Long "mắt nhung" - Chương 2
Bà Thúy Liễu nhìn đồng hồ rồi quay sang Long, lên tiếng :
-Bây giờ cũng đã khuya…Ngày mai chúng ta bắt đầu tiến hành công việc được rồi…Cậu có vài ngày để tập đi đứng,ăn nói và cách giao tiếp của giới thượng lưu…Việc này,Đức Vĩnh sẽ hướng dẫn cho cậu nhé ! À,quên nữa…Bắt đầu từ lúc này,cậu có thể gọi tôi là mẹ…
Long ngập ngừng :
-Cháu có một điều kiện …
Bà Thúy Liễu khẽ cau mày nhưng vẫn lên tiếng :
-Cứ nói…
Long nêu đề nghị :
-Bây giờ cháu phải về để thu xếp mọi thứ…Chiều mai,cháu sẽ có mặt tại đây…Sau này,trong một tuần cháu xin được tự do một ngày để ra ngoài …có được không ?
Bà Thúy Liễu mỉm cười :
-Tưởng ”con” xin chuyện gì to tát chứ ? Chuyện này quá dễ dàng…”Mẹ” đồng ý !
Bà quay sang Đức Vĩnh ra lệnh :
-Nói với chú Bảy tài xế đưa ”cậu hai” về đàng hoàng dùm tôi…
Đức Vĩnh cúi đầu rồi bước nhanh ra cửa…
Long từ giã :
-Thưa bà…
Người đàn bà xua tay :
-Không được,phải xưng hô lại…
Cậu ấp úng :
-Thưa ”mẹ”,con đi…
Nụ cười mãn nguyện nở trên môi bà Thúy Liễu…
Ngồi bên nhau trong quán cafe,nghe Long thuật hết mọi chuyện xong,Lợi bỗng tỏ ý nghi ngại :
-Chuyện này tao nghĩ không đơn giản như mày nghĩ đâu…Chắc có gì bí ẩn đây…
Long đáp :
-Tao thấy lý do mà họ nêu ra quá rõ ràng rồi còn gì ?Mày sao đa nghi …
Lợi cắt ngang câu nói của Long,nó hỏi chàng :
-Thế thì sau một tháng…Mày đã là rể của ông tổng giám đốc,giám điếc gì gì đó thì sẽ như thế nào đây ? Kết thúc hợp đồng ? Nhận một trăm triệu rồi vù…Đơn giản vậy sao ?Nên nhớ là lúc này mày đã là rể quý của ông ấy rồi nhé…Ổng có dễ dàng để cho mày bỏ rơi con gái mình không ?Trả lời cho tao nghe đi…
Thấy Long im re,hắn phì cười :
-Không dễ gì lấy một trăm triệu của người ta đâu mày ơi…Sao trước khi nhận lời mày không hỏi ý kiến tao chứ ? Sài Gòn chứ đâu phải ở quê mình mà họ nói cái gì mày cũng tin hết vậy ?
Long hoang mang :
-Vậy tao phải làm sao đây ?
Nó suy nghĩ một chút rồi đủng đỉnh trả lời :
-Vì mày đã nhận lời nên tạm thời cứ vào trong ngôi nhà đó đi…Một tuần mày được ra ngoài một ngày đúng không ? Tới lúc gặp tao lần sau rồi tính…
Long gật đầu rồi nói nhỏ vào tai Lợi :
-Tao còn một việc nữa…muốn nhờ mày…
Chàng bắt đầu kể cho nó nghe chuyện nhóc Hùng…rồi nhờ nó thỉnh thoảng đến trung tâm dạy nghề Y…xem nhóc học hành ra sao…Nói chung là gửi gắm nhóc lại cho Lợi một thời gian…
Lợi nghe xong,cười ngất :
-Chúa ơi,tao không ngờ mày cũng ”anh hùng” ghê ! Hèn gì cứ cháy túi hoài…Tao nói thiệt cho mày nghe nha ? Ở Sài Gòn này hả…nếu ai cũng như mày thì hết sảy á ! Hahaha…
Long cười buồn :
-Tại hồi đó dì tao thường dạy rằng : Nếu thấy giúp được ai thì cứ giúp…Mình tuy nghèo tiền nghèo bạc chứ không nghèo nhân nghĩa nghe con…Cho nên thấy nhóc như vậy,tao không nỡ quay mặt bỏ đi…
Lợi cười nghiêng ngã :
-Trời ơi…sao mày không đi tu cho rồi chứ hả ? Long ơi là Long…
Nghe giọng cười của nó khiến Long chột dạ.Chàng thầm nghĩ :
-Ủa,hổng lẽ dì mình dạy sai hay sao mà cái thằng này nó cười dữ vậy cà ?
