè đánh răng rửa mặt rồi vào bếp nấu nước…
Ngồi canh lửa mà chàng cứ suy nghĩ vẫn vơ…
Cho tới giờ này,Hoàng Long cũng không thể nào hiểu nổi mẹ mình…
Chàng nhớ sau khi cha mất thì mẹ bỗng dưng thay đổi thái độ không còn thương yêu chìu chuộng nữa mà thay vào đó chỉ toàn là la hét chửi rủa suốt ngày…
Mãi cho đến sau này,khi nhận được lời đề nghị của chú anh Thế Phương thì mẹ bỗng trở lại nâng niu,lo lắng cho chàng như trước…
Vậy mà…lúc chàng cương quyết không chịu cưới Trúc Diễm …mẹ liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ…
Hoàng Long nhớ đến những lần bị mẹ la mắng,chàng chỉ biết chạy ra vườn ngồi khóc một mình…
Và…duy nhất chỉ có lão Năm làm vườn là thường đến bên chàng cất tiếng an ủi khuyên lơn mà thôi…
Có một lần,thấy Hoàng Long vừa khóc vừa gào :
-Mẹ ơi,tại sao mẹ lại nỡ đối xử với con như thế ? Nếu ghét con thì mẹ sinh con ra trên thế gian này để làm chi hả mẹ …mẹ ơi…
Ông thấy tội quá nên vội buột miệng :
-Bà ấy có phải là mẹ cháu đâu !
Không ngờ Hoàng Long nghe được,chàng liền chạy đến nắm lấy tay ông van xin :
-Ông ơi,ông vừa nói gì ? Ông nói lại cho cháu nghe đi…
Ông lão làm vườn lắc đầu,quay mặt đi cố che đôi dòng lệ :
-Không có gì đâu cậu hai…Cậu đi vào nhà trong đi…
Để rồi một hôm…
Chàng lại bị mẹ mắng chửi nên chạy ra vườn…
Ông lặng lẽ đến bên cậu,nhét vội tờ giấy vào tay Hoàng Long rồi bỏ đi liền…
Trên đó chỉ ghi vẻn vẹn có mấy chữ :
” Bà Năm Trầu
ấp Kinh Năm,xã Phong Điền,Huyện X…Tỉnh Y…”
Hãy đến đó,sẽ biết hết sự thật…
Rồi cái đêm ấy,cũng chính ông là người mở cửa nhà kho xúi chàng về đây nương náu…
Vừa nghe cậu xưng tên ông lão và mẹ mình là bà Thúy Liễu thì bỗng nhiên bà Năm ôm choàng lấy chàng rồi bật khóc nức nở :
-Đúng là thằng Hoàng Long đây mà ? Cháu ơi…cháu ở đây …còn một đứa nữa ở đâu ? Huhuhu…
Thấy cậu sững sốt,bà liền nhanh chóng đưa tay quẹt nước mắt rồi nhoẻn miệng cười :
-Bà là …Ngoại của cháu nè…Thôi vào nhà đi cháu !
Đang suy nghĩ miên man,chàng bỗng nghe tiếng ngoại thất thanh :
-Hoàng Long ơi…cháu…cháu…ra…đây…nhanh…lên !
Cậu vội vã bước lên nhà trên …
Hoàng Long đưa tay dụi mắt nhìn kỹ…Chú Nhã…anh Thế Phương…hai thằng nhóc lạ…và…và…có một người đang gục đầu trong lòng bà…
Anh Thế Phương bước đến ôm chầm lấy chàng rồi cất giọng nghèn nghẹn :
-Anh nhớ…em lắm,em có biết không ?
Chàng đáp nhỏ :
-Em cũng thế…
Rồi thắc mắc :
-Tại sao chú và anh lại biết em ở đây ?
