Lời nguyền của Thượng Đế - Chương 6
_ Ngươi muốn săn hết thú trong rừng này à? – Leona cau mày.
_ Ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần rằng đi săn là để giải trí chứ không phải là để bắt thú. Chúng ta đâu có thiếu lương thực đến độ đó!
Thế là hai vị chủ nhân thi nhau “ca bài giảng đạo” mà chẳng ai muốn nghe. Và sự thật đúng là thế, lời cứ vào tai này rồi thẳng đường ra tai kia với hai người, bởi vị họ đang lén nhìn nhau rồi cố mím môi nén cười, tâm trí đâu mà nghe mắng.
Trên đuờng về, Leona nghiêng đầu hỏi nhỏ Dark.
_ Ngươi có vẻ khá thân với tên hầu cậu của Zenith nhỉ?
_ Vâng, đấy là bạn cũ của tôi ạ.
_ Ra thế. – Leona thúc nhẹ vào hông ngựa, phóng lên trước.
Ánh tà dương khuất dần sau hàng cây hun hút. Đàn quạ vỗ cánh bay về phía cuối trời. Cái màu buổi ráng chiều đã buồn nay lại thêm phần ảm đạm.
Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày Light và Dark gặp lại nhau tại Magiflow. Những cuộc họp kín giữa hai hoàng tử ngày càng nhiều hơn và lẽ tất nhiên, cả hai lại có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.
Theo đúng lẽ thông thường, lẽ ra giờ đây họ phải túc trực ở một nơi nào đó mà có thể đến cạnh chủ nhân ngay khi cần thiết, nhưng không, họ đang dần quên đi nhiệm vụ, họ sử dụng toàn bộ sự rỗi rãi của mình cạnh người bạn thân.
Rồi thì ý cũng vơi, lời cũng cạn, cái cảm xúc ngày đầu gặp lại cũng phai nhạt dần. Họ biết rằng không phải chỉ có những câu chuyện kể về bản thân mới có thể khiến cho họ ở bên nhau. Trong sự im lặng, đôi khi sự hòa nhịp của con tim cũng đã đủ thay cho ngàn vạn lời muốn nói. Từ một lúc nào đó, họ đã cảm thấy hạnh phúc khi chỉ cần ngồi nhìn nhau, mỉm cười.
Sự nhớ nhung mong mỏi giữa hai người bạn bắt đầu chuyển biến thành cái gì đó lớn hơn thế. Vô hình thôi, nhưng nó quá rõ ràng để họ nhận ra.
Bầu trời cuối thu trong vắt không một áng mây, giọt nắng buổi chiều cố níu kéo thêm vài phút giây ngắn ngủi trên bờ tường rêu phủ trước khi hoàn toàn tắt lịm. Dark thả hồn theo cơn gió lành lạnh, hít nhẹ vào người hương thảo mộc tự nhiên. Ngọt ngào và khoan khoái làm sao!
_ Trông cậu bình thản quá! – Light bứt cọng cỏ trước mặt, xoay xoay nó bằng đầu ngón tay. Chẳng để làm gì cả, đơn giản anh chỉ muốn làm một thứ gì đó để đôi tay không trở nên thừa thãi.
_ Ý cậu là sao? – Dark nhìn xuống.
_ Không có gì – Light nhún vai – Chỉ là tôi thấy cậu luôn tỏ ra cái vẻ lãnh đạm với đời, dửng dưng trước mọi thứ.
_ Tôi vốn là thế mà.
_ Đó là lí do lúc nhỏ cậu chẳng hề có bạn.
_ Có cậu đó thôi Light. Một mình cậu thôi, thế là đủ.
Light bật cười, lời nói chân thành ấy khiến anh hạnh phúc hơn bất cứ điều gì. Buông tay ra để ngọn cỏ nương theo chiều gió, chợt anh quay đầu về phía sau.
_ Họ ra rồi.
_ Sao hôm nay nhanh thế? – Dark thở dài, tự hỏi.
_ Cậu đang lười đi trông thấy đấy Dark.
Light chống tay đứng dậy, phủi phủi quần mấy cái.
_ Ta về thôi.
_ Light à… – Dark nắm lấy tay Light khi anh bước ngang qua.