Bước vào căn phòng sang trọng với đầy đủ vật dụng đắt tiền,Long không khỏi bỡ ngỡ…
Đưa tay mân mê cái tivi LCD Sony màn hình 42 in và dàn âm thanh 5.1 đi kèm với nó mà cậu cứ xuýt xoa luôn miệng :
-Trời ơi,đã quá…Tha hồ mà xem phim nghe nhạc…
Ngước mắt nhìn tấm ảnh phóng lớn được treo trang trọng tại đây,Long giật mình vì không ngờ người trong hình lại giống chàng như đúc…
Tiếng cô gái người làm công bỗng lên tiếng :
-Thưa cậu hai,cậu còn cần gì nữa không ?
Long ấp úng :
-Tôi…tôi…
Đức Vĩnh đột ngột xuất hiện.Anh ta xua tay nói với cô bé :
-Thôi đi ra ngoài …
Đợi cô ấy đi rồi,anh chàng bắt đầu đi thẳng vào vấn đề :
-Em nên nhớ…bây giờ em là Hoàng Long,con cưng của bà Thúy Liễu,giám đốc công ty xuất nhập khẩu danh tiếng ”Rồng Vàng” nghe chưa ?
Anh ta lấy từ trong tủ ra vài cuốn album hình của Hoàng Long trao cho chàng rồi nói :
-Em cần xem kỹ những tấm hình này…để nhập vai cho ngon lành nha ?
Trước khi rời khỏi nơi đó,Đức Vĩnh còn căn dặn :
-Em sẽ nhận đủ số tiền một trăm triệu nếu như diễn xuất thành công vai chú rể …Bà chủ sẽ không phụ lòng những người làm việc tốt đâu…Biết đâu em sẽ còn được hơn thế nữa…Nhớ nhé !
Nở nụ cười bí ẩn với Long xong…anh ta vội biến mất sau cánh cửa…
Hờ hững lật từng tấm hình của Hoàng Long mà chàng cứ than thầm :
-Sao cũng cùng một kiếp người mà lại có kẻ ăn không hết,người lần chẳng ra vậy kìa…Người trong hình này quả thật sung sướng làm sao,vừa mới sinh ra đã là lá ngọc cành vàng rồi…Trong khi đó mình thật vô phước không biết mặt cha mặt mẹ là ai cả…
Nhưng chàng lại chắc lưỡi tiếc cho Hoàng Long :
-Sướng như vậy mà không chịu sống để hưởng thụ…uổng quá đi !
Bỗng một tờ giấy từ nơi cuốn album rơi ra…
Long cúi xuống lượm lên xem…
Chỉ có mấy chữ :
” Bà Năm Trầu
ấp Kinh Năm,xã Phong Điền,Huyện X…Tỉnh Y…”
Hãy đến đó,sẽ biết hết sự thật…
Long khẽ nhíu mày,chàng lẩm bẩm :
-Như vậy là có ý gì ? Ai đã đặt tờ giấy này vào đây chứ ?
Nhét tờ giấy vào cái bóp,chàng nằm vật ra giường rồi cứ nghĩ ngợi mãi…
…
Sáng hôm sau,bà Thúy Liễu bảo Đức Vĩnh :
-Coi đưa cậu hai đi mua sắm quần áo …Ngày hôm nay phải tập cho Hoàng Long cách ăn nói,đi đứng giao tiếp cho ra vẻ con nhà giàu đấy !
Đức Vĩnh cúi đầu vâng dạ rồi quay sang Long :
-Mời cậu hai ra xe…
Thấy Long cứ khúm núm,bà Thúy Liễu tỏ ý không bằng lòng :
-Con bây giờ là con trai của mẹ chứ đâu còn là cái thứ trôi sông lạc chợ nữa?Vì vậy, chẳng cần phải sợ sệt ai hết…Cứ đứng thẳng người và ngẩng mặt lên cho giống công tử nghe chưa ?
Long thấy khó chịu trong người nhưng cũng phải gật đầu với bà…
Lúc từ siêu thị D…bước ra,đang đứng đợi Đức Vĩnh lái xe đến thì bỗng dưng có một chàng trai trẻ lạ hoắc chạy đến nắm tay Long giật mạnh….
-Hoàng Long ? Cả tháng nay em trốn anh phải không ?