Thế Phương thủ thỉ vào tai chàng :
-Còn nhiều chuyện lạ lùng mà em chưa biết nữa đó…
Trong khi đó,nhóc Hùng chạy đến bên bà Năm rồi thắc mắc :
-Bà ơi,lúc trước bà nói chỉ có cháu là cháu ngoại của bà thôi…Sao bây giờ bà lại ôm anh Long mà khóc kể quá vậy ? Bà nói cho cháu nghe đi bà…
Bà Năm đưa tay kéo nhóc Hùng ngồi xuống bên cạnh rồi thủ thỉ :
-Ừ…từ từ rồi bà nói …
Đưa mắt nhìn Hoàng Long,bà lên tiếng :
-Hoàng Long…cháu lại đây…
Khi chàng vừa bước đến,bà nắm tay người thanh niên mới tới rồi nghẹn ngào nói :
-Hai đứa con nhìn nhau đi…Tụi con là anh em sinh đôi…Ngày xưa chính bà đã đặt tên cho hai đứa…Con là Hoàng Long…còn nó là…Ngọc Long…
Cả Hoàng Long và Long đều nhìn trân trối vào người đối diện… để rồi trong tích tắc ,họ nhào tới ôm chầm lấy nhau mặc cho nước mắt cứ tuôn trào….
Ông Nhã tới lúc này mới run run giọng :
-Như vậy là…là…
Bà Năm Trầu gật gù :
-Tụi nó là con của Hai Lành…và cũng chính là con ruột của bây đó…
Ông Nhã lảo đảo…Thế Phương vội vàng chạy đến đỡ ông ngồi lên cái ghế…
Còn hai Long thì đưa mắt nhìn ông …nhưng lại đứng yên như bị trời trồng…vì quá bất ngờ…
…
Đang đi dọc theo bờ sông,ông Năm bỗng nghe có tiếng ”ùm” một cái nên hoảng hốt nhìn về hướng đó…và khi lờ mờ đoán ra sự việc ông lập tức lao theo…
Đưa được người con gái ấy vào nhà thì ông đà thấm mệt…
Lúc này bà Năm từ nhà sau chạy ra,thấy ông bà giật mình :
-Ủa,ông từ Sài Gòn mới về à ?
Nhìn lên bộ ván,bà hết hồn :
-Ai nằm đó vậy ông ?
Ông Năm vừa thở vừa đáp :
-Tui xin phép bà chủ về thăm nhà…Đi gần tới nơi thì thấy cô này lao mình xuống sông…nên nhảy xuống cứu đó mà…Bà biết cổ là ai không vậy ?
Bà Năm đến gần người phụ nữ rồi hét toáng lên :
-Trời đất,con Hai Lành…con nhỏ mồ côi ở đợ không công cho bà Tư Béo xóm trên đó ông !
Bà than thở :
-Rồi điệu này bị cái thằng Nhã thằng Nhiếc gì bạn của thằng Tần gạt gẫm cho bụng mang dạ chửa nên buồn tình muốn quyên sinh chứ đâu ?
Ông Năm trợn mắt :
-Sao bà rành quá vậy ?
Bà Năm trả lời :
-Tui là bà mụ ở đây mà ông…Tui không rành thì còn ai vô đây nữa…
Bỗng bà xua tay :
-Thôi ông lo thay đồ rồi cơm nước đi…để cổ tui lo cho…
Những ngày sau đó…
Thấy Lành cứ khóc hoài,bà Năm cự nự :
-Bây lỡ dại rồi thì thôi…quên cái thằng sở khanh đó đi…Lo mà dưỡng cái thai kia kìa,mà sao tao nghi bây song thai quá à…Mới mấy tháng mà bụng bự ghê…
Bà chép miệng :
-Thiệt là khổ…bây không dám về nhà bà Tư Béo thì cứ ở đây…Tao có gì bây ăn nấy,hơi đâu mà lo ? Tới khi nào mẹ tròn con vuông rồi thì muốn đi đâu thì đi…Tao đâu có cản mà bây ngại…
Bà têm một miếng trầu bỏ vào miệng nhai bỏm bẻm rồi nói tiếp :
-Cái ông Năm thì làm công cho người ta ở Sài Gòn…lâu lâu ổng mới về…Ừ,hôm trước cũng nhờ ổng hứng bất tử về đột ngột nên mới cứu được bây đó chứ ?…
…
Lúc ấy,tại Sài Gòn…
Tiếng Thúy Liễu nho nhỏ :
-Chú thấy được hả chú ? Rủi bị phát hiện thì sao ?