Vòng tay ôm lấy, một thoáng bất ngờ, Light hơi sững người ra. Anh hiểu rõ cái ôm ấy mang nhiều ý nghĩa hơn là một cách thể hiện tình cảm của một người bạnh. Mỉm cười, không chút băn khoăn, anh tự nhiên đón lấy nó.
Cái cảm giác đau nhói chạy dọc cơ thể khiến cả hai gần như ngạt thở. Buông nhau ra và lùi lại, hai ánh mắt nhìn nhau với một sự ngạc nhiên vô cùng. Tuy nhiên họ không có nhiều thời gian để mà nghĩ về việc đó, nhiệm vụ quan trọng không cho họ cái quyền nấn ná dây dưa.
_ Ngươi đến muộn à? Không giống tác phong của ngươi tí nào cả. – Zenith nói khi Light chạy vội đến.
_ Xin lỗi ngài.
_ Thôi, ngươi thì chỉ có mỗi câu đó. – Chàng phẩy tay, khẽ liếc nhìn ra sau theo cái hướng mà bóng của Leona đang khuất dần – Light, ta biết ngươi đủ lâu để hiểu ngươi là ai. Ta không ngăn cấm việc ngươi có bạn, nhưng ta muốn nhắc ngươi một điều rằng đó là kẻ thù!
Quay đầu đi để tránh cái nhìn của Zenith, hơn ai hết, bản thân anh cũng hiểu rất rõ điều đó, nhưng suốt thời gian gần đây, anh đã cố vờ quên lãng nó. Thật chẳng dễ dàng gì khi phải nhìn người bạn thân bằng ánh mắt của kẻ đối đầu.
_ Ta nghĩ ngươi biết đâu là con đường ngươi phải chọn. – Zenith thả người xuống chiếc ghế bành êm ái khi vừa bước vào phòng. Sau một hồi im lặng giữa đôi bên, chàng tiếp – Suốt hai tháng qua, nói chuyện với Leona, ta cũng đã nhận ra một số điều.
_ Là gì thưa điện hạ?
_ Hắn không hoàn toàn là một kẻ vô tình và nhẫn tâm. Hắn cũng có mong muốn được sống yên bình nhưng để đạt được mục đích đó, hắn lựa chọn chiến tranh.
Light vẫn giữ sự im lặng của mình trong khi Zenith cứ tiếp tục bằng một giọng đều đều.
_ Ta và hắn có cùng một mục tiêu, nhưng tiếc thay đường đến đó lại quá khác nhau. Light ạ, mối quan hệ gắng gượng trong hòa bình này sẽ không tiếp diễn được lâu nữa đâu. Đó là một điều chắc chắn.
_ Vâng, tôi hiểu. – Light cúi đầu.
Zenith vươn tay lấy một mảnh giấy trên bàn, đưa sang cho anh.
_ Ta nghe nói thư viện hoàng gia của Magiflow có lưu giữ những quyển sách xa xưa nhất thế giới. Ngươi đến đó tìm cho ta mấy quyển này nhé.
_ Vâng thưa ngài.
************
Đi lòng vòng giữa các kệ sách cao ngất ngưỡng với thứ ánh sáng lờ mờ của qua cầu phép thuật, Light không khỏi ngán ngẩm thở dài. Thư việc của Atelas cũng đã được xem là độ sồ rồi, nhưng so với ở đây, nó thật không đáng gì cả. Từng hàng kệ dày nối tiếp nhau san sát, phủ lấy không gian cái màu tăm tối nặng nề. Mùi bụi bẩn lâu ngày không quét dọn khiến anh không ít lần phải ho sặc sụa. Tìm vài quyển sách giữa cái nơi này thật chẳng khác gì mò kim đáy bể, anh biết rõ Zenith vốn chẳng phải có ý định nghiên cứu tìm tòi gì, chỉ là kiếm cớ để anh chẳng thể…đi chơi thôi. Chứ cái số lượng sách mà chàng hoàng tử đã đọc sự thật là dùng cả đời còn không hết.