Chàng ngơ ngác :
-Anh là ai ? Tôi đâu quen biết anh…
Người thanh niên sững sờ :
-Em sao vậy ? Chẳng lẽ em vì muốn lấy em họ của anh nên nhẫn tâm quên hết mọi thứ sao chứ ?
Long nhăn mặt :
-Xin lỗi,tôi không hiểu ý anh định nói gì…Tôi,tôi…thật sự không biết anh là ai mà ?…
Đức Vĩnh vừa lái xe tới,thấy người thanh niên đứng kế bên Long,anh vội vã mở cửa xe bước xuống…
Đến gần hai người,anh ta cúi đầu chào chàng trai :
-Cậu vẫn khỏe chứ Thế Phương ?Xin lỗi khi khác sẽ nói chuyện nhiều hơn nha ?
Rồi nhanh chóng nắm tay Long đẩy lên xe…
Người thanh niên có cái tên Thế Phương cứ nhìn Long không chớp mắt và lộ vẻ đau khổ cùng cực…Chàng bước đến gỏ vào cánh cửa xe rồi hét :
-Em không thể chỉ nói ít câu ngắn ngủn như vậy rồi bỏ đi…Em ra đây …Anh cần nói chuyện rõ ràng với em…Em mở cửa mau…
Đức Vĩnh nhấn ga vọt đi mặc cho Long giương cặp mắt ngơ ngác bởi chẳng hiểu vì sao…
Chàng đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu…
Người thanh niên vẫn còn đứng đó kêu gào :
-Hoàng Long…Em không thể đối xử tàn nhẫn với anh như thế…không thể nào …
…
Về tới nhà,Đức Vĩnh liền xì xầm nói nhỏ vào tai bà Thúy Liễu…
Bà khẽ cau mày rồi nhìn anh ta :
-Đã dặn mày nên để ý chuyện này rồi mà ?
Anh chàng liếc Long một cái mới nói :
-Cũng may là ”cậu hai” chưa kịp nói gì nên chắc không sao đâu cô…
Bà Thúy Liễu lo lắng :
-Cô chỉ sợ tới tai ông Nhã thôi…Nếu như vậy thì mai mốt có ra đường nên kỹ lưỡng hơn nữa…
Bỗng bà khoát tay :
-Mà thôi,từ rày đến ngày đám cưới …có lẽ Hoàng Long không nên xuất hiện bên ngoài làm gì …
…
Trong khi đó,tại nhà ngài tổng giám đốc công ty ”Thế Giới Mới”…
Ông Nhã giật mình sau khi nghe Thế Phương trình bày hết chuyện vừa mới xảy ra…
Ông khẽ chép miệng :
-Tại sao bà ấy lại giấu biệt Hoàng Long cả tháng nay nhỉ ? Hay là bà ấy đã biết được ý định của mình ?Không thể nào…
Ông đưa mắt nhìn Thế Phương hỏi gằn thêm một lần nữa :
-Cháu quả quyết là Hoàng Long lúc nãy có vẻ ngờ nghệch thật sao ?Không giống Hoàng Long của thời gian trước à ?
Thế Phương gật đầu :
-Dạ,khi cháu lại nắm tay em thì cậu ấy ngạc nhiên lắm…Lại còn nói là chưa hề gặp mặt cháu bao giờ cả…
Nghe vậy,ông Nhã liền đứng lên…đi tới đi lui trong phòng…Trên gương mặt ông lúc này tỏ vẻ đăm chiêu vô cùng…
Mãi một lúc sau ông mới lẩm bẩm :
-Chuyện này là như thế nào ? Chẳng lẽ…
Thế Phương còn đau đầu hơn ông Nhã…nhưng chàng làm sao dám tỏ bày ? Nếu như ông ấy biết được tình yêu của chàng và Hoàng Long đã có từ lâu thì chắc chắn mọi thứ sẽ càng rối tung hơn…
Tại sao thái độ chiều nay của nhóc lại kỳ lạ đến thế kia ?
Hình như đó là một ai khác chứ đâu phải Hoàng Long ?
Nhưng mà…nhóc cùng đi với gã Đức Vĩnh …và rõ ràng mình nghe hắn gọi nhóc là ”cậu hai” cơ mà ?