Ông Năm nói :
-Hổng sao đâu cô chủ…Bây giờ cô cứ tuyên bố với mọi người là mang thai …rồi cứ độn bụng dần dần to lên…Ít ngày nữa ông chủ sẽ đi Mỹ lo chuyện làm ăn và có lẽ lâu lắm mới về…Cô chỉ cần lên tiếng đi Đà Lạt dưỡng thai chờ ngày sinh nở là xong thôi…
Thúy Liễu hãy còn lo lắng :
-Nhưng rủi cái con nhỏ dưới quê đó,nó sinh xong rồi hổng muốn bỏ con thì chú tính sao ?
Ông Năm gạt phắt :
-Chuyện đó cô chủ cứ để tui lo…Chuyện quan trọng là…là…
Thúy Liễu hiểu ý,nàng vội vàng rút bóp lấy ra một ít tiền đưa cho ông rồi nói :
-Khi nào xong xuôi hết,cháu sẽ hậu tạ cho chú nhiều nữa…Cháu hứa là sẽ bảo bọc lo cho chú cơm rượu suốt đời luôn…Từ bây giờ,chú cũng như là tâm phúc của con rồi đó…
Nàng than thở :
-Làm vợ của ảnh mấy năm nay,không có sinh nở gì được nên con rầu lắm chú ơi…Gia đình chồng lại khắt khe xem trọng vấn đề nối dõi …Con mà không có con trai thì làm sao thừa hưởng được tài sản trong cái nhà này hả chú ?
Ông Năm trấn an :
-Cô chủ đừng có lo…Miễn sao cô cứ xem nó như là con ruột của mình thì tôi vui rồi…mà hổng chừng mẹ ruột của nó còn biết ơn cô không hết nữa…
Thúy Liễu bỗng thắc mắc :
-Ủa …mà sao chú biết cái con nhỏ dưới quê đó sẽ sanh con trai hả ?
Ông Năm cười khà khà :
-Vợ tui bả làm bà mụ có tiếng mà cô ơi…
Thúy Liễu nghe vậy bèn mỉm cười…Nàng nhủ thầm :
-Muốn có con trai nối dõi ư ? Được thôi…Có tiền là có tất cả mà…
…
”Oe…oe…oe…”
Bà Năm nói nhỏ vào tai chồng :
-Ông coi ẳm thằng bé này lau mình mẩy nó dùm tui cái…Hình như còn một đứa nữa…À,sắp sửa ra rồi…Lẹ lẹ đi ông…
Vài ngày sau đó…
Lành vì sức khỏe quá yếu chưa thể ẳm con được nên vợ chồng bà Năm cứ thay phiên nhau bế hai thằng nhóc suốt…
Bà Năm bước đến bên cạnh nàng rồi khoe :
-Bây xem…hai thằng này nữa lớn thế nào cũng có cặp mắt hớp hồn người ta cho coi…Bởi vậy thiên hạ mới nói,càng hận thì đẻ con càng giống hà…Tụi nó nữa đẹp trai và có đôi mắt nhung không thua gì thằng Nhã đâu nghe…
Thấy Lành rơm rớm nước mắt,bà hoảng hồn chuyển sang chuyện khác :
-Thôi bỏ đi…Tao muốn đặt tên cho cái thằng ra trước là Hoàng Long…thằng ra sau là Ngọc Long…bây thấy được hông ? Tụi nó toàn là rồng không chứ hổng phải tệ à nhen ?
Lành khẽ gật đầu,nàng thều thào :
-Con…con cảm ơn dì…
Bà nạt :
-Bây thiệt là…
Tối hôm đó,sau khi nghe chồng trình bày hết mọi việc bà Năm bèn lắc đầu :
-Làm mấy chuyện ác đức như vậy…tội lắm nghe ông ? Tui hổng ưa mấy cái vụ lừa gạt này đâu á…
Thấy bà không đồng ý ông Năm khó chịu vô cùng…
Nhưng vì đồng tiền đã làm ông mờ mắt nên mới nghĩ ra một kế…
Sáng hôm sau,thức dậy…không thấy chồng đâu bà vội réo :
-Ông ơi…ông à…
Chẳng có tiếng trả lời…
Sinh nghi bà bèn bước đến chiếc nôi rồi thét lớn :
-Ông Năm…ông ẳm thằng Hoàng Long đi rồi phải không ? Ông đi luôn đi…Đồ mất lương tâm…Ông đừng có về đây nữa nghe chưa…Ông ơi là ông…Trời đất ngó xuống mà coi nè…
Mới nghe như vậy thôi là Lành bỗng giật ngược…mắt trợn trắng…
Ôm xác Lành,bà Năm khóc thảm thiết :
-Lành ơi…Lành…tha tội cho bà già này…Ông Năm ơi,ông giết con Lành rồi…ông biết không ông ơi là ông…
…
Trời đã hừng đông…
Tiếng bà Năm vẫn còn nức nở :
-Chôn cất nó xong…Tui buồn quá nằm liệt luôn…Cũng may có cặp vợ chồng ở tỉnh X…đi buôn hàng bông thường xuyên ở bến sông này ghé lại thăm nom tui và chăm sóc thằng Ngọc Long mỗi ngày…Sau đó,vì không có con nên họ nằng nặc xin thằng bé cho bằng được…Họ bảo thầy bói nói là xin con nuôi thì mới có con nên cứ nài nỉ miết…Thấy hai vợ chồng cũng có đạo đức nên tôi mới bằng lòng…
Đến lúc này ,Long (tức Ngọc Long) mới mếu máo :
-Bà ơi…có phải bà đang nói đến dì con không ?
Bà Năm gật đầu :
-Ừ vợ chồng con Sáu Nở ở miệt A…tỉnh X…chính là họ đó cháu…
Ngọc Long than thầm :
-Trời ơi,vậy mà bấy lâu nay…dì cứ nói mẹ mình đã chết,dì là dì ruột thương tình nên đem về nuôi…
Chàng bật khóc :
-Mẹ ơi…công dưỡng dục cũng sánh bằng sinh đẻ…Tại sao mẹ lại dối con cơ chứ ?
Nhóc Hùng bỗng nắm lấy tay bà Năm rồi hỏi :
-Bà ơi…còn cháu thì sao hả bà ?
Bà Năm gạt nước mắt,trả lời :
-Mẹ cháu chỉ là người lỡ đường ghé qua đây…Sau khi sinh cháu ra,cô ấy đã bỏ đi mất…Bà nuôi nấng cháu từ đó …Chẳng qua,bây giờ bà già yếu rồi…không biết sống nay chết mai như thế nào nên mới cắn răng mà giao cháu cho thằng Tú…Bà cứ ngỡ nó tử tế lo cho cháu một cái nghề để sinh nhai sau này…Hùng ơi,bà thật có lỗi với cháu…
Hùng ngã đầu vào lòng bà Năm,nó tức tưởi :
-Không…bà ơi,cháu thương bà lắm…
Ông Nhã trao lá thư của lão Năm cho bà…
Bà run run mở ra…
Chỉ có dòng chữ :
”Hãy tha thứ cho tôi…Tôi thương bà mãi mãi”
Bà Năm khẽ đưa tay quẹt nước mắt rồi hỏi :
-Ông ấy bây giờ ra sao ?
Ngọc Long nghẹn lời :
-Ông ngoại đã cứu cháu…
Hoàng Long cũng lên tiếng :
-Ông ngoại cũng cứu cháu nữa…
Bà gật gù :
-Ít ra ông ấy phải làm thế…Tôi đâu có chọn lựa sai…
…
Vừa lúc ấy,bỗng có tiếng cười sằng sặc ngoài cửa…
Mọi người trong nhà đều giật mình quay lại…
Bà Thúy Liễu đứng dựa vào người Đức Vĩnh trông có vẻ tình tứ…
Bà nheo mắt nói với hắn :
-Cưng tin chưa ? Em nói có sai đâu ? Thấy cánh cửa mở rồi lão Năm nằm chết đơ thì em biết ngay mà…
Cả hai Long đều đồng thanh hét :
-Ông ngoại đã chết ?
Bà Năm như quỵ ngã…Thế Phương nhanh chóng chạy đến đỡ bà…
Bà khoát tay :
-Bà …bà…không sao !
Đức Vĩnh cười gằn :
-Tụi bây hay lắm…Dám chơi tao à ?
Hoàng Long ấp úng :
-Anh…anh…là…nhân tình…của mẹ…tôi sao ?
Bà Thúy Liễu hằn học :
-Ai là mẹ của mầy hả cái thằng con hoang kia…Chính vì cái tính mất dạy của mày mà tao mất hết số tiền khổng lồ…mày có biết không ? Cái thằng chó đẻ…
Đức Vĩnh bước đến gần Hoàng Long…
Bất ngờ hắn rút súng ra rồi hét :
-Vì mày mà tụi tao mất hết tất cả…Cho nên mày phải chết…
Ngọc Long nghe vậy liền nhanh chóng xô Hoàng Long qua một bên…
” Đoàng…đoàng…đoàng…”
Ba tiếng súng khô khốc vang lên…
Tiếng bà Thúy Liễu :
-Đức Vĩnh…
Hắn bủn rủn buông súng xuống…lẩm bẩm :
-Tôi…tôi…
Tiếng súng vang lên giữa buổi sáng thanh bình nơi làng quê đã làm mọi người trong xóm kinh hoàng…
Lúc công an địa phương còng tay giải Đức Vĩnh đi…Bà Thúy Liễu chạy theo kêu gào :
-Không…không…không thể nào…
Ôm lấy người Ngọc Long,Hoàng Long tức tưởi :
-Em phải sống….em phải sống Long ơi…
Ông Nhã nắm lấy bàn tay cậu,nghẹn ngào :
-Con ơi…tha thứ cho ta…
Nhóc Hùng cũng chen vào,cậu thét lớn :
-Anh Long là người tốt…anh không được chết…anh có nghe em nói không ?
Bà Năm và Thế Phương thì lặng lẽ đứng im,mặc cho đôi dòng lệ cứ tuôn trào nơi khóe mắt…
Nắm lấy bàn tay của hai người thân…Chàng mấp môi :
-Con…con vui lắm…ba ơi…Rốt cuộc rồi con cũng có cha,có mẹ…có anh…
Đưa mắt nhìn bà Năm,cậu gượng cười :
-Còn có bà ngoại…có em Hùng…có anh Phương…
Nhìn vào đôi mắt Hoàng Long,cậu thều thào :
-Nhất là có anh…em mừng lắm…anh có biết không ?
Khẽ ra hiệu cho Thế Phương đến gần…cậu đặt tay anh mình lên tay của anh ấy rồi gượng nói :
-Anh thật tốt…Em mến anh lắm…
Lúc này thằng Lợi mới đến bên Long,nó sụt sùi :
-Mày thường nói sau này có tiền…Tao với mày sẽ về quê mở cửa tiệm sửa xe để nuôi dì…nuôi mấy đứa em ăn học…Mà bây giờ…bây giờ…mày nỡ nào…
Ngọc Long nắm lấy bàn tay nó…Cậu trút hết sức tàn nói qua hơi thở :
-Tao…xin lỗi…Tao…yêu…mày …mãi…mãi…
Nói được bấy nhiêu đó,chàng buông tay…
Tiếng Lợi rú lên :
-Tao cũng thương mày nữa…Mày có biết không ? Mày có nghe không Long ơi…Trả lời tao đi…Long ơi…
Bên ngoài mây đen bỗng vần vũ kéo đến đen kịt…
Trời lại đổ mưa…
Lợi cứ ôm xác Ngọc Long kêu gào thảm thiết…
”Xin yêu thương…
đến trong hồn tôi
Ru cơn đau…
qua miền…thương nhớ
Qua đêm say…
độc hành…mang lẻ loi…
Ôi xanh xao…tiếng than…hờn oán
Đêm kinh đô…muôn màu…ngã bóng
Một người….tìm…
….sao…mất…em…
Tình dở dang…ước mơ đành phai tàn
Ngàn thương trăm nhớ…vẫn là…mơ
Tiếng nhạc sầu…đã tan dần
giữa đêm dài…không trăng sao
buông vòng tay…sầu mang nuối tiếc
Chờ đợi…duyên kiếp…mai…sau…”
HẾT