Khệ nệ bê một quyển sách dày cộm một cách đáng sợ từ trên cái hàng kệ cao nhất xuống mà anh không khỏi bở hơi tai. Những quyển mà chủ nhân anh yêu cầu đều to cỡ ấy và được “giấu” ở cái nơi khó tìm nhất cả. Anh quanh quẩn cả buổi sáng rồi mà chỉ tìm được có ba cuốn, còn đến tận bảy cuốn nữa! Một lần nữa, anh thở dài sườn sượt.
Đưa tay phủi phủi lớp bụi dày bám trên một bìa sách, chợt anh nhận ra ở kệ bên cạnh chỉ chứa duy nhất một quyển sách. Sự tò mò dấy lên trong lòng khi anh cứ lặp đi lặp lại câu hỏi trong đầu rằng một quyển sách cũ kĩ sờn cả góc thế kia sao lại được để riêng ra như thế. Với tay lấy, anh bước xuống thang rồi đứng dựa lưng vào hàng sách, cẩn thận xem xét.
_ Những thần thoại cổ xưa… – Anh bật cười khi đọc dòng chữ xiên xiên khác trên bìa.
Những trang sách tự động lật mở, căn phòng sáng bừng lên trong giây lát, thứ ánh sách mà từ lâu rồi nó không được nhận. Quá khứ sống lại, một câu chuyện buồn bỗng chốc được tái diễn trước mắt ai.
…
Vào cái thuở xa xưa, lâu, lâu lắm rồi, cái thuở mà Atelas, Blackwiden hay thậm chí cả Magiflow vẫn chưa tồn tại. Cái thuở mà trời đất vừa mới được hình thành, những vị thần vẫn hay đi về nơi hạ giới và đắm mình trong những buổi tiệc thâu đêm đầy hoan lạc. Một thế giới mà thiên đàng và địa ngục còn không có trong khái niệm. Đâu đâu cũng là niềm vui, đâu đâu cũng là hạnh phúc. Con người và thần sống bên nhau, bình đẳng như những người bạn. Đó là thời kì hoàng kim nhất trong lịch sử, cái thời kì sẽ không bao giờ lập lại lần thứ hai.
Vào lúc đó, Claire là người nắm giữ quyền năng ánh sáng, người điểu khiển vòng quay của mặt trời, người xinh đẹp nhất trong những vị thần. Một chàng trai với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong xanh, sâu như đại dương bao la sóng vỗ, suối tóc óng mượt như dãy ngân hà hằng đêm vắt mình qua màn đêm thăm thăm. Giọng nói cậu thanh và cao như những cung bật ngân nga từ ngón đàn của Musihalla_thần âm nhạc. Nơi cậu đến luôn luôn tràn đầy tiếng cười và ánh sáng, hiển nhiên, cậu luôn là người được yêu mến nhất chốn thiên đình. Nói một cách đơn giản, cậu là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tạo hóa mà ai cũng phải ngưỡng mộ. Và đối nghịch lại đó là Filandreux, chủ nhân của bóng tối, người vận hành lộ trình của mặt trăng vào mỗi đêm. Anh cũng được xem như một trong những vị thần toàn năng nhất, nhưng hoàn toàn trái ngược với Claire. Mái tóc ngắn, đen và mềm mịn đến mức khó tả. Nó mang sức quyến rũ đến chết người mà khó ai cưỡng lại được. Đôi mắt anh, nhìn vào đấy, ta có thế thấy được cả trời đêm với ngàn ngôi sao lấp lánh. Một cơ thể cường tráng, oai vệ, anh không được tôn xưng là người đẹp nhất, nhưng lại là người được ái mộ nhiều nhất, đặc biệt là đối với các vị nữ thần. Cả hai đều là con cưng của Thượng Đế và nhận từ ngài không thiếu một đặc ân nào. Tuy nhiên từ suốt cả ngàn năm nay, mỗi người đều mải lo công việc của mình ở nơi tận cùng thế giới đến nỗi họ chưa một lần gặp mặt nhau, cho đến khi…
_ Claire, ngài sẽ đi dự buổi vũ hội tại lâu đài Silvergrey chứ? – Vị thần truyền tin hăm hở nói.
_ Informant, ngài cũng biết là tôi rất bận mà. – Claire khẽ đáp.
