Lời hứa - Chương 50
50.
Tính tiền xong cả hai đứa lên xe đi tiếp, đi được chừng nửa giờ cảnh vật thôn quê bắt đầu hiện ra hai bên đường, sắp tới rồi.
– Tới đó Quân dừng lại đi. – Nó chỉ vào ngã ba trước mặt.
Dựng xe xong hắn quay qua định nắm tay nó đi vào, nhưng đoán biết ý định nó tránh đi, nó không muốn mẹ thấy cảnh này.
Hắn có vẻ hơi buồn khi thấy nó thế, nhưng rồi cũng im lặng hắn đi theo trên con đường dẫn vào nghĩa trang. Cũng có khá đông người đi viếng mộ vào hôm nay, năm nào cũng vậy, cứ ngày này là đông đúc như thế, những nén nhang thơm khói bay lan tỏa, những dĩa đồ cúng đầy ắp trái cây. Giọt nước mắt của những người có thân nhân mới mất. Làm không khí nghĩa trang tuy đông người nhưng vẫn giữ nét tôn kính và trang nghiêm.
– Sao … – Nó ngạc nhiên khi thấy có bó hoa đặt trước mộ mẹ.
– Sao vậy Khương?
– Ông ấy có tới đây. – Nó nói nhưng hắn hiểu ngay tức khắc.
Mắt hắn dáo dác nhìn quanh nghĩa trang. Vẻ mặt hơi lúng túng.
– Chắc cũng tới lâu rồi. Cây nhang sắp hết. – Nó nhoẻn miệng cười, hai năm rồi, năm nào ông ấy cũng tới đây, sao không can đảm ở lại gặp mặt nó chứ. Không đáng để nó bận tâm.
Nó và hắn mỗi người đốt cho mẹ một cây nhang, lòng nó buồn rười rượi lại càng đau xót hơn khi biết ông ấy tới, nó không cần và chắc chắn nó biết mẹ cũng không cần ông ấy tới đây. Nước mắt của nó rớt xuống, không chỉ vì nhớ mẹ mà còn vì hận ông ta, nó muốn quăng cái bó hoa của ông ấy đi, nhưng nếu làm thế mẹ sẽ buồn lắm.
Hắn giơ tay lên định lau nước mắt của nó, nó tránh đi. Làm ơn đi, chỉ trước mặt mẹ là nó không muốn hắn làm thế. Có vẻ hiểu ý nó hắn cũng không làm gì thêm. Chỉ đứng nhìn.
– Thôi, mình về. – Nó chỉnh lại cây nhang với dĩa trái cây rồi ngẩng lên nói với hắn.
– Ừm. – Hắn đáp.
– Quân ghé nơi này chút được không, Khương muốn đến đó cho yên tĩnh xíu. – Nó nói khi đã lên xe ngồi.
– Được mà, hôm nay Quân làm tài xế cho Khương . – Hắn trả lời.
Dừng lại ở một thửa ruộng, ngồi trên một con dốc nhìn xuống nó nhớ lại lúc trước khi mẹ nó mất, ông ấy ôm tay mẹ siết chặt và khóc, mẹ dặn dò nhiều lắm, nhưng quan trọng nhất là phải chăm sóc cho nó nên người đàng hoàng, ông ấy đã thực hiện đúng lời nói với mẹ chưa, nó không cần ông phải chăm sóc, nó không cần, nó chỉ muốn ông giữ lời hứa với mẹ thôi. Để mẹ ở suối vàng có nhìn lên cũng không phải đau lòng. Thế mà ông ấy vẫn trơ mặt đến mộ mẹ được, thật đáng khinh.
Nó nhìn qua, hắn đang chăm chú nhìn nó, vẻ thương cảm hiện hẳn lên mặt hắn. Nó không muốn hắn thương hại. Nó quay đi.
– Khương hận ba lắm à? Ba Khương ấy.
– Hận à? Nếu không yêu thì sao gọi là hận chứ. – Nó nói chua chát nhưng khóe mắt như ươn ướt.
Hắn vòng tay qua ôm trọn người nó, tuy bất ngờ nhưng nó không vùng ra. Vòng tay hắn ấm áp quá. Nó nhắm mắt lại cảm nhận niềm hạnh phúc đang đánh bật cái oán hận tích lũy trong người chỉ chực chờ nhấn chìm con người. Hắn làm nó dịu đi nỗi đau mà chỉ mới đây thôi nó tưởng rằng sẽ không dằn được.
– Quân … thả Khương ra đi. – Nó nói.
Hắn thả nó ra, nhưng tay thì siết chặt tay nó. Đầu cúi xuống như suy nghĩ gì đó, hắn ngẩng lên hỏi nó.
– Khương hứa với Quân một điều được không?
– Điều gì?
– Nếu như sau này Khương giận Quân đến mức không thể nào tha thứ được thì lúc đó Khương hãy bỏ qua cho Quân nhé. – Mắt hắn nhìn thẳng vào nó, khuôn mặt quen thuộc đáng yêu của hắn làm nó thấy câu nói của hắn rât ngây ngô đến mức đáng yêu.
– Đã giận đến mức không tha thứ được thì làm sao mà có thể bỏ qua chứ. Quân không thấy mâu thuẫn sao?
– Ừm … Khương hứa đi. – Hắn nghiêm túc.
– … làm gì có chuyện đến mức không thể tha thứ được chứ. – Nó hỏi lại hắn.
– Ừm, Quân chỉ nói thế thôi, nhưng Khương hứa đi.
– Ừ, Khương hứa. – Tuy không hiểu nhưng nó cũng gật đầu rồi nói nhẹ.
Hắn nhìn sâu vào mắt nó, như muốn tìm thấy điều gì trong đấy.
– Năm sau Quân đi với Khương nữa được không? – Hắn hỏi.
– Ừm … tùy Quân.
Hắn lấy tay đẩy đầu của nó dựa vào vai hắn, cả hai đứa ngồi nhìn cánh đồng bao la, chỉ duy tâm trạng của mỗi đứa đều có những suy nghĩ khác nhau không đứa nào giống đứa nào. Tình cảm của nó và hắn có trải qua êm đẹp như cánh đồng phẳng lặng dưới kia không? Cái đó có lẽ chỉ có thời gian mới trả lời được.