Thế Phương bỗng nghĩ ra một cách…
Chàng tự cú vào đầu mình rồi mỉm cười,tự nhủ :
-Đơn giản đến thế mà sao mình lại không nghĩ ra kìa…
…
Nghe Long thuật lại chuyện ”học ăn,học nói” và cách đi đứng theo kiểu công tử thì thằng Lợi cứ ôm bụng cười ngặt nghẽo :
-Chúa ơi,đúng là ”phú quý sinh lễ nghĩa,bần cùng sinh đạo tặc” thiệt mà !
Đợi cho nó cười đã đời một hồi,chàng mới lấy ra tờ giấy đưa cho Lợi rồi lên tiếng :
-Tao nghi tờ giấy này có điều gì bí ẩn đây…Nhưng vì tao hiện giờ sống cảnh ”chim lồng,cá chậu” nên muốn nhờ mày đi xuống đó tìm hiểu dùm tao được không ?
Vừa mới nhìn vào mảnh giấy ,nó đã hét lên :
-Trời ơi…
Long hoảng hốt :
-Chuyện gì ?
Lợi buột miệng :
-Đây là tên bà ngoại của nhóc Hùng mà ?
Chàng giật mình :
-Thiệt chứ ? Sao mày biết ?
Nó gật gù kể :
-Thì tao nghe lời mày dặn,hễ rảnh là tao tới trường dạy nghề thăm nhóc…Rồi rủ đi ăn uống trò chuyện cho đỡ buồn…Qua đó nhóc mới tâm sự này nọ chuyện ở quê cho tao nghe…Bởi vậy vừa nhìn vào tờ giấy là tao nhớ ra liền…
Long mừng rỡ,nắm lấy tay Lợi :
-Vậy tốt quá…Mày có thể xin phép cho nhóc nghỉ một ngày rồi cùng đi về quê thăm ngoại Hùng được không ?Biết đâu có thể tìm hiểu được vấn đề gì chăng ? Chứ tao thấy thái độ của bà Thúy Liễu sao sao á mày ơi…Miệng thì nói thương nhớ cái thằng Hoàng Long con cưng nhưng bề ngoài vẫn tỉnh bơ như không à…Kỳ lạ lắm …
Lợi đồng tình :
-Ừ,tao sẽ cố gắng…
Hắn dặn dò :
-Mày cũng nhớ để ý chuyện trong cái nhà đó nha ? Tao đã nghi từ lúc đầu rồi mà…
Nói chuyện một hồi ,nhìn đồng hồ thấy đã trễ giờ nên Long bèn từ giã bạn…
Chàng vừa bước lên chiếc honda ôm thì từ nơi quán cafe đối diện bên đường,một người đàn ông đeo kính đen cũng đứng dậy bỏ đi…
Từ nơi góc phố,một chiếc xe hơi đời mới cũng từ từ lăn bánh…
Tới đầu đường,Long trả tiền xe rồi thả bộ vào…
Đang cúi đầu đếm bước,cậu bỗng giật mình khi nghe có tiếng phát ra đằng sau lưng :
-Lần đầu tiên mới thấy ”cậu hai”đi honda ôm về …mà lại dừng ở một khoảng cách khá xa nhà mình nữa chứ ?Hahaha…
Long quay lại…
Người thanh niên hôm ấy đến gần chàng rồi đề nghị :
-Mình có thể vào một cái quán gần đây trò chuyện được không ?
Trong tình huống bất ngờ như thế,Long đành miễn cưỡng gật đầu…
Ngồi nhìn Long chăm chú một hồi,Thế Phương bỗng thở dài :
-Em có thật là Hoàng Long không ?
Long đáp :
-Dạ,em mới từ Mỹ về …Lẽ nào anh lại không biết em du học bên đó sao chứ ?
Thế Phương cười sặc sụa :
-Em đang đùa phải không ? Em qua Mỹ học lúc nào vậy ?
Long bối rối…nhủ thầm :
-Rõ ràng là bà Thúy Liễu nói con trai của bả là như vậy mà ? Sao anh chàng này lại cười như điên là như thế nào ?
Thế Phương bỗng nắm lấy bàn tay Long rồi giật mình :
-Lúc trước bàn tay em mềm mại lắm …sao bây giờ có vẻ thô kệch vậy ?
Anh ta hỏi :
-Chuyện em và Trúc Diễm đến đâu rồi ?
Long nhanh nhẩu trả lời :
-Hôm trước tụi em có gặp mặt …Cô ấy rất là đẹp đúng không anh ?
Thế Phương giật mạnh tay chàng rồi gằn giọng :
-Nếu em nói đã từng gặp mặt Trúc Diễm thì anh có thể tuyên bố rằng : Em không phải là Hoàng Long …Vậy thì …em là ai ?