_ Ngài thật là…, lúc nào cũng công việc với công việc. Filandreux rất hiếm khi nào tổ chức tiệc, ngài cũng nên nể mặt anh ta một chút.
_ Sao? Buổi tiệc này là do Filadreux tổ chức à?
_ Ngài không đọc thư mời sao? – Thần Informant thộn mặt ra.
_ Xin lỗi, thật sự là tôi… – Claire vừa mở miệng thanh minh thì đã bị cắt ngang.
_ Tôi biết, ngài rất bận. Nhưng mà đã gần 500 năm ngài không bước chân ra khỏi lâu đài Solarium này, ngài không cảm thấy chán sao?
_ Tôi không có thời gian để mà chán. – Claire cười.
_ Chẳng có khi nào công việc lại dồn dập đến nỗi ngài không thể có thời gian nghỉ ngơi đâu. Dù sao ngài và đấng tối cao đã lâu rồi không gặp mặt, cũng nên có một chút thời gian nhỉ. Buổi vũ hội này là một dịp tốt đấy.
Lưỡng lự mãi một lúc lâu, cuối cùng Claire đã bị khuất phục.
_ Tôi thua ngài rồi, tôi sẽ đến.
_ Tuyệt lắm! – Informant vô tay reo mừng – Những người khác biết ngài đến hẳn sẽ vui lắm.
Nhanh như một cơn gió, vị thần có cơ thể nhỏ bé lao ra khỏi tòa lâu đài ngập tràn ánh sáng, lướt nhanh trên những đám mây, chẳng mấy chốc đã mất dạng.
***********
Áng mây đen chầm chậm thu lại bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt vầng trăng đang e ấp. Cả lâu đài Silvergrey sáng bừng lên dưới cái màu bàng bạc huyền ảo. Giữa cái tiết trời rét lạnh của miền cực Bắc, tòa lâu đài cô độc in bóng xuống mặt băng phẳng lặng trong veo. Nhưng trái với không khí tĩnh mịch đìu hiu bên ngoài, bên trong, âm nhạc len lỏi đến từng ngóc ngách nhỏ hẹp nhất. Bồn rượu vang đặt giữa đại sảnh xa hoa không ngừng phun lên thứ nước vàng như mật. Những món ăn không ngớt được bày ra, đến nỗi tràn đầy xuống cả mặt đất.
Ngự trên cao và đưa mắt nhìn mọi người vui đùa, Thượng Đế nhịp nhịp ngón tay theo tiếng nhạc, mắt lim dim đầy sảng khoái.
_ Bữa tiệc này có làm ngài hài lòng chứ? – Filandreux ngồi bên cạnh hỏi.
_ Tuyệt, rất tuyệt con trai ạ. – Ngài xoa đầu anh như xoa đầu một đứa trẻ và việc đó khiến không ít nữ thần phải bật cười khúc khích.
Đẩy nhẹ anh vào dòng người, vị thần tối cao cười ha hả trong khi cậu con trai bị nhấn chìm giữa vòng tay các cô gái. Những vị thần già cũng không khỏi buồn cười khi thấy cảnh chúa tể bóng đêm được ái mộ đến thế.
Cánh cửa nhẹ nhàng bật mở mang theo cơn gió lạnh cắt da và một vài bông tuyết vào. Sảnh đường phút chốc im lặng, ánh sáng từ những ngọn đèn ngay lập tức trở nên lu mờ như chưa hề tồn tại. Chúng không đáng gì so với mái tóc bạch kim rực rỡ của Claire_thần ánh sáng, người tha thướt trong bộ áo trắng thuần khiết đang rẽ đám đông bước đến trước mặt đấng tối cao.
_ Con đến trễ đấy, nhưng không sao, cuộc vui chỉ vừa mới bắt đầu. Đến cạnh ta nào con trai, đã lâu rồi ta không gặp con. – Ngài chìa tay ra.
Tất cả vẫn im lặng dõi theo bước chân Claire trên tấm thảm lông mềm mịn. Cậu đón lấy bàn tay người cha vĩ đại, khẽ hôn nhẹ lên đó.
_ Rất vui được gặp lại ngài. – Giọng nói tan giữa không gian trong khoảnh khắc đều khiến mọi người ngơ ngẩn.
Đang đắm mình giữa cơn say, những cung bậc thánh thót từ giọng nói ấy ngay lập tức thức tỉnh Filandreux. Đứng thẳng người dậy và cố gắng lách mình ra khỏi vòng vây của các vị nữ thần, anh liền cảm thấy choáng ngợ p khi đập vào mắt mình là một tạo vật đẹp đẽ nhất của thế gian.
_ Để ta giới thiệu với con, đây là người hẳn con đã ít nhiều nghe danh, Filandreux thần bóng tối – Rồi ngài quay sang anh – Còn đây là Claire…
_ Thần đẹp nhất trong những vị thần – Filandreux cướp lời.
Đôi gò má trắng hồng đỏ ửng càng khiến con người ta ngây ngất. Cậu khẽ cúi chào, nhưng thực chất là để mái tóc che đi vẻ ngượng ngùng.
_ Hãy dạo nhạc lên và bắt đầu vũ hội đi nào! – Ngài ra lệnh.
Âm thanh từ cây đàn hạc réo rắt ngân lên, sự ồn ã lại trở về với sảnh đường rộng lớn. Bốn ánh mắt lặng lẽ nhìn nhau với chút gì ngần ngại, rồi Filandreux từ từ bước đến.
_ Tôi mời ngài một bản nhé.
_ Rất sẵn lòng. – Claire đáp.
Cả hai nắm tay nhau ra giữa sảnh. Bắt đầu với những bước đi chậm rãi, rồi tăng dần theo nhịp điệu và hai người xoay vòng nhau trong khúc nhạc đê mê mà con người không bao giờ được nghe thấy. Âm thanh rộn rã bắt đầu mờ nhạt, điệu nhạc không còn là thứ dẫn đường cho nhịp bước của cả hai. Bỗng chốc những người xung quanh chỉ còn là những cái bóng hư ảo và thế giới như chỉ dành riêng cho hai người. Con tim hòa chung nhịp đập nhay từ cái phút đầu gặp gỡ, một chút thẹn thùng, Claire ngả đầu vào bờ vai vững chãi của Filandreux.
Chợt tiếng vỗ tay rôm rả kéo hai người ra khỏi cơn mộng trong phút giây ngắn ngủi. Tiếc nuối buông tay nhau ra, Filandreux nói.
_ Ngài nhảy hay lắm.
_ Ngài cũng thế.
Buổi tiệc chóng tàn vì niềm vui thường qua rất nhanh, Claire trở về với cực Nam luôn luôn chan hoà ánh nắng tuy nhiên lần này đây, cậu cảm thấy tòa lâu đài nguy nga của mình trở nên lạnh lẽ và trống vắng lạ. Chẳng như cái nơi dù khí trời khắc nghiệt nhưng vẫn ấm cũng hơn nhiều. Huống chi nơi đó còn có con người ấy, con người đã giữ trọn trái tim cậu mất rồi.
_ Tôi nghe nói dạo này ngài hay mơ mộng lắm. – Thần Informant vắt vẻo người trên cửa sổ, cười nói.
_ Ngài mang tin gì đến sao? – Claire ngẩng đầu lên.
_ Một buổi tiệc, tôi tự hỏi liệu ngài có hứng thú không đây?
Đón lấy tấm thiệp, Claire háo hức mở vội ra xem.
_ Tại cung điện của Virgo ư? Informate, tôi hỏi ngài một chuyện nhé.
_ Cứ tự nhiên.
_ Fi…Filandreux có đi chứ?
_ Tôi nghĩ là có… – Informate ra vẻ trầm tư, nhưng thực chất thì ai cũng biết rằng vị thần này rất lười suy nghĩ – Anh ta hiếm khi bỏ qua một buổi tiệc nào.
_ Thế thì tôi sẽ đi.
Những buổi tiệc nhiều hơn, những cuộc hẹn hò tăng dần, vẫn tay trong tay giữa điệu vũ thần tiên, với họ thời gian không còn là ý nghĩa nữa. Lúc đầu chỉ là những cái trộm nhìn lén lút, và rồi những lời dịu dàng mật ngọt, sau đó thì…