Long chống chế :
-Tụi em sắp làm đám cưới…Chẳng lẽ anh không biết điều đó sao ?
Thế Phương cau mày :
-Chính vì điều này mà Hoàng Long mới bỏ nhà ra đi gần hai tháng nay…Và đám cưới đang được hoãn không kỳ hạn…
Bỗng Thế Phương bật khóc :
-Em có biết vì sao không ?…Bởi vì tôi và em ấy đã yêu nhau từ lâu…
Long bàng hoàng rút tay ra khỏi người Thế Phương…
Thế Phương ngậm ngùi kể lể :
-Mối tình của tôi và Hoàng Long bắt đầu từ khi em ấy bước chân vào ngưỡng cửa đại học…và có lẽ sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như ngày hôm ấy tôi không rủ em về nhà mình chơi…
Nói đúng hơn,đây là nhà của chú ruột tôi…cũng chính là ông Nhã,người mà em sắp sửa kêu bằng cha vợ…
Hai đứa tôi đang ngồi trò chuyện nơi phòng khách thì chú tôi về…
Và không hiểu sao,khi mới vừa gặp mặt Hoàng Long thì ông ấy bỗng lảo đảo như muốn té…
Để rồi sau khi em ấy từ giã…chú bèn kêu tôi vào phòng riêng điều tra về Hoàng Long…Chú hỏi rất tỉ mỉ và khi biết cậu là con trai của bà góa phụ hãng xuất nhập khẩu ”Rồng Vàng” thì chú tỏ vẻ nghĩ ngợi …
Ngưng một chút,Thế Phương đưa mắt nhìn Long rồi nói tiếp :
-Bây giờ biết chắc chắn em không phải là Hoàng Long nên tôi cũng không ngại ngần gì tỏ bày cho em rõ : Vì Hoàng Long mà chú sẵn sàng nhường lại phân nửa gia tài cho bà Thúy Liễu với một điều kiện duy nhất là em ấy phải trở thành con rể trong gia đình của chú …
Long ngắt lời :
-Có phải vì Trúc Diễm bị câm đúng không anh ?
Thế Phương lắc đầu :
-Chính vì vậy anh mới nói em không phải là Hoàng Long…
Chàng đốt thuốc,rít một hơi rồi nói tiếp :
-Em họ anh là một cô gái hoàn toàn bình thường và dĩ nhiên rất xinh đẹp…Đi bên cạnh Hoàng Long thì hai người họ đúng là một cặp uyên ương rất xứng lứa vừa đôi…
Bà Thúy Liễu dĩ nhiên gật đầu bằng lòng…
Nhưng anh và Hoàng Long thì vô cùng buồn bã…đau đớn trong tim…
Thế Phương bỗng nghẹn ngào rơi lệ :
-Đêm cuối cùng nằm bên nhau trong khách sạn,em ấy đã khóc ướt cả ngực anh…Để rồi sáng hôm sau,Hoàng Long biến mất…
Hai tháng nay,anh sống mà như đã chết…
Nhưng khi nhìn lại gương mặt thẩn thờ của chú Nhã,anh lại càng hoang mang…
Nghe tin Hoàng Long bỏ đi…chú ấy cứ như người mất hồn và luôn miệng lẩm bẩm :
-Tại sao ? Hay là thượng đế muốn trừng phạt tôi ?…Trời ơi…
Cũng từ đó,Trúc Diễm đã bỏ sang Mỹ ở với mẹ mình…cho đến nay vẫn chưa quay về…
Càng nghe thì Long càng rối trí…
Tại sao chỉ cùng một nội dung chính là đám cưới nhưng hai bên lại trình bày khác nhau một trời một vực như thế ?
Hay bà Thúy Liễu cố tình bịa chuyện Trúc Diễm bị câm rồi Hoàng Long tử nạn máy bay hầu dễ khiến mình mủi lòng chăng ?
Mục đích của bà ấy giờ đây mình đã rõ…
Nhưng Hoàng Long hiện đang ở đâu ? và tại sao bà ta lại không đi tìm con mình trở về ?
Khi Thế Phương hỏi,Long bèn nói hết sự thật câu chuyện của mình…
Nghe xong,anh căn dặn chàng :
-Cảm ơn em đã cho tôi biết chuyện động trời này…Không ngờ bà ta cũng mưu mô đến thế …Tạm thời em cứ làm theo những gì bà ấy nói… có gì tôi sẽ gặp lại em bàn bạc sau…
Rồi chàng từ